Kinh Van 3 Dieu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nhiên con người không có khả năng nhận thức được vũ trụ, nhận thức được tất cả những gì thể hiện trong thế giới con người, không có khả năng hiểu được sinh mệnh thể hiện thế nào, đối với sự thay đổi của đại thiên thế giới bên ngoài cũng không chịu đựng nổi, tư tưởng cũng chưa có hình thành, không thích ứng được với vũ trụ, với quả địa cầu này hay là thế giới thiên nhiên, hỏi chứ họ phản ứng như thế nào? Tôi sẽ giảng cho chư vị rằng, khi gặp việc vui thì họ sẽ trèo lên cây hét cười không ngớt. Phá ra cười rất dễ sợ. Khi gặp việc buồn và đau khổ thì ngã quỵ xuống, bao nhiêu ngày cũng chưa nguôi; khi tức giận liền phát biểu không kể hậu quả là gì. Vì hỷ nộ ái ố mà chết. Hãy suy nghĩ xem, con người như thế này có thể nghe Pháp được không? Vậy mà khi con người vừa được tạo ra lúc ban đầu, thì họ là như thế: không có thực chất, sức chịu đựng giới hạn, khái niệm và không tiếp thụ được những gì trong không gian này. Cho nên cần phải trải qua một thời gian lâu dài, để tư tưởng con người dần dần được nâng lên, có được thực chất bên trong và khả năng nhẫn nại. Ðiều này không thể thực hiện được trong một thời gian ngắn, cho nên trong suốt 100 triệu năm ấy chính là để thực hiện việc này. Cách con người phản ứng ngày nay, khi chuyện gì xảy ra thì không sợ hãi, bình tĩnh trầm lặng, suy xét một cách có lý trí, thậm chí còn có khả năng sáng tạo. Trên thực tế thì con người có tư tưởng và có khả năng suy nghĩ bình thường, đó là do chư Thần cố ý tạo ra cho con người trong một thời gian dài trong lịch sử mà thành. Tôi có thể nói với chư vị rằng quá trình này đã liên tục kéo dài cho đến năm ngàn năm trước đây.

Năm ngàn năm gần đây lúc văn hóa phân nữa Thần tại Trung Quốc, tư tưởng con người bắt đầu quy tắc một cách có hệ thống là có khả năng tiếp thụ được Pháp. Mặc dù các đạo lý trong không gian con người là đảo ngược, nhưng Đại Pháp của vũ trụ là chính trực. Khi tôi truyền Pháp, hàm nghĩa của các nguyên lý của Pháp, văn tự, hình thức diễn đạt của Pháp lý từ các tầng thứ khác nhau ở bên trên Tam Giới mà nghe là khác nhau, tuy nhiên Pháp lý vẫn xuyên suốt trước sau như một. Các cảnh giới khác nhau mà các sinh mệnh đề cao lên được tính khác nhau, nhưng không hề sai vị trí. Nếu tôi ở cõi người giảng thế này, và trên thiên đàng giảng thế khác, thử nghĩ xem, Pháp này sẽ không hoàn mỹ, như thế thì không được, bởi vì Pháp được giảng tại cõi người trong thời Chính Pháp cần phải đối ứng với toàn bộ vũ trụ. Khi tôi giảng Pháp, thì 'tôi' tại tầng thứ này đến tầng thứ khác cũng đều đang giảng Pháp, và các chúng sinh tại tầng thứ này đến tầng thứ khác cũng đều đang nghe Pháp.

Như vậy tư tưởng của con người cần phải được thiết lập và quy tắc như thế nào mà hễ khi nghe Pháp là hiểu được Pháp? Tuy nhiên Pháp cần giảng thế nào để tạo ra văn hoá nhân loại và tạo ra tư tưởng con người như thế. Con người trên toàn thế giới ai cũng hiểu được 'đức' là gì, 'tín' là gì, 'thiện' là gì, 'ác' là gì, 'tốt' và 'xấu' là gì; đây là cơ bản nhất. Ở Trung Quốc thì thể hiện cụ thể hơn, hàm nghĩa sâu sắc hơn. Bởi vì cần truyền Pháp tại nơi ấy, và sự việc này cần thực hiện tại nơi ấy; do vậy tại nơi ấy cần sáng tạo một văn hoá phong phú thật sự để giúp con người nhận thức và hiểu được rằng Pháp cần được tạo ra nơi ấy. Trước đây tôi đã từng giảng cho chư vị rằng, trong lịch sử tôi đã liên tục kết duyên cùng rất nhiều đệ tử Đại Pháp. Kết duyên chỉ là mục đích của hình thức bề mặt thôi, sau khi kết duyên với tôi, các đệ tử Đại Pháp và tôi cần phải đãm trách việc sáng tạo cho nhân loại một nền văn minh và văn hóa mà Đại Pháp đòi hỏi. Ðó là vì trong lịch sử, nếu một người bình thường mong muốn lưu lại những gì trong lịch sữ của nhân loại, mà điều ấy được tạo ra là để truyền Ðại Pháp, như là một nền văn minh, di tích lịch sữ, hay một học thuyết nào, thì tuyệt đối không được phép. Cho nên tất cả những văn hoá từng đã được lưu lại trong lịch sử đều là do các đệ tử Đại Pháp chúng ta làm cả; đương nhiên còn có Sư phụ dẫn dắt chư vị. Lịch sử nhân loại cũng như là một vở kịch, và chư vị đóng tất cả vai trò, từ vua cho đến thường dân, từ nhân vật anh hùng đến kẻ cường bạo (cười), từ văn nhân, danh nhân cho đến các anh hùng, đều là do chư vị làm cả. Ðừng cười! Nếu không ai đóng vai cường bạo, thì hôm nay khi tôi giảng Pháp không ai sẽ hiểu được cường bạo là gì, hành vi cường bạo ra sao, tư tưởng tình cảm của kẻ cường bạo thế nào, hay là hình tượng của kẻ cường bạo ra sao. Trong Pháp không thể có các phần trống không được.

Mọi người đã biết "Tam Quốc Diễn Nghĩa" rồi phải không? "Tam Quốc Diễn Nghĩa" giảng về chữ "nghĩa". Trải qua một triều đại, một cuộc tranh sức giữa ba thế lực để thể hiện đầy đủ hàm nghĩa của chữ "nghĩa". Hơn nữa, đã trải qua một triều đại lâu ngần ấy mới thể hiện được ý nghĩa sâu sắc của chữ "nghĩa" này; đến hôm nay vào thời truyền Pháp nhân loại mới có được nhận thức sâu sắc về chữ "nghĩa" đó, hiểu được chữ 'nghĩa' là gì, sự quan hệ lâu dài giữa tầng bề mặt và hàm nghĩa của chữ này ra sao, hay là ở tầng thâm sâu thì chữ này thể hiện thế nào. Con người không thể chỉ đơn thuần biết được bề mặt của chữ ấy, mà họ cần phải hiểu cho rõ hàm nghĩa trong chữ đó là gì. Ðương nhiên trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa" cũng đã trình bày mưu trí của con người và những đặc tính khác trong đó.

Nhạc Phi thời Nam Tống đã thể hiện chữ "trung" là gì. "Trung" là gì? Chư vị không thể chỉ đơn thuần nói chữ này và giải thích chữ ấy thì không được. Chỉ sau khi trải qua một triều đại, thì mới làm cho con người thật sự biết được hàm nghĩa chân chính và sự quan hệ tại tầng thâm sâu là gì, và chữ này thể hiện qua hành động thế nào.

Trong lịch sử còn có các học đường tư tưởng khác nhau [bách gia chư tử], còn có khái niệm về 'trung dung' của Khổng Tử về 'nhân lễ nghĩa trí tín'. Chỉ sau khi Ðức Thích Ca Mâu Ni, Lão Tử và Jê-su xuất hiện, thì mới làm cho con người hôm nay thật sự nhận thức được thế nào là 'niềm tin chân chính' và 'tu luyện' là gì, thế nào là 'Phật Đạo Thần' v..v, tất cả những điều như thế. Qua lịch sử tư tưởng con người hôm nay được phong phú hơn, cho phép con người nhận thức và hiểu được Pháp, để mà thọ Pháp. Toàn bộ quá trình lịch sử nhân loại là để đặt cái nền tảng này. Nói một cách khác, chính vì để truyền Đại Pháp mà con người và văn hoá của con người được tạo ra, chứ không phải là Pháp giảng để phù hợp với văn hoá nhân loại, lại càng không phải là sản phẩm của văn hoá nhân loại. Cho nên đó là những điều mà chúng ta đã làm trong năm ngàn năm qua.

Trong khi giảng về đề tài này, để tôi giảng một cách rõ ràng nhất là: Xã hội nhân loại giống như một vở kịch, triều đại này đến triều đại kế tiếp, giống như màn sân khấu cuốn lên và một triều đại bắt đầu diễn ra, và khi một triều đại kết thúc, thì màn sân khấu lớn kia hạ xuống; màn lại cuốn lên và một triều đại khác thay thế triều đại cũ kia. Triều đại này đến triều đại kia bước ra sân khấu như thế, kết duyên, lưu lại lịch sử, tạo văn hóa cần thiết cho nhân loại, trình diễn từng màn này đến màn khác như thế. Tại sao ở Trung Quốc gọi là 'triều đại', nhưng tại các quốc gia khác thì gọi là 'quốc gia'? Tại sao người lãnh đạo của họ được gọi là 'vua', còn Trung Quốc gọi là 'hoàng đế'? Ðể tôi giảng cho chư vị, đây không chỉ là khác biệt trên danh từ hay văn hoá. Vì Đại Pháp mà nhân loại được tạo nên, Đại Pháp là đề tài chánh của vở kịch này, và tất cả những gì tồn tại cho chúng sinh đều xoay quanh đề tài chánh ấy. Chỉ vì con người mê đắm theo những màn diễn xung đột và mâu thuẫn trong chi tiết của vở kịch kia, mà quên đi đề tài chánh và quên đi mục đích của sinh mệnh là gì. Sân khấu nơi mà diễn vở kịch ấy chính là Trung Quốc.

Triều đại này đến triều đại khác, con người trong mỗi triều đại đều là người từ thiên đàng của một triều đại. Họ là đại biểu từ các thiên thể xa xôi đến, đại biểu cho vô số chúng sinh tại đó tới đây kết duyên để cho các chúng sinh ấy không bị bỏ sót lại trong thời Chính Pháp. Trong khi kết duyên của một triều đại, thì họ lưu lại văn hoá mà họ đã mang theo đến đây. Sau khi kết duyên xong, sang đời sau thì họ chuyển sinh đến vùng đất khác và chờ đợi đến ngày Đại Pháp khai truyền. Mỗi một triều đại đều như thế, tất cả dân tộc trên toàn thế giới đều được chuyển sinh từ Trung Quốc, bao gồm nhân dân của mỗi một quốc gia. Trừ ra một số lớn sinh mệnh từ các cảnh giới cao hơn đã đến vào lúc mà tôi cận kề bắt đầu truyền Pháp, thì nhân dân của mỗi một quốc gia chuyển sinh sang Trung Quốc trong một số thời điểm của lịch sử. Không kể người từ quốc gia nào, chư vị phải là người Trung Hoa trước trên quả địa cầu này, bởi vì lần chuyển sinh trước nhất của chư vị chính là ở đó. Ðã giảng đến đây, tôi cần phải giảng với chư vị rằng hình thức và nội hàm của Trung Quốc tồn tại như là một quốc gia thì không có. Chư vị nghe lời tôi giảng vừa qua thì giật mình phải không? Thật ra văn hoá Trung Quốc đã được lưu lại là từ con người trên toàn thế giới trong các triều đại khác nhau, và những người này đã chuyển sinh sang các vùng đất khác sau khi họ kết duyên xong. Ví dụ, người Mỹ hiện nay là người từ triều đại nhà Minh. Người Mỹ hiện nay rất thích Đạo, và họ vẫn còn thể hiện quan niệm giá trị của thời ấy. Lúc mà Đạo lên cao điểm vào triều đại nhà Minh, trong số thành thị, hầu hết mỗi một gia đình đều cũng có lò nấu kim loại ở trong nhà. Nước Anh là Đại Đường, nước Pháp là Đại Thanh, nước Ý là Nguyên, nước Áo là Hạ, nước Nga là Chu, Thuỵ Điển là Bắc Tống, Đài Loan là Nam Tống, Nhật Bản là Tuỳ. Trong các thời ấy, con người từ các triều đại khi rời khỏi Trung Quốc và chuyển sinh đến các vùng đất khác, những vùng đất này thì chưa có các quốc gia như hiện nay, vẫn còn là đất cùng hoang vu. Cho nên đa số phải tản ra chuyển sinh vào các vùng đất trên toàn thế giới, đợi cho đến thời gian gần đây thì mới trở lại. Người từ một triều đại rời đi đến chỗ này, trong khi người từ một triều đại khác rời đi đến chỗ kia, cách như thế. Cho nên nói đúng ra thì đâu là "Trung Quốc"? Và ai là người "Trung Hoa"? "Trung Quốc", ý nghĩa chính xác nhất thì không có.

"Tuy nhiên hiện nay Trung Quốc tồn tại, phải không? Bởi vì hiện nay cũng đã được gọi là một quốc gia rồi, còn triều đại thì không còn nữa." Thật ra thì cũng không tồn tại, bởi vì đoạn cuối cùng của vở kịch cần phải diễn khi nào, cần truyền Pháp khi nào, tất cả chúng sinh trên toàn thế giới mà đã kết duyên với tôi, những người rất có thể thọ Pháp và những người đang đóng vai trò phản diện khi Đại Pháp hồng truyền trên diện rộng, tất cả những người này đều đã chuyển sinh trở về Trung Quốc. Không kể là người đến để thọ Pháp, hay những người đến để phá hoại, đều là vì Pháp mà đến, vì Pháp mà sinh, vì Pháp mà hình thành, tất cả đều đứng tại vị trí. Ðó là tại sao con người bên Trung Quốc hiện nay là chiết trung nhất [không thiên vị bên nào], bởi vì ở đó tập trung từ toàn thế giới các sinh mệnh chính diện và tà diện đã đến vì thời Chính Pháp. Tuy nhiên không kể là một sinh mệnh đến để diễn một vai trò chính diện hay tà diện, bởi vì Chính Pháp không chấp nhận những gì mà thế lực cũ an bài, chỉ cần một sinh mệnh nào đó có thể suy xét và đối đãi với Chính Pháp một cách đúng đắn, thì vẫn còn hy vọng không bị đào thải. Và nếu họ có thể thọ Pháp, thì tôi sẽ cứu độ. Trước đây tôi đã giảng cho chư vị; tôi hỏi rằng: Vì sao trên thế giới này xuất hiện dân chủ? Nguyên nhân căn bản là các vị Vua của các dân tộc ấy, đến từ các thiên thể ấy đã chuyển sinh vào Trung Quốc rồi, cho nên còn ai ở đó [các thiên thể kia] xứng làm Vua nữa không? Cuối cùng một số sinh mệnh cao tầng trong thế lực cũ quyết định rằng "Chúng ta để những con người ấy họ tự tuyển chọn người cầm đầu." Khi tuyển được rồi, cũng không thể gọi là Vua. "Cho nên gọi là một vị tổng thống." Dù sao khi được làm tổng thống họ cũng không thể được đối đãi giống như một vị Vua được; khi họ trở thành không tốt nữa, thì người ta có thể lăng mạ họ, và nếu tệ hơn nữa thì có thể vạch tội họ, cách chức và tuyển chọn người khác. Đó là nguyên nhân thật sự mà ở trên đó an bài dân chủ [ở bên dưới] này. Còn có những yếu tố khác nữa. Những gì thể hiện tại cõi người nơi đây cũng bao gồm đạo lý tại tầng con người, Con người không biết được chuyện gì đằng sau. Cho nên mặc dù người ở vùng đất Trung Quốc ấy nhìn thì không nổi bật lắm, chỉ vì chịu nghiệp lực gần đây mà tạo thành thế thôi; đành rằng lớp da người ấy không còn đẹp đẽ lắm, nhưng nội hàm bên trong thì xuất sắc. Hãy suy nghĩ xem nếu chúng sinh nơi ấy mà bị huỷ đi, thì thật đáng sợ lắm. Không kể là nhóm mà họ đại biểu, hay là không gian và chúng sinh mà họ đối ứng, tất cả đều là quần thể sinh mệnh rất trọng đại.

Giảng đến đây tôi sẽ giảng về vấn đề khác nữa. Tôi vừa giảng về lịch sử của quả địa cầu này chỉ có 100 triệu năm thôi. Căn bản thì trong 100 trệu năm ấy, trên quả địa cầu này, được phân chia thành hai thời kỳ lớn, mỗi 50 triệu năm trong mỗi một thời kỳ. 50 triệu năm đầu là thời kỳ cũa người khỗng lồ, người lùn, và người trung bình vừa vừa đồng thời tồn tại. Người khỗng lồ trung bình thì cao năm mét; người trung bình vừa vừa thì cũng như nhân loại chúng ta hiện nay, chiều cao trung bình không cao hơn hai mét; người lùn thì chỉ cao có vài tấc thôi. Khi chư Thần tạo ra con người, tại sao đồng thời lại tạo ra ba loại người như thế? Ðó là cần thí nghiệm trong ba loại người ấy loại người nào sinh sống thích hợp trên quả địa cầu cho đến thời gian cuối cùng, và phù hợp với việc thọ Pháp. Trong 50 triệu năm ấy, khả năng của con người để nhận thức được thế giới liên tục được tạo ra, cùng lúc để xác định xem loại người nào sẽ được lưu lại. Cuối cùng phát hiện rằng, người khỗng lồ không thích hợp; bởi vì thân thể của họ to lớn, quảng đường đối với họ thì ngắn khi nói đến quả địa cầu. Thời gian cũng tương đối ngắn lại, bởi vì nguồn vật chất mà người khỗng lồ tiêu hao thì không hoà hợp tỷ lệ với quả địa cầu. Sau này phát hiện rằng người lùn trên quả địa cầu này cũng không phù hợp, trên toàn bộ quả địa cầu đều là rừng rậm, khai thác đối với họ rất khó khăn. Thời ấy không có đất bằng, và nếu họ cần sáng tạo ra một nền văn minh như hiện nay thì đối với họ là rất khó khăn. Ðồng thời, thời gian trên quả địa cầu đối với những người lùn thì quá dài, khoảng cách thì quá xa; người lùn mà muốn vượt đại dương thì quá khó khăn. Cho nên họ không thích hợp: người khỗng lồ và người lùn bị đào thải. Không phải là họ lập tức bị đào thải, mà là sau 50 triệu năm trước thì họ mới bắt đầu dần dần theo lịch sử mà bị đào thải. Ðã trải qua hai thế kỹ vừa qua, thì người khỗng lồ mới hoàn toàn biến mất không còn nhìn thấy nữa; nói một cách khác, thì chỉ có hơn 200 năm vừa qua chúng ta không còn thấy người khỗng lồ nữa. Còn về người lùn thì vẫn còn thấy có khoảng bảy hay tám mươi năm trước. Chỉ có thời gian gần đây họ đã tuyệt chủng, và cũng không phải là họ hoàn toàn không còn nữa, một số thì tiến nhập vào các không gian khác, một số thì đi xuống lòng đất của quả địa cầu. Họ biết rằng họ thuộc về loại con người bị đào thải, cho nên họ không tiếp xúc với con người hiện đại.

Bây giờ giảng đến đề tài này, tôi sẽ tiết lộ hai điều bí mật trong quá khứ. Con người không giải thích được: làm sao kim tự tháp được tạo ra như thế nào. Hỏi làm sao mà con người vận chuyển nổi các khối đá lớn như thế? Ðối với những người cao năm mét là có thể vận chuyển, không khác gì như con người ngày nay vận chuyển tảng đá lớn mà thôi. Còn xây dựng các kim tự tháp kia, thì đối với người cao năm mét thì không khác gì là chúng ta đang xây cất một toà lầu hiện nay. Một bí mật nữa là tại sao có những động vật to lớn như các con khủng long? Sự thật thì những con động vật này là để cấp cho người khỗng lồ. Người cao năm mét nhìn động vật lớn cỡ các con khủng long thì cũng như chúng ta con người hiện nay nhìn con bò vậy. Các sinh vật khác nhau cần phải được chuẩn bị cho những loại con người khác nhau. Tất cả những gì trên quả địa cầu đều được tạo ra cho con người, hình thành cho con người. Nhân tiện đây tôi giảng với mọi người rằng, thú vật hoàn toàn không thể xếp ngang hàng với con người được, chư vị tuyệt đối không được đối đãi với chúng như người được. Chư vị có thể nhân từ với chúng và chư vị có thể lo cho chúng, nhưng tuyệt đối chư vị không thể đối đãi chúng như con người. Con người được các chư Thần tạo nên, so sánh thú vật với con người thì không khác chi là sỉ nhục con người và xúc phạm đến chư Thần. Không bao lâu nữa, sự thật cũa vũ trụ sẽ hiện bài ra cho con người, lúc ấy nhân loại sẽ nhận thức được khái niệm chân chính về vũ trụ, về sinh mệnh, về vật chất. Hiện nay có những người khi khảo cổ, họ lấy xương người xếp cạnh xương khủng long, về vấn đề xây dựng kim tự tháp, con người lại dùng nhận thức vốn đã hạn hẹp mà suy xét. Thật ra nhiều nhận thức của khoa học về thế giới vật chất thực tiển này là sai, và đến cả khởi điểm cũng sai. Ðến cả học thuyết về sức hút cũng sai. Tôi sẽ giảng về những điều ấy khi nào có cơ hội.

Tôi vừa vén mở tấm màn che đậy lịch sử nhân loại. (Vỗ tay) Không phải là để giảng lịch sử, bởi vì nhân loại đã được tạo nên và hình thành vì Ðại Pháp. Cho nên trong lúc giảng lịch sử ấy tôi đã giảng Pháp cho chư vị, tất cả điều đó đều có vấn đề liên quan đến Pháp. Thật ra rất nhiều sự việc rất quan trọng cho đệ tử Đại Pháp, bởi vì nhất là những sự việc này và tất cả những gì chư đang làm hiện tại là gắn bó vào trách nhiệm của chư vị đối với Đại Pháp, và bởi vì trong đó có nhân tố trọng đại và sâu sắc của bản thân đệ tử Đại Pháp. Tôi đang diễn giải điều này với hy vọng rằng từ nay trở đi chư vị sẽ thực hiện tốt hơn nữa trong Chính Pháp. Nhất định chư vị phải nỗ lực, và nhất định chư vị phải làm cho tốt, bởi vì điều chư vị cần là: viên mãn tất cả, và chư vị có trách nhiệm, với sứ mệnh và trách nhiệm cứu độ chúng sinh mà chư vị đến đây. Qua lịch sử, cũng có người tuyên bố về cứu độ chúng sinh. Tuy nhiên hỏi ai biết được hàm nghĩa chân chính của câu "cứu độ chúng sinh" là gì? Chính chư vị mới thật sự đang cứu độ chúng sinh, và chỉ có chư vị mới xứng đáng làm sự việc vĩ đại này. Nhất định đừng để mất cơ hội này!

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không giảng thêm nhiều nữa. Kế tiếp, nếu chư vị vẫn còn thắc mắc gì cần hỏi, và chư vị nghĩ rằng quan trọng, chư vị có thể hỏi tôi, tôi sẽ dùng thời gian mà tôi có để giải đáp cho chư vị. Còn về những việc cụ thể trong công tác việc làm của chư vị, trong sinh hoạt đời sống, trong tu luyện cá nhân của chư vị, những nhân tố và điều kiện ấy là để cho chư vị cần đề cao trong sự tu luyện của chư vị, đó là những gì chư vị tự mình cần phải ngộ, là những quan ải khảo nghiệm cần vượt qua. Tôi nghĩ rằng tôi cần phải để cho chư vị tự tạo uy đức mà chính bản thân chư vị ngộ ra được. Nếu tôi giải đáp rồi thì không còn là của chư vị nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#adwd