Chương 11: Người Phụ Nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Những người còn lại dường như cũng không phát hiện ra sự kỳ lạ của  Vương Tiêu Y, mọi sự chú ý đều dồn vào thi thể mới được đào lên.

   "Tốt quá rồi, không ngờ mình tìm được cái xác nhanh như vậy." Hùng Tất tâm tắc khen vận may của Lâm Thu Thạch mãi: "Tôi còn tưởng chúng ta phải qua đêm ở đây luôn chứ."

   "Đi thôi, khiêng cái xác về." Trình Văn thấy đã tìm được xác chết, tinh thần ổn định đôi chút, hắn khạc một bãi đờm xuống đất, trừng mắt nhìn Vương Tiêu Y: "Coi như mày hên đó."

   Vương Tiêu Y tỏ ra sợ hãi, định núp sau lưng Lâm Thu Thạch. Nhưng lần này Lâm Thu Thạch không để cô ta làm vậy nữa, cậu chộp lấy cổ tay Vương Tiêu Y, nói: "Đừng sợ hắn, có bọn tôi ở đây mà. Trình Văn, anh có bị làm sao không, hù dọa một cô gái để làm gì?"

   Trình Văn nói: "Ả hoàn toàn không phải người, chính mắt tôi trông thấy!" Dường như tinh thần Trình Văn thật sự gặp vấn đề, lúc nào hắn cũng như sắp bốc hỏa, không thể bình tĩnh được dù chỉ năm mười phút. Có điều bị Lâm Thu Thạch nói như thế, hắn cũng không dám tạo áp lực với Vương Tiêu Y nữa, chỉ im lặng cùng Hùng Tất đào xác chết ra khỏi tuyết.

   Xác chết nằm trong tuyết lạnh suốt mấy ngày nên vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi mới chết, thậm chí ở chỗ eo lưng bị thân cây đè nát còn có thể trông rõ nội tạng và đốt xương sống, thật khiến người ta dựng tóc gáy.

   Nếu là Lâm Thu Thạch khi mới đặt chân tới đây, cảnh tượng này chắc chắn khiến cậu nôn ọe. Nhưng trải qua mấy ngày tôi luyện, Lâm Thu Thạch bây giờ trông thấy thi thể mà trong lòng không mảy may rúng động, thậm chí còn muốn xem cho kỹ một chút.

   "Mang về cách nào đây?" Tiểu Kha lên tiếng: "Cõng ư?"

   "Kéo về đi." Hùng Tất nói: "Tuy làm vậy có vẻ không tôn trọng người đã mất, nhưng vẫn tốt hơn là chết thêm hai người."

   "Đúng đấy." Lâm Thu Thạch tỏ ý tán đồng.

   Vậy là hai người dùng dây thừng buộc quanh xác, sau đó đặt thi thể lên phản gỗ đã chuẩn bị trước, tạo thành một ván trượt tuyết đơn giản, có thể dễ dàng kéo đi.

   "Lên đường." Sắp xếp xong xuôi, Hùng Tất và Lâm Thu Thạch mỗi người kéo một bên, đưa xác chết men theo con đường nhỏ tiến về phía thôn.

   Các cô gái đi đằng trước, Lâm Thu Thạch vừa kéo vừa chú ý quan sát Vương Tiêu Y.

   Ban nãy cậu cố tình nắm cổ tay Vương Tiêu Y, cảm thấy không có gì bất thường, da thịt và nhiệt độ trên tay cô gái hoàn toàn như mọi người, chẳng lẽ hình ảnh dưới bóng cây chỉ là ảo giác?

   Không... trong tích tắc Lâm Thu Thạch dẹp bỏ mối hoài nghi, ở thế giới quái dị này, cho dù là ảo giác cũng phải cẩn thận, hễ đi sai một bước rất có thể phải trả giá bằng cả mạng sống.

   Nguyễn Bạch Khiết trên đường luôn ở phía sau Lâm Thu Thạch, cả hai đi sát bên nhau. Nguyễn Bạch Khiết khẽ nói: "Ban nãy anh nhìn thấy gì?"

   Lâm Thu Thạch nói: "Hai cái bóng."

   Nguyễn Bạch Khiết nhanh trí hiểu ngay, à lên một tiếng.

   Lâm Thu Thạch: "Là người hay gì đây?"

   Nguyễn Bạch Khiết nghe thấy câu hỏi, khẽ cười một tiếng, nói: "Em nói là người thì sẽ là người ư? Sao anh tin em quá vậy."

   Lâm Thu Thạch ngẫm nghĩ rồi nói: "Có thể là vì cô xinh đẹp?"

   Nguyễn Bạch Khiết: "Nói thế nghe còn được." Cô dừng trong giây lát rồi nói: "Không chắc lắm, tỷ lệ cao là người đó, nhưng cũng không thể lơi lỏng phòng bị, bản thể là người, ai biết trên người có đeo bám thứ kì quái nào không."

   Lâm Thu Thạch cảm thấy rất có lý.

   Con đường quá nhỏ, cũng may thi thể không nặng, kéo hết khỏi đường núi mọi người đều thở phào, ít nhất nãy giờ chưa gặp phải chuyện gì kỳ quái.

   "Mau về thôi." Hùng Tất nhìn sắc trời, lộ vẻ lo lắng: "Trời sắp tối hẳn rồi."

   "Ừm." Lâm Thu Thạch lên tiếng.

   Sau khi trời tối, cả ngôi làng rơi vào cảnh im lặng chết chóc. Những bông tuyết đáp đất tạo ra tiếng sột soạt nhỏ, lại càng khiến không gian thêm phần tịch mịch.

   Vào lúc tất cả tiếp tục lên đường, Vương Tiêu Y dẫn đầu đoàn đột nhiên ho rũ rượi. Dường như có thứ gì khiến cô ta không thở được, cả người cúi gập xuống.

   "Vương Tiêu Y, cô không sao chứ?" Tiểu Kha đứng bên cạnh hỏi.

   Vương Tiêu Y không nói, chỉ khẽ khoát tay ra hiệu cho mọi người là mình không sao. Ai ngờ giây lát sau, Trình Văn tưởng như đã bình tĩnh lại nổi điên lên, giơ cao cây xẻng sắt lao vào Vương Tiêu Y.

   "Anh làm gì thế hả!" Lâm Thu Thạch vội cản Trình Văn lại, nói:

   "Trình Văn, anh điên rồi!"

   Hai mắt Trình Văn đỏ ngầu, như thể đã đánh mất lý trí, miệng không ngừng gào thét: "Ả là yêu quái!! Các người không được cản tôi!!"

   Vương Tiêu Y càng lúc càng ho dữ, cô ta quỳ một chân xuống đất, không nhịn được bắt đầu nôn ọe sau cơn ho dữ dội.

   Tiểu Kha đứng gần, nhìn thấy thứ mà Vương Tiêu Y nôn ra đất, liền hét lên.

   Lâm Thu Thạch quay ra, thấy trên miệng Vương Tiêu Y dính đầy sợi tóc màu đen, cô ta đưa tay ôm chặt cổ họng, trông khổ sở vô cùng, tóc đen từ trong miệng ồng ộc trào ra, rơi xuống đất vẫn còn ngọ nguậy như vật sống.

   "Phải giết ả!! Nếu không ả sẽ giết hết chúng ta đó!!" Trình Văn hoàn toàn không kiềm chế được nữa. Con người khi bộc phát đến cực hạn thì sức mạnh vô cùng đáng sợ, chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã gạt Lâm Thu Thạch sang một bên. Lâm Thu Thạch ngã ra đất một cái đau điếng, đành giương mắt nhìn Trình Văn giơ xẻng bổ xuống đầu Vương Tiêu Y.

   "Á á á á!!!" Vương Tiêu Y gào lên thảm thiết, xương sọ vỡ thành hai mảnh. Máu tươi bắn ra rưới đẫm mặt tuyết trắng xóa, bốc lên khói trắng mờ mờ. Thứ cô ta nôn ra cũng trở nên bất động. Vương Tiêu Y ngã ra đất, vẫn là khuôn mặt nhăn nhó khổ sở khi còn sống.

   "Ha ha, ha ha, ả chết rồi." Trình Văn bật cười sung sướng, hắn dùng chân đá xác cô gái, vẫn cười không dứt: "Ha ha, chúng ta thế là sống rồi."

   Không ai nói gì, bốn người còn lại đều im lặng đứng nhìn cảnh tượng kinh hoàng.

   Chỗ tóc mà Vương Tiêu Y nôn ra dần dần nhạt màu, cuối cùng biến mất. Cô ta chết mà đôi mắt vẫn mở trừng trừng, dường như không hiểu vì sao mình phải chết.

   "Ha ha, ha ha." Trình Văn buông thõng tay, cái xẻng sắt nhuốm đầy máu rơi xuống đất. Hắn ngoái nhìn tứ phía, thấy mọi người đều tỏ vẻ sợ hãi hoặc kinh tởm: "Các người nhìn tôi như vậy là sao? Tôi vừa cứu các người đấy?"

   "Soạt soạt soạt soạt..."

   Giữa bầu không khí nặng trĩu, trong lòng đất dội lên thứ âm thanh kỳ lạ, phá vỡ sự im lặng.

   Lâm Thu Thạch quay đầu nhìn, rõ ràng âm thanh kỳ quái kia phát ra từ phía khu rừng. Tựa như có vật gì đó đang trườn đến chỗ họ với tốc độ rất nhanh.

   "Tiếng gì vậy nhỉ?" Lâm Thu Thạch linh cảm sắp xảy ra một chuyện tồi tệ: "Chúng ta mau đi thôi."

   "Ừm." Hùng Tất hơi biến sắc, giờ chẳng còn hơi sức đâu hỏi tội Trình Văn nữa, bèn cùng Lâm Thu Thạch kéo ván trượt tuyết chạy nhanh về hướng căn nhà.

   Ai nấy đều dốc hết sức ra mà chạy, nhưng mặt tuyết mềm xốp lại thêm ván trượt nặng nề mang đến không ít phiền phức. Lâm Thu Thạch càng lúc càng thở nặng nhọc, nhưng không dám dừng chân, bởi cậu nghe thấy rõ âm thanh kia mỗi lúc một gần.

   Trình Văn cũng đang chạy, thậm chí dẫn đầu đoàn người, hắn là kẻ đầu tiên về tới nhà.

   "Trình Văn, mau mở cửa ra!" Hùng Tất sốt ruột quát lớn.

   Trình Văn cuống quýt đẩy cửa. Theo lý mà nói mở cửa xong hắn sẽ lao vào trong nhà ngay, nhưng Trình Văn đột nhiên đứng sững ra, sau đó giơ xẻng khua khoắng loạn xạ vào không trung, miệng không ngừng kêu lớn:

   "Ma, có ma..."

   Ban đầu Lâm Thu Thạch cho là hắn quá đỗi hoảng sợ, nhưng sau khi quan sát kỹ, cậu kinh ngạc nhận thấy vấn đề thật sự ở đây: Cái bóng của Trình Văn dưới ánh trăng đã phân ra thành hai. Một cái là của chính hắn, cái còn lại mang hình dạng người phụ nữ có mái tóc dài. Người phụ nữ này đang thò tay, nắm chặt lấy cái bóng của Trình Văn, hai cái bóng cứ như vậy bất động in trên mặt đất, như thể không liên quan gì tới thân thể Trình Văn.

   "Có ma!! Có ma!!!" Trình Văn kêu lên thảm thiết, nỗi sợ hãi đã phá hủy đến dây thần kinh cuối cùng của hắn. Vẫn là Lâm Thu Thạch chịu không nổi, xông tới tặng hắn một nắm đấm ngất lịm đi, để hắn khỏi kêu la nhức não.

   "Vào nhà mau lên!!!" Nguyễn Bạch Khiết từ trong nhà gọi ra: "Thứ đó sắp đuổi tới đây rồi."

   Lâm Thu Thạch và Hùng Tất chia nhau người khiêng xác, kẻ khiêng người, vừa kịp vào nhà thì nghe âm thanh soạt soạt kia đã tới trước cửa.

   "Cộc cộc cộc." Có người gõ cửa.

   Bốn người trong nhà đều đang thở dốc, không ai lên tiếng.

   "Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục. Dường như nhận thấy người trong nhà sẽ không mở cửa, một giọng phụ nữ vang lên, ả nói: "Mở cửa ra đi, tôi đói lắm rồi, cho tôi xin chút đồ ăn với."

   Lâm Thu Thạch nghe thấy chữ đói, lập tức nhớ đến tà thần mà lão thợ mộc nói.

   "Tôi đói quá." Người phụ nữ rên rỉ than vãn, tiếng nói mỗi lúc một lớn: "Những người tốt bụng ơi, cho tôi cái gì ăn với."

   "Mẹ kiếp." Tiểu Kha đột nhiên buột miệng chửi tục: "Mọi người nhìn tường kìa!"

   Lâm Thu Thạch vội nhìn lên, kinh ngạc trông thấy trên bờ tường trồi lên một nửa khuôn mặt người, với hai con mắt màu đen. Tường rào quanh sân cao chí ít cũng phải hai mét, người bình thường không thể nào thò mặt lên như thế được.

   "Tôi đói quá." Hai con mắt lờ đờ chuyển động, nhìn thấy những người đứng ở bên trong sân: "Tôi đói quá, mấy người không cho ăn thì tự tôi đi tìm vậy."

   "Làm sao đây?" Lâm Thu Thạch cảm thấy mồm miệng mình khô rang.

   Nguyễn Bạch Khiết: "Đi, mặc kệ ả, đem xác vứt xuống giếng rồi tính."

   "Được." Lâm Thu Thạch đồng ý với Nguyễn Bạch Khiết, cùng Hùng Tất ôm cái xác chạy tới chỗ miệng giếng. Nguyễn Bạch Khiết đi sát phía sau hai người, đến nơi, cô còn liều mạng ngó xuống bên dưới một cái.

   "Ném đi." Nguyễn Bạch Khiết nói.

   Lâm Thu Thạch và Hùng Tất cùng thả tay, cái xác nát bét theo thành giếng trượt xuống, nhưng mãi cũng không thấy tiếng nó rơi xuống đất.

   Tuy không có tiếng rơi xuống đất, nhưng bên dưới lại vang lên âm thanh khác... là tiếng nhai rau ráu.

   "Ngon quá à." Cô gái ở ngoài hàng rào cất tiếng: "Ngon ơi là ngon..."

   Lâm Thu Thạch thở phào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro