Chương 112: Tình huống bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không có gì tốt hơn việc có thể thấy người mình yêu tiếp tục sống, cho dù người đó dùng cách gì để sinh tồn. Ít nhất Lâm Thu Thạch tâm niệm như vậy.

Cả một tối không ai có thể ngon giấc, số lượng Rương Nhân lại gia tăng, mà con đường trốn thoát vẫn như cũ mờ mịt không manh mối. Muốn cho Rương Nữ yên nghỉ, chỉ cần siêu độ hài cốt của nó bằng Tiểu Thư Mary, con búp bê vải yêu thích của Rương Nữ khi còn sống. Mà đêm qua, Tiểu Mân từ trong rương mở được lại là kỹ năng của Rương Nữ, gọi là "Tiểu thư Mary của tôi". Tuy cũng chứa chữ "Tiểu Thư Mary" bên trong, nhưng tác dụng của kỹ năng và đạo cụ lại khác nhau một trời một vực.

Tác dụng của kỹ năng "Tiểu thư Mary của tôi" trong boardgame sẽ khiến người chơi cầm đạo cụ búp bê không cách nào đặt nó xuống, hơn nữa búp bê sẽ liên tục kêu khóc. Bởi vậy người chơi bắt buộc phải chồng thêm hai đĩa đạo cụ lên chồng đĩa của mình, một khi chồng đĩa đổ xuống gây tiếng ồn, Rương Nữ sẽ được phép hành động. Như vậy kỹ năng này có thể gia tăng tốc độ di chuyển của Rương Nữ và tần suất sử dụng kỹ năng.

Nếu người chơi mang Tiểu Thư Mary bị Rương Nữ giết chết, đạo cụ người đó sở hữu cũng lập tức bị phá hủy, như vậy phe con người sẽ đánh mất hoàn toàn một con đường rời khỏi biệt thự, độ khó của trò chơi lại càng điên đảo.

Lâm Thu Thạch lờ mờ hiểu ra tại sao Nguyễn Nam Chúc nói như vậy với Tôn Nguyên, Nguyễn Nam Chúc muốn dùng thông tin giả để xác nhận giả thuyết của mình.

Sáng sớm hôm sau, mặt ai cũng lộ nét mỏi mệt, rõ ràng là đã bị ảnh hưởng bởi sự kiện phát sinh đêm hôm qua.

Vừa thức giấc, Lâm Thu Thạch lập tức chọn ra hai chiếc rương trong phòng, lắng nghe một lúc để xác định trong rương không có âm thanh gì, bảo Nguyễn Nam Chúc đến mở ra.

Rương trống không, chẳng có thẻ kỹ năng, cũng chẳng có đạo cụ, vận may không tồi.

Rương thứ hai Lâm Thu Thạch nhường cho Lương Mễ Diệp, hôm nay đến lượt cậu nhin ăn, ngày mai sẽ là Lương Mễ Diệp.

Hai ngày trời Nguyễn Nam Chúc chỉ bỏ vào bụng một ly mỳ gói, tuy rằng hắn không nói ra, nhưng chắc chắn là đang đói cồn cào. Sau khi đến phòng ăn, hắn không chào hỏi những người khác mà lặng lẽ ngồi xuống gắp đồ ăn.

Hôm nay là ngày thứ ba luật không mở rương không được ăn cơm xuất hiện, đa phần mọi người đều không còn chịu đựng nổi cơn đói đã len lỏi đến từng tế bào trong cơ thể, sau khi mở rương, họ ngồi xuống bàn ăn lấy ăn để.

Nguyễn Nam Chúc đã ăn khá no, ném một vật lên bàn, nói: "Ngày hôm qua Tiểu Mân mở phải một kỹ năng mới"

Hắn đảo mắt một lượt quanh căn phòng, không hề thấy bóng dáng Tiểu Mân. Xem ra việc người yêu gặp chuyện đã gây ra đả kích lớn với cô gái, ngay đến bữa sáng cô cũng chẳng buồn ăn.

"Kỹ năng gì vậy?" Tuyên Tử Huệ hỏi một câu.

"Tiểu Thư Marry của tôi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Là một kỹ năng vô cùng quan trọng. Nhưng trước tiên, tôi muốn hỏi một chút, ở đây có ai mở được một con búp bê vải không?"

Mọi người nghe vậy đều đồng loạt lắc đầu, tỏ ý không biết.

"Tốt, vậy tôi sẽ tiếp tục." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nếu ai sở hữu con búp bê đó, Rương Nữ có thể sử dụng kỹ năng này, ép người đó phải mở liên tiếp hai rương mới được ăn cơm. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán riêng của tôi, kỹ năng này có khả năng sẽ có tác dụng khác, nhưng chắc chắn không tốt đẹp gì." Cửa chỉ nâng độ khó của trò chơi, tuyệt đối có chuyện đơn giản hóa nó.

"Thế búp bê vải kia có tác dụng gì?" Lại có người thắc mắc.

"Nó dùng để siêu độ Rương Nữ." Nguyễn Nam Chúc giải thích, "Là một đạo cụ cực kỳ quan trọng giúp chúng ta thoát ra ngoài."

Lời này vừa dứt, mọi người đều yên lặng, biểu tình thập phần phức tạp, rõ ràng là đang cân nhắc trong lòng mức độ nguy hiểm của chuyện này. Lợi ích và rủi ro luôn luôn song hành với nhau, muốn thoát khỏi đây, chắc chắn phải chấp nhận mạo hiểm ở mức độ nhất định.

"Hôm nay có mai mở được vật phẩm hay kỹ năng nào không?" Nguyễn Nam Chúc hỏi, "Để tôi giải thích cách dùng cho."

Đám người lần nữa lắc đầu, chỉ có một cô gái cẩn thận nói mình tìm được một phần mật mã.

"Sao cơ, vậy chỉ cần thêm một số nữa, chúng ta có thể đoán được mật mã mở két." Nguyễn Nam Chúc nói.

"Cô còn dám đoán mật mã?" Tuyên Tử Tuệ có vẻ vô cùng khó chịu với Nguyễn Nam Chúc, nếu không phải Nguyễn Nam Chúc nắm thông tin trong tay, e rằng cô ta đã chửi Nguyễn Nam Chúc tại trận. Nhưng hiện tại thái độ của cô ta cũng không còn hòa hoãn, cao giọng nói, "Cô chưa thấy kết cục của mấy người đi tìm mật mã bữa trước sao?"

"Đoán mật mã cũng phải xem tình hình." Nguyễn Nam Chúc thản nhiên, "Cố quá dĩ nhiên không có kết quả tốt." Chí ít theo quy tắc boardgame, hành vi đoán mật mã cũng không bị ngăn cấm, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có trong tay một vài thẻ bài ghi số. Dĩ nhiên nếu may mắn mỉm cười, không có thông tin gì mà đoán một phát trúng ngay, thì luật chơi chả là cái thá gì.

Bữa sáng kết thúc như thế, bởi vì kết quả mở rương ngày hôm nay đã có, xem ra ngày hôm nay sẽ trôi qua trong bình yên.

Nguyễn Nam Chúc dạo một vòng quanh biệt thự, cuối cùng dừng lại ở sảnh lớn: "Khi em đến đây, nơi này đã có rất nhiều người."

"Là sao?" Lâm Thu Thạch lộ vẻ hoài nghi.

"Lúc đó có ít nhất tám người." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nếu đã ở trong thế giới trò chơi, quyển quy tắc sẽ được đặt ở một nơi dễ thấy. Kẻ lấy được quyển sách khẳng định là người đầu tiên vào cửa..." Hắn tiếp tục nói, "Có thể loại bỏ Ngụy Tu Đức, ông ta cùng những người mới tiến vào cùng lúc, nếu lấy được sách quy tắc, rất khó qua mắt được nhiều người như vậy. Cho nên người giấu quyển sách đó hẳn là một người vào cửa đơn lẻ, hoặc là một nhóm hai người." Hắn đứng thẳng, "Vây thì vấn đề là, tại sao hắn lại phải giấu diếm sách hướng dẫn."

"Có lẽ muốn hại chết chúng ta?" Lương Mễ Diệp nói, "Nếu người tham gia mù mờ, tùy tiện mở rương thì..."

"Không, cho dù có mở bừa rương, nhiều nhất cũng chỉ loại bỏ được người đầu tiên, không ai ngu ngốc đến mức có tấm gương của người đi trước rồi mà vẫn cắm đầu làm theo." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nhưng chuyện về sau thì mới rắc rối, bởi vì chúng ta không biết cách sử dụng vật phẩm và tác dụng của từng loại kỹ năng."

Hắn đang phân tích, lại loáng thoáng có tiếng người rên rỉ trên lầu, đó là âm thanh của Ngụy Tu Đức, một người đáng lẽ không nên xảy ra chuyện.

"Chuyện gì thế nhỉ? Chẳng lẽ lão ta mở nhầm rương hả?" Lương Mễ Diệp ngạc nhiên thốt lên.

"Chịu thôi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Lên xem là biết."

Bọn họ vội vàng lên lầu, thấy trên hành lang đã chật kín người, mà tiếng gào thét lại thoát ra từ một cái rương gỗ - Ngụy Tu Đức đang yên đang lành lại bị lôi vào trong!

Nếu ngày hôm trước mở rương, thì không những hôm sau được ăn đủ ba bữa, còn có thể ăn bữa sáng ngày kia, cho nên Ngụy Tu Đức gặp chuyện có lẽ vì muốn mở rương để ăn bữa trưa.

Nhưng Ngụy Tu Đức rõ ràng có Tiểu Kế giúp bằng Ống Nghe, tại sao lại phát sinh tình huống như vậy?

Lâm Thu Thạch liếc mắt tìm kiếm, lại thấy Tiểu Kế cùng Tiểu Mân đứng chung một chỗ, biểu tình của Tiểu Mân vẫn u ám như cũ, Tiểu Kế lại có bộ dáng sung sướng khi thấy người gặp họa.

"Chuyện này là sao?" Tôn Nguyên Châu vừa đến nơi.

"Tôi nghe nhầm." Tiểu Kế nói, "Đạo cụ bị lỗi!" Ống Nghe đang vắt quanh cổ hắn.

Có ngu mới tin lời hắn, đạo cụ không có khả năng gặp trục trặc, làm ra lỗi sai cũng chỉ là con người.

Tiểu Mân đột nhiên bật cười khanh khách, nàng nói: "Thế này không phải rất tốt sao? Loại người như Ngụy Tu Đức chết đi... mọi người nên ăn mừng mới đúng."

"Đúng vậy." Tiểu Kế lười nhác nói, "Lừa chúng tôi vào cửa, hại chết nhiều người như vậy, lão ta không xứng được sống."

Lâm Thu Thạch không biết Tiểu Mân rốt cuộc làm sao thuyết phục được Tiểu Kế, nhưng cô đã thành công rồi, Tiểu Kế lựa chọn Tiểu Mân, vứt bỏ Ngụy Tu Đức.

Người xấu gặp báo ứng, theo lẽ thường tình mọi người nên hoan hỉ mới đúng, nhưng tiếng kêu thảm thiết của Ngụy Tu Đức như đâm vào tai Lâm Thu Thạch, cậu không cười nổi. Rương Nhân lại nhiều thêm một người rồi.

Tôn Nguyên Châu đương nhiên có cùng suy nghĩa với Lâm Thu Thạch, ánh mắt anh ta âm trầm như muốn giết người. Lâm Thu Thạch đang cho rằng hắn sẽ bình luận gì đó, nhưng hắn không nói gì, định xoay người rời đi.

"Đúng rồi." Nguyễn Nam Chúc chợt nói, "Trong rương này là Rương Người hay Rương Nữ?"

"Là Rương Nữ." Tiểu Mân có hảo cảm với Nguyễn Nam Chúc, cô thành thật trả lời Nguyễn Nam Chúc, "Tôi đã thấy nó."

Nếu là trước đây, Tiểu Mai có lẽ sẽ rất kinh sợ khi thấy bộ dạng Rương Nữ, nhưng sau khi trải qua cái chết của người yêu, cô đã trở nên bình thản hơn nhiều, thậm chí có thể đối diện với hình ảnh đáng sợ nhất mà lòng không gợn sóng.

"Vậy sao." Nguyễn Nam Chúc nói, "Mọi người tập trung ở phòng ăn đi, tôi có chuyện cần nói."

Nghe hắn nói vậy, trên mặt những người đứng xung quanh lộ vẻ hồ nghi, lục đục đi xuống tầng.

Chờ đến người đều đến kỳ, Nguyễn Nam Chúc ở cái bàn bên cạnh ngồi xuống, mở miệng câu đầu tiên lời nói chính là: "Tôi đã tìm được Tiểu Thư Mary."

"Cái gì? Tiểu Thư Mary?" Có người kinh ngạc hỏi lại.

"Đúng vậy, là nó." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi đang giấu nó trong phòng mình, chỉ cần mọi người tìm được bộ hài cốt của Rương Nữ, chúng ta lập tức thoát khỏi nơi này." Hắn hưng phấn nói, hệt như game thủ sắp phá đảo trò chơi, "Tuy rằng hài cốt rất khó tìm, nhưng đây là phương pháp nhẹ nhành nhất rồi."

"Thật tốt quá, cuối cùng cũng có đường thoát rồi..." mọi người sôi nổi bàn luận.

"Nhưng con búp bê này cũng rước đến nhiều tai họa, vả lại kỹ năng "Tiểu thư Mary của tôi" đã được mở, cho nên tôi đang cân nhắc có nên để vật phẩm về chỗ cũ..." Nguyễn Nam Chúc nói.

"Đừng, nhỡ đâu bị Rương Nữ hủy mất thì biết làm sao?" Có người phản đối "Nếu cô không muốn giữ có thể cho tôi, tôi không sợ đâu."

Lâm Thu Thạch quay về hướng người vừa phát biểu, đó là một cô gái khá mờ nhạt, tuy rằng cũng là người có kinh nghiệm, nhưng bình thường vẫn luôn kiệm lời, thậm chí tên cô ta là gì Lâm Thu Thạch cũng không nhớ rõ.

"Thôi được." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi sẽ giữ nó lại, mọi người nhất định phải tích cực mở rương hơn nữa để nhanh chóng tìm được thi hài, chỉ vậy chúng ta mới mau thoát."

Hắn nói nhẹ tênh, hơn hai trăm cái rương đặt khắp biệt thự, hiện giờ còn khoảng hơn một trăm cái chưa mở, xác suất một trên một trăm mấy chục, đây không phải một canh bạc dễ dàng.

Tin tức quan trọng đã thông báo ra rồi, Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch rời khỏi nhà ăn.

Lương Mễ Diệp lúc này cũng đoán được dụng ý của Nguyễn Nam Chúc, cô mở lời: "Anh nghi ngờ......"

"Suỵt." Nguyễn Nam Chúc đặt ngón tay trước môi, ra hiệu cho Lương Mễ Diệp im lặng.

Lương Mễ Diệp hiểu chuyện gật đầu.

Ba người từ phòng ăn đi liền một mạch về phòng mình, bình tĩnh chờ đợi.

Khoảng tầm ba tiếng sau, điều bọn họ mong ngóng cuối cùng cũng đến. Rương Nữ lại lần nữa phát ra tiếng khóc thê lương, lần này vị trí nằm ở một phòng ngủ trên tầng hai, người ở trong phòng kinh hãi nháo nhào lao ra ngoài.

Rương Nữ kêu khóc rõ ràng là chuẩn bị sử dụng kỹ năng, nhưng mãi đến bữa tối, không có ai thiệt mạng, mọi người đều được bình an.

"Rương Nữ đã phát động kỹ năng chưa nhỉ?" Mấy người vây quanh bàn ăn xôn xao bàn tán, "Sao không xảy ra chuyện gì?"

Trước mắt Tương Nữ mới chỉ có ba kỹ năng: "Lời đáp dối gian", "Muốn mở nó ra quá", và "Tiểu Thư Marry của tôi"; hai kỹ năng đầu đã từng được sử dụng. Lâm Thu Thạch đi hỏi tất cả những người có mặt xem họ có gặp phải "Lời đáp dối gian"hay không.

Ai nấy đều tỏ ý không gặp.

Vậy nên loại trừ những khả năng khác, chỉ còn lại duy nhất đáp án: Rương Nữ sử dụng kỹ năng"Tiểu Thư Marry của tôi".

Có điều đến nay búp bê Tiểu Thư Marry vẫn chưa được tìm ra, thành ra kỹ năng này liền mất hiệu lực, sau một thời gian sẽ không thể sử dụng.

Mọi người một bên tốn nước bọt suy đoán, Nguyễn Nam Chúc lại cúi đầu ngịch muỗng canh. Ánh mắt Tôn Nguyên Châu liên tiếp phóng tầm mắt dò hỏi về phía Nguyễn Nam Chúc, bất quá hắn vẫn nhịn xuống mà không thắc mắc. Cuối cùng trong đám người cũng có người sốt ruột, mở miệng chất vấn: "Chúc Manh, không phải cô nói mình đang giữ Tiểu Thư Marry sao? Sao kỹ năng của Rương Nữ lại không có tác dụng gì?"

"Bởi vì tôi lừa mấy người nha." Nguyễn Nam Chúc ban đầu còn khẽ khúc khích trong miệng, lúc sau lại bật cười ra tiếng, hắn một tay chống cằm, lạnh nhạt đảo một lượt qua những người quanh bàn, "Nếu không lừa mấy người, làm sao dụ được Tương Nữ sử dụng kỹ năng?"

Mọi người đều lộ vẻ sửng sốt.

"Cô có ý gì?" Trong số họ dĩ nhiên vẫn có người sáng dạ, Tôn Nguyên Châu chỉ nói một câu cũng đủ để đưa ý tứ ẩn giấu trong lời lẽ của Nguyễn Nam Chúc ra ánh sáng: "Ý cô là Rương Nữ đang trà trộn giữa chúng ta???"

"Khó nói lắm." Nguyễn Nam Chúc nói, "Không biết là Rương Nữ giả làm người tham gia, hay là có người cấu kết cùng Rương Nữ." Hắn lạnh lùng nói, "Tôi chỉ biết trong số chúng ta có người báo tin cho Tương Nữ, Tương Nhân hoàn toàn không có khả năng giao tiếp với Tương Nữ. Khi xác định Tương Nữ đang ở tầng hai, tôi đã tuyên bố chuyện này ở phòng bếp, hai tiếng sau thì Tương Nữ sử dụng kỹ năng, mấy người nói tại sao nó phải vội vã như vậy? Sợ tôi giao Nàng Mary ra hay sao?"

"Sao có thể, người kia làm thế thì được lợi gì?!" Có người đứng phắt dậy, đập mạnh mặt bàn, "Chúng ta chết hết, đối hắn có..." Anh ta mới nói được một nửa thì khựng lại, đáp án đã rõ như ban ngày.

Nếu người nọ là Rương Nữ thì chẳng có gì để nói, nhưng nếu một trong số họ hợp tác cùng Rương Nữ, thì quả thực lợi ích quá rõ.

Bởi vì khi tất cả những người khác đều chết, quy tắc của cửa sẽ phát huy tác dụng, kẻ đó muốn rời khỏi đây là chuyện quá dễ dàng.

Làm thế nào khiến đồng đội chết đi mà không hề hay biết, đó là cả một nghệ thuật. Và kẻ gián điệp đang ẩn mình giữa họ, chắc chắn rất thích thú làm điều đó.

Những người có kinh nghiệm đều hiểu rõ chuyện này ánh mắt nhìn ra xung quanh nhanh chóng trở nên thú địch hơn. Trong đám người mới có người đã hiểu, có người vẫn còn mơ hồ, hiển nhiên chưa theo kịp diễn biến vở kịch.

"Nếu tôi đoán không nhầm, kẻ nội gián chính là người đầu tiên đặt chân vào căn biệt thự này." Nguyễn Nam Chúc nói, "Hắn thậm chí còn giấu đi sách hướng dẫn trò chơi, nếu không phải tôi đã từng chơi qua trò này, e rằng mấy người chết hết rồi."

"Cô nói nghe có lý lắm, nhưng trong câu chuyện này tồn tại một lỗ hổng lớn." Tuyên Tử Tuệ lại lần nữa mở miệng, vẫn như cũ công kích Nguyễn Nam Chúc, "Tiền đề của tất cả mọi thứ, chính là việc những thông tin cô đưa ra có chính xác hay là không. Nếu cả Tiểu Thư Mary và kỹ năng của Rương Nữ đều do cô bịa đặt, thì những giả thuyết kia đều không có thật."

Nguyễn Nam Chúc cười mỉa mai: "Tôi nói dối để tự tăng độ khó cho trò chơi, có lợi ích gì đây?"

"Giống như cô vừa nói, để một mình rời khỏi nơi này." Tuyên Tử Tuệ bật dậy, cứng đầu nói, "Ngay từ khi chúng ta vào cửa đến giờ, chúng tôi vẫn luôn dựa vào thông tin mà cô cung cấp. Cô nói rằng mình từng chơi qua boardgame Rương Nữ, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế! Một trò chơi ít người biết như thế, cô lại chơi đến thành thục rồi?!"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Còn muốn nói gì nữa, nói hết ra đi." Đối mặt sự hung hãn của Tuyên Tử Tuệ, Nguyễn Nam Chúc biểu tình lãnh đạm, như đang đùa giỡn cùng với đứa trẻ đang mè nheo, giận dỗi.

"Nếu có người giấu diếm sách quy tắc, ta cảm thấy cô là khả nghi nhất." Tuyên Tử Tuệ trên đà càng nói càng hăng, "Cô chỉ cần nói thật tám phần, 2 phần còn lại là nói dối cũng đủ để lừa gạt mọi người, tôi nói đúng chứ, cô Chúc Manh?"

Nếu chỉ nhìn từ góc độ củaTuyên Tử Tuệ, lời của cô ta đích thực là có đạo lý. Từ khi họ bắt đầu trò chơi, Nguyễn Nam Chúc đã chiếm ngay vị trí lãnh đạo, những người khác nghĩ hắn cất giấu hướng dẫn luật chơi cũng là điều dễ hiểu.

Chỉ tiếc, Nguyễn Nam Chúc sớm có chuẩn bị.

Hắn từ tốn lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo, đặt lên bàn, gõ nhẹ ngón tay lên trên: "Đáp án."

Tuyên Tử Tuệ giật lấy tờ giấy, chỉ nhìn thoáng qua liền tái mặt.

Đó là một mảnh giấy liên quan đến cửa, bên trên viết hai chữ: Rương Nữ. Chính nhờ điều này mà Nguyễn Nam Chúc biết hết về luật chơi, đồng thời có thể giải thích nhuần nhuyễn, bởi vì hắn chính là người có gợi ý, nhóm của hắn cũng chính là nhóm thực lực mạnh nhất ở đây.

Sau khi xem xong mảnh giấy, Tuyên Tử Huệ chẳng khác nào quả bóng bị xì hơi, người cô ta nhũn ra. Thở dài ai oán, cô ngồi xuống, không dám nghi ngờ Nguyễn Nam Chúc nữa.

Thế mà cô gái trẻ bên cạnh lại nhỏ giọng thắc mắc: "Tờ giấy này không thể làm giả sao?"

"Làm giả?" Tuyên Tử Tuệ nghi hoặc nhìn cô ta, "Làm giả kiểu gì? Mảnh giấy này được thiết kế một cách đặc biệt, cho dù muốn giả cũng phải làm ở ngoài thế giới thực. Trước khi vào đây, làm sao cô biết trong cửa sẽ xảy ra những gì?"

Cô gái kia ngượng ngùng cười: "Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà."

Nguyễn Nam Chúc khoanh tay: "Còn vấn đề gì nữa không?"

Mọi người lắc đầu quầy quậy, ánh mắt nhìn về phía hắn đều thay đổi.

"Nếu không còn câu hỏi nào khác thì thế đi nhé." Nguyễn Nam Chúc nói, "Mọi người cao cảnh giác một chút, vì gián điệp trà trộn trong chúng ta. Nếu ai có điều thắc mắc thì trực tiếp đến hỏi tôi, tôi đảm bảo sẽ không mách lẻo với Rương Nữ." Hắn nói tới đây, nhếch khóe miệng, liếc Tuyên Tử Tuệ. Cô ta bị nhìn trúng sắc mặt liền trắng bệch, lúng ta lúng túng sau một lúc lâu cũng không phản bác được câu nào.

"Vậy từ giờ có tiếp tục công khai thông tin hay không?" Tôn Nguyên Châu hỏi điều mà tất cả mọi người lo lắng nhất. Nếu trong bọn họ có tay chân của Rương Nữ, thậm chí là chính Rương Nữ, thì việc công bố thông tin công khai chẳng khác nào vẽ đường cho hươu chạy.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Như vậy đi, hễ là thông tin liên quan đến việc rời khỏi đây thì chúng ta sẽ trao đổi riêng, còn khi phát hiện kỹ năng và thông tin có thể giết chết Rương Nữ, chúng ta sẽ công khai."

"Trao đổi như thế nào?" Tôn Nguyên Châu nhíu mày, "Chúng ta còn không biết ai là nội gián."

"Nếu mọi người tín nhiệm tôi thì hãy nói với tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm truyền đạt thông tin cần thiết tới những người khác, nếu không tin thì...", Nguyễn Nam Chúc nói, "nếu không tin thì tôi hết cách rồi."

Tôn Nguyên Châu nói: "Tôi tin tưởng cô." Ngay khi Nguyễn Nam Chúc lấy ra tờ giấy gợi ý, liền đại biểu chính mình là người trên cơ. Và lại cũng chỉ mình hắn nắm được luật chơi, à, có lẽ còn có hai người đồng đội kiệm lời của hắn nữa.

Một khi Nguyễn Nam Chúc gặp chuyện không may, bọn họ liền thành chuột bạch trong lồng, mặc cho Rương Nữ tưởng giày vò như thế nào, bọn họ đều vô lực chống đỡ.

Thời điểm Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch rời đi, Tiểu Mân lướt qua vai Nguyễn Nam Chúc khẽ nói hai tiếng cảm ơn.

Nguyễn Nam Chúc đáp: "Đừng khách sáo."

"Đêm qua anh đã nói gì với cô ấy?" Lương Mễ Diệp rất hiếu kỳ, Nguyễn Nam Chúc đã nói gì mà khiến cho Tiểu Mân lầm lì suy sụp của ngày hôm qua bỗng chốc lấy lại sức sống.

"Tôi chỉ nói với cô ấy rằng ở trong cửa có thể giết người được." Nguyễn Nam Chúc đáp: "Chỉ cần dùng đúng cách."

Lâm Thu Thạch chớp chớp mắt, chợt vỡ lẽ: "Chẳng lẽ Ngụy Tu Đức vẫn luôn nói với người mới rằng trong cửa không được phép giết người?" Cửa thực sự không cho người tham gia trực tiếp giết người, nhưng "gián tiếp" giết người lại được cho qua.

Có thể lợi dụng quy tắc của cửa để thủ tiêu người khác, đó cũng được coi như một loại loại bản lĩnh.

"Tiểu Kế không phải kẻ ngu dốt." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tuy rằng lỗ mãng, nhưng cũng khá khôn ngoan." Hắn vừa đi, vừa trò chuyện: "Gã chậm chạp không ra tay với Ngụy Tu Đức, chắc là có nguyên do."

"Nguyên nhân gì?" Lương Mễ Diệp hỏi.

"Cái này tôi cũng không biết." Nguyễn Nam Chúc nói, "Có lẽ do một số hạn chế từ ngoài đời thực, Tiểu Mân đã lên chung thuyền với Tiểu Kế, chắc chắn cô ấy đã giúp Tiểu Kế giải quyết hạn chế đó."

Gỡ rối được vướng mắt, Tiểu Kế không lưu tình ra tay với Ngụy Tu Đức, gã ra tay quá dễ dàng, chỉ cần nói sai thông tin về rương là đủ.

Ngụy Tu Đức bị lừa, cho rằng cái rương Tiểu Kế chọn an toàn, mừng rỡ mở rương, kết quả...... Không cần nói cũng biết.

"Báo thù bằng cách này cũng được sao?" Lâm Thu Thạch nhíu mày.

"Được chứ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đâu phải Tiểu Kế đích thân ra tay."

Tuy loại cặn bã như Ngụy Tu Đức đã gặp báo ứng thích đáng, nhưng hoàn cảnh của những người ở lại cũng vì đó càng lúc càng khó khăn. Số lượng Rương Nhân hiện tại là bốn, gián điệp thì chưa tìm ra, trước mắt phe Ruơng Nữ hoàn toàn chiếm ưu thế.

Nhưng cũng chưa vội, chí ít hiện nay phe người vẫn chưa mở ra kỹ năng khiến Rương Nữ chiếm quyền thống trị.

Ý nghĩ này đã bị thổi bay vào ngay đêm đó. Một người mới không chịu nổi cơn đói đã đi mở rương, bên trong xuất hiện một thẻ bài kỹ năng có tên: "Ở ngay bên bạn".

Người mới này đến tìm Nguyễn Nam Chúc. Cô ta im lặng cầm thẻ bài trong tay. Đây là kỹ năng mạnh nhất của Rương Nữ, hễ khởi động, những người ở cùng phòng với Rương Nữ đều sẽ chết.

Tác giả có lời muốn nói: Đói quá đi, ăn bánh bao thôi _(:3∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro