Chap 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Sùng cẩn thận thay Trần Úc đổi dược, bụng của Trần Úc bị thương nay đi qua bốn ngày cẩn thận trị liệu đã dần dần khép lại, Mộ Sùng nói đây là lần thượng dược cuối cùng, lúc sau không cần nữa . Giao Ấp y dược, trị liệu Trần Úc dù là nửa giao cũng vẫn có thần hiệu, mà theo lời nói của Mộ Sùng, bọn họ Mộ gia lịch đại đều đảm nhiệm Giao Ấp y sư, có thể thấy được y thuật của hắn hẳn là tương đương cao minh.

Triệu Từ Thịnh giúp Trần Úc kéo lại quần áo, ôn nhu chỉnh lại cổ áo cho cậu, kết lại đai lưng, hắn nhất cử nhất động đều là kéo dài tình ý .Trần Úc làn da trắng nõn, tinh tế lại bóng loáng, bôi thuốc bột màu nâu lại là càng thêm bắt mắt, mỗi khi nhìn thấy đều làm Triệu Từ Thịnh rất đau lòng.

Tiểu Úc của hắn một lần thừa nhận cực đại đau đớn, cho dù hiện giờ đau xót đã biến mất, nhưng trong lúc ngủ say ,ý thức cậu cũng có khi còn đang phải chịu dày vò chăng? Từ lúc giải độc đến nay đã là bốn ngày, Trần Úc đều không có thức tỉnh, Triệu Từ Thịnh một tấc cũng không rời.

Ngày đêm làm bạn ở bên mép giường, Triệu Từ Thịnh có khi quyện mệt sẽ tại bên mép giường tiểu miên, có khi hắn sẽ nằm ở bên người Trần Úc chợp mắt một chút. Bởi vì mất ngủ cùng ăn uống không chu toàn, hắn gương mặt rõ ràng đã ao hãm đi nhiều, nhưng hắn ý niệm kiên định, từ tinh thần xem ra cũng hoàn toàn không suy sút, hắn đang chờ đợi Trần Úc tỉnh lại, hắn hiển nhiên tin tưởng cậu sẽ tỉnh lại.

Không nói Triệu Từ Thịnh, ngay cả Trần Đoan Lễ cũng luôn làm bạn ở bên người Trần Úc, nhưng hắn chỉ là làm bạn, bởi vì Triệu Từ Thịnh đã chiếu cố ôm đồm cho Trần Úc, chẳng sợ Trần Đoan Lễ tự mình đi làm, cũng chưa chắc đã tinh tế như hắn. Triệu Từ Thịnh cấp Trần Úc lau mình,chải đầu, đổi mới quần áo, Trần Đoan Lễ mỗi khi thấy ánh mắt của hắn nhìn Tiểu Úc, đều không khỏi mềm lòng, do đó cũng không thêm ngăn lại, hắn chính là ngầm đồng ý.

Lại là suốt một ngày, ánh trăng ngoài cửa sổ nguyệt hồ trắng như tuyết, chiếu vào trong nhà, quang mang chiếu vào trên giường, Triệu Từ Thịnh ngồi ở mép giường, tĩnh lặng giống như một tôn tượng .

" Từ Thịnh, ngươi trở về phòng ngủ một giấc đi, đêm nay cứ để ta tới chăm sóc. "

Trần Đoan Lễ tay đáp ở trên vai Triệu Từ Thịnh, khuyên hắn đi nghỉ ngơi. Vô luận hắn là tuổi trẻ khoẻ mạnh, ngày đêm không ngủ chăm sóc, chung quy cũng sẽ dần suy sụp. Triệu Từ Thịnh lúc này không có cự tuyệt, hắn xác thật rất mỏi mệt, hắn đứng lên, xem Trần Úc đang say ngủ rồi nhẹ ngữ:" Nửa đêm thường thấy cậu ấy đang nằm mơ, lại không biết mơ thấy cái gì."

Trần Đoan Lễ ảm đạm nói: " Úc Nhi nếu tỉnh lại, có lẽ chính là luyến tiếc thế gian này. " Đứa nhỏ này thực trọng tình cảm, tất nhiên không bỏ được lão phụ thân này, không bỏ được Từ Thịnh mà cậu luôn tâm tâm niệm niệm, nhân thế có người cậu không muốn nguyện ý xa rời.

Triệu Từ Thịnh nhớ tới Trần Úc bị thương ,nằm ở trong lòng ngực mình nói : " Ta luyến tiếc ngươi."

Trong lòng buồn bã, mà nay cũng chỉ có thể chờ đợi cậu tự mình thức tỉnh, Triệu Từ Thịnh hỏi qua Mộ Sùng thực sự không có phương pháp khác. Giao Ấp trưởng lão vì ba vị người khách từ ngoài đến ở điếm tam gian phòng, gian kia của Triệu Từ Thịnh phải đến tối nay hắn mới vào ở. Giao nhân khách điếm cùng loại trên đất bằng khách sạn, chẳng qua khách điếm có một ít vật phẩm có vẻ có chút cũ kỹ, hơn nữa tên khách điếm cũng là kéo dài cổ nhân đối khách sạn xưng hô.

Triệu Từ Thịnh nhìn quét phòng dành cho khách: Cây đèn rơi xuống đất đồng thau, sơn son loang lổ bình phong, hưu hắc vũ thương, gỗ đặc cồng kềnh y rương, có vẻ lỗi thời, lại làm Triệu Từ Thịnh cảm thấy phi thường quen thuộc.

Đời trước, Trần Úc vì thi thể Triệu Từ Thịnh mà ở khách điếm thuê một gian trong khách phòng, có một trản đèn tương đồng đồng thau, một đôi thương vẽ có vân thú vũ, trướng màu trắng trên giường đồng dạng rũ phóng như trăng non sắc ti.

Triệu Từ Thịnh khẽ cởi giày, mệt mỏi mà nằm lên giường, hắn nhắm mắt lại, thực mau liền ngủ.

Thời gian dài chưa bổ sung giấc ngủ, hắn hai mắt che kín tơ máu,sau đó nặng nề đi vào giấc ngủ, ngoài cửa sổ nguyệt hoa khuynh chiếu vào khuôn mặt, trong lúc ngủ mơ hình như có một bàn tay đang khẽ vuốt mặt mày hắn.

Bàn tay kia dùng lòng bàn tay miêu tả ngũ quan của hắn, như vậy tinh tế, tràn ngập tình yêu, chủ nhân của tay thở dài, trầm mê, hơi thở tiếp cận, môi mềm mại dán ở khóe môi hắn.

Trong lúc ngủ mơ Triệu Tự Thịnh biết được chính mình đang nằm mơ, mơ thấy chính là chuyện đời trước, hắn ở khách điếm ngủ say 60 năm, Trần Úc ngẫu nhiên sẽ đến xem hắn. Chỉ có giấc mộng này đã nói hết tình cảnh Trần Úc tới xem hắn, cậu như thế ưu thương, như thế mê luyến, lại chung quy chờ không được khi hắn thức tỉnh.

Trong mộng, Triệu Từ Thịnh nhắm chặt hai mắt chậm rãi mở ra , nguyệt hoa nhập mắt, sáng ngời như Thần Tinh, hắn duỗi tay đụng chạm đến khuôn mặt Trần Úc đáp lại hôn cậu. Nhưng mà, kia cũng bất quá là giac mộng vô căn cứ!

Trần Đoan Lễ một mình chiếu cố Trần Úc, nhìn nhi tử cứ mãi trường ngủ không tỉnh lại , hắn chấp trụ tay nhi tử , lải nhải cùng cậu nói chuyện, giảng Trần Úc khi còn nhỏ một lần kiếp nạn, Lăng Nương tao ngộ bất trắc, Trần Đoan Lễ một lần cho rằng nhi tử cũng đã chết, sau lại ở Tra nam tìm được Trần Úc bị Lăng Nương tàng khởi , Trần Đoan Lễ liền mừng rỡ như điên; sau đó mang Trần Úc về nước, nguyên bản đối nửa giao thân phận của cậu có rất nhiều gánh lự, lo lắng cậu sẽ bị người bài xích, lo lắng cậu bi thương, cô độc, nhưng mà cậu chung quy là bình bình an an lớn lên, trưởng thành một thiếu niên lang thông tuệ , nếu là Lăng Nương còn sống trên đời cũng sẽ vì cậu mà vui sướng.

Trần Đoan Lễ còn nghĩ chờ khi Trần Úc mười tám chín tuổi, sẽ cho cậu nói đến việc hôn nhân, đừng giống như ca ca của cậu như vậy, đã già đầu rồi còn không thành thân. Nửa giao sinh dục hài tử cơ hồ cùng thường nhân giống nhau, cũng sẽ không hiện ra giao thái, nhất định có thể bình yên lớn lên.

Con ta nếu là có ý tưởng khác , cũng có thể cùng cha nói.

Trần Đoan Lễ sờ sờ đầu nhi tử , đứa nhỏ này có lẽ đã có nhân sinh bất đồng ngay tự đầu, từ lúc sinh ra lấy nửa giao thân phận đã liền chú định.

" Cha biết ngươi thích Từ Thịnh, từ xưa có chuyện như vậy, cha không cảm thấy hoang đường. Chỉ là bên nhau cũng không dễ dàng, đãi hài nhi tỉnh lại, cha muốn hỏi một chút trong lòng người muốn như thế nào ."

Trần Đoan Lễ ôn ngữ:" Hài nhi mau chút tỉnh lại, mộng đẹp làm người sa vào, kia chung quy là vô căn cứ. Hài tử, ngươi đang mơ thấy cái gì đây? "

Trần Úc nhắm mắt, nặng nề ngủ, ngẫu nhiên sẽ phát ra một hai câu nói mớ, Trần Đoan Lễ chỉ có thể thở dài, hắn giúp nhi tử dịch chăn, chăn là áo tím của Triệu Từ Thịnh

Lúc trước vẫn luôn quên đổi mới,lại vẫn luôn là khoác như vậy, Triệu Từ Thịnh quần áo phát ra cung hương hơi thở, theo như Mộ Sùng nói cũng là có chút ninh thần công hiệu.

Đèn ở đầy giường tản mát ra u lam quang, chiếu vào màn thượng, đem khuôn mặt Trần Úc trắng nõn chiếu đến thông thấu, ngoài cửa sổ, nguyệt hoa kiều diễm . Trần Úc vẫn luôn ở trong mộng, cậu mộng phân xấp tới, hoặc bi hoặc hỉ, cuối cùng cậu lưu tại một cảnh trong mơ thoải mái nhất, cậu nằm ở khuỷu tay của mẫu thân, nghe trên người nàng toả ra hơi thở thơm ngọt, nghe nàng nhẹ nhàng ngâm nga người Phiên dạ khúc.

Tay béo đô đô của cậu nhéo mẫu thân bó phát, mềm mại đầu tóc trường ra một đôi tai như vây cá, thực linh động cũng thực đáng yêu, cậu nặng nề mà ngủ, không muốn tỉnh lại. Bờ biển nhà gỗ nhỏ, độc hưởng khắp hải vực, không có gió đêm, mặt biển bình thản như gương, hàng tỉ quang điểm tụ tập ở trong biển, trên bờ cát, chúng nó tản mát ra tươi đẹp lam quang, là hạ huỳnh sáng lên trong đêm.

Một con thuyền buồm chậm rãi hoa khai mặt biển, hải huỳnh tản ra, lại ở sau thuyền tụ tập, thân thuyền lây dính hải huỳnh, oánh oánh chớp động, trên thuyền bọn thủy thủ bình tĩnh nhìn kỳ diệu cảnh quan này, bọn họ hàng năm đi ở trên biển rộng , sớm đã nhìn quen hiếm lạ sự vật.

Tuổi trẻ Trần Đoan Lễ có trúc tiết kính rút dáng người, khí phách hăng hái, hắn đứng ở đầu thuyền, tùy hải thuyền nghênh lãng đi tới, hắn trên người vẩy ra điểm điểm hải huỳnh, một thân áo gấm rực rỡ lấp lánh.

Lăng nương ôm hài tử đang khẽ đi vào giấc ngủ giống tựa như cảm ứng được cái gì, nàng ôm tiểu nhi trong lòng ngực bước xuống cao chân phòng, trải qua phòng sườn phân lạc vô ưu hoa, đi đến bãi biển, nàng nhìn thấy trượng phu mặc áo khoác ngắn tay mỏng huỳnh quang, đạp lãng mà tới.

Bọn thủy thủ truyền đến từng trận cười vui thanh, bọn họ rời thuyền dâng lên lửa trại, tiểu Trần Úc ở trong lòng ngực mẫu thân nhẹ mở to mắt, cậu tò mò mà nhìn về phía u lam hải vực, nhìn về phía phụ thân đang khom người ôm lấy cậu, cậu cảm giác được phụ thân ấm áp bàn tay to dán ở trên trán cậu, thân thiết gọi cậu : Úc Nhi.

Úc Nhi, thanh âm kia cũng không ở bên tai, giống tựa từ một nơi nào đó thực xa xôi truyền đến!

Úc Nhi, một tiếng lại một tiếng, có phụ thân gọi thanh, cũng có mẫu thân gọi thanh, Trần Úc cảnh trong mơ dần sụp đổ, hải huỳnh ảm đạm, bốn phía sơn đen, chỉ còn người khác, Trần Úc kinh hoảng bàng hoàng, trong bóng đêm gọi: Mẹ! Cha!

Trần Úc mở to mắt, trên giường chỉ có ngọn đèn dầu u lam, trong suốt giường sa ở dưới nguyệt ho phiếm màu bạc ánh sáng, ở đầu giường, có một nam tử trung niên đang mệt mỏi mà ngủ, tay hắn thác ở trên trán, đó là phụ thân của cậu.

Cha!

Trần Úc thanh âm suy yếu, nghẹn ngào, cậu tựa như đã mơ thấy một tràng dài mộng, mà nay, cậu cuối cùng cũng đã tỉnh mộng. Trần Đoan Lễ ngẩng đầu, nhìn thấy nhi tử trên giường đã thức tỉnh,mới đầu tựa không tin, sau đó hắn kích động đến kinh hỷ: " Úc Nhi, cin cuối cùng cũng đã tỉnh rồi!"

" Cha, ta mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy nương."

Trần Úc suy yếu mà mỉm cười, cậu đánh giá sự vật trong phòng , cậu thấy ngoài cửa sổ nguyệt hồ, cơ hồ lập tức biết chính mình đang ở Giao Ấp, cậu tại đời trước đã tới nơi này.

" Nương cùng ta ở tại phòng nhỏ trên bờ biển, cha đi thuyền đến thăm xem chúng ta, trên biển có rất nhiều hải huỳnh, phát ra ánh sáng rất đẹp -- giống như ngoài cửa sổ vậy "

Trần Úc nhớ tới, ngoài cửa sổ sáng ngời tựa tinh hán thuỷ vực, kêu là nguyệt hồ. Trần Đoan Lễ không biết mấy ngày hôn mê này Trần Úc đã mơ thấy cái gì, ý thức cậu đi nơi nào, hắn vui mừng gật đầu, cười nói:

" Ta cùng với ngươi nương năm đó ở tại Tra Nam Hải biên, ngươi nương thực thích nơi đó, màu vàng đồ than mọc đầy bạch cỏ lau, thái dương chiếu rọi xuống kim hoàng trơn bóng, mỗi khi đến đêm hè, thường xuyên có thể thấy hải huỳnh, lam ánh tỏa sáng, trông rất đẹp mắt."

Hắn vuốt ve đầu nhi tử , ánh mắt thập phần ôn nhu: " Khi đó hài nhi vừa mới sinh ra, giống như là tiểu giao nhân."

Trần Úc nghe phụ thân tự thuật, chăm chú nhìn Nguyệt hồ giữa không trung, hốc mắt cậu ửng đỏ, cậu mới vừa có được đời trước ký ức, cậu đã gặp qua thuyền vận chuyển thi thể của phụ thân, lúc này tâm tình lại vừa cảm khái vừa vui mừng.

" Cha, chúng ta như thế nào lại ở chỗ này?"

Trần Úc nhìn ra Nguyệt hồ ngoài cửa sổ, cậu miễn cưỡng có thể nhớ lại chính mình bị hải minh đao chém thương, trúng độc, chuyện tiếp theo sau đó, cậu thật sự đều nhớ không nổi.

" Hài nhi bị hưu man chém thương, thân trung hải minh độc, nhân gian không có giải dược, chỉ Giao Ấp có thể giải được, lúc này mới đem hài nhi đưa đến Giao Ấp "

Trần Đoan Lễ đi đến phía trước cửa sổ, đem cửa sổ đẩy ra, làm nguyệt hoa khuynh chiếu trong nhà, mãn đường ánh sáng, hắn cười nói:" Hài tử, nơi này là Giao Ấp."

" Cha, ta biết." Trần Úc khuôn mặt bị nguyệt hoa ánh đến sáng ngời, mặt mày cậu giãn ra, khóe miệng khẽ nhếch, cậu chi khởi cánh tay, muốn từ trên giường ngồi dậy, lúc này cậu mới ý thức được chính mình thể nhược mệt mỏi, Trần Đoan Lễ vội vàng đem cậu đè lại, nói: Còn chưa thể đứng lên.

Trần Úc mới vừa tỉnh lại, đầu óc còn có điểm mơ hồ, lúc này thân thể không khoẻ cảm cũng tùy theo thức tỉnh, cậu nằm lại trên giường, tay nắm chăn, hoa văn cùng tài chất của chăn này đều cảm thấy không quá thích hợp, Trần Úc cúi đầu đi xem, thì thấy chính mình đang khoác một kiện kiểu nam cẩm y, thực quen mắt, đây là A Thặng áo tím.

Trần Úc lẩm bẩm ngữ:" A Thặng! "

" Từ khi hài nhi trúng độc ngất xỉu, Từ Thịnh ngày đêm ở bên hài nhi chăm sóc, mới vừa bị cha khuyên đi nghỉ ngơi, hiện tại đang ở cách vách" .

Trần Đoan Lễ cũng không ngoài ý muốn nhi tử tỉnh lại sau sẽ đề cập đến Triệu Từ Thịnh, quần áo hắn lưu lại nơi này: " Hài nhi nếu là muốn gặp Từ Thịnh, cha liền đi kêu hắn."

Lúc này Triệu Từ Thịnh hẳn là đã đi ngủ, bất quá Trần phụ thân không ngại đi đem hắn đánh thức. Trần Úc lắc đầu, nguyên lai là cậu hôn mê đã lâu, A Thặng vẫn luôn cẩn thận chiếu cố cậu, A Thặng khẳng định đã mệt muốn chết rồi, cứ để cho hắn ngủ nhiều một chút. Lúc này Trần Úc trong lòng kỳ thật thực mâu thuẫn, cậu rất muốn gặp hắn, rồi lại không nghĩ muốn thấy hắn.

Trong thời gian hôn mê , Trần Úc đã mơ thấy rất nhiều mộng,cậu ý thức được có chút mộng không chỉ là mộng, mà là chân thật phát sinh quá sự tình, kia hẳn là cậu tại kiếp trước, kiếp trước cậu cùng Từ Thịnh sinh ly tử biệt, bọn họ đến chết tâm ý cũng chưa từng tương thông.

" Cha, ta nay tỉnh lại đã không có việc gì, cha cũng mau đi nghỉ ngơi đi."

" Đói sao? Cha phân phó chủ quán đưa đồ ăn lại đây. "

"Cha, ta không đói bụng." Trần Úc tỉnh lại sau cảm thấy quyện mệt, không muốn ăn uống,cậu vốn nên ngủ tiếp một hồi, nhưng cậu không nghĩ đi vào giấc ngủ, cậu thực vui sướng chính mình đã trở lại, một đời này cha vẫn tồn tại, A Thặng cũng tồn tại, cậu không cần bện cảnh trong mơ mới có thể nhìn thấy bọn họ.

Trần Đoan Lễ không muốn trở về phòng nghỉ ngơi, hắn làm bạn với nhi tử mới vừa thức tỉnh, hai cha con nói chuyện với nhau, Trần Úc dò hỏi chính mình trúng độc sau sự tình, biết được phụ thân hải thuyền bình yên rút lui thuyền trủng, hải quái tập kích Lưu gia thuyền, buông tha Trần gia thuyền.

Lúc ấy bị thương Trần Úc tại ý thức mơ hồ hết sức xướng ra giao nhân ca dao, hải quái nhận được chi ca dao, khiến cho nơi có thuyền của Trần Úc miễn gặp phải hải quái công kích, là cậu đã cứu tánh mạng của cả thuyền!

Bị hưu man chém thương, độc tính phát tác thật sự mau, Trần Úc lúc ấy cho rằng chính mình sẽ chết, cậu mang theo mê luyến cùng không tha, đem hết một tia thần chí cuối cùng cứu lại người trên thuyền, bởi vì phụ thân, A Thặng đều ở trên thuyền.
Từ phụ thân chỗ đó, Trần Úc còn biết sau khi cậu trúng độc , Triệu Từ Thịnh đã đưa ra chủ kiến đem cậu đưa đến Giao Ấp trị liệu, không màng tự thân an nguy, hộ tống cậu đi đến Giao Ấp.

Giao Ấp ở bên trong biển sâu, mặc dù có hải thú che chở, phàm nhân ngao du biển sâu cũng là thập phần hung hiểm, Triệu Từ Thịnh trước khi đến Giao Ấp nôn ra máu rồi hôn mê, mà Trần Đoan Lễ bởi vì trước kia thường xuất nhập Giao Ấp nhiều lần, bệnh trạng tương đối rất nhỏ.

Trần Úc nghe được phụ thân nói, cậu khẽ vuốt ve áo gấm cổ áo có loang lổ vết máu, cậu nghĩ đây chắc chắn là A Thặng huyết, tay cậu hơi hơi rung động, cậu nhất thời rõ ràng A Thặng vì cậu thậm chí có thể ngay cả mệnh cũng không cần.

" Cha, ta muốn đi xem A Thặng."

Nguyên lai chính mình lại tưởng niệm hắn như thế, ở trong mộng, Từ Thịnh chưa từng đối cậu nói chuyện, bởi vì cơ hồ mỗi một giấc mộng, Từ Thịnh đều nằm ở trên giường tại Giao Ấp,  hôn mê không tỉnh.

" Cha đỡ ngươi đi qua ."

Trần Đoan Lễ không có phản đối, hắn hiểu tâm tư của người trẻ tuổi. Cách vách yên tĩnh, Triệu Từ Thịnh hẳn là đã đi vào giấc mộng,  hài tử muốn gặp hắn cũng nên cho cậu thấy một chút, hai người suýt nữa đã trải qua sinh ly tử biệt.

Trần Úc từ trên giường bò lên, được phụ thân nâng hạ, chậm rãi đi hướng Triệu Từ Thịnh phòng, đi vào cửa, Trần Đoan Lễ đẩy ra cửa phòng, Triệu Từ Thịnh vẫn đang ngủ ở trên giường, hắn ngủ đến trầm, không có bất luận cái gì phản ứng. Trần Úc ở cửa sửng sốt, cậu nhìn quét qua căn phòng, đồng thau cây đèn, trăng non sắc ti trướng, túy bạch bối giường, còn có trên giường ngủ Triệu Từ Thịnh đang ngủ say, tình cảnh như vậy đối cậu phi thường quen thuộc.

Thân cậu được khoác áo bào to rộng của Triệu Từ Thịnh, cậu chậm rãi đi đến trước giường, chăm chú nhìn khuôn mặt Triệu Từ Thịnh ngủ say , biểu tình ngưng trọng, cậu nhẹ gọi: A Thặng?

Triệu Từ Thịnh vô thanh vô tức, nguyệt hoa xuyên thấu qua ti trướng, đem lam nhạt quang chiếu vào trán hắn, sắc mặt của hắn có vẻ tái nhợt, phảng phất không có độ ấm.
Trần Úc vươn tay, ngón tay phát run, cậu run run rẩy rẩy đụng chạm vào mặt Triệu Từ Thịnh, dán lên da thịt hắn, đầu ngón tay truyền đến ấm áp, nguyên bản lã chã chực khóc, Trần Úc đột nhiên lộ ra tươi cười, Triệu Từ Thịnh buông xuống mí mắt đang rung động, hắn mở mắt.

Đời trước, ở đồng dạng địa phương, đồng dạng cảnh tượng, Trần Úc đã chờ đợi vô số năm tháng, nhưng cũng chưa thể đợi đến lúc Triệu Từ Thịnh hôn mê sau đó tỉnh lại.

" A Thặng ! "

Trần Úc cười, nước mắt vẫn chảy xuống.

" Tiểu Úc! "

Triệu Từ Thịnh kinh hỉ mà từ trên giường ngồi dậy, kích động đem một tay ôm lấy Trần Úc , hắn lấy lực đạo to lớn, đến nỗi Trần Úc cảm thấy bị cánh tay hắn ôm chặt đến sắp vô pháp hô hấp. Triệu Từ Thịnh dư quang nhìn thấy Trần Đoan Lễ đứng ở cửa , hắn cũng không có đình chỉ động tác, hắn gắt gao ôm lấy Trần Úc, không bao giờ nguyện ý buông tay.

Thấy Triệu Từ  Thịnh to rộng cánh tay đem nhi tử bị bệnh lại càng thêm có vẻ gầy yếu ôm chặt, Trần Đoan Lễ tâm tình pha vi diệu, hắn lão nhân gia lựa chọn rời đi, lưu hai người trẻ tuổi lẫn nhau cùng tâm sự.

Hai người trẻ tuổi không có lẫn nhau cùng tâm sự, Trần Úc đầu gối lên vai Triệu Từ Thịnh ,nằm trong lòng ngực hắn, Triệu Từ Thịnh ôm sát Trần Úc vòng eo, hai người dựa vào nhau cùng xem Nguyệt hoa bên ngoài cửa sổ,  bọn họ trong lòng đều có thiên ngôn vạn ngữ, chỉ là lúc này đây hết thảy đều không cần ngôn ngữ.

Trần Úc nghĩ về sau lại nói cho A Thặng biết, cậu hôn mê đã mơ rất nhiều mộng, còn mơ thấy kiếp trước cậu cùng A Thặng, ở kiếp trước, A Thặng khẩu thị tâm phi, không chịu thừa nhận chính mình cảm tình, nếu không phải ở ngực hắn phát hiện ra nhiễm huyết túi thơm, thậm chí vô pháp biết được tâm ý của hắn.

Trần Úc thay đổi tư thế, đầu gối lên Triệu Từ Thịnh đầu gối, tay nâng mặt đi xem nguyệt hồ ngoài cửa sổ, Triệu Từ Thịnh thỉnh thoảng chải vuốt sợi tóc của cậu, ánh mắt ôn nhu như nước, mang theo tình yêu.
Này một đời, bọn họ tâm ý tương thông, sẽ không giống đời trước như vậy lưu lại tiếc nuối, đến nỗi sau này một sống một chết, nhất tử nhất sinh, có thể nói thật là nhân sinh bất tương kiến, động như tham dự thương.

Trần Úc vào thời điểm Triệu Từ Thịnh cúi đầu , liền ôm lấy cổ đối phương , đem môi dán lên , là một nụ mỹ hôn. Nguyệt hồ tựa ngân hà, từ giữa không trung trút xuống, đem khắp phòng chiếu đến sáng ngời.

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn: Có hay không ngửi được kết thúc hơi thở?

--------

Đạo diễn: Ngươi xem Tiểu Úc nhớ tới kiếp trước , liền hỏi ngươi hoảng không hoảng hốt?

Từ Thịnh ( hút thuốc ): Là có điểm hoảng hốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro