9. Ran Out Of Reasons

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Porsche trở lại biệt thự Theerapanyakul và mang theo Porchay. Về phần cậu nhóc, nó vô cùng thích thú khi được sống ở một nơi sang trọng như vậy, sau nhiều năm sống trong ký túc xá của trường. 

"Vậy, tại sao chúng tôi vẫn chưa nhận được thông tin?"

Porsche trở lại hiện tại, cậu cố gắng tập trung vào cuộc họp. Kinn, cậu, Vegas đang ngồi bàn luận chuyện làm ăn nhưng Porsche lại lo lắng khi nhìn thấy cậu em trai ở xa đang nhảy múa với Tankhun trong vườn. 

Một số người ở đây là người của Porsche, họ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện khi được yêu cầu. Porsche không giữ bất kỳ vệ sĩ nào cho riêng mình, cậu luôn thích ở một mình. 

"Ba người của gia tộc Theerapanyakul đã bị tấn công vào một ngày sau đám cưới của tôi và vẫn không có thông tin cho thấy đó là ai? Tại sao đến thời điểm này tôi vẫn phải trả tiền cho mấy người?" Porsche nói với giọng hơi bực bội.

Một trong những thuộc hạ của cậu đã giật mình vì điều đó. "Khun Porsche, chúng tôi đang điều tra..."

"Đừng cho tôi những điều nhảm nhí nữa, Mark. Đã nhiều tháng rồi. Liệu hành động của cậu có giống như vậy không nếu tôi là người bị tấn công?"

Trong phòng im lặng đến choáng ngợp khi sự căng thẳng trở nên tồi tệ hơn. Pete đứng sau Vegas rút súng, trong khi Arm, Pol và Chan mỗi người ở một góc.

"Chúng tôi xin lỗi, Khun Porsche." Thuộc hạ của cậu đáp lại. 

Kinn uống nốt phần rượu whisky còn lại rồi lắc đầu. "Có sức ép nào giữa các cậu và người của tôi không? Mất bao lâu để nhận ra chúng ta đang chung một chiến tuyến? Không có Kinn và Porsche, đây là Chính gia." 

Vegas lên tiếng bằng phát âm tiếng Anh hoàn hảo của gã. "He's right, we are on the same team now, you and I."

Porsche lắng nghe một số cuộc trao đổi trước khi đưa ra quyết định.

"Nếu tôi thấy ai đó chểnh mảng chỉ vì đó không phải là vấn đề trực tiếp của Kittisawat, thì đó sẽ là ngày cuối cùng của người đó ở đây." Porsche nói một cách dứt khoát. 

"Vâng, Khun Porsche."

"Chúng tôi sẽ quay lại với nó ngay lập tức, thưa cậu chủ."

"Tôi hiểu rồi, Phi."

Porsche gật đầu và đứng dậy, các thuộc hạ của cậu cũng như của Kinn rời đi, chỉ còn cậu, Kinn, Vegas và Pete trong phòng. 

Sau đó Pete di chuyển từ phía sau Vegas đến và ngồi bên cạnh gã.

"Pete, đã nhiều lần anh nói cậu ngồi cùng rồi mà." Kinn nhẹ nhàng nói, khiến Pete ngập ngừng.

"Đó là bản năng của em rồi, Phi. Em đã phục vụ Chính gia với tư cách vệ sĩ, em không nghĩ rằng mình có thể ngừng làm điều đó." Em mỉm cười, liếc nhìn Vegas, người đang chăm chú nhìn vào người yêu của mình. 

Porsche cảm thấy như muốn đột quỵ trước sự ngọt ngào của hai người.

"Ừ, anh nhớ rồi. Lí do ngớ ngẩn của Vegas để có em khi em mới bắt đầu làm việc ở đây." Kinn bật cười, hắn tự rót cho mình một ly khác.

Porsche trở nên hào hứng khi nghe chuyện Kinn vừa nhắc đến. Cậu cười trêu chọc Vegas, người đang đỏ mặt giận dữ. "Aw, có thật không?"

Vegas nhún vai. "Em ấy là mối tình đầu của tôi. Tôi nhớ rõ ngày đó, khi tôi 18 tuổi và đang tận hưởng kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học. Hôm đó, một nhóm vệ sĩ mới được giới thiệu, nhưng người duy nhất tôi có thể nhìn là Pete. Có thể nói, đó là tình yêu sét đánh. Khi biết em ấy được giao cho Hia Khun, tôi đã đến và cầu xin anh ấy cho tôi có Pete và cuối cùng anh ấy đã đồng ý. Lúc đó Pete chỉ xem tôi là một trong những người em ấy phải bảo vệ."

Lúc này Porsche ước gì mình có một ít bỏng ngô. Cậu gật đầu đầy phấn khích. "Sau đó mọi chuyện như nào?"

Pete cười toe toét và quyết định thay gã kể tiếp. "Anh ấy xuất hiện ở mọi nơi tôi có mặt. Bất cứ khi nào tôi phải gác đêm vào mùa đông, anh ấy sẽ mang cà phê cho tôi và khoác áo khoác lên cơ thể đang run rẩy của tôi." Pete mỉm cười khi nhớ lại. "Đôi khi, anh ấy thậm chí còn ở lại cả đêm bên cạnh tôi, chúng ta cùng nhau trò chuyện về những thứ ngẫu nhiên."

"Em cũng ở lại cùng tôi bất cứ khi nào tôi phải chuẩn bị cho các kỳ thi." Vegas tiếp lời Pete. "Em là lí do giúp tôi là người đứng đầu ở trường đại học."

"Làm gì có đâu, do anh đã chăm chỉ mà babe."

"Nhưng em là chất xúc tác. Bất cứ lời động viên nào của em cũng giúp anh có thêm động lực."

"Anh tâng bốc em quá nhiều rồi Wegath..."

Porsche liếc nhìn Kinn với niềm khao khát trong lòng. Chuyện tình của họ giống như một câu chuyện cổ tích và tình yêu của họ dành cho nhau cứ thế lớn dần theo từng ngày. Thế nhưng mặt khác, cậu đã làm gì sai trong cuộc đời mình?

Kinn có vẻ không quan tâm lắm đến câu chuyện của họ, điều này có thể hiểu được vì hắn đã chứng kiến tình yêu của họ trong suốt thời gian qua.

"Ừ, chuyện của bọn tôi kéo dài khoảng bốn năm, cho đến khi tôi tốt nghiệp. Hôm đó, cuối cùng tôi cũng thu hết can đảm để rủ Pete đi chơi và cậu có biết em ấy đã nói gì không?" Vegas thở dài. "Em còn nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ hỏi em."

"Nghe đáng yêu thật. Hai người là soulmate, cả hai đều có một nốt ruồi ở cùng một vị trí trên mặt." Porsche tiếp lời.

Kinn ngắt lời cậu. "Thôi nào, đó chỉ là những câu chuyện thần thoại. Nhiều người cũng có nốt ruồi trên má còn gì."

Vegas và Pete thoát ra khỏi bong bóng tình yêu của họ. "Cũng có thể? Nhưng em tin vào nó. Soulmate có tồn tại."

"Vậy chắc soulmate của anh chết rồi." Kinn đáp, ngay lập tức hắn nhận được một cú đấm vào vai từ Vegas. 

"Anh vừa nói gì vậy, đồ ngốc này!" Gã thì thầm nhưng Porsche đã nghe thấy. 

"Cũng có thể." Porsche nói, cậu tỏ vẻ không quan tâm. "Soulmate của tôi không tồn tại."

Pete lúng túng cười rồi tìm cách rút lui. "Chắc là Venice dậy rồi, em phải đi đây."

Vegas nhìn cậu bất lực khiến Pete lắp bắp trước khi nắm lấy tay gã. "Venice thích Vegas hơn khi thằng nhóc thức dậy."

Porsche suýt chút bật cười trước nỗ lực tìm cách thoát khỏi tình huống kỳ quặc của họ.

Chuyện xảy ra thường xuyên, bất cứ ai cũng có thể nói Kinn với cậu có những xung đột chưa được giải quyết. Porsche đã cố gắng nhiều lần, nhưng Kinn quá cứng đầu. Cậu nghĩ có lẽ việc Kinn cầu xin cậu trở lại sẽ giúp mọi chuyện ổn hơn một chút, nhưng hóa ra, Kinn chỉ đang lo lắng về danh tiếng của mình.

"Mọi người sẽ bàn tán nếu em đột ngột rời đi." Đêm đó Kinn nằm cạnh cậu và hắn đã nói như vậy "Họ sẽ nghĩ rằng chúng ta lại bị chia rẽ và một số gia tộc có thể nổi lên chống lại chúng ta."

Porsche không trả lời, điều đó khiến cậu mệt mỏi.

.....

Vài ngày sau, Porsche thức dậy một mình như thường lệ. Không nên thất vọng đâu, mọi chuyện diễn ra theo cách này hàng ngày. Kinn chắc đang làm việc, nhưng không hiểu sao hôm nay cậu lại cảm thấy muốn ở bên cạnh hắn.

Cậu lướt điện thoại, kiểm tra email rồi ngạc nhiên ngồi dậy. Có một email từ một trong những thám tử của cậu, cậu nhanh chóng mở ra.

Tim cậu đập nhanh khi biết thông tin. Có một đoạn video CCTV bị mờ về thời điểm Kim bị tấn công, nhưng có thể thấy rõ một số khuôn mặt. Chết tiệt, Porsche đã nhận ra họ. Cậu có kình địch cũ từ gia tộc này và giờ tất cả đã có lý.

Kim là mồi nhử cho cậu và Kinn. Giết một trong hai người sẽ dễ dàng làm suy yếu gia tộc của họ và cậu không nghĩ việc này sẽ sớm dừng lại.

"Chết tiệt, Kinn." Cậu nhanh chóng bấm số của Kinn, đợi hắn bắt máy. Đúng như dự đoán, tên khốn đó đã không làm vậy. Porsche bực bội rên rỉ và đứng dậy để tìm Kinn.

"Kinn?" Cậu gõ cửa phòng họp, không nhận được hồi âm liền đi vào nhưng lại thất vọng vì trong phòng không có ai.

Khi đi quanh dinh thự để tìm Kinn, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình. Cậu cảm thấy quá lo lắng không biết hỏi anh, chỉ ngụy trang dưới những sải bước đầy tự tin quanh nhà.

Pete đang ở trong phòng tập thể dục và tập luyện với các vệ sĩ khác. Điều khiến Porsche ấm lòng là cậu ấy không bao giờ lợi dụng địa vị là bạn đời của Vegas, cậu vẫn tiếp tục công việc trước đó và gắn bó với nhiệm vụ của mình.

Cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy Vegas hóng gió ngoài vườn, nhìn Venice và Grey chơi đùa và lăn lộn trên bãi cỏ mát rượi.

"Chào buổi sáng, anh bạn! " Porsche nói, Vegas nhìn lại cậu một cách thú vị.

"Buổi sáng của chúng tôi vẫn tốt, nhưng tôi nghĩ chồng cậu không đi theo hướng đó." Gã trêu chọc cậu.

"Sao cơ?" Porsche hỏi lại với sự sợ hãi trong lòng. "Kinn ở đâu? Hắn vẫn ổn chứ?"

"Bình tĩnh nào. Aw, cậu thật dễ thương." Vegas tập trung sự chú ý vào chỗ Venice đang đuổi theo Grey.

"Vegas. Hắn ở đâu?"

"Tôi đã đi đến kết luận rằng chỉ có Kittisawat mới có thể đánh bại Kinn." Vegas trông thích thú. Porsche đã đến giới hạn, cậu sắp nổi trận lôi đình khi Vegas tiếp tục giải thích.

"Porchay đã bắt cóc Kinn và hình như đang bắt anh ấy thực hiện những điệu nhảy tiktok từ một tiếng trước." Vegas vui vẻ tận hưởng tình huống thỏa hiệp của anh họ mình.

"Hắn... Cái gì cơ?" Porsche lắp bắp.

"Ừ, có lẽ cậu nên đi giải cứu anh ấy." Vegas nháy mắt. "Họ đang ở trong bãi đậu xe."

Chết tiệt. Porsche không thể tin vào mắt mình trước cảnh tượng đó. Trong bãi đậu xe trống trải, có rất nhiều xe hơi đắt tiền, thuộc sở hữu của gia tộc Theerapanyakul và sau đó là em trai của cậu, đang khiến người chồng ngốc nghếch của cậu phải nhảy theo một bài hát Kpop nào đó. 

That, that I like that baby

That, that I like that

Porsche đứng quan sát họ vui vẻ, Chay trông rất hài lòng. Nhóc réo lên trước đoạn video mà mình quay được và đưa cho Kinn xem. "Anh rất giỏi trong việc này, P'Kinn!"

"Có thật không?" Kinn liếc nhìn chiếc điện thoại rồi gật đầu đồng ý. "Anh nghĩ chúng ta đã làm tốt. Đây là challenge gì vậy?"

"Là That That Challenge. Nó đang thịnh hành những ngày gần đây!". Chay đáp.

"Anh không hiểu gì cả." Kinn trông rất bối rối, mồ hôi nhễ nhại trong bộ vest sau khi nhảy, mái tóc rối bù tuyệt đẹp với phần mái dính lên trán.

"Sao cơ?"

"Chúng ta đang thách thức ai? Hay ai đã thách thức chúng ta? Và chúng ta giành được gì nếu chiến thắng thử thách?"

Porsche vội vàng xuất hiện khi thấy vẻ mặt của Chay. "Chay, anh đến rồi! Có chuyện gì vậy?" 

Chay nhanh chóng vượt qua cú shock và ôm lấy Porsche. "Không có gì đâu, Hia. Em và P'Kinn đu trend tóp tóp ấy mà."

"Có thật không? Anh không biết Kinn có thể nhảy đấy." Porsche nhìn hắn đầy thách thức.

Chay cười rạng rỡ vì điều đó. "Ôi trời ơi, Hia. Anh sẽ không tin đâu, anh ấy giỏi hơn em. Để em chỉ cho anh..."

"Chay." Porsche đã ngăn nhóc lại. "Anh cần nói chuyện với P'Kinn. Em về phòng được không?"

Chay như muốn phản đối nhưng rồi cũng gật đầu. Đột nhiên nhóc ôm lấy Kinn, khiến hắn không khỏi ngạc nhiên. Sau đó Kinn nhẹ nhàng vỗ đầu nhóc.

"Cảm ơn, P'Kinn! Anh là nhất!"

"Này!" Porsche cau mày.

"Aw, anh cũng là người giỏi nhất Hia! Anh biết em yêu anh mà." Porchay vẫn tay chào họ rồi bỏ chạy vào trong biệt thự. 

Khi chỉ còn hai người, phong thái vui vẻ của Kinn giảm xuống, hắn bắt đầu sửa lại mái tóc của mình.

"Tôi xin lỗi về mấy trò của Chay. Thằng bé còn nhỏ..." Porsche lên tiếng.

"Này, này. Không sao đâu." Kinn giơ tay đầu hàng. "Tôi thực sự rất thích nó. Lâu lắm rồi tôi không được vui vẻ như thế này."

Porsche chớp mắt. "Anh làm thật đấy à?"

Kinn gật đầu. "Mặc dù khi tôi nói với Chay rằng tôi không biết tiktok là gì, thằng bé nhìn tôi như thể tôi vừa xúc phạm tổ tiên của nó vậy. Nhưng nó là một đứa trẻ ngoan."

"Anh có chắc thằng bé không làm anh khó chịu?" Porsche hỏi thêm một lần nữa.

"Không có gì. Tôi ước gì Kim cũng giống như em ấy, thay vì là một anh chàng trầm tĩnh nghiêm túc và hiếm khi gặp chúng tôi." Kinn nhẹ nhàng nói. "Thật sảng khoái khi có em ấy ở đây."

Porsche cảm thấy trái tim mình rung động trước cái cách mà Chay và Kinn gắn bó với nhau. Cậu cố gắng mỉm cười trước khi nhớ ra lí do tại sao cậu lại ở đây.

"Kinn." Porsche lấy điện thoại ra cho hắn xem. "Anh nhìn đi."

Nụ cười sảng khoái của Kinn hoàn toàn biến thành một cái nhìn chết chóc. Một lúc sau, hắn trả lại điện thoại cho Porsche.

"Chúng ta làm gì bây giờ?" Porsche thở dài hỏi.

Kinn suy nghĩ một lúc. "Chúng ta nên nói chuyện với bố tôi. Có lẽ là cả chú của em nữa?"

Porsche co rúm lại vì điều đó. "Không, tôi không muốn để tên khốn đó ở gần chúng ta."

Đôi lông mày của Kinn nheo lại. Porsche cố gắng giữ bình tĩnh khi Kinn đến gần hơn và nắm lấy eo cậu. Chúa ơi, đã quá lâu rồi, vậy mà đầu gối của cậu vẫn không ngừng run lên mỗi khi cậu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đó.

"Porsche." Hắn thì thầm

Làm sao anh có thể muốn tôi lắng nghe anh khi anh cứ gọi tên tôi như thế này?

"Ừ?" Porsche chớp mắt.

"Em có ổn không?" Kinn ngập ngừng nói như thể đang đến gần một đứa trẻ đang sợ hãi.

Porsche biết rõ điều đó có nghĩa là cậu đang cư xử như thế nào. Câu hỏi ngụ ý sâu xa hơn rất nhiều, cậu có thể dễ dàng đọc được đó.

"Anh đổ mồ hôi nhiều quá." Porsche đáp lại, cậu lấy khăn tay từ trong túi ra. "Chay thực sự làm anh kiệt sự, anh nên từ chối nó."

Kinn im lặng để Porsche lau mặt cho hắn và tránh giao tiếp bằng mắt. Cậu có thể biết Kinn đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn đang nghĩ về điều gì? Tên khốn đó không nhớ chuyện vớ vẩn, còn đối với Porsche, nó đã trở thành địa ngục kể từ đêm đó. Cậu không thể ngừng nghĩ về nụ hôn của họ, cách đôi môi họ chạm nhau và mọi thứ trở nên đúng đắn như thế nào.

Bây giờ, nó như thể chưa từng xảy ra.

"Đây, xong rồi." Porsche thậm chí còn không để tâm, cậu nhét lại miếng vải đã qua sử dụng vào túi.

Khi rời khu nhà bằng những bước đi nhanh chóng, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Kinn trên lưng mình. Trái tim cậu đau đớn khi sống như thế này.

Nhưng có bất kỳ sự thay thế nào khác không?

.....

Buổi tối ngày hôm sau, mọi người quyết định chỉ ngồi lại với nhau và nói chuyện. Porsche đã biết rằng đây là một trong những thời điểm họ chỉ cần thư giãn và nghỉ ngơi, cậu cảm thấy vui khi có mặt ở đó.

Gia đình nhỏ của Vegas và Pete, Kinn, Porsche, Tankhun và Porchay đã cùng nhau thư giãn. Porsche cố gắng không vặn vẹo khi cánh tay Kinn đang đặt trên vai cậu thể hiện tình cảm rõ ràng.

Họ sẽ phải giả vờ hạnh phúc trong bao lâu?

"Ôi trời ơi!" Chay giật nảy người khi đang lướt lướt thứ gì đó trên điện thoại của mình.

"Cái gì vậy?" Porsche khịt mũi, cậu cắt một ít táo cho Kinn.

"Hia, tiktok của chúng ta nổ tung rồi! Có rất nhiều người bạn Mỹ của em và những người khác đang simp P'Kinn!"

Porsche ngừng cắt quả táo, cậu nắm chặt con dao hơi quá còn Kinn cau mày bối rối. "Simp?" Hắn nhìn Porsche để cầu cứu nhưng cậu chỉ nhún vai.

"Ồ, nó có nghĩa là họ đang phát cuồng vì anh đấy, P'Kinn!" Chay cố giải thích.

Kinn một lần nữa quay lại nhìn Porsche để tìm kiếm sự trở giúp. "Nó có nghĩa là họ nghĩ rằng anh đẹp trai và có thể thích anh."

Kinn chậm rãi gật đầu, như thể đã hiểu. "Okay, anh đã hiểu."

Porsche cười khúc khích. "Anh cứ như ông già ấy."

Cậu nhảy dựng lên khi Kinn lợi dụng vị trí của mình và đặt tay lên cổ cậu. Kinn dường như nhận ra có gì đó không đúng, hắn ngay lập tức dừng lại và rút tay về. Porsche muốn bật khóc, cậu nhớ lại những gì đã xảy ra trong đêm tân hôn của họ. Kinn có lẽ sẽ hoài nghi về việc làm điều gì đó như vậy một lần nữa.

Porsche quay lại với quả táo, cậu đưa cho Kinn một miếng rồi tiếp tục gọt.

Chay cứ đọc bình luận trên post của mình, không quên căng thẳng. "P'Kinn, anh đã nhận được ít nhất mười hai lời cầu hôn trong phần bình luận của em."

Vegas phát ra một tiếng huýt sáo nhỏ khi nghe điều đó. "Cẩn thận đấy, Chay. Anh trai của nhóc có thể sẽ ghen." Gã trêu chọc.

Porsche bật lại. "Tôi không quan tâm đâu. Cuối ngày chính tôi là người mà anh ấy ngủ cùng."

Ngay khi vừa dứt lời, Porsche đã nhận thức được mình vừa nói những gì. Cậu muốn lấy não của mình ra và đấm cho nó trận vì đã phát ngôn ra những lời như vậy. Nhưng sự im lặng đến choáng váng đã chứng minh điều đó. 

"Ôi trời, cậu đang ghen kìa." Pete lên tiếng.

Porsche mạo hiểm liếc nhìn Kinn và trời ơi, cảnh tượng đẹp làm sao. Làn da trắng của hắn đỏ ửng lên, hắn trông như một thứ gì đó đang chờ bị nuốt chửng.

Rất may, tiếng khóc của Venice đã cứu cậu thoát khỏi tình huống khó xử và ngay sau đó cuộc trò chuyện đã chuyển sang chủ đề khác.

"Vậy thằng Kim có đến hay không?" Một lúc sau Khun lên tiếng hỏi.

"Có thể, em đã rủ nó rồi." Vegas thở dài. "Nó không bao giờ ở nhà."

Chay cau mày. "Kim là ai vậy Hia?"

Kinn thay cậu trả lời câu hỏi. "Nó là em trai út của anh. Lớn hơn em một chút, anh nghĩ em có thể sẽ thích nó."

Chay gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. "À em biết rồi." Sau đó nhóc quay lại xem tiktok.

Một lát sau, Porsche mỉm cười nhìn Kim đậu xe trước biệt thự. Chay không để ý đến anh, trong khi những người khác tỏ vẻ ngạc nhiên và vui mình khi thấy anh.

Kim bước đến chỗ họ với cây đàn trên lưng. "Hey."

Porsche thích thú quan sát khi thấy Chay giật nảy người vì giọng nói của Kim. Thật hài hước là sau đó điện thoại rơi khỏi tay nhóc và miệng nhóc mở to, nhóc ôm chặt lấy ngực mình vì shock.

Kim nhướng mày nhưng rồi mắt anh mở to khi Chay hét lên một tiếng lớn nhất từ trước đến nay.

"WIK? ÔI TRỜI ƠI, ANH LÀ WIK?!! EM LÀ FAN SIÊU TO KHỔNG LỒ CỦA ANH, P'WIK ÔI TRỜI ĐẤT ƠI EM..."

"Không, không, đừng làm gì." Kim trông cũng thích thú khi đặt cây đàn của mình xuống.

Kinn không hiểu tại sao Chay lại trông như thể nhóc sắp lăn đùng ra ngất. "Chuyện gì vậy?"

"P'Kinn? Anh mời WIK đến hát cho chúng ta nghe? Anh có thể làm điều đó?!" 

Kinn bật cười. "Anh không hiểu."

Trong khi đó, Kim ngồi xuống bên cạnh Tankhun, lấy một món ăn nhẹ ngẫu nhiên trên bàn.

"Trời ơi, anh có nhớ hôm qua em nói với anh rằng em là fan của ca sĩ này và muốn xem remix tiktok tiếp theo của anh ấy không? Là anh ấy, WIK!" Chay không thể ngừng nhìn chằm chằm vào Kim trong khi thì thầm với Kinn.

Kinn định nói với Chay sự thật nhưng Porsche huých hắn một cái và nở một nụ cười. Kinn gật đầu một cái, tiếp tục trò đùa.

Kim vừa mỉm cười, một cảnh tượng hiếm hoi.

Chay lấy từ trong túi ra một cây bút. "P'WIK, anh có thể viết tên lên áo em được không?"

Mọi người nhìn Kim đứng dậy cầm lấy cây bút và viết tên mình lên áo Chay, người chắc chắn sẽ ngất đi vào lúc này.

"Em tên là gì?" Kim hỏi.

Bất ngờ vì câu hỏi nên Chay giật bắn mình. "Uh, Porchay khab."

Kim liếc nhìn Porsche. "Em trai của anh?"

Porsche gật đầu cười toe toét.

Chay bắt đầu thở hổn hển. "Anh biết Hia của em? Trời ơi, cuộc đời em là một cú lừa..."

Kim quyết định thế là đủ rồi, anh nắm lấy vai Chay để thu hút sự chú của nhóc. "Kim. Tôi là Kim Theerapanyakul."

Mọi người bật cười khi biểu cảm trên khuôn mặt của Chay. Nhóc liếc nhìn Kinn và sau đó là Porsche rồi chạy khỏi đó và đến nơi nào đó ngẫu nhiên trong biệt thự.

"Em chơi ác quá." Kinn nói với Porsche. "Em có thể chỉ cần nói sự thật với em ấy."

"Điều đó có gì vui?" Porsche nhếch mép.

Kim liếc về hướng Porchay chạy rồi lắc đầu. "Có lẽ em nên về nhà thường xuyên hơn."

.....

Tối hôm đó, hắn trằn trọc trở mình trên giường. Hắn ngồi dậy, cau mày nhìn chiếc giường trống không. Porsche đang ở đâu? Bây giờ đã là hai giờ sáng.

Kinn bật ra tiếng chửi, hắn lấy súng rồi rời khỏi phòng. Hắn sững người khi nghe thấy tiếng ồn ào từ nhà bếp ở tầng dưới.

Từ từ tiến đến khu vực đó, Kinn nhắm súng vào bóng đen trong góc bếp. Trong bóng tối, hắn vấp phải thứ gì đó khiến kẻ đột nhập cũng rút súng chĩa về phía hắn.

Chết tiệt.

Đột nhiên, đèn bật sáng và Kinn rên lên một cách khó chịu và hạ súng xuống.

"Em đang làm cái quái gì thế?" Hắn lớn tiếng với Porsche, cậu cũng thu súng lại, trong tình trạng cảnh giác cao độ. 

"Tôi cũng có thể hỏi như vậy." Porsche rủa thầm và lắc đầu, trước khi lục soát các ngăn tủ một lần nữa.

"Tôi đến tìm em, em không ở trên giường." Kinn nghiêm túc nói, hắn lặng lẽ ngáp một cái.

Porsche chớp mắt trước khi đưa cho hắn xem gói mì ramen trên tay. "Tôi đói."

Kinn chăm chú nhìn gói mì. "Tôi có thể ăn một ít được không?"

Porsche đảo mắt, cậu lấy thêm một gói ramen khác và bắc chảo lên bếp.

Kinn ngồi trên quầy bếp, nhìn Porsche đang nấu mì cho cả hai người. Bầu không khí dịu đi một cách kỳ lạ theo cách riêng của nó, sau khoảnh khắc hai người chĩa súng vào nhau.

"Bỏ thêm cheese nhé." Kinn nói, Porsche đưa cho hắn miếng cheese.

"Tự thân vận động với cheese của anh đi."

Kinn suýt bĩu môi. "Em bị sao vậy? Tôi hỏi nhẹ nhàng vậy mà."

"Anh đúng là trẻ con đấy, Kinn."

"Lúc trước em còn nói tôi là một ông già. Bây giờ em lại nói tôi như trẻ con. Hãy dứt khoát đi chồng." 

"Nếu tiếp tục nói thì anh sẽ không có mì để ăn nữa đâu, Kinn."

"Được thôi." Hắn hậm hực.

Porsche nấu xong và họ lặng lẽ dùng bữa cùng nhau. Kinn đã quên mất lần cuối cùng hắn lén đi ăn ramen đêm khuya, có lẽ là từ hồi còn nhỏ. Kể từ khi hắn lớn lên trong thế giới mafia này, những thứ xa xỉ nhỏ bé như thế này đã bị thất lạc ở đâu đó.

Kinn nhìn thấy một ít nước sốt dính trên miệng Porsche. Không cần suy nghĩ, hắn dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau sạch, hắn nhớ lại Porsche cũng từng lau mặt cho hắn. Hắn chỉ đang trả ơn. 

Thời gian một lần nữa như ngừng trôi khi hắn cảm thấy thật khó để rút tay lại. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi của Porsche, chúng đỏ bừng vì đồ ăn cay.

Porsche đang nhìn hắn gần như xuất thần. Cậu liếc nhìn ngón tay cái của Kinn trên môi mình, sau đó đưa lưỡi ra liếm gia vị dính trên tay hắn.

Kinn nhanh chóng rút tay lại, như thể bị bỏng. Tim hắn đập loạn xạ khi hắn đứng dậy, lấy bừa một chai nước trong tủ lạnh. Hắn quay lưng lại với Porsche.

"Em có về phòng không?" 

Porsche im lặng một lúc rồi trả lời hắn. "Có, anh về trước đi."

Sau đó Kinn không thể ngừng nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình.

.....

Porsche quay lại sau năm phút, kinn cảm nhận phần giường phía bên phải bị lún xuống vì sức nặng.

Kinn nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc cho đến khi Porsche lên tiếng. "Không ngủ được?"

"Không."

"Chúng ta có thể nói chuyện không?"

Kinn thở ra một hơi. "Về chuyện gì?"

Hắn cảm nhận được Porsche quay sang bên hắn, vậy nên hắn cũng làm như vậy. Dưới ánh trăng, họ vẫn có thể nhận ra các đặc điểm của nhau và Porsche thở dài.

"Cảm ơn anh đã đối xử tốt với Porchay." Giọng Porsche nghe có vẻ rất biết ơn. "Chúng ta có thể có những khác biệt, nhưng anh đã không để điều đó xen vào giữa anh và em ấy. Hôm nay, anh đã khiến em ấy hạnh phúc và cảm thấy như ở nhà. Điều đó có ý nghĩa rất lớn với tôi, Kinn."

Kinn ngạc nhiên khi nghe những gì cậu nói. Hắn ậm ừ đáp lại. "Em đã từng khen tôi và nói rằng tôi là một người anh trai tốt. Tôi... chỉ đang chứng minh điều đó."

Porsche mỉm cười rất ngọt ngào khiến trái tim Kinn rung động. "Nhưng em ấy là em trai của tôi."

"Và cũng là em chồng của tôi." Kinn nói như một điều hiển nhiên.

"Hừm." Porsche ậm ừ, cậu gần như hài lòng với câu trả lời. "Không thể phủ nhận điều đó."

Im lặng một lúc, Kinn tiếp tục nói chuyện. "Porsche, em không bao giờ nói với tôi bất cứ điều gì."

Nghe đến đó, Porsche ngồi dậy một chút. "Gì cơ?"

"Em luôn hỏi tôi thế nào, cố gắng chăm sóc tôi ngay cả khi tôi đang là một thằng khốn nạn." Kinn nói những điều hắn đã suy nghĩ nhiều tuần nay. "Tại sao vậy? Tại sao em không bao giờ nói cho tôi biết em đang cảm thấy thế nào?"

Porsche cười nhẹ, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng khi nghe những lời hắn nói. Nó có vẻ u ám và đáng lo ngại.

"Tin tôi đi, Kinn. Anh không muốn biết."

"Nếu tôi muốn?" Kinn nhích lại gần, hắn hất văng chiếc gối chắn giữa hai người ra xa.

Trái tim hắn như muốn vỡ tung khi hắn nhận thấy những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên đôi mắt của Porsche, thấm ướt cả chiếc gối. 

"Tôi không muốn nói điều này với kẻ thù tồi tệ nhất của mình, Kinn. Mặc dù chỉ là vài tháng trước và hiện tại anh là chồng của tôi, nhưng tôi thậm chí không thể nói ra."

"Porsche, hãy nói với tôi." Kinn nhẹ nhàng nói, hắn vòng tay qua eo Porsche và kéo cậu lại gần. "Có lẽ tôi có thể giúp em? Tôi xin lỗi vì đã khiến em đau. Làm ơn."

Kinn cảm thấy bất lực vì Porsche chỉ lặng lẽ khóc. Hắn xoa lưng an ủi cậu, nhưng không hiểu vì sao điều đó chỉ khiến cậu càng khóc lớn hơn, cả người run rẩy dưới động chạm của hắn.

"Tôi mệt rồi Kinn." Cuối cùng cậu cũng lên tiếng sau khi im lặng một lúc lâu. "Sự tồn tại của tôi là một sự khốn khổ. Từng giây từng phút tôi chỉ tự hỏi tại sao mình vẫn còn sống?"

"P-Porsche..." Kinn áp lòng bàn tay vào mặt cậu, lau nước mắt cho cậu. "Đừng nói những điều như thế."

"Trong suốt thời gian qua, tôi đã không ít lần nghĩ đến việc kết thúc tất cả. Mỗi lần như vậy, điều kìm hãm tôi là em trai tôi, Kinn. Tôi không muốn em ấy mồ côi. Tôi biết vào cuối ngày em ấy sẽ gọi cho tôi và tôi cần phải sống vì điều đó. Thật dễ dàng, thật hạnh phúc, để chấm dứt sự đau khổ của tôi một lần và mãi mãi. Nhưng nhìn thấy Porchay, tôi không muốn em ấy phải đối mặt với những gì tôi đã phải làm. Tôi rất vui vì em ấy đã mở lòng với mọi người, đặc biệt là anh."

Kinn bật khóc, hắn thậm chí còn không biết tại sao. Hắn đã lâu không khóc, nhưng nhìn thấy Porsche như thế này, hắn không thể kìm nén được trái tim mình.

"Khi còn bé, tôi nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc nếu có tiền. Cho Pa, Mae và Chay của tôi tất cả những gì họ xứng đáng." Hơi thở của cậu trở nên run rẩy. "Tôi sẽ từ bỏ mọi thứ, Kinn. Từng thứ từng thứ một chỉ để nhìn thấy chúng thêm một lần nữa. Hãy nói với họ rằng tôi yêu họ nhiều như thế nào."

Kinn không thể kìm lại được nữa. Hắn để nước mắt của chính mình tuôn rơi, hắn ôm chặt Porsche vào lòng. Có trời mới biết hắn cảm thấy như thế nào vào ngày mẹ hắn mất, hắn không thể tưởng tượng được cùng lúc mất cả cha lẫn mẹ sẽ như nào, rồi chỉ còn lại một mình với trách nhiệm của một người anh và phải đối mặt với câu hỏi của em trai mình rằng bao giờ cha mẹ sẽ về?

"Họ phải rất tự hào về em Porsche." Kinn vuốt ve mái tóc của cậu. "Em đã nuôi dạy em trai mình rất tốt, em đã làm được điều đó. Cậu nhóc yêu em rất nhiều, em có thể không biết nhưng có rất nhiều người quan tâm đến em. Rất nhiều." 

Porsche không di chuyển, cậu tựa đầu vào ngực Kinn. "Tôi không còn sống trong hy vọng hão huyền nữa, Kinn. Tôi và anh đều biết sự thật ".

Kinn ôm lấy đầu cậu và nhìn vào mắt cậu. "Nếu tôi nói tôi cũng vậy thì sao?" 

Porsche nhìn thẳng vào hắn. "Vậy thì tôi muốn nói rằng anh đang nói dối."

Để chứng minh lời nói của mình, Kinn đã làm điều duy nhất hiện lên trong đầu hắn vào lúc đó.

Hắn cúi xuống và hôn lên môi Porsche. 

.....

2022.08.17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro