Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Hoa ly cùng mưa

Trần Úc cởi phong bào ra, được Mặc Ngọc tiếp nhận, nàng nhẹ nhàng duỗi đi phong bào bụi bặm, nói: "Bên ngoài gió lớn, đều là bụi đất, tiểu lang quân, trước tiên đem mặt tẩy rửa một chút."

Nàng tự đi nhà bếp bận rộn, Trần Úc thì dựa bên cửa sổ, lấy ghế tựa ngồi xuống, nghỉ ngơi gác chân lên.

Cách viện truyền đến nam tử ngôn ngữ thanh cả xen lẫn tiếng cười, Trần Úc nằm nhoài trên cửa sổ nghe, xuyên thấu qua điêu khắc tường cửa sổ, cậu không nhìn thấy người tại cách vách sân, ngược lại là nhìn thấy một con báo nhỏ hoa, nhảy lên tường viện, chạy vào sân của cậu.

Tuy rằng chưa thấy bóng người nhưng lại có thể biết là huynh trưởng cùng hắn bạn bè, huynh trưởng nghiêm túc thận trọng, tiếng cười có chút quen tai, hẳn là Hàn Cửu Lang.

Mặc Ngọc rất nhanh đã bưng một chậu nước nóng tiến vào, đem mềm mại khăn mặt vắt khô, giúp Trần Úc lau mặt. Động tác của nàng tương đương thành thạo, mang trên mặt ý cười, một bên vừa bận việc vừa nói: " Nếu là không gọi người đi gọi, tiểu lang quân còn không biết muốn đãi đến khi nào mới trở về."

Khăn mặt lau chùi quá mặt mày, Trần Úc nguyên bản đóng chặt đôi mắt, chậm rãi mở ra, cậu nói: "Lại cũng không đi hồi lâu." Mặc Ngọc tại chậu nước bên trong xoa khăn , loan thân nói: "Hiện nay lớn hơn, tiểu lang quân cũng không thể cứ mãi ham chơi, phải lấy đọc sách làm chuyện quan trọng."

Trần Úc không thích nghe nên không tiếp lời, Mặc Ngọc bưng nước đi ra ngoài đổ đi, trở về nhà nói đâu đâu: "Tiểu lang quân tối hôm qua ở bên ngoài ngủ lại, nhớ tới đi Chủ Phụ nơi đó báo an."

Trần Úc dựa vào ghế, mạn bất kinh tâm tìm kiếm con hoa báo trong viện , theo tiếng: " Ta biết rồi."

Mặc Ngọc nhìn cậu lười biếng bộ dáng, suy đoán cậu là bởi vì ở nhà không có bạn chơi mà vô vị, nàng nhắc nhở: "Ta ot nhà bếp, nghe người ta nói Hàn Cửu Lang mang đến một con vẹt người tài ba ngữ , hảo không ngạc nhiên nhếch."

Có thể có con vẹt biết nói đúng là vật hi hãn, bất quá Trần Úc trước đây đảo cũng đã gặp, cậu tại gậy trúc tùng bên trong tìm được hoa báo kia ,liền trả lời: "Ta mới vừa nghe thấy Hàn Cửu Lang tại nam viện."

Nam viện ở Trần gia đại lang Trần Phồn, Trần Úc rất ít đi nam viện, hai huynh đệ không phải là cùng mẫu thân sở sinh, tuổi tác cách biệt lại lớn, quan hệ xa lánh.

Mặc Ngọc là người nói nhiều, bất quá nàng nói chuyện cũng có chừng mực, nàng biết đến bọn họ huynh đệ xa lạ, không nói cái gì nữa, tự đi làm công việc của mình, lưu Trần Úc tại trong phòng.

Trần Úc đi ra khỏi phòng, đi tới rừng trúc tùng hạ, thấy con báo hoa ngọa địa bất động, cậu thân thủ đi tuốt hoa con báo trên bụng mao, không nghĩ hoa con báo đột nhiên tạc mao, gãi tay cậu. Trần Úc bị đau rút tay về, hoa con báo nhảy lên trên tường cửa sổ, nó phạm tội liền cơ trí chạy về nam viện, nó là mèo mà nam viện người hầu nuôi.

Trên mu bàn tay có lưu lại ba vết cào, hoa con báo tóm đến không nhẹ không nặng, trảo ra tia máu, thật là có chút đau. Trần Úc khoanh tay sau lưng, dọc theo cục đá đường mòn hướng sân nơi sâu xa đi đến, đi phụ thân cư trú gian nhà thỉnh an.

Hề thị tại ngoài phòng, thấy cậu lại đây, ôn ngữ: "Tiểu lang quân, ngón tay này là bị như thế nào đây ?"

Hề thị là người ngô, nói ngôn ngữ không dễ nghe hiểu, Trần Úc nghe thấy được mùi thơm trên người nàng ngọt ngào , đã thấy nàng đến trước mặt, không giấu được thương tổn, suy đoán lời của nàng, trả lời: "Ta đùa một con hoa miêu chơi, không cẩn thận làm cho miêu quào trầy ."

Hề thị khẽ nhíu mày, nhượng Trần Úc giơ tay lên lưng nhìn, Trần Úc ngại ngùng nói không cần phải lo lắng. Tại trong phòng, Trần phụ nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, đi ra vội kéo tay Trần Úc coi, nhượng Hề thị đi lấy thuốc mỡ.

Mỏng manh thuốc mỡ bôi lên , lành lạnh nhưng lại rất giảm đau.

Trần phụ ngồi ở bên cạnh, xem Hề thị cấp Trần Úc mạt thương tổn, động tác mềm nhẹ, Trần Úc cúi đầu, có vẻ hơi không dễ chịu. Hề thị lấy ra vải, vốn còn muốn quấn lấy thương tổn, Trần phụ dùng ngô ngữ nói: "Tiểu thương, không cần."

Trần Úc rụt tay về, thở phào một cái, cậu còn không quen cùng Hề thị ở chung, người nọ là thiếp của phụ thân.

Cùng Hề thị ở chung không dễ chịu, cùng cha của chính mình vậy thì là rất thân mật .

Trần phụ đại thủ đáp vai Trần Úc , đối với cậu nói: "Hài nhi về sau ra ngoài, bên người nên mang theo người, có thể chiếu ứng lẫn nhau. Ai người không biết ngươi là nhi tử của Trần Đoan Lễ ta , kẻ xấu cũng biết."

"Đều là đổng trung cùng Đổng Uyển đưa ta qua lại, đường xá cũng không xa." Trần Úc không cảm thấy có người có gan dám làm tổn thương cậu , huống hồ phụ thân cậu lại là người rất có năng lực.

"Bọn họ tổ tôn, một người lão một người nhỏ, không dùng được. Cha muốn cho Thích Xương với ngươi thân bên cạnh, hắn biết chút công phu quyền cước, chỉ lớn hơn ngươi hai tuổi, có thể nói lên lời nói."

Trần phụ thương yêu Trần Úc, con trai ruột một bên tùy tùng, đều đi qua tay hắn an bài.

"Thích Xương? Cha, là Thích thống soái tam tử sao?" Trần Úc nghĩ một hồi, mới nhớ tới người kia là ai. Thích thống soái là Trần gia hải thuyền thống soái, chức vụ quản lý thuyền viên, rất được Trần phụ tin cậy.

"Là hắn, ngươi từng thấy qua hắn rồi, hài nhi có bằng lòng hay không?" Trần phụ sẽ suy xét Trần Úc hỉ ác.

Trần Úc hơi hơi suy nghĩ, theo tiếng: "Được."

Đem chuyện nhi tử thiếp thân đồng bọn bàn xong xuôi, Trần phụ nhìn nhi tử mới có mười bốn tuổi, khuôn mặt còn mang tính trẻ con, hắn nhẹ kéo Trần Úc thương tổn tay, cười nói: "Cũng không phải lần đầu gặp bị miêu quào trầy, làm sao lại như tính trẻ con."

Trần Úc có nho nhỏ thất lạc, tùy tiện một con mèo đều yêu gãi cậu , cậu thất vọng: " Con sẽ không trêu trọc bọn nó nữa"

Trần phụ giơ tay mò nhi tử hai má, hắn nụ cười trên mặt dần dần biến mất, đáy mắt lộ ra một chút sầu lo, động tác của hắn đình trệ, đến nỗi Trần Úc không rõ giương mắt. Trần phụ thu tay về, ngôn ngữ ôn hòa: "Đi thôi."

Trần Úc lộ ra nụ cười, theo tiếng "Vâng", chạy chậm ra khỏi phòng.

Đại khái là gặp quá phụ thân sau, tâm tình so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, Trần Úc đi về phía nam viện phương hướng đi đến, muốn đi xem vẹt của Hàn Cửu Lang . Huynh trưởng Trần Phồn tuy rằng nghiêm khắc, mà Hàn Cửu Lang lại là người rất thú vị, thường ngày đối với cậu cũng rất thân thiết.

Trần Úc vui vẻ chạy ra phòng thân ảnh đều thu hết tại Trần Đoan Lễ trong mắt, hắn đối xử Trần Úc ôn nhu, cũng xem Hề thị trong mắt. Hề thị thao túng lư hương, đổi trà hương, liếc mắt Trần Đoan Lễ ngồi ở trên giường nhỏ, nghĩ nàng nếu có thể có hài tử, vậy thì thật tốt.

Nói đến, Trần Úc mẫu thân tuy rằng năm đó không cùng Trần Đoan Lễ về nước, đồng thời chưa từng bước vào Trần gia, nhưng nàng có kế thất thân phận. Nghe đồn Trần Úc mẫu thân rất sớm liền qua đời, Đoan Lễ nhưng là lại cũng không tái giá.

Ngụy tiên sinh thư quán, học sinh phần lớn là thành tây con nhà giàu, học sinh của hắn, từ mười một mười hai tuổi đến mười sáu, mười bảy tuổi đều có. Thư quán có bài buổi sáng, học sinh rất sớm liền phải đi học.

Sáng sớm, Trần Úc bị Mặc Ngọc tỉnh lại, bao bọc chăn không nghĩ muốn rời giường, Mặc Ngọc tự có biện pháp đối phó cậu , đem chăn mở ra, vỗ giường nói: "Vẫn chưa chịu dậy, đi trễ tiên sinh sẽ đánh đòn."

Trần Úc bò lên, ngồi ở trên giường, đem chăn ôm lấy, lẩm bẩm ngữ: "Tiên sinh đánh lòng bàn tay, tay chân lưng, so với cái mông đau hơn nhiều."

Chưa từng đi học Mặc Ngọc không để ý tới lời cầu sửa chữa, bận bịu giúp cậu mặc quần áo, một năm trước, mỗi ngày sáng sớm đánh thức Trần Úc chính là Trần Anh, Trần Anh có thể so với nàng thô lỗ hơn nhiều.

Trần Anh là Trần Úc cùng cha khác mẹ tỷ tỷ, năm ngoái xuất giá .

Có lần mùa đông Trần Úc bám giường, gọi sao cũng không chịu lên. Trần Anh đem cửa cửa sổ mở ra, gió lạnh thấu xương, làm hại Trần Úc thụ hàn sinh bệnh, đương nhiên Trần Anh cũng hối hận đến rơi lệ.

Cũng không lâu lắm, Trần Úc đã ngồi ở trước bàn ăn, cậu uống chè, ăn đệm bụng điểm tâm, thư đồng Đổng Uyển mang theo văn chương hộp, chạy đến tìm cậu. Đổng Uyển gia tại Trần gia hầu hạ nhiều năm, toàn gia đều ở tại Trần gia. Đổng Uyển tự đi vào thu, tổng là ăn mặc béo ị, vậy mà hôm nay dương quang không sai, người hầu khác đều giảm đi quần áo, liền Đổng Uyển mẹ hắn lại bướng bỉnh, cho hắn ăn mặc như vậy thâm hậu.

"Tiểu lang quân, mau mau đi, thư quán bang thanh đã sắp vang lên. " Đổng Uyển ôm lấy văn chương hộp, sốt ruột mà giậm chân.

Trần Úc không chút hoang mang đi tới trong viện, ngẩng đầu nhìn mây một chút, ngửi ngửi trong gió khí tức, quay đầu hướng Đổng Uyển nói: "Đem ô mang tới." Đổng Uyển trợn tròn đôi mắt, nói: "Mặt trời lớn như vậy, sẽ không có mưa nha. !"

"Nhanh đi." Trần Úc không có cách nào theo người giải thích, nhưng cậu biết đến buổi trưa quả thật có mưa.

Đổng Uyển chỉ có thể chạy đi lấy ô, hắn đương Trần Úc thư đồng cũng có hai năm, gặp quá Trần Úc trên người một ít chuyện kì quái, nhưng hắn làm người đơn thuần, không quá quan tâm.

Chủ tớ hai người hướng thư quán chạy đi, thư quán học sinh thấy Đổng Uyển mang theo một cái ô, chế nhạo hắn đây là muốn che mặt trời. Ngoài phòng dương quang xán lạn, Đổng Uyển ủy khuất không muốn nói chuyện, ngồi xổm ở ngoài đường .

Không nghĩ đến buổi trưa tan học lại thực sự bắt đầu mưa, nước mưa ào ào, Đổng Uyển vui vẻ bung ô, đắc ý nói: "Nhà ta lang quân liệu sự như thần, quả thực trời mưa nha!" Tần thị huynh đệ đãi tại cổng vòm, chính vi trời mưa phát sầu, tần đại cơ ngữ: "Hắn là giao nữ nhi tử, đương nhiên liêu sự như yêu."

"Ta muốn cùng Đại lang nói, các ngươi chờ đi!" Đổng Uyển ghét nhất người khác nói như vậy Trần Úc, bởi vì hắn liền trở thành yêu quái thư đồng.

Trần Úc huynh trưởng Trần Phồn, đồng dạng không thích người khác ở bên ngoài lung tung nói cậu có một giao nhân đệ đệ, vì hắn là người cao to uy nghiêm nên Tần thị huynh đệ rất sợ hắn.

Tần Nhị hừ lạnh một tiếng: "Cẩu nô tài."

Trần Úc không để ý anh em nhà họ Tần, gọi thượng Đổng Uyển: "Đi thôi."

Cậu khi còn bé sinh sống ở phiên quốc, bảy tuổi mới cùng phụ thân về nước, khả năng bởi vì mẫu thân là phiên nữ, mới có này đó cổ cổ quái quái nghe đồn.

Đổng Uyển m giơ cao ô giấy dầu, hắn cái đầu thấp hơn so với Trần Úc, nên trông hắn có vẻ hơi vất vả. Chủ tớ hai người đi tới một đoạn đường, vì Đổng Uyển chống đỡ bất ổn dù, Trần Úc vai xối ướt một mảnh, cậu phải bất đắc dĩ nói: Ta tới bắt ô, tiếp nhận ô từ Đổng Uyển, che khuất hai người.

Lúc này Tông Học cửa chính là mưa gió tả tơi, mưa thu không thường có, nhưng dù sao cũng khiến người bị mưa dội đắc thủ chân phát lạnh. Triệu Từ Thịnh một thân một mình đi ở trong mưa, lẻ loi mà đi.

Nước mưa dọc theo mặt mày của hắn nhỏ xuống, chảy qua sống mũi thẳng tắp, chảy qua đôi môi củ ấu rõ ràng , tập hợp tại hạ cáp, thẳng chảy đi vào vạt áo. Hắn bị mưa dính thấu người nhưng lại không có tránh mưa, cũng không tăng nhanh bước chân.

Tông Học đối diện hoàng Phu tử gia, đột nhiên chạy ra một nha đầu bung ô, mạo vũ đem ô đưa cho Triệu Từ Thịnh.

Triệu Từ Thịnh nhìn đến nàng thời điểm, hiển nhiên một mộng, không có tiếp nhận dù. Nước mưa ướt nhẹp tóc của nữ hài c còn có nàng mỉm cười gương mặt, nàng là nữ tỳ tướng mạo phổ thông, quần áo cũng mộc mạc.

"Xá nhân nhanh cầm, chớ từ chối tâm ý nhà ta tiểu nương tử." Nữ hài đem ô đưa cho hắn, nóng bỏng mà nói.

Triệu Từ Thịnh nhìn nữ hài nụ cười trên mặt, hắn hướng phía trước tới gần chút, mà vẫn chưa tiếp nhận ô, mà là cùng nữ hài nói: "Nhà đã đến gần, không dùng được."

Nước mưa đánh vào Tông Học tường cao một đám màu tím tiêu tốn, mông lung hơi nước bên trong, nó nhân thành một đoàn tử hồng, nữ hài cầm dù chạy về phòng, đăng đăng bò lên trên lâu. Lầu hai chằng chịt thượng đứng một vị đình đình lượn lờ thiếu nữ, nàng nhìn theo Triệu Từ Thịnh thân ảnh tại trong mưa đi xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro