ĐÊM MÁU KINH HOÀNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 06

Quyển sách kinh dị|Hoa Sắc Mãn Kinh

Jane

Diana biết mình nhất định phải đồng ý lời mời của Cappadocia, bằng không y sẽ chết thảm như Elizabeth, nhưng đôi giày nhảy màu đỏ kia, đôi giày nhảy ma quỷ kia lại kéo y rời khỏi sàn nhảy trước khi Diana kịp mở miệng.

Y xoay tròn, nhảy múa rời khỏi vị trí bên cạnh Cappadocia, từ xa xa còn truyền đến tiếng Diana tuyệt vọng gào thét.

"Tôi đồng ý! Tôi thật sự đồng ý!"

"Tôi đồng ý!"

Tiếng thét của Diana càng ngày càng nhỏ, mãi đến tận khi...chỉ còn lại dư âm mơ hồ.

Tuy miệng y nói đồng ý, nhưng thân thể lại bị đôi giày nhảy màu đỏ kéo đi.

Làn váy tung bay như đóa hoa, hai tay nâng lên như bươm bướm giang cánh.

Sở Dương Băng nhìn về phía bá tước Cappadocia, nhìn hắn than thở một tiếng, ngữ điệu bi thương tha thiết nói: "Hãy nhìn tiểu thư Diana từ chối ta, cho dù nàng muốn dùng lời nói để an ủi nhưng cơ thể nàng lại bán đứng suy nghĩ của nàng."

Diễn xuất tiếc nuối cùng ưu thương của hắn có hơi phóng đại và vụng về, kể cả Sở Dương Băng cũng có thể nhìn thấu.

Mà ngay sau đó hắn bỗng nhiên lại cười rộ lên, vừa bắt đầu là cười nhẹ, đến cuối cùng là bật cười to ra tiếng. Hắn toét ra làn môi đỏ mọng như máu, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, tựa như rốt cuộc đã nhận ra đây là một buổi vũ hội long trọng mà tráng lệ, hắn nhấc hai tay lên tự thực hiện những bước nhảy một mình.

Hắn không hề che giấu cảm xúc cuồng nhiệt và phấn khích của bản thân, điệu nhảy của bá tước Cappadocia dừng lại, hắn quay lại đối diện với đám người Sở Dương Băng, phong độ tao nhã mà nhẹ nhàng:

"Buổi vũ hội đêm nay kết thúc tại đây, thật chờ mong được gặp lại các vị tiểu thư xinh đẹp vào tối mai."

Sở Dương Băng không hiểu được vì sao hắn lại đột nhiên có hành động như vậy, nhưng ngay giây phút này cậu đột nhiên lại hiểu ra, sự chờ mong trong lời nói của Cappadocia là sự thật, khác với sự xốc nổi và giả tạo của hắn đêm hôm trước.

Hắn thật sự vô cùng chờ mong tối mai gặp gỡ họ.

Bá tước Cappadocia bước xuống sân khấu, tiếng chuông báo nửa đêm lại vang vọng khắp lâu đài Cappadocia, theo tiếng chuông, ánh sáng trong lâu đài cũng lần lượt tắt đi, bóng tối và nỗi sợ hãi lại kéo đến.

Sở Dương Băng đi theo thị giả trở về phòng nghỉ của mình, cậu đứng trước bàn quẹt lên một que diêm, vô cùng cẩn thận bảo vệ nguồn sáng bé tẹo này để thắp sáng cho giá nến ở trước mặt. Cậu không dám ngồi cũng không dám nằm, vì bây giờ toàn thân cậu đang vô cùng đau nhức, e rằng chỉ cần thả lỏng một chút thôi là sẽ nằm liệt trên sàn.


Sau nửa đêm bọn họ sẽ được tự do hoạt động, trong buổi trà chiều cũng đã hẹn sẽ gặp nhau ở sảnh tiệc chính, nhưng Sở Dương Băng vẫn cứ ngờ ngợ trong lòng.

Quản gia từng đề cập trong lâu đài bố trí rất nhiều cơ quan bẫy rập, cái chết của Elizabeth chính là bằng chứng.

Lúc đó vách tường của lâu đài bỗng nhiên nứt ra, lộ ra một pho tượng thiếu nữ núp ở bên trong, kéo theo hai sợi dây xích ở phía sau, giết chết Elizabeth trong vòng tay của nó.

Sở Dương Băng đến đây đã hai ngày nhưng những lúc đi lại đều có thị giả dẫn đường, đối với hành động đêm nay nếu nói Sở Dương Băng không sợ là giả, không ai biết được trong tòa lâu đài cổ xưa nhìn bề ngoài có vẻ tráng lệ này sẽ ẩn chứa bao nhiêu cơ quan và hình cụ bên trong.

Sở Dương Băng là một người bình thường, gan bé tí, nhìn cách cậu đứng trước giá cắm nến lại không dám quay đầu nhìn bóng tối sau lưng là biết, cậu sợ những thứ mà ai cũng sợ, sợ chết, sợ máu, cũng sợ bóng tối.

Đêm nay cậu có thể nằm trên giường không tham dự phi vụ hành động này, nhưng sau hôm nay thì sao?

Đêm đầu tiên là Elizabeth, đêm hôm nay Diana e rằng cũng lành ít dữ nhiều, nếu như cậu không chủ động, ai biết được ngày mai người phải chết có phải là cậu hay không? Điều kiện để kết thúc câu chuyện đến bây giờ vẫn không rõ, không lẽ cứ bị động chờ chết như thế này?

Sở Dương Băng nghiến răng mặc kệ cơ thể đau nhức của mình, xách giá nến lên đi mở cửa.

Ánh sáng của giá nến hắt lên người cậu, Sở Dương Băng thấy khó không chùn bước tiến vào trong bóng tối.

Sảnh tiệc chính.

Khi Sở Dương Băng tới sảnh tiệc chính, Lilith, Vivian và Rose đang đứng đợi.

Vivian gật đầu ra hiệu với Sở Dương Băng, Sở Dương Băng đi đến bên cạnh bọn họ cùng đợi những người khác đến.

Đợi một lúc sau, Maria mới hoảng hốt lao ra khỏi hành lang tối tăm.

Sở Dương Băng nhìn thấy Lilith nhíu mày, có lẽ chính cô cũng không ngờ được Maria sẽ đến. Maria là một cô bé xinh xắn nhỏ nhắn mười bốn mười lăm tuổi, còn toát lên vẻ ngây thơ chỉ có riêng ở những bé gái hiện đại được yêu thương nuông chiều. Cô bé này đã gom hết dũng cảm một mình băng qua hành lang tăm tối, cùng tham gia hành động với bọn họ tối nay. Không thể không nói Sở Dương Băng vô cùng bội phục.

"Được rồi." Lilith cười nhạo nói: "Không cần đợi nữa, đợi cũng vô ích, không còn ai đến nữa đâu."

Những người tham dự tối nay chỉ có Lilith, Vivian, Rose, Maria và Sở Dương Băng, Mary và Angelina không đến.

Lilith nương theo ánh sáng của giá cắm nến nhìn mọi người ở đây nói: "Đêm nay mục tiêu chính là thử xem có thể tìm được Diana hay không, tuy rằng hắn bị giày nhảy đỏ kéo đi, nhưng vẫn có thể còn sống. Ngoài ra còn cần phải cố gắng làm quen với cấu trúc của lâu đài."

Nhắc tới Diana, Vivian lắc đầu nói: "Diana e là lành ít dữ nhiều."


Vivian liếc nhìn vách tường, Sở Dương Băng còn nhớ nơi đó là chỗ Elizabeth rơi đầu. Mà lúc này vách tường vốn dĩ bị tách ra đã khép lại, không còn pho tượng thiếu nữ xinh đẹp, không còn hai lưỡi đao sắc lẻm, cũng không còn thi thể và đầu của Elizabeth.

Vivian trầm giọng nói: "Không những lành ít dữ nhiều, tôi còn e rằng chúng ta sẽ không tìm được thi thể của hắn. Thi thể của Elizabeth biến mất, thì thi thể của Diana có lẽ cũng sẽ không tìm được. Bá tước tắm bằng máu tươi, tôi đoán thi thể hẳn là đã bị mang đi rút sạch máu sau đó phi tang."

Vivian nói xong, vẻ mặt nghiêm túc quay lại nhìn về phía mọi người, ngữ điệu vô cùng bình tĩnh: "Tôi nghi ngờ Angelina."

Angelina?

Ngữ điệu Vivian bình tĩnh nhưng lời nói của anh lại hệt như thuốc nổ. Đạn văng tứ tung vào trí não người nghe.

"Diana đã từng nghi ngờ Angelina cố ý đâm Elizabeth chảy máu, sau đó tối nay chính hắn lại bị giày nhảy đỏ mang đi. Mánh khóe rất thô, nước mắt và diễn xuất của cô ta rất tốt, nhưng mục đích mãnh liệt của cô ta đã bán đứng chính mình."

Lilith nhanh chóng hiểu Vivian muốn nói gì, cô nói thẳng: "Angelina hy vọng có người từ chối lời mời của bá tước Cappadocia! Quá rõ ràng, từ chối bá tước Cappadocia sẽ chết, cô ta hy vọng có người chết!"

"Ê ê! Angelina không có mặt mấy người cứ tự biên tự diễn định tội cho người ta vậy là không được đâu nhé!" Rose lên tiếng phản đối: "Rất vô lý! Angelina cũng bị mời tới làm quý nữ như chúng ta, chúng ta chết thì cô ấy được lợi lộc gì? Chẳng lẽ Anglina cũng là ma cà rồng?"

"Cô ta chắc chắn không phải ma cà rồng, nhìn biểu hiện là biết, chắc chắn không phải!" Vivian lắc đầu, nói tiếp: "Cô ta không phải ma cà rồng nhưng không có nghĩa là cô ta không có lý do hại chúng ta."

"Rose, có một lập luận không biết anh đã nghe qua chưa?"

"Khi anh bị sói đuổi theo, anh không cần là người chạy nhanh nhất, mà chỉ cần là người chạy nhanh hơn đồng bọn của mình là được."

Ánh nến mờ ảo chiếu lên mặt Vivian, gương mặt tuấn tú nhã nhặn của anh toát ra vẻ lạnh lùng kỳ quái.

"Nhưng mà...." Maria hơi nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, nói: "Nhưng mà cứ cho là tất cả chúng ta đều chết trước chị ấy, thì lúc chỉ còn lại một mình chị ấy cũng phải chết mà?"

Vivian nói: "Angelina không giống chúng ta, cô ta là NPC, cô ta từng nói thư mời của bá tước được gửi tới nhà mình, vì người nhà mà cô ta không thể không đến đây. Trong chúng ta không ai từng thấy thư mời, đương nhiên cũng sẽ không biết trong thư mời viết cái gì, nhưng mà.....Angelina đã thấy!"

Sở Dương Băng cũng nhớ tới Angelina thật sự từng nhắc tới thư mời, đó là vào buổi tiệc trà đầu tiên, dáng vẻ hoảng sợ bất lực của cô ta như còn sờ sờ trước mắt. Thậm chí cậu còn nhớ như in từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống như những viên kim cương lấp lánh của cô ấy. Cô ta điềm đạm đáng yêu lại vô tội như thế, Angelin sợ hãi bá tước Cappadocia là thật, nhưng mưu kế ẩn giấu dưới lớp mặt nạ sợ hãi của cô ta cũng là thật.


"Trên thư mời viết những gì cũng chỉ có Angelina biết, tôi nghi ngờ thư mời có liên quan đến manh mối kết thúc câu chuyện này, đối với chúng ta mà nói, câu chuyện kết thúc đồng nghĩa với việc chúng ta có thể rời khỏi Quyển sách kinh dị trở về hiện thực. Mà đối với NPC như Angelina mà nói, câu chuyện kết thúc có nghĩa là cô ta có thể sống sót rời khỏi lâu đài của bá tước Cappadocia."

"Manh mối này có lẽ là thời gian, ví dụ như bá tước mời quý nữ đến làm khách mấy ngày, manh mối này cũng có thể là sự kiện, ví dụ như tổ chức xong mấy buổi tiệc tối, mấy buổi vũ hội thì quý nữ có thể rời đi."

"Khi Diana bị giày nhảy đỏ mang đi tôi đã cảm thấy không đúng, bởi vì Diana bị mang đi đồng nghĩa với hắn sẽ chết, hai ngày chúng ta đã mất hai người nhưng một chút manh mỗi cũng không tìm thấy, không lẽ chúng ta chỉ có thể lo lắng đề phòng chờ đợi đêm tiếp theo đến, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí để mình không bị bá tước mời đi sao?"

"Vậy thì không cần biết chúng ta có cẩn thận đến mức nào, chắc chắn cũng sẽ có tình huống tuyệt vọng xảy ra. Nếu đúng là vậy, thì chuyện chúng ta chết hết chỉ còn là vấn đề sớm muộn. Quyển sách kinh dị không phải là Quyển sách tử vong, truyện bên trong Quyển sách kinh dị đương nhiên là truyện kinh dị, nhưng cũng không hẳn là phải chết."

Lilith tiếp lời nói: "Cho nên anh nghi ngờ có người nắm giữ manh mối? Manh mối của những người trong truyện đều như nhau, kể cả là người có thâm niên cũng không ngoại lệ, cho nên anh nghi ngờ NPC nắm giữ manh mối?"

"Đúng." Vivian thấp giọng đáp. "Tranh thủ vẫn còn thời gian, chúng ta chia nhóm đi, một nhóm tìm Diana, một nhóm tìm manh mối. Tôi cho rằng trọng điểm sẽ là những nơi như phòng sách, nếu bá tước "Hung danh hiển hách", vậy thì có lẽ chúng ta không phải là nhóm quý nữ đầu tiên bị mời đến làm khách. Nếu đúng là vậy, tìm thử xem có thể có ghi chép về lời mời của quý nữ để lại hoặc là những đầu mối khác."

"Tiệc trà chiều ngày mai, cố gắng dụ Angelina nói ra những thứ mà cô ta che giấu chúng ta, lúc cần thiết...."

Lilith cười lạnh một tiếng nói: "Yên tâm, tôi không phải là người thiện lương gì. Cho dù ả không muốn nói, tôi cũng sẽ xé miệng ả ta ra!"

"Được." Vivian hiển nhiên hoàn toàn tin tưởng Lilith, anh nói: "Chúng ta chia tổ đi, tôi và Rose, Lilith dẫn theo Alice và Maria. Tôi và Rose đi tìm manh mối, Lilith cùng Alice và Maria đi tìm Diana. Mọi người thấy thế nào?"

Sở Dương Băng không thành vấn đề, Vivian vừa nhìn là biết kiểu nhân vật đóng vai quân sư trong đoàn đội, chuyên phụ trách động não. Đám người mới như Sở Dương Băng, nhìn NPC điềm đạm đáng yêu người ta nói cái gì thì tin cái đó, trong bữa tiệc gặp gì thì sợ cái đó, làm gì có khả năng mà suy nghĩ được nhiều như vậy.

Còn Lilith rõ ràng là kiểu nhân vật tàn nhẫn độc ác, có thể ra tay chắc chắn sẽ không nương tình, hai người họ đều là người có thâm niên, cơ bản mà nói thì đám Sở Dương Băng, Maria và Rose là những kẻ bám đùi.

Vivian sắp xếp rất hợp lý, hai người có thâm niên tách ra mỗi người dẫn theo một nhóm. Rose vai u thịt bắp, Vivian ngoại hình hơi gầy dẫn theo Rose sẽ an toàn hơn, Sở Dương Băng và Maria thì có Lilith bảo kê.

Rose và Vivian rời khỏi sảnh tiệc chính thì đi hướng bên phải, còn Lilith dẫn theo Sở Dương Băng và Maria đi về hướng bên trái.

Lâu đài Cappadocia rất lớn, lớn vô vùng, trong tình huống hoàn toàn chưa quen thuộc địa hình nơi này mà nói thì nửa đêm đến sáng chắc chắn sẽ không thể đi dạo hết.

Lilith dẫn theo Sở Dương Băng và Maria đi trên hành lang u ám, đằng trước phía sau đều là bóng tối vô hạn, chỉ có ba người họ được ánh sáng của giá cắm nến bao phủ.

"Sợ không?" Lilith bỗng nhiên lên tiếng.

"Hả?"

Sở Dương Băng và Maria đều nhìn Lilith.

"Con người là động vật ưa sáng, ở trong bóng tối con người sẽ theo bản năng mà tiếp cận nguồn sáng gần mình nhất, nhưng lại không biết rằng ánh sáng trong bóng tối mới là thứ nguy hiểm nhất. Biết đâu đó là mồi nhử của thợ săn, cũng có thể là bùa đòi mạng của mình, dù gì thì trong bóng tối, không có thứ gì thu hút mắt người hơn ánh sáng." Lilith nói: "Cho nên tôi hỏi hai người, có sợ bóng tối không?"

Sở Dương Băng và Maria vẫn chưa trả lời, Lilith đột nhiên thổi tắt nến, bóng tối dày đặc bao phủ tất cả, nuốt trọn thân hình đơn độc của ba người họ.

Maria không kìm được tới gần Sở Dương Băng, sợ hãi nắm lấy gấu váy cậu.

Sở Dương Băng liếc mắt nhìn Maria, thuận tay xoa đầu của cô bé, lặng lẽ an ủi.

CHƯƠNG 07

Quyển sách kinh dị|Hoa Sắc Mãn Kinh

Jane

"Chúng ta bắt đầu tìm từ chỗ nào?" Sở Dương Băng nhìn Lilith.

Trong bóng tối ai cũng không thấy rõ mặt nhau, nhưng Sở Dương Băng nghe được giọng nói hơi kinh ngạc của Lilith: "Ồ? Cậu là Alice đúng không, tôi còn tưởng cậu bị câm chứ, từ ngày đầu tiên tới bây giờ hình như một câu cậu cũng chưa từng nói. Tội nghiệp cậu con trai mà còn không bằng cả cô bé bên cạnh."

Trong lời nói của Lilith ngầm chứa ý chế giễu.

Sở Dương Băng bình tĩnh trả lời: "Cô nói đùa rồi, Alice bây giờ là 'phụ nữ'."

Lilith dừng bước, trong bóng tối Sở Dương Băng dường như cảm giác được Lilith quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn cậu, Lilith bật cười ra tiếng.

"A! Tôi nhầm rồi, chó biết sủa là chó không cắn!"

Lilith không ngờ được người từ đầu tới cuối chuyên làm phông nền như Sở Dương Băng lại trả lời cô như vậy, nói cách khác, câu nói này của cậu đã đáng giá để Lilith chú ý.

Sở Dương Băng phản bác Lilith nói rằng bây giờ cậu là "phụ nữ", diễn kịch thì phải diễn đến cùng, Sở Dương Băng lo sợ, cho nên cậu phải cẩn thận trên mọi phương diện.

Sở Dương Băng không nói chuyện là vì cậu hiểu thân phận của mình chỉ là một người mới, hoàn toàn không biết gì về "Quyển sách kinh dị", bớt nhiều lời đồng nghĩa với bớt lộ ra sự kém cỏi và thiếu hiểu biết của mình. Nhưng cậu không nói chuyện không có nghĩa là cậu không nghe, không chú ý không học hỏi. Trái lại là Sở Dương Băng lặng lẽ tiếp thu tất cả những thông tin xung quanh để lẩn tránh nguy hiểm.

Đối với Lilith, người mới không thông minh không phải là vấn đề to tát, tự cho rằng mình thông minh mới là vấn đề lớn. Kiểu người như Sở Dương Băng không tự cho rằng mình thông minh cũng không tự chủ trương, lại nhạy cảm với nguy hiểm như vậy mới có thể sống sót. Tự cho là thông minh như Elizabeth, tư chủ trương như Diana bây giờ e rằng tới xương cốt cũng không tìm thấy, không có gì có thể chứng minh khả năng của một người bằng việc tiếp tục sống sót.

Sở Dương Băng cũng không thèm để ý lời nói của Lilith, kéo theo Maria từng bước chậm rãi đi theo sau Lilith, khả năng nhìn trong bóng tối của Lilith rất tốt trong khi Sở Dương Băng và Maria phải mò mẫm từng bước.

Lilith dẫn theo Sở Dương Băng và Maria quẹo vào một hành lang, hàng lang này có rất nhiều căn phòng, nhưng có thể suy đoán đây là nơi ở của thị giả và người hầu, là nơi mà chủ nhân của tòa lâu đài chắc chắn sẽ không bao giờ đặt chân đến.

Thảm trải sản màu đỏ được trải khắp lâu đài nhưng ở đây lại là màu đen, lớp lông của thứ thảm len này kết hợp với bụi bẩn tạo thành một cục màu đen thui, lúc Sở Dương Băng đạp lên thảm còn cảm giác được lòng bàn chân dinh dính.

"Xem ra chúng ta đã đến nơi chỉ có người hầu mới đến." Lilith đang đi trước bỗng nhiên dừng lại.

Cô vươn tay ấn người Sở Dương Băng, ra dấu đừng cử động.

Trong bóng đêm, tiếng bước chân giẫm trên thảm trải sàn càng lúc càng rõ ràng, âm thanh từ nhỏ bé như không dần dần trở nên lớn hơn.

Lilith nhanh chóng quyết định tìm một cánh cửa không khóa, đẩy Sở Dương Băng và Maria vào trong, còn mình thì nhẹ nhàng khép cửa lại, trốn sau cửa nín thở nghe ngóng.

Sở Dương Băng và Maria không dám thở mạnh, tiếng bước chân dần dần lớn hơn, người bên ngoài cũng đang từ từ đến gần.

Khi người nọ gần đến, một mùi máu và mùi hôi thối gay gắt xuyên qua khe hở cửa sắt xộc thẳng vào mũi. Thứ mùi này cứ quanh quẩn trong khí quản, khiến cho cổ họng của ba người Sở Dương Băng lạnh buốt, suýt thì nôn hết ra.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, đi ngang qua họ rồi từ từ rời xa, Lilith khẽ đẩy cửa ra, nhìn xuyên qua khe cửa.

Người đi qua là một hầu gái nữ mặc đồ màu đen, Lilith từng gặp người này trước lâu đài.

Người hầu gái đi xa, Maria rốt cuộc nhịn không được nữa mà nôn ra. Hai ngày nay phải chịu áp lực quá lớn, trừ tiệc trà chiều và tiệc tối ngày đầu tiên ra, mọi người cũng không có gì để ăn. Maria có nôn cũng chỉ nôn ra toàn nước chua.

Sở Dương Băng cũng buồn nôn nhưng cậu nhịn được.

Lilith quay sang nói với hai người họ: "Không đúng, chuyện này rất kỳ quái. Tại sao trên người cô ta lại có mùi máu nồng nặc như vậy, lúc ở trước cổng lâu đài tôi đi ngang qua người cô ta không hề có mùi gì."

"Trừ khi nguồn gốc của mùi máu này là máu mới, không phải là Elizabeth thì là Diana."

Lilith nhanh chóng quyết định nói: "Đi! Chúng ta đi! Tìm ngược từ hướng mà cô ta đi đến."

Sở Dương Băng đỡ Maria dậy, nếu đã đụng trúng thì phải xác định cho rõ ràng.

Chỗ này là tầng một của lâu đài, bá tước Cappadocia chắc chắn sẽ không đến nơi như thế này, mà nếu như vậy thì tại sao người hầu gái lại xuât hiện ở đây với một mùi máu hôi thối nồng nặc? Mùi máu tươi này nếu xuất hiện ở trên người bá tước Cappadocia là chuyện bình thường, nhưng tại sao lại ở trên người của một hầu gái? Cứ cho là đi xử lý thi thể thì đây cũng không phải là chuyện mà hầu gái phải làm!

Nếu chỉ có một mình Sở Dương Băng, dựa theo tính cách của cậu mà nói thì cậu chắc chắn sẽ không đi tra cứu, chỉ vờ như không nhìn thấy. Nhưng Lilith muốn đi, mà cậu thì không thể để mặc cô ấy đi mạo hiểm.

Lilith thắp sáng ngọn nến, cô cúi người để ánh nến chiếu sáng tấm thảm trải sàn, trên tấm thảm bẩn thỉu quả nhiên có vết máu nhỏ xuống.

"Đi mau!"

Lilith dẫn theo Sở Dương Băng và Maria lần theo vết màu đi ngược về hướng người hầu gái đi tới. Vết máu trên thảm trải sàn dẫn đến cánh cửa kéo thì mất dấu. Sở Dương Băng đi tới mở cánh cửa sắt trên mặt đất ra, đó là một cái giếng, phía dưới giếng là một màu đen thăm thẳm.

Lilith dùng ánh nến thăm dò thử, có oxy, phía dưới cũng không có người.

"Đi! Nhanh lên!"

Người hầu gái vừa mới rời khỏi cũng không biết khi nào sẽ quay lại, để an toàn, phải nhanh chóng hành động.

Ba người Sở Dương Băng vịn lấy chiếc thang đứng bên cạnh giếng, thang này đã mục nát gần hết, vừa vịn vào tay đã dính đầy rỉ sắt, may mà chiếc thang đứng này còn chịu được sức nặng, có thể chịu được trọng lượng của ba người họ.

"Cẩn thận đừng để trầy xước, uốn ván đấy." Sở Dương Băng nhắc nhở.

Ba người lần theo thang leo xuống phía dưới, một đầu khác của cái giếng là tầng hầm của lâu đài. Thường thì lâu đài thế này có lẽ sẽ có vài mật thất và tầng hầm, mà tầng hầm rộng lớn như thế này thật sự khiến cho Sở Dương Băng phải ngỡ ngàng trước cấu tạo của lâu đài.

Tầng hầm và lầu đài tựa như hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Tầng hầm này lạnh lẽo và ẩm ướt. Vừa xuống được phía dưới thì mùi máu tươi nồng nặc và mùi hôi thối đã xộc ngay vào mũi. Sàn nhà và vách tường không hề trang trí gì, đều được tạo thành từ đá nham thạch màu đen.

Sau khi ba người Sở Dương Băng xuống tới nơi thì đã đứng trên một hành lang, hai bên hành lang là những cánh cửa như song sắt màu đen.

Tiếng rên rỉ cùng tiếng gào thét thảm thiết đập vào dây thần kinh của ba người, xuyên qua hàng rào sắt chằng chịt, Sở Dương Băng dường như nhìn thấy có một người bị đóng trên cọc gỗ.

Một đầu của cọc gỗ được vuốt nhọn, đâm từ thân dưới của người nọ lên, xuyên qua dạ dày và họng rồi trồi ra từ trong miệng.

Người này rõ ràng vẫn còn sống nhưng bởi vì sự đau đớn đến chết đi sống lại khiến cơ thể không ngừng co giật, mà càng co giật càng khiến cho cơn đau thêm mãnh liệt hơn.

Hắn rên rỉ đầy đau đớn , bỗng nhiên tầm mắt của hắn xuyên qua hàng rào sắt chiếu lên đám người Sở Dương Băng.

"A! A a a a a ......!"

Hắn cử động mạnh, hai bàn tay quơ quàng về hướng Sở Dương Băng, trong miệng phát ra những âm thanh ồm ồm, khuôn mặt dữ tợn khủng bố.

Sở Dương Băng biết, hắn không muốn cậu cứu hắn mà là muốn cậu mau chóng giải thoát cho hắn.

Đây là từng căn phòng riêng biệt, ngoài căn phòng này ra còn có những người phải chịu hình phạt đang bị giam giữ đằng sau những song sắt khác nữa.

Maria đứng trước hàng rào sắt, bên trong nhốt một người bị móc xuyên thấu cơ thể. Người này nhìn thấy Maria đột nhiên nhào tới. Móc câu xuyên qua bụng gã kéo ruột gã ra mấy chục centimet, gã nhào tới hàng rào sắt kêu gào thảm thiết, muốn đưa tay tóm lấy Maria.

"A a a a a !"

Maria đối mặt với gã, nhìn vào cặp mắt vẩn đục đầy tơ máu, không kìm được mà rít gào ra tiếng.

Tiếng rít gào của Maria bị chìm nghỉm trong tiếng kêu gào của những người khác, như giọt nước rơi vào biển cả, thứ không bao giờ thiếu ở nơi đây chính là sự đau đớn và nỗi sợ hãi.

Maria lùi về sau hai bước, lảo đảo nhào vào lòng Sở Dương Bương. Sở Dương Băng cũng không khá hơn là bao, cậu muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện ra cho dù bản thân có cố gắng thế nào thì miệng cũng không thể phát ra âm tiết nào.

Con ngươi của cậu co rút, mạnh mẽ ấn đầu Maria vào trong lồng ngực của mình, cậu không nói được, nhưng cũng không muốn, cũng không thể để cho một cô bé mới mười mấy tuổi đầu nhìn thấy cảnh này.

Sắc mặt và ánh mắt của Lilith cũng vô cùng tăm tối, nhưng cô cũng không để lộ ra sự khó chịu của bản thân. Nói theo cách khác là, đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy thảm cảnh địa ngục giữa trần gian này, thậm chí chính bản thân cô cũng đã từng trải qua không chỉ một lần.

Lilith nhìn song sắt hai bên nói: "Xem ra đây là nơi bá tước Cappadocia giam giữ tra tấn kẻ địch và tù binh, đừng dừng lại, thử tìm manh mối đi."

Sở Dương Băng gật đầu, cậu đi theo sau Lilith đồng thời che chở cho Maria nên không chú ý được bọn họ đang đi đâu.

Hai bên cạnh toàn là những song sắt, đằng sau đó là từng người từng người bị tra tấn đến không còn hình người, có người còn sống cũng có người đã thối rữa. Đủ loại thảm cảnh ngược đãi thị giác, tiếng rên rỉ kêu gào hành hạ thính giác, mùi máu tanh trộn lẫn hôi thối tấn công khứu giác, tất cả những thứ cậu nhìn thấy, ngửi thấy, nghe thấy đều hệt như địa ngục.

Sở Dương Băng biết cậu không nên chú ý những người bên trong song sắt kia, nhưng cậu lại hệt như ma xui quỷ khiến mà không dời mắt được.

Đối với một người đã sống mười tám năm, lớn lên trong xã hội pháp luật công bằng dân chủ văn minh mà nói, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc máu me như vậy.

Cuối cùng thì Sở Dương Băng cũng hiểu được vì sao Angelina lại sợ bá tước Cappadocia như vậy, bất kể có nghe được bao nhiêu tin đồn thì đó cũng chỉ là tin đồn mà thôi.

Khi người ta đọc một câu chuyện kinh dị, có lẽ sẽ sợ hãi trong phút chốc rồi lại vội vã lướt qua, nhưng chỉ có giây phút nhìn trực diện hình ảnh này mới có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của hai từ tàn bạo, khát máu là gì, là những con người muốn sống không được muốn chết không xong, là những cô gái từng đặt chân vào lâu đài lại không thể rời đi.....

Lilith dẫn theo Sở Dương Băng và Maria đi xuyên qua hành lang, vượt qua từng hàng rào sắt, vòng vèo một lúc lâu cuối cùng phát hiện một cánh cửa sắt thật lớn ở lối rẽ. Cửa sắt được sơn một lớp sơn màu đen tuyền, ba người Sở Dương Băng đứng ở trước cửa, Lilith hít sâu một hơi, nhìn Sở Dương Băng hỏi: "Sẵn sàng chưa?"

"Chờ đã." Sở Dương Băng cau mày nói: "Nếu có người ở bên trong thì sao?"

Lilith nói: "Nếu có, thì xem mạng chúng ta có cứng hay không."

Sở Dương Băng xác nhận thử, biết Lilith không hề nói đùa. Cậu đau đầu tự hỏi Lilith muốn liều mạng thật sao.

"Cẩn thận là một đức tính tốt, nhưng mạo hiểm có khi sẽ càng cần thiết hơn."

CHƯƠNG 08

Quyển sách kinh dị|Hoa Sắc Mãn Kinh

Jane

Maria đang nép trong lòng Sở Dương Băng khẽ giãy ra, cô bé nói: "Em có thể, em có thể."

"Maria..." Sở Dương Băng lo lắng nhìn Maria, bởi vì dù em cố chứng tỏ bản thân mình có thể thì cơ thể đang run bần bật của em lại tố giác sự thật.

"Cảm ơn anh, Alice..." Maria đỏ hoen mắt, nhưng vô cùng kiên cường và vững tin nói: "Em không thể dựa dẫm vào mọi người mãi được, em phải đối mặt với chính mình. Em muốn sống....Em phải sống sót!"

Cô bé với mái tóc vàng nhuốm lẫn màu máu kiên cường muốn cùng đối mặt với Sở Dương Băng và Lilith, em ngẩng cao cần cổ mảnh khảnh như cổ thiên nga, vẻ non nớt và tinh xảo trên khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng lên.

Lilith không có ý kiến với hành động của Maria.

Ngoài miệng thì nói "Xem mạng có cứng hay không" nhưng thực tế Lilith rất cẩn thận.

Lilith đẩy cửa hé ra một khe nhỏ thăm dò, mùi máu nồng nặc cũng men theo khe hở đó mà xộc ra. May mà Sở Dương Băng từng đi qua tầng hầm, khứu giác đã bị tê liệt từ lâu nên cũng không cảm thấy buồn nôn lắm.

Sau khi Lilith xác định đằng sau cửa không có ai mới cùng Sở Dương Băng và Maria tiến vào bên trong.

Buổi trà chiều thứ ba.

Bảy người còn sống sót lại ngồi tụ lại với nhau, chỉ là lần này lại dư thêm một chiếc ghế trống.

Điều đầu tiên Sở Dương Băng làm sau khi đến buổi trà chiều này này là ăn, không chỉ riêng Sở Dương Băng, những người khác cũng im lặng dùng món.

Chiếc bàn tròn trước mặt được bày những món bánh ngọt ăn kèm khi dùng trà, nhưng họ đã đói đến không chịu được nữa. Nếu như hai ngày trước còn cảm thấy nghi ngờ, lo sợ thì đến ngày thứ ba thật sự là đói muốn chết rồi.

Đợi sau khi càn quét xong bàn ăn như sấm rền gió cuốn, Vivian uống một ngụm trà sữa nói: "Hôm qua chúng tôi đi dạo một vòng làm quen với cấu trúc bên trong của lâu đài."

Lilith nói: "Chúng tôi đi dạo ở tầng một, tất cả đều là nơi ở của kẻ hầu người hạ."

Sở Dương Băng lặng lẽ uống trà sữa, nghe Lilith và Vivian kẻ xướng người họa kể lại những chuyện xảy ra tối qua, nghe hai người họ tranh luận cái gì mà "Đến bây giờ vẫn không tìm ra manh mối, đêm nay người chết có phải mình không" rồi cái gì mà "Cứ tiếp tục thế này thì tất cả sẽ chết hết."

Sở Dương Băng liếc mắt nhìn Mary và Angelina, Lilith và Vivian đang diễn cho họ xem, Angelina bị Vivian liệt vào nhân vật bị hoài nghi cần phải cẩn thận, Mary đêm qua không đến cũng bị loại trừ khỏi đoàn đội.

Sở Dương Băng nghĩ, nếu như đêm qua cậu không cùng tham gia hành động với họ, phải chăng cũng sẽ bị loại trừ khỏi đoàn đội như Mary, từ nay sẽ không có thêm manh mối nào mới, chỉ đành phải lo lắng chờ chết.

Buổi trà chiều này Mary vẫn không hé một câu như trước, cũng không ăn bất kỳ món nào. Không biết có phải ảo giác không nhưng Sở Dương Băng cảm thấy da dẻ của Mary hình như đẹp hơn so với lúc trước.

Rất dễ dàng nhìn thấy làn da căng mịn lại mang theo vẻ sáng bóng tươi trẻ của Mary bên dưới mũ sa, làn môi đỏ mọng đầy đặn trơn bóng, toàn thân đẹp đến mê đắm lòng người.

Sở Dương Băng cảm thấy có gì đó không đúng, suy cho cùng hai ngày nay mọi người đều ăn không ngon ngủ không yên lại ngày đêm lo lắng hãi hùng, kể cả Vivian và Lilith cũng tiều tụy đi không ít.

Mary thì ngược lại, bà ta tựa như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, thậm chí dung mạo khí sắc còn tốt hơn trước đây. Mary như đóa hoa hồng kiều diễm, sau khi được tưới tắm đủ đầy, dù là mũ sa cũng không thể che đi màu sắc lộng lẫy quanh thân bà ta.

Angelina lo lắng nắm lấy gấu váy, trong cặp mắt to tròn chứa đầy sự sợ hãi khiến người khác đau lòng, cô ta hỏi: "Mọi người thật sự không tìm ra được những manh mối khác sau? Tôi thật sự không muốn tham gia bữa tiệc tối nay đâu, làm sao đây....làm sao đây."

Lilith và Vivian dừng màn kịch kẻ xướng người họa lại, ánh mắt lạnh như băng chăm chú nhìn cô ta.

Anglina cảm thấy bầu không khí trở nên kỳ lạ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt né tránh hỏi: "Sao vậy? Sao hai người không nói nữa?"

Vivian tháo cặp kiếng gọng vàng đang nằm trên sóng mũi xuống, lộ ra cặp mắt lạnh lùng trấn tĩnh nói: "Angelina, rốt cuộc cô còn muốn diễn đến khi nào? Cô muốn sống sót đến cuối cùng, chẳng lẽ bọn tôi lại không muốn? Cô còn muốn khoác lớp da điềm đạm đáng yêu kia để lừa ai?"

"Cô.....cô có ý gì?" Angelina sắc mặt tái nhợt, cô ta ra vẻ tức giận như bị người khác bôi xấu.

Vivian ngả ra sau dựa vào ghế ngồi, điệu bộ đã nhìn thấu tất cả từ lâu: "À! Không phải chỉ có mình cô mới biết đâu, tất cả chúng tôi đều biết hết nhé. Thời gian đúng không? Chúng ta bị bá tước mời đến làm khách, phải làm khách bao lâu?"

"Tám ngày? Bảy ngày?" Vivian nhìn chằm chằm Angelina, trông thấy vẻ mặt biến hóa vặn vẹo của cô ta liền biết được bản thân đã đoán đúng. "Cô muốn đẩy chúng tôi đi chết, còn mình sẽ là người sống tới cuối cùng."

"Tôi không có! Tôi không có! Tôi không có!" Angelina xấu hổ lắc đầu nói: "Tại sao mọi người lại nghĩ tôi như vậy!"

Angelina nói xong như không thể chịu đựng nỗi nhục này mà nhấc váy chạy đi, nhưng Sở Dương Băng lại thấy dáng vẻ này rõ ràng là bỏ chạy trối chết khi màn xiếc bị vạch trần.

Mary lại như vừa xem xong một màn kịch hay mà khẽ bật cười thành tiếng, bà ta cũng đứng lên xoay người rời đi.

"Được rồi, bây giờ điều kiện kết thúc câu chuyện đã rõ ràng rồi."Vivian lại đeo kính lên, khí thế sắc bén kinh người vừa rồi hoàn toàn bị thu lại, anh nói: "Quả nhiên là thời gian. Hôm nay là ngày thứ ba, tối đa tám ngày sau chúng ta có thể thoát khỏi câu chuyện."

"Đơn giản như vậy sao?" Lilith nhíu mày.

Vivian thở dài nói: "Dù sao thì trong tám người đã có sáu người là người mới, kể cả có thêm hai người thâm niên như chúng ta thì độ khó của câu chuyện cũng sẽ không cao bao nhiêu, là do tôi đã đánh giá cao độ khó của câu chuyện này rồi."

"Tôi còn tưởng câu chuyện này sẽ có điều kiện ẩn, ví dụ như phải găm nĩa bạc vào tim bá tước Cappadocia. Điều kiện như vậy mới có thể kết thúc được câu chuyện, dù sao thì kết cục của bá tước Dracula trong Bốn trăm năm kinh hoàng cũng là bị nĩa bạc găm vào tim."

Lilith cười lạnh một tiếng nói: "Xem ra lời của quý cô Elizabeth kia vẫn ảnh hưởng đến anh."

"Đúng vậy." Vivian nói: "Nhắc đến ma cà rồng, điều đầu tiên nghĩ đến chắc chắn sẽ là bá tước Dracula. Tôi cho rằng dùng nĩa bạc găm vào tim của bá tước Cappadocia có lẽ cũng được tính là một phương pháp để kết thúc câu chuyện, nhưng mà đó là hình thức địa ngục. Tôi và Rose đã lục tung cả tầng trên của lâu đài cũng không tìm được bất kỳ đồ vật bằng bạc nào."

"Không, vẫn còn cácg khác để tìm ra đồ bằng bạc." Sở Dương Băng đột nhiên mở miệng nói: "Nếu như trong lâu đài của bá tước Cappadocia không tìm được đồ vật bằng bạc nào, vậy thì từ bên ngoài mang vào thì sao? Bá tước Cappadocia hung danh hiển hách, nói không chừng trước đây những quý nữ được mời đến lâu đài cũng từng mang theo vũ khí bằng bạc."

Vivian khen ngợi mà nhìn Sở Dương Băng, nói: "Ý tưởng tốt, nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta tốt nhất không nên thử bậy. Dù sao thì bá tước Cappadocia có thể không phải là Dracula cam tâm chịu chết vì Elizabeth, cho dù chúng ta có tìm được vũ khí bằng bạc, nếu như không thể một nhát đâm trúng tim hắn, như vậy sẽ chọc giận bá tước Cappadocia, đến lúc đó chỉ còn lại kết cục là đoàn diệt."

"Nhắc đến chuyện khiến tôi nghĩ tới vấn đề thời gian còn phải cảm ơn Maria." Vivian nhìn về phía cô bé tóc vàng nói: "Trên thư mời chỉ có thể là thời gian địa điểm và nhân vật, điều mà Angelina che giấu chúng ta rất có thể là thời gian bá tước Cappadocia mời tới làm khách."

"Maria nói cho dù tất cả chúng ta đều chết trước Angelina, thì đến lúc chỉ còn lại một mình Angelina cô ta cũng phải chết. Thế nhưng nếu thời gian chúng ta được mời đến làm khách chỉ có tám hoặc bảy ngày thì sao, mỗi ngày chết một người, cuối cùng thì Angelia có thể sống đến ngày được rời khỏi lâu đài, đây chính là lý do khiến cô ta hại chúng ta."

Lilith trầm ngâm một lát, rồi gật đầu, sau đó cô kể lại cho Vivian về tình cảnh đêm qua bọn họ nhìn thấy ở tầng hầm.

Đêm qua, tại tầng hầm.

Lilith dẫn theo Sở Dương Băng và Maria tiến vào trong, cho dù đã có chuẩn bị tâm lý trước nhưng Sở Dương Băng vẫn bị cảnh tượng trước mắt khiến cho kinh hoàng.

Đằng sau cửa sắt là một không gian rộng rãi, xung quanh được xây bằng đá đen, trung tâm của toàn bộ không gian này treo một chiếc lồng chim vô cùng lớn. Trên chiếc lồng có vô số gai sắt sắc nhọn hướng vào trong, thi thể của Diana đang nằm ở trong đó.

Thi thể của Diana co quắp ngã trong lồng chim, hai chân của y đã không cánh mà bay, lộ ra khúc xương trắng hếu cùng những thớ thịt đỏ au, cẳng chân trống rỗng thò ra ngoài từ giữa những song sắt lồng chim. Thi thể của Diana tựa như bị nghiền nát, vô số những gai sắt đâm xuyên qua người y, máu thịt nứt ra những vết thương chằng chịt, y như con chim sơn ca bị bụi gai đâm thủng.

Sở Dương Băng gần như có thể tưởng tượng ra Diana cuối cùng đã gặp phải chuyện gì. Giày nhảy đỏ kéo y đi thẳng một mạch đến căn hình thất này, Diana cất từng bước nhảy thật tao nhã, trơ mắt nhìn mình bị kéo vào trong lồng chim chi chít gai sắt. Y bị giày nhảy đỏ bày ra những bước nhảy tao nhã như chim thiên nga trong chính chiếc lồng này.

Mỗi một lần xoay người, gai sắt sẽ rạch ra một vết thương trên người y, mỗi một lần cất bước nhảy, gai sắt sẽ đâm xuyên qua cơ thể y.

Lồng chim được treo trên cao, Diana uyển chuyển nhảy múa ở bên trong, máu tươi rơi xuống đất như mưa, có lẽ bá tước Cappadocia sẽ đứng ở bên dưới hưởng thụ sự gột rửa bằng những dòng máu ấm này. Diana bị chế tạo thành vòi hoa sen, những dòng máu ấm nóng của y như giọt nước chảy ra từ chiếc vòi hoa sen ấy.

Khi Diana nhảy xong điệu nhảy tử vong này, cơ thể của y đã nát vụn, có người chặt đứt hai chân của y, mang cả chân y lẫn đôi giày nhảy đỏ rời đi.

Diana trừng to hai mắt nhìn về phía cánh cửa lớn, Sở Dương Băng đọc được trong đôi mắt ấy nỗi tuyệt vọng và đau đớn vô hạn.

Lúc ấy Sở Dương Băng tựa như đứng không vững nữa, nhưng cậu bất ngờ không hề cảm thấy buồn nôn hay khó chịu, khả năng thích nghi của con người quả là vô hạn. Từ những gì xảy ra với Elizabeth đến những căn hình thất ở tầng hầm này, thần kinh của Sở Dương Băng đã dần tê liệt rồi, cậu bắt đầu quen với máu tươi, sợ hãi và tử vong, thậm chí khi nhìn thấy xác chết cậu còn có thể tỉnh táo ngẫm nghĩ lại xem người này trước khi chết đã trải qua những gì.

Đây có được xem như một loại tiến bộ không?

Sở Dương Băng không biết.

"Tắm máu người?" Vivian nhíu mày nói: "Ngược lại giống như những gì Angelina nói, chúng tôi không tìm ra thứ gì có ích. Nhưng chúng tôi tìm được phòng ở của quản gia, chỉ tiếc quản gia dường như đang ở trong phòng nên chúng tôi không tiến vào xem được."

Lilith gật đầu nói: "Được rồi, hôm nay kết thúc ở đây đi. Tối nay nhớ cẩn thận, Angelina đã bị lật tẩy, tối nay ả ta có thể sẽ bí quá làm liều.

Mọi người gật đầu rồi rời đi.

CHƯƠNG 09

Quyển sách kinh dị|Hoa Sắc Mãn Kinh

Jane

Hoạt động buổi tối ngày thứ ba vẫn là yến tiệc, buổi yến tiệc tối nay tiếp tục được tổ chức ở sảnh chính, long trọng và phong phú y như buổi tiệc đêm đầu tiên.

Bá tước Cappadocia theo tiếng chuông mà đến, ánh sáng và âm nhạc cũng theo đó mà trỗi dậy.

Tiệc tối nay mọi người đều ăn phần ăn của mình, nhưng tối nay khi ngồi vào chỗ, Angelina yên lặng ngồi giữa Lilith và Vivian. Tiệc tối diễn ra được một nửa, Lilith bất ngờ vươn tay tóm được bàn tay đang cầm dao của Angelina.

Lilith khẽ nhếch khóe môi đỏ mềm, nở một nụ cười với Angelina, móng tay sơn màu đen của cô bấu chặt lấy thủ đoạn tinh vi của Angelia, nói: "Ai da, Angelina thân mến của tôi, cô, có thể, đừng, không, cẩn, thận, nữa, không!"

Angelina nhìn nụ cười ác ý của Lilith, bỗng nhiên thét chói tai một tiếng, bàn tay cầm nĩa đâm thẳng về hướng Lilith.

"Hừ!"

Lilith hừ lạnh một tiếng, bàn tay đang nắm Angelina bỗng nhiên thô bạo tháo luôn khớp cổ tay của ả ta, đồng thời nghiêng người tránh được cái nĩa của Angelina đang đâm tới, tiện tay tóm lấy con dao ăn ở trên bàn, ngay cả mắt cũng không thèm chớp mà đâm xuống cổ tay của Angelina

"A!"

Angelina hét thảm, máu tươi không ngừng tuôn ra từ cánh tay của mình.

Lilith mỉm cười dí sát mặt vào Angelina, ác độc nói "Cô biết từ chối bá tước Cappadocia sẽ gặp kết cục thế nào rồi đấy, vậy không từ chối thì sao?"

Angelina rên rỉ che lại vết thương đang không ngừng chảy máu của mình, giọng nói đầy thê thảm và tuyệt vọng.

Sở Dương Băng bình tĩnh nhét salad vào trong miệng, nhìn bá tước Cappadocia bước từng bước về phía Angelina.

Sở Dương Băng hoàn toàn không đồng cảm với Angelina, trong buổi tiệc tối ngày thứ nhất Elizabeth cũng từng thét lên đầy thê thảm và tuyệt vọng như thế.

Cappadocia không hề quan tâm trên bàn tiệc của mình xảy ra chuyện máu me như vây, hắn đưa ra một lời mời với Angelina như thường lệ.

Cappadocia ưu nhã vươn tay ra với Angelina.

"Tiểu thư Angelia, nàng có thể cho ta vinh dự, được cùng nàng trải qua đêm nay không?"

Vỏ bọc đáng thương bất lực của Angelina từ từ vỡ nát, ả oán độc liếc nhìn Lilith một cái, dù không cam lòng đến mấy cũng đành rít ra từ kẽ răng: "Tôi đồng ý!"

Sau đó đặt tay của mình lên tay bá tước Cappadocia, được bá tước Cappadocia nắm tay mang đi khỏi sảnh tiệc chính.

Lilith buông dao nĩa xuống nói: "Đi! Đi theo thử!"

Angelina bị bá tước Cappadocia mang đi, Lilith kéo mọi người đi theo sau, Mary lại chỉ nâng ly chậm rãi uống chất lỏng tươi đẹp bên trong.

Vốn dĩ Lilith muốn xem thử Angelina bị đưa đi đâu, đáng tiếc vừa đi được một nửa thì bị quản gia ngăn lại.

"Xin lỗi tiểu thư Lilith, phía trước là không gian riêng tư của bá tước."

Bị quản gia lịch sự mời về nhưng Lilith vẫn chưa bỏ cuộc.

Ngược lại sau khi tiệc tối kết thúc là thời gian hoạt động tự do, Lilith vừa đi về vừa nói vơi Sở Dương Băng: "Lát nửa chúng ta lại đi xem mấy căn hình thất. Từ chối sẽ chết, vậy tôi muốn xem thử đồng ý lời mời của bá tước thì sẽ ra sao!"

Sở Dương Băng vừa nghe vừa đau đầu, tò mò hại chết con mèo chị hai ơi, việc gì cứ phải xoắn xuýt mãi chuyện này thế.

Lilith tựa như nhìn thấu được suy nghĩ của Sở Dương Băng, cô cười lạnh một tiếng nói: "Có rất nhiều cách để hại chết Angelina, cậu cho rằng vì sao tôi phải đâm cô ta trong tiệc tối chứ?"

Chẳng lẽ là? Sở Dương Băng nhìn Lilith.

"Đúng vậy, tôi đang dùng cô ta để thí nghiệm." Lilith nói : "Hôm nay là đêm thứ ba, chúng ta còn phải ở trong lâu đài này ít nhất bốn ngày bốn đêm nữa, ai biết được tiệc tối tiếp theo bản thân có phải là người bị mời hay không, đừng quên Diana lúc trước dù không chảy máu nhưng vẫn bị bá tước mời."

"Từ chối sẽ chết, cho nên kết quả của việc chấp nhận lời mời là vô cùng quan trọng."

Lilith cười lạnh một tiếng nói: "Cái mạng kia của Angelina còn có thể giúp chúng ta một đoạn đường thế này, cũng xem như lành làm gáo, vỡ làm muôi rồi."

Lilith nói với Vivian: "Dựa theo sắp xếp tối qua, quản gia bây giờ chắc chắn sẽ không ở trong phòng, hai người lẻn vào thử xem có tìm được manh mối khác không. Sau nửa đêm nay chúng tôi sẽ đến hình thất ở tầng hầm tìm thử xem thi thể của Angelina."

Vivian gật đầu, kéo theo Rose chạy về hướng phòng của quản gia.

Để giảm thiểu rủi ro không chạm mặt bá tước Cappadocia ở hình thất, Lilith đợi tiếng chuông nửa đêm vang lên mới dẫn theo Sở Dương Băng và Maria chạy đến hình thất ở tầng hầm, xuyên qua hàng lang và cái giếng đi thẳng đến cánh cửa sắt màu đen.

Lilith cẩn thận đẩy cửa sắt ra một khe hở, sau khi nhìn thấy tình cảnh bên trong xong, ba người lại ngây ngẩn cả người.

Không có? Thi thể của Angelina vậy mà lại không có ở đây?

Đằng sau cửa sắt trống không, không những không có thi thể của Angelina, ngay cả lồng chim cùng thi thể của Diana cũng không cánh mà bay.

Lilith tự lẩm bẩm một mình: "Xem ra...chấp nhận lời mời của bác tước sẽ không phải chết."

"Được rồi." Lilith xoay người nói với Sở Dương Băng và Maria: "Chúng ta về phòng trước đi, trà chiều ngày mai xem thử hai người Vivian có tìm được gì không."

Sở Dương Băng và Maria nhìn nhau một lát rồi gật đầu.

Ba người từ trong lòng giếng chui lên mặt đất, lúc đang chuẩn bị trở về Lilith bỗng nhiên dừng lại một lát, cô lập tức mở một cánh cửa không bị khóa trong hành lang đẩy hai người Sở Dương Băng và Maria vào.

Hành động quen thuộc này khiến cho Sở Dương Băng nhận ra điều gì, cậu nép sát vào Lilith và Maria cùng trốn sau cánh cửa, nín thở tập trung.

Một cách cửa gỗ rách nát ngăn cách ba người Sở Dương Băng và hành lang, tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng từ xa vọng tới, một luồng hôi thối nồng nặc cách ván cửa xông vào mũi Sở Dương Băng. Tình cảnh quen thuộc mùi vị quen thuộc khiến Sở Dương Băng nhận ra, e rằng bên ngoài chính là người hầu gái đi qua.

Tiếng bước chân của người hầu gái từ xa đến gần rồi lại từ gần ra xa.Sau khi người hầu gái đi ngang qua cánh cửa mà ba người Sở Dương Băng trốn bên trong, Lilith hơi hé cửa cẩn thận nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng người hầu gái khoác áo choàng đen đang đi xa xa trong bóng đêm.

Chờ đến khi người hầu gái đã đi xa, Lilith mới nói với Sở Dương Băng và Maria: "Là người hầu gái mặc áo choàng đen ngày hôm qua, nhưng mùi máu trên người cô ta không nồng như hôm trước. Có thể hôm qua chúng ta gặp là khi cô ta mới rời khỏi hình thất, còn hôm nay hẳn là đang trên đường tới hình thất."

"Chúng ta thử chờ xem cô ta có quay trở lại không."

Sở Dương Băng và Maria gật đầu.

Chờ đợi trong bóng tối không biết bao lâu, ngay khi hai chân Sở Dương Băng tê rần vì ngồi xổm quá lâu thì tiếng bước chân vang lên.

Người hầu gái mặc áo choàng đen, chân đạp trên tấm thảm trải sàn vừa dày vừa bẩn từ từ bước đến, mùi hôi thối nồng nặc và mùi máu tươi tanh tưởi cũng theo đó mà tới.

Sở Dương Băng nín thở, tuy rằng cậu không biết người hầu gái rốt cuộc có nghe thấy tiếng hít thở của cậu hay không, nhưng khoảng cách chỉ bằng một cánh cửa vẫn khiến cậu theo bản năng cố gắng giảm thiểu nguy cơ bị phát hiện.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, nhưng lần này lại không biến mất, ngược lại người hầu gái dừng lại trước cánh cửa mà họ đang trốn.

Tim Sở Dương Băng nhảy như điên trong lồng ngực, cậu nín thở đến sắp nổ phổi, mùi hôi thối và máu tươi nồng nặc quẩn quanh ngay đầu mũi, adrenaline tăng vọt.

Người hầu gái đứng ở trước cửa tựa như đang nghi ngờ đằng sau cánh cửa này có người hay không.

Cũng may người hầu gái chỉ nghi ngờ, cô ta dừng lại một lát rồi tiếng bước chân rời đi lại vang lên.

Sở Dương Băng thở phào nhẹ nhỏm, thiếu hô hấp trong một thời gian khiến đầu óc cậu quay mòng mòng. Nhưng còn chưa kịp bình thường trở lại cậu đã thấy Lilith đẩy cửa ra nói: "Không thích hợp, chúng ta đi hình thất một lần nữa."

Vào đúng giây phút mà Lilith đẩy cửa ra, hô hấp của Sở Dương Băng chợt rối loạn, một dự cảm vô cùng kỳ lạ vọt lên trong lòng, nhưng cậu còn chưa kịp nhắc nhở thì đã thấy từ trong khe cửa, một con mắt màu đỏ tươi bỗng nhiên lộ ra.

"Lilith!" Sở Dương Băng lạc hẳn cả giọng vì quá căng thẳng.

Lilith phản ứng cực nhanh, chỉ trong nháy mắt cô đã ép sát toàn bộ cơ thể lên ván cửa, muốn ngăn cản người hầu gái từ bên ngoài xông vào, Sở Dương Băng và Maria cũng đồng thời lao đến.

Nhưng người hầu gái ở ngoài cửa mạnh đến kinh người, Sở Dương Băng nằm nhoài trên ván cửa, vừa nghiêng đầu đã đối diện với cặp mắt đỏ au của cô ta.

Cậu trơ mắt nhìn cánh cửa không ngừng bị người hầu gái đẩy ra, từ từ lộ ra khuôn mặt dữ tợn mục nát.. Cái miêng đen ngòm của cô ta toét ra hai bên, cười gằn như muốn nói rằng: "Tóm được tụi bây rồi!"

"Đệt!" Lilith mắng một câu, nói với Sở Dương Băng: "Tôi đếm một hai ba, tất cả lùi lại, sau đó tôi sẽ ngăn cản nó, hai người nhân cơ hội chạy."

"Cố tìm cách đi hình thất, nhìn thử xem có thi thể của Angelina ở bên trong không!"

"Ba, hai, một!"

Sau ba tiếng đếm, đám người Sở Dương Băng đồng thời ngừng lại lui ra sau, lực ngăn cản biến mất, người hầu gái theo quán tính lao thẳng vào bên trong.

Lilith tranh thủ người hầu gái đang mất cân bằng, quét chân hất ngã cô ta trên mặt đất.

"Chạy!"

Sở Dương Băng không kịp suy nghĩ, tranh thủ thời cơ kéo theo Maria lao ra ngoài.

Lilith đã nói để cô ngăn cản hầu gái, cậu và Maria ở lại sẽ trở thành gánh nặng.

Sở Dương Băng và Maria chạy ra từ căn phòng, Sở Dương Băng đẩy Maria đi trước nói: "Không biết Lilith còn kéo chân cô ta được bao lâu, em chạy trước đi, anh đi hình thất."

"Alice!" Đương nhiên Maria không muốn để Sở Dương Băng đi mạo hiểm một mình

Sở Dương Băng cũng không muốn đi, nhưng cậu lại không muốn để Maria đi hình thất. Tuy rằng cậu không hiểu tại sao cứ phải đi xác nhận thi thể Angelina có ở đó hay không, nhưng Sở Dương Băng không ngốc, cậu có thể cảm giác được đây là một manh mối vô cùng quan trọng, manh mối này thậm chí còn có khả năng liên quan đến sống còn của tất cả mọi người.

"Anh đi nhanh về nhanh, chạy đi!" Nói xong không cho Maria có cơ hội phản bác, Sở Dương Băng quấn mép váy lên eo một vòng rồi quay người chạy về hướng cái giếng.

Trèo xuống từ cái thang thẳng đứng tới tầng hầm, Sở Dương Băng chạy đến trước cánh cửa sắt màu đen, đẩy cửa ra.

Cửa vừa bị đẩy ra, mùi máu tanh đã xộc thẳng vào trong mũi Sở Dương Băng, mà khứu giác của cậu đã sắp bị tra tấn đến tê liệt.

Sau cửa quả nhiên có thi thể của Angelina.

Angelina nằm ở giữa phòng, đầu bị xé thành hai nửa. Nếu như Sở Dương Băng có kiến thức phong phú về các loại hình phạt tàn khốc, cậu sẽ biết được đầu của Angelina bị như thế này là do có người dùng vật cứng cạy miệng của cô ta ra, không ngừng mở rộng góc độ cho tới khi cô ta gãy gáy mà chết.

Thi thể của Angelina chi chít những vết lỗ vì bị đâm, cô ta nằm ở giữa phòng như một con hươu đã chết sau khi bị tiêu hóa xong.

CHƯƠNG 10

Quyển sách kinh dị|Hoa Sắc Mãn Kinh

Jane

Sở Dương Băng cũng không dám nán lại lâu ở tầng hầm, cậu nhanh chóng chui qua cái giếng về lại tầng một.

Sự thật chứng minh phản ứng của Sở Dương Băng là chính xác, bởi vì ngay lúc cậu trở lại hành lang tầng một chưa đầy một phút sau, tiếng bước chân cùng mùi máu tanh đã phả vào mặt.

Sở Dương Băng ngựa quen đường cũ chui vào một căn phòng rồi đóng chặt cửa, may là người hầu gái vội vàng đi qua nên không phát hiện ra cậu.

Sở Dương Băng ở trong phòng một lát, sau khi chắc chắn người hầu gái đã xuống tầng hầm mới không dám trốn lâu hơn nữa, men theo lối cũ trở về. Trên đường trở về Sở Dương Băng còn cố tình ghé qua nơi mà cậu, Lilith và Maria bị chia tách xem thử, nơi đó vô cùng lộn xộn nhưng lại không thấy bóng dáng Lilith đâu.

Bình minh sắp đến, Sở Dương Băng đành phải nhanh chóng trở về phòng của mình.

Căn phòng vẫn tối đen như cũ, những thứ đồ trang trí lộng lẫy trong bóng đêm trông thật lạnh lẽo mà thê lương. Sau khi đẩy cửa ra, Sở Dương Băng vẫn lo sợ khóa kín cửa lại rồi mới bước đến trước bàn trang điểm thắp nến lên.

Ánh nến nhảy múa tạo thành một vầng sáng, phủ lên mọi thứ xung quanh sắc màu của sự sống, giá nến bằng kim loại được chiếu sáng lóng lánh, lớp thảm trải sàn bằng nhung đỏ tươi như vũng máu đang lay động, trên tường treo bức tranh Salome đang hôn cái đầu được đặt trên chiếc đĩa của thánh John [1], những bông hồng đỏ xung quanh lặng yên mà hòa hợp với toàn bộ khung cảnh này, thậm chí đôi cánh của thiên sứ được chạm khắc nơi góc bàn trang điểm cũng tựa như đang phe phẩy.

Sở Dương Băng nhìn gương mặt của chính mình trong tấm gương tròn thật lớn trên bàn trang điểm, cái chết của Elizabeth, Diana và Angelina theo ký ức hiện ra trước mắt cậu.

Đây là đêm thứ ba ở tòa lâu đài này, Sở Dương Băng thử sắp xếp lại những việc đã phát sinh trong tối hôm nay.

Trong buổi yến tiệc, sau khi Lilith đâm Angelina bị thương, Angelina phải nhận lời mời của bá tước Cappadocia, bị bá tước Cappadocia dẫn đi.

Sở Dương Băng, Lilith và Maria định đi theo nhưng bị quản gia ngăn cản, sau đó không phát hiện thi thể của Angelina ở phòng hình thất tại tầng hầm.

Người hầu gái đi tầng hầm, sau khi cô ta quay trở lại tầng một, Sở Dương Băng mới phát hiện thi thể của Angelina trong phòng hình thất.

Vậy thì ai là người đã giết Angelina? Là người hầu gái chăng?

Nếu như là người hầu gái, vậy đó là do chính bản thân cô ta muốn giết Angelina hay do nghe theo mệnh lệnh của bá tước Cappadocia? Từ chối lời mời của bá tước sẽ chết, vậy đồng ý lời mời thì sao?

Dựa theo kết cục của Angelina cho thấy, đồng ý lời mời vẫn phải chết.

Vậy thì đám người Sở Dương Băng phải làm sao đây? Họ chỉ có thể nơm nóp lo sợ cầu nguyện mỗi đêm để bản thân không bị bá tước mời sao?

Không, không đúng.

Sở Dương Băng nhìn sắc mặt nghiêm trọng của mình trong gương.

Nếu đổi sang một hướng suy nghĩ khác, đồng ý lời mời của bá tước sẽ không phải chết, vậy thì....rốt cuộc Angelina đã bị ai giết? Nếu như là người hầu gái, vậy thì cô ta thật sự sẽ nghe theo lệnh của bá tước Cappadocia sao?

Lâu đài Cappadocia chìm trong bóng đêm, phải chăng trong tối còn có một chủ tâm giết người của kẻ nào đó đã sát hại những vị "quý nữa" trước họ?

Sở Dương Băng càng nghĩ càng thấy không đúng, nhưng không còn bao lâu nữa trời sẽ sáng, liều lĩnh ra ngoài thật sự quá nguy hiểm.

Sở Dương Băng nhìn tấm gương, đột nhiên nảy ra sáng kiến.

Cậu là "quý nữ" được mời đến, Vivian từng suy đoán "quý nữ" được mời đến đây không chỉ có một nhóm, vậy những quý nữ trước đây phải chăng cũng được sắp xếp ở trong những căn phòng này? Phải chăng bọn họ sẽ lưu lại manh mối nào đó? Tuy không thể ra ngoài nhưng trong chính căn phòng này cậu vẫn chưa từng thăm dò thử.

Sở Dương Băng nhanh chóng quyết định đứng lên, bưng giá nến bắt đầu lục tìm manh mối.

Theo cậu suy đoán, đầu tiên sẽ loại trừ tất cả những nơi có khả năng bị người hầu tiếp xúc, ví dụ như mặt bàn, khăn trải giường, quần áo trong tủ,......

Người hầu chắc chắn sẽ đúng giờ đến quét dọn phòng ốc, nếu lưu lại dấu vết trên mặt bàn hoặc chỗ nào đó thì khả năng bị phát hiện và xóa bỏ là rất lớn, mà khăn trải giường, đồ trang điểm, quần áo trong tủ đều là những thứ sẽ bị đổi mới, càng không thể nào lưu giữ được manh mối gì.

Vậy dưới gầm giường, bên trong tủ quần áo thì sao?

Sở Dương Băng là đàn ông con trai chẳng ngại ngần điều gì, thô lỗ giơ ngọn nến lên quỳ rạp trên mặt đất, dựa theo ánh nến mà cúi nhìn phía dưới giường. Kết quả suýt nữa thì đốt cháy cả thảm trải sàn mà vẫn không tìm thấy được gì, để chắc ăn Sở Dương Băng còn thò tay vào trong sờ mó lúc lâu, kết quả vẫn là không tìm được gì cả.

Sở Dương Băng lại đứng lên bước đến trước tủ quần áo, lôi toàn bộ quần áo trong tủ ra ném lên giường, chui cả người vào bên trong cẩn thận tìm tòi từng tấc gỗ trong tủ.... kết quả vẫn không tìm thấy gì.

Sở Dương Băng cau mày, thậm chí còn định dịch hẳn tủ quần áo ra ngoài để nhìn xem trên mặt tường kề sát với tủ có thứ gì không.

Sở Dương Băng cầm giá nến đặt trên sàn, vén tay áo kéo tủ ra ngoài, nhưng dù đã gồng mình căng cơ kéo hết sức lực thì cũng chỉ dời ra được một khe hở nhỏ giữa tủ quần áo và mặt tường. Cậu thấy bó tay rồi đành từ bỏ.

Sau một hồi lăn lộn cậu đã kiệt sức, mồ hôi tuôn như tắm, nhưng lại không tìm ra được bất kỳ manh mối nào.

Cậu nghĩ sai rồi? Hay là những manh mối từng được lưu lại đều đã bị xóa bỏ mất?

Sở Dương Băng ngồi lại trước gương, từ từ, cậu phải cẩn thận nghiền ngẫm một chút.

Nếu như cậu muốn lưu lại manh mối để người tới sau có thể tìm được, cậu sẽ làm thế nào?

Nếu là cậu.... Từ từ! Cậu là ai? Bây giờ cậu là "Alice", là "quý nữ" được mời tới làm khách!

Nếu như người lưu lại manh mối thật sự là quý nữ trước đó, họ đều là những người đã trải qua nền giáo dục của tầng lớp quý tộc thật sự, làm sao có thể thân mặc váy áo lộng lẫy lại không biết xấu hổ nằm nhoài trên sàn nhà, viết manh mối ở dưới gầm giường được, cũng không thể nào kéo được tủ quần áo mà ngay cả sức đàn ông con trai như cậu cũng không nhúc nhích nổi.

Hơn nữa thiết bị chiếu sáng của toàn bộ lâu đài chỉ có ánh nến, những nơi mà ánh nến không chiếu sáng được cũng không thể nào có manh mối.

Vậy thì....

Sở Dương Băng ngồi ở trước bàn trang điểm, tầm mắt bị tấm gương tròn lớn ở trước mặt hấp dẫn.

Cậu duỗi tay sờ lên tấm gương, vươn tay giữ đáy gương rồi nhẹ nhàng nâng nó lên.

Một tiếng "crắc" nhẹ vang lên, nguyên tấm gương đã được tháo từ bàn trang điểm xuống.

Sở Dương Băng lật mặt sau của tấm gương lại, đằng sau của tấm gương là một lớp đồng thau mỏng, cậu nắm chặt một bên viền của lớp đồng thau kéo thử, lớp đồng thau quả nhiên bị kéo ra. Bên trong lớp đồng thau có một hàng chữ được ai đó viết lại.

"Ta ghét những di chúc

Ta ghét những nấm mồ

Ta không ưa lạy lục

Xin nước mắt thế gian

Chẳng thà khi còn sống

Ta mời đám quạ đen

Tới tha hồ mổ lên

Cái bộ xương uế tạp

Cho chảy máu triền miên"

Bài thơ Người chết vui mừng – trích tập Hoa khổ đau (1857) của nhà thơ Charles Baudelaire

Sở Dương Băng biết câu thơ này được trích từ tập thơ "Hoa khổ đau" của Charles Baudelaire, những câu thơ có liên quan đến "Đêm máu kinh hoàng" của Quyển sách kinh dị cũng được trích ra từ tập thơ "Hoa khổ đau" này.

Sở Dương Băng lặng lẽ ấn lớp đồng thau về lại trên mặt sau của tấm gương tròn, rồi lại gắn tấm gương vào giá đỡ trên bàn trang điểm.

Sở Dương Băng quả nhiên đã đoán đúng, nơi mà những quý nữ thường xuyên ngây người không phải là trên giường, mà là trước bàn trang điểm. Mỹ phẩm và nữ trang các loại sẽ bị thay đổi, nhưng tấm gương này thì chắc là không. Cho dù người hầu tháo tấm gương xuống để lau chùi cũng không thể nào nghĩ tới việc lột lớp đồng thau ở mặt trái của tấm gương xuống được.

Sở Dương Băng dường như có thể tưởng tượng ra, có lẽ cách đây không lâu có một tiểu thư xuất thân quý tộc hàng thật giá thật lo lắng không yên ngồi trước bàn trang điểm, trong ánh nến tăm tối viết lại manh mối ở mặt trái của tấm gương. Cô ấy còn sống hay đã chết? Có thành công rời khỏi lâu đài này chăng, hay là đã trở thành một trong số những thi thể tội nghiệp trong tầng hầm hình thất?

Sở Dương Băng không biết, mà cũng không bao giờ có thể biết được.

Nhưng gợi ý từ câu thơ này của bài "Hoa khổ đau" rất rõ ràng.

Sở Dương Băng vươn tay khẽ khàng chạm vào gương mặt của chính mình trong mặt gương.

Buổi trà chiều thứ tư, tất cả những "quý nữ" còn sống sót đều tập trung đông đủ, chẳng qua nơi đây lại xuất hiện thêm một chiếc ghế bị bỏ trống so với buổi trà chiều lần trước.

"Alice." Sắc mặt của Lilith không tốt lắm, đầu tiên cô hỏi Sở Dương Băng: "Hôm qua cậu có đến phòng hình thất không? Có phát hiện gì không?"

"Tôi đã nhìn thấy thi thể của Angelina, cô ta bị treo ngược ở giữa phòng hình thất, đầu bị xé làm hai." Sở Dương Băng nói tới đây thì dừng lại một lát, hỏi: "Cô không sao chứ? Hôm qua lúc tôi quay trở lại không nhìn thấy cô."

Lilith nhếch khóe môi khẽ cười nhẹ nói: "Không có gì to tát, chẳng qua phải đề phòng, người hầu gái đó rất mạnh, lần sau chạm trán phải cẩn thận."

Vivian nghe vậy nhíu mày hỏi: "Sao thế? Người hầu gái gì?"

Sở Dương Băng tóm lược lại mọi chuyện mà họ đã trải qua ngày hôm qua cho Vivian, nhưng nói tới nói lui, Sở Dương Băng lại bị Marry thu hút tầm mắt.

Không biết có phải do ảo giác hay không nhưng cậu cảm thấy gương mặt dưới lớp mũ sa màu đen của bà ta có vấn đề, nhưng cậu lại không thể nói ra bà ta có vấn đề ở chỗ nào.

"Là như vậy đó."

Sở Dương Băng lấy lại chú ý, nói xong những chuyện mà bọn họ gặp phải ngày hôm qua.

"Với lại tôi tìm thấy được manh mối hẳn là do quý nữ khác lưu lại trong phòng của mình, đó là một phần trong một tập thơ."

"Ta ghét những di chúc

Ta ghét những nấm mồ

Ta không ưa lạy lục

Xin nước mắt thế gian

Chẳng thà khi còn sống

Ta mời đám quạ đen

Tới tha hồ mổ lên

Cái bộ xương uế tạp

Cho chảy máu triền miên"

Vivian nghe xong níu mày nói: "Là vậy à? Nếu như vậy thì Angelina chưa hẳn là do bá tước Cappadocia giết."

Vivian nói: "Hôm qua tôi và Rose đã đột nhập được vào trong phòng của quản gia, trong sổ ghi chép của quản gia ghi lại một đoạn như thế này."

"Người được mời đến lần này thật sự là khách quý

Nhưng tại sao chủ nhân lại mời bà ta đến?

Bà ta là con đỉa, cũng là ruồi trâu.

Bà ta sẽ không uống máu như nhấm nháp rượu ngon.

Bà ta sẽ tổn hại tất cả những bông hoa khác vì bản thân mình."

"Đoạn văn này có thể dùng để chỉ Angelina, nhưng mà....." Ánh mắt nguy hiểm của Vivian nhìn về hướng Mary nói: "Cũng có thể dùng để chỉ một người trong đám chúng ta, ví dụ như, quý cô Mary đây."

Ánh mắt của tất cả những người ở đây đều tập trung vào Mary, cuối cùng Sở Dương Băng cũng phát hiệt ra cảm giác vô cùng không bình thường trên người Mary là từ đâu mà tới.

Dung mạo dưới lớp mũ sa ngày hôm qua của Mary như đóa hồng mềm mại, giờ lại đang dần dần già nua một cách nhanh chóng, nếp nhăn nơi khóe mắt từ từ biến thành lớp da lỏng lẻo. Sắc mặt hoàn toàn sa sút, làn da khô ráp như vỏ cây. Theo dòng thời gian trôi qua, gương mặt của Mary trở nên ngày càng đáng sợ, đáng sợ đến mức lớp mũ sa màu đen cũng không cách nào che dấu được sự tàn tạ đáng sợ của bà ta. Bà ta như lá rụng khô héo hư thối trong bồn hoa, từ mùa hè rực rỡ lập tức chuyển sang mùa đông u ám, mà bà ta lại không hề hay biết chuyện này.

************

[1] Bức tranh Salome đang hôn cái đầu được đặt trên chiếc đĩa của thánh John

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro