Chương 21: Mẹ và con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả thật phải công nhận trong hoàn cảnh thế này mà tâm lý không bị chịu áp lực vẫn ngủ được thì đúng thực là rất lợi hại.

Một đêm không mộng mị, Lâm Thu Thạch những tưởng đêm ngày đầu tiên sẽ xảy ra chuyện, nhưng không ngờ lại vượt qua bình yên như vậy.

Buổi sáng, trong nhà của chị em sinh ba đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho bọn họ.

Người mẹ của ba chị em thái độ rất hiền lành, mùi vị thức ăn làm ra cũng không tồi. Dù mới đầu mọi người đều không dám động đũa, đến khi Nguyễn Nam Chúc ăn thử miếng thứ nhất.

"Cũng không tồi đó." Nguyễn Nam Chúc đánh giá. "Mọi người nhìn tôi làm gì, sao không ăn đi?"

"Thứ này có thể ăn à?" Bọng mắt Hứa Hiểu Tranh đen xì, xem ra đêm qua không dám ngủ, cô nói. "Đồ ăn ở đây không có vấn đề gì đó chứ?"

Nguyễn Nam Chúc cười nói: "Nếu có vấn đề thì chẳng lẽ em định nhịn đói à, chẳng lẽ em định ở đây bảy ngày chỉ uống nước?"

Vậy cũng đúng, tòa nhà này không hề có nguồn thực phẩm nào khác.

Mọi người nghe thấy lời này có lý, đều ào ào cầm đũa lên, bắt đầu nếm thử bữa sáng. Trong lúc bọn họ đang ăn sáng, chị em sinh ba đó đúng lúc bước từ phòng ra, ba cô đều mặc bộ váy màu đỏ giống nhau, tết tóc hai bím, trên mặt không có cảm xúc. Từ đầu đến cuối chị em họ không biểu hiện bất kỳ tình cảm gì đối với sự xuất hiện đột ngột của những vị khách lạ mặt, dường như chỉ đang đối mặt với không khí.

Đường Dao Dao bị nhìn bằng ánh mắt như vậy mà chịu không nổi nữa, nhỏ giọng nói: "Các bạn nhỏ, các em tên gì?"

Lời vừa nói ra, ba đôi mắt đều hướng về phía Đường Dao Dao, đôi mắt đó trắng đen rõ ràng, không hề có chút tình cảm, người bị nhìn không hiểu sao mà hãi đến phát hoảng.

Cô gái nhỏ đứng giữa mở miệng, cô nói: "Không được tự tiện nói với người khác tên của tôi. Với lại kể cả tôi có nói, chị cũng không nhận ra tôi đâu."

Đường Dao Dao bị chặn họng có chút lúng túng: "Vậy hả..."

"Nhóc không nói sao biết bọn chị không nhận ra." Nguyễn Nam Chúc ngồi bên cạnh đột nhiên nói, dường như hắn một chút cũng không sợ chị em sinh ba có tính tình kỳ quái trước mắt, tao nhã đặt đũa xuống, giọng nói lãnh đạm: "Khách đến nhà cũng nên lễ phép chứ nhỉ."

Ba cô bé nghe vậy, trao đổi ánh mắt với nhau một lúc, cuối cùng đứa đứng giữa mở miệng, cô bé nói: "Em tên là Tiểu Nhất, còn đây là Tiểu Thập, đây là Tiểu Thổ*."

Lâm Thu Thạch nghe cái tên thiếu chút nữa đã phun đồ ăn trong mồm ra, trong lòng nghĩ mẹ các cô thật qua quýt, đến tên họ như vậy cũng đặt được.

(小一,小十,小土: có thể nói tên ba đứa là quá trình viết ra chữ Thổ [土] (đất). Bước 1 gạch ngang, bước hai xổ dọc, bước ba gạch ngang phát nữa là thành chữ thổ. Người bình thường nhất ở Trung Quốc thường đặt tên con phú quý một đời giàu sang bla bla, chẳng ai đặt tên con kiểu này... -_-)

Những người khác cũng lộ ra ý cười nhợt nhạt.

Tiểu Nhất nói: "Nói cho các người rồi nha, nhất định phải nhớ kỹ đó."

Nguyễn Nam Chúc quan sát diện mạo các cô một lúc, đột nhiên vươn tay sờ sờ đầu Tiểu Nhất, cười nói: "Được, nhớ rồi." Hắn lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai cô bé bên cạnh. "Đi đi, mẹ các em chuẩn bị bữa sáng rồi đó."

Ba cô gái nhỏ nhảy chân sáo rời đi.

Lâm Thu Thạch cứ có cảm giác lời nói của các bé gái đó có gì đó không bình thường, cái gì mà nói bọn họ phải nhớ kỹ đó, chẳng lẽ nếu không nhớ kỹ sẽ xảy ra chuyện gì? Nhưng nhìn Nguyễn Nam Chúc tự tin như vậy, chẳng lẽ hắn có thể phân biệt được ba cô bé giống hệt nhau?

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc lại không có ý định giải thích, hắn uống xong cốc sữa, nói: "Đi thôi, chúng ta xuống dưới tầng xem thử."

Tối qua bọn họ đến đây đã rất muộn rồi, không dám đi quá xa, chỉ điều tra tầng này và tầng trên. Hôm nay nhân dịp trời còn sớm, Nguyễn Nam Chúc đề nghị bọn họ xuống tầng xem, xem dưới tầng mười bốn này còn hộ gia đình nào khác không.

Tối qua, Tằng Như Quốc bị dính một thân đầy máu đến giờ vẫn chưa rửa sạch, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi của ông ta, có lẽ tối qua không ngủ được, sau khi nghe thấy Nguyễn Nam Chúc nói vậy, ông ta nhỏ giọng hỏi dò Lâm Thu Thạch có thể đi cùng ông ta đi nhà tắm công cộng được không, ông ta còn muốn tắm rửa.

Lâm Thu Thạch tỏ ra bội phục: "Tối qua gặp phải thứ đó chú vẫn dám đi hả? Đun ít nước nóng rửa mặt qua chút là được rồi, mạng sống so với sạch sẽ quan trọng hơn."

"Tối qua hai người gặp phải thứ gì vậy?" Đường Dao Dao nghe thấy thế liền hỏi.

Lâm Thu Thạch kể: "Hôm qua lúc Tằng Như Quốc đang tắm thì có thứ bám trên vòi sen, không xác định được là thứ gì, nhìn qua có chút giống thi thể trẻ sơ sinh."

Đường Dao Dao ồ lên một tiếng.

Hứa Hiểu Tranh nghe Lâm Thu Thạch nói lại bắt đầu huhu kêu khóc, nói về sau cô sẽ không đi tắm nữa. Lúc cô khóc còn liếc Đường Dao Dao, dường như đối với thái độ bình tĩnh của cô ta mà cảm thấy rất kinh ngạc.

Đường Dao Dao không mặn không nhạt nói: "Bị dọa nhiều sẽ quen, dù sao người vẫn chưa chết, chứng minh rằng cái thứ đó không có tính uy hiếp, có gì phải sợ chứ."

Câu này quả thực nghe có vẻ hợp lý, Lâm Thu Thạch ăn xong bánh quy, vỗ tay vẩy vụn bánh: "Nói chung là tốt nhất đừng đi."

Tằng Như Quốc đến cùng cũng là loại nhát chết, sau khi do dự một lúc mới không đi tắm, mà lấy một chậu nước nóng vào phòng lau người, tạm lau sạch mặt.

"Đi thôi, xuống tầng xem." Nguyễn Nam Chúc đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Những người khác vội vàng theo sau.

Mỗi hộ gia đình trong tầng này, đều dùng cùng một loại cửa sắt đồng màu. Cửa sắt là màu đỏ thẫm, lớp sơn bên trên đã bong tróc, không biết đã dùng bao lâu rồi. Giữa cầu thang đặt một đống than đá và đồ tạp nham, xem ra ở đây có người ở.

Nhưng sau khi Nguyễn Nam Chúc đơn giản quan sát, lại kết luận ở đây không có người ở.

"Làm sao cô nhìn ra được như vậy?" Đường Dao Dao không hiểu. "Mặc dù đúng là không nghe thấy tiếng gì hết."

"Vì ở đây thiếu một vật quan trọng nhất." Nguyễn Nam Chúc nói.

"Vật gì?" Đường Dao Dao hỏi.

"Rác thải. Mỗi tầng ở đây thùng rác đều rất sạch sẽ." Nguyễn Nam Chúc đáp.

Ra là vậy, Đường Dao Dao gật gật đầu: "Chẳng lẽ tòa nhà này chỉ có hộ gia đình đó sống thôi sao? Không thể như vậy."

Nguyễn Nam Chúc ngước mắt nhìn lên tầng trên: "Đúng là không thể như vậy, sự tồn tại của mỗi thế giới đều phù hợp với logic và thường lí, không thể tùy ý xuất hiện hiện tượng trống tầng thế này, nhất định là có nguyên nhân nên tầng này mới trống như vậy." Giống như ngôi làng ở thế giới trước kia, mặc dù hoàn cảnh khắc nghiệt, nhưng vẫn có sự tồn tại của dân làng. Những người trông thì rất bình thường lại có khả năng cung cấp thông tin quan trọng.

Lâm Thu Thạch nói: "Tiếp tục xuống các tầng khác. Không phải vẫn còn sáu tầng sao?"

Mặc dù đèn cầu thang rất tối, nhưng cũng may mọi người đi cùng nhau, không đến nỗi làm người khác sợ hãi. Mọi người tiếp tục đi xuống, lúc đến tầng bốn, cuối cùng phát hiện một số dấu vết có người sống, thấy có một quả táo bị người cắn dở.

"Đây là quả táo?" Lâm Thu Thạch mới đầu còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng bước đến mới xác định là không nhìn nhầm, mặc dù quả táo vừa gầy vừa nhỏ, nhìn qua không được ngon lắm.

"Đúng vậy ha." Hứa Hiểu Tranh nhỏ giọng nói. "Tầng này có người ở nha?"

Tầng bọn họ đang ở là tầng bốn, nhìn qua cùng với những tầng khác không có gì khác biệt. Nhưng quả táo này lại tiết lộ nơi này có điều khác biệt, Nguyễn Nam Chúc quyết định gõ cửa từng căn nhà một, xem có người ở hay không.

Vậy là Lâm Thu Thạch gõ công cốc từng cửa nhà một, khi đang gõ cửa một nhà gần cửa sổ, thì cậu nghe thấy bên trong truyền ra tiếng bước chân.

Cũng may hiệu quả cách âm kém, nếu đây là chung cư kiểu mới Lâm Thu Thạch khẳng định sẽ không thể nghe thấy.

"Ở đây hình như có người." Lâm Thu Thạch dừng bước chân. "Tôi nghe thấy trong phòng có âm thanh."

Mọi người nghe vậy đều vây xung quanh, Đường Dao Dao giơ tay gõ cửa cốc cốc: "Ở trong có người không vậy ạ?"

Bên trong thật yên ắng, dường như âm thanh Lâm Thu Thạch nghe thấy chỉ là ảo giác.

"Có người không?" Đường Dao Dao lớn tiếng gọi. "Chúng tôi là hộ gia đình mới đến, muốn hỏi ngài chút chuyện..." Cô ta gõ một lúc lâu, nhưng chẳng có ai đáp lại. "Dư Lâm Lâm, anh chắc mình không nghe nhầm chứ?"

"Không đâu." Lâm Thu Thạch quả quyết. "Đây là căn hộ cuối cùng rồi, chẳng lẽ tiếng truyền từ cửa sổ vào?"

Bên ngoài cửa sổ chẳng có gì che chắn cả, chỉ có một màn sương mù đen kịt.

Nguyễn Nam Chúc nghiên cứu ổ khóa một lúc: "Khóa kiểu cũ rồi, muốn mở ra cũng dễ thôi."

Lâm Thu Thạch kinh ngạc: "Cô lại còn có chiêu này hả?"

"Dòng đời xô đẩy đó mà."

"..." Dòng đời rốt cuộc đã làm gì với anh vậy không biết.

Hắn nói xong thì rút từ trên đầu xuống một chiếc kẹp ghim nhỏ màu đen, nửa quỳ xuống bắt đầu giở trò, nhưng trò còn chưa giở ra, cánh cửa đó đã lạch cạch mở, sau cánh cửa lộ ra khuôn mặt sợ hãi cùng cực: "Các người đang làm gì vậy??"

Nguyễn Nam Chúc dù bị bắt tại trận nhưng không hoảng hốt chút nào, hắn đứng dậy, cười ngọt ngào: "Chào ngài, chúng tôi mới chuyển đến, có thể hỏi ngài một số chuyện không?"

Người đứng sau cánh cửa là một thanh niên đầu tóc rối bù, trong ánh mắt chỉ toàn sợ hãi và cảnh giác, nhưng sau khi thấy dung nhan cực kỳ mang tính chất lừa đảo của Nguyễn Nam Chúc liền thả lỏng: "Tôi không biết cái gì đâu, các người đừng hỏi tôi."

"Tiên sinh à." Nguyễn Nam Chúc điềm đạm đáng yêu năn nỉ. "Không thể giúp chúng tôi việc nho nhỏ này sao?"

Cậu thanh niên do dự trong chốc lát: "Các người muốn biết gì?"

Nguyễn Nam Chúc hỏi: "Vì sao tòa nhà này không có người?"

Cậu thanh niên hạ giọng đáp: "Các người mới chuyển đến đúng không? Mau chuyển đi đi, toà nhà này đã bị nguyền rủa, người sống ở đây đều không sống được bao lâu..."

"Vậy còn hộ gia đình sống trên tầng mười bốn thì sao?"

Không biết câu này đã động chạm gì đến cậu thanh niên kia, anh ta đột nhiên nổi điên lên: "Tôi nói rồi các người chuyển nhà đi mau đi, ở đây có quỷ!! Có quỷ!!" Anh ta thở hồng hộc, định đóng sập cửa, thì bị hai cậu trai trong đội nhanh tay cản lại.

"Quỷ gì?" Nguyễn Nam Chúc tiếp tục hỏi.

"Các người không phải biết rồi sao?" Anh ta nói. "Căn hộ trên tầng mười bốn là quỷ!!"

Mọi người nghe thấy vậy đều có chút kinh ngạc, thanh niên nhân lúc mọi người đang đực người ra, dùng sức đóng mạnh cánh cửa.

"Thế này nghĩa là sao?" Đường Dao Dao kinh ngạc nói. "Chẳng lẽ người giao nhiệm vụ cho chúng ta không phải là người?"

Nguyễn Nam Chúc lắc đầu không nói.

Lâm Thu Thạch lại đột nhiên chú ý đến gì đó: "Cửa nhà anh chàng này bị vẩy thứ gì vậy...? Là máu?"

Mọi người cúi đầu nhìn, mới phát hiện cửa nhà người này dường như có lớp gì đó đen kịt, như là máu khô, dính dớp trên sàn nhà màu đen, nếu không chú ý kỹ sẽ không nhìn thấy.

Quỳ xuống quan sát hồi lâu, Đường Dao Dao kết luận: "Đúng thật là máu. Chỉ là không biết máu người hay thứ gì khác, thời gian hình như cũng lâu rồi."

"Cố ý vẩy lên phải không?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Ý anh là sao?" Đường Dao Dao thắc mắc.

"Nếu như không phải cố ý vẩy lên, khẳng định đã bị lau sạch sẽ rồi, cô nhìn bên cạnh còn không có tờ rơi kìa." Lâm Thu Thạch nói ra quan điểm của bản thân. "Khẳng định anh ta rất ưa sạch sẽ."

"Cũng đúng nhỉ." Đường Dao Dao nói. "Vậy máu này có tác dụng gì, trừ tà chăng?"

Lâm Thu Thạch không nói gì, thực ra sau khi cậu nhìn thấy vết máu này liền nhớ đến truyện cổ tích trên mẩu giấy: Fitcher và con chim kỳ lạ.

Khi chị em nhà nọ cầm quả trứng gà bước vào căn phòng đầy xác chết kia, trứng gà trong tay liền rơi xuống vũng máu, chỉ là không biết vết máu trước mắt và truyện cổ tích đó có quan hệ gì với nhau.

Tiếp theo bọn họ lại xuống tầng, vậy mà lại phát hiện còn có hộ gia đình khác, sống trong căn hộ này là một bà lão cao tuổi, bị lãng tai nặng, bọn họ gõ cửa rất lâu bà lão mới ra mở cửa, sau đó họ bắt đầu ông nói gà bà nói vịt thật lâu, cuối cùng mọi người đành bỏ cuộc, chung quy lại cuộc đối thoại của đôi bên hoàn toàn không khớp, ví dụ như: "Bà ơi, bà biết vì sao tòa nhà này không có người ở không?", bà cụ sẽ đáp: "Bà ăn rồi."

Đối thoại như vậy hồi lâu mọi người đều tỏ ra mất kiên nhẫn.

Chung cư này tổng cộng có mười bốn tầng, lại chỉ có hai hộ gia đình, một nhà ở tầng bốn, một nhà ở tầng một. Nhưng ít ra cũng được xem là thu hoạch, chính là ngoài cửa hai nhà này đều có dấu vết phun máu tươi.

Khi ăn cơm trưa, Đường Dao Dao nhỏ giọng nói với mọi người: "Tôi nghĩ đây là gợi ý cho chúng ta. Hay là thử rắc ít máu ngoài cửa thử xem?"

"Cô định lấy máu ở đâu?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.

"Thì đi tìm bừa loài động vật nào đó."

"Vậy rắc ngoài cửa phòng ai đây? Rắc phòng cô hả?"

Đối mặt với thái độ hăm dọa của Nguyễn Nam Chúc, Đường Dao Dao không dám phản bác nữa, hiển nhiên rằng cô ta cũng không dám làm vậy, suy cho cùng ai mà biết được làm vậy để trừ tà hay là gây ra điều kiện tử vong.

"Cô không đồng ý cũng không cần phải gắt gỏng như vậy." Đường Dao Dao có chút không vui. "Hay cô có ý kiến nào hay hơn?"

Giọng nói Nguyễn Nam Chúc không mặn không nhạt: "Không có."

Đường Dao Dao bị hắn chọc đến nghiến răng ken két. Không thể không nói, mặc dù bộ dạng này của Nguyễn Nam Chúc trông rất mạnh mẽ, nhưng lại cực kỳ thu hút, hắn ngồi đó, chẳng làm gì cả nhưng lại làm người khác vô cùng an tâm. Trong khi nhóm đang thảo luận, mọi ánh mắt đều đặt trên người hắn, đặc biệt là hai người đàn ông một mới một cũ, ánh mắt nhìn Nguyễn Nam Chúc có nhiều hơn điều gì khác... Chung quy lại họ cũng không biết Nguyễn Nam Chúc là trùm trap.

"Vậy chúng ta phải làm sao?" Đường Dao Dao hỏi.

"Cứ đợi thôi." Nguyễn Nam Chúc đáp.

"Đợi cái gì?"

"Tất nhiên là đợi xảy ra chuyện, đương nhiên nếu cô muốn tự mình thử phun máu ngoài cửa xem thử có tốt hay không, tôi cũng không để ý đâu."

Đường Dao Dao không nói nữa, tỏ ý từ chối.

Hứa Hiểu Tranh lại như sắp khóc đến nơi, nhưng gặp phải ánh mắt của Nguyễn Nam Chúc, đành phải nuốt ngược nước mắt vào trong, yếu ớt nói: "Chị em sinh ba đó có phải là người không? Nhìn bọn họ thật đáng sợ."

"Không biết được. Vẫn chưa xác định." Nguyễn Nam Chúc nói.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, khi họ đang thảo luận đến chị em sinh ba, ba cô gái đó đã xuất quỷ nhập thần xuất hiện ngay sau lưng họ, Lâm Thu Thạch là người đầu tiên nhìn thấy, thấy bọn họ tay cầm tay đứng cạnh cửa, bị dọa cho giật mình: "Các em đến lúc nào vậy?"

Ba cô gái không trả lời, Lâm Thu Thạch hỏi lại lần nữa, một trong ba người mới mở miệng, chỉ là không trả lời câu hỏi của Lâm Thu Thạch, mà hỏi: "Anh biết em là ai không?"

"Cái gì?" Lâm Thu Thạch chưa kịp phản ứng lại.

"Anh biết em là ai không?" Một cô gái khác cũng hỏi câu giống vậy.

Bầu không khí nháy mắt trở nên yên tĩnh, mọi người đều rõ ràng cảm thấy có gì đó không đúng. Đường Dao Dao cười gượng nói: "Em gái à, bọn chị đang có việc, các em đừng nghịch."

"Chị không biết em là ai sao?" Bé gái cuối cùng hỏi.

"Chị biết nha." Giọng nói của Nguyễn Nam Chúc đánh vỡ sự yên tĩnh, hắn đứng dậy, bước đến cô gái nhỏ trước mặt, quỳ xuống giơ tay véo má một trong ba cô: "Em là Tiểu Nhất."

Tiểu Nhất chớp chớp mắt.

"Em là Tiểu Thập." Nguyễn Nam Chúc chỉ chỉ đứa bên phải.

Tiểu Thập nở nụ cười.

"Em là Tiểu Thổ." Nguyễn Nam Chúc nói. "Bọn chị nhận ra rồi, có phần thưởng gì không?"

"Phần thưởng là chị có thể chơi với bọn em một lúc nữa." Tiếu Nhất toét miệng cười, sau cánh môi đỏ chót của cô bé, là hàm răng trắng tuyết. Hàm răng bé gái rất đều, không hiểu vì sao trông thật dày đặc, làm người ta có chút phát lạnh. "Chị ơi, em thích chị lắm."

"Chị cũng rất thích em." Nguyễn Nam Chúc đứng dậy. "Đi chơi đi, chị còn có việc cần làm."

Hắn nói xong, chị em sinh ba vậy mà ngoan ngoãn nghe lời xoay người rời đi.

Mọi người chứng kiến một màn này đều trợn mắt há mồm, không biết rốt cuộc Nguyễn Nam Chúc làm thế nào phân biệt được ba chị em.

Nguyễn Nam Chúc đối mặt với ánh nhìn chăm chú của mọi người, bình tĩnh ngồi xuống ghế, từ trong miệng phun ra hai chữ: "Đoán bừa."

Mọi người: "..."

Lâm Thu Thạch nghĩ bụng có điên mới tin anh. Cậu không hề tin Nguyễn Nam Chúc chỉ dựa vào sự phỏng đoán nhất thời mà dễ dàng nói ra đáp án như vậy, chắn chắn anh ta có phương pháp khác, chỉ là không muốn nói ra thôi.

Hứa Hiểu Tranh nhỏ giọng nói: "Tôi cứ cảm thấy chị em sinh ba này có vấn đề. Nhìn cứ ghê ghê thế nào ấy."

"Đúng là vậy." Đường Dao Dao đồng tình. "Tiệc sinh nhật của bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì đây?"

Loại cảm giác chờ đợi này thật không hề dễ chịu, tưởng chừng như sống một ngày bằng một năm.

Lâm Thu Thạch cũng đại khái hiểu rõ từng thành viên trong nhóm, Hứa Hiểu Tranh, Đường Dao Dao, Tằng Như Quốc đã giới thiệu qua, chỉ còn lại hai người con trai lính mới và cũ, là Trương Tinh Hỏa và Chung Thành Giản, Trương Tinh Hỏa là lần thứ ba vào cửa, Chung Thành Giản là lần đầu tiên. Tính cách hai người đều rất hướng nội, trong lúc thảo luận gần như không mở miệng nói câu nào.

Mọi người yên ổn sống qua hai ngày, Lâm Thu Thạch còn đang nghĩ có khi nào đến tận ngày tổ chức sinh nhật mới có chuyện xảy ra hay không, thì bất ngờ xảy ra chuyện.

Có người đã chết.

Chết ở cửa cầu thang, thân thể bị vũ khí sắc nhọn chém thành mấy đoạn, máu tươi chảy dọc xuống cầu thang, tạo thành một vũng máu đen.

Sau khi Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng thét của Hứa Hiểu Tranh, liền vội vàng chạy đến, còn chưa chạy đến đã nghe cô kêu khóc thảm thiết: "Có người chết rồi! Có người chết rồi!!"

Lâm Thu Thạch nghe xong thì suy nghĩ đầu tiên là đi tìm Nguyễn Nam Chúc, kết quả mới quay đầu đã thấy hắn đứng bên cạnh, cười trong vắt nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Tìm gì vậy."

Dung nhan và nụ cười của hắn thật sự rất mang tính chất lừa dối, dù cho Lâm Thu Thạch đã biết hắn là đàn ông, nhưng đối mặt với ánh nhìn này, vẫn không kìm được cảm giác nhịp tim có chút đập nhanh.

"Không có gì." Lâm Thu Thạch đáp. "Chỉ là đang tìm anh."

Nguyễn Nam Chúc cười cười: "Không cần lo cho tôi."

Hai người đi đến cửa cầu thang, nhìn thấy tình cảnh lộn xộn đó, Hứa Hiểu Tranh đã nhũn người ngã vật trên đất.

"Huhuhu, thật đáng sợ." Hứa Hiểu Tranh thấy có người đến, vội vàng bò dậy. "Bị chặt thành mấy mảnh kìa!!"

Vì đã có kinh nghiệm lần trước, Lâm Thu Thạch không còn quá hoảng loạn, cậu bước đến vị trí cửa cầu thang, cũng đã nhìn thấy người chết trong lời Hứa Hiểu Tranh. Nhưng khi cậu thấy rõ thì sững người. "Đây là..."

Nguyễn Nam Chúc cũng cau mày.

Họ cứ tưởng người chết là thành viên trong nhóm, nhưng lại không nghĩ đến thi thể là một bé gái. Mặc dù đã bị chặt tanh bành, nhưng vẫn có thể từ quần áo nhận ra thân phận của người chết: Vậy mà lại là một trong ba chị em sinh ba.

Bé gái bị chặt thành nhiều khúc lộn xộn, gần như có thể hình dung là tứ chi tung tóe. Trên đất chảy đầy máu tươi và đủ loại bộ phận thân thể, làm người khác nhìn thấy mà dựng hết tóc gáy.

"Ọe..." Tằng Như Quốc định lực kém hơn cả Hứa Hiểu Tranh, mới liếc mắt đã nhịn không nỗi mà nôn thốc nôn tháo.

Lâm Thu Thạch ngược lại rất bình tĩnh, ánh mắt cậu quét lên những mảnh thi thể, phát hiện đầu của thi thể ở một góc. Quả nhiên đúng như cậu nghĩ, người chết chính xác là một trong số chị em sinh ba.

"Sao lại thành ra thế này?" Đường Dao Dao cảm thấy rất vô lý. "Tại sao người chết đầu tiên lại là NPC??"

"Ai đã giết cô bé?" Giọng nói Hứa Hiểu Tranh đầy sợ hãi. "Chúng ta còn chẳng nghe thấy âm thanh gì..."

Một người bị chặt thành bộ dạng này mà mọi người ở cùng tầng lại không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì.

"Aaaaaa!!!" Tiếng gào thất thanh truyền ra từ sau lưng họ, Lâm Thu Thạch quay đầu, nhìn thấy mẹ của cô bé, trên người bà vẫn mặc tạp dề, có lẽ đang nấu cơm cho bọn họ, trông thấy thi thể không ra hình không ra dạng của con gái, nét mặt tuyệt vọng, cả người mềm nhũn ngã xuống đất gào khóc: "Con gái ơi!! Con gái tội nghiệp của tôi ơiiii!! Là ai đã giết con!!!"

Lâm Thu Thạch đang muốn tiến lên, thì bị Nguyễn Nam Chúc vươn tay ngăn lại.

"Đợi chút đã! Đừng qua đó!" Nguyễn Nam Chúc nói.

Lâm Thu Thạch tỏ ra nghi hoặc.

Nguyễn Nam Chúc hạ thấp giọng nói: "Anh nhìn giày bà ta đi."

Lâm Thu Thạch cúi đầu, hướng xuống giày của bà mẹ mà nhìn, liền phát hiện đế giày bà mẹ bị dính đầy một thứ gì đó, theo phán đoán từ màu sắc, dường như là máu tươi...

Nhìn thấy tình hình này sắc mặt Lâm Thu Thạch liền thay đổi.

Mà mọi người lại không hề chú ý đến chi tiết này, đều đối với người mẹ gào khóc đau đớn vì mất con mà tỏ ra thương cảm.

Đường Dao Dao tiến lên trước an ủi vài câu, bị bà mẹ bắt lấy cánh tay: "Là chúng mày, nhất định là như vậy, chúng mày là bọn ngoại lai duy nhất đến đây, nhất định là chúng mày đã giết con tao!!" Bà ta gần như dùng hết sức lực, Đường Dao Dao bị bà ta siết lấy đau đớn kêu to, muốn giằng tay ra, lại phát hiện đấu không lại với sức mạnh của bà mẹ.

"Chúng tôi không liên quan, bà nắm tay tôi đau quá, bỏ ra!!" Đường Dao Dao hét lên.

Những người khác thấy vậy vội vàng đến giúp, Trương Tinh Hỏa dùng lực đẩy bà mẹ ra, cứu Đường Dao Dao thoát khỏi tay bà ta.

"Cô không sao chứ?" Trương Tinh Hỏa hỏi.

"Không sao." Đường Dao Dao mặt đầy khiếp sợ, xắn ống tay áo lên thấy cánh tay của cô ta xuất hiện mảng xanh tím bầm hình năm ngón. "Bà ta gồng hết sức..."

"Huhuhu, con gái tội nghiệp của mẹ ơi, con gái tội nghiệp của mẹ ơi!!" Người phụ nữ tiếp tục nằm vật xuống đất gào khóc.

Trong khi người phụ nữ đang khóc, đằng sau cánh cửa đột nhiên xuất hiện hai cái bóng mơ hồ, Lâm Thu Thạch nhìn kỹ, phát hiện đó là hai chị em còn lại.

Hai cô bé đứng thật xa, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía này, bản thân chứng kiến chị em ruột thịt chết đi, nét mặt hai cô bé lại không hề có chút thay đổi, thậm chí cũng không đến an ủi mẹ mình một câu. Hai cái bóng đứng đó một lúc, rất nhanh liền biến mất, nếu không phải Nguyễn Nam Chúc cũng nhìn thấy thì Lâm Thu Thạch còn sợ bản thân hoa mắt nhìn nhầm.

Người phụ nữ nằm sấp dưới đất khóc lóc rất lâu, ngay lúc mọi người sắp bị tiếng khóc của bà ta làm mất kiên nhẫn, thì bà từ từ đứng dậy, tiếp đó xoay người bước về nhà, chốc lát sau, tay cầm đồ hốt rác và túi bóng đi ra.

"Con gái ơi, con gái đáng thương của mẹ ơi, mẹ mang con về nhà đây." Người phụ nữ nói như vậy, nét mặt dịu dàng bốc từng bộ phận cơ thể nát bấy cho vào túi, sau đó bắt đầu cắm cúi lau dọn vết máu.

Tóc bà ta rối bù, đối mặt với thịt nát xương vụn trước mắt lại không hề có phản ứng khó chịu nào, cứ như vậy từ từ thu dọn sạch sẽ.

Mọi người chứng kiến màn này sắc mặt đều thay đổi, có người không chịu nổi lại bắt đầu muốn nôn.

"Đi thôi, đi ăn chút đồ." Nguyễn Nam Chúc vậy mà rất bình tĩnh. "Tôi đói rồi."

"Cô còn ăn nỗi sao?" Đường Dao Dao không thể tưởng tượng nổi nhìn Nguyễn Nam Chúc, như đang nhìn một con quái vật. "Vừa mới xem xong thứ này..."

Nguyễn Nam Chúc đáp: "Mấy thứ này tôi đã thấy đầy rồi, nếu nhìn rồi không ăn nổi cơm có mà tôi chết đói từ lâu?"

Đường Dao Dao còn muốn phản bác, Nguyễn Nam Chúc lại không buồn nghe nữa, kéo Lâm Thu Thạch vào trong căn hộ.

Hai người ngồi trước bàn, ăn bánh mì khô, Lâm Thu Thạch có chút nhai không ra vị, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ của các cô bé rốt cuộc là thế nào?"

"Tôi nghĩ bà ta giết chết con gái." Nguyễn Nam Chúc nói. "Đế giày bà ta toàn là máu, vậy mà những người khác không nhìn thấy."

"Tại sao bà ta lại làm vậy?" Lâm Thu Thạch có chút kinh ngạc. "Đã thế tôi nhìn bộ dạng bà ta thu dọn thi thể, cứ có cảm giác rất thành thạo..."

Nguyễn Nam Chúc chống cằm không trả lời.

Người đàn bà khi đó làm việc kia đúng là trông rất thành thạo, đầu tiên bốc những mảnh xác to bỏ túi, sau đó mới gom mảnh vụn nhỏ lại, đúng là như đang làm việc nhà một cách chuyên nghiệp và nhẹ nhàng.

Hai người đang thảo luận thì cửa ra vào truyền đến tiếng bước chân, Lâm Thu Thạch ngẩng đầu phát hiện là Hứa Hiểu Tranh đang run lẩy bẩy. Cô gái lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng kinh dị thế kia, cả mặt cả người như trang giấy trắng bệch, yếu ớt bước đến bên cạnh Nguyễn Nam Chúc mà ngồi xuống, tay bịt miệng không nói năng gì.

Lâm Thu Thạch đang muốn nói, thì thấy Nguyễn Nam Chúc quay đầu, dịu dàng nói với Hứa Hiểu Tranh: "Bé ngoan, đừng sợ, chị sẽ không để em chết đâu."

Hứa Hiểu Tranh gật đầu như gà mổ thóc, chui vào lòng Nguyễn Nam Chúc cuộn tròn lại, cô nói: "Chị ơi, người này cũng là việc do chị nhận à?"

Việc? Lâm Thu Thạch nghe thấy câu này hơi sững người.

"Không, cậu ấy không phải." Nguyễn Nam Chúc nói. "Cậu ấy là bạn trai của chị, cùng chị bảo vệ em."

Ngôn Hiểu Trành nghe thấy vậy mới thở phào, ánh mắt nhìn Lâm Thu Thạch có nhiều hơn một chút sự dựa dẫm.

Lâm Thu Thạch bị gọi là bạn trai liền có chút xấu hổ, cậu nhìn gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Nam Chúc, tự dưng có một loại cảm giác bản thân thật sự có bạn gái. Đương nhiên, cảm giác này chỉ trong phút chốc, vì cậu chợt nghĩ ra một việc rất quan trọng: Bộ dạng cậu trong thế giới này thật ra trông như thế nào?

Nguyễn Nam Chúc còn đang an ủi Hứa Hiểu Tranh, Lâm Thu Thạch mượn cớ đi nhà vệ sinh, sau đó trong gương của nhà vệ sinh, trông thấy một gương mặt lạ hoắc.

Đó là một thanh niên trẻ tuổi, đôi mắt đào hoa, khóe mắt hơi trễ xuống, như vậy khi cậu cười sẽ càng dịu dàng, sống mũi cao thẳng, khóe môi hơi nhếch mang theo ý cười ấm áp: Đây là một gương mặt không mang chút tính đe dọa.

Thuộc dạng đàn bà con gái gặp là quý, dùng tính từ đơn giản hơn để so sánh, bộ dạng hiện giờ của Lâm Thu Thạch là máy điều hòa tiêu chuẩn trung ương*.

(标准的中央空调: gặp ai cũng cười, cũng có thể nói là bộ dạng bình thường, không bắt mắt.)

"..." Haiz, cũng may không xấu trai.

Sau khi nhìn thấy bộ dạng của bản thân, Lâm Thu Thạch từ trong nhà vệ sinh đi ra, thấy sắc mặt Hứa Hiểu Tranh đã tốt hơn nhiều, cũng không biết Nguyễn Nam Chúc làm sao để an ủi cô.

"Đúng rồi, tôi muốn nói với hai người một chuyện." Nguyễn Nam Chúc nói. "Nếu ba cô bé đến hỏi tên của họ, thì tôi đã để lại chút dấu vết trên người họ."

"Dấu vết gì?" Lâm Thu Thạch hơi sững sờ.

"Một lượng bột sáng nhỏ, ánh sáng chiếu vào là có thể nhìn thấy." Nguyễn Nam Chúc giải thích. "Trên vai có bột là Tiểu Thập, trên đầu có bột là Tiểu Thổ, không có gì trên người là Tiểu Nhất." Hắn nhún vai. "Đương nhiên bây giờ ít đi một đứa càng dễ nhận ra."

"Anh để lại lúc nào vậy?" Lâm Thu Thạch bất ngờ.

"Lúc tụi nó tự giới thiệu, đây có lẽ là thông tin rất quan trọng, nếu hai đứa bé có hỏi hai người nhớ đừng có đáp sai."

"Vậy cần nói với những người khác không?" Lâm Thu Thạch hỏi.

Nguyễn Nam Chúc lắc đầu: "Tạm thời đừng, nếu như chưa xác định được bọn họ là bạn hay địch hãy đối đãi như kẻ thù."

Trong lúc Hứa Hiểu Tranh đi nhà vệ sinh, Lâm Thu Thạch hỏi Nguyễn Nam Chúc nhận việc là gì.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Chính là có người dùng tiền mời tôi bảo vệ họ." Hắn chỉ về phía nhà vệ sinh. "Cô ta, trông có vẻ bình thường đúng không? Trong thế giới thực là một ngôi sao lớn, chắc chắn cậu đã xem qua phim của cô ta."

"..." Hoàn toàn không nhận ra luôn.

"Cô ta cũng không phải lần đầu tiên vào cửa đâu." Nguyễn Nam Chúc nói tiếp. "Thế nên lúc đang phòng quỷ phòng quái, còn phải phòng bị đồng đội của chính mình." Hắn nói đến đây liền dừng lại, vì có người khác từ ngoài cửa bước vào.

Lâm Thu Thạch thấy đó là Đường Dao Dao và mấy người khác.

"Các người thật sự nuốt nổi hả? Đúng là gan dạ." Đường Dao Dao lạnh giọng nói.

"Ăn no có sức chạy không phải tốt hơn làm con ma đói sao." Ngón tay thon dài của Nguyễn Nam Chúc cầm miếng bánh mì, cắn một miếng, thứ đồ ăn từ đầu không có mùi vị kia, bị hắn tao nhã mà cắn, vậy mà trở nên mĩ vị. "Cô muốn ăn không?"

Đường Dao Dao không nói gì, Trương Tinh Hỏa bên cạnh gật đầu nói: "Ăn thôi, tôi cũng đói lắm rồi."

Vậy là mọi người bắt đầu ngồi xuống bàn ăn bánh mì trước mặt.

"Tối nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện." Đường Dao Dao xoa bóp cánh tay của mình, dấu vết tím bầm trông rất nghiêm trọng. "Mọi người đều cẩn thận chút, tốt nhất đừng ra ngoài."

"Rốt cuộc là ai đã giết đứa bé đó? Không lẽ đúng là một trong số chúng ta?" Tằng Như Quốc thấp thỏm.

Nói xong câu này ông ta tự thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói một câu. "Cũng may tôi ở một mình."

Sắc mặt những người khác đều trở nên khó coi, đặc biệt là Trương Tinh Hỏa và Chung Thành Giản, ánh mắt cảnh giác nhìn đối phương.

"Không cần nghĩ bừa, chắc chắn không phải con người làm." Nguyễn Nam Chúc nói. "Nếu là con người bình thường giết, cô bé đó không biết kêu cứu sao? Hơn nữa chúng ta đều ở cùng tầng, chuyện lớn như vậy, làm sao một âm thanh nhỏ cũng không nghe thấy."

Câu này đúng là có lý, nét mặt mọi người trở nên bình tĩnh hơn.

Đường Dao Dao liếc Tằng Như Quốc một cái, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, quên mất không hỏi chú, chú đã nhìn thấy gì trong sương mù vậy?"

Tằng Như Quốc nghe thấy vấn đề này, nét mặt khó coi muốn chết, cắn môi hồi lâu, mới khàn giọng nói: "Toàn là... những xác chết biết đi."

Nói đến đây mọi người cũng không hé môi hỏi gì nữa.

Lâm Thu Thạch tự nhiên cảm thấy bản thân may mắn không có gan to tày trời đi khiêu chiến với đám sương mù đó, mặc dù chỉ qua lời của Tằng Như Quốc, nhưng cậu cũng có thể tưởng tượng ra cảnh vật nên thơ như chốn địa ngục đó.

Trong lúc bọn họ đang thảo luận, thì mẹ của chị em sinh ba kia xuất hiện, không biết từ khi nào bà ta đã quay về, trên người đã thay một cái tạp dề sẫm màu, bê trên tay một cái bát to.

Trong bát khói bay nghi ngút.

Bà nói: "Mọi người đói rồi đúng không? Tôi chuẩn bị món ăn thật ngon rồi này." Bà ta bước đến cạnh bàn, đặt bát xuống, "Mau nếm thử đi nào."

Trong tô đựng canh, trong canh nổi lềnh phềnh thịt viên tươi ngon, tỏa ra mùi thơm đậm đà.

Song song đó mọi người nhìn bát canh nhưng lại không ai dám động đũa, nét mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro