Kismet [Chap 5], Yoonsic, Soofany, Jeti

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter Five

“But you came and changed my whole world now.

I'm somewhere I've never been before.” *

“Nhưng cậu đến và thay đổi hoàn toàn thế giới của riêng tôi.

Giờ đây tôi đang ở nơi mà mình chưa từng biết đến.”

Ngày 2 tháng 4, 1969.

Đó là một buổi chiều khi cỗ xe ngựa dừng lại trước dinh thự nhà họ Jung. Người đánh xe ra mở cửa, một cô gái với mái tóc đen dài bước xuống. Mỉm cười, cô đứng trước cổng dinh thư sang trọng, tận hưởng bầu không khí trong lành.

Có những người tin rằng không thể bước hai lần trên cùng một dòng sông; thế mà, trong khi đứng ở nơi đây, cô có cảm giác như dòng sông đã ngừng trôi nhiều năm trời chỉ để cô có thể bước vào lần thứ hai.

Quay trở lại nơi đây gợi nhớ thật nhiều kí ức, cô nghĩ. Nhìn quanh tòa nhà, những kí ức xưa chợt ùa về. Từ nơi đang đứng, cô nhìn thấy một cô gái dáng người cao cao, mảnh khảnh, tựa người vào cánh cửa chính cùng một nụ cười chào đón nồng nhiệt.

Đôi mắt cô biến thành hai vầng trăng khuyết khi cô đáp lại nụ cười đó và tiến lại gần người kia.

“Nếu không nhầm, cô gái cao lêu nghêu đứng trước mặt tôi đây chính là Sooyoungie,” cô gái lớn hơn nói với nụ cười tươi rói ngay khi cô bước đến cánh cửa.

“Tiffany unnie,” Sooyoung nhận ra ngay, đưa tay khẽ gãi đầu bối rối. Vì lí do nào đó mà đột nhiên cô lại cảm thấy đôi chút bối rối khi unnie mà cô vẫn luôn yêu mến đứng trước mặt mình, mỉm cười vô cùng rạng rỡ.

“Đã lâu rồi nhỉ.”

Bừng tỉnh khỏi trạng thái như người mất hồn, cô gái trẻ tuổi gật đầu đồng ý. “Ít nhất cũng được năm năm rồi. Cho nên em tưởng chị sẽ không nhận ra em được chứ.”

Tiffany rạng rỡ tươi cười rồi khoác tay Sooyoung, cả hai cùng bước vào dinh thự nhà họ Jung. “Tất nhiên chị nhận ra chứ. Mặc dù Sooyoungie của chị giờ đã cao lên, nhưng nụ cười dễ thương ấy thì không thể nhầm lẫn được.”

Sooyoung chỉ có thể đỏ mặt. “Còn chị… chị khác quá,” cô khẽ liếc nhìn cô gái đi cạnh mình trước khi tiếp tục, “nhưng đồng thời, chị vẫn thế - vẫn dịu dàng và… xinh đẹp.”

Tiffany giả bộ bĩu môi. “Oh, hơi thất vọng khi nghe thế đấy. Em ghét vẻ ngoài của chị lúc này à? Hồi đó em vẫn thường bảo chị là người đẹp nhất.”

“Tất nhiên rồi! Ý em là, không phải thế! Tất nhiên là không phải, em không có ghét. Thật ra thì, em nghĩ chị còn đẹp hơn trước –“

Tiffany cười khúc khích trước sự cả tin của cô gái trẻ. “Ngoài chiều cao ra, em chẳng thay đổi gì cả, Sooyoungie.”

“Unnie, làm ơn gọi em là Sooyoung thôi,” cô gái cao hơn đề nghị một cách ngượng ngùng. Không phải là Sooyoung không thích cái biệt danh thân mật đó, nhưng giờ đây cô thích được unnie xem mình như là một người lớn hơn.

“Oh, chị tệ quá. Chị quên mất là giờ em đã 17 rồi.” Tiffany nở nụ cười thông hiểu. “Nhân tiện, Jessica đâu rồi? Mấy năm rồi chị chưa được gặp em ấy. Nghe nói em ấy bị bệnh sao?”

“Chị ấy đã khỏe lại rồi. Nhưng bây giờ chị ấy không có ở nhà,” Sooyoung trả lời.

“Chị biết rồi. Chắc từ giờ em phải đi theo chị suốt thôi.”

Cả hai người tiếp tục trò chuyện thật vui vẻ trong khi cùng đi vào phía bên trong ngôi nhà.

~~~

“Át xì!”.

Jessica hắt hơi, dường như là lần thứ một triệu trong ngày. Hậu quả của việc “khiêu vũ dưới mưa” thật sự là chẳng vui như lúc còn “khiêu vũ”. Cũng may, lúc này đây cô được ở trong căn phòng ấm cúng của Saebyuk. Sau hành động thân mật dưới màn mưa, Saebyuk đã đề nghị Jessica đến nhà mình để hong khô người vì dù sao thì nó cũng gần hơn so với dinh thự họ Jung. Lúc đầu Jessica cũng có chút ngần ngại, nhưng hóa ra nó lại là một ý tưởng tuyệt vời.

Cô nằm tựa lưng trên chiếc giường làm từ lông tơ và đảo mắt quan sát khắp căn phòng. Tuy không phải là quá khang trang nếu so với bất kì phòng nào trong dinh thự nhà Jessica, nhưng lại vô cùng ngăn nắp. Đột nhiên, cô cảm thấy thắt lòng khi nghĩ đến một chuyện; cô không muốn phải đoán xem đã có bao nhiêu… khách hàng từng đến đây.

Jessica hít vào một hơi dài, hành động này đồng thời lại khiến cô ngửi thấy mùi thơm của Saebyuk ngập tràn căn phòng – không hiểu sao nhưng điều này đã giúp cô phân tâm khỏi những ý nghĩ không cần thiết ấy. Cô đã xóa bỏ hoàn toàn khỏi tâm trí ý nghĩ đó, nhưng trớ trêu thay, Saebyuk lại nhắc đến nó, như thể cô gái ấy có thể đọc được suy nghĩ của cô.

“Nếu Sica đang thắc mắc bao nhiêu khách hàng đã từng đến đây,” Saebyuk nói vọng ra từ trong phòng tắm, “thì câu trả lời là không có. Em không và sẽ không đưa bất cứ người khách nào đến đây.”

“Ai bảo là tôi đang nghĩ về - át xì!”

“Sica không sao chứ?”

Đôi mắt Jessica đột nhiên mở to khi nghe thấy giọng Saebyuk. Cô lập tức ngồi thẳng dậy trên giường ngay khi nghe tiếng bước chân của Saebyuk đang lại gần. Cô hi vọng cô gái ấy không nhìn thấy lúc nãy cô đã nằm trên giường của cô ấy một cách thoải mái biết bao. Khi quay mặt sang hướng khác để giấu đôi má ửng đỏ của mình, cô cảm thấy tấm nệm bị lún xuống, và trước khi kịp nhận ra, Saebyuk đã ngồi ngay bên phải của cô – một khoảng cách hơi gần một chút đủ để cô cảm nhận được làn da cô ấy ẩm ướt và ấm áp thế nào sau khi tắm.

Tóc cô dường như dựng đứng theo phản xạ khi Saebyuk thì thầm, “Em sẽ thấy rất không thoải mái nếu Sica lại bị bệnh nữa.”

“Tôi – tôi ổn mà.” Jessica bất giác tự hỏi tại sao nhiệt độ trong phòng đột nhiên lại cao đến thế này.

“Sica chắc rằng Sica không muốn đi tắm một chút chứ?”

Jessica nhanh chóng gật đầu trong khi khẽ nghiêng người để có thể có được một khoảng không gian ‘đủ để thở’ cho cả hai; nhưng Saebyuk không chịu nhượng bộ. Cô gái ấy cứ tiếp tục lấn chiếm chỗ của Jessica cho tới khi cô nhận ra mình hoàn toàn đã bị dồn vào góc trong đầu giường.

Saebyuk không thể ngăn được tiếng cười khúc khích. Cô thích những khi cô tiểu thư nhà họ Jung trở nên luống cuống vì đó những lúc vẻ ngoài tầng lớp thượng lưu ấy trở nên vỡ vụn, và điều này cũng là một trong những lí do cho việc trêu chọc cô ấy càng thú vị hơn nữa.

“Sica rất là dễ thương mỗi khi bị kích động thế này,” Saebyuk thì thầm bằng chất giọng trầm trầm trong khi nhìn vào đôi môi cô gái tóc vàng kia một cách chăm chú, và trước khi nàng tiểu thư kịp đáp lời, Saebyuk đã nghiêng người tới trước, chiếm lấy đôi môi người đối diện. Ban đầu, theo dự định của Yoona thì đó sẽ chỉ là một nụ hôn phớt qua nhưng cuối cùng, cô lại kéo dài nụ hôn ấy. Cô ôm lấy khuôn mặt Jessica với cả hai bàn tay mình và hôn cô ấy một cách nồng nàn hơn, đôi môi cô nấn ná giây lát, chờ đợi sự đáp lại từ Jessica; và đúng như thế.

Jessica vòng tay quanh eo Saebyuk, kéo cô gái lại gần hơn. Cô trượt đôi môi mình vào giữa đôi môi Saebyuk rồi nhẹ nhàng đùa giỡn với môi dưới của cô ấy trước khi cắn nhẹ vào đó. Trong suốt cuộc đời mình, Jessica chưa từng khao khát bất cứ điều gì hay một ai đó mãnh liệt như khi ở cùng cô gái này. Cô gái với đôi mắt nai to tròn đã khuấy động cả cuộc sống được lập trình sẵn một cách ngăn nắp của cô, và giờ đây, bất chợt cô cảm thấy mình không thể kiềm chế được. Ngay lúc này, cô không biết phải làm gì ngoài việc khao khát nhiều hơn ở Saebyuk..

Tuy nhiên, Jessica vẫn là một người của nguyên tắc. Cô không muốn mối quan hệ giữa hai người chỉ đơn thuần như những cuộc tình một đêm, và cô cũng không hề muốn trở thành một cái tên khác trong danh sách khách hàng của Saebyuk. Thu hết sự kiềm chế, cô nắm lấy vai cô gái trẻ tuổi rồi nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra. Suýt chút nữa thì Saebyuk đã rên lên vì sự gián đoạn bất ngờ này, và cô nhìn vào Jessica, người vẫn đang thở dốc, chờ đợi một lời giải thích.

“Ngừng lại đi,” Jessica thì thào.

“Sica không muốn làm thế này sao?” Saebyuk hỏi lại, cô không hiểu Jessica thật sự ám chỉ điều gì.

“Không… đúng thế - Ý tôi là, hãy nghỉ làm ở nhà chứa,” cô nói lại lần nữa, lần này mạch lạc và dễ hiểu hơn.

Dần nhận ra điều Jessica muốn nói, Saebyuk chợt bật cười khó hiểu. “Sica có biết mình vừa nói gì không?”

“Tôi biết,” Jessica trả lời một cách chắc chắn. Cô lấy chút thời gian để điều hòa lại nhịp thở của mình trước khi tiếp tục, “Tôi rất nghiêm túc khi nói tôi có thể giúp em – tôi có thể chuộc lại em.”

Saebyuk cắn môi và nhìn sang hướng khác. “Jessica, em… không cho rằng đó là một ý hay.”

“Tại sao không?”

Tại sao? Saebyuk không thể phủ nhận rằng cô đã rất hạnh phúc khi nghe lời đề nghị của Jessica. Thật sự rất hạnh phúc. Jessica khác hẳn những khách hàng khác, vì cô ấy đến nhà chứa không phải vì muốn mua vui. Cô ấy luôn đối xử với cô một cách rất lịch sự, và kể từ khi bước chân vào con đường này, Saebyuk chưa bao giờ dám mơ ước đến một ngày mình lại được đối xử như con người - và không phải là một biểu tượng tình dục; ở bên cô gái này, cô cảm thấy lại được làm “người” lần nữa.

Jessica đã khuấy động cuộc sống của cô. Cô ấy thật đặc biệt… nhưng liệu đã đủ đặc biệt để cô mạo hiểm trái tim mình không? Họ là hai con người của hai thế giới khác biệt, những người mà vận mệnh lẽ ra sẽ không bao giờ gặp nhau. Có thể Jessica bị cuốn hút bởi cô cũng nhiều như Saebyuk bị thu hút bởi cô gái ấy, nhưng làm sao mà cô dám chắc rằng đó không chỉ là lời nói nhất thời?

“Em sẽ làm gì sau khi được chuộc?” cuối cùng cô cũng đã có đủ dũng khí để hỏi.

Jessica sững sờ; dường như đến tận lúc này những câu hỏi thế này vẫn chưa hề xuất hiện trong cô. Như thể đọc được suy nghĩ của cô, Saebyuk buồn bã hỏi

“Sica chưa từng nghĩ đền điều đó, huh?”

Đúng là Jessica chưa từng xem xét đến vấn đề này trước đây; nhưng có một điều mà cô biết rất rõ.

“Thật ra tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ấy. Nhưng có một điều mà tôi hiểu rất rõ là,” cô nghiêng người đặt một nụ hôn nồng nàn lên trán cô gái đối diện trước khi khẽ nói “Tôi không muốn bất kì người nào khác đặt tay lên người em, không bao giờ.”

Saebyuk ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt Jessica, và đột nhiên cô cảm thấy choáng váng. Đúng thế, họ là những con người thuộc hai thế giới khác nhau, những người mà số phận đã định đoạt không thể ở bên nhau; nhưng giờ đây họ lại gắn kết với nhau, và lúc này Saebyuk biết mình không muốn thay đổi chọn lựa.

Cô mỉm cười, rồi ngả người về phía trước, tựa đầu lên ngực Jessica, nắm lấy tay cô ấy, rồi dùng ngón tay mình mà viết nguệch ngoạc trên lòng bàn tay cô gái kia.

“Là lời đồng ý với đề nghị của tôi à?” cô gái tóc vàng ngập ngừng hỏi khi không thể giải mã được điều mà cô gái trẻ tuổi hơn muốn nói với mình.

Saebyuk ngước lên, bông đùa, “Không, mà là ‘hãy tiếp tục làm việc mà lúc nãy bị gián đoạn’.” cô khúc khích cười khi thấy nàng tiểu thư trở nên căng thẳng ngay lập tức. “Thư giãn nào. Em chỉ đùa thôi. Em không biết là nhà họ Jung cũng có người có thể e thẹn đến thế đấy.”

“Tôi không có e thẹn.” Jessica cáu kỉnh.

“Không có sao? Em vẫn nghe người ta nói trong hai chị em nhà họ Jung thì Sica là người luôn dè dặt hơn đấy.”

Cô gái tóc vàng định phản đối; nhưng dù sao, đó cũng là sự thật. Krystal vẫn luôn là một đứa em mạnh mẽ. Đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười khi nghĩ đến em gái mình.

“Họ nói đúng,” cô nói trong khi nằm xuống giường, với một tay chống sau gáy.

“Oh thế sao? Kể cho em nghe về cô ấy đi,” Saebyuk nói, nằm xuống cạnh Jessica.

“Em có hứng thú sao?” Jessica hỏi, nhíu mày.

“Tất nhiên rồi.”

Thật ra, Saebyuk chỉ muốn tìm hiểu thêm về những sự việc hay những người đã xuất hiện trong cuộc đời Jessica Jung; hơn thế nữa, cô cũng mong muốn trở thành một trong số những người ấy.

“Em gái tôi là một đứa trẻ thú vị hơn chị nó rât nhiều,” Jessica bắt đầu. “Con bé luôn có những ý nghĩ về cuộc sống này rất khác người. Chẳng hạn như em ấy nghĩ hạnh phúc là một phạm trù tâm hồn, không phải khái niệm sở hữu vật chất; và có lẽ vì thế mà em ấy khinh miệt những người giàu có, mặc dù bản thân mình cũng xuất thân từ một gia đình quyền qúy. Có những lúc mình còn nghi ngờ không biết con bé có sinh nhầm thời gian hay sinh nhầm không gian không nữa.”

“Thú vị thật,” Saebyuk nhận xét. Cô thích thú khi nghe câu chuyện, nhưng điều khiến cô thích thú hơn cả là hình ảnh sôi nổi của Jessica khi nhắc đến em gái mình.

“Ừm, đúng thế” Jessica tán thành, chuyển mình quay người đối diện với Saebyuk. “Tôi nghĩ nếu hai người gặp nhau thì chắc sẽ rất hợp nhau đấy. Em sẽ thích con bé cho xem.”

“Em cũng nghĩ thế.” Cô gái với đôi mắt nai tươi cười rạng rỡ khi nhận ra nét mặt Jessica khẽ thay đổi. Cô đặt tay lên má cô tiểu thư trước khi tiếp tục “Nhưng tiếc thật, cô ấy không phải Jessica Jung.”

Jessica lập tức nhắm mắt lại, khẽ càu nhàu nhắm giấu đi sự thật rằng mặt cô đang dần nóng lên. Cô “ghét” những khi cô gái ấy cứ khiến cô phải rối tung lên và thật ra thì lần nào cô ấy cũng thành công.

Saebyuk cười lớn đầy thích thú trong việc trêu chọc Jessica. Nhưng cô lập tức ngừng lại khi một câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong tâm trí – câu hỏi đã làm phiền cô mấy ngày nay. “Nhân tiện, ai là… ‘Tiffany unnie’?”

Jessica bất ngờ trước sự thay đổi chủ đề một cách đột ngột, nhưng dù sao cô cũng trả lời “Một unnie mà tôi rất yêu quý.”

“Chị ấy đẹp không?” Saebyuk hỏi, cố kiềm chế nhịp thở.

“Có chứ, chị ấy rất là xinh đẹp.” cô nhanh chóng trả lời, không cần chớp mắt, nhìn theo cô gái kia nhìn sang hướng khác một cách không thoải mái. Jessica nở nụ cười đắc thắng khi cuối cùng cũng đã có thể lật ngược thế cờ. Rồi cô rướn người và thì thầm vào tai cô gái kia, “Nhưng rất tiếc chị ấy không có đôi mắt nai có thể khiến tôi trở nên yếu lòng.”

Mặt Saebyuk ửng đỏ khi nghe lời nhận xét ấy. Cô nhanh chóng khẽ đẩy nhẹ Jessica ra và nghiêng người sang phía khác, nhằm giấu đi nụ cười hạnh phúc. “Em không biết là người nhà họ Jung cũng có khiếu ăn nói thế đấy.”

Lần này Jessica chỉ nhún vai điềm tĩnh trong khi vòng tay quanh vòng eo Saebyuk, kéo cô gái lại gần mình hơn, rồi tựa cằm lên vai cô ấy.

“Jessica?” sau một lúc nằm bên nhau một cách vô cùng thoải mái, Saebyuk đột nhiên lên tiếng.

“Hm?”

“Sica biết đấy, em nhận thấy trước giờ Sica chưa từng gọi tên em lần nào.”

Jessica không thể nghĩ cô gái này cũng có thể nhận ra điều đó, nhưng đấy là sự thật. “Không biết tại sao, nhưng khi gọi tên em tôi lại có cảm giác không thoải mái lắm.”

Saebyuk bất ngờ trước lời giải thích. Cô xoay người lại, đối mặt với cô gái có mái tóc vàng và nhận thấy sự lúng túng hiện rõ trên mặt cô ấy, vậy nên cô vẫn giữ im lặng để Jessica có thể nói ra tâm tư của mình một cách thoải mái.

Jessica thở dài thừa nhận, “Chỉ là tôi thấy cái tên đó không được hợp với em cho lắm. Có nhớ lúc tôi bảo em luôn xuất hiện trong những giấc mơ của tôi không?” Saebyuk gật đầu, cô tiếp tục , “Well, tôi nói thế này chắc nghe sẽ rất lạ, nhưng trong những giấc mơ của tôi, em có một cái tên khác – và nó rất phù hợp với em.”

Saebyuk thật sự ngạc nhiên vì sự xác nhận này. “Sica nói đúng. ‘Saebyuk’ chỉ là biệt danh thôi.”

“Vậy tên thật của em là gì?” Jessica nhanh chóng hỏi, cảm giác con tim mình lỗi nhịp.

“Em chưa từng nói với ai trong thị trấn về điều này, nhưng…” Saebyuk ngập ngừng trước khi nói ra tên thật của mình – cái tên mà cô đã từ bỏ từ rất lâu rồi, “tên em là Yoona.”

“Yoona? Nghe hay lắm… Im Yoona,” cô gái tóc vàng nở nụ cười thật tươi, lặp lại cái tên ấy với sự hưng phấn kì lạ, “Yoona.”

Yoona chợt cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại vì những cảm xúc tuôn trào khi nghe thấy Jessica tiếp tục lặp đi lặp lại tên thật của mình, và trước khi kịp nhận ra thì đôi mắt cô đã long lanh những giọt nước mắt.

“Sao thế Yoona?” Jessica lo lắng hỏi. “Em không muốn tôi gọi em bằng tên thật sao?”

“Tất nhiên là em muốn rồi!”

Yoona lau vội nước mắt, nghẹn ngào trước khi giải thích, “Chỉ là… em chưa từng nghĩ có thể nghe ai đó gọi tên thật của mình một lần nữa – nhất là khi người đó lại là Sica.”

Jessica mỉm cười nhẹ nhõm. Cô kéo cô gái kia vào lòng mình rồi thì thầm, “Đừng lo lắng nữa. Tôi đảm bảo rằng em sẽ lấy lại được tên thật của mình ngay thôi.”

Yoona gật đầu vui sướng, chớp chớp mắt ngăn những giọt nước đang tuôn rơi.

“Jessica?”

“Hm?”

“Sica có tin vào định mệnh không?”

Cô gái tóc vàng mím môi suy nghĩ. “Có lẽ. Còn em?”

Thay vì trả lời, Yoona nắm lấy tay Jessica, rồi lại dùng ngón tay viết gì đó vào lòng bàn tay cô ấy.

“Lần này em lại viết gì lên tay tôi đây?” Jessica hỏi trong khi nhìn vào tay mình, như thể cô thật sự có thể đọc được gì đó. Nhưng rồi cô lại đổi ý khi nghĩ đến khả năng lại bị cô gái kia trêu chọc lần nữa. “Thôi không có gì. Đừng nói.”

Yoona bật cười và làm theo; mặc dù, sự thật chính là, những gì cô đã viết lên tay Jessica cả hai lần đều như nhau.

Sica là định mệnh của đời em.

~~~

Cũng như mọi ngày khi được ở bên Yoona, một ngày của Jessica đều kết thúc không như kế hoạch định sẵn. Cô không định ở lại nhà cô gái ấy lâu đến thế, như cô đã ở lại rất lâu; và giờ thì cô đã muộn cuộc họp mặt với người bạn thuở ấu thơ của mình. Mặc dù rất thích khoảng thời gian được ở cùng Yoona, cô vẫn không ngăn được chút cảm giác tiếc nuối khi không thể ở nhà và chào mừng sự quay lại của Tiffany. Dù sao thì đã mấy năm trời kể từ lần cuối cùng họ gặp nhau, và sự chia xa đó là một điều mà Jessica sẽ chẳng bao giờ có thể quên được.

Dòng suy nghĩ của cô bị ngắt quãng khi chợt thấy một chiếc xe ngựa bị hư ven đường.

“Dừng xe,” cô ra lệnh cho người đánh xe.

Jessica xem xét tình hình. Ba tay quay bánh xe của chiếc xe kia đã bị hư hại nghiêm trọng. Cô nghe loáng thoáng thấy người đánh xe đang nói với những người ngồi bên trong, “Tôi phải kiếm được nơi thay bánh xe, thưa tiểu thư. Nhưng tôi nghĩ sẽ rất khó. Dù sao thì trời đã tối rồi, và con đường này cũng không phải nơi mà các quý cô có thể ở lại một mình.”

Người đánh xe của cô mở cửa, và Jessica bước xuống. “Xin chào. Mọi việc đều ổn cả chứ?”

Tóc tai người đánh xe như muốn dựng đứng khi nghe thấy giọng nói của một cô gái, vì giọng điệu của cô gần như là không có chút cảm xúc nào. Tuy nhiên, họ đang trong tình huống khẩn cấp, ông ta trả lời. “Xin chào tiểu thư. Chúng tôi đang trên đường về nhà thì bánh xe đã bị hỏng. Cho hỏi gần đây có tiệm bán bánh xe nào không? Chúng tôi là người mới đến thị trấn này.”

“Tôi cho rằng tất cả cửa tiệm bán hoặc sửa bánh xe đều đã đóng cửa vào lúc chiều tối thế này rồi. Chúng tôi cũng không đem theo bánh xe dự trữ, nhưng tôi có thể giúp đưa mọi người về nhà.”

“Xin cảm ơn tiểu thư. Nhưng chúng tôi đi ngược đường với cô. Tất nhiên là chúng tôi không thể làm phiền cô thêm được nữa.”

“Không, không sao đâu. Tôi muốn thế mà.”

“Well, nếu cô thật sự muốn thế, vậy tôi xin chấp nhận lời đề nghị đó,” một giọng nói từ bên trong chiếc xe ngựa cất lên.

Và như thế, người đánh xe mở cửa xe. Hai cô gái bước ra và chuyển sang xe của Jessica: một người hẳn là xuất thân từ một gia đình giàu có, và người kia là người hầu của cô ấy. Jessica khẽ choáng trước sự xuất hiện của cô gái. Cô ấy trông thật quý phái và trong sáng.

Trong quãng thời gian bên trong chiếc xe, Jessica vẫn liếc trộm cô gái ấy.

“Tiểu thư, tôi nhận ra cô vẫn cứ nhìn tôi suốt. Trên mặt tôi có gì à?” cô gái ấy hỏi.

“Không, không có gì.” Jessica không biết làm thế nào mà cô ấy có thể nhận thấy cô đang nhìn trộm. “Xin lỗi tôi hơi đường đột, nhưng chỉ là tôi không thể không ngắm nhìn cô.”

Cô gái bật cười trước câu trả lời thẳng thừng. “Tôi sẽ xem đó như một lời khen.”

Jessica cảm giác cả gương mặt mình đỏ bừng vì xấu hổ khi nhận ra điều mình vừa nói có thể được xem như một lời nói trịch thượng, hoặc một hành động tán tỉnh người khác. Đúng là cô có nghĩ rằng người con gái này rất xinh đẹp; nhưng điều quan trọng hơn là Jessica thấy cô ấy quen quen.

“Điều lúc nãy cô vừa làm rất là nguy hiểm, cô biết không?” cô gái đột nhiên hỏi, sau một khoảng lặng.

“Tôi đã làm gì?”

“Cô đã giúp đỡ một người hoàn toàn xa lạ. Không phải ai cũng làm thế đâu… Ý tôi là… Chúng tôi có thể là bất kì loại người nào.”

“Đúng thế, cô có thể là bất kì loại người nào,” Jessica ngập ngừng, nhưng hình ảnh của một người nào đó lại chợt hiện ra trong tâm trí cô trước khi cô tiếp tục, “nhưng tôi đang dần học cách làm thế nào để phán xét một người chỉ vì ấn tượng ban đầu. Với lại tôi đã bắt đầu nhận ra ‘nhân chi sơ tính bổn thiện’. Thực lòng thì tôi vẫn chưa hề nghĩ đến cô có thể là trộm cướp hay kẻ sát nhân, hay là một người nào đó… cho tới khi cô đề cập đến chuyện này.”

“Cô không đi cùng người hầu, và cô cũng có những suy nghĩ thật thú vị, nếu không muốn nói là một trái tim nhân hậu. Cô thật sự… khá là thú vị đấy.” Jessica cảm giác khóe môi người đối diện khẽ cong lên. Nhưng Jessica không hề biết rằng, cô gái kia đang thầm cảm ơn bầu trời không còn sớm này; và bóng tối đã tạo thuận lợi giúp cô có thể che giấu gương mặt đang ngượng đỏ của mình.

Cũng không quá lâu để đến được dinh thự cô gái ấy. Sau khi nói lời cảm ơn, cô gái mời Jessica vào nhà dùng bữa tối nhưng cô đã từ chối lời mời, với lí do cô còn một cuộc hẹn khác..

Ngay khi vừa bước vào nhà, cô gái kia đã nghe tiếng cha mình vang vọng từ trên cầu thang.

“Con đã ở đâu thế? Con nghĩ bây giờ là mấy giờ rồi hả? Con gọi đây là thời điểm thích hợp cho một quý cô về nhà à?” Cha cô chất vấn không ngớt lời, không cho cô một cơ hội để giải thích.

“Thưa ngài, xin hãy cho phép tôi được trả lời,” người đánh xe của cô lên tiếng, “Chiếc xe bị hư trên đường về nhà. Nếu không phải nhờ vào một người có trái tim nhân hậu, có lẽ chúng tôi sẽ còn phải về đến nhà trễ hơn thế này. Xin đừng trách tiểu thư.”

“Thưa cha, ông ấy nói đúng đấy. Xin đừng nổi giận.” cô gái bĩu môi, và sức mạnh của cái bĩu môi ấy chưa bao giờ thất bại trong việc làm nguôi ngoai cơn giận của người khác. Cha cô thả lỏng, không còn nhíu mày và thở dài – thất bại trước vẻ mặt của con gái mình.

Ông hắng giọng rồi trả lời, “Được rồi, ta sẽ không giận. Đừng lo con gái yêu. Điều quan trọng là giờ đây con đã về nhà an toàn rồi. Mà chuyến đi đến nhà họ Jung thế nào rồi? Con có gặp được Jessica không?”

“Dạ rồi, thưa cha.” Đôi mắt cô dần biến thành hai vầng trăng khuyết khi cô mỉm cười và nhớ lại cuộc gặp gỡ ban tối. “Con tin rằng con đã gặp rồi.”

~~~

“Jessica, hôm qua mấy giờ chị mới về đến nhà?” Sooyoung hỏi ngay khi nhìn thấy chị họ mình ngồi trong phòng ăn và dùng bữa sáng. Cô lại gần. “Tiffany unnie đã hỏi thăm chị đấy.”

Cô gái tóc vàng mải suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi. Em họ cô không cần phải biết chuyện cô đã giúp đỡ một người lạ đêm hôm qua. Quan trọng hơn nữa, là Sooyoung không cần phải biết lí do mà cô đã gặp người lạ ấy..

“Chị xin lỗi, chị có có việc quan trọng phải làm. Ngày mai chị sẽ đến thăm chị ấy.” Jessica trả lời, vội vàng uống hết li sữa. Hôm nay cô phải quay lại Pleasure Brothel để hoàn thành lời hứa với Yoona. Cô đang dợm đứng lên thì Sooyoung đã lên tiếng.

“Không cần đâu. Chị ấy sẽ tới đây lần nữa, khoảng vài giờ nữa thôi.”

“Hôm nay à?”

Sooyoung nhíu mày trước phản ứng đột ngột của Jessica. “Sao? Chị lại phải đi đâu nữa à?”

Jessica nhìn đồng hồ rồi do dự gật đầu. “Uh, đúng thế, thật ra thì chị đang tính đi đây.”

“Nhưng chị họ à, chị đã không gặp Tiffany unnie mấy năm nay rồi. Việc gì quan trọng đến mức chị không thể hoãn lại cho dù chỉ là một ngày chứ?” Sooyoung hỏi đầy ngờ vực. Dạo gần đây cô đã nhận ra những bất thường trong cư xử của Jessica, và với tư cách một người em họ - không, như một người bạn, cô muốn biết rõ lí do.

Jessica thở dài trong lòng. Cô không muốn tiết lộ bất cứ chuyện gì về vấn đề này cho Sooyoung. Họ rất thân thiết, đúng thế; và đó cũng chính là lí do cô biết rằng sẽ tốt hơn nếu không nói ra. Chắc chắn rằng em họ của cô sẽ không bào giờ chấp nhận điều này. “Sooyoung, đừng lo. Chị chỉ ra ngoài vài giờ thôi và – “

“Hôm qua chị cũng nói thế.”

“Chị-“

Trước khi Jessica kịp viện cớ, cô nghe thấy giọng nói phát ra như một mệnh lệnh, “Hôm nay con không được đi đâu cả.”

Jessica nhăn mặt trước khi quay lại chào người vừa lên tiếng, “Thưa cha.”

“Con đang tính đi đâu thế?”

“Uh… Con phải – “

“Chuyện gì cũng không quan trọng. Ta muốn hôm nay con phải ở nhà,” người kia nói một cách ngắn gọn trong khi cầm lấy chiếc mũ từ tay một người hầu.

“Nhưng thưa cha,” Jessica trả lời một cách chán nản – cô thấy nản lòng với thái độ cứng rắn của cha. Nhưng rồi cô lại hạ giọng nài nỉ, “Thật sự con có việc cô cùng quan trọng cần làm. Con chỉ ra ngoài vài giờ thôi, được không cha?”

“Ta sẽ đi kiểm tra quân số trong chốc lát,” ông Jung nói, không hề để ý gì đến lời đề nghị của con gái. “Sooyoung, đảm bảo rằng Jessica sẽ không rời khỏi ngôi nhà này cho tới khi nhà họ Hwang đến,” ông ra lệnh rồi tiến ra cửa.

Sooyoung nhìn Jessica một cách không thoải mái trước khi gật đầu. “Dạ vâng, thưa bác.”

Sau khi ông Jung đã rời khỏi, Sooyoung lại gần, đặt tay lên vai người chị họ đang hết sức tức giận của mình. “Thấy chưa? Em đã bảo là chị không thể đi rồi mà.”

Jessica hất tay cô gái cao hơn ra rồi liếc cô ấy. “Nếu không có em ngăn cản, lẽ ra chị đã ra ngoài trước khi cha đến rồi.”

“Vậy giờ chị đổ hết tội lỗi lên đầu em sao?” Sooyoung trợn mắt khi nghe lời buộc tội ấy. “Chị còn không thèm trả lời em. Chị định đi đâu mà có vẻ quan trọng đến thế?”

Jessica đã sẵn sàng thổi bùng sự giận dữ với cô gái kia, nhắc nhở rằng đừng quan tâm đến việc riêng của cô, nhưng cô đã kịp thời giữ mồm giữ miệng. Nếu không kể đến lúc họ còn là những đứa trẻ ra, cô và em họ chưa từng tranh cãi căng thẳng vì bất cứ vấn đề gì, và tất nhiên Jessica cũng không muốn to tiếng vào lúc này.

“Thôi quên đi,” cô đáp lại một cách cộc cằn trước khi bước lên cầu thang về phòng.

Cô đóng sầm cánh cửa lại ngay khi vừa vào phòng. Cô đang rất giận dữ. Jessica vẫn luôn là một đứa trẻ biết nghe lời, nhưng vào những lúc như thế này, cô không thể ngăn mình khỏi cảm giác chán nản cùng cực. Cũng đâu phải cô đã đòi hỏi điều gì quá đáng. Thỉnh thoảng Jessica cũng cảm thấy đồng ý với Krystal về việc cha của mình có thể trở nên rất vô lý. Có lẽ quyết định rời khỏi gia đình của em gái cô để có thể hoàn thành ước mơ của mình cũng không hẳn là hoàn toàn sai lầm..

Nhìn đồng hồ, Jessica nhận ra có lẽ giờ này Yoona đang chờ đợi cô đến thăm cô ấy, và cô không muốn cô gái ấy phải tiếp tục chờ đợi. Và tất nhiên là cô cũng không muốn cô ấy nghĩ rằng cô đã không giữ lời hứa. Ít nhất cô cũng nên viết một mẩu giấy, báo với Yoona hôm nay cô không thể đến. Đồng ý với suy nghĩ ấy, cô nhanh chóng viết một lá thư và giao cho một trong những người tớ gái.

“Đưa lá thư này đến cho Im Saebyuk càng nhanh càng tốt. Địa chỉ nằm ngoài bìa thư.” Jessica không thích cái tên ấy, nhưng không phải ai cũng biết tên thật của cô ấy. Cô khẽ thở dài trong lòng, và tự thề với chính mình rằng cô sẽ chuộc lại Yoona.

“Vâng, thưa tiểu thư Jung. Tôi sẽ chuyển lá thư đến cho tiểu thư Im.” Người tớ gái trả lời trong khi nhận lấy lá thư cùng lời chỉ dặn của chủ nhân. Jessica vẫn đứng đó và dõi theo cho tới khi cô ta dần lui bước khỏi phòng của cô. Cô hi vọng Yoona sẽ không buồn lòng khi phải chờ một dịp khác.

~~~

Người tớ gái bận rộn xem xét địa chỉ trên bìa thư mà không để ý gì đến xung quanh, và hiển nhiên, cô va phải một người có dáng người cao cao.

“Oh lạy Chúa, dạo này sao nhiều người đụng phải mình thế này?” Sooyoung rên lên.

“Tôi vô cùng xin lỗi, tiểu thư Sooyoung.” Người đầy tớ lập tức nhận lỗi.

“Không sao đâu.” Sooyoung vẫy tay trước khi cúi xuống nhặt lá thư lên. “Cái này là của cô à?”

“Dạ vâng. Xin cảm ơn tiểu thư.” Cô hầu nhận lại lá thư và quay người định bước đi thì cô gái kia đột ngột gọi.

“Chờ đã! Để ta xem lại lần nữa xem.” Sooyoung đưa tay ra và cô hầu đưa cho cô bức thư. Cô chắc rằng mình đã nhìn thấy một cái tên quen quen được viết gọn gàng trên đó, và giờ cô muốn khẳng định lại những ngờ vực của mình.

“Thưa tiểu thư, có chuyện gì sao?”

Sooyoung trầm tư suy nghĩ một chút trước khi hỏi “Cô đang làm gì với bức thư này?”

Người tớ gái hẳn nhiên là không hề nhận được lời hướng dẫn đặc biệt nào từ chủ nhân, trả lời một cách thành thật “Oh, đây là của tiểu thư Jessica. Tiểu thư dặn tôi chuyển lá thư này đến tiểu thư Im Saebyuk.”

Sẽ là rất bất lịch sự khi đọc thư mà chưa nhận được sự đồng ý, nhưng Sooyoung có linh cảm rằng sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra nếu cô không biết nội dung bức thư viết gì.

Cô lén nhìn người tớ gái đang chờ đợi rồi giả bộ ho. “Uhm, tôi khát khô cả cổ rồi. Cô làm ơn lấy giúp tôi li nước trước khi chuyển bức thư này được, được chứ?”

“Tất nhiên rồi, thưa tiểu thư. Tôi sẽ quay lại ngay.”

Sooyoung mừng thầm khi kế đánh lạc hướng của mình có hiệu quả. Cô chờ đến khi người tớ gái hoàn toàn rời khỏi tầm mắt trước khi mở bức thư ra và đọc nội dung.

Yoona của tôi,

Tôi thật sự rất tiếc khi không thể gặp em vào giờ mà chúng ta đã hẹn. Cha tôi đã yêu cầu tôi phải ở nhà để tiếp vài vị khách. Nhưng tôi sẽ đến nhà chứa và gặp em ngay khi có cơ hội.

Tôi biết vẫn chưa đầy một ngày mà không được nhìn thấy em, nhưng tôi đã mong chờ được ở bên em lần nữa. Tôi biết lá thư này cũng chẳng giúp tôi có thể gặp được em sớm hơn, nhưng tôi muốn nó xem như lời nhắn nhủ rằng em luôn ở trong tim tôi, và tôi sẽ không bao giờ thất hứa với em.

-Jessica

Cô gái đưa tay che cái miệng đang há hốc của mình, như thể kiềm chế sự kinh ngạc. “Điều này là không thể nào tin được,” cô hổn hển nói sau khi nín thở vì sốc. Cô đã nhận ra vài tuần gần đây Jessica đã có biểu hiện khác thường, nhưng cô không bao giờ có thể ngờ được đây chính là lí do.

Cô không thể để chuyện này vượt ngoài tầm kiểm soát. Cần phải làm gì đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro