Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trường học này rất lớn , ngoài khu dạy học còn có thư viện nhà ăn và  phương tiện công cộng linh tinh.
Bốn người sau khi cơm nước xong , liền đi đến phía khu trường học cũ, ở giữa đường còn gặp một đội ba người . Ba người này tựa hồ cũng là vừa tổ đội xong , thấy bọn họ thì mỉm cười chào hỏi.
"Các ngươi cũng là đi đến khu trường học cũ sao?" Nam nhân dẫn đầu hỏi.
"Đúng vậy." Lâm Thu Thạch gật gật đầu, "Các ngươi cũng thế ?"
"Chúng ta tính đi qua nhìn xem, nếu đều phải đi, kia không bằng đi cùng nhau, nhiều người làm bạn cũng tốt ." Nam nhân nói, "Tôi tên Lưu Trang Tường."
"Dư Lâm Lâm." Lâm Thu Thạch cũng giới thiệu chính mình.
Vì thế bảy người cùng nhau hướng tới khu trường học cũ , vừa đi vừa trò chuyện trên trời dưới đất .
Mặc dù đang nói chuyện phiếm , nhưng kỳ thật mọi người đối đãi với người xa lạ thái độ đều rất cẩn thận, nói chuyện với nhau đều rất ít lộ ra tin tức, rốt cuộc trên cửa manh mối chỉ có một cái, ai là người đi ra ngoài trước thì chính là người giữ manh mối. Cho nên nói là  hợp tác đồng thời cũng là  đối thủ cạnh tranh tiềm tàng , trừ khi rơi vào tuyệt cảnh cần cùng nhau hợp tác, luôn có người sẽ có tâm tư khác .
Lưu Trang Tường tựa hồ đối Nguyễn Nam Chúc có chút hứng thú, tuy rằng ra vẻ không thèm để ý, nhưng ánh mắt lại dừng trên người  Nguyễn Nam Chúc một hồi lâu.
Thẳng khi đến khu trường học cũ , hai đội tính toán tách ra thì vẫn còn chút lưu luyến.
Lâm Thu Thạch lúc đầu còn hoài nghi có phải hắn đã phát hiện cái gì hay không , nhưng sau đó lại thấy Lưu Trang Tường căn bản cái gì cũng chưa phát hiện, chỉ là đơn thuần thích vẻ ngoài của Nguyễn Nam Chúc mà thôi.
Nói thật, đối với vẻ ngoài và khí chất của  Nguyễn Nam Chúc bên trong cánh cửa , nam nhân nào cũng sẽ đối với hắn sinh ra hứng thú, âu cũng là chuyện bình thường .
Khu trường học cũ đã bị dán giấy niêm phong , cấm học sinh tiến vào
Người hướng dẫn bọn họ lúc gần đi đã đưa mấy cái chìa khóa, nói đó là chìa khóa để mở cửa sắt của khu trường học cũ . Lâm Thu Thạch móc chìa khóa ra mở cửa sắt, mọi người nối đuôi nhau tiến vào.
Việc của bọn họ là chỉnh đốn lại toàn bộ trường học, bất kể là vách tường, sàn nhà hay là bàn ghế đều phải đổi mới toàn bộ . Đây cũng coi như là một công trình lớn .
" Trường học này cũng không cũ lắm." Nguyễn Nam Chúc quan sát bên ngoài khu dạy học một hồi lâu, rồi kết luận, "Nhìn bên ngoài nhiều nhất cũng tu sửa được sáu bảy năm."
" Đúng là không cũ." Lâm Thu Thạch lúc đầu nghe người nọ miêu tả thì cho rằng trường học này hẳn phải xây theo lối kiến trúc cổ xưa từ nhiều năm trước , nhưng tới rồi mới phát hiện ra trường học thoạt nhìn cũng không cũ giống như hắn tưởng tượng, chẳng qua chỉ là gồm nhiều khu dạy học bình thường. Trường tổng cộng có sáu tầng, lấy màu đỏ trắng làm chủ đạo, đứng từ sân thể dục xa xa nhìn lại, trông có điểm giống một khối thịt ba chỉ.
"Đi thôi, vào xem." Nguyễn Nam Chúc nói.
Ba người đội khác đi cùng bọn họ cũng vào, nhưng lại không đi cùng bọn họ, mà nói muốn lên lầu nhìn xem trước .
Lâm Thu Thạch bọn họ bắt đầu kiểm tra từ lầu một 
Trường học lúc này đã không còn học sinh, mỗi lầu đều rất yên ắng. Mỗi gian trong phòng học đều dựng bàn ghế ngay ngắn, bức màn màu đen cũng được kéo lên toàn bộ . Phòng bên cạnh chính là văn phòng của giáo viên , bên trong đều đã được dọn dẹp sạch sẽ trống không, chỉ để lại một ít bàn ghế.
Phòng học nào cũng giống nhau , cũng không có cái gì đặc biệt, tổng cộng có sáu tầng, cũng không xác định được manh mối , nếu cứ kiểm tra từng phòng một thì chỉ tốn công vô ích .
Bọn họ đi từ lầu một đến lầu ba, lúc chuẩn bị tiếp tục kiểm tra lầu ba, lại đột nhiên nghe thấy trên mái nhà truyền đến tiếng thịch thịch "Bọn họ ở trên lầu làm gì vậy ?" Hạ Như Bội nghi hoặc hỏi.
Không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà.
Vừa rồi những người đi cùng bọn họ rồi tách ra bây giờ hẳn là đang ở trên lầu , cũng không biết đang làm cái gì mà làm cho trần nhà vang lên tiếng thùng thùng. Tiếng động này từ trên đỉnh đầu dội xuống hành lang từ đầu này sang đầu khác khiến người nghe rất không thoải mái .
"Phiền quá ." Hạ Như Bội bị tạp âm này khiến cho sinh khí, "Bọn họ bị bệnh tâm thần à?"
Ngay lúc bọn họ đang định từ thang bộ đi lên nhìn xem bọn người Lưu Trang Tường rốt cuộc đang làm gì , Nguyễn Nam Chúc lại đột nhiên đứng lại , hắn nói: "Đừng đi lên, không thích hợp."
"Làm sao ?" Hạ Như Bội vốn dĩ cũng không muốn bất đồng với Nguyễn Nam Chúc,  nhưng lúc này bị Nguyễn Nam Chúc ngăn lại cũng có thể nói là rất không vui, "Anh sợ à?"
Nguyễn Nam Chúc không nói chuyện, chỉ chỉ dưới lầu.
Bọn họ nhìn theo hướng  Nguyễn Nam Chúc chỉ , phát hiện nhóm người Lưu Trang Tường ba người cư nhiên lại đứng ở dưới lầu đất trống nói cái gì đó , thấy bọn họ nhìn lại , còn vui vẻ hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay —— những người này căn bản là không ở trên lầu.
Hạ Như Bội nhìn thấy cảnh này trên người lập tức nổi da gà , nàng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía trần nhà vẫn còn tiếp tục phát ra tiếng vang, run giọng nói: "Đây là cái gì?"
"Cậu cảm thấy là cái gì?" Nguyễn Nam Chúc không trả lời, đem ánh mắt chuyển qua trên người Lâm Thu Thạch
Lâm Thu Thạch trầm mặc một lát, rồi cho Nguyễn Nam Chúc đáp án: "Tôi cảm thấy, thanh âm này giống như là một cái chân người ở trên lầu nhảy nhót."
Lời này vừa nói ra, Hạ Như Bội thiếu chút nữa bị trực tiếp dọa khóc.
Trên thực tế Lâm Thu Thạch lúc vừa nghe thấy thanh âm, liền cảm thấy rất  không thích hợp, theo lý thuyết chỉ là tiếng thịch thịch thịch mà thôi, lại làm cho trên người hắn không tự chủ được nổi da gà, thậm chí đối với lên lầu cảm thấy một loại kháng cự khó có thể miêu tả.
"Ừ." Nguyễn Nam Chúc thật ra lại rất bình tĩnh, "Đó chắc có lẽ là manh mối Tá Tử đang nhảy ở bên trên ."
Hạ Như Bội: "......"
Lê Đông Nguyên thấy Nguyễn Nam Chúc bộ dạng bình tĩnh như vật , cười hỏi : "Cô không sợ sao?"
Vấn đề này Nguyễn Nam Chúc đã bị hỏi vô số lần, ngay lúc Lâm Thu Thạch cho rằng hắn sẽ lãnh đạm trả lời , cái tên minh tinh điện ảnh này lại ôm chặt tay Lâm Thu Thạch nói : "Đương nhiên rất sợ nha, Lâm Lâm ca, người ta sợ lắm đó."
Lâm Thu Thạch: "......" Cậu lúc này còn diễn kịch có phải hay không hơi muộn rồi.
"Bị doạ sợ đến đi không nổi luôn rồi , cần ôm Lâm Lâm ca một chút mới có thể tiếp tục đi nha" Nguyễn Nam Chúc nói.
Hạ Như Bội nghe được lời này biểu tình vặn vẹo một chút, Lâm Thu Thạch cảm thấy nếu lúc này trên tay nàng có thứ gì, khả năng đã lao tới Nguyễn Nam Chúc ăn thua đủ , nhưng đáng tiếc là không có, cho nên chỉ có thể làm ra biểu tình nghiêm trọng vặn vẹo, nghẹn một bụng mà nhịn xuống.
" Đựoc rồi , tôi nói giỡn thôi." Đại khái là Hạ Như Bội biểu tình quá mức  vặn vẹo , Nguyễn Nam Chúc phải đổi chủ đề , "Tôi cảm thấy chúng ta không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì , vẫn là đừng đi lên. Không bằng đi đến thư viện trước tra xem báo chí cũ, nhìn xem trong trường rốt cuộc đã từng xảy ra cái gì ."
"Cô không hiếu kỳ sao?" Lê Đông Nguyên nhướng mày.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Lòng hiếu kỳ hại chết người , không phát hiện trong mấy phim kinh dị mấy người hay tò mò thường chết sớm sao ?"
Lê Đông Nguyên không nói chuyện, biểu tình cười như không cười, hiển nhiên cũng không tin tưởng lý do thoái thác của  Nguyễn Nam Chúc. Bất quá hắn cũng không có phản bác, mà đồng ý với đề nghị của Nguyễn Nam Chúc .
Vì thế bốn người làm lơ thanh âm thùng thùng làm da đầu tê dại kia đi , rời đi khu trường học cũ
Khu trường học cũ cùng các khu dạy học khác cách nhau rất xa, ở giữa là một cái sân thể dục thật lớn, không biết trường học nghĩ thế nào lúc xây dựng khu này , ở đây bất kể là đi học hay tan học đều không có phương tiện để đi lại .
Thư viện nằm  ở phía đông khu trường học cũ , bởi vì hiện tại vẫn là thời gian đi học , cho nên bên trong trống rỗng một học sinh cũng không có.
Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng thư viện hẳn là rất lớn, lại không nghĩ rằng chỉ có một tầng, xem ra thư viện cấp ba với đại học đúng là có chút khác nhau, học sinh cấp ba hầu như đa số thời gian đều đặt vào học tập và thi cử, cũng không có sức lực và thời gian để đi đọc thêm sách bên ngoài .
Người trông coi thư viện là một giáo viên nữ khá lớn tuổi , lúc bọn họ đi vào bà ta chỉ lấy ra một quyển sổ cho họ làm chút thủ tục đăng kí, sau đó liền mặc kệ bọn họ .
Bọn họ rất nhanh tìm được ở thư viện nơi để báo chí cũ của địa phương, toàn bộ báo chí cũ đều được sắp xếp lại gọn gàng, đóng thành một quyển dày.
"Tìm đi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nếu đã bảo chúng ta đi đến đây tìm ,  khẳng định là có chuyện gì đó phát sinh gần đầy , chậm rãi trở về tìm."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, liền bắt đầu lật lên xem.
Quả nhiên như Nguyễn Nam Chúc dự đoán, trường học này gần đây chính xác đã xảy ra sự cố, mà người gặp sự cố, đúng là cựu học sinh trong trường.
Cao tam nhị ban đã chết ba học sinh, ba người tất cả đều chết ở phòng học, tử trạng thê thảm nguyên nhân chết không rõ, điểm duy nhất tương đồng, chính là chân bị chém đứt một bên, đến nay cũng chưa tìm được phần còn lại của chân tay  đã bị cụt.
"Cao tam nhị ban, không phải ở lầu bốn thì là lầu năm." Nguyễn Nam Chúc nói, "Có khả năng thanh âm chúng ta nghe được là do bọn họ làm."
Lâm Thu Thạch tiếp tục lật xem báo chí, phát hiện trường học này trong khoảng thời gian gần đây xảy ra thật nhiều tai nạn,sự cố  ngoài ý muốn liên tiếp phát sinh, mà địa điểm phát sinh cơ hồ đều là ở bên trong trường học . Cũng khó trách hiệu trưởng muốn sửa chữa một chút, rốt cuộc kia khu trường học cũ kia tuy rằng bị gọi là cũ , nhưng trên thực tế cũng không phải được xây dựng từ quá nhiều năm trước , cứ như vậy vứt đi không cần, thật sự là cũng tạo thành tổn thất rất lớn.
"Trường học này xây dựng từ khi nào ? " Nguyễn Nam Chúc dường như tìm thấy cái gì đó  "Bảy năm trước...... Bất quá hình như là gần nhất mới bắt đầu xảy ra chuyện."
Lê Đông Nguyên: "Có thể tìm được là có quan hệ gì với  tai nạn xe cộ hay không?"
Lâm Thu Thạch lắc đầu, cảm thấy không có khả năng lớn : "Cái này phạm vi quá rộng ."
"Tôi đi hỏi một chút." Nguyễn Nam Chúc đứng lên, đi ra bên ngoài, xem ra chắc là định đi tìm người quản lý tán gẫu . Hắn vừa đi, Hạ Như Bội liền nhỏ giọng nói Lê ca, em rất sợ hãi, Tá Tử kia  rốt cuộc là thứ gì, bọn họ chẳng lẽ vẫn còn muốn đi tới khu trường học cũ kia  sao?
"Dựa theo quy luật trước giờ , mấy nơi mấu chốt như vầy, hoặc là có thể tìm ra chìa khoá, hoặc là tìm được cửa, dĩ nhiên là còn muốn đi tới rồi.." Đối mặt với Hạ Như Bội nhu nhược , Lê Đông Nguyên biểu tình không chút gì là thương tiếc, "Cô nếu như sợ, liền cứ ở yên trong ký túc xá đi ?"
Hạ Như Bội nghĩ tới khu ký túc xá cũ kia, không dám hé răng nữa.
Nguyễn Nam Chúc đi một hồi lâu, lúc  trở về đã tìm hiểu được một ít manh mối quan trọng .
"Ba năm trước đây trong trường học quả thật có xảy ra một vụ tai nạn giao thông." Nguyễn Nam Chúc nói, "Một học sinh năm nhất đã chết bởi vì tai nạn xe cộ, thời gian chết  là mùa đông, học sinh tên còn không biết, nhưng là một nữ sinh."
Lê Đông Nguyên: "Nàng học ở ban nào?"
Nguyễn Nam Chúc: "Chết nếu là học sinh cao tam nhị ban , khẳng định là cùng lớp này có quan hệ, huống hồ ba năm trước không phải vừa lúc đám người kia nhập học sao ." Hắn gõ gõ ngón tay ở trên bàn , "Nếu như có thể tìm được danh sách lớp thì tốt rồi."
"Mấy loại giấy tờ như danh sách thường phòng chứa hồ sơ chắc sẽ có ." Lê Đông Nguyên nói, "Như thế nào lấy được mới là vấn đề."
Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng với tính cách của Nguyễn Nam Chúc sẽ quyết định buổi tối đi trộm, ai biết được hắn lại quay đầu nhìn nhìn ngoài cửa sổ, rồi nói: "Sắc trời cũng không còn sớm, hôm nay cứ như vậy, chúng ta ăn xong cơm chiều rồi liền trở về nghỉ ngơi đi."
Lê Đông Nguyên vậy mà cũng đồng ý .
Vì thế bốn người lại đi một chuyến đến nhà ăn, tùy tiện ăn chút gì đó rồi liền trở về ký túc xá.
Lúc về tới ký túc xá bọn họ thấy có 3 gian phòng sáng đèn, ngoài ra những chỗ khác đều đen kịt , đến đèn đường cũng không có lấy một cái. Lâm Thu Thạch dứt khoát móc di động ra coi như chiếu sáng.
Đơn giản rửa mặt xong, bọn họ từng người nằm lên giường, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc nằm dưới, Hạ Như Bội nằm ở phía trên  Lê Đông Nguyên .
"Các ngươi đoán xem hôm nay buổi tối sẽ người chết không?" Nguyễn Nam Chúc tựa hồ hơi nhàm chán.
"Sẽ." Lê Đông Nguyên nói.
"Tôi cũng đoán sẽ có." Nguyễn Nam Chúc nói, "Vậy cậu đoán xem sẽ chết bao nhiêu người?"
Lê Đông Nguyên: "Hai ngườii."
Nguyễn Nam Chúc: "Lâm Lâm, cậu nghĩ sao ?"
Lâm Thu Thạch cầm di động chơi liên tục, không nghe thấy Nguyễn Nam Chúc nói chuyện, cho nên đại khái ừ một tiếng.
Nguyễn Nam Chúc thò đầu qua , ngữ khí u oán nói: "Cậu chỉ  biết liên tục chơi game , căn bản là không quan tâm đến tôi."
Lâm Thu Thạch: "...... Tôi không phải, tôi không có."
Nguyễn Nam Chúc: "Vậy cậu nói xem chúng ta vừa rồi mới nói gì đó?"
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc: "Haizz , nam nhân."
Lâm Thu Thạch nháy mắt dở khóc dở cười.
Bất quá Nguyễn Nam Chúc cũng đang nói giỡn, không có muốn thật sự trách móc Lâm Thu Thạch, bọn họ hàn huyên trong chốc lát, liền tắt đèn ngủ.
Lâm Thu Thạch lúc chuẩn bị ngủ mất âm thầm cầu nguyện buổi tối không cần bởi vì tiếng động kỳ quái gì mà tỉnh lại, hắn thật sự không muốn thấy mấy thứ kia.
......
Ngô Học Lâm nằm ở trên giường, nghĩ đến những sự việc phát sinh vào ban ngày liền có chút sinh khí.
Hắn cùng hai người khác tổ đội, ở chung một gian ký túc xá, kết quả còn chưa ở được một , liền phát hiện một đống bùa màu đỏ ở trong phòng. Mấy lá bùa dán ở ngăn tủ chỗ sâu trong cùng nệm phía dưới, khiến người ta có cảm giác da đầu tê dại.
Sau khi xem xét mấy lá bùa đó, phản ứng đầu tiên của Ngô Học Lâm là đem toàn bộ lá bùa xé rớt.
Nhưng những người cùng đội với hắn lại tỏ vẻ không tán thành.
" Lỡ đâu mấy  lá bùa đó là trấn quỷ thì sao ?" Người nọ nói như vậy, "Xé rớt chẳng phải là liền xong đời?"
Ngô Học Lâm đối với cách nói này tỏ vẻ vô cùng khinh thường, hắn nói: "Đó là chiêu quỷ thì làm sao bây giờ?" Nói xong liền đem mấy lá bùa dán trên ván giường toàn bộ xé rách xuống, tùy tay ném vào thùng rác .
Người nọ lại vẫn cố chấp không muốn xé.
Ngô Học Lâm thấy thế hoàn toàn sinh khí, kêu nữ sinh cùng đội đã bị dọa run bần bật cùng đi đến nhà bên cạnh ở. Hắn hoàn toàn tin tưởng mấy lá bùa đó hoàn toàn không phải thứ tốt lành gì, khẳng định sẽ đưa tới mấy thứ  quỷ quái, cho nên sau khi vào nhà , việc đầu tiên là lấy hết toàn bộ lá bùa sưu tập được đem vứt đi. 
Nữ sinh đi cùng hắn gọi là Tiểu Cầm, lúc này đang nằm ở giường phía trên hắn, cũng không biết đã ngủ rồi hay chưa .
Ngô Học Lâm tâm tình có chút bực bội, sắc trời đã tối sầm, nhưng hắn lại lăn qua lộn lại ngủ không được, cảm thấy toàn thân đều lạnh căm căm.
"Tiểu Cầm, ngươi ngủ rồi sao?" Ngô Học Lâm nhỏ giọng hỏi.
Từ giường trên không có ai đáp lại, xem ra Tiểu Cầm chắc là ngủ rồi.
Ngô Học Lâm lại trở mình, quay mặt vào vách tường. Thời tiết này cũng không lạnh , chăn trên người cũng không tính là mỏng, nhưng Ngô Học Lâm lại cảm thấy càng ngày càng lạnh, quả thực giống như là đang trời đông giá rét. Hắn quấn chặt chăn, nhìn chằm chằm vách tường muốn đi vào giấc ngủ, lại như thế nào đều không thể sinh ra cảm giác buồn ngủ.
Ngay lúc Ngô Học Lâm đang càng ngày càng lo âu , hắn lại đột nhiên phát hiện khe hở trên vách tường giống như đang kẹp thứ gì đó. Ngô Học Lâm vươn tay, thật cẩn thận đem đồ vật bị kẹt trong vách tường lấy ra.
Đó là một tờ giấy nho nhỏ, mặt trên dùng mực màu đen viết mấy bài văn tự.
Ngô Học Lâm móc di động ra, thấy rõ ràng nội dung trên tờ giấy, hắn nhẹ giọng đọc ra : "Tá biết tử từ nhỏ mình đã được gọi là Tá Tử thật buồn cười, nàng rất thích ăn chuối nhưng mỗi lần lại chỉ có thể ăn nửa quả thật đáng thương, Tá Tử đi phương xa hẳn là sẽ quên ta rồi Tá Tử thật cô đơn ......"
"Đây là cái đồ vật quái quỷ gì vậy ." Ngô Học Lâm bị ý nghĩa này làm cho khó chịu, hắn cảm thấy mấy hàng chữ này tựa như là thơ, lại tựa như là ca từ linh tinh, trong lúc nhất thời sởn tóc gáy, hắn  không tự chủ được đem tờ giấy vò thành một cục ném tới bên cạnh.
"Lạnh quá." Lại một lát sau, Ngô Học Lâm thật sự là chịu không nổi, hắn từ trên giường ngồi dậy, nói: "Tiểu Cầm, cô không lạnh sao?"
Không có ai đáp lời.
Ngô Học Lâm ngẩng đầu nhìn về phía chiếc giường trên đầu , giường bọn họ trên dưới thông nhau, chỉ cách một cái nệm, cho nên vô luận là động tĩnh gì, hắn đều có thể nghe được rất rõ ràng. Một lúc sau khi hắn hỏi chuyện, Tiểu Cầm cũng không có trả lời, nhưng trên giường lại truyền đến một loại thanh âm kỳ quái khác khác, thịch thịch thịch, quả thực giống như...... Có người ở trên giường nhảy.
"Tiểu Cầm?" Ngô Học Lâm có chút sợ, hắn nuốt nước miếng thật mạnh, "Tiểu Cầm?"
"Còn câu cuối cùng là gì ? " Thanh âm của Tiểu Cầm đột nhiên vang lên.
Ngô Học Lâm có điểm không rõ : "Cái gì câu cuối cùng?"
Tiểu Cầm nói: "Câu cuối cùng trong ca từ là gì?"
Ngô Học Lâm: "...... Cái gì?"
Tiểu Cầm: "Ngươi vừa mới niệm ca từ."
Ngô Học Lâm phản ứng một lát, mới phản ứng được Tiểu Cầm đang nói cái gì, hắn tùy tay nhặt lên bên cạnh mảnh giấy đã bị vò nát : "Câu cuối cùng?" Hắn tìm tìm, phát hiện tờ giấy kia mặt sau còn có một câu cuối cùng: "Ta đã không có chân , ngươi cho ta được không?"
Sau khi đem những lời này đọc ra, Ngô Học Lâm đột nhiên cảm giác có chỗ nào không đúng , Tiểu Cầm như thế nào biết đây là ca từ? Không phải những thứ khác, hơn nữa hắn đọc nhỏ như vậy, Tiểu Cầm sao có thể nghe thấy —— trừ phi,  thứ hỏi hắn, không phải Tiểu Cầm, mà là những thứ khác.
Ngô Học Lâm biểu tình cứng đờ, hắn nghe được thanh âm  thịch thịch thịch nhảy lên càng ngày càng vang, phảng phất muốn đem giường trực tiếp chấn sụp.
Ngô Học Lâm thật sự là sợ hãi, té ngã lộn nhào từ trên giường xuống dưới, nhưng mà hắn mới vừa xuống giường, đã bị đồ vật trên mặt đất dọa ngây người. Chỉ thấy Tiểu Cầm vốn nên nằm ở giường giờ đang lặng yên không một tiếng động quỳ rạp trên mặt đất, đã không còn hơi thở, nàng biểu tình hoảng sợ vô cùng, đôi mắt còn mở to trừng trừng , mà làm cho người ta sợ hãi là một chân trái của nàng bị cắt đứt một cách chỉnh tề.
Mà thanh âm ở phía giường trên càng lúc lại càng lớn, thứ kia dùng giọng của Tiểu Cầm mà bén nhọn nở nụ cười, bắt đầu lặp lại câu cuối cùng của ca từ: "Ta đã không có chân, ngươi cho ta được không , ta đã không có chân, ngươi cho ta được không ——"
"A a a a!!!" Ngô Học Lâm phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, hướng tới cửa vọt chạy đi, nhưng tới cửa rồi, lại như thế nào đó không mở được khoá cửa.
"Cứu mạng, cứu mạng !!!" Ngô Học Lâm cả người run rẩy, nghe được thanh âm thịch thịch thịch kia đã tới phía sau lưng hắn, một đôi tay lạnh băng chạm vào đầu vai hắn, kịch liệt đau đớn từ chân trái truyền ra, Ngô Học Lâm ngã trên mặt đất, thấy được một cái chân đầy máu tươi đột ngột đứng ở trên sàn nhà màu đen .
Hắn trước mắt bắt đầu có hắc ám hiện lên, mà trong đầu, lại đang không ngừng lặp lại ca từ "Ta đã không có chân, ngươi cho ta được không. ".
Hết thảy đều an tĩnh lại, Ngô Học Lâm mất đi ý thức.
......
Đây là một đêm bình yên .
Lâm Thu Thạch ngủ một giấc ngủ tới hừng đông, hắn ngáp một cái rồi mở mắt ra, lại thấy Nguyễn Nam Chúc không biết khi nào đã tỉnh lại, đang ngồi ở mép giường nhìn hắn mang theo ý cười.
"Buổi sáng tốt lành." Nguyễn Nam Chúc hướng về phía hắn mỉm cười.
"Buổi sáng tốt lành." Mặc dù là biết Nguyễn Nam Chúc là một nam nhân, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn không thể hiểu được mà đỏ mặt một chút. Sáng sớm thấy người xinh đẹp như vậy lúm đồng tiền như hoa hỏi chuyện chính mình, không thể không nói là sự tình rất tốt đẹp.
Bên cạnh Lê Đông Nguyên đi theo lại gần đây , nói: "Manh Manh, cô còn chưa có chúc tôi buổi sáng tốt lành."
Nguyễn Nam Chúc nhìn hắn liếc mắt một cái, "Ừm."
Lê Đông Nguyên: "......" Nhiều thêm mấy chữ khó đến vậy sao.
Hạ Như Bội nói: "Lê ca, buổi sáng tốt lành nha."
Lê Đông Nguyên: "Ừm."
Hạ Như Bội: "......"
Lâm Thu Thạch nhìn thật sự là muốn cười, ba người này quả thực là một cái hệ sinh thái tuần hoàn thương tổn lẫn nhau liên tục.
Nhưng vào lúc này, ở ngoài phòng bọn họ lại đột nhiên vang lên một tiếng kêu bén nhọn: "A a a a, chết người!!!"
Mấy người chạy nhanh ra cửa nhìn xem đã xảy ra cái gì.
Chỉ thấy bên ngoài gian phòng kia đã vây quanh vài người, có người ở thử mở cửa, có người khe khẽ nói nhỏ.
Lâm Thu Thạch vừa nhìn , phát hiện kia gian phòng bị vây kín từ trong cửa tràn ra máu tươi màu đỏ, theo hành lang chảy ra bên ngoài, từ lượng máu này xem ra có lẽ người bên trong dữ nhiều lành ít
Người thét chói tai chính là một cô gái người mới, cô nhìn thấy máu thì bị doạ sợ xanh mặt, hoảng sợ trốn đến đám người đứng phía sau cùng, không dám lại gần xem một cái.
Lê Đông Nguyên cùng mấy nam nhân khác đi tìm công cụ phá cửa ,  cũng còn may cửa trong ký túc xá tương đối cũ, chỉ cần đập vài cái cửa đã mở , lộ ra tình hình bên trong.
Chỉ thấy ở chính giữa gian phòng , có hai người đang nằm , một nam một nữ, hai người ngã vào trong vũng máu và đều đã tắt thở. Nhưng mà thứ làm người ta chú ý nhất lại là bộ phận thiếu hụt của —— hai người chân trái đều đã không còn .
"Người này không phải là người ngày hôm qua một hai đòi xé lá bùa sao?" Trong đám người có người nhận ra người này, "Vậy lá bùa thật sự là dùng để trấn quỷ??"
"Xem ra là đúng rồi." Có người khe khẽ nói nhỏ, "Bằng không như thế nào cả hai người đều đã chết."
"Hu Hu , tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà." Người mới thần kinh yếu bắt đầu khóc lên, tiếng khóc đem hiện trường vốn đã loạn lại  càng loạn.
Nguyễn Nam Chúc thật cẩn thận bước vào trong gian phòng , bắt đầu quan sát bốn phía, xem có manh mối gì hay không. Lâm Thu Thạch đi theo phía sau hắn, cũng đi tới bên cạnh thi thể.
Hai người này trước khi chết khẳng định đều gặp được cái gì cực kỳ khủng bố, mặc dù là đã chết nhưng trên mặt còn mang theo hoảng sợ khó có thể miêu tả, thậm chí đôi mắt  còn chưa kịp nhắm lại.
Máu tươi là  từ chân trái bị thiếu hụt mà chảy ra, chảy đầy đất, lan ra khắp gian phòng.
Nguyễn Nam Chúc tựa hồ chú ý tới thứ gì, hắn cong lưng, từ trong một góc nhặt lên một tờ giấy nho nhỏ, mặt trên tờ giấy cũng lây dính máu tươi, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra mấy chữ.
Những người khác cũng thấy được thứ này, thò qua tới nhìn nhìn: " Trên này viết cái gì?"
Nguyễn Nam Chúc đem tờ giấy đưa cho người nọ nói: "Không biết nga."
"Chuối...... Cô đơn...... Cái gì mà viết lung tung rối loạn." Người nọ không rõ, "Có ai xem hiểu không ?"
Không ai xem hiểu,  hoặc là có người xem đã hiểu, lại không muốn nói ra.
Mà Lâm Thu Thạch bọn họ bốn ngừoi, lại trực tiếp xác định được nguyên nhân hai người trước mắt chết, bọn họ quả thật là chết vào tay Tá Tử, chỉ là không biết nguyên nhân chết đi là do xé xuống mấy lá bùa, hay là do ca từ trên tờ giấy...... Hoặc là, cả hai ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ