Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm trúng tên , Triệu Từ Thịnh trước hết cảm giác được không phải đau nhức, mà là thân thể đụng phải một cổ cường đại sức mạnh xung kích, chờ lúc hắn phản ứng lại, người ấy đã từ trên sườn núi lăn lộn, hắn nỗ lực nắm lấy cái gì đó,  tốc độ rơi xuống cực nhanh, hắn rơi vào trong biển, trong phút chốc đấy, nước biển băng lãnh  cùng đau đớn kịch liệt cùng nhau kéo tới, có nháy mắt, hắn coi chính mình sẽ ngất đi.

Hắn không có hôn mê, hắn ở trong nước biển thống khổ giãy dụa, hắn không để ý suy nghĩ, hắn rất có thể mất đi tính mạng khi bị thương lại rơi xuống biển, hắn cũng không rãnh đi suy nghĩ. Trong biển rộng sóng lớn mãnh liệt, hắn không ngừng hướng lên phía trên bơi, chống cự bị sóng biển nuốt chửng, thời điểm vẫn chưa tới, hắn không thể chết đi.

Sóng biển một cái tiếp một cái đánh tới, Triệu Từ Thịnh thân thể trong biển chìm nổi, vai trái của hắn trúng tên, bơi lội thời điểm làm vết thương giống như bị đao đâm đau đớn. Mỗi một lần di động ra mặt biển hô hấp, cũng giống như tựa đã tiêu hao hết sở hữu khí lực của hắn, hắn cả người phát lạnh, mất máu cùng khó thở khiến cho hắn suy yếu, có lúc trong nháy mắt,cảm giác một đời trước kế cận cái chết đột ngột kéo tới. Hắn đã từng thể nghiệm qua tử vong, tử vong là cực hạn lạnh giá, còn có sự yên tĩnh không tầm thường, người như tựa muốn rơi vào hư không, không còn gì cả, đó là vô biên vô hạn tuyệt vọng chi uyên.

Triệu Từ Thịnh mở mắt ra, nhìn thấy dưới ánh trăng sóng biển vuốt xa xa đá ngầm vòng, đá ngầm tùng lồi bộc lộ ra mặt biển, như một cự thú nằm ngang.

Triệu Từ Thịnh cắn răng bẻ gẫy tiễn xuyên ở trên vai, đau nhức làm cho hắn hít vào một hơi, hắn yên lặng chịu đựng, hắn nhất định phải phá tan sóng biển ngăn cản, bơi hướng về phía trước đá ngầm , tuy rằng sóng biển tổng là đem hắn đuổi về. Một ngọn sóng lớn kéo tới, Triệu Từ Thịnh lần thứ hai bị cuốn vào lãng nguồn, lần này hắn đã lực bất tòng tâm, chỉ cảm thấy thân thể giống như chì, vô cùng trầm trọng, hắn nghĩ có lẽ mình phải chôn thây ở đây, cuồn cuộn ác lãng cũng không muốn cho hắn hi vọng sống sót.

Thân thể dần dần chìm vào trong biển, dưới thân là bóng tối vô tận, hắc ám nối liền tử vong đất đai .

Ngoài khơi minh nguyệt phá tan tầng mây, bạch nguyệt quang sáng chiếu vào trên đá ngầm băng lãnh ẩm ướt , âm trầm soi sáng sóng biển màu trắng. 

Triệu Từ Thịnh bên tai yên tĩnh không hề có một tiếng động, ý thức của hắn đang lúc tan rã, hắn ở trong bóng tối giãy dụa, đột nhiên, mộr đôi cánh tay ôm lấy hắn, hắn đượ nhanh chóng hướng lên trên di động. Tại đen kịt trong nước, Triệu Từ Thịnh không nhìn thấy người đến là ai, nhưng thật kỳ quái, hắn biết là Trần Úc.

Đôi môi mềm mại của đối phương dán sát vào cái miệng của hắn, thổi hơi vào mạng sống từng khẩu từng khẩu khí, cảm giác đau đớn rốt cục lại lần nữa kéo tới, tiếng sóng điếc tai.

Tiểu Úc...

Triệu Từ Thịnh duỗi ra hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Trần Úc.

Một đời trước, tại thời khắc Triệu Từ Thịnh hấp hối, Trần Úc nâng lên đầu của hắn, đem một khỏa hải ngọc phách miệng đối miệng cùng hắn, mou bọn họ dính vào cùng nhau, Trần Úc nước mắt nhỏ ở trên khuôn mặt của hắn. Khi đó Triệu Từ Thịnh dùng một tia thần trí cuối cùng còn sót lại xem kỹ Trần Úc, cảnh tượng ấy cố định hình ảnh tại trong con ngươi của hắn,được hắn ghi khắc.

Dù cho làm lại một đời, chuyện như vậy phảng phất còn có thể tái hiện, bởi vì bọn họ dây dưa, như hai dây thừng không thể tách rời. 

Hai người thân thể di động bơi lên, từ từ tiếp cận ngoài khơi, xuyên thấu qua thuỷ vực, có thể nhìn thấy nguyệt quang giữa bầu trời âm lãnh. Như vậy thật không chân thực, phảng phất như biển chính là bầu trời , phảng phất như bọn họ đang sinh sống ở trong nước vậy. 

Triệu Từ Thịnh từng "Sinh hoạt" ở trong nước, hắn tại giao ấp nằm sáu mươi năm, vô số buổi tối, ánh trăng chiếu vào thuỷ vực, chiếu khuôn mặt không hề sinh khí tái nhợt kia.  Trần Úc ngồi ở  một bên giường, cúi đầu nhìn chăm chú hắn, thời gian dừng lại trên khuôn mặt Trần Úc đầy đau thương, năm này qua năm khác, cho đến mặt mày của cậu có năm tháng vết tích.

Sóng biển bên trong, Triệu Từ Thịnh ôm Trần Úc gầy gò eo lưng, Trần Úc tựa đầu dán vào vai hắn, hai người chặt chẽ ôm cùng nhau, Trần Úc hai chân không ngừng mà đạp nước,  ngửa người hướng lên trên bơi, dù cho mang theo một người, cậu vẫn bơi nhanh đến như vậy, cậu cố gắng đem Triệu Từ Thịnh mang ra mặt biển, cậu lớn tiếng gọi tên hắn, lòng như lửa đốt.

Trong quá trình nổi lên , Triệu Từ Thịnh bị sặc hạ vài khẩu nước biển, lúc hắn ra khỏi mặt biển liền mãnh liệt ho khan, ho ra cả nước biển trong phổi khoang, rốt cục có thể thông thuận hô hấp, cánh tay của hắn víu trụ lưng Trần Úc, mở mắt nhìn cậu, Trần Úc thấy hắn mở mắt ra, vui mừng mà khóc lên. 

Ánh trăng bên trong, Triệu Từ Thịnh nhìn thấy Trần Úc thay đổi dáng dấp, vốn nên là lỗ tai nay lại mọc ra kỳ, gò má của cậu có vảy nhỏ nhắn , hắn chính là hiện ra nguyên thân.

Trần Úc âm thanh bị tiếng sóng biển nhấn chìm, một tay cậu ôm lấy Triệu Từ Thịnh lưng, mang theo hắn về phía trước bơi, Triệu Từ Thịnh rõ ràng ý đồ của cậu ,vội vàng dùng sức bơi lội, dưới ánh trăng, có thể thấy được  mảnh âm u đá ngầm tùng  tại bọn họ bên người.

Khoảnh khắc Trần Úc nhảy vào biển đó, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ: Cứu A Thặng.

Cậu không đi suy nghĩ, ở trong bóng tối, làm sao đi cứu một người rơi xuống biển, cậu cũng không đoái hoài mà suy nghĩ, chính mình là không có đầy đủ thể lực, có thể hay không từ trong biển bơi trở về.

Chính là một niềm tin như thế, mãi đến tận khi cậu ở trong biển, ôm lấy Triệu Từ Thịnh thân thể, đem hắn mang nổi trên mặt nước.

Trần Úc kỳ thực không rõ ràng chính mình là làm sao tìm được Triệu Từ Thịnh, trong bóng tối, tựa hồ có lực lượng nào đó đang dẫn dắt cậu, ngũ quan cậu trở nên nhạy cảm bất thường, mà thân thể của cậu tại trong biển cũng là nhanh nhẹn như cá. 

Có trong nháy mắt, Trần Úc thậm chí cảm thấy thân thể của chính mình cùng hải dương hòa làm một thể, cậu tại trong biển, mà biển cũng trong thân thể cậu.

Thời khắc trong biển ôm lấy Triệu Từ Thịnh thân thể đó, Trần Úc lần thứ nhất cảm kích chính mình bán giao thân phận, là thân phận này đã mang cho cậu phần này sức mạnh, cứu sinh mạng của Từ Thịnh.

Nước biển lăn lộn, sóng biển đưa bọn họ đẩy ly đá ngầm, Trần Úc không bỏ cuộc bơi trở về, cánh tay cậu ôm lấy Triệu Từ Thịnh đã mỏi ngứa ngáy, nhưng cậu sẽ không buông tay, Từ Thịnh trạng thái rất tồi tệ, đang bị bán hôn mê, Trần Úc rất sợ hắn không chịu được nữa.

Trần Úc đem hết toàn lực dẫn hắn bơi về phía đá ngầm, rốt cục cánh tay của cậu câu ở đá ngầm, cậu liền vội vàng đem Từ Thịnh thân thể đẩy lên.

Triệu Từ Thịnh mất máu nên cả người phát lạnh, ý thức mơ hồ, hắn cứng rắn chống đỡ không để cho mình hôn mê, hai tay hắn nắm lấy đá ngầm, nỗ lực trèo lên trên, vai trái của hắn căng thẳng, vết thương còn đang không ngừng mà chảy ra dòng máu. 

Tiếng sóng biển, tiếng gió, Trần Úc tiếng la , nhượng Triệu Từ Thịnh dùng hết khả năng bảo trì tỉnh táo, hắn rốt cục bò lên trên đá ngầm, cố gắng dựa vào. Sóng biển đánh tới, Trần Úc bị nước biển mang xa một chút, từ từ lại bơi trở về, cậu cũng bắt đầu leo lên đá ngầm, nỗ lực nhượng thân thể thoát ly ác lãng khống chế. Cậu chờ Từ Thịnh trước tiên bò lên trên đá ngầm, cậu mới từ trong biển đi ra, cậu tỉ mỉ như vậy, chỉ vì sợ hãi sóng biển đem Từ Thịnh rời khỏi cậu. 

Triệu Từ Thịnh ngồi ở trên đá ngầm, người đã hư thoát, hắn đưa cánh tay ra kéo Trần Úc, ngón tay của hắn run rẩy, cơ hồ không sử dụng ra được khí lực, Trần Úc nắm lấy tay hắn trèo lên trên, đá ngầm bóng loáng, Trần Úc một cước giẫm trượt, ngã vào Triệu Từ Thịnh trong lồng ngực.

Hai người lăn xuống tại một chỗ, thân thể thiếp dựa vào, đều mệt mỏi , không muốn nhúc nhích.

Bọn họ ngay cả nói chuyện cũng không có khí lực, thậm chí vô lực mở mắt ra, chỉ là lần lượt dựa vào nhau. Bọn họ cả người run rẩy, hàm răng run lên, lạnh giá đêm đông, băng lãnh nước biển, hai người đều nằm ở trạng thái hư thoát. 

Triệu Từ Thịnh tình huống đặc biệt nghiêm trọng, hắn tựa hồ mất đi ý thức,vai trái thương tổn vẫn đang chảy máu, Trần Úc dán vào hắn, ngửi thấy được trên người hắn  có mùi máu tanh. Trần Úc run run rẩy rẩy gọi tên của hắn,  cậu rất sợ sệt Từ Thịnh mất đi ý thức, sợ sệt tánh mạng của hắn một chút lại một chút trôi qua.

Tóc bị ướt dầm dề, xiêm y, gương mặt cũng bị dính nước, Trần Úc không biết mình là đang không ngừng khóc, cậu ôm lấy Triệu Từ Thịnh, dán vào ngực hắn một đoàn ấm áp, không ngừng gọi hắn, kêu hắn đừng ngủ.

A Thặng, đừng ngủ, A Thặng, ngươi đừng ngủ.

A Thặng, ngươi đừng rời bỏ ta, ta rất sợ hãi ...

Trần Úc âm thanh suy yếu, bị sóng biển nuốt chửng, cậu muốn dùng thân thể của chính mình làm ấm áp Triệu Từ Thịnh, có thể thân thể của chính mình cũng rất lạnh, không biết là khi nào, chính mình lại hiện ra giao trạng thái.

"A Thặng..."

Trần Úc tựa đầu gối lên trên vai Triệu Từ Thịnh , dùng sức ôm lưng hắn, Triệu Từ Thịnh chậm rãi chuyển tỉnh, cánh tay của hắn chống trên đá ngầm, vất vả nhấc lên thân thể, che hướng Trần Úc, hắn chống đối bọt nước sóng biển đánh đá ngầm tung toé .

Ban đêm lạnh gi, lãnh triệt cốt nước biển, lạnh đến mức người cũng sắp mất đi tri giác.

Triệu Từ Thịnh nắm chặt tay Trần Úc, suy nhược mà nói: "Ta vô sự, cẩn thận đến chút..."

Dù cho tại hoàn cảnh khốn khó như vậy, Triệu Từ Thịnh vẫn dùng hết khả năng chăm sóc Trần Úc. Triệu Từ Thịnh ôm người đang nức nở kia, có lẽ là sống sót sau tai nạn vui sướng, càng nhiều hơn chính là bất lực.

Triệu Từ Thịnh chung quy vẫn là mất đi ý thức, không quản Trần Úc làm sao gọi, lại không có trả lời. Trần Úc hơi hơi khôi phục thể lực liền dựa vào nguyệt quang có hạn, băng bó vai trái bị thương của Triệu Từ Thịnh. Cậu không có những vật phẩm khác, bỏ đi chính mình ngoại bào, dùng áo choàng trói chặt vết thương, hy vọng có thể cầm máu.

Cậu ôm lấy Triệu Từ Thịnh, làm cho hắn nửa người thiếp dựa vào chính mình, cậu trong tiếng sóng biển kêu cứu, cậu biết rằng quan binh thuyền, Trịnh Viễn Nhai thuyền tất nhiên sẽ đến tìm thấy bọn họ.

Cậu không để ý chính mình giao trạng thái sẽ bị người phát hiện, trong lồng ngực của của cậu bây giờ, Triệu Từ Thịnh đang vô thanh vô tức, băng lãnh cơ hồ không có nhiệt độ gì, đây là điều cậu sợ hãi nhất, tương tự tình cảnh, phảng phất như chính mình đã từng trải qua, phảng phất như Triệu Từ Thịnh đã từng chết đi vậy. 

Trần Úc âm thanh kêu đến khàn giọng, ôm cánh tay Triệu Từ Thịnh không làm gì được, cậu là bán giao so với người bình thường chịu rét được, nhưng thể lực của hắn đã đến cực hạn.

Xa xa bỗng nhiên xuất hiện một ánh lửa, tiếp theo là vô số ánh lửa, đó là đèn lồng trên thuyền, đây là đang có thuyền đến gần.

Trần Úc kích động quỳ đứng dậy, cậu ôm lấy thân thể Triệu Từ Thịnh, chậm rãi đem hắn đặt ngang ở trên đá ngầm. Ánh trăng chiếu thấy Trần Úc cánh tay, trên cánh tay lân quang không chỗ ẩn náu, Trần Úc không có kinh hoảng, cậu rất bình tĩnh,cậu đang đợi hải thuyền tới gần,cậu đang chờ người phát hiện A Thặng, sau đó, cậu sẽ trốn đi.

Có chiếc thuyền mở nhanh nhất, trùng ở phía trước, đó là Tuần Kiểm ty tàu, bọn họ rốt cục phát hiện trên đá ngầm có người. Trên thuyền thủy thủ đều hết sức kích động, dùng sức kêu to, liều mạng mà vung lên đèn lồng.

Trần Úc tưởng chính mình nên tránh ra,  cậu muốn bò đến đá ngầm sau lưng, cậu vừa định nhúc nhích, tay cậu lập tức bị người trói lại, Trần Úc quay đầu nhìn lại,thì nhìn thấy Triệu Từ Thịnh đã mở mắt ra.

"Lưu lại..."

Triệu Từ Thịnh âm thanh suy nhược cơ hồ không nghe thấy, mà Trần Úc lại nghe thấy được.

Triệu Từ Thịnh loạng choà loạng choạng từ trên đá ngầm ngồi dậy, dùng tay thương tổn kéo xả chính mình ngoại bào, Trần Úc vội đi hỗ trợ, cậu biết được Từ Thịnh ý đồ.

Cậu giúp Từ Thịnh bỏ đi ngoại bào, sau đó dưới ánh mắt ra hiệu, đem ngoại bào che đậy đầu mình, che đậy lỗ tai, khuôn mặt, cái cổ, chỉ lộ ra hai con mắt.

Trần Úc không biết, ở phía sau đèn đuốc áp sát hạ, dáng dấp bán giao trong mắt Triệu Từ Thịnh là  không hề quái dị.

Lõi tai kỳ mỏng manh trong suốt, hai má nơi có vảy hẹp nhỏ nhắn, đôi mắt sáng ngời như bảo thạch, dù cho bịt kín áo bào,  đôi mắt vẫn là rất sáng, Triệu Từ Thịnh giơ tay cách quần áo chạm vào Trần Úc gương mặt, Trần Úc cúi đầu, lấy tay dán vào mu bàn tay của hắn.

Trịnh Viễn Nhai âm thanh trong tiếng quát tháo phi thường là vang dội, lúc này, đã có hải thuyền dựa vào đá ngầm , từ trên thuyền rũ xuống thang dây.

Triệu Từ Thịnh rốt cục rơi vào triệt để hôn mê, tay hắn vô lực buông xuống, Trần Úc cầm thật nắm chặt, trong hốc mắt tràn ra nước mắt. Cậu dán vào ngực Triệu Từ Thịnh , ngực hắn vẫn còn có ấm áp, cậu nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Trịnh Viễn Nhai nhảy xuống thang dây, leo lên đá ngầm, nhìn thấy trên đá ngầm thực sự có Triệu Từ Thịnh cùng Trần Úc, hắn hết sức kích động, lớn tiếng thét to thủy thủ, đem Triệu Từ Thịnh đặt lên thuyền cấp cứu.

Nội tâm hắn mừng như điên, trời mới biết hắn tham dự ngoài khơi tìm kiếm, nhưng hắn căn bản không dám hi vọng có thể phát hiện một ai trong bọn họ. Một thụ thương tổn, trong đêm đen rơi xuống biển, vậy tuyệt đối sẽ chết vì bị ngạt  khí, Trịnh Viễn Nhai quen biết biển rộng hung hiểm, mà một người khác liều mạng nhảy xuống hải đi cứu người, trong trời đông giá rét như này, kỹ năng bơi lại hảo, cũng cực khả năng không có cách nào còn sống.

Tại Trịnh Viễn Nhai xem ra, đây tuyệt đối là kỳ tích, có lẽ là hải nhai thượng Thiên phi cung Thiên phi nương nương che chở đây.

Đám thủy thủ cẩn thận đem Triệu Từ Thịnh đặt lên thuyền, thuyền y ở trên thuyền kêu cái gì, hướng Trần Úc vung lên cánh tay, Trần Úc không hề nhúc nhích. Trịnh Viễn Nhai phía sau tay cầm đèn lồng, tiếp nhận đèn đuốc, hắn có thể thấy rõ Trần Úc dáng dấp, nhìn thấy cậu giấu ở ống tay áo đã hạ thủ chưởng, hiện ra lân quang.

Trịnh Viễn Nhai quay người hướng người trên thuyền thì thầm, nhượng ném một cái chăn xuống dưới, hắn hùng hùng hổ hổ, có thủy thủ muốn tới gần Trần Úc, hắn còn không cho.

Chăn rất nhanh đã được ném xuống, Trịnh Viễn Nhai tiếp được, hắn quyết đoán dùng chăn bao lấy Trần Úc. Trịnh Viễn Nhai ôm ngang lên Trần Úc, thiếp hắn bên tai căn dặn: " Che kỹ lưỡng ."

Trần Úc rút lại chăn bên trong, nằm ở một chiếc trên thuyền nhỏ, bên cạnh cậu bồi bạn là Trịnh Viễn Nhai, đại thuyền thủy thủ ở phía trên kéo túm thuyền nhỏ, thân thuyền đong đưa, Trần Úc lẩm bẩm ngữ: "Viễn Nhai, A Thặng trúng tên ."

"Biết đến đây, không chết được. Ngươi rất mệt mỏi đi, nhắm mắt lại ngủ đi ."

Nhìn thấy Trần Úc bán giao trạng thái, Trịnh Viễn Nhai rốt cục rõ ràng hai người bọn họ vì sao không chết chìm trong biển rộng như vậy rồi, hoá ra là Tiểu Úc vì cứu Triệu Từ Thịnh mà đã biến thân .

Trịnh Viễn Nhai tựa hồ cảm nhận được một chút mất mác, hắn cho là hắn không có, có lẽ là rất nhạt nhẽo, rất khó phát hiện thất lạc đi.

Khó có thể gặp được Trần Úc bán giao lại tốt như vậ, thực sự là tiện nghi cho tên Triệu Từ Thịnh kia.

Triệu Từ Thịnh, ngươi cũng đừng có chết nah.

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn: U, xem ra đối với chúng ta cá nhỏ là có điểm tiểu tâm tư đi.

Trịnh Viễn Nhai: Ta không phải ta không có đừng nói bừa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro