CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thằng Pete thật ra đã chở tôi đến tận cửa nhà sau khi hỏi tôi đường quay xe. Sau đó chúng tôi không nói gì với nhau nữa. Tôi thật biết ơn cái đài radio trong xe nó, ít ra làm không khí bớt cô đọng được tí.
“Cám ơn Pete.” Tôi chân thành đa tạ nó sau khi xuống xe.
Nó chỉ gật đầu cho có lệ rồi quay xe đi. Tôi thò tay vào túi kiếm chìa khoá cho cái cổng tự động của nhà mình nhưng không thấy. Có thể là để ở trong balo, nhưng tìm không có. Chết tiệt. Có thể đến tối khuya mẹ tôi mới về còn em gái thì đã qua nhà bạn ngủ rồi. Chết tiệt, tôi để ở đâu được chứ? Có để quên trên xe thằng Pete không? Tôi lấy điện thoại định gọi cho nó nhưng nhận ra tôi đâu có số của nó đâu.
Tôi vừa định gọi cho mẹ thì thấy xe của thằng Pete trờ tới. Nó hạ cửa sổ xe xuống rồi ném chìa khoá cho tôi.
“Mày làm tao phải đánh một vòng xa vãi cứt chỉ để đưa mày chìa khoá nhà.” Nó nói.
“Xin lỗi.” Tôi ngại quá trời, cảm thấy thật sự có lỗi.
Nó không đường hoàng trả lời nhưng tôi có nghe nó lẩm bẩm ‘quá là phiền’ khi lái xe đi. Tôi định đáp trả nhưng nhớ lại vừa rồi thật không biết đứa nào tử tế với đứa nào hơn nên lại thôi.
Sau khi Pete lái xe đi, tôi thấy băng của thằng Rain đi theo hướng xe của thằng Pete.
Có lẽ tụi nó tình cờ hẹn bạn ở cùng một nơi. Trong phút chốc thật sự tôi đã nghĩ thế.
Nhưng rồi tôi nhớ những lời thằng Rain nói.
‘Sẽ có ngày tao tẩn nó một trận.’
Rain chơi trong một băng. Thật không khó để đi lùng một thằng khác ở cùng địa phương. Nó có rất nhiều đứa chỉ điểm nhưng tôi thật không dám tin nó sẽ đi đánh thằng Pete.
Vậy bây giờ tụi nó đi đánh thằng Pete? Tự nhiên tôi cảm thấy nóng ruột.
Thằng Pete chỉ đi có một mình, nó sẽ không sống nổi nếu đụng độ đám thằng Rain. Tôi đành ba chân bốn cẳng chạy thẳng về hướng đó, còn không thèm bận tâm đang để cửa nhà mở toang hoác.
Chỉ qua vài căn nhà là tôi đã thấy một đám người tụ tập ngay góc hẻm.
Là tụi nó chứ ai.
Tôi nhanh chân chạy đến, thằng Pete đang nằm gục trên mặt đất, nửa đám người của thằng Rain đứng nhìn nửa còn lại đang liên tục đấm đá thằng Pete.
“Rain, mày dừng lại.” Tôi hét lên. Lồng ngực đau nhói vì phải chạy bộ từ nãy giờ.
Bọn nó phớt lờ tôi và vẫn đấm đá thằng Pete. Thằng Pete thì chảy máu như sắp chết tới nơi.
“Dừng lại.” tôi cứ gào lên mỗi khi có một thằng giơ chân đá vào người thằng Pete.
Rồi một đứa trong đám để ý đến tôi.
Đó là thằng cao kều tôi đã gặp khi ở quán anh Sun. Nó đến trước mặt tôi rồi giơ tay. Tôi chỉ kịp lấy tay che mặt, tôi đoán nó sẽ đấm vào mặt tôi. Tình huống này y hệt cái ngày thằng Pete đánh thằng Rain. Thằng Rain lúc này mới để ý là bạn nó sắp sửa cho tôi một trận, nó đành lao đến chắn trước mặt tôi.
“Dừng lại mày. Thằng này là bạn tao.” Nó nói.
Rain lúc nào cũng là thằng vui vẻ, nhưng khi nó gằn giọng kiểu đó, có nghĩa là nó sắp lên cơn rồi. Nó nhìn tôi như thể nhìn một thằng ngu.
“Tụi mày, đủ rồi. Đi thôi.” Nó gọi băng của nó.
Tôi thở dài, lòng mừng thầm ít ra nó vẫn chưa khùng đến mức quên hết tình nghĩa đôi ta.
Nó vỗ vai tôi: “Tao biết thằng này là bạn học của mày. Tụi tao xong việc rồi. Chăm sóc nó đi.” Rồi nó nhảy lên chiếc motor của mình.
Tôi không trả lời nó. Thật ra tôi điên tiết với nó. Tôi sợ đám bạn của nó. Nhưng mà tôi giận lắm. Nó làm tôi cảm thấy sợ cả nó nữa.
Thằng Pete nằm co ro ngay đầu xe của nó, ánh đèn pha rọi sáng cả người nó, toàn máu và đất. Nó ho ra máu. Tôi nhanh chân chạy đến cố đỡ nó dậy nhưng nó lại đẩy tôi ra.
“Đừng, tao không muốn ai thấy tao lúc này.” Nó cố cảnh cáo rồi run rẩy đứng dậy.
‘Mày chảy máu từ đầu xuống chân mà còn cố ngầu làm cái đéo gì cơ?’
“Mày không cần phải ra vẻ với tao. Tao biết mày cần giúp.” Tôi giải thích.
Tôi đã chạy bằng chân theo cái đám ngồi trên xe qua bao nhiêu căn nhà để giúp nó. Thế mà nó còn cậy mạnh với tôi? Ai mà không có lúc yếu đuối. Trận chiến này còn không công bằng, một đám đánh một thằng. Tôi không thể đứng yên trơ mắt ra nhìn khi thằng Pete lại té xuống lúc nó định leo vào xe.
“Pete.” Tôi hét lên đầy lo lắng rồi chạy tới đỡ nó.
Nào ngờ.
Nó đấm tôi.
Hai đứa tôi lăn tròn trên đất.
Nó đè lên người tôi, môi nó ép lên môi tôi.
Chết tiệt.
Tụi tôi thật sự hun nhau à.
Mắt nó trợn tròn rồi nó chống người bật dậy khỏi tôi. Sau đó nó còn cố chà xát môi đến độ tạo thêm một vết thương mới trên người.
“Chết tiệt.” Nó gào lên rồi phun nước bọt tùm lum.
Tự nhiên tôi lại cảm thấy đau lòng. Bộ tôi đáng ghê tởm lắm à?
“Tất cả là lỗi của mày.” Nó gào lên.
“Tao chỉ muốn cứu mày.” Làm như tôi không biết gào.
“Nếu mày không chạy đến thì đâu có gì xảy ra.” Nó gườm gườm, tôi có thể nhìn thấy mắt nó toàn là chán ghét.
“Đừng có mà nhiều chuyện. Thằng lập dị.” Nó nói rồi lại nhổ nước bọt xuống đất.
Tôi đứng chết trân. Không hiểu vì sao tức giận và đau lòng lại làm tôi không thể nhúc nhích được.
‘Cái quái gì đã xảy ra vậy?’
Thằng Pete nhảy lên xe rồi lái đi, tôi vẫn đứng yên ở trong góc con hẻm tối đen, đầu liên tục tự hỏi.
‘Vậy là mình cứu nó rồi mình hun nó à? Chết tiệt!’
Đêm đó, tôi về nhà, nằm trên giường ngẫm nghĩ. Tôi không còn muốn đi học nữa. Cái gì dù tốt hay xấu xảy ra cũng đều tại tôi. Nụ hôn đó chỉ là tai nạn thôi.
Tại sao tôi không tức giận còn thằng Pete lại làm quá mọi việc lên như vậy.
Nó còn không cảm thấy biết ơn vì tôi đã cản thằng Rain cho nó. Còn tôi thì như bị tự kỉ.
Nó lấy đi nụ hôn đầu đời của tôi.
Tôi cũng từng thinh thích mấy người nhưng còn chưa dám hôn ai.
Thằng khốn nạn đó đã lấy nụ hôn đầu của tôi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro