Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Porsche không ngủ được. Việc nằm trằn trọc mãi cuối cùng cũng khiến cậu chán nản và căn phòng quá nóng bức khiến cậu không thể chìm vào giấc ngủ. Cậu đứng dậy và rời khỏi phòng, gật đầu với hai vệ sĩ làm nhiệm vụ ở trước cửa rồi di chuyển đến canteen. Có một bóng đèn duy nhất được bật sáng ở góc phòng và cậu dừng lại khi nhận ra Chan đang ngồi ở đó cùng một ly rượu whisky. 

"P'Chan?"

Chan ngẩng đầu lên, anh không biết là có người đến và thở dài một hơi khi nhận ra đó là Porsche. Cậu vệ sĩ trẻ tuổi tiến lại gần và dừng lại khi nhận ra chai rượu whisky đã gần như cạn sạch.

"Tôi chưa uống hết. Đó mới là ly đầu tiên của tôi." Chan khẽ nói và Porsche gật đầu.

"Muốn tôi pha cho anh một thứ gì đó mạnh hơn không?" Porsche cười toe toét.

Chan lắc đầu và ra hiệu cho Porsche ngồi xuống. Anh yêu thích rượu whisky như cách bản thân yêu cuộc sống này vậy, gọn gàng và sạch sẽ. Ngay cả khi là một cựu điệp viên và sát thủ, anh cũng không cần phải sử dụng tâm trí hay sức lực của mình. Ông chủ ra lệnh bất cứ thứ gì ông ấy muốn và Chan sẽ thực hiện. Anh bị gia tộc Theerapanyakul bắt giam sau khi họ chiếm được vùng đất Welasmongkonchai. Đó là một trận chiến khủng khiếp và cả gia đình buộc phải quy phục trước Khun Theerapanyakul. 

Chan nhấp thêm một ngụm rượu, ngừng lại việc hồi tưởng và Porsche nhìn anh, có một tia sáng kỳ lạ hiện lên trong mắt cậu. 

"Anh có gia đình không, P'Chan?". Porsche đánh liều hỏi. Chan lắc đầu. Anh đã sống cô độc nhiều năm sau khi cha mẹ qua đời sau một vụ tranh đấu khác của mafia về địa bàn. Anh là người sống sót và nhận lấy những vết sẹo là minh chứng cho những gì đã xảy ra. 

"Anh có lo sợ về những gì sắp xảy đến với chúng ta không? Về Kai nữa?" Porsche quan sát biểu cảm của Chan một cách cẩn thận.

"Một vệ sĩ không có quyền sợ hãi. Họ phải luôn không sợ hãi. Và khi đến thời điểm thích hợp, họ phải phục tùng chủ nhân của mình." Chan đáp, mắt anh vẫn nhìn vào ly whisky. 

"Tôi không nói với tư cách là một vệ sĩ, P'Chan. Ý tôi là người yêu của cô ấy." Porsche giải thích.

Chan thở dài. "Tôi có quyền gọi Khun Kai là người yêu của mình không?" Porsche bối rối nhíu mày. "Trước khi là người yêu của tôi, cô ấy là vợ của cậu chủ và là người cần được bảo vệ trong gia tộc. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy bất kể mối quan hệ của chúng tôi là gì." Chan uống cạn ly rượu và đứng dậy. 

"Tôi khuyên cậu nên lo cho bản thân N'Porsche." Biểu cảm của Chan trở nên nghiêm trọng. "Nếu cậu nghĩ rằng tôi đang gặp nguy hiểm, cậu đã quên mất mối quan hệ của Kinn và Kai."

Porsche cảm thấy đất dưới chân cậu như sắp sụt xuống. 

"Trong những bộ phim truyền hình, kẻ phản bội nào sẽ có kết cục tệ hơn? Người tình... hay là người chồng?"

/////

Bầu không khí căng thẳng bao trùm lấy Chính gia vào sáng hôm sau. Nguyên nhân là bởi một tấm thiệp mời được đặt ở trước cửa và được người gác cổng đưa đến. Đó chắc chắn là một điều gì đó quan trọng, một bao thư được in nổi và niêm phong bằng sáp. Khun Korn đã mở nó ra và thấy một tấm vé cho buổi khai mạc phòng trưng bày ở trung tâm thành phố Bangkok.

"Triển lãm The Rising Star." Ông đọc lên và Kai có thể cảm thấy tim mình bắt đầu đập mạnh.

"Nó không phải là...". Kinn lên tiếng.

"Buổi triển lãm mà Gulf đã lên kế hoạch thực hiện trước khi chết." Kai tiếp lời hắn và cô nhìn Khun Korn bằng ánh mắt nghiêm túc. 

"Thiệp mời có tên Khun Kai ở trên. Anh ta muốn cô đến đó. Một mình." Giọng nói của Chan trở nên không mấy thoải mái. 

"Không đời nào! Cô không thể đến đó một mình! Anh ta là một kẻ điên!" Porsche lên tiếng phản đối nhưng rồi phải im lặng trước cái nhìn cảnh cáo mà Khun Korn dành cho cậu.

"Tôi sẽ đi." Tất cả mọi người đều quay sang nhìn cô.

"Kai, nếu không có vệ sĩ theo cùng, em có thể sẽ bị thương. Không an toàn chút nào." Kinn phản đối nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu từ Kai. 

"Em phải đi. Các vệ sĩ có thể theo dõi ở bên ngoài và em cũng sẽ mang súng theo. Em có thể xử lý anh ta." Kai giải thích.

Kinn nhìn Chan, người đang nhìn Kai với vẻ mặt lo lắng. Nhưng đã quá trễ. Tất cả đều nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Kai. Cô sẵn sàng để đi một mình. Cho dù họ có muốn hay không.

/////

Phòng trưng bày là một tòa nhà gạch đỏ đơn giản ở trung tâm thành phố Bangkok. Gia tộc Theerapanyakul nổi tiếng trong giới nghệ thuật, dinh thự riêng của họ tự hào có những bức tranh đẹp nhất và hiếm có nhất trên thế giới. Bản thân Kai đã từng nhiều lần hẹn hò cùng Gulf trong các cuộc triển lãm và đấu giá, cô phải sửng sốt trước số tiền mà những người giàu có sẵn sàng bỏ ra cho một bức vẽ. Nhưng đối với Gulf, đó là nghệ thuật và niềm đam mê mà anh tôn thờ.

Cô leo lên những bậc thang phía trước, quan sát xung quanh không thấy có người và xe. Gulf rất có thể đã làm điều này để đảm bảo sự riêng tư và thậm chí là không có ai ở hành lang khi cô tiến vào phòng trưng bày. Tim cô đập mạnh và cô đi vòng quanh những bức tranh được treo trên tường. Cho đến khi đối mặt với bức tranh lớn nhất ở cuối căn phòng và trái tim cô như ngừng đập. 

Một bức tranh tuyệt đẹp. Bất chấp ánh sáng mờ ảo, không ai có thể không nhận ra những màu sắc khác nhau tạo nên bức tranh trừu tượng. Đó là hình ảnh một con chim sẻ đang bay, cánh và thân của nó có màu đỏ và xanh rực rỡ, màu sắc theo phong cách hoàng hôn pha trộn một cách hoàn hảo. Cô không biết bản thân đã đứng đó nhìn ngắm bức tranh được bao lâu, cho đến khi bị giật mình bởi tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau.

"Em thích nó không, tình yêu?"

Kai quay lại và trong mắt cô là Gulf Kanawut Theerapanyakul. Anh có cùng chiều cao với Kinn, mặc một bộ vest màu đen. Tóc của anh đã được cắt, không còn tóc đuôi ngựa và thay vào đó là tóc dài ngang trán, khiến anh trông trẻ hơn, ngây thơ và dễ thương hơn. Anh khẽ nở một nụ cười và Kai thả lỏng hơn, cô cũng mỉm cười khi nhìn vào đôi mắt đen của anh.

"Anh đã vẽ nó?" Cô lên tiếng và anh đưa tay ra. 

"Chúng ta còn nhiều điều cần phải đuổi kịp, tình yêu. Đi với tôi nào".

/////

2022.07.26


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro