CHƯƠNG 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Kao đang ngồi trước mặt Pete. Cơ thể của Kao đang đối mặt với Pete, đôi chân thon dài hơi tách ra. Cơ thể Kao ướt đẫm mồ hôi khiến mặt Kao đỏ ửng, tóc Kao dính vào mặt vì mồ hôi.  Tuy nhiên, trong mắt của Pete, Kao trông cực kỳ gợi cảm và quyến rũ. Kao mặc một chiếc quần ngắn màu đen chỉ đến giữa đùi và một chiếc áo phông trắng mỏng, hơi trượt khỏi vai, để lộ bờ vai và xương đòn gợi cảm.
Pete đang nuốt nước bọt liên tục, miệng nó khô khi nhìn Kao từ trên xuống dưới. Ánh mắt của Pete dừng lại một lúc trên cặp đùi trắng sữa của Kao.
Ôi…mình có thể làm gì với cặp đùi đó.
Pete suy nghĩ mơ hồ trước khi hướng ánh mắt về phía khuôn mặt của Kao, muốn đánh lạc hướng những suy nghĩ dâm đãng của mình. Nhưng giây phút Pete nhìn vào khuôn mặt của Kao, con thú giữa hai chân của Pete trở nên cứng rắn - Kao cắn vào môi dưới, đôi mắt hơi bị che khuất.
Tại sao Pete lại nhìn mình  như vậy?
"Kao ..." Pete muốn hỏi một cái gì đó, nhưng chỉ có thể gọi tên Kao.
Đột nhiên Kao tiến về phía Pete, khiến hơi thở của Pete không thông. Kao chỉ dừng lại khi đôi môi của họ chỉ cách nhau vài centimet.
"Sao? P… Pete ..." Kao nói một cách khó chịu, hơi thở của nó chạm vào môi Pete khiến Pete run rẩy.
Tất cả sự kiềm chế của Pete rơi xuống đồi khi nắm lấy cổ Kao, dán môi mình vào môi Kao và hôn Kao một cách thô bạo. Pete chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể kích động đến thế, nhất là khi người đó là Kao.
Pete rời khỏi nụ hôn trong giây lát, đôi mắt quét khuôn mặt của Kao. Đôi môi của Kao hơi tách ra, khẽ thở khi nhìn Pete với đôi mắt mơ hồ.
Tại sao hôm nay lại nóng như vậy?
"Gọi tao là Pete lần nữa." Pete yêu cầu, giọng trở nên  khàn khàn.
"P Pete ~" Kao nói bằng giọng dịu dàng, gần như  đang rên rỉ tên Pete.
Pete, không thể chịu đựng được nữa, nó siết chặt đùi Kao, xoa xoa làn da trắng sữa gợi cảm, trước khi tay trượt vào quần Kao.
------
"Pete, dậy đi"
Một bàn tay mạnh mẽ đang lắc vai Pete, đánh thức nó  ngủ dậy từ giấc ngủ sâu của mình.
Pete rên rỉ vì khó chịu muốn gạt tay ra tiếp tục giấc mơ của mình. Trán Pete nhăn lại vì bực bội và cáu kỉnh. Giấc mơ của nó sắp sửa đi vào phần tốt đẹp nhưng ai đó đã quyết định làm phiền.
"Pete!" Giọng nói lần này còn nghiêm khắc hơn. Một cái tát đáp xuống cánh tay phải khiến Pete giật mình tỉnh giấc vì cơn đau bất chợt.
Pete miễn cưỡng thức dậy trong sự khó chịu khi nhìn về phía thủ phạm làm xáo trộn giấc mơ tốt đẹp của mình.
"Ba!!"  Pete kêu lên, gãi đầu bực bội. Khuôn mặt hiện rõ một cậu bé nổi loạn, khi đồ chơi của mình vừa bị lấy đi.
Ông bố lườm thằng con trai, lắc đầu không tán thành.
"Con dám lớn tiếng với ba?!"  Ba nó nổi cơn thịnh nộ, giọng hơi nâng lên.
Pete khẽ càu nhàu, sợ vẻ mặt nghiêm nghị của ba mình.
"Gì?"  Pete cuối cùng cũng hỏi, mắt ba nó vẫn đang nhìn nó.
"Làm thế nào con có thể để bạn ngủ trong phòng khách hả? Đưa bạn vào phòng ngủ. Con không biết làm thế nào để đối xử tốt với khách.!"  Ba Pete nhăn mặt bắt đầu cằn nhằn.
Pete càu nhàu, quay về phía Kao đang ngủ ngon lành bên cạnh mình. Vị trí của Kao giống như ngày hôm qua, đầu nằm sấp trên con gấu bông lớn mà Pete giành được từ công viên giải trí.
"Kao ~" Pete gọi Kao.
Kao chỉ rên rỉ một chút và tiếp tục ngủ.
"Kao, đi trên lầu ngủ." Pete nói, tay chạm vào lưng Kao.
"Ở đây ổn." Kao trả lời.
"Ba tao bảo chúng ta nên  ngủ trên lầu."
Nghe thấy ba của Pete, Kao giật mình tỉnh giấc, nó chớp chớp mắt nhanh chóng tỉnh dậy.
"Chào chú buổi sáng." Kao chào hỏi một cách lo lắng.
Ba của Pete chỉ đáp lại lời chào của Kao với một tiếng ậm ừ và bảo cả hai đi lên lầu tiếp tục ngủ. Cả hai cậu trai im lặng vâng lời bước lên cầu thang. Ba của Pete theo dõi mọi chuyển động của họ cho đến khi họ biến mất khỏi tầm mắt của ông.  Một biểu cảm không thể đọc được trên khuôn mặt của ông ấy khi ông ấy đi vào phòng ngủ của mình.
Hai cậu trai chỉ thức dậy khi trời đã gần trưa. Đó là lần đầu tiên Kao thức dậy muộn như vậy, mặc dù nó luôn thức dậy sớm ngay cả khi phải học muộn vào ban đêm. Cả hai đi xuống cầu thang sau khi tắm xong. Kao lại phải mượn quần áo của Pete.
Phòng khách rất yên tĩnh.  Kao mong ba của Pete sẽ ở đó xem tivi hoặc đọc báo nhưng ông già không thấy đâu.
"Ba của mày đâu?" Kao tò mò hỏi. Kao đang ngồi trên ghế ở quầy bếp trong khi chờ Pete nấu bữa sáng cho họ.
"Có lẽ đang ngủ." Pete nói, trong khi đập một quả trứng để trộn bên trong mì ăn liền.
"Tại sao ba mày lại về sớm vào buổi sáng? Ông không phải đi làm à?" Kao hỏi lại, hơi tò mò.
"Ba thường ở lại văn phòng qua đêm. Có thể ông ấy sẽ đi làm lại vào chiều nay." Pete trả lời.
Kao gật đầu hiểu ý, bỗng cảm thấy xót xa cho Pete.
Có phải Pete luôn sinh hoạt như thế này không? Kao hỏi trong đầu.
Kao rất buồn khi biết Pete không được gặp ba thường xuyên. Khi ba của Pete đi làm về, Pete đã đi đến lớp và khi Pete trở về nhà, có lẽ ba đã đi làm trở lại. Pete cũng không có một người mẹ để chăm sóc cho mình. Ít nhất đối với Kao, giờ làm việc của một giáo viên hợp lý hơn. Khi Kao đi học về mẹ đã ở nhà nấu bữa tối cho họ. Đột nhiên Kao hiểu tại sao Pete là một nhân vật hư hỏng khi lần đầu tiên họ gặp nhau.

"Mày đang nghĩ gì đó?"  Pete đột nhiên hỏi, phá vỡ dòng suy nghĩ của Kao, đặt hai bát mì ăn liền trước mặt Kao rồi ngồi xuống cạnh Kao.
Kao nhìn vào món mì ăn liền xuất hiện trước mặt mình, cười khúc khích. Nước súp đã cạn một nửa vì Pete nấu quá lâu, nhưng Kao vẫn cầm đũa và ăn thức ăn mà Pete đã nấu cho mình, thưởng thức hương vị của nó.
"Nó có ngon không?" Pete hỏi như thể đã nấu một bữa ăn 5 sao.
Kao chỉ ậm ừ nhìn Pete, khẽ gật đầu. Cảm thấy hài lòng, Pete cũng bắt đầu ăn mì ăn liền của mình.
Ăn được nửa chừng thì một âm thanh nhạc chuông điện thoại đã phá vỡ sự yên bình của họ.  Âm thanh phát ra từ phòng khách. Pete liếc về phía Kao, như thể hỏi Kao đó có phải là điện thoại của Kao hay không. Nhưng Kao gõ vào túi trái của mình, ra hiệu rằng đó không phải là của mình.
"Chắc là điện thoại của tao." Pete lẩm bẩm trước khi đặt đũa xuống và đi về phía phòng khách, trong khi Kao chỉ nhún vai và tiếp tục ăn mì ăn liền.
Kao lén liếc nhìn Pete từ quầy bếp, tò mò về người đang gọi Pete nhưng nhìn vẻ mặt bực bội của Pete, Kao có thể đoán được người gọi là ai. Vẻ mặt bực bội của Pete đột nhiên biến thành lo lắng hơn, nó đã đập điện thoại lên ghế sofa. Pete ngồi đó, mặt vùi vào lòng bàn tay. Kao cảm thấy có lỗi khi tiếp tục ăn, nó đi về phía Pete, ngồi bên cạnh Pete lặng lẽ, chờ đợi Pete bình tĩnh lại. Kao tự hỏi tại sao Pete lại phản ứng rất tệ, vì Kao chưa bao giờ thấy Pete phản ứng theo cách này khi Mint làm phiền Pete trước đây.
"Mày có ổn không?" Kao đột nhiên hỏi. Kao cảm thấy căng thẳng và khó sử.
Nhưng Pete vẫn im lặng, khuôn mặt của Pete vẫn vùi trong lòng bàn tay trong khi khuỷu tay tựa vào đầu gối.  Kao có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của Pete. Kao đoán rằng Pete vẫn đang cố gắng bình tĩnh nên chỉ im lặng. 
Kao lén lút nhìn vào chiếc điện thoại di động mà Pete đập xuống bật khỏi ghế sofa và giờ đang nằm bên cạnh chân mình. Màn hình điện thoại bây giờ đã có một chút nứt, nhưng Kao vẫn thấy hình ảnh hiển thị trên màn hình. Cuối cùng Kao có thể nắm bắt được những gì đang diễn ra.
Như thể đọc được suy nghĩ của Kao, Pete đột nhiên nói.
"Mint đe dọa gửi bức ảnh đó cho ba tao." Pete nói một cách đau khổ.
Kao không thể nói bất cứ điều gì, thậm chí không biết mình có thể làm gì trong tình huống này. Nếu ai đó đe dọa Kao như vậy, tâm trí nó chắc sẽ trống rỗng và phản ứng tồi tệ hơn Pete, vì Kao cũng vậy, không biết làm thế nào và không sẵn sàng nói với gia đình mình. Pete càng khó hơn vì Pete chỉ có ba và không có ai khác. Nếu ba của Pete không thể chấp nhận Pete thì Pete sẽ mất gia đình duy nhất của mình.
"Có lẽ chúng ta nên giữ khoảng cách với nhau ngay bây giờ." Kao nói với giọng nhỏ nhẹ, cảm thấy buồn bã trước lời đề nghị của mình.
Pete, người vừa mới úp mặt vào lòng bàn tay lúc nãy đột nhiên quay đầu lại nhìn Kao, cho Kao một ánh mắt sắc bén.
"Không cho nói bất cứ điều gì phải tránh xa?" Pete nói, giọng hơi cao.
Kao hơi khó chịu vì Pete lườm mình.
"Vậy chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta không thể để cô ấy đe dọa như thế này."
"Tao không biết. Chỉ cần phớt lờ cô ấy." Pete nói với giọng khó chịu, đá điện thoại ra khỏi tầm mắt của mình.
Kao chỉ có thể thở dài chán nản vì không biết phải đề nghị hay nói gì với Pete.
"Ngay bây giờ mày nên ủng hộ cho tao." Pete đột nhiên càu nhàu.
"Mày muốn tao làm gì?"
"Làm những gì mày đã làm ngày hôm qua."
Kao cảm thấy tâm trạng của Pete trở nên kỳ lạ nhưng Kao lại chọn trò chơi ngớ ngẩn.
"Hả? Tao đã làm gì?" Kao hỏi.
Biểu cảm khó chịu đang che phủ khuôn mặt của Pete được thay thế thành táo tợn khi bàn tay ranh mãnh của Pete đột nhiên đưa lên đầu gối của Kao. Khuôn mặt của Pete nhích lại gần Kao.
"Những gì mày đã làm tại hồ bơi ngày hôm qua."
Nghe những lời đó, mối quan tâm của Kao đối với Pete rơi xuống.
Làm thế nào Pete lại nghĩ đến chuyện đó trong tình huống như thế này!
Pete thực sự rất lo lắng với tình huống vừa nãy, nó tức giận với Mint, cũng sợ ba nữa. Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Kao, nhìn vào sự  quan tâm của Kao, tất cả những lo lắng của Pete biến mất. Pete cảm thấy như được Kao thưởng cho hàng trăm nụ hôn.
"Kẻ biến thái!"  Kao kêu lên, đẩy vai Pete ra.
Tuy nhiên, Pete vẫn không nhúc nhích, bàn tay bất ngờ nắm chặt cả hai cổ tay của Kao, nhét đầu gối vào giữa chân Kao, ngăn không cho Kao trốn thoát. Một nụ cười táo tợn hiện trên khuôn mặt của Pete khi thấy vẻ mặt sốc của Kao.
"Pete! Đừng đùa như thế này." Kao tức giận nói.
"Tao không đùa, tao thực sự muốn một nụ hôn." Một nụ cười nhếch hiện lên trên môi của Pete.
"Mày có điên không?! Ba của mày đang ở đây!" Kao nổi cơn thịnh nộ trong tiếng thì thầm.
"Ông ấy đang ngủ." Pete nói, cúi xuống gần hơn về phía khuôn mặt của Kao.
Một người đã quá mệt mỏi với việc tấn công người kia bằng những nụ hôn trong khi người kia quá bận rộn để tránh những nụ hôn, cả hai không nghe thấy tiếng núm cửa vặn vẹo cũng như tiếng cửa đóng sầm lại.
"Hai đứa đang làm gì vậy?"
Pete và Kao đóng băng tại chỗ, ngớ ngẩn khi họ nghe thấy giọng nói nghiêm khắc từ phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro