36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười giờ hôm sau, chuông cửa vang lên.

Thái Từ Khôn đứng dậy khỏi sofa, đi mở cửa.

Ngoài cửa chỉ có hai người, Thái Chính Hiến ngồi xe lăn và Chu Diễn đẩy xe lăn.

- Anh.

Thái Từ Khôn nghiêng người:

- Sao anh lại tới đây?

Thái Chính Hiến nhìn vành mắt đen và đôi môi rách da của Thái Từ Khôn trước mắt, bất ngờ nói:

- Em sao thế?

Thái Từ Khôn khựng lại, có chút khó hiểu.

Chu Diễn phía sau tốt bụng chỉ vào môi:

- Nhị thiếu gia, cậu chảy máu kìa.

Thái Từ Khôn sững sờ, đưa tay chạm môi, lập tức xoay đầu đi mất tự nhiên:

- Không sao, không cẩn thận va trúng thôi.

Thái Chính Hiến và Chu Diễn đưa mắt nhìn nhau, va trúng? Va vào đâu? Có điều thấy Thái Từ Khôn rõ ràng không muốn nói nhiều, hai người đều không hỏi.

Thái Từ Khôn vào phòng khách pha một bình trà cho Thái Chính Hiến:

- Chuyện kinh doanh ổn thỏa hết rồi chứ?

- Ừ, cũng tàm tạm.

- Chừng nào về?

- Mai.

Thái Chính Hiến đón lấy ly trà sứ trắng, nhấp một ngụm:

- Buổi trưa cùng ăn cơm đi.

- Ừ.

Thái Từ Khôn ngước mắt nhìn anh:

- Lần này trở về, trong thời gian ngắn đừng chạy lung tung nữa, có chuyện gì thì giao người khác làm, lo chăm sóc sức khỏe của chính anh trước đã.

QUẢNG CÁOAdskeeper

Mẹo đơn giản này giúp bạn khôi phục thị lực tức thì! Viết ngay

Kiếm 1000$/tháng với Ola City hoàn toàn miễn phí, đăng ký ngay!
Thái Chính Hiến mỉm cười:

- Ừ. Đúng rồi, hôm qua em đưa Thư Hân đến đây?

Thái Từ Khôn gật đầu:

- Còn đang ngủ.

- Hôm qua anh đã dặn đạo diễn Trương rồi, bảo ông ấy chăm sóc Thư Hân nhiều vào, tuy chưa nhắc tới quan hệ cụ thể giữa Thư Hân và Thái gia chúng ta nhưng anh nghĩ ông ấy biết nên làm thế nào.

Thái Từ Khôn:

- Cám ơn anh.

Thái Chính Hiến đưa tay vỗ vai anh:

- Cám ơn gì chứ, em ấy là vợ em, đương nhiên là người của Thái gia chúng ta, người trong nhà không cần nói cám ơn.

Thái Từ Khôn cười nhạt, lại rót cho anh ly trà.

"Rầm!" Vào lúc ba người yên lặng uống trà, căn phòng đột nhiên có một âm thanh lớn vang lên.

Thái Chính Hiến ngẩn người, anh biết căn phòng phát ra âm thanh này là phòng của em trai, chẳng lẽ...

- Thái bảo bối! Thái bảo bối!?

Giọng kinh hãi quá độ của Ngu Thư Hân từ trong phòng vọng ra, tiếp đó cửa phòng mở toang, Ô Đồng chui ra trước, Ngu Thư Hân nối gót theo sau:

- Sao em lại ở đây? Chu bảo...

Trong phòng khách, ba người đàn ông sững sờ nhìn cô.

Quần áo xốc xếch, tóc tai bù xù, Ngu Thư Hân luôn gọn gàng xinh đẹp trước mặt người khác lại xuất hiện vô cùng bất nhã ở đây. Chính cô cũng đơ, tại sao bên ngoài có người?!

Chu Diễn lập tức dời tầm mắt, a, thời tiết hôm nay rất đẹp.

Thái Chính Hiến hạ mi mắt ho khẽ, bên môi hiện ý cười nhàn nhạt.

Thái Từ Khôn đưa tay xoa trán, đứng dậy đi về phía cô:

- Qua đây.

Ngu Thư Hân:

- ...Ờ.

Thái Từ Khôn nhìn như bình tĩnh nhưng thực tế tốc độ lại rất nhanh, kéo cô về phòng mình, trở tay đóng cửa lại.

Anh trầm giọng nói:

- Mặc đồ đàng hoàng.

Ngu Thư Hân cúi đầu nhìn, nút áo xiêu xiêu vẹo vẹo, vai hở hơn nửa. Cô vội cài lại nút:

- Sao, sao anh cả cũng ở đây?

- Hôm qua anh ấy đến, hôm nay ghé nhà thăm một lát.

Thái Từ Khôn nhìn cô:

- Hôm qua có gặp ở nhà hàng mà, em quên rồi?

Ngu Thư Hân mới sáng sớm đã đau đầu muốn chết, đâu nhớ được gì.

- Em quên rồi...

Thái Từ Khôn dừng lại:

- Quên sạch?

- Em...

Ngu Thư Hân chợt lắc đầu:

- Không đúng, hình như không quên hết, em nhớ Ô Đồng tới, sau đó hồi nãy mở mắt thì đúng là thấy Ô Đồng. Còn nữa!

Thái Từ Khôn liếc cô:

- Gì?

- Em mộng xuân rồi!!!

-...

- Nhưng, lại không giống.

Ngu Thư Hân kéo cánh tay Thái Từ Khôn:

- Buổi sáng em dậy ở phòng anh, vậy ơ, hôm qua không phải mơ? Mà là thật?

Thái Từ Khôn bình tĩnh gỡ tay cô xuống:

- Hôm qua anh ngủ trên sofa, em nằm mơ đấy.

- Nhưng, nhưng sao anh để em ngủ phòng anh?

- Em uống say cứ đòi vào ngủ, anh cũng hết cách.

Thái Từ Khôn xoay người đi tới cửa:

- Thay đồ nhanh lên, sửa soạn một chút rồi ra ngoài ăn.

- Nè, đợi đã, em còn chưa hỏi xong, em cảm thấy...

Thái Từ Khôn ngắt lời cô:

- Cho em 15 phút.

-...

Anh đi ra ngoài.

Ngu Thư Hân gãi gãi đầu, không phải chứ, thật sự chỉ là mơ sao, nhưng nó chân thật đến đáng sợ! Thái Từ Khôn hôn cô, Thái Từ Khôn dùng sức hôn cô! Đúng là quá mạnh mẽ!

Ngu Thư Hân xoắn xuýt một hồi, nghĩ, không không không, đây chắc là mơ, Thái Từ Khôn ngoài đời sao có thể thô bạo như vậy chứ!

Lúc cô ăn mặc trang điểm đàng hoàng bước ra thì ba người kia đã uống xong một bình trà.

Ngu Thư Hân tằng hắng, hơi xấu hổ đến trước mặt Thái Chính Hiến:

- Anh cả đến rồi, ơ... hồi nãy thất lễ quá, xin thứ lỗi.

Thái Chính Hiến đặt ly trà xuống, ánh mắt hiện lên ý cười ôn hòa:

- Không sao, ở trong nhà không cần quá gò bó, là lúc bọn anh đến không thông báo cho em.

Ngu Thư Hân cười gượng:

- Không phải không phải...

Thái Chính Hiến và Chu Diễn đưa mắt nhìn nhau, Ngu Thư Hân không khỏi lúng túng, anh nói:

- Đi thôi, đi ăn cơm, Chu Diễn, đẩy tôi ra ngoài.

- Vâng, thưa thiếu gia.

Hai người ra ngoài trước. Vẻ mặt Ngu Thư Hân đau khổ:

- Thái Từ Khôn, anh trai anh sẽ không cảm thấy em rất không thục nữ chứ?

Anh hơi cong môi, quay đầu nhìn cô:

- Em có từng thục nữ bao giờ à?

Ngu Thư Hân:

-!!!

Họ đến một nhà hàng ăn cơm, đặt phòng bao yên tĩnh, khiêm tốn mà tao nhã.

- Nhà hàng này do một người bạn của anh mở, món ăn rất ngon.

Thái Chính Hiến đưa thực đơn cho Ngu Thư Hân:

- Ưu tiên phái nữ, muốn ăn gì thì gọi nhé.

Cô cám ơn:

- Trước đây không biết có một nhà hàng thế này, xem ra rất đặc biệt.

- Muốn ăn thì bảo Từ Khôn đi cùng em, bình thường nếu bận cũng có thể gọi điện thoại cho người ta giao tới.

Thái Chính Hiến nói:

- Từ Khôn, em có số điện thoại của ông chủ nhà hàng này chứ nhỉ.

Thái Từ Khôn gật đầu.

Ngu Thư Hân chống cằm, nghiêng mắt nhìn anh:

- Thái Từ Khôn, vậy sau này anh gọi giúp em nha.

Anh từ tốn nói:

- Em luôn ở bên ngoài, ông chủ sẽ không giao thức ăn qua thành phố khác đâu.

- Chuyện này chả sao cả.

Ngu Thư Hân cong môi:

- Sau này em ở đây nhiều hơn là được, vốn là vậy mà, anh ở đây thì em sẽ không thường rời đi đâu.

Thái Chính Hiến cười khẽ, hiển nhiên lại bị lời nói mạnh dạn trắng trợn của Ngu Thư Hân chọc cười. Thái Từ Khôn hơi đơ người, dời mắt đi không mấy tự nhiên.

Cô không mảy may quan tâm tới phản ứng của hai người, tự mình gọi món. Gọi xong món mình thích, cô đưa thực đơn cho người khác:

- Mọi người gọi đi.

Gọi xong, ba người lại hàn huyên chốc lát, đương nhiên, phần lớn là Thái Chính Hiến và Ngu Thư Hân nói, Thái Từ Khôn chưa bao giờ chủ động khơi chuyện.

Món ăn được dọn lên, ba người bắt đầu dùng bữa.

- Quả nhiên rất ngon.

Mắt Ngu Thư Hân sáng lên:

- Món cá trong suốt này rất ngon, cả món sườn này nữa, sao lại mềm đến vậy chứ.

Món cá trong suốt:

ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

Thái Chính Hiến nói:

- Hai món này đều là món thương hiệu ở đây, quả thực rất ngon. Anh và Từ Khôn đều thích ăn cơm ta hơn cơm tây, Thư Hân em cũng thế à?

Ngu Thư Hân suy nghĩ:

- Cái này à, kỳ thực hễ ngon là em thích, cơm tây hay cơm ta đều được.

Thái Từ Khôn hơi cong khóe môi, đúng là chân thực.

Lúc ăn, Thái Từ Khôn phát hiện Ngu Thư Hân khen ngon nhưng lại chẳng ăn bao nhiêu, mỗi món cô chỉ gắp mấy đũa rồi thôi.

- Em no rồi?

Thái Từ Khôn cuối cùng không nhịn được hỏi.

Ngu Thư Hân bĩu môi:

- Chưa.

- Không thích ăn?

- Thích.

Thái Từ Khôn không hiểu:

- Vậy sao em không ăn?

Ngu Thư Hân nhăn mặt:

- Em no xêm xêm là được, anh biết em dễ mập mà.

Thái Từ Khôn cau mày:

- Em dễ mập?

- Phải đó, anh biết muốn duy trì vóc dáng khó cỡ nào không?

Ngu Thư Hân thở dài nói:

- Vả lại, em là nhân vật của công chúng, mập rất dễ bị nhận ra.

Lời vừa dứt, trong dĩa của cô có thêm một miếng thịt, Thái Từ Khôn bình tĩnh thu đũa:

- Dùng phương pháp ăn kiêng để duy trì vóc dáng là lựa chọn không sáng suốt nhất, em không ăn thì không đủ dinh dưỡng, kéo theo đó là giảm sự trao đổi chất, mà giảm sự trao đổi chất thì em lại càng dễ mập.

Ngu Thư Hân:

- Anh, anh chắc chắn chứ?

Thái Từ Khôn cau mày:

- Anh là bác sĩ.

- Ờ ha.

- Ăn đi, thứ em cần là vận động, chứ không phải ăn kiêng.

Thái Từ Khôn hoàn toàn tỏa hào quang bác sĩ với dáng vẻ "hãy nghe chỉ dẫn của bác sĩ".

Ngu Thư Hân hầm hừ:

QUẢNG CÁOAdskeeper

Câu thần chú cổ mang lại sự giàu có. Cô gái trủng xổ số 50 tỉ!

U nhú sẽ biến mất buổi sáng, giun sán sẽ được loại bỏ, 15 g

Bác sĩ: Vô tình phát hiện ra cách đơn giản quét sạch cao huyết áp
- Bình thường em cũng tập gym mà, chỉ là dạo này lười thôi.

Dứt lời, cô sáp tới nói nhỏ bên tai anh:

- Em còn có cơ bụng nữa đấy, anh tin không?

Tay cầm đũa của Thái Từ Khôn khựng lại. Tin, hôm qua cô đã tự mình vén lên trước mặt anh... không, là vén lên trước mặt Ô Đồng, anh đã thấy nên đương nhiên là tin.

Nhưng Ngu Thư Hân thấy anh như vậy thì tưởng là anh không tin:

- Em có thể cho anh sờ, cứng lắm đấy.

Thái Từ Khôn ngớ người, chỉ sợ cô lại vén áo lên nữa, anh phảng phất như thấy cô say không tỉnh như ngày hôm qua.

Anh cảnh cáo:

- Mau ăn đi.

Ngu Thư Hân hừ khẽ, lẩm bẩm:

- Em nói thật mà...

Hai người "châu đầu ghé tai" thì thà thì thầm, Thái Chính Hiến nhìn rất hài lòng. Cậu em trai mặt lạnh nhà mình cuối cùng cũng khai thông rồi, anh có thể yên tâm.

Sau đó, Ngu Thư Hân được Thái Từ Khôn gắp thức ăn hết đũa này đến đũa khác, dù đau thương cô cũng vui vẻ ăn.

- Em đi vệ sinh một chút.

Ngu Thư Hân nói rồi mở cửa ra ngoài. Ngoài cửa có nhân viên phục vụ đứng, cô hỏi thăm hướng nhà vệ sinh rồi đi về phía đó, hồi nãy cô uống nước trái cây hơi nhiều, phải giải quyết mới được.

Nhà hàng này hơi quanh co lòng vòng, Ngu Thư Hân đi vệ sinh xong quay về thì lạc đường, cô thấy một phòng bao nhìn rất giống phòng bao của mình bèn định đẩy cửa bước vào nhưng mới đẩy một nửa thì phía sau đột nhiên có người gọi cô.

- Xin hỏi, cô là khách phòng 302 sao?

Hóa ra là nhân viên phục vụ, Ngu Thư Hân ngẩn người, đây không phải nhân viên phục vụ phòng cô.

- A xin lỗi, có lẽ tôi đi nhầm, tôi không nhớ phòng mình là phòng số mấy.

Nhân viên phục vụ rất lịch sự nói:

- Vậy cô có thể nói tên họ của người đặt chỗ.

Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ:

- Thái Chính Hiến.

- À, là Thái tiên sinh.

Nhân viên phục vụ có vẻ rất quen thuộc:

- Thái tiên sinh là đối tượng mà ông chủ chúng tôi đặc biệt căn dặn phải phục vụ thật tốt, anh ấy ở phòng 306.

- Ra vậy, cám ơn.

Ngu Thư Hân định ra ngoài thì đột nhiên, trong phòng bao có giọng nói quen thuộc vang lên:

- Anh Tưởng, anh không uống, chẳng lẽ say rồi?

Giọng đàn ông thô kệch:

- Có người đẹp ở bên, rượu không say người người tự say, nào nào nào, rót cho anh, em rót là anh uống.

Giọng nữ yêu kiều hơi cứng lại:

- Anh Tưởng...

Thấy Ngu Thư Hân đứng im, nhân viên phục vụ khó hiểu cất tiếng gọi:

- Cô ơi?

Cô không trả lời, hơi nghiêng người nhìn vào bên trong qua khe hở.

Hạ Lộ...

Cô bạn thân Hạ Lộ của cô lúc này đang ngồi bên cạnh một người đàn ông béo mập mà bàn tay heo của ông ta đang di chuyển tới lui trên đùi cô ấy.

Tâm trạng Ngu Thư Hân đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung, cô đẩy mạnh cửa phòng bao ra, đứng ngay cửa:

- Hạ Lộ?

- Thư Hân, sao cậu lại ở đây?

Hạ Lộ cuống quít đứng dậy:

- Cậu, cậu...

Ngu Thư Hân bước lên trước, nhìn quanh. Năm người đàn ông, chỉ có một mình Hạ Lộ là con gái.

- Câu này mình muốn hỏi cậu đấy, sao cậu lại ở đây?

Sắc mặt Ngu Thư Hân không còn vẻ ngả ngớn thường ngày mà rất nặng nề.

Hạ Lộ ho khan, miễn cưỡng bình tĩnh lại, nói:

- Ơ, mình giới thiệu với cậu, đây là nhà sản xuất Tưởng, đây là đạo diễn Trần...

Ngu Thư Hân không muốn nghe cô ấy giới thiệu những người này, cô nhìn Hạ Lộ, hỏi gằn từng chữ:

- Hạ Lộ, người này, là bạn trai cậu sao?

- A?

Hạ Lộ ngẩn người:

- Bạn, bạn trai gì chứ?

- Mình thấy hai người thân mật như vậy, mình tưởng ông ta là bạn trai cậu.

Sắc mặt Hạ Lộ thay đổi:

- Thư Hân...

- A, cô chính là Ngu Thư Hân à, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy!

Nhà sản xuất Tưởng kia đã say bí tỉ, mặt đỏ cả lên:

- Thật xinh đẹp.

Hạ Lộ đẩy Ngu Thư Hân ra ngoài:

- Thư Hân, cậu đi trước đi, sau này mình sẽ giải thích, được không?

- Đừng đi, ngồi xuống uống một ly nào.

Những người khác có mặt cũng tiếp lời:
QUẢNG CÁOMgid

Ai bị gout mãn tính, axit uric cao dùng bài này là hết luôn
Xương Khớp

Tiền luôn luôn dồi dào nếu cất thứ này trong nhà
Quà Lưu Niệm

- Phải phải, uống một ly nào người đẹp.

Hạ Lộ hơi gấp gáp:

- Thư Hân.

Ngu Thư Hân nhìn Hạ Lộ, đột nhiên vào chỗ ngồi xuống:

- Được, uống một ly, chúng ta cùng tán gẫu.

Thấy cô ngồi, mắt đám đàn ông đều sáng rực, nhà sản xuất Tưởng nói:

- Hạ Lộ à, sao cô không nói sớm chứ, hóa ra cô và Ngu Thư Hân là bạn thân.

Hạ Lộ do dự ngồi xuống:

- Phải...

- Đúng là quá tốt rồi, bộ phim trước đó tôi nói với cô còn thiếu một vai, vừa khéo hai chị em cô cùng đóng nhỉ.

Mắt Hạ Lộ sáng lên:

- Anh Tưởng, anh đồng ý rồi?

- A, không thành vấn đề.

Ánh mắt nhà sản xuất Tưởng láo liên qua người Ngu Thư Hân:

- Đương nhiên, cô cũng phải giúp tôi kéo cô Tô qua, bộ phim của chúng ta thiếu một hình tượng nhân vật như thế.

Hạ Lộ vừa nghe vậy, ánh mắt vô thức nhìn sang Ngu Thư Hân.

Ánh mắt cô ấy quá mong chờ, cô nhìn mà lòng quặn thắt.

Cô luôn biết giới showbiz loạn, biết rất nhiều người vì danh lợi, vì tài nguyên mà bám vào người khác, họ có lẽ dùng cơ thể, có lẽ dùng thứ gì đó khác, nhưng Ngu Thư Hân chưa từng nghĩ, "rất nhiều người" này bao gồm cả Hạ Lộ, cô bạn đơn thuần đáng yêu, thích nghịch ngợm trong suy nghĩ của cô.

Ngu Thư Hân như cười như không nhìn ông ta:

- Nhà sản xuất Tưởng đúng không, bộ phim ông nói là gì nhỉ?

Nhà sản xuất Tưởng:

- Phim cải biên từ tiểu thuyết ngôn tình của tác giả nổi tiếng, đây là tác phẩm lớn, ai diễn người đó nổi, à đúng rồi, vai nam chính còn là Dương Thương đấy, sao hả, cô Tô nhất định hứng thú chứ?

Ngu Thư Hân cong môi cười:

- Tác phẩm lớn à, nam thần Dương Thương à... vậy ông định cho Hạ Lộ diễn vai gì?

- Nữ hai.

- Ồ?

Ngu Thư Hân lại nói:

- Ông bảo tôi cùng diễn, vậy tôi diễn vai gì?

- Cũng là một nhân vật rất tuyệt, kỳ thực cô hoàn toàn có thể diễn vai nữ chính, nhưng nữ chính đã định rồi, chẳng qua...

Nhà sản xuất Tưởng chợt áp tay lên mu bàn tay Ngu Thư Hân:

- Nếu cô thực sự rất muốn, tôi cũng có thể cân nhắc giúp cô.

Cô thầm buồn nôn, cảnh tượng cái tay heo này sờ Hạ Lộ ban nãy chưa nhạt đi trong đầu. Cô rụt mạnh tay về:

- Nhà sản xuất Tưởng đúng là người tốt, sẵn lòng bỏ không công giúp tôi tìm vai diễn, ân tình này, tôi chắc chắn ghi vào tâm khảm.

- Không phải là bỏ không công.

Nhà sản xuất Tưởng và đám đàn ông có mặt đưa mắt nhìn nhau:

- Nếu cô chịu cùng chúng tôi, việc này... chắc chắn không thành vấn đề.

- Cùng?

Ngu Thư Hân sầm mặt:

- Ông muốn cùng thế nào?

- Đương nhiên là...

- Thư Hân!

Hạ Lộ chợt đứng bật dậy, vẻ mặt cô ấy lúng túng và bối rối:

- Muộn rồi, cậu về trước đi!

Ngu Thư Hân cũng đứng dậy:

- Mình về, vậy cậu thì sao?

Hạ Lộ nhìn qua đầu, giọng nói rất nhẹ:

- Mình còn có việc.

- Hạ Lộ!

Ngu Thư Hân siết chặt nắm đấm, nhẫn nhịn, mềm mỏng nói:

- Cậu đi với mình đi, mình uống nhiều rồi, cậu đưa mình về được không?

Vành mắt Hạ Lộ đỏ lên:

- Mình gọi điện thoại cho A Ảnh.

- Mình không muốn, mình muốn cậu đưa mình về.

Nhà sản xuất Tưởng vội đứng dậy:

- Thư Hân, cô uống nhiều rồi, nào nào, để tôi đưa cô về, tôi đưa cô về. Tôi có thuê phòng ở khách sạn gần đây, tôi đưa hai cô đến đó nghỉ ngơi, thế nào?

Nói rồi ông ta liền muốn kéo Ngu Thư Hân nhưng bị Hạ Lộ ngăn lại:

- Anh Tưởng không cần đâu, để em đưa cô ấy về thì hơn.

Sắc mặt nhà sản xuất Tưởng đột nhiên sa sầm xuống:

- Hạ Lộ, cô có ý gì, muốn đi à? Ha, có muốn vai diễn nữa không đây?

Hạ Lộ cắn môi:

- Lần... lần sau em sẽ đến xin lỗi anh.

- Lần sau, lần này đi rồi thì không có lần sau, cô tưởng cô là ai, nói đến là đến, nói đi là đi?

Nhà sản xuất Tưởng lạnh lùng nói:

- Cô đã nói là đêm nay cùng với tôi mà, sao hả, chị em tốt tới thì không giữ lời?

- Ông câm miệng cho tôi!

Ngu Thư Hân đột nhiên đá một cú vào nhà sản xuất Tưởng:

- Cùng ông nè! Ông là cái thá gì chứ!

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, những người có mặt đều kinh hãi.

Sau khi phản ứng lại, mọi người thi nhau đỡ nhà sản xuất Tưởng.

- Cô, cô to gan! Cô điên rồi à?

Thư Hân mang giày cao gót, cú đá này tuyệt đối không nhẹ. Nhà sản xuất Tưởng ngồi dưới đất, hồi lâu không đứng lên nổi.

Thư Hân từ trên cao nhìn xuống ông ta:

- Ông nhớ kỹ cho tôi, nếu ông dám có ý đồ với Hạ Lộ, tôi sẽ không để yên cho ông đâu!

- Ranh con! Cô biết nhà sản xuất Tưởng là ai không?

Người bên cạnh có vẻ như là phó đạo diễn nói.

Ngu Thư Hân hừ lạnh:

- Ông ta là ai kệ xác ông ta.

Cô nắm tay Hạ Lộ, muốn kéo cô ấy đi thẳng ra khỏi cửa:

- Đi theo mình.

- Bắt họ lại cho tôi!

Nhà sản xuất Tưởng bò dậy:

- Hôm nay tôi phải để cô thấy tôi là ai!

Mấy người đàn ông khác vội tiến lên giữ Ngu Thư Hân lại, Hạ Lộ bên cạnh cuống sắp khóc:

- Mọi người đừng làm khó cô ấy, tôi ở lại, tôi ở lại còn không được sao?

- Nhất định phải giữ cô ta lại!

Nhà sản xuất Tưởng bước lên, đưa tay nắm lấy cằm Ngu Thư Hân, miệng thối đầy mùi rượu sáp lại gần:

- Bướng? Hôm nay tôi phải khiến cô không bướng nổi nữa mới thôi.

Ngu Thư Hân tức giận trừng ông nhưng không thể cựa quậy:

- Thối tha, cho ông một cơ hội thả tôi ra đấy!

Nhà sản xuất Tưởng nheo mắt, kéo cô qua, hất mạnh cô lên bàn.

Sau lưng Ngu Thư Hân va mạnh vào góc bàn, cơn đau dữ dội khiến cô suýt ngất. Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, tấm thân to mọng đầy mỡ của nhà sản xuất Tưởng đã đè lên.
QUẢNG CÁOAdskeeper

Bỏ 3 phút đọc rồi làm theo, huyết áp ổn định đến già

Mất 2 phút đọc và làm theo, tôi đã khỏi trĩ
- Thư Hân!!! Các người thả cô ấy ra, tôi cầu xin các người!

Hạ Lộ bị người khác khống chế ở phía sau, nước mắt đầy mặt.

Ngu Thư Hân liều mạng giãy dụa nhưng dù sao cũng là con gái, sức có mạnh đến mấy cũng không ngăn được một người đàn ông trưởng thành to khỏe.

"Rầm!!!"

- Ui da!!!

Đột nhiên, nhà sản xuất Tưởng bị người ta đạp mạnh xuống đất.

Trên người Ngu Thư Hân nhẹ đi, ngã qua cạnh bàn. Thái Từ Khôn tay mắt lanh lẹ, đưa tay đỡ lấy eo cô.

- Cậu là ai hả?

Mấy người khác thấy vậy vội vàng tiến lên ra mặt, Thái Từ Khôn lạnh lẽo liếc nhìn, nhẹ nhàng đặt Ngu Thư Hân xuống.

Anh ngăn tay của một người trong số họ, ngón tay hơi dùng sức, người nọ liền hét thảm:

- Dừng dừng dừng!!! Buông tay!

Một người khác vội bước tới giúp đỡ, Thái Từ Khôn buông tay, hai ba phát đẩy ngã hết những người tới giúp, tốc độ rất nhanh, khiến hai người đàn ông phía sau hai mặt nhìn nhau, không dám tùy tiện bước lên.

Ngu Thư Hân tựa ở một bên, trợn mắt há mồm:

- Chu, Thái bảo bối, anh cũng biết đánh người?

Thái Từ Khôn không trả lời, chỉ là nét mặt âm trầm nhìn nhà sản xuất Tưởng dưới đất.

Vừa nãy nhân viên phục vụ đến phòng nói Ngu Thư Hân có lẽ xảy ra chút vấn đề, anh còn hơi khó hiểu, nhưng đợi khi anh mở cửa tiến vào thấy cảnh tượng trước mắt thì cả đầu trống rỗng.

Phẫn nộ, khiếp sợ, thậm chí... cả tâm giết người cũng có, anh không chút suy nghĩ đã đá văng người đàn ông kia! Khi anh ôm lấy Ngu Thư Hân, trái tim hoảng loạn mới thoáng bình tĩnh lại.

Nhà sản xuất Tưởng nhất thời không bò dậy nổi, chỉ có thể dịch ra xa trên đất:

- Cậu, cậu cậu cậu! Cậu láo xược! Báo cảnh sát! Báo cảnh sát! Có kẻ đánh người!!!

Thái Từ Khôn nheo mắt tiến lên một bước, "rất không cẩn thận" đạp lên mắt cá chân ông ta:

- Báo cảnh sát? Bắt ông sao?

- Áaa!!! Cậu rốt cuộc là ai? Bọn ta ở trong phòng mắc mớ gì tới cậu?

Ánh mắt Thái Từ Khôn giá buốt:

- Ông động đến người của tôi, ông nói xem... có mắc mớ tới tôi không?

Nhà sản xuất Tưởng sửng sốt:

- Người của cậu?

- Xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì?

Chủ nhà hàng nghe tin vội vàng chạy tới, thấy phòng bao hỗn loạn rồi thấy Thái Từ Khôn đạp nhà sản xuất Tưởng thì sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Liên tưởng đến những gì ban nãy nhân viên phục vụ nói với mình dọc đường, chủ nhà hàng nghĩ đại khái là nhà sản xuất Tưởng này đã động chạm đến Thái Từ Khôn. Thế là, ông vội vàng xin lỗi anh:

- Nhị thiếu gia, thực xin lỗi, xin lỗi, trong nhà hàng của tôi lại xảy ra chuyện thế này.
QUẢNG CÁOAdskeeper

Câu thần chú cổ mang lại sự giàu có. Cô gái trủng xổ số 50 tỉ!

Bị huyết áp cao sẽ khỏi hẳn chỉ trong 7 ngày nhờ thứ này

Bác sĩ: Vô tình phát hiện ra cách đơn giản quét sạch cao huyết áp

Nhà sản xuất Tưởng cũng là khách quen của nhà hàng này, thấy vậy thì mắng:

- Ông Hà, ông có ý gì thế?

Ông chủ Hà không thèm nhìn ông ta:

- Nhị thiếu gia, có báo cảnh sát không?

Thái Từ Khôn buông chân ra:

- Báo, đưa người này vào. Lý do...

- Lý do là ông ta muốn cưỡng hiếp gái đẹp trẻ tuổi! Nhưng chưa thành công.

Ngu Thư Hân nói tiếp:

- Ông chủ, chỗ ông chắc có camera nhỉ, ban nãy ông ta làm gì với tôi, vừa nhìn là biết ngay.

Ông chủ gật đầu liên tục:

- Vâng vâng vâng.

- Từ Khôn.

Lúc này, Chu Diễn đẩy Thái Chính Hiến vào, anh cau mày:

- Xảy ra chuyện gì?

- Thái tiên sinh...

Ông Hà liên tục cúi mình:

- Rước lấy phiền phức cho cậu rồi.

Bên kia, nhà sản xuất Tưởng trừng mọi người:

- Các người dám động đến tôi! Các người có biết phía sau tôi là ai không?

Ông chủ Hà nhẹ nhàng nói:

- Ông im miệng! Đây là người của Thái gia đế đô!

- Thái gia gì...

Nhà sản xuất Tưởng đột nhiên cứng đờ, tỉnh rượu hơn phân nửa.

Tuy hành vi cử chỉ của ông rất không đoan chính nhưng đúng là có chút thực lực trong showbiz, cũng từng tiếp xúc rất nhiều nhân vật máu mặt trong showbiz, Thái gia, đế đô? Thái gia có thể được nhắc một cách trịnh trọng như thế...

Ông chợt trừng to mắt:

- Cậu, cậu, cậu là...

Mấy người đàn ông bên cạnh không biết Thái gia gì, bước lên nói:

- Nhà sản xuất Tưởng, nói gì đi, cho họ đẹp mặt!

- Mẹ nó các người câm miệng cho tôi!

Ông rống xong thì không dám lớn tiếng nói chuyện nữa, chỉ nhìn Thái Chính Hiến và Thái Từ Khôn mà lắp ba lắp bắp:

- Xin, xin lỗi, tôi uống nhiều, tôi không biết cô ấy là, là người của cậu...

Ôi ra ngoài không xem lịch! Đụng phải thứ xui xẻo gì đây chứ!

Tâm nhà sản xuất Tưởng lạnh ngắt, đắc tội loại quyền quý này thì ông như nhìn thấy được tương lai u ám sau này của mình rồi.

Lời tác giả: Thái bảo bối anh hùng cứu mỹ nhân, tung hoa!!!

Rất nhiều người quên Hạ Lộ là ai, buồn quá! Đều tại ánh hào quang của bác sĩ Thái và người đẹp Tô quá chói lóa rồi.

Ôn lại: Ngu Thư Hân có hai cô bạn, một là Tiết Ảnh (từng đến thăm khi cô nằm viện), là người bình thường. Hai là Hạ Lộ, từng dạo phố với Ngu Thư Hân khi cô đến Thái gia, là một diễn viên không nổi tiếng

Thái Từ Khôn không đếm xỉa đến nhà sản xuất Tưởng trên đất nữa, anh xoay người nhìn Ngu Thư Hân:

- Có sao không?

Cô miễn cưỡng gật đầu:

- Vẫn ổn, chỉ là lưng hơi đau.

Thái Từ Khôn cau mày, đưa tay đỡ lấy cô:

- Có đi được không?

- Được.

Vừa nãy khi va vào thì lưng đau dữ dội nhưng sau một lát thì đỡ hơn nhiều rồi. Tuy bây giờ cô có thể đi được nhưng cô vẫn dồn phần lớn trọng lượng lên người Thái Từ Khôn, để anh đỡ lấy cô.

Ngu Thư Hân nhớ lại lúc bị con heo mập chết tiệt kia đè lên, nói không sợ là không thể nào. Nhưng cô biết anh nhất định sẽ xuất hiện, nhân viên phục vụ thấy cô đắc tội người ta thì không thể nào không đến phòng bao gọi anh. Chỉ là lá gan nhà sản xuất Tưởng kia to quá dự liệu của cô, hại cô suýt bị cưỡng bức.

Tóm lại suy cho cùng là vì có anh ở đây nên cô mới dám không kiêng nể gì đám người kia như vậy...

- Thư Hân.

Hạ Lộ chạy tới:

- Cậu không sao chứ?

Ngu Thư Hân cong khóe môi, đưa tay nắm tay Hạ Lộ:

- Theo mình ra ngoài.

Hạ Lộ cúi đầu, cánh môi bị cắn trắng bệch.

Sau khi ba người rời khỏi, vẻ mặt đám người trong phòng bao ù ù cạc cạc.

Thái Chính Hiến ở bên trong nghe người phục vụ nói rõ ngọn nguồn, mặt anh không chút cảm xúc nhưng đôi mắt lại khiến người ta nhìn mà hoảng sợ. Rõ ràng là bình tĩnh, cũng rõ ràng là sự yên tĩnh trước mưa giông bão táp.

Ông chủ Hà lặng lẽ thở dài trong bụng, đám người này động vào ai không động lại dám động vào người của Thái gia. Người Thái gia nổi tiếng bao che, những người này về sau đừng hòng được sống yên ổn.

Thái Từ Khôn dẫn Ngu Thư Hân về phòng bao ban đầu, Hạ Lộ đi theo không nói gì, đợi Ngu Thư Hân ngồi rồi, cô ấy mới nói:

SPONSORED CONTENTAdskeeper

Xoá sạch chứng suy giãn tĩnh mạch chỉ sau 4 ngày! Bí kíp là đây

Chỉ 1 lọ- Hết đau nhức xương khớp, thoái hóa, thoái vị L4 L5 ngay
- Thư Hân, có Thái tiên sinh chăm sóc cậu rồi, vậy mình, mình đi trước đây...

- Hạ Lộ.

Ngu Thư Hân kéo cô ấy:

- Tại sao...

Hạ Lộ sững sờ:

- Không có tại sao.

Ngu Thư Hân nổi giận:

- Không có tại sao? Không có tại sao mà cậu để gã đàn ông thối tha kia chạm vào người! Vì một bộ phim, lẽ nào cậu đồng ý bán rẻ bản thân?

Hạ Lộ hít sâu một hơi, lau nước mắt thật mạnh:

- Cậu không phải mình!

- Cái gì?

- Phải, mình vì một bộ phim mà bán rẻ bản thân.

Hạ Lộ đột nhiên xoay qua nhìn cô:

- Thư Hân, cậu không hiểu, nếu mình không làm như vậy thì mình vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu dậy, vĩnh viễn không có phim để đóng.

Ngu Thư Hân:

- Sao có thể, trước đây không làm như vậy, cậu cũng có phim mà.

- Đó tính là phim gì, đóng vai nữ bốn? Nữ năm? Hay chỉ là một kẻ chạy vặt?

Hạ Lộ nở nụ cười thê lương:

- Mình không có gia thế, nhà mình rất nghèo! Cho nên mình muốn kiếm tiền, muốn kiếm rất nhiều rất nhiều tiền. Một đại tiểu thư nhà giàu như cậu sao hiểu được những thứ này? Cậu bảo chỉ cần có phim đóng là được, nhưng mình không được! Mình muốn nổi tiếng! Mình muốn trèo lên cao!

...

- Mình không giống cậu, cậu xinh đẹp, cậu có tiền, à đúng rồi.

Hạ Lộ nhìn Thái Từ Khôn:

- Bạn trai cậu có vẻ cũng là một nhân vật rất lợi hại, cậu xem... cái gì cậu cũng có, những thứ cậu có được dễ như trở bàn tay lại là những thứ mình rất khó khăn rất khó khăn mới có được, cho nên, cậu đừng xem thường mình được không, chỉ là điểm xuất phát của chúng ta khác nhau mà thôi.

Ngu Thư Hân ngẩn ngơ nhìn Hạ Lộ, cô chưa bao giờ biết trong lòng cô ấy lại có những suy nghĩ này. Lúc ban đầu các cô làm bạn, Hạ Lộ chi tiền cũng rất mạnh tay, xưa nay cô chưa từng nghĩ Hạ Lộ lại xuất thân từ gia đình nghèo khó. Các cô không phải chưa từng nói nhau nghe chuyện gia đình, chỉ là khi nhắc tới đều chẳng ai đặc biệt nhấn mạnh trong nhà mình thế nào...

Quy tắc ngầm? Ngu Thư Hân không thể nào liên hệ chữ đó và Hạ Lộ.

- Đây không thể trở thành lý do cậu đi phục vụ người khác.

Vành mắt Ngu Thư Hân đỏ lên:

- Hạ Lộ, chúng ta là bạn, có vấn đề gì cậu có thể tới tìm mình bàn bạc, mình có thể giúp cậu.

Hạ Lộ cười khẽ:

- Cậu giúp mình... Thư Hân, cậu nhớ không, hồi tụi mình học đại học năm ba mới thân nhau, lúc đó mình rất hâm mộ cậu, thứ cậu mặc là quần áo tốt nhất, thứ cậu đeo là túi xách đẹp nhất. Mình luôn nỗ lực theo kịp bước chân cậu, mình không muốn cậu xem thường mình. Mình nhận quảng cáo, nhận quay phim, nhận rất nhiều những vai diễn nhỏ bé... Khi đó mình cũng rất nỗ lực kiếm tiền, mình muốn mặt mày rạng rỡ đứng bên cạnh cậu, không muốn để cậu thấy chỗ không tốt của mình! A, mình quá giả tạo quá hiếu thắng đúng không, nhưng mình chỉ muốn chút tôn nghiêm như vậy thôi. Có điều, chút tôn nghiêm này giờ đây cũng không còn nữa, cậu muốn xem thường thì cứ xem thường mình đi.

- Hạ Lộ...

Trong lòng Ngu Thư Hân trống rỗng khó chịu.

- Thư Hân cậu đừng nói nữa, mỗi người mỗi số mệnh thôi.

Hạ Lộ lau khô nước mắt, cong khóe môi, nở nụ cười rất khó coi:

- Mình đi trước đây, mình muốn... yên tĩnh một chút.

- Hạ Lộ!

Ngu Thư Hân đứng bật dậy, chỗ bị thương sau lưng khiến cô đau khom người xuống. Thái Từ Khôn vội đưa tay đỡ.

Cô cau mày nhìn Hạ Lộ đi tới cửa:

- Mình mãi mãi không xem thường cậu! Bất kể cậu là ai, bất kể cậu xảy ra chuyện gì, mình đều không xem thường cậu!

Bước chân Hạ Lộ dừng lại, cắn chặt môi không để bản thân khóc lên, cô không dám quay đầu, hôm nay tất cả những gì xấu xa của cô đều phơi bày trước mặt Ngu Thư Hân, cô không biết đối mặt với cô ấy thế nào.

Tay Hạ Lộ run run mở cửa, cuối cùng, không do dự nữa, bước ra ngoài.

Vào khoảnh khắc bóng lưng cô ấy biến mất, nước mắt Ngu Thư Hân tuôn rơi.

Thái Từ Khôn cứ thế đỡ cô, không nói gì. Nhìn cô đau khổ, lòng anh cũng khổ sở theo. Anh nghĩ, cô vốn thích hợp với vẻ ngoài rạng rỡ, nước mắt không phải là thứ cô nên có.

Thái Từ Khôn lau đi nước mắt trên mặt cô.

Ngu Thư Hân ngước mắt nhìn anh, chưa kịp thu đi vẻ luống cuống và hoảng loạn trong ánh mắt.

Trái tim Thái Từ Khôn co rút, chỉ nghe giọng nói lành lạnh của cô vang lên:

- Em nên quan tâm cô ấy nhiều hơn.

- Đây không phải lỗi của em.

- Tự nhận là bạn cô ấy nhưng em không biết cô ấy muốn gì, không biết cô ấy chịu dày vò thế nào.

Ngu Thư Hân chậm rãi dựa vào vai anh:

- Thái Từ Khôn, cô ấy nói muốn yên tĩnh, có phải là không muốn liên hệ nữa không?

Anh đưa tay lên, hơi do dự rồi vẫn nhẹ nhàng khoác lên vai cô:

- Không đâu, cô ấy sẽ trở lại.

Ngu Thư Hân siết chặt lớp áo nơi ngực anh.

Thái Từ Khôn không biết dỗ dành người khác nhưng lúc này anh đang nỗ lực làm. Vì cô kiềm chế rơi nước mắt, anh xoa theo lưng cô:

- Đừng khóc.

Ngu Thư Hân dụi nước mắt lên vai anh, khàn giọng:

- Nè, em nói với anh nha, bình thường em không hay khóc đâu.

- Ờ.

Ngu Thư Hân ngẩng đầu nhìn anh:

- Em nói thật đấy.

- Ừ.

Thái Từ Khôn gật đầu.

Sau khi giải thích xong, Ngu Thư Hân an tâm đưa tay lau nước mắt.

An tĩnh rất lâu, cô ngước mắt, có chút xoắn xuýt nhìn anh. Anh thấy cô như vậy thì cho rằng lại xảy ra chuyện gì.

- Sao thế?

Ngu Thư Hân khịt mũi, cực kỳ nghiêm túc hỏi:

- Trang điểm của em có bị nhòe không?

- ...Vẫn ổn.

Ngu Thư Hân xoay lưng qua lấy túi xách của mình, lại lấy túi trang điểm nhỏ bên trong ra trang điểm lại. Khóc, phát tiết một lát là đủ rồi, nhưng chỉ khóc căn bản không giải quyết được vấn đề.

- Thái bảo bối.

Đột nhiên cô xoay đầu nhìn anh.

Thái Từ Khôn ngẩn người, một giây trước cô còn khóc nước mắt như mưa mà một giây sau đã có thể bình tĩnh như thường. Cô gái này, rốt cuộc làm gì đây?

Ngu Thư Hân vô cùng xoắn xuýt nhìn điện thoại di động:

- Em từng thề trước mặt mẹ em rằng chết cũng không dựa vào bà ấy, bây giờ, đã tới lúc phá vỡ lời thề rồi.

- Em muốn làm gì?

- Kỳ thực Hạ Lộ diễn xuất rất tốt, nhưng cô ấy thiếu cơ hội, cũng không có công ty tốt ký hợp đồng, trước kia là em sơ suất, cho rằng chỉ cần nỗ lực thì ai cũng có thể...

Ngu Thư Hân nói:

- Con người luôn cần Bá Nhạc (1) đúng không, em muốn để mẹ em ra tay giúp Hạ Lộ.

(1) Bá Nhạc: người giỏi xem tướng ngựa thời Xuân Thu, ngày nay dùng để chỉ những người biết phát hiện nhân tài.

Dứt lời, Ngu Thư Hân định gọi điện thoại, nhưng đột nhiên, điện thoại bị Thái Từ Khôn lấy đi.

Cô khó hiểu nhìn anh:
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

- Sao thế?

Ánh mắt Thái Từ Khôn sâu thẳm mà tĩnh lặng, anh từ tốn nói:

- Có anh ở đây, tìm mẹ em làm gì?

Khi về đến nhà, anh trực tiếp bế cô về phòng:

- Nằm sấp, đợi anh bôi thuốc.

Ngu Thư Hân gật đầu, trong đầu còn đang bắn pháo hoa. Tiêu rồi, cô cảm thấy ban nãy lúc Thái bảo bối nhà cô nói câu "có anh ở đây" man quá xá!!! Cô thật sự bị mê hoặc choáng váng rồi!

- Nè, chị làm gì mà cười ngốc thế?

Ngu Thư Hân chợt hoàn hồn nhìn bên giường, người đứng đó là Thiệu Tố Oánh.

- Sao em ở đây?

Thiệu Tố Oánh hừ lạnh:

- Chị tưởng em muốn tới đây à, em bị anh cả gọi tới, ngày mai phải về Bắc Kinh, anh ấy không cho em ra ngoài chơi.

Ngu Thư Hân nằm trên giường, cong môi cười:

- Không ngờ Thiệu tiểu thư lại nghe lời anh trai thế, nói không cho chơi là không chơi.

- Chị còn nói! Nếu không phải tại chị thì em có thể như vậy sao?

Thiệu Tố Oánh phồng má, thở phì phì nói:

- Chuyện vốn dĩ không liên quan tới em, đều là một mình Cao Tử Đồng giở trò, tại sao lại phạt em chứ.

Ngu Thư Hân nảy sinh hứng thú:

- Ồ? Phạt thế nào?

- Em bị cấm túc! Nếu không phải lần này đi xin lỗi chị thì em không được ra đâu.

Thiệu Tố Oánh cực kỳ tủi thân:

- Thẻ cũng bị tịch thu rồi, ngay cả cha cũng không dám quản...

- Xin lỗi?

Ngu Thư Hân nhướng mày:

- Em xin lỗi hồi nào?

Thiệu Tố Oánh trừng mắt:

- Chị uống say khướt không nghe thì thôi, em không xin lỗi nữa đâu.
QUẢNG CÁOAdskeeper

Trĩ độ 3, 4 lòi ra cả ngoài chớ dại cắt. Dùng thứ này là ổn liền

Bị huyết áp cao sẽ khỏi hẳn chỉ trong 7 ngày nhờ thứ này

Bỏ 2 phút đọc rồi làm theo, huyết áp ổn định đến già

Ngu Thư Hân suy nghĩ kĩ, hình như, giống như, có chuyện như vậy thật, nhưng, thực sự cô nhớ không rõ.

- Chị bị thương ở đâu?

Thiệu Tố Oánh chợt hỏi.

Ngu Thư Hân khó hiểu nhìn cô ấy:

- Eo, sao thế?

- Bôi thuốc.

Thiệu Tố Oánh giơ thứ gì đó trên tay:

- Bằng không em qua phòng chị làm gì?

- Em? Em bôi thuốc cho chị?

Thiệu Tố Oánh chê bai:

- Nếu không phải anh hai nhờ thì em cũng không muốn đâu, cám ơn!

Ngu Thư Hân trừng mắt:

- Chị cũng không muốn để em bôi thuốc đâu, ai biết em có nhân cơ hội giết chết chị hay không! Thiệu Tố Oánh, chị cho em biết, eo chị đau thật nhá!

Thiệu Tố Oánh nở nụ cười âm trầm:

- Em biết chị đau thật.

Nói rồi, cô ấy liền vén áo cô lên.

Ngu Thư Hân lập tức kêu to:

- Á á! Thái Từ Khôn! Thái Từ Khôn anh mau qua đây!!!

Thiệu Tố Oánh chậm rãi bôi thuốc mỡ lên:

- La cho to vào, đau chết chị thì thôi.

- Em nhẹ chút, đau chết chị thì em hổng có chị dâu đâu.

Thiệu Tố Oánh cười khẽ:

- Ai thèm.

- Tố Oánh.

Đột nhiên, xa xa ngoài cửa vang lên giọng Thái Từ Khôn. Thiệu Tố Oánh quay đầu:

- Hả?

Thái Từ Khôn nói:

- Nhẹ chút.

Thiệu Tố Oánh:

- ...

Lời tác giả: Nội tâm cô em họ: Hai người này đang ngược mình sao? FA chịu hông nổi!!!

Hôm qua có người nói Thư Hân quá kích động, nhưng nghĩ mà xem, dù sao cũng là thấy người bạn thân tin cậy của mình, kích động một chút cũng phải. Nhưng cô ấy cũng có nghĩ mà, gần đấy chính là nhóm Thái Từ Khôn, đám người kia có thể làm gì chứ, đúng không ~~ dù sao tôi mặc kệ, cứ vỗ tay cho Thái bảo bối là được!!!

Dưới uy nghiêm của Thái Từ Khôn, Thiệu Tố Oánh thở phì phò bôi thuốc xong cho Ngu Thư Hân.

- Nè, vết thương này của chị là do cứu bạn suýt bị quy tắc ngầm à?

Ngu Thư Hân liếc cô ấy:

- Ai nói em biết?

Thiệu Tố Oánh xí:

- Em đến nhà hàng tìm anh cả, anh ấy đang ở đó xử lý vụ việc, em hỏi sơ sơ người ở đó chẳng phải biết rồi sao?

Ngu Thư Hân chống tay muốn bò dậy.

Giọng Thiệu Tố Oánh không tốt mấy:

- Nè nè nè! Chị đừng nhúc nhích.

Ngu Thư Hân:

- Cô bé! Em đừng có gọi nè nè nè vui vẻ như vậy, chị là bề trên của em đấy.

- Chị mới đừng có gọi cô bé cô bé vui vẻ như vậy á, chị đâu lớn hơn em mấy tuổi.

- Đâu lớn hơn mấy tuổi hả?

Ngu Thư Hân quét mắt qua cô ấy từ trên xuống dưới, cố ý chê bai ngực cô ấy nói:

- Em phát triển thế này, chị còn tưởng em chưa dậy thì đấy.

- Chị!

Thiệu Tố Oánh ưỡn ngực:

- Chưa dậy thì? Chị mù à!

Ngu Thư Hân không nói gì, một tay chống đầu, tay kia chậm rãi sửa sang cổ áo. So sánh với sự phát triển nơi nào đó của cô thì Thiệu Tố Oánh đúng là có vẻ dậy thì chưa đủ.

Thiệu Tố Oánh nghẹn, bị động tác của cô kích thích ánh lửa trong mắt. Cô ấy hung hăng trừng Ngu Thư Hân, tức giận chạy ra khỏi phòng:

- Anh!!!

Khi Thái Từ Khôn vào, cô đang cười run rẩy trên gối, vì đau eo không thể cười với cường độ lớn nên cô chỉ có thể cố gắng kiềm chế bản thân.

Anh nhìn cô như nhìn kẻ ngốc:

- Em làm gì thế?

Ngu Thư Hân vừa cười vừa nói:

QUẢNG CÁOAdskeeper

Kiếm 1000$/tháng với Ola City hoàn toàn miễn phí, đăng ký ngay!

Mẹo đơn giản này giúp bạn khôi phục thị lực tức thì! Viết ngay
- Ôi, em gái nhà anh đâu?

- Vừa đi với anh cả rồi.

Thái Từ Khôn nói:

- Em chọc em ấy giận?

Ngu Thư Hân mở to mắt nói dối:

- Bậy, em ấy méc à?

- Không có.

Thái Từ Khôn nhớ lại:

- Chỉ là em ấy hỏi anh cả có phải trông em ấy như chưa dậy thì không.

- Phụt... ha ha ha ha, ui da...

Ngu Thư Hân vịn eo, cười run rẩy.

Thái Từ Khôn cau mày, bước qua đỡ cô:

- Đừng lộn xộn.

- Được được được.

Ngu Thư Hân dần yên tĩnh lại:

- Cô em gái này của anh thật thú vị.

Thái Từ Khôn nhìn cô kỳ lạ:

- Anh tưởng em ấy như vậy, em sẽ không thích chứ.

- Em ấy như nào?

- Tố Oánh trước đây khá thân thiết với Cao Tử Đồng, chuyện Cao Tử Đồng mua chuộc phóng viên, em ấy đều biết cả.

- Là em ấy sai khiến Cao Tử Đồng làm?

Thái Từ Khôn suy nghĩ:

- Không phải.

- Hừ, tính của em ấy chỉ là muốn thấy em khó chịu thôi.

Dứt lời, Ngu Thư Hân hơi nghi hoặc:

- Trước đây em luôn cho rằng Cao Tử Đồng ghét em là do em gái anh giở trò, thế nếu không phải thì tại sao?

- Từ Gia Vỹ.

- Hả?

Ngu Thư Hân ngẩn người:

- Liên quan gì đến cậu ấy?

- Anh cả nói Tố Oánh ở nhà đã khai hết rồi, vì Cao Tử Đồng thích Từ Gia Vỹ, mà Từ Gia Vỹ...

Thái Từ Khôn nhìn cô:

- Lại thích em, cho nên mới có những chuyện sau đó.

Ngu Thư Hân bừng tỉnh:

- Hóa ra là vì trai, kết quả vẫn là lỗi của em!

Thái Từ Khôn hừ khẽ, còn biết là nợ phong lưu của mình thì tốt.

Ngu Thư Hân không biết anh đang nghĩ gì, cô sáp vào nói:

- Có điều Thái Từ Khôn này, chuyện trên mạng với cả chuyện Cao Tử Đồng nữa, đúng là anh giúp em giải quyết?

Ánh mắt anh hờ hững:

- Đó là cô ta tự chuốc lấy.

À... tự chuốc lấy. Sao Thái bảo bối nhà cô xấu xa mà cô cũng thích thế này!

- Ôi, Thái bảo bối, em đúng là yêu anh chết mất.

Nói rồi, cô bật dậy lao vào anh.

- Ngu Thư Hân!

Thái Từ Khôn cau mày trách cứ. Hễ không chú ý là cô lại nhảy nhót, chẳng lẽ không biết eo mình còn bị thương sao.

- Ui ui ui, đừng lộn xộn, em đau.

Rốt cuộc là ai đang lộn xộn hả... Thái Từ Khôn liếc cô:

- Xuống.

Ngu Thư Hân không xuống, còn cọ cọ vào cổ anh:

- Em không xuống, ôi Thái Từ Khôn, anh thơm nhỉ.

Thơm??? Anh cứng đờ, xách cổ áo cô kéo cô ra sau:

- Nằm!

- Được được.

Ngu Thư Hân lắc đầu:

- Em chỉ muốn nói tiếng cám ơn với anh thôi.

Thái Từ Khôn đứng dậy, vì sự thân thiết đột ngột của cô mà sau tai anh có một vệt đỏ hồng:

- Không cần.

- Cần cần, chuyện trước đó, rồi chuyện Hạ Lộ nữa, em thật sự muốn bày tỏ lòng biết ơn.

- Ừ.

Thái Từ Khôn xoay người đi về phía cửa, đi được một nửa thì dừng lại:

- Chu Diễn sẽ sắp xếp chuyện bạn em, yên tâm đi.

- Ừm, em rất yên tâm!

- Nghỉ ngơi nhé.

- Thái bảo bối ngủ ngon.

- ...Ngủ ngon.

Hôm sau, Thái Từ Khôn đến bệnh viện. Ngu Thư Hân ở nhà.

Buổi trưa, Hà Địch lại đem tới cho cô nhiều quần áo và giày dép.

Hà Địch hỏi:

- Ngày mai phải quay show, em thế này ổn không?

Ngu Thư Hân khoát khoát tay:

- Không có gì to tát, em yếu ớt cho Thái Từ Khôn xem thôi, em còn nhảy được đấy, chị tin không?

Hà Địch thưởng cô một cái lườm:

- Em cứ cố ra vẻ đi.

Ngu Thư Hân chớp mắt quyến rũ:

- Người ta chỉ ra vẻ trước mặt đúng người thôi chứ bộ.

Hà Địch nổi da gà:

- Được được được, ngày mai đúng giờ chị tới đón em, chị đi trước đây.

- Được, bye bye.

Ngu Thư Hân tiễn Hà Địch đi rồi, một lát sau, lại có một người tới. Từ khi cô dọn vào ở, nhà Thái Từ Khôn hiếm hoi có thêm hơi người.

Tiết Ảnh thả túi xuống, đi dạo quanh phòng khách một vòng:

- Ôi đệch... bác sĩ Thái đúng giàu, bác sĩ đại gia nha.

Ngu Thư Hân chống eo đi về phía sofa:

- A Ảnh, hôm nay cậu đừng vội đi nhé, mình ở nhà chán muốn chết, may mà có cậu tới.

- Không vội không vội, đại minh tinh triệu kiến mà mình dám vội à?

Tiết Ảnh quay đầu nhìn cô, chợt bị dáng đi của cô dọa giật mình:

- Cậu bị sao thế?

- À... eo bị thương.

- Sao mà bị?

- Ơ... không cẩn thận va phải góc bàn.

Tiết Ảnh lườm cô:

- Vậy cũng được? Đầu óc cậu có phát triển hoàn toàn chưa đấy?

- Tiết Ảnh cậu muốn chết à?

Tiết Ảnh không để ý tới cô:

- Đúng rồi, hôm qua mình a lô cho Hạ Lộ, cô ấy hỏi mình có phải biết rồi không, mình biết rồi cái gì? Cô ấy không nói với mình mà bảo mình hỏi cậu.

Ngu Thư Hân khựng lại:

- Cô ấy... còn nói gì nữa không?

- Không.

Tiết Ảnh sáp lại gần:

- Mau nói có chuyện gì vậy, Hạ Lộ lạ lắm! Hai cậu có bí mật gì giấu không nói với mình?

Ngu Thư Hân mím môi, nhớ lại chuyện hôm qua, trong lòng vẫn khó chịu.

- Thư Hân, cậu có chuyện gì cần giấu mình sao?

Tiết Ảnh thấy biểu cảm cô như vậy thì biết chuyện này lớn:
QUẢNG CÁOAdskeeper

Câu thần chú cổ mang lại sự giàu có. Cô gái trủng xổ số 50 tỉ!

Với mẹo nhỏ này, làm tình lâu gấp 5 lần không mệt mỏi. Đọc ngay
- Chuyện của Hạ Lộ rất nghiêm trọng?

Ngu Thư Hân tựa cằm vào gối, hồi lâu sau mới ủ rũ hỏi:

- A Ảnh, cậu hiểu Hạ Lộ bao nhiêu?

- Hiểu? Sao đột nhiên lại nói cái này?

Tiết Ảnh tuy khó hiểu nhưng vẫn trả lời:

- Nhờ cậu nên mình mới quen Hạ Lộ, theo lý mà nói, cậu quen cô ấy sớm hơn, hơn nữa lại cùng môi trường làm việc, cậu chắc chắn hiểu về cô ấy nhiều hơn mình.

- Là vậy ư?

- Ừ, có điều theo mình thấy, Hạ Lộ là một cô gái rất đáng yêu, tiếp xúc với nhau thì có thể cảm giác được cô ấy rất quan tâm tới bạn bè, tính tình cũng tốt. Ừm... bình thường thấy cô ấy cũng rất nỗ lực làm việc.

- Phải, Hạ Lộ đúng là như vậy.

Ngu Thư Hân thở dài:

- Cậu nói xem, rốt cuộc cô ấy phải ép bản thân thế nào mới lựa chọn con đường đó?

- Hả?

Ngu Thư Hân nhìn Tiết Ảnh, cuối cùng kể lại chuyện ngày hôm qua cho cô ấy.

Tiết Ảnh:

- Sao, sao có thể?

Ngu Thư Hân nói:

- Nếu có thể, mình cũng không muốn tin.

Tiết Ảnh thấy dáng vẻ tự trách của Ngu Thư Hân thì vỗ vỗ vai cô:

- Đây là lựa chọn của cô ấy, không liên quan tới cậu, cậu đừng xem những lời lúc kích động của Hạ Lộ là thật. Cậu nhìn mình này, mình quen cậu hồi phổ thông cơ, nếu ở bên cạnh cậu mà có tâm lý tự ti đó thì mình đã bi quan từ lâu rồi.

Ngu Thư Hân lườm cô ấy:

- Cậu như vậy mà là an ủi à?

Tiết Ảnh gật đầu khẳng định.

- Được rồi, sau chuyện lần này cô ấy sẽ không như vậy nữa, cậu đã bảo là sẽ giúp cô ấy đổi công ty quản lý mà.

Tiết Ảnh nói xong chợt ngớ ra:

- Khoan đã, cậu vừa nói là để bác sĩ Thái giúp, nè, anh ấy là đại gia cỡ nào thế, chuyện này cũng có thể giúp được?

- Chính anh ấy thì chắc không được, đoán là phải phiền anh trai anh ấy ra tay.

Tiết Ảnh nheo mắt:

- Thư Hân, anh ấy giúp cậu như vậy, ngay cả chuyện của bạn cậu cũng hết lòng hết sức, hai người thực sự đã đi đến bước tình nồng ý đậm như vầy rồi hả?

Ngu Thư Hân chớp chớp mắt, rất nghiêm túc nhìn Tiết Ảnh:

- A Ảnh, mình có chuyện vẫn chưa nói cho cậu biết.

Tiết Ảnh:

- What?
QUẢNG CÁOAdskeeper

Nếu bạn tìm thấy một u nhú như vậy, hãy cẩn thận!

Bác sĩ: Vô tình phát hiện ra cách đơn giản quét sạch cao huyết áp

Bỏ 2 phút đọc rồi làm theo, huyết áp ổn định đến già

- Chính là Thái Từ Khôn ý mà... thực ra anh ấy là vị hôn phu của mình.

-!!!

Ngu Thư Hân bị Tiết Ảnh quở trách cả buổi chiều, cuối cùng cũng đợi đến lúc anh về nhà.

Cô lê dép lê xèn xẹt chạy đến bên cạnh Thái Từ Khôn:

- Thái bảo bối, cuối cùng anh cũng về, cái cô kia sắp càm ràm chết em rồi.

Anh ngẩn người, nhìn lướt qua cô thấy Tiết Ảnh, bèn gật đầu chào từ xa.

Tiết Ảnh cũng lịch sự chào đáp lại, đồng thời quăng cho Ngu Thư Hân một ánh mắt khinh thường! Càm ràm? Chưa đánh chết cậu là may lắm rồi đấy. Chuyện có vị hôn phu từ nhỏ mà tới bây giờ mới nói.

Ngu Thư Hân auto lơ ánh mắt Tiết Ảnh, tập trung vào tay Thái Từ Khôn:

- Anh mua gì ngon vậy?

Anh:

- Bữa tối.

Ngu Thư Hân liếc mắt đưa tình với anh:

- Biết ngay anh luôn canh cánh trong lòng về cô gái thoi thóp ở nhà là em mà, a... đồ ăn của Thiên Hương Cư, sao anh biết em thích ăn ở đó thế?

Thái Từ Khôn đâu chịu nói là vì trước đây cô từng nhắc, chỉ thuận miệng trả lời:

- Gần.

Tiết Ảnh thấy vợ chồng son người ta sắp ăn cơm thì định về:

- Ơ, bác sĩ Thái, Thư Hân, tôi về trước đây.

Ngu Thư Hân:

- Lão Cao nhà cậu đi công tác rồi, cậu về cũng chỉ ăn cơm một mình thôi, ở lại đi.

Ngu Thư Hân dùng giọng điệu nữ chủ nhân như lẽ đương nhiên. Tiết Ảnh ho khẽ, nếu chỉ có một mình Ngu Thư Hân thì chắc chắn cô sẽ ở lại, nhưng Thái Từ Khôn... thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhất định là không hiếu khách, cô vẫn nên rút lui thì hơn.

- Không sao, trong nhà mình còn đồ ăn.

- Ở lại ăn đi, cậu cũng thích thức ăn nhà hàng này mà.

Dứt lời, Ngu Thư Hân nhìn về phía Thái Từ Khôn:

- Thái bảo bối, anh nói xem.

Anh gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiết Ảnh không thể nói là thân thiết nhưng tuyệt đối là lịch thiệp:

- Không còn sớm nữa, cô Tiết ăn xong rồi hẵng đi, lát nữa tôi đưa cô về.

Tiết Ảnh được đối đãi quá tốt mà lo, xua tay liên tục.

Nhưng Ngu Thư Hân không cho cô từ chối, mỗi tay kéo một người đi về phía trước:

- Được rồi, ăn cơm thôi.

Ba người ngồi xuống ăn cơm, Ô Đồng ở bên bàn lười biếng ăn thức ăn cho mèo.

Ngu Thư Hân gắp từng đũa từng đũa rau, sau đó mới động tí xíu tới món thịt yêu quý. Tiết Ảnh đã quen cô như vậy từ lâu, dẫu sao nhiều năm nay cô luôn khống chế bữa ăn của mình.

Nhưng Thái Từ Khôn nhìn không quen, gắp một đũa vào trong dĩa cô:

- Ăn thịt.

Ngu Thư Hân nhìn chằm chằm miếng sườn khiến người ta thèm thuồng, im lặng chốc lát rồi ngoan ngoãn ăn hết thức ăn anh gắp.

Một lát sau, anh lại gắp cho cô miếng thịt.

Ngu Thư Hân tiếp tục ăn.

Miếng nữa...

Lại ăn.

Tiết Ảnh ở bên cạnh ngẩn tò te, bình thường cô ép Ngu Thư Hân ăn một miếng thôi đã bị cô ấy phỉ nhổ một tràng dài là ăn gì bổ nấy, không hề biết tu thân... bây giờ đổi thành người khác lại không nói tiếng nào! Phân biệt đối xử mà, phân biệt đối xử trắng trợn mà!

Lời tác giả: bác sĩ Thái đã vô thức tiến vào trạng thái sủng người nào đó rồi, quần chúng sắp bị ngược (mỉm cười)

Ngu Thư Hân ăn no căng, dưới đòn tấn công thịt hết miếng này đến miếng khác của Thái Từ Khôn, cô rốt cuộc đầu hàng.

- Em thật sự no rồi.

Anh liếc mắt nhìn cô, xác định cô nói thật mới "ừ".

Tiết Ảnh nhỏ nhẹ nói:

- Thư Hân, dạo này cậu muốn mập à?

Cô lắc đầu thật mạnh:

- Đương nhiên là không.

- Vậy cậu...

Ngu Thư Hân chỉ chỉ Thái Từ Khôn:

- Anh chàng này nói mình ăn kiêng chỉ làm giảm sự trao đổi chất, không tốt cho sức khỏe, có điều...

Cô nhìn anh chằm chằm, nói:

- Mình ăn rau cải cũng no được mà, rau cải tốt cho sức khỏe. Thái Từ Khôn, anh gắp nhiều thịt cho em vậy mới là không tốt cho sức khỏe đấy!

Anh bình tĩnh đáp:

- Em gầy quá.

- Tuy là gầy! Nhưng chỗ nào nên có thịt em đều có, anh xem đi!

Ngu Thư Hân phóng khoáng ưỡn ngực.

Tiết Ảnh ở một bên bị nghẹn.

Thái Từ Khôn liếc cô:

- Thêm tí thịt nữa thì tốt hơn.

Ý của anh là phát triển về trọng lượng cơ thể nhưng Ngu Thư Hân lại nghe thành...

- Anh nói ngực em không đủ lớn, phải thêm tí nữa?
SPONSORED CONTENTAdskeeper

Xoá sạch chứng suy giãn tĩnh mạch chỉ sau 4 ngày! Bí kíp là đây

Chỉ 1 lọ- Hết đau nhức xương khớp, thoái hóa, thoái vị L4 L5 ngay

- Khụ khụ khụ khụ!

Tiết Ảnh sặc thành tiếng.

Thái Từ Khôn ngẩn người, đứng dậy, thu dọn chén đũa, rời đi.

Ngu Thư Hân cau mày nhìn Tiết Ảnh:

- Anh ấy cảm thấy ngực mình không đủ lớn? Hello?

Tiết Ảnh nhịn cười, thấp giọng nói:

- Đàn ông mà, đã tốt còn muốn tốt hơn.

Ngu Thư Hân:

- ...

Cơm nước xong, Tiết Ảnh phải về nhà, tuy cô năm lần bảy lượt nói không cần nhưng Thái Từ Khôn vẫn lái xe đưa cô về.

Thứ nhất vì bây giờ trời đã tối, một cô gái đi không đủ an toàn. Thứ hai vì lễ nghi, phong độ phái nam mà từ nhỏ đến lớn anh đã được giáo dục.

Dọc đường, Tiết Ảnh ngồi ngay ngắn, Thái Từ Khôn im lặng lái xe. Trong xe có chút lúng túng, Tiết Ảnh bèn lên tiếng:

- bác sĩ Thái, Thư Hân nói anh là vị hôn phu của cô ấy?

- Ừ.

- À... nhưng Thư Hân nói hai người đều không tham dự lễ đính hôn, vậy cũng tính là đính hôn ư? Chuyện đó, tại sao anh không đi?

Thái Từ Khôn ngẩn người, nhớ lại:

- Bệnh nhân của tôi xảy ra chuyện.

- Bệnh nhân gì mà nhất định phải do anh ra trận?

- Bệnh nhân rất quan trọng.

Tiết Ảnh híp mắt, rất quan trọng... Bệnh viện nhiều bác sĩ như vậy, lẽ nào bắt người sắp đính hôn như anh đi, không phải là nữ chứ?

- Nữ?

Thái Từ Khôn nhìn cô qua kính chiếu hậu:

- Đứa trẻ.

Tiết Ảnh ồ một tiếng, thở phào nhẹ nhõm, Thư Hân à, suýt nữa là tưởng cậu có tình địch đấy.

Thái Từ Khôn tiếp tục lái xe, Tiết Ảnh không hỏi, anh cũng không nói nữa. Kỳ thực buổi tiệc đính hôn đó anh có chạy về, chỉ là khi anh về thì tiệc đã tan rồi.

Đưa Tiết Ảnh xong quay về nhà, anh chợt nhớ, mình còn nợ Ngu Thư Hân một lời xin lỗi vì buổi tiệc đính hôn đó. Không giữ chữ tín là tối kỵ của Thái gia.

- Anh về rồi.

Ngu Thư Hân cầm quần áo hôm nay Hà Địch đưa tới, định để vào phòng quần áo của anh.

Thái Từ Khôn:

- Em làm gì đó?

- Tủ phòng em nhỏ quá, không để quần áo được, à còn giày của em nữa, em cũng để trong phòng quần áo rồi.

Thái Từ Khôn thay dép lê theo cô vào phòng quần áo. Sau khi vào, nhìn rõ cảnh bên trong, anh ngớ người:

- Em có nhiều quần áo và giày ở nhà anh khi nào vậy?

Phòng quần áo vốn dĩ chỉ có đồ của một mình anh, màu sắc cũng chỉ có một gam màu lạnh. Bây giờ có thêm đồ của Ngu Thư Hân, cả căn phòng đều rực rỡ hẳn lên. Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, dù sao không gian trong phòng rất lớn. Trọng điểm là lúc này quần áo giày dép để thành một mớ hỗn độn...

Đối với người luôn phải bày đồ đạc một cách gọn gàng sạch sẽ như Thái Từ Khôn mà nói, đây là chuyện cực kỳ khó có thể chấp nhận.

Ngu Thư Hân ngồi xổm trên đất để từng đôi giày yêu quý vào giá:

- Quần áo trong tủ đều dọn ra đây, và đồ Hà Địch lần lượt đưa tới nữa. Em nghĩ về sau em đều sống ở đây thì trong phòng phải có quần áo của em mới được.

- Đợi đã, về sau em đều sống ở đây?

- Bằng không thì sao?

Ngu Thư Hân nhún nhún vai:

- Vốn dĩ em có một phòng ở lâu dài trong khách sạn nhưng hiện tại em trả phòng rồi, dù sao chúng ta có nhà mà, không cần phô trương lãng phí chi tiền phòng khách sạn năm sao, đúng không?

Thái Từ Khôn không thể nào phản bác, cô là vị hôn thê của anh, nhà anh quả thực có thể xem là nhà cô.

Ngu Thư Hân thu dọn hồi lâu, cuối cùng đã treo hết quần áo vào tủ, cũng sắp xếp xong giày.

- Mệt chết em.

Ngu Thư Hân duỗi eo:

- Cái chị Hà Địch này cũng không giúp em dọn, cứ quăng hết trên giường.

Nói rồi, cô xoay người đi về phía cửa.

Thái Từ Khôn nhẹ nhàng xách cô trở lại:

- Như vầy là xong rồi?

Ngu Thư Hân ngẩn người:

- Xong... rồi nhỉ?

Thái Từ Khôn đau đầu xoa trán:

- Đi vào, sắp xếp phân loại lại quần áo, tốt nhất là cũng phân loại cả màu sắc, còn giày thì... xếp theo chiều cao.

Ngu Thư Hân lườm anh:

- Em đã dọn cả buổi trời rồi, em dọn không nổi nữa.

Thái Từ Khôn hơi khom người, con ngươi màu nhạt có chút uy nghiêm:

- Ngay, lập, tức.

Ngu Thư Hân tủi thân mếu máo:

- Thái bảo bối...

- Không xếp cho anh hài lòng thì mai anh sẽ vứt hết chúng ra ngoài.

Ngực Ngu Thư Hân co lại, vứt hết ra ngoài?! Biết ở đây có bao nhiêu hàng hiệu kiểu mới không? Biết ở đây có bao nhiêu giày cao gót phiên bản giới hạn không? Vứt ra ngoài? Còn không bằng trực tiếp lấy mạng cô cho rồi.

Thái Từ Khôn nhìn dáng vẻ sống không bằng chết của cô, trầm giọng:

- Ngu Thư Hân, em nhớ ngày đầu tiên vào ở em đã nói gì không?

Cô ỉu xìu hỏi:

- Nói gì...

- Bảo đảm không phá hỏng hoàn cảnh nhà anh.

- Em không phá.

Thái Từ Khôn quét mắt qua phía sau cô:

- Mức độ lộn xộn của những thứ này chính là sự phá hỏng nghiêm trọng.

- ...

Ngu Thư Hân nhăn mặt, dịch bước chân quay lại. Vì sau lưng bị thương nên cô đi hơi khó khăn. Thái Từ Khôn vốn định nhìn cô thu dọn nhưng thấy cô như vậy thì thở dài bất đắc dĩ:

- Đứng lại.

Anh bước tới xách cô qua một bên.

- Hả?

Ngu Thư Hân nghi hoặc. Một giây sau, cô thấy Thái Từ Khôn đích thân giúp cô thu dọn. Bóng lưng mảnh khảnh cao ngất quay về phía cô, treo quần áo của cô vào tủ theo phân loại.

- Thái bảo bối, kỳ thực em cảm thấy nó rất ngăn nắp rồi, có phải anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không?

Ngu Thư Hân ngồi lên tủ đặt cà vạt và đồng hồ đeo tay ở giữa, thong dong hỏi.

Thái Từ Khôn không để ý tới cô.

- Haiz, có điều như vậy cũng tốt, em thích con trai sạch sẽ, mẹ em trước đây luôn nói phòng em bừa bộn, sau này có anh thì sẽ không bừa nữa.

Khóe môi Thái Từ Khôn co giật:

- Lần sau tự em dọn, bằng không...

- Bằng không anh vứt hết mấy thứ này ra ngoài có phải không?
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

Ngu Thư Hân cười khúc khích:

- Được được, nghe lời anh là được, có điều nói thật nhé, anh mà dám vứt, em sẽ...

Thái Từ Khôn quay đầu nhìn cô, đợi câu tiếp theo.

Ngu Thư Hân nhướng đuôi chân mày, vô cùng lẳng lơ bổ sung:

- Em sẽ bỏ thuốc cho anh, hiếp anh.

Thái Từ Khôn ngớ ra, sắc mặt tức khắc đen thui.

Thấy anh thay đổi sắc mặt, Ngu Thư Hân cười run rẩy:

- Ôi em chỉ đùa thôi mà, sao anh cứng nhắc thế.

Thái Từ Khôn sa sầm mặt xoay qua chỗ khác, bất kể cô nói chuyện kích thích anh thế nào đi nữa, anh đều xem cô như không khí, không thèm đếm xỉa.

Nửa giờ sau, quần áo giày dép túi xách của Ngu Thư Hân đều đã chỉnh tề ngay ngắn khiến Thái Từ Khôn hài lòng.

Anh quay người nhìn cô:

- Về phòng ngủ đi.

Ngu Thư Hân trợn mắt há mồm nhìn tủ quần áo chỉn chu:

- Em muốn cho anh một lời khen.

Thái Từ Khôn câm nín, định đi thẳng ra khỏi phòng nhưng vừa đi được một bước thì phía sau vang lên tiếng kêu đau oai oái.

- Thái bảo bối, em đau thắt lưng, không xuống được.

Lên được mà xuống không được...

Rõ ràng biết cô cố ý nhưng Thái Từ Khôn vẫn không kiềm được quay đầu lại.

Ngu Thư Hân vươn tay về phía anh:

- Anh tới đỡ em.

Thái Từ Khôn im lặng chốc lát, đi tới đỡ cô:

- Xuống.

Ngu Thư Hân vui vẻ được đỡ xuống:

- À đúng rồi.

Cô chợt ngẩng đầu, mặt đầy ý cười nhìn anh.

Thái Từ Khôn rũ mi, trong tầm mắt anh là ánh mắt lấp lánh của cô. Đột nhiên, Ngu Thư Hân nhón chân, hôn lên môi anh một cái thật kêu: Moah!

QUẢNG CÁOAdskeeper

Nếu bạn tìm thấy papilloma như thế này, hãy cẩn thận!

Bạn có bao giờ thắc mắc vì sao cơ thể ngứa ngáy? Hung thủ là đây

Cách tốt nhất để kiếm tiền ở Việt Nam
m thanh vang dội khắp phòng.

Trong lòng Thái Từ Khôn chấn động, còn chưa kịp phản ứng, Ngu Thư Hân đã dịch bước chân nhanh chóng chạy ra cửa:

- Thấy anh đảm đang việc nhà như thế, em rất cảm động, tặng anh một nụ hôn làm phần thưởng, ngủ ngon.

Ngu Thư Hân lắc mình ra khỏi phòng quần áo, bên ngoài loáng thoáng vọng lại tiếng cười của cô như có như không...

Thái Từ Khôn đứng im tại chỗ, chậm rãi đưa tay khẽ chạm môi, khi thả tay xuống, trên ngón trỏ có một vết hồng nhạt mờ mờ, là son môi của cô.

"Meo." Lúc này, Ô Đồng ló đầu vào thăm dò, đôi mắt nhấp nháy cực kỳ đáng yêu.

Thái Từ Khôn bước tới, ngồi xổm xuống bế nó lên.

"Meo."

Khóe môi anh từ từ cong lên, giọng nói đầy cưng chiều:

- Trong nhà lại có thêm một đứa nghịch.

"Meo!" Ô Đồng bày tỏ bất mãn, gì mà "lại", đang nói nó à?

Thái Từ Khôn ra khỏi phòng quần áo, lúc đi ngang phòng Ngu Thư Hân, anh hơi dừng lại, bên trong có tiếng ca vọng ra, không có giai điệu kết cấu, ca từ rõ ràng gì cả.

Thái Từ Khôn đột nhiên cảm thấy, trong nhà nhiều hơn một người hình như cũng rất tốt. Tuy rằng cô ầm ĩ, cô náo loạn, thỉnh thoảng cô còn làm ra chút chuyện quấy nhiễu tinh thần người khác, nhưng trái tim anh dường như lại vui vẻ hơn trước đây rất nhiều.

Giống như vừa nãy...

Ánh sáng trong mắt anh dịu dàng rực rỡ, dù cô nghịch ngợm thì cô cũng là vợ tương lai của anh, dường như anh chỉ có thể, tiếp thu toàn bộ.

Sáng hôm sau, Hà Địch đúng giờ đến bấm chuông cửa.

Thái Từ Khôn ra mở cửa, Hà Địch thấy anh ở nhà thì lập tức thu lại dáng vẻ không nghiêm chỉnh của mình:

- bác sĩ Thái, ơ... Thư Hân dậy chưa?

Thái Từ Khôn chỉ vào phòng ăn:

- Đang ăn sáng.

- Ăn sáng?

Hà Địch trừng mắt, lẩm bẩm:

- Sáng sớm lần nào cũng phải đợi mình giục năm lần bảy lượt mới dậy, mà giờ đang ăn sáng...

- Mời vào.

Thái Từ Khôn để cửa mở, xoay người trở lại phòng ăn.

Ngu Thư Hân chào Hà Địch:

- Chị đến rồi à, đợi em mấy phút, em uống sữa xong đã.

Hà Địch:

- Hôm nay em có thể từ từ, đề phòng em sàng tới sàng lui nên chị đặc biệt tới sớm. Có điều Thư Hân này, hôm nay em rất đúng giờ đấy.

Ngu Thư Hân chỉ chỉ Thái Từ Khôn:

- Bảo bối nhà em nói rồi, sáng dậy sớm ăn sáng tốt cho sức khỏe. Hà Địch, bác sĩ nói là phải nghe.

Tay cầm nĩa của Thái Từ Khôn khựng lại, bảo bối, nhà em?

Hà Địch đen mặt, đây là Ngu Thư Hân? Con mẹ nó đây đúng là Ngu Thư Hân có thể dậy vào buổi trưa thì tuyệt đối không dậy vào buổi sáng, chưa bao giờ biết bữa sáng là gì sao?

Ngu Thư Hân đi quay show cũng mang cả Ô Đồng theo. Vì Thái Từ Khôn đi bệnh viện, trong nhà không có ai, cô không yên tâm để Ô Đồng ở nhà một mình.

Khách mời của show hôm nay là Hàn Văn Tân và một diễn viên khác là Tưởng Chiêu. Hai người gần đây có tác phẩm ra mắt nên đang đi quảng bá. Trước khi quay show, Ngu Thư Hân đến phòng trang điểm gặp hai nhân vật cấp đại thần này.

- Thư Hân, đã lâu không gặp.

Tưởng Chiêu từng hợp tác với cô nhưng cũng chỉ có lần đó, về sau trừ lễ trao giải ra, hai người hầu như không gặp mặt.

- Anh Tưởng, hiếm khi mời được anh đến show tụi em, lát nữa phải hỏi gì đáp nấy đấy nhé.

Tưởng Chiêu cười:

- Không thành vấn đề, em hỏi anh dám không đáp sao?

Ngu Thư Hân trêu đùa:

- Ờ, cho nên cũng có thể hỏi về scandal gần đây của anh nhỉ.

Tưởng Chiêu than thở:

- Haiz, nếu có thể khiến người đẹp vui vẻ, muốn khui gì thì khui.

Ngu Thư Hân giơ ngón tay cái với anh, sau đó gật đầu với Hàn Văn Tân:

- Thầy Hàn.

Hai người vừa hợp tác xong "Thành nguy cơ", gặp nhau vẫn còn cảm giác quen thuộc. Hàn Văn Tân đứng dậy chào, sau đó nhìn con mèo trong lòng cô, hình như đây là con mèo mà người đàn ông kia bế vào ngày tiệc hoàn công nọ.

Tưởng Chiêu:

- Thư Hân, anh không biết em có nuôi mèo đấy.

Ngu Thư Hân sờ Ô Đồng đang ngoan ngoãn dựa vào lòng:

- Người nhà nuôi, em bế đi chăm sóc.

Tưởng Chiêu:

- Rất đáng yêu, nào nào nào, anh bế nào.

Tưởng Chiêu đưa tay qua chạm Ô Đồng.

"Meo!!!"

Móng vuốt Ô Đồng không vui là cào vào mu bàn tay người ta, Ngu Thư Hân giật mình, vội vàng dịch ra mấy bước:

- Ô Đồng!
SPONSORED CONTENTAdskeeper

Xoá sạch chứng suy giãn tĩnh mạch chỉ sau 4 ngày! Bí kíp là đây

Chỉ 1 lọ- Hết đau nhức xương khớp, thoái hóa, thoái vị L4 L5 ngay

Dáng vẻ nhe răng trợn mắt của Ô Đồng tức khắc ỉu xìu.

Ngu Thư Hân nhìn Tưởng Chiêu:

- Xin lỗi anh Tưởng, anh không sao chứ?

Tưởng Chiêu cũng giật mình:

- Không sao không sao, con mèo này dữ thật.

Ngu Thư Hân:

- Ô Đồng không quá thích người lạ bế, hơn nữa ở nhà nó bị chiều hư rồi, có chút coi trời bằng vung.

Dứt lời, cô trừng Ô Đồng:

- Mày còn như vậy là lần sau tao bỏ mày ở nhà một mình đấy!

Ô Đồng giống như cảm nhận được sự tức giận của cô, kêu ai oán một tiếng rồi vùi vào lòng cô không nhúc nhích.

Ngu Thư Hân thấy nó ngoan như vậy, cơn giận phút chốc tiêu tan:

- Chỉ biết ra vẻ đáng thương thôi.

"Meo ~"

Ngu Thư Hân cười nhạo, hạ mi mắt chăm chú nhìn Ô Đồng.

Chỉ là, cô tùy ý đứng đó, ở trong mắt người khác lại là phong cảnh. Vì sắp lên sân khấu nên hôm nay cô mặc bộ đầm màu đỏ rực, vòng eo thắt lại nhỏ nhắn xinh xinh. Váy dài tới đầu gối, dưới bắp chân trắng trẻo tinh tế là đôi giày cao gót có quai màu đen quấn quanh mắt cá chân hai vòng, phát huy vẻ đẹp đôi chân vô cùng hoàn mỹ. Mỹ nhân như họa, toàn thân cô toát lên vẻ đẹp quyến rũ gợi cảm trong câm lặng.

Tưởng Chiêu nhìn cô, không khỏi nghĩ, nếu mình là con mèo kia trong lòng cô, hình như cũng rất tốt.

- Tưởng Chiêu.

Hàn Văn Tân chợt gọi, Tưởng Chiêu như giật mình tỉnh giấc, quay đầu nhìn anh:

- Sao thế?

Hàn Văn Tân không nói gì, chỉ là ánh mắt có ý cảnh cáo, Tưởng Chiêu nhún vai khó hiểu.

- Chị Thư Hân, đạo diễn gọi chị.

- Được, đến ngay.

Ngu Thư Hân nói với hai người:

- Anh Tưởng, thầy Hàn, em đi trước.

- Được, em lo công việc đi.

Ngu Thư Hân bế Ô Đồng đi rồi, ánh mắt Tưởng Chiêu vẫn lưu luyến nhìn bóng lưng cô không rời.

- Dẹp tâm tư của cậu đi.

Giọng nói lạnh lùng của Hàn Văn Tân vang lên phía sau.

Tưởng Chiêu a lên:

- Gì?

Hàn Văn Tân từ tốn bưng ly nước bên cạnh lên uống một hớp:

- Người ta có bạn trai rồi, ánh mắt cậu cũng không cần rõ mồn một như vậy.

Tưởng Chiêu:

- Có bạn trai rồi? Anh nói mấy thứ trên mạng kia à, trên mạng nói có mấy phần đúng đâu chớ, hơn nữa, tôi chưa từng nghe nói Thư Hân có bạn trai.

Hàn Văn Tân cười:

- Tưởng Chiêu, chọc phải người không nên chọc thì cậu tự chịu.

Ban đầu anh không biết hai người đàn ông gặp phải trong tiệc hoàn công là ai nên rất khó hiểu tại sao đạo diễn Trương luôn khép nép cung kính. Sau đó anh cố tình đi điều tra thử mới biết Thái tiên sinh mà đạo diễn Trương nói là nhân vật nào.

Tưởng Chiêu nghe Hàn Văn Tân nói thế, hơi thu lại nét mặt:

- Ý gì thế, anh nói rõ xem.

Hàn Văn Tân nói:

- Người sau lưng Ngu Thư Hân không phải dạng vừa đâu, ý nghĩ muốn theo đuổi người ta nên dẹp sớm thì hơn.

Tưởng Chiêu:

- ...

Quay xong show, trời cũng đã tối. Ngu Thư Hân vừa bế Ô Đồng vừa gọi điện thoại cho Thái Từ Khôn.

- A? Anh đến đâu rồi? Cổng à, đợi em chút, em ra nhanh thôi.

- Ô Đồng vẫn ngoan chứ?

Ngu Thư Hân:

- Ngoan, em bảo Hà Địch lấy đồ ăn dụ nó, cả buổi chiều nó đều không quậy.

Thái Từ Khôn cười khẽ:

- Dạo này nó chẳng được ăn uống đàng hoàng, đại khái là thèm quá đó mà.

- Phải, có điều bữa nay ăn như vầy thì kế hoạch giảm cân của nó cũng tiêu rồi.

Ô Đồng: "...Mẽo?"

- Thư Hân.

Phía sau có người gọi cô, Ngu Thư Hân xoay người lại:

- Anh Tưởng.

- Về à?

- Ừm, việc hôm nay xong rồi.

Ngu Thư Hân cười với anh, sau đó nói vào điện thoại:

- Em ra ngay đây, cúp nhé.

Tưởng Chiêu bước lên trước, nhìn cô, ánh mắt đầy tiếc nuối:

- Để anh đưa em về?

- Không sao đâu, em có người tới đón.

Hai người đã đi đến cổng. Ngu Thư Hân liếc mắt là thấy chiếc xe quen thuộc kia, vào lúc này, một anh chàng vô cùng đẹp trai đang đứng tựa vào nó, thu hút ánh nhìn của nhân viên qua lại.

Tưởng Chiêu cũng nhìn thấy Thái Từ Khôn, rồi lại nhìn Ngu Thư Hân có vẻ mặt vui vẻ, trong lòng khẳng định, đây có lẽ chính là người "không phải dạng vừa đâu" mà Hàn Văn Tân nói.

Thái Từ Khôn xa xa nhìn thấy Ngu Thư Hân đi tới, cô mặc đầm màu đỏ, cực kỳ diễm lệ. Anh hơi cau mày, cô mặc ít thế kia mà đi ra ngoài rồi.

Anh nhấc chân đi tới:

- Áo đâu?

Ngu Thư Hân chớp chớp mắt:

- Áo gì?

- Em mặc thế này không lạnh à?

Ngu Thư Hân phản ứng lại:

- Ờ hồi nãy vội ra tìm anh nên quên xách theo, đúng là có hơi lạnh, mau lên xe thôi.

Trên tay Tưởng Chiêu đang cầm một chiếc áo khoác của chính anh, nghe Ngu Thư Hân nói vậy, bèn vô thức nói:

- Thư Hân, em cầm áo khoác này mặc tạm đi.

Thái Từ Khôn dừng lại, ánh mắt chậm rãi nhìn sang Tưởng Chiêu vừa lên tiếng, ánh mắt ấy rất nhạt nhưng chẳng hiểu sao Tưởng Chiêu lại cảm thấy một cỗ áp lực không tên.

Thái Từ Khôn nói giúp cô:

- Cám ơn, nhưng không cần.

Tưởng Chiêu sững sờ, ngượng ngùng thu tay về.

Thái Từ Khôn cởi áo khoác mình ra khoác lên người Ngu Thư Hân, sau đó đón lấy Ô Đồng trong lòng cô:

- Đi thôi.

Cô cong khóe môi, khép áo khoác lại, đi theo anh tới chỗ đậu xe.

Trong xe rất ấm, Ngu Thư Hân cởi áo khoác của anh:

- Hôm nay sao anh qua đón em?

- Anh qua đón Ô Đồng.

- Ơ, hóa ra địa vị của em không bằng Ô Đồng à?

Ngu Thư Hân liếc nhìn con mèo mập phía sau, tức tối nói:

- Lần sau không đem mày ra ngoài nữa.

Ô Đồng rất vô tội:

- ...

Thái Từ Khôn lại nói:

- Người vừa nãy là ai?

- Anh ấy mà anh không biết à, em thực sự nghi ngờ bình thường anh có xem TV hay không đấy.

Ngu Thư Hân nói:

- Diễn viên đang hot Tưởng Chiêu.
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

- Ờ.

- Sao thế?

- Không có gì.

Chỉ là ánh mắt anh ta nhìn Ngu Thư Hân khiến anh không quá thoải mái mà thôi.

Cô vừa định nói gì thì di động vang lên.

Cô bắt máy:

- A lô?

- Em gái, đang làm gì thế?

- Em? Vừa quay show xong.

Ngu Thư Hân cau mày nói:

- Tô Doãn Đông, bình thường anh cũng đâu có gọi cho em, hôm nay là ngày tốt gì vậy?

- Ăn với chả nói, anh gọi điện thoại cho em cần phải coi ngày à?

- Được được được, anh thích gọi lúc nào thì gọi lúc đó, nói đi, có chuyện gì?

- Không có chuyện gì lớn, chỉ là ông nội bảo em về một chuyến, em đã lâu không về nhà rồi.

Ngu Thư Hân nhìn Thái Từ Khôn:

- Anh nói với ông nội, em bận yêu rồi.

- Cái gì?

Tô Doãn Đông:

- Yêu, ai?

- Anh muốn chết à, em thì có thể yêu ai chứ.

- Ồ, Thái Từ Khôn à?

Tô Doãn Đông cười nhạo:

- Anh còn tưởng em lén lút tìm người mới từ lâu chứ, sao hả, chưa chán Thái Từ Khôn?

Cô không mở loa ngoài điện thoại di động nhưng âm thanh vẫn rất lớn, cho nên lời Tô Doãn Đông nói cũng lọt vào tai Thái Từ Khôn. Mắt anh hơi nhúc nhích, chán? Tìm người mới?

Ngu Thư Hân ho khan, đổi bên tai nghe điện thoại cho cách xa anh một chút.

- Đừng giỡn, không có chuyện gì em cúp đây.

- Ê ê ê, ngày mai về đi, ông nội lên tiếng thì đừng có không nghe.

Ngu Thư Hân lườm:

- Được được được, em về là được chứ gì.

Đúng lúc này, đầu kia điện thoại di động vang lên tiếng Triệu Tuyết Nhan:

- Doãn Đông, nói chuyện điện thoại với Thư Hân à?
QUẢNG CÁOAdskeeper

Câu thần chú cổ mang lại sự giàu có. Cô gái trủng xổ số 50 tỉ!

U nhú sẽ biến mất buổi sáng, giun sán sẽ được loại bỏ, 15 g

Bác sĩ: Vô tình phát hiện ra cách đơn giản quét sạch cao huyết áp

- Dạ, ông nội kêu em ấy về.

- Đưa mẹ đưa mẹ, để mẹ nói.

- Ôi mẹ...

Lời còn chưa dứt thì điện thoại di động đã bị cướp đi, đầu bên kia thay bằng giọng Triệu Tuyết Nhan:

- Thư Hân, mai về đúng không, nhớ đừng về một mình, đem Từ Khôn về luôn nhé.

Ngu Thư Hân:

- Hả?

- Một mình thì đừng có về.

- Con...

- Thế nhé, thay mẹ nói với Từ Khôn một tiếng giữ gìn sức khỏe, làm bác sĩ không dễ dàng, vất vả rồi.

Ngu Thư Hân nghẹn:

- Con gái mẹ... cũng rất vất vả.

- Dẹp.

Triệu Tuyết Nhan nói thẳng:

- Mẹ còn không biết con sao, được rồi được rồi, cứ thế nhé, mẹ cúp trước đây, dì Trương của con đang chờ mẹ chơi mạt chược nè.

- ...

Cúp máy, Ngu Thư Hân không biết nói gì:

- Mai em về nhà.

Thái Từ Khôn dừng lại:

- Ừ.

- Anh có rảnh không?

Thái Từ Khôn:

- Mai có mấy ca phẫu thuật.

- À... ông nội bảo em mai về, mẹ em bảo đưa anh về luôn, có điều anh bận rồi thì thôi đi.

- Khi nào em đi?

- Bình thường phải ăn cùng ông nội bữa cơm nên phải về trước giờ cơm.

Ngu Thư Hân nghĩ đến việc phải xa Thái Từ Khôn mấy ngày thì có chút không nỡ, tiêu rồi, kẻ quái đản là cô sao?

Anh nghiêng nghiêng nhìn cô:

- Ngày mốt anh rảnh.

Ngu Thư Hân chưa phản ứng được:

- Hở?

Ánh mắt Thái Từ Khôn đạm nhạt nhìn phía trước:

- Em về trước, ngày mốt anh qua.

Ngu Thư Hân mở to mắt:

- Thật?

Lời của anh không đáng tin như vậy sao? Thái Từ Khôn hơi bật cười:

- Ừ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kk