Không phải chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PORSCHE

Đôi chân tôi không thể di chuyển nhanh hơn qua các hành lang của Bệnh viện Đa khoa Bangkok phía sau cáng chở thi thể bị thương nặng của em  trai tôi Porschay.

Các bác sĩ tiếp tục hét lên những dấu hiệu sinh tồn khi họ vội vàng đưa em  vào phòng cấp cứu, và mặc dù anh không hiểu rõ họ đang nói gì nhưng anh biết rằng những con số giảm sút không phải là một dấu hiệu tốt.

Mặc dù các y tá muốn đưa tôi ra khỏi em ấy, nhưng không có thế lực nào trên thế giới này có thể giữ tôi khỏi em  ấy, kể cả người đàn ông tôi yêu nhất, Kinn, người đang cố giữ chặt tay tôi để kéo tôi ra khỏi cơn đau. phòng.

- Porchay, em  muốn gì thì ở lại với tôi đi!

Nhưng việc anh ta hét lên bao nhiêu cũng không thành vấn đề.  Dòng máu chảy từ xe cấp cứu đến phòng cấp cứu là lời nhắc nhở rõ ràng rằng em  tôi sẽ không qua khỏi vết thương.

KHÔNG!

Tôi không thể nghĩ về điều đó.  Điều đó thật không thể tưởng tượng được.  Porschay là điều duy nhất tôi thực sự có trên thế giới này, gia đình và niềm vui duy nhất của tôi.  Làm sao tôi có thể đứng lên chống lại bố mẹ mình nếu có chuyện gì xảy ra với anh ấy?  Không có em  ấy, tôi sẽ chẳng còn gì và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã không bảo vệ em  ấy.

Các bác sĩ tiếp tục nối các ống vào cơ thể em  để giúp em thở, tiêm đủ loại thuốc cho em  trong khi các y tá chạy quanh phòng mang theo những miếng băng đẫm máu mà họ kéo ra từ ngực em  để cố gắng cầm máu.

Tôi chưa bao giờ là một người đặc biệt sùng đạo, nhưng vào lúc đó tôi đang cầu nguyện bằng tất cả sức lực của mình với các vị thần trên toàn hành tinh đừng mang em  trai tôi đi.

"BIIIIIIIIIIIIIIIIP"

Đường dây của máy theo dõi nhịp tim bị xẹp xuống và máy phát ra một âm thanh khủng khiếp khiến tôi bàng hoàng. Âm thanh đó tôi đã nghe rất nhiều lần trong các bộ phim chính kịch nhưng không thể so sánh với việc sống trong thực tế. Âm thanh đó có nghĩa là tim của em  trai tôi đã ngừng đập.

- "BẤT CỨ ĐIỀU GÌ EM MUỐN NHẤT, PORSCHAY, ĐỪNG BỎ ANH! LÀM ƠN CHỐNG LẠI! Ở LẠI VỚI ANH, LÀM ƠN!"

- "Đưa anh ấy ra khỏi đây!" bác sĩ gia đình hét lên với các y tá, họ ngay lập tức đẩy tôi qua ngưỡng cửa phòng cấp cứu.

Nhưng vẫn chưa đủ, tôi tiếp tục đẩy họ như điên, cố gắng với lấy tay em  trai tôi đang nằm bất tỉnh trên giường.

- CHẾT TIỆT ĐỪNG CHẠM VÀO EM!, nước mắt tôi chảy dài trên má.

- Porsche, làm ơn dừng lại!, Kinn hét lên khi anh ấy ôm chặt tôi.  Nhưng tôi không muốn biết bất cứ điều gì, tôi chỉ tuyệt vọng nhìn thấy bàn tay của bác sĩ đang cố gắng hồi sinh trái tim của em  trai tôi.

- XIN VUI LÒNG PORSCHAY! PORSCHAY!

Đột nhiên tôi cảm thấy một cây kim ở cánh tay và Kinn giữ chặt tôi trong khi một số y tá kéo tôi ra khỏi phòng. Tôi muốn đấu tranh để giữ mình tỉnh táo nhưng thuốc có tác dụng nhanh chóng và điều cuối cùng tôi có thể nhìn thấy khi mất ý thức là cơ thể em  trai tôi bị điện giật ở ngực.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy một luồng sáng trắng mạnh trước mắt và tôi cảm thấy đau đầu dữ dội, đè bẹp hộp sọ của tôi, như thể tôi vừa say rượu. Dần dần tôi nhận ra mình đang ở đâu và mắt tôi đã quen với ánh sáng của chiếc đèn trong phòng cấp cứu.

Tại sao tôi không thể tỉnh dậy trong phòng người yêu như mọi ngày? Tại sao tất cả những điều này không chỉ là một cơn ác mộng?

Nhưng không, mùi rượu đặc trưng đã xâm chiếm khứu giác của tôi ngay lập tức và khiến tôi buồn nôn, khiến tôi nhận ra rằng đó không phải là một giấc mơ.

Kinn ngay lập tức nắm lấy tay tôi và đẩy tóc tôi ra để hôn lên trán tôi.

- "Porchay đâu rồi?" Tôi hỏi ngay và mặc dù Kinn không nói gì, tôi có thể biết từ cách anh ấy nhìn tôi rằng những gì anh ấy sắp nói với tôi không hề tốt đẹp chút nào.

- "Đầu tiên, anh phải bình tĩnh lại, làm ơn, anh không thể đứng dậy được", anh ấy buồn bã nói.

- "Anh trai Kinn của tôi đâu rồi?" Tôi hỏi khi nhanh chóng đứng dậy khỏi giường.  Đột nhiên mọi thứ đảo lộn và tôi nghĩ mình lại sắp ngất đi, nhưng người yêu tôi nhanh chóng kéo tôi vào vòng tay anh ấy.

- "Anh muốn gì cũng được, Kinn, đưa em đến chỗ em  trai em," tôi nói với anh ấy khi tôi làm rơi huyết thanh đã bôi lên cánh tay mình.

- "Làm ơn dừng lại đi. Em phải nghỉ ngơi," anh ấy nói, cố gắng ngăn tôi đứng dậy, nhưng tôi vẫn khăng khăng muốn đến Porschay.

- "Chết tiệt Kinn! Porschay đâu rồi?!," tôi hét vào mặt anh ấy.

Anh ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm và nhẹ nhàng giữ mặt tôi trong tay. Đôi mắt anh ấy dường như đang che giấu điều gì đó nhưng tôi không thể đoán được đó là gì, tôi thậm chí không thể nghĩ về ý nghĩa của ánh mắt đó.

- "Anh rất xin lỗi tình yêu của anh...," Kinn nói và nước mắt bắt đầu chảy dài trên má anh ấy.

- "Không Kinn. Đưa em đến Porschay"

- "Em  trai em..."

Đưa tôi đi cùng em ấy"

- "Porsche em  ấy..."

- "Đừng nói thế"

- "Porsche..."

- "Những gì em muốn nhất, đừng nói thế!"

- "Tình yêu của anh. Em  trai em không còn ở bên chúng ta nữa"

- "Em đã bảo anh  đừng nói thế mà! Đưa anh đi cùng em  ấy!"

- "Porsche!  Porschay đã chết!"

Nghe những lời đó giống như bị tạt một xô nước lạnh. Không, như thể cơ thể tôi đã vỡ tan. Không, tôi cảm thấy như mình sắp chết.

Tiếng hét đau đớn thoát ra khỏi cổ họng tôi không chỉ khiến Kinn, người đang ôm chặt tôi vào ngực, sợ hãi mà còn cả tôi. Chưa bao giờ trong đời tôi nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy nỗi đau dữ dội như vậy trong tâm hồn. Tôi đã không cảm thấy điều đó khi Kinn bị bắn trên núi và tôi cũng không cảm thấy điều đó khi biết sự thật về cái chết của cha mẹ tôi.

Nỗi đau này thật không thể tưởng tượng nổi. Không thể chịu đựng được.

Tôi chỉ có thể hét lên. Cho dù Kinn ôm tôi chặt đến mức nào, tôi vẫn cảm thấy hoàn toàn tan vỡ.

Ai mà ngờ rằng chỉ vài ngày trước, tôi còn đang ăn mừng sinh nhật lần thứ 18 của em  ấy cùng anh trai mình.

Ai mà ngờ rằng chỉ vài ngày trước, tôi đã nghĩ rằng mình hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro