Chap 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong yến hội , Lưu Hà Việt xưng hắn đã liên hợp với Đồ bà quốc phiên vương, quyết định đồng thời tấn công cướp biển trên Bồ Lý lão đảo,  vừa vặn chư vị Hải Thương đều tại Tam Phật Tề tập hợp nên hi vọng đoàn người có thể xuất lực giúp đỡ.

Dương Hoán là người thứ nhất tỏ thái độ, hắn nguyện ý hiệp trợ, tiếp theo là Trần Đoan Lễ , chỉ có Trịnh Viễn Nhai phụ tử là bình tĩnh uống rượu, thái độ ám muội, chưa nói sẽ giúp cũng chưa nói không bang.

Lưu Hà Việt nâng chén kính Dương Hoán cùng Trần Đoan Lễ cùng các vị Hải Thương đến đây, mọi người đồng thời chúc rượu, dồn dập đem rượu trong chén uống cạn, miệng chén cùng nhau hướng phía dưới. Lưu Hà Việt ôm lấy miệng chén,  chén rượu đảo ngược, hắn uống một giọt không dư thừa, hắn nhìn chăm chú vào Trần Đoan Lễ, cho đến khi nhìn thấy hắn đem chén rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch, Lưu Hà Việt bất động thanh sắc, nhượng thị nữ cấp chư vị quý khách đổ đầy rượu, hắn thoả mãn ngồi xuống, cùng mời mọi người chậm rãi mà nói.

Lưu Hà Việt không quen biết Triệu Từ Thịnh, nên chỉ cho hắn là Trần Đoan Lễ tùy tùng, cũng như các Hải Thương khác đều mang theo tùy tùng, không thể mỗi người đều quen được , bởi vậy hắn không chú ý tới Triệu Từ Thịnh lúc uống rượu đã có chốc lát chần chờ, đồng thời Trần Phồn ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm vào chén trong tay của Triệu Từ Thịnh. 

Triệu Từ Thịnh là quán rượu khách quen, thông hiểu không ít kỹ xảo nhỏ uống rượu, trước khi hắn làm ra động tác đem rượu rót vào cổ họng thì trong chén rượu đã không bao nhiêu rượu, phần lớn rượu đều bị hắn nhanh chóng đổ xuống gầm bàn. Triệu Từ Thịnh uống chính là rượu thừa lại, lượng rất ít, nhưng rất có thể sẽ trúng độc.

Miệng chén cùng môi rời khai, Triệu Từ Thịnh nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt của Trần Phồ, thần sắc của hắn lạnh lùng, trong mắt lại lộ ra một chút kinh ngạc. Trần Phồn vốn tưởng rằng Triệu Từ Thịnh đổi quá chén rượu sau, sẽ làm ra hành động không cẩn thận đem độc tửu đổ đi, chén độc tửu này đã được tỉ mỉ chuẩn bị, liền không cần dùng để uống, nhưng hắn không có, hiển nhiên là vì để tránh cho Lưu Hà Việt khởi nghi tâm.

Xem Triệu Từ Thịnh sau khi uống vào độc tửu vẫn là một bộ dáng bình tĩnh, Trần Phồn chỉ có thể khen hắn thật sự là một hán tử.

Tiệc rượu vẫn còn tiếp tục, Lưu Hà Việt lực chú ý từ Trần Đoan Lễ trên người dời đi, hắn tại một trận hàn huyên lời nói qua đi, đưa ra yêu cầu của hắn: Đem Lưu Trấn Bảo giao lại cho người của hắn, đi đầu áp tải vệ quốc, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Trần Đoan Lễ chấp dừng tay bên trong Kim Bôi, rượu trong chén đầy, hắn cũng không uống nữa, bình tĩnh nói: "Lưu Trấn Bảo tự bị bắt được, lập tức giao cho Thượng vương gia hải thuyền giam giữ, vương cương thủ cố ý hàn chế một cái thiết lao giam giữ  hắn, trông giữ thập phần nghiêm ngặt, không  làm cho hắn đào tẩu."

"Theo ta thấy, không bằng chờ bắt được cướp biển trên  Bồ Lý lão đảo, cùng nhau dẫn toàn bộ về nước, chúng ta cũng có thể dính được chút quang, cùng triều đình đòi chút chỗ tốt." Dương Hoán lời nói vừa rơi xuống, tất cả mọi người đều cùng nhau đáp lời.

Lưu Hà Việt  sao lại nhìn không ra bang Hải Thương này cùng mình không đồng lòng, bọn họ tập hợp tại Tam Phật Tề, là tự nguyện nghe theo Trần Đoan Lễ triệu tập, bọn họ tự phát ủng hộ Trần Đoan Lễ, trong mắt căn bản không có phụ thân hắn  thương hội Hành lão. Gặp mọi người phản đối, Lưu Hà Việt cũng chỉ cười cười mà thôi, không có biểu lộ chút nào vui mừng chi tình.

Bên trong tiệc rượu, Lưu Hà Việt tuyên bố hắn và Trần Đoan Lễ liên thủ, nhất định có thể trục xuất cướp biển tại Nam Dương bừa bãi tàn phá , nhượng các vị Hải Thương kiễng chân chờ đợi. Hắn nói tới dõng dạc, nếu không biết người Lưu gia hắn lén lút hoạt động, có lẽ thật đã bị hắn che đậy.

Tán tiệc xong, Trần Đoan Lễ trở về gian phòng chính mình, Trần Phồn cùng Triệu Từ Thịnh theo sát, Trần Đoan Lễ một bước vào nhà, liền đem cửa phòng đóng lại, quay người lập tức hỏi Triệu Từ Thịnh là chuyện gì xảy ra? Tại trên tiệc rượu,  ngoại trừ chén thứ nhất rượu ở ngoài, mỗi khi Trần Đoan Lễ muốn uống rượu , Triệu Từ Thịnh đều sẽ lén lút dắt ống tay áo hắn, cho nên Trần Đoan Lễ chỉ uống một chén rượu, cũng chính là chén thứ nhất —— đáp lễ chén rượu của Lưu Hà Việt. 

Triệu Từ Thịnh còn chưa mở miệng, Trần Phồn đã trước tiên nói: "Xá nhân hoài nghi Lưu Hà Việt muốn đối phụ thân hạ độc."

Trần Đoan Lễ hiển nhiên cảm thấy không có khả năng lắm, hắn nói: "Từ Thịnh lo xa rồi, Hà Việt nếu là tại trong tiệc rượu đối ta hạ độc, ta một khi độc phát, dù là ai cũng biết là hắn gây nên. Lại nói, nếu là muốn hạ độc, lẽ ra nên trong chén thứ nhất  hạ độc, đó là chúc rượu, ta tất sẽ uống vào."

Trần Phồn liếc nhìn Triệu Từ Thịnh  một cái, nói: "Chén rượu thứ nhất, chén rượu bị xá nhân đổi thành, hắn đã thay cha uống vào... Không ít." Trần Phồn nhãn lực rất tốt, Triệu Từ Thịnh lén lút đem rượu làm đổ xuống đất đã bị hắn nhìn thấy.

Trần Đoan Lễ kinh hãi, đánh giá Triệu Từ Thịnh, vội hỏi hắn: "Từ Thịnh, uống rượu sau có cái gì không khỏe không?"

"Không có dị dạng, ta nghĩ độc tính không phát tác nhanh như vậy, lại nói ta uống ít, khả năng cũng không có gì đáng ngại." Triệu Từ Thịnh trầm ổn bình tĩnh, coi như là độc phát, cũng sẽ có biện pháp khác. 

"Ngươi..." Trần Đoan Lễ cũng không biết là nên trách cứ hắn lỗ mãng, hay là cảm kích hắn dùng thân cứu giúp, nhất thời càng không biết phải nói gì.

"Đừng cho Tiểu Úc biết đến." Triệu Từ Thịnh chỉ có một yêu cầu, hắn hạ thấp giọng.

Trần Úc đang tại căn phòng cách vách, cậu không tham gia đêm nay tiệc rượu, cũng không cho cậu cùng bất luận người nào gặp mặt, Trần Úc bị giấu đi.

Trần Đoan Lễ không đánh cuộc được rượu trong chén kia có hay không có độc, hắn sốt ruột, sai khiến nhi tử: " Đại phồn, nhanh đi gọi phiên y!"

"Trần cương thủ chớ gấp, trước tiên cứ bình tĩnh chờ đợi, ta chỉ là uống một lượng cực nhỏ, đãi độc tính phát tác lại nói tiếp" Triệu Từ Thịnh kéo cái ghế ngồi xuống, ngôn ngữ của hắn không hề bình tĩnh tầm thường. 

Trần Phồn đối Triệu Từ Thịnh có rất nhiều nghi vấn, lúc này vừa vặn hỏi hắn: "Xá nhân làm sao xác định Lưu Hà Việt tất sẽ sau đó độc? Mà nhất định dùng chính là Ba Đan?"

Trần Đoan Lễ kinh ngạc: "Ba Đan!"

Triệu Từ Thịnh gật đầu, hắn nói: "Lưu gia ngang dọc đại dương mấy chục năm, rõ ràng trong đất là Hải Thương, lén lút vẫn luôn cấu kết cướp biển, Lưu gia lần thứ nhất nguy cơ phát sinh vào mười bảy năm trước, Trần cương thủ liên hợp Hải Thương vây quét cướp biển, danh vọng uy thế Lưu gia. Lưu gia đương gia Lưu Ân Thiệu cảm giác sâu sắc nguy hiểm, không tiếc cùng liên hợp Hưu Man sát hại Trần Úc mẫu thân Lăng nương, nhượng Trần cương thủ đánh mất ý chí chiến đấu, từ đó, Lưu gia  không bị người quấy nhiễu, tại trong biển ở ngoài trắng trợn mở rộng thế lực."

Lăng nương tử, Trần Úc cùng Triệu Từ Thịnh nói qua, cho nên hắn rất rõ ràng ngọn nguồn.

"Lưu gia lần thứ hai nguy cơ, liền tại hôm nay, so với mười bảy năm trước càng nghiêm túc hơn, một khi nuôi khấu trọng sự vi triều đình biết được, Lưu Ân Thiệu phụ tử không chỉ bị mất đi tất cả,  còn có khả năng rơi đầu." Triệu Từ Thịnh làm ra phân tích, hắn nhìn về phía Trần Đoan Lễ, thấy đối phương đang gật đầu, hắn nói tiếp: "Nếu là đem Trần cương thủ diệt trừ, hôm nay đem các hải thương tập hợp tại Tam Phật Tề chia rẽ thành năm bè bảy mảng, Trịnh gia không phục Dương gia, Dương gia không phục Trần gia, chia năm xẻ bảy, khó hơn nữa đối Lưu gia tạo thành uy hiếp."

Trần Phồn chỉ nghe mà không nói gì, chờ Triệu Từ Thịnh nói xong, hắn mới đưa ra một vấn đề cần được giải đáp: "Ba Đan đâu? Ngươi sao lại biết độc dược được dùng nhất định là Ba Đan?"

Trần Phồn biết đến Triệu Từ Thịnh phân tích rất đúng, hắn cũng là nghĩ như vậy, cho nên khi hắn thu được tin của Triệu Từ Thịnh,  đã vội vội vàng vàng ra hải , hắn ý thức đến người cha giafcuar mình ở bên ngoài biển quả thật có uy hiếp đến tính mạng.

"Không vội, cứ chờ đợi thêm một chút, liền biết có phải là Ba Đan hay không." Triệu Từ Thịnh đã cảm giác được nhịp tim hỗn loạn, lưng hắn không tự chủ được dựa vào hướng ghế tựa vào, cánh tay của hắn đang run rẩy nhè nhẹ.

Trần Đoan Lễ  đứng gần Triệu Từ Thịnh đã phát hiện thấy dị dạng, hắn nhanh chóng chấp trụ tay Triệu Từ Thịnh , hoảng loạn nói: "Đại phồn, đi bên trong quán gọi phiên y!"

"Phụ thân, ta có giải dược." Trần Phồn đứng lại không nhúc nhích, hắn nhíu nhíu mày, hỏi Triệu Từ Thịnh: "Làm sao có thể xác định là Ba Đan? Nếu như không phải là Ba Đan, ngươi có thể sẽ mất mạng!"

Trần Phồn lời nói nói nặng nề đáp xuống, dùng liều lượng mà Triệu Từ Thịnh uống xong  chính là những thứ độc vật khác, cũng đỉnh là khó chịu ít nhiều mấy ngày, không có nguy hiểm tính mạng.

Bọn họ thời điểm trò chuyện cố ý hạ thấp giọng nói, bởi vì Trần Úc ở tại căn phòng cách vách vẫn là nghe được tiếng vang nên lại đây thăm dò xem. Ngày hôm đó khách trọ tại khách điếm đã đủ quân số, dù cho buổi tối cũng thập phần huyên náo, Trần Úc không biết khi nào tiệc rượu đã kết thúc, nên cậu quyết định đến sớm tìm phụ huynh cùng A Thặng .

Trần Úc lúc đến thì thấy Trần Phồn đang không biết từ nơi nào đem ra một cái hộp, hắn mở hộp ra, lấy ra một viên thuốc, đưa cho Triệu Từ Thịnh, cậu liền kinh hoảng hỏi: "Ca ca, A Thặng làm sao thế?"

"ân, hắn...." Trần Phồn cố ý để mắt nhìn Triệu Từ Thịnh, thấy hắn đang đối với mình nháy mắt, hắn nói: "Uống nhiều rượu , nên là ăn viên thuốc tỉnh rượu mà thôi."

Triệu Từ Thịnh dùng bàn tay phát run tiếp nhận viên thuốc, đem nó nhét vào trong miệng, cũng mãnh liệt rót một chén nước ấm, đem thuốc đưa vào cổ họng. Quá trình trúng độc Ba Đan rất lâu dài, khởi đầu bệnh trạng là nhịp tim không đồng đều, sắc mặt tái nhợt, phát lạnh phát run, Triệu Từ Thịnh hoàn toàn phù hợp.

"A Thặng, ngươi nơi nào khó chịu?" Trần Úc ngồi xổm ở trước mặt Triệu Từ Thịnh , một tay nắm chặt bàn tay của hắn, một tay cầm khăn tử giúp hắn lau mồ hôi lạnh.

"Vô sự, nằm một chút liền  hảo."

Triệu Từ Thịnh đứng lên, bước chân giả tạo hoảng loạn, lúc này bị Trần Đoan Lễ cùng Trần Phồn giá trụ.

Hai người đem Triệu Từ Thịnh về phòng ngủ hắn, nhóm lửa chậu ấm áp gian nhà, cũng cho hắn đắp  lên chăn bông dầy. Triệu Từ Thịnh nằm ở trên giường, ý thức có chút mơ hồ, Trần Úc cẩn thận trông coi ở bên cạnh hắn, chặt chẽ thăm dò tay hắn, đau lòng đến muốn rơi lệ.

Theo phụ huynh nhỏ giọng trò chuyện bên trong, Trần Úc đã biết được chuyện Triệu Từ Thịnh thay phụ thân uống độc tửu.

Trần Úc canh giữ ở đầu giường, caaujnhej nhàng giúp Triệu Từ Thịnh lau mồ hôi, tỉ mỉ quan sát tình huống biến hóa của hắn, trái tim khẩn trương đập mạnh liên hồi. Dần dần, Triệu Từ Thịnh không cònđổ mồ hôi lạnh nữa, người cũng hảo thụ rất nhiều, hắn nhấc tay sờ soạng Trần Úc mặt, Trần Úc nhìn phía hắn mặt mày ý cười, biết hắn đã không còn gì đáng ngại, chắc là giải độc đã có hiệu quả, Trần Úc trong mắt chảy ra hai giọt nước mắt.

"A Thặng, lần sau không cho ngươi lỗ mãng như vậy nữa, biết rõ là độc tửu mà  ngươi còn uống!"

Một giọtnước mắt từ Trần Úc hai má lướt xuống, cậu dùng lực cầm lấy cánh tay Triệu Từ Thịnh , cậu vừa kinh vừa sợ, vừa lo vừa vui.

Triệu Từ Thịnh giúp Trần Úc lau nước mắt, hoảng loạn nói: "Lần sau sẽ không nữa." Hắn hạ thấp giọng, đau lòng nói: "Đừng khóc." Yên lặng chịu đựng độc dược phát tác, khả năng còn chưa kịp nhượng Trần Úc rơi lệ đến khó chịu.

Hai người thân mật thân ái, tất cả đều xem ở trong mắt  Trần Đoan Lễ , hắn không có ngăn cản, không có quát lớn, chỉ  là lẳng lặng mà rời đi. Trần Đoan Lễ trở lại gian phòng của mình, phát hiện nhi tử cũng tại, hai người thấp giọng trò chuyện vài câu, cũng nói Triệu Từ Thịnh sau khi uống độc tửu đã được Trần Úc quan tâm chăm sóc.

Tiếp theo mấy ngày, Trần Đoan Lễ cần phải giả bộ bị  bệnh, nhóm lửa chậu, dắp chăn dầy, thỉnh phiên y trị liệu nhằm che đậy Lưu Hà Việt.

Ngày thứ hai, nghe tin nói Trần Đoan Lễ sinh bệnh , Lưu Hà Việt liền vội vàng đi thăm dò xem, Trần Đoan Lễ làm bộ không thoải mái, không có cách nào gặp khách, Lưu Hà Việt chỉ đợi thượng một hồi liền cũng rời đi.

Ngày thứ ba, Trần Đoan Lễ "Bệnh tình tăng thêm", phiên y hiển nhiên trị liệu không có hiệu lực, Trần Phồn mời tới vu y địa phương trục xuất Tà linh, liền xướng liền nhảy. Lưu Hà Việt hả hê  dương dương tự đắc, suất lĩnh đội tàu xuất phát, đánh về phía cướp biển sào huyệt —— Bồ Lý lão đảo

Ngoại trừ Trịnh gia thuyền, Thượng vương gia thuyền không đi theo, những Hải Thương khác đều đi theo Lưu Hà Việt chạy tới Bồ Lý lão đảo, bao quát Trần Phồn, nhưng đoàn người kỳ thực vô cùng  rõ ràng trong lòng, Bồ Lý lão đảo cướp biển chỉ sợ đã thu được tiếng gió, sớm đã thoát thân không còn hình bóng. Lưu Hà Việt sẽ không tiêu diệt cướp biển của mình,  hắn không có ngốc, chỉ là làm dáng một chút mà thôi. 

Lưu Hà Việt không hẳn nghĩ đến, trước khi hắn dẫn thuyền hướng Bồ Lý lão đảo những ngày đó, Trần Đoan Lễ vẫn luôn không nhàn rỗi, hắn phái người điều tra  hướng đi của Hưu Man, đồng thời từ Lưu Trấn Bảo nơi ấy ép hỏi ra một sào huyệt khác của cướp biển. Nguyên bản cướp biển đang ở trên Bồ Lý lão đảo phải vội vàng hốt hoảng rút đi, bọn chúng cần phải tìm một chỗ ẩn núp khác. 

Trần Đoan Lễ đột nhiên "Lành bệnh", sinh long hoạt hổ, suất lĩnh Trịnh gia cùng Thượng vương gia hải thuyền, ngay cả Tam Phật Tề quốc lính thủy, tại hừng đông lặng lẽ xuất phát, lao thẳng tới sào huyệt bí mật của cướp biển. Triệu Từ Thịnh cùng Trần Úc đi theo, đáp lên Trần gia phúc lễ thuyền, đi theo bên người Trần Đoan Lễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro