CHƯƠNG 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau khi đưa Kao đi ăn và lái xe một lúc, xe của Pete dừng lại trước một công viên giải trí. Bầu trời đã tối đen khi họ tới đó. Pete đã lên kế hoạch đưa Kao đến đây sớm hơn một chút, nơi đây ít đông đúc hơn vì không ai muốn đến công viên giải trí khi trời vẫn sáng. Nhưng ánh đèn đầy màu sắc trong công viên giải trí có thể nhìn thấy rõ hơn khi trời tối và Pete muốn Kao thấy điều đó.
"Chúng ta sẽ đến công viên giải trí à?"  Đôi mắt Kao sáng lên niềm hạnh phúc khi cuối cùng cũng nhận ra vị trí của họ.
"Không, chúng ta sẽ đến gian hàng nhỏ phía sau." Pete nói chỉ tay vào gian hàng quần áo nhỏ băng qua công viên giải trí.
Kao gục xuống một cách hờn dỗi trên ghế, khoanh tay trước ngực, thực sự tin lời của Pete.
"Mày đến đó một mình đi." Kao bĩu môi.
Mày thực sự là một con mèo con dễ tức giận. Pete cười thầm trong đầu trước khi xoa tóc Kao. Kao chỉ gạt tay Pete ra khỏi tóc mình tiếp tục khoanh tay.
"Tất nhiên là chúng ta sẽ đến công viên giải trí, ngu ngốc." Pete cười khúc khích.
"Có thật không?" Kao hỏi Pete một cách thận trọng.
"Mhm. Giờ ra ngoài đi."
Sự phấn khích trên khuôn mặt của Kao xuất hiện trở lại khi ra khỏi xe.
Pete đã đi mua vé vào cửa trong khi Kao đi đến một quầy hàng nhỏ bên cạnh lối vào để mua một cái gì đó.  Nhìn xung quanh Kao cảm thấy hơi khó chịu vì công viên giải trí khá nhỏ. Pete chưa bao giờ là fan hâm mộ một nơi có nhiều người. Pete luôn cảm thấy ngột ngạt khi có quá nhiều người xung quanh.
Có lẽ mình nên mang Kao đến một khách sạn 5 sao?  Có lẽ là một khu nghỉ mát?  Hoặc có lẽ chúng ta chỉ nên đi đến một rạp chiếu phim?  Pete nghĩ một cách tiếc nuối trong đầu.
Sự khó chịu trong lòng Pete  đột nhiên được chữa khỏi khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dễ thương của Kao. Kao đang đi về phía nó, hai tay chắp sau lưng, trên đầu là một chiếc băng đô hình chuột Mickey màu hồng đen chấm bi.
Tại sao Kao đeo băng đô tai chuột? Mèo môi hợp với Kao. Pete nhận xét trong đầu.
Sau đó đột nhiên Kao để  một chiếc băng đô khác trên đầu Pete. Khi Kao ấn vào một nút nhỏ trên băng đô Pete có thể nhìn thấy sự phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc. Kao cười tươi khi nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó của Pete đang đeo một chiếc băng đô đầy màu sắc trẻ con.
Tại sao Kao phải lấy cho mình một cái ngớ ngẩn như thế này. Pete phàn nàn, gỡ bỏ băng đô trên đầu, nhưng Kao đã nắm chặt cổ tay của Pete, giữ tay Pete, cho Pete một ánh mắt nghiêm khắc. Kao nói: "Mày dám.” Pete chỉ cau có như một đứa trẻ nhưng trái tim lại lặng lẽ vui mừng vì Kao đang nắm tay mình.
Kao đã cho mình loại băng đô nào? Pete tự hỏi, tay của Pete đưa lên đầu cảm nhận hình dạng của chiếc băng đô. Pete có thể cảm thấy hai mặt nhọn trên băng đô.
Kao đã cho mình ...
"Tại sao lại cho tao một cái  đầu quỷ?"
"Bởi vì mày là một con quỷ." Kao cười khúc khích trêu chọc Pete.
Pete được Kao kéo đi chơi tất cả trò chơi ở đó.
------
"Pete hãy đến ngôi nhà ma." Kao nói với Pete sau khi chơi gần hết các trò chơi.
Pete hiện đang nín thở, tay ôm lấy ngực, cố gắng cảm nhận liệu trái tim có còn ở đó hay nó đã rơi trong tất cả những chuyến đi chơi cùng Kao. Pete ghi nhớ là sẽ không đưa Kao đến gần bất kỳ công viên giải trí nào nữa nếu không mình sẽ chết sớm vì đau tim. Pete không biết rằng Kao sẽ hoang dã như vậy khi chọn tròn cưỡi ngựa. Pete nghĩ rằng Kao là một người tinh tế nên sẽ chọn chơi Vòng đu quay hay Vòng xoay vui vẻ. Nhưng Pete đã sai, từ lúc họ đến đây, tất cả các trò chơi mà Kao chọn  đều liên quan đến việc lắc lư và bay nhanh. Pete từng nghĩ rằng mình sẽ có một cái chết bất ngờ từ những trò chơi bạo lực. Pete không thể hiểu làm thế nào mà Kao có thể cười và cười hạnh phúc khi chơi những trò chơi như vậy.
.... Và bây giờ Kao muốn đến ngôi nhà ma ....
"Pete đi thôi." Kao thúc giục lần nữa, kéo cổ tay Pete.
Vào những ngày bình thường, Pete sẽ cười rạng rỡ vì Kao đang nắm tay mình. Nhưng ngay bây giờ tất cả những gì Pete muốn làm là kéo Kao ra khỏi công viên giải trí này trước khi Kao vô tình giết nó bằng các trò chơi ở đây.
"Pete ~ thôi nào." Kao lại nói, lần này ngọt ngào đến mức Pete không thể từ chối.
Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi Pete.
Kao, một ngày nào đó mày sẽ giết tao mất.
"Hmm đi thôi." Cuối cùng Pete cũng đồng ý một cách miễn cưỡng sau khi họ đi vào nhà ma. Pete nuốt nước bọt của mình một cách lo lắng, đột nhiên hối hận vì đã đồng ý với Kao, trong khi Kao vui vẻ nhảy vào trong ngôi nhà ma như thể họ đang đến thăm một vườn hoa.
Sau 30 phút tra tấn (đối với Pete) cuối cùng họ cũng tìm được đường ra khỏi ngôi nhà ma. Pete chắc chắn những vị khách khác bên trong sợ hãi hơn tiếng hét của mình hơn cả con ma giả bên trong. Pete đang nắm chặt tay Kao, bám lấy Kao suốt thời gian ở đó như một đứa trẻ, trong khi Kao chỉ cười khi một con ma cố gắng làm họ sợ. Kao  còn cố gắng nói chuyện với một trong những con ma giả bên trong. Pete thực sự không hiểu tâm trí của Kao hoạt động như thế nào.
"Pete ~" Kao gọi Pete.
Pete đột nhiên sợ hãi, thêm một trò chơi như chạy  xe điên, nó chắc chắn rằng mình sẽ được đi xe cứu thương sớm.
"Hãy-"
Trước khi Kao có thể nói bất cứ điều gì, Pete đã cắt đứt Kao.
"Ồ không, không được. Hãy chơi những trò chơi khác đi." Pete nói trong hơi thở run rẩy khi kéo Kao ra khỏi tất cả những trò chơi bạo lực hoang dã đó.
Pete đã kéo Kao đến trước một quầy hàng nhỏ. Nhiều khẩu súng ngắn giả được trưng bày trên quầy, trong khi vô số quả bóng nhỏ được treo từ một sợi dây trên bảng phía trước.
"Chọn một món quà, tao sẽ giành được nó cho mày." Pete nói với Kao, chỉ vào các loại gấu bông khác nhau được treo ở bên cạnh.
Kao chỉ vào con gấu bông lớn nhất cười với Pete
"Bạn phải bắn 20 quả bóng liên tiếp mà không thất bại, chàng trai trẻ." Người phụ nữ đang bảo vệ quầy nói với Pete.
Pete trả tiền cho người phụ nữ rồi chộp lấy khẩu súng lục trước mặt. Pete tự tin rằng mình có thể giành được nó cho Kao. Pete nhắm quả bóng đầu tiên.
Bắn
Bắn
Bắn
Pete đã thành công khi bắn ba quả bóng đầu tiên mà không thất bại nhưng khi bắn quả bóng thứ tư, bất ngờ bỏ lỡ.
Ugh tại sao mình lại bắn hụt! Pete rên rỉ trong đầu
Pete đã chơi trò này một vài lần. Kao vui vẻ cười khi thấy Pete bực mình vì bắn hụt. Kao nghĩ rằng Pete sẽ bỏ cuộc sau khi thất bại nhưng Pete đã không làm thế. Kao hơi lo lắng về quyết tâm chiến thắng của Pete khi Pete tiếp tục trả tiền cho người phụ nữ chủ quầy. Một cái nhìn quan tâm cũng được nhìn thấy trên gương mặt của người phụ nữ.
Với tốc độ này, Pete sẽ thành công. Kao nghĩ trong đầu.
"Pete không sao đâu, dù sao thì tao cũng không muốn con gấu bông đó." Kao xoa dịu Pete nhưng Pete lờ đi. Pete tiếp tục cầm khẩu súng lục giả, nhắm vào một quả bóng bay khác.
"Suỵt, chỉ cần đứng đó và giữ im lặng." Pete trả lời.
Bắn
Và Pete lại bỏ lỡ.
Pete rên rỉ lần thứ mười một. Tay Pete lại lấy ví của mình để trả tiền cho lần thử khác.
"Thưa quý khách. Công viên giải trí sẽ đóng cửa sau 30 phút nữa. Xin đừng để lại bất kỳ vật có giá trị nào và cảm ơn bạn đã ghé thăm nơi đây."
Pete đưa tiền cho người phụ nữ của mình một cách vội vã, sợ công viên giải trí sẽ bị đóng cửa trước khi mình có thể giành được chú gấu bông cho Kao.
Người phụ nữ thở dài lo lắng, bà đi đến nơi con gấu bông lớn đang treo và bất ngờ lấy nó trao cho Kao.
"Huh?" Kao nghiêng đầu bối rối.
"Không sao đâu, chỉ có con gấu bông mà thôi. Số tiền mà bạn trai của cậu trả cho tôi là quá đủ." Người phụ nữ nói với một nụ cười trên môi. Bà thực sự choáng váng trước quyết tâm của Pete khi muốn giành được chú gấu bông cho Kao, nó khiến trái tim bà trở nên mềm yếu.
Kao cảm thấy má mình ấm lên khi người phụ nữ gán cho Pete là bạn trai của mình, khi Kao nói lời cảm ơn người phụ nữ đó. Mặt khác, Pete đã rất hờn dỗi vì mình đã không thực sự giành được giải thưởng cho  Kao.
Kao ôm con gấu bông to lớn vẫn được bọc trong một tấm nylon trong suốt. Con gấu bông cao gần bằng Kao. Trái tim Kao bỗng thấy ấm áp khi ôm chú gấu bông. Kao chưa bao giờ nhận được bất kỳ món quà đặc biệt nào trước đó, ngay cả trong ngày sinh nhật. Vì vậy, có được chú gấu bông to và mịn này, đặc biệt khiến trái tim Kao cảm thấy ấm áp. Ngoài ra, hôm nay Kao rất vui, nó chưa bao giờ đến công viên giải trí trước đây. Bố Kao mất khi nó vẫn còn rất nhỏ, mẹ thì chưa bao giờ đưa hai anh em đến bất kỳ công viên giải trí nào vì mẹ anh quá bận làm việc. Ngay cả khi lớn lên, Kao cũng không có bất kỳ người bạn nào muốn đi cùng mình đến công viên kiểu này. Rain là người bạn duy nhất của Kao, nhưng Rain không phải là người thích đến nơi như thế này. Vì vậy, khi Pete đưa Kao  đến đây để vui chơi Kao  cảm thấy đặc biệt hạnh phúc. Cuối cùng Kao đã  được đến nơi mình thực sự muốn đến khi còn là một đứa trẻ. Kao cũng cảm động vì nó biết Pete không phải là kiểu người thích đến những nơi đông người nhưng vẫn chịu đựng để đi cùng Kao, thậm chí cưỡi ngựa và giành giải thưởng cho Kao.

Kao lặng lẽ nhìn Pete đang lặng lẽ đi bên cạnh mình.  Pete vẫn đang đeo băng đô mà Kao đã bảo Pete đeo, ánh sáng từ đó vẫn sáng sặc sỡ. Một cái bĩu môi nhẹ được nhìn thấy trên môi của Pete khiến Kao khẽ cười thầm. Pete vẫn hờn dỗi từ sự việc trước đó.
Kao huých vai vào Pete khiến Pete phải dừng bước quay đầu nhìn về phía Kao.
"Cảm ơn vì điều này ..." Kao nói, ôm chặt con gấu bông.
"Và cho tất cả mọi thứ ngày hôm nay." Kao thêm vào sau một lúc, với nụ cười chân thành trên môi.
Pete, người vừa hờn dỗi  không thể không mỉm cười trước hành động dễ thương mà Kao đang thể hiện với mình. Sau đó, Pete kéo Kao đến bên cạnh, xoa tóc Kao, khiến chiếc băng đô chuột Mickey mà Kao đang đeo có chút vẹo.
"Mhm. Không có gì đâu." Pete nói khi cả hai đi về phía bãi xe. Cả hai đều cảm thấy hạnh phúc và hài lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro