Q1. Chương 13 Lại một thế giới khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13 Lại một thế giới khác

Chỉ cần Nguyễn Bạch Khiết "hu" một tiếng, Lâm Thu Thạch dù có bực bội cách mấy cũng phải đầu hàng.

Hai người đang nói chuyện thì Tiểu Kha và Hùng Tất bưng đồ ăn từ nhà bếp ra. Nguyễn Bạch Khiết nhìn thấy họ lập tức cười hi hi lái qua chủ đề khác.

Bữa tối thật sự đơn giản. Họ vừa ăn vừa thảo luận xem cánh cửa đang ở đâu, tuy vậy mỗi người tự giấu một suy nghĩ riêng trong lòng.

"Tôi nghĩ cần kiểm tra xưởng mộc." Hùng Tất nói: "Ông già đó không phải NPC bình thường."

"Ừm." Có lẽ do việc khó khăn nhất đã được giải quyết, tâm trạng Tiểu Kha dường như tốt hơn hẳn, cô tích cực đưa ra nhiều vị trí khả nghi.

Trong lúc mọi người bàn luận, Trình Văn chỉ ngồi một chỗ im lặng. So với khi mới tỉnh lại, ánh mắt hắn đã bớt đi vài phần đờ đẫn, nhưng trông vẫn ngây dại tăm tối lắm. Hắn không trách Lâm Thu Thạch đánh ngất mình, hoặc nói chính xác, từ lúc tỉnh lại, hắn chưa từng nói với Lâm Thu Thạch một câu nào.

Quan sát thấy đồng đội sắp bàn bạc xong, Trình Văn mới thều thào cất giọng: "Lâm Thu Thạch."

Lâm Thu Thạch nhìn hắn cảnh giác: "Sao thế?"

Trình Văn nói: "Vương Tiêu Y là quái vật đúng không?"

Lâm Thu Thạch lắc đầu, tỏ ý mình không rõ chuyện đó, nhưng Trình Văn đột nhiên hỏi vấn đề này chứng tỏ tinh thần hắn đang ở trạng thái vô cùng bi quan.

Trình Văn tiếp: "Chắc chắn ả là quái vật, tôi thấy cả rồi." Hắn ngoẹo ngoẹo đầu, ngẩn ngơ hỏi những người khác: "Các người đều thấy mà? Cái bóng của ả, và thứ ả nôn ra nữa..."

Không ai lên tiếng. Thực ra Lâm Thu Thạch đoán phần nhiều khả năng Vương Tiêu Y vẫn là người, nếu là quái vật sao có thể chết chỉ vì một xẻng của Trình Văn. Nhưng người đã mất rồi, có nói gì cũng vô dụng.

Trình Văn dường như chưa thể thoát ra khỏi chuyện cũ, hắn hỏi đi hỏi lại rằng Vương Tiêu Y có phải quái vật không. Tiểu Kha chịu hết nổi, quát một tiếng: "Có phải quái vật hay không thì anh cũng giết rồi, nói thêm nữa phỏng có ích gì? Bây giờ mới lo lắng mình giết nhầm người là hơi muộn rồi đó?"

Câu này vừa nói ra, Trình Văn liền biến sắc, vội vàng đứng dậy bỏ đi.

Tiểu Kha chưa chịu buông tha: "Sao hả, lúc giết người quả quyết là thế; bây giờ lại sợ? Dám làm không dám chịu, đồ hèn."

"Giết đồng đội ở thế giới kinh dị là việc nghiêm trọng lắm sao?" Lâm Thu Thạch vẫn luôn canh cánh câu hỏi này từ lâu.

"Thế giới sau cánh cửa, vạn vật đều có linh tính, nói trắng ra là bất cứ vật gì chết đi đều có thể biến thành quỷ." Mặt Hùng Tất đầy vẻ phức tạp: "Cho nên bằng mọi giá phải tránh sát sinh."

Lâm Thu Thạch à một tiếng, ngẫm nghĩ: "Nếu là vậy thì không được logic cho lắm? Hai người từng nói ít nhất sẽ có một người sống sót. Nếu ai đó giết hết tất cả những người khác thì người đó chính là kẻ được sống rồi?"

"Đâu có dễ vậy." Tiểu Kha nói: "Ai mà ngồi đó chờ bị giết chứ. Nếu người đó không thể giết hết tất cả đồng đội trong một lần rồi tẩu thoát thật nhanh, chắc chắn chính kẻ đó cũng sẽ chết."

"Buổi sáng kẻ đó giết người, thì đến trưa những thứ đó sẽ tới tìm kẻ đó." Hùng Tất nói: "Tôi đã chứng kiến." Gã đưa mắt ra hiệu theo hướng Trình Văn vừa bỏ đi, lắc lắc đầu.

Hóa ra là thế, Lâm Thu Thạch gật gù.

Sáng đi lấy quan tài, đến chiều mọi người tản ra tìm cửa, mãi tới trước hoàng hôn mà vẫn chưa thấy manh mối nào. Lâm Thu Thạch và Nguyễn Bạch Khiết phụ trách khu vực xưởng mộc. Trên đường đi Nguyễn Bạch Khiết nói Lâm Thu Thạch hãy chuẩn bị sẵn sàng, tối nay chuẩn bị rời đi.

Nghĩ tới việc cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này, Lâm Thu Thạch bất giác rảo bước nhanh hơn. Cậu đưa tay sờ lên dái tai, đó là một chiếc khuyên tai màu đỏ, có lẽ làm bằng thủy tinh. Không rõ Nguyễn Bạch Khiết học đâu ra kỳ thuật đó, khi khuyên bấm đâm xuyên tai, Lâm Thu Thạch hoàn toàn không thấy đau. Có lẽ do lúc ấy cậu hoàn toàn chú ý vào chuyện cánh cửa, đến tận bây giờ cậu mới có thời gian hỏi Nguyễn Bạch Khiết về chiếc khuyên tai.

"Món quà nhỏ tặng anh thôi." Nguyễn Bạch Khiết nói. "Gặp nhau nơi này coi như là duyên phận, cần trân trọng..."

Lâm Thu Thạch nghe đến đó, cảm thấy không nên căn vặn thêm gì nữa. Rất có thể ra đến bên ngoài là sẽ không còn ngày gặp lại. Cậu lén nhìn sườn mặt nghiêng tuyệt đẹp của Nguyễn Bạch Khiết, thầm thở dài trong bụng. Nếu gặp cô gái này ở một nơi chốn khác, không phải kiểu đấu trường sinh tử như này thì hay quá...

Bốn giờ chiều, trời đã sắp tắt nắng.

Hôm nay không có tuyết rơi, nhưng sắc trời âm u, gió thổi như cứa da cắt thịt. Khi Lâm Thu Thạch và Nguyễn Bạch Khiết về đến nơi, Hùng Tất và Tiểu Kha đã kết thúc công việc từ khi nào.

"Có tìm thấy không?" Hai người cùng hỏi.

Nghe xong câu trả lời, Hùng Tất thở dài, nói, chuyện này cũng không gấp được, xem ra đêm nay vẫn phải ở lại đây, mọi người đi nghỉ ngơi sớm, ngày mai tiếp tục tìm kiếm.

Nguyễn Bạch Khiết và Lâm Thu Thạch đều đồng ý. Sau đó cả hai nhanh chóng quay về phòng mình, nhưng không lên giường đi ngủ như thường lệ, mà ngồi trong phòng đợi trời tối.

Nguyễn Bạch Khiết ngồi bên ngọn đèn dầu, nhẩn nha cắn hạt dưa giết thời gian.

Lâm Thu Thạch vốn nghĩ rằng tới trời tối là có thể rời đi, nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố. Trình Văn nghỉ ở phòng bên không hiểu sao đột nhiên kêu lên thảm thiết, tiếng la này đinh tai nhức óc vô cùng, như thể cổ họng hắn bị ai xé toạc ra.

"Cứu tôi với, cứu với..." Kèm theo tiếng hét của hắn còn có giọng một phụ nữ đang khóc rấm rứt. Tiếng khóc này Lâm Thu Thạch đã nghe nhiều lần, chính là của Vương Tiêu Y.

Lần trước là Vương Tiêu Y cầu cứu, lần này người cầu cứu lại là hung thủ Trình Văn.

Tiếng hét của Trình Văn chỉ giây lát sau trở nên yếu ớt, cùng với đó là âm thanh sắc nhọn chém vào da thịt, "phập", "phập", "phập", "phập". Kẻ kia xuống tay không hề biết mệt.

Trình Văn không kêu cứu nữa, nhưng Vương Tiêu Y vẫn đang khóc.

Nguyễn Bạch Khiết bỗng trở nên nghiêm nghị, cô liếc nhìn Lâm Thu Thạch, hỏi: "Anh sợ không?"

Lâm Thu Thạch đáp: "Tôi vẫn chịu được."

Nguyễn Bạch Khiết nói: "E rằng có biến, chúng ta không thể chờ được nữa, phải đi ngay."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, theo Nguyễn Bạch Khiết rời khỏi phòng.

Ra đến hành lang, họ nhìn thấy mặt đất dưới cửa căn phòng bên phải có một vũng máu đang tràn ra lênh láng. Phen này Trình Văn lành ít dữ nhiều. Tuy không muốn nhìn thấy ai phải chết, nhưng Lâm Thu Thạch biết có những việc mình đành bất lực. Cậu chỉ là một người bình thường, đối diện với ma quỷ, cậu không có khả năng chống cự.

Nguyễn Bạch Khiết hồn nhiên nắm lấy tay Lâm Thu Thạch, cả hai chạy xuống tầng.

Lâm Thu Thạch chưa kịp hỏi Nguyễn Bạch Khiết định đi đâu, thì đã thấy bản thân bị lôi ra sân.

Trong sân chẳng có gì lạ, chỉ có miệng cái giếng rỗng đó. Nguyễn Bạch Khiết dẫn Lâm Thu Thạch tới bên giếng, cúi xuống nhìn bên trong.

Lâm Thu Thạch thấy thế bèn học theo Nguyễn Bạch Khiết, cũng ngó xuống giếng.

Dưới giếng tối om một bề, chẳng thể trông thấy gì, chỉ có mùi bùn ẩm lành lạnh bốc lên, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Lâm Thu Thạch đang định nhìn cho kỹ, chợt cảm thấy sau lưng bị đẩy mạnh một cái, cậu khuỵu gối lấy lại thăng bằng thì kẻ phía sau lại dùng sức mạnh hơn.

Nguyễn Bạch Khiết nói: "Đi đi." Vừa dứt lời, một cú huých cực mạnh khiến Lâm Thu Thạch ngã xuống giếng.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lâm Thu Thạch hoàn toàn trở tay không kịp. Cậu quờ quạng cố tìm lấy một chỗ bám víu, nhưng thành giếng trơn ướt, Lâm Thu Thạch chẳng có nổi một cơ hội trở mình. Đang thầm nghĩ lần này chắc hẳn thịt nát xương tan, ai dè cậu rớt trúng một vật mềm mại.

Vật này rất mềm, như một tấm nệm bọc vải satin. Lâm Thu Thạch ngã vào đó chẳng hề xây xát đau đớn chút nào. Gượng đứng dậy từ tấm nệm, cậu đưa mắt nhìn quanh, nhờ ánh sáng lờ mờ từ trên rọi xuống, cậu nhìn rõ vật thể bên dưới.

Đây đâu phải nệm gì, rõ ràng là một mớ tóc khổng lồ màu đen đang nhung nhúc cử động. Lâm Thu Thạch tái mặt, không ngờ cảnh tượng dưới giếng lại là như vậy. Cũng may cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn kỹ xung quanh, phát hiện một con đường nhỏ nằm ở góc khuất.

Lâm Thu Thạch vốn định gọi Nguyễn Bạch Khiết một tiếng, nhưng sợ giọng nói của mình kinh động đến mớ tóc khổng lồ, cuối cùng cậu từ bỏ ý định, một mình di chuyển về phía con đường.

Đường ngầm này rất hẹp, nhưng có thể thấy rõ là do con người tôn tạo mà thành. Lâm Thu Thạch phải cúi đầu mới có thể đi vào bên trong, mớ tóc dài ở bên dưới như tấm thảm trải sẵn cho cậu.

Không rõ đã đi bao lâu, cuối cùng Lâm Thu Thạch đến được cửa ra. Cậu phát hiện nguồn gốc của mớ tóc, hóa ra chúng vươn tới đáy giếng từ một bức tường. Phía cuối bức tường có một cánh cửa sắt màu đen cực lớn. Trên cửa có một ổ khóa bằng đồng thau trông vô cùng bắt mắt.

Cánh cửa này Lâm Thu Thạch đã từng thấy một lần trên hành lang nhà mình. Điểm khác biệt duy nhất là cửa hồi trước không khóa. Lâm Thu Thạch rút chiếc chìa trong túi quần, thận trọng tiến lại gần cánh cửa.

Chìa đồng thau, ổ khóa đồng thau. Lâm Thu Thạch nhét chìa vào ổ, khẽ vặn, "cạch", cửa mở ra.

Lâm Thu Thạch chợt trông thấy một vật từ phía sau ổ khóa rớt xuống đất.

Đó là một mẩu giấy trắng. Lâm Thu Thạch cúi xuống nhặt, thấy trên giấy viết bốn chữ: Con chim nhà Fitcher.

Lâm Thu Thạch chưa hiểu bốn chữ này có nghĩa gì, chỉ cảm thấy không nên ở lại nơi này quá lâu, bèn tiện tay nhét mẩu giấy vào túi, rồi nắm lấy tay nắm cửa, kéo mạnh.

Cửa bật mở, một luồng sáng hiền hòa chiếu rọi, tuy chưa nhìn rõ được cảnh vật nhưng lòng cũng thấy an tâm ít nhiều.

Lâm Thu Thạch ngoảnh lại phía sau, thấy những sợi tóc đen dường như sợ hãi ánh sáng, chúng co rúm lại không dám tiến gần chỗ mình đứng. Cậu không dám nấn ná thêm, bèn sải bước vào trong quầng sáng.

"Nguyễn Bạch Khiết nhất định cũng phải sống sót ra khỏi đây nha..." Đó là suy nghĩ cuối cùng của Lâm Thu Thạch trước khi thoát ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro