Phiên ngoại: Bữa ăn của Quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu lâu làm tý phiên ngoại. Vì trong mạch truyện chính không có H nên phiên ngoại sẽ có:>>

"Anh đã có thể hộ tống Yaeka mà không có vấn đề gì nhiều?" Kei Sugihara hỏi. Anh vẫn ở trong bếp pha trà cho Kirishima như thường lệ. Họ là một băng Yakuza khét tiếng đã biến khu vực xung quanh trở thành sân cỏ của họ. Cánh tay phải của tổ chức này được biết đến với cái tên đơn giản là "Ác quỷ băng Sakuragi." Tên thật Toru Kirishima, hắn là kẻ đáng sợ nhất trong giới tội phạm ngầm.

Giống như tên gọi của mình, anh ta là một con chó điên gặm nhấm dây xích của mình với hơi thở hổn hển dự đoán sự kiện bị tung ra và xé những chiếc bao không may thành từng mảnh. Không chút thương xót và không hối hận cho tất cả các chi anh ta đã bẻ gãy và tập đoàn tội phạm mà anh ta đã phá hủy; Toru luôn khao khát bạo lực, đó là lý do duy nhất khiến anh gia nhập băng nhóm. Anh ta là một con quái vật trong làn da của con người. Khát khao tàn sát của anh ta không bao giờ có thể thỏa mãn được.

Đó là cho đến khi anh được sếp giao cho nhiệm vụ khó khăn nhất: trở thành người bảo vệ cho cô con gái quý giá của mình. Cùng với đó, Ác quỷ băng Sakuragi bị trói trong những sợi dây xích không thể tháo gỡ, không thể phá vỡ và bị phong ấn đằng sau bức tường tinh thần. Răng nanh và móng vuốt của anh ta nhăn lại, có vẻ như đó là kết thúc của cánh tay phải đáng sợ của gia tộc Sakuragi.

Toru ngồi trên chiếc ghế dài với cánh tay đặt trên lưng. Chân anh gác lên bàn kính trước ghế dài. Thỉnh thoảng, anh ấy chải mái tóc ngắn rối bù màu xanh và đeo kính. Anh gật đầu với người đàn ông tóc vàng. "Vâng tôi có. Hy vọng tiểu thư có một thời gian tuyệt vời ở trường. "

Kei mỉm cười. Anh gần như đã quên mất anh đã quen biết con quỷ này bao lâu rồi. Khi lần đầu tiên gặp gỡ cánh tay phải tương lai của nhóm Yakuza, Kei là một tên trộm nhỏ tuổi đã đưa ra quyết định bất hạnh khi cướp cửa hàng đồ cổ của một bà già tình cờ ngay trên địa bàn của họ. Kể từ đó, anh trở thành một thành viên đóng góp của băng Sakuragi ngay cả khi điều đó có nghĩa là anh chủ yếu sẽ pha trà.

Trong khi Toru đang thư giãn trên chiếc ghế dài, anh cảm thấy hơi khó chịu. Đó là một cảm giác đau đớn dễ nhận biết mà bất cứ ai từng còn sống đều hiểu rất rõ. Anh xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình để cảm nhận cơ quan đang trải qua quá trình tự ăn. Đúng vậy: anh ấy đã đưa cô gái nhỏ đến trường và rời đi mà không có lấy một miếng ăn. Có thể nó liên quan đến một số nghi ngờ về việc các băng nhóm đối thủ di chuyển đến hoặc một cái gì đó hoàn toàn khác, nhưng anh ta đã bỏ qua điều cơ bản nhất của việc chăm sóc bản thân bằng cách tước đi cơ thể của mình.

"Này, Kei, chúng ta có gì để ăn trong này không?"

"Không có đâu ạ. Anh chịu khó chờ chút đi" Anh ta đặt trà lên nồi hơi trước khi tiếp tục nói. " Anh có thể ăn Ohagi!"

Toru suy nghĩ về nó. Cặp kính cận che khuất đôi mắt trầm tư của anh. Chắc chắn, anh ấy có thể tự giúp mình với một vài trong số những nắm cơm ngọt ngào đó, nhưng chúng thực sự là gì? Chỉ cần tinh bột và carbohydrate đơn giản. Ngay cả khi ăn khoảng ba cái cũng không đủ để giữ anh ta lại. Dì của Yaeka sẽ không trở lại trong một thời gian ngắn; đến lúc đó anh ta sẽ chỉ còn da bọc xương.

Cơn đói hoành hành xé toạc các bức tường của anh với sự thiếu kiên nhẫn ngày càng tăng. Cũng có khả năng đặt hàng mang đi, nhưng ngay cả khi đó, nó vẫn được trình bày với những vấn đề tương tự mà phụ thuộc vào Kurosaki đã chứng minh. Toru đứng dậy khỏi chỗ ngồi và lắc đầu. Anh không còn lựa chọn nào khác.

Kei đang ngâm nga một mình khi thấy trà sôi trong vài phút. Anh ta không biết nhưng sau đó, việc của anh ta sẽ không còn cần thiết nữa. Đây thực sự không phải là lần đầu tiên Toru tranh luận về việc ăn thịt anh ta. Rốt cuộc, anh ta ngạc nhiên rằng không có thành viên nào khác của gia tộc Sakuragi - hoặc bất kỳ băng đảng đối thủ nào - không bao giờ nhảy súng và hạ gục chàng trai xinh đẹp tóc dài này.

Anh ấy là một bữa ăn hoàn hảo: không quá cơ bắp, nhưng anh ấy vẫn gầy với làn da trắng và bản tính hiền lành của mình. Kei hoàn toàn không phải là người thúc giục; bất cứ khi nào Toru trông trẻ con gái của Boss, anh ấy sẽ đảm nhận vai trò cung cấp "kỹ năng trò chuyện" khiến anh ấy trở thành một thành viên Yakuza cấp cao theo đúng nghĩa của mình. Nhưng anh ta cũng là một người có ý chí yếu hơn và thường là nạn nhân của cơn thịnh nộ khó chịu của Toru.

Trong khi anh lấy một số tách trà, anh cảm thấy một cảm giác thắt chặt quanh cổ tay mình. Trong lúc bất cẩn, Toru đã nắm lấy tay anh. Anh nuốt nước bọt và từ từ, mắt anh nhìn chằm chằm vào Ác ma. "Anh là gì?"
( Nguyên tác đoạn này là What are you? Thật sự ko hiểu nên dịch ntn)

Đây là Ác ma Sakuragi mà anh biết và khiếp sợ. Cổ tay anh vặn vẹo và quằn quại dưới sự kìm kẹp của người đàn ông dày dạn kinh nghiệm. Anh có thể cảm thấy xương trên tay mình đang nứt ra vì áp lực. Nhưng đôi mắt của anh ấy. Lạy chúa, đôi mắt của anh ấy. Đôi mắt của Ác quỷ trừng trừng vì cơn đói dữ dội đang bốc lên trong bụng. Kei không thể ổn định nhịp tim nhanh của mình. Lông tay và chân anh dựng đứng. Nỗi sợ hãi của anh nổi lên. Anh muốn hét lên, nhưng anh không muốn mạo hiểm chọc giận người đàn ông tóc xanh.

"Ohagi nghe rất hay, nhưng tôi e rằng mình phải từ chối". Anh liếm chiếc môi của mình với một chuỗi nước dãi chảy ra từ mặt dưới lưỡi của mình. "Trên thực tế, tao có một cái gì đó khác trong tâm trí."

Kei hét lên. Phải thừa nhận rằng thật dễ thương khi nhìn anh ta đấu tranh chống lại con quỷ trong mình. Trong bất kỳ trường hợp nào khác, Toru sẽ phát cáu với anh ta và làm điều gì đó để gây ra một số tổn hại nhỏ cho anh ta. Nhưng thay vào đó, anh ấy mỉm cười. Thay vì thoải mái, anh ta cười toe toét như một con linh cẩu để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn của mình. Kei khuỵu gối vào nhau. Có hai người mà anh từng sợ hãi: Boss và Toru.

Ác ma Sakuragi lại ở trong thời kỳ đỉnh cao. Đối tác của anh sợ hãi dày đặc, anh có thể cắt nó bằng dao. Mồ hôi đổ ra từ lỗ chân lông của anh ấy chỉ cung cấp gia vị cho món thịt ngon lành của anh ấy. "T-tôi biết một nơi tốt để làm một số okonomiyaki ngon! Nếu anh để tôi đi, tôi có thể ... "

Toru liếm má mà không khiêu khích. Sợ hãi, Kei rên rỉ. Muối tan trên đầu cơ quan cơ xâm lấn của Toru. Hương vị đậm đà cung cấp năng lượng tái tạo cho Quỷ giống như uống cà phê để nạp năng lượng cho cơ thể. Rộng rãi và tỉnh táo, Toru cố gắng tận hưởng mùi vị của mồ hôi càng lâu càng tốt. Nước dãi chảy xuống quanh khóe miệng.

Khi một con cá mập bị thu hút máu trong nước, Toru thèm muốn thịt của cậu bé tóc vàng như trêu ngươi. "Cảm ơn vì bữa ăn."

"K-Kirishima !!"

Không có gì phải giải quyết: Toru đã từ bỏ tất cả nhân tính của mình chỉ vì cơn đói. Con quỷ bên trong đã thoát khỏi sự ràng buộc của nó, để lại phần con người thối rữa trong nhà tù tâm thần. Trong cơn điên, Toru đập cốc xuống đất và ném Kei vào tường. Kei thậm chí còn không có lấy một giây để lấy lại hơi thở. Anh nhìn lên để chứng kiến ​​một cảnh tượng kinh hoàng. Tay anh ngày càng siết chặt hơn, Toru cúi đầu xuống cho đến khi hơi thở nóng rực của anh thoảng qua mặt Kei.

Môi của Kirishima áp lên môi Kei đang dừng lại khi lưỡi anh tấn công vào bên trong miệng. Trái tim Kei rung động trước sự không chắc chắn về những gì anh nên cảm thấy. Đáng ra là sợ hãi, nhưng khi thấy Toru nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt mãnh liệt như vậy khiến má anh đỏ bừng.

Thay vì xung quanh tươi sáng, đầy màu sắc của thế giới bên ngoài, Kei lại bị đẩy vào bóng tối chật chội, không thể tưởng tượng được trong miệng Toru. Vị giác của Ác ma nhảy múa xung quanh với sự say mê khi cảm nhận được quá nhiều vị mặn của thịt Kei đang đè lên lưỡi cậu. Nó khiến anh nhớ đến những chiếc bánh tráng thịt lợn thơm phức, ý nghĩ chỉ khiến anh thêm đói.
😔
Những con quỷ háu ăn kéo đầu Kei xuống lối vào của hạ bộ Toru. Kei cố gắng thở nhưng anh đã bị đè bẹp bởi cổ họng thắt chặt. Khuôn mặt anh ta lồng vào giữa của Toru. Tiếng rên rỉ của anh ta ko thể nghe rõ, Toru trong đã ấn hết mọi thứ vào miệng của người kia.

Toru xoa bóp lưng con mồi và chỉnh hàm quanh vai Kei. Hông của Ác ma Sakuragi vênh lên và chạm vào phía sau quần của Kei. Anh không bao giờ đoán được rằng Kei sẽ giỏi đến mức khiến anh thích thú. Cú húc của anh ta đâm vào Kei mà không lo sợ rằng lưng của người đàn ông tóc vàng đang cong lên như một con mèo sợ hãi. Anh ta không chỉ là người đàn ông sẽ ăn tươi nuốt sống; Toru muốn trêu chọc bữa ăn của mình trước càng lâu càng tốt. Toru ấn sâu hơn vào phía sau của Kei và thúc mạnh hơn.

Kei rên rỉ trong nhục nhã, nhưng thứ đó trong bụng anh lấp đầy tâm trí anh với hàng ngàn suy nghĩ. Toru mò vào lưng áo Kei và xé toạc mảnh vải. Kei nhăn mặt khi cảm thấy sự giằng xé xảy ra trong quần của mình. Anh ghét bản thân mình vì đã bị lôi kéo bởi những gì Toru đang làm, nhưng anh phải thừa nhận điều đó: anh đang bị kích thích bởi sự hung hăng của Toru. Anh ta nên kinh tởm, nhưng thành viên đau nhói của anh ta đã chuyển sang trạng thái cương cứng và rên rỉ để được giải phóng khỏi những cuộc tấn công liên tục của Toru.

Toru bây giờ đã xuống nửa eo. Anh liếm lưỡi trên cơ thể Kei biểu thị những gợi ý nhỏ về cơ bắp trên khung hình của anh ấy. Anh ta là một người đàn ông gầy gò, nhưng cơ bụng của anh ta có thể được sờ thấy bên dưới làn da của anh ta. Anh ta vạch chiếc rốn của người đàn ông tóc vàng vẽ ra nỗi đau khổ của Kei.

Những chiếc cúc áo của Toru bị bung ra khỏi đường nối và rơi xuống đất để có thêm chỗ cho bữa ăn lớn. Với việc Kei có cùng kích thước với Kirishima, rõ ràng cậu ấy sẽ tạo ra một chỗ phình to hơn. Toru cân bằng thứ đó ngày càng tăng của mình bên trong, một cử động nhẹ khiến Kei mất cảnh giác. Bụng của anh ta nổi lên với những vết lõm và phồng lên rõ rệt.

Khi Toru nhét lỗ của người đàn ông trẻ tuổi vào 🥒 đang chảy nước miếng của mình, chân Kei đá theo bản năng và thực sự đánh trúng Toru trong tích tắc. Toru dùng tay trái và đẩy chân của Kei không muốn tạm dừng bữa ăn của mình.

ULP

Kei hoàn toàn bị nhốt trong bụng Toru. Bị ép vào tư thế cuộn tròn, tim Kei đập nhanh hơn. Các bức tường gợn sóng bắt đầu bơm và tiết dịch vị. Tất cả đều phải kinh khủng, nhưng con cặc của Kei chỉ trở nên cứng hơn vì sự siết chặt đột ngột ép vào cậu. Anh có thể cảm thấy nước nhờn thấm vào da và đọng lại dưới chân, nhưng anh nắm chặt lấy con cặc của mình và bắt đầu đập loạn xạ.

Hông của anh ta hóp lại và kéo dài một vết lõm trên bụng Toru. Toru nhếch mép thích thú. "Nếu mày nghiêm túc sẽ kích nó trong khi mày đang được tiêu hóa bởi dạ dày của tao?"

"Câm miệng."

Cười, Toru ngồi phịch mông xuống ghế và lăn sang một bên. Cảm nhận được thứ gì đó trong kẽ răng, anh dùng móng tay ngón út ngoạm vào nó và cạy một sợi tóc dài màu vàng ra khỏi hàm răng. "Mày là một con đĩ, phải không?"

Bụng anh cồn cào và sôi sùng sục khi vượt qua chàng trai trẻ đang lên đỉnh. Anh ấy đang có khoảng thời gian của cuộc đời mình. Anh hận bản thân mình là một con heo như vậy, nhưng anh đã ở trên chín tầng mây. Hoặc có thể là do axit ăn mòn đang xâm nhập vào não anh ta. Dù thế nào đi nữa, cuối cùng anh ấy cũng đã đạt đến điểm phá vỡ của mình và đến. Hơi thở của anh ta dồn dập, và tất cả những gì anh ta có thể làm vào lúc đó là nhắm mắt lại và để axit cuốn lấy anh ta trong vòng tay tiêu hóa của nó.

Toru đẩy lòng bàn tay trái của mình vào cái họng để kiểm tra xem Kei có còn ở đó không. Thay vào đó, anh ta có thể cảm thấy những mảnh xương và thịt đang tan chảy đang khuấy động. Anh rụt tay lại. Lâu rồi anh không có một bữa ăn thịnh soạn như vậy, điều tốt nhất nên làm là đi ngủ. Anh duỗi tay cho đến khi chúng bật ra và ngáp.

"Ít nhất bạn đã tốt cho một cái gì đó."

Toru thích thú liếm chiếc môi của mình rằng dấu vết hương vị của Kei vẫn còn đọng lại trên môi anh.


____________________________________

Cho bà nào chưa hiểu fic thì Kirishima đã ăn thịt Sugihara theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Kirishima là 1 con quỷ ăn thịt người thật sự. Không hiểu sao tôi lại dịch cái fic dảk này🙏😇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro