KLL chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngày 13 tháng 11 năm 1995

Mưa rả rích buồn rơi vào không gian yên lắng, có lẽ giờ này mọi người đã ngủ hết rồi, chỉ còn những đứa học trò như mình ngồi nghe mưa và viết nhật ký thôi nhỉ. Tiếng còi tàu ngoài kia xa dần không hiểu về ga hay rời bến nữa. Tàu gì mà chạy đêm khuya thế nhỉ. Tàu đi rồi mình chỉ nghe thấy tiếng mưa, mưa reo vào lòng ta không hiểu buồn hay vui đây. Chỉ biết mưa làm mình nhớ những ngày vừa buồn vừa hạnh phúc đã đi qua.

Mình còn nhớ rất rõ kỷ niệm đạp nước trên hồ Trúc Bạch, mình và T nước bắn tung tóe và nghịch ngợm, ướt sũng người nhưng mà vui. Có phải từ lúc ấy mình yêu T. Mình tìm thấy trong T sự dịu dàng kiên quyết thật thà và đúng hẹn đến không ngờ. Khi T đến vào giờ nào T sẽ đến vào giờ ấy. Không sai bao giờ... Rồi những kỷ niệm mình đút cho T những quả dâu chín đỏ ngon nhất khi em mình, người mình yêu quý vô cùng trong gia đình mình lại không cho. Tại sao lúc ấy mình chỉ dành cho T mà không phải là cho em mình nhỉ. Vì mình yêu, vì mình coi T là trên hết và có thể quên đi hết mọi người khác. Càng gần gũi thân thiết với T càng làm cho mình yêu T hơn. Cũng chính tình yêu ấy đã chắp cánh cho mình thực hiện những ước mơ, tạo cho mình niềm hưng phấn cực độ để học thật giỏi. Rốt cuộc mình chẳng là gì của T, T không thể và chẳng bao gìơ có thế yêu mình và nếu T yêu mình, mình sẽ chẳng lấy gì làm sung sướng cả, mình muốn với T chỉ có một tình yêu đơn phương nồng cháy và ước sao T không né tránh, chối bỏ mình ... "

Khoảng cách giữa tôi và Tuấn ngày một xa, lên cấp ba tôi vào học trường Kim Liên. Tuấn rẽ sang một ngả đường khác. Cuộc sống mới, bạn bè mới cuốn trôi tôi, khiến tôi quên rằng tôi từng buồn vì thiếu vắng Tuấn. Và suốt những năm cấp ba đó, cái cảm giác yêu thương mong nhớ Tuấn ngày xưa lại trở về nhưng là với người con trai khác, người ấy là Quân.

Cũng như Tuấn, Quân xuất hiện trong cuộc đời tôi như một lẽ tự nhiên. Tôi cảm nhận Quân dần dần, dường như tôi thường gắn bó với một người con trai vì sự ấm áp trìu mến họ dành cho tôi vậy. Quân mắt nâu mơ màng, nụ cười dịu hiền sáng tỏa trong cả giấc mơ của tôi. Cũng như với Tuấn, tôi dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho anh. Chúng tôi bằng tuổi nhưng coi nhau như anh em kết nghĩa. Anh ham vẽ và có ước mơ trở thành kiến trúc sư. Sinh ra trong một gia đình nghèo đông con, anh thiếu thốn mọi bề. Gia đình tôi lúc này đã khá giả hơn trước, tiền tiêu vặt mẹ cho tôi tiết kiệm để mua đồ cho Quân tập vẽ, thậm chí tôi nhịn ăn nhịn uống để mua tặng cho Quân chiếc bút lông đắt tiền mà anh thích, không so đo tính toán thiệt hơn.

Tôi chỉ muốn Quân vui. Hàng ngày anh vẫn đạp xe từ Ngã tư sở xuống rủ tôi đi học, cùng kể cho nhau nghe những câu chuyện vui, buồn suốt quãng đường dài đến trường khiến tôi lâng lâng hạnh phúc Tôi chỉ cần có thế, nỗi khao khát đầy bản năng được có một người tri kỷ bên mình luôn thôi thúc trong tôi, tôi ước sao những giây phút bên Quân sẽ không thay đổi. Vì tôi luôn cảm thấy mình rất đỗi cô đơn . Ngay cả trong gia đình mình.

Tôi không tìm thấy sự đồng cảm từ phía bố, ông thường hay quát mắng và xưng hô "tao, mày" với tôi, dù chỉ vì tôi mắc một lỗi rất nhỏ, điều đó khiến tôi bị tổn thương. Tôi cứ nghĩ đơn giản rằng người ta chỉ coi nhau là kẻ thù, hoặc người dưng nước lã thì mới gọi nhau như thế. Bố áp đặt suy nghĩ cho tất cả mọi người trong gia đình và phải làm theo ông, tôi không tin vào cái gọi là tình thương đối với con cái mà bố làm như thế như cách bao biện của mẹ. Từ đó trong tôi dấy lên suy nghĩ muốn chống đối ông một cách ngấm ngầm . Khoảng cách, một khoảng cách vô hình ngày càng lớn dần lên đã đẩy tôi và bố ra xa nhau hơn. Giá như bố dịu dàng hơn, lắng nghe và thấu hiểu tôi hơn. Tôi đã muốn gần gũi ông biết bao. Nhưng sự lạnh lùng và gia trưởng của ông đã khiến tôi co mình lai, ích kỷ và cố thủ.

Tôi vẫn thường thức khuya, học xong bài là lại ngập chìm trong mớ bòng bong những nghĩ suy rối tung. Lạ thay tôi ít khi nghĩ đến ông thầy giáo già và những gì ông ta đã làm với tôi. Tôi chỉ biết là tôi ghét ông ta, ghét vô cùng, nỗi chán chường mỏi mệt muốn rũ bỏ ngay lập tức hình ảnh, cử chỉ, dấu ấn ông ta để lại. Thay vì đó, tôi sa vào mơ mộng với Quân. Tôi nhớ buổi sáng mùa đông nơi lớp học ồn ã tôi tách ra hành lang đứng một mình, gió lồng lộng thổi trên tầng ba rét buốt, tôi , cậu học trò bé nhỏ với chiếc áo khoác mỏng đứng co ro một mình trông ngóng điều chi chẳng biết, rồi một ai đó tiến đến gần tôi, vòng tay choàng qua vai ôm chặt lấy thân tôi, xiết lấy. Hơi thở phía sau phả vào gáy tôi nong nóng , cảm giác được bao bọc và âu yếm khiến tôi run rẩy . Tôi quay đầu lại, khẽ gọi " Anh Quân đấy à?". Quân cười, nụ cười giòn tan trong vắt . Tôi im lặng không cựa quậy, chỉ muốn đứng mãi trong vòng tay anh cho hai cơ thể gần kề truyền nhau hơi ấm.

Tôi và anh chỉ vì những chuyện vụn vặt mà hay giận hờn nhau, nhưng chỉ được một ngày là lại làm lành, một là anh sẽ đến nhà tôi, dỗ dành, hai là tôi sẽ xin lỗi anh. Tôi vẫn thường đợi anh lên ngồi cùng bàn tôi trong mỗi tiết học, hoặc giả vờ vô tình với anh để anh hỏi han tôi. Mỗi lần hờn giận, chưa bao giờ tôi dám trách cứ anh, tôi chỉ tự mình dằn vặt và những trang nhật ký lại dầy thêm lên vì những cơn yếu đuối cuồng dại, những cơn yếu đuối cuồng dại ấy, chúng sẽ đưa tôi về đâu?

"Ngày 9 tháng 4 năm 1997

Em chỉ muốn khóc mà không sao khóc nổi. Em chỉ thấy lòng mình dồn lại, tan vỡ, em muốn một cái gì đó mà em chẳng hiểu nổi...Em đi, nghĩ và nghĩ rất nhiều. Nhưng cái gì đó cứ diễn ra em không sao cắt nghĩa nổi. Em nghĩ có lẽ ngày mai em sẽ bỏ học đi đâu đó và anh sẽ phải hối hận"

Nhiều và rất nhiều. Những dòng như thế. Và tất nhiên chẳng đời nào tôi bỏ học. Chỉ cần anh cốc đầu tôi và bảo " Còn giận anh nữa không?" là tôi lại cười toe toét. Viết xong nhật ký cho Quân với bao lời lẽ yêu thương, tôi đưa cho anh đọc. Quân đoc xong thường im lặng, anh hiểu lòng tôi nhưng anh vẫn vô tư làm như chẳng biết Tôi cũng không cần gì hơn thế. Chỉ cần anh biết tôi dành cho anh vô vàn tình cảm đẹp đẽ là tôi mãn nguyện lắm rồi.

Năm lớp mười hai, chúng tôi sắn sàng chuẩn bị tinh thần cho việc thi đại học. Mẹ tôi sốt sắng tìm lớp học thêm ôn luyện cho tôi. Chính tại lớp ôn luyện khối A này, tôi đã biết đến những cảm xúc nhẹ nhàng bâng khuâng đầu tiên với một người bạn gái.

Hồng Anh là học sinh trường Lý Thường Kiệt, chúng tôi gặp nhau trong lớp học thêm Vật lý, tôi ấn tượng với cô không phải vì sắc đẹp mà vì cái tên. Con gái mà lại tên là Anh. Những buổi học thêm Hồng Anh tỏ ra rất thông minh mỗi lần thầy giáo hỏi bài. Tôi vẫn hay nể phục những người học giỏi và Hồng Anh là một điển hình như thế. Nên tôi đặc biệt chú ý đến cô, nhưng vì nhút nhát tôi chẳng dám làm quen. Ai ngờ một hôm tan học, trên đường về, Hồng Anh đạp xe từ đằng sau lên cạnh bắt chuyện với tôi. Thật bất ngờ, tôi vui vẻ hỏi han Hồng Anh. Hồng Anh chân tình tâm sự với tôi về hoàn cảnh gia đình. Cô sinh ra trong một gia đình có bốn chị em gái, bố cô bỏ mẹ cô đến với người đàn bà khác hy vọng kiếm môt đứa con trai. Một mình mẹ Hồng Anh phải cáng đáng nuôi nấng cả nhà. Điều đó có thể dễ dàng lý giải tại sao trong lớp học thi thoảng tôi vẫn thấy Hồng Anh chống cằm suy tư ở góc lớp . Tôi cũng có một tuổi thơ đặc biệt chỉ mình tôi biết . Từ đó chúng tôi đã tìm thấy ở nhau sự đồng cảm.

Tuổi mười bẩy chưa hết ngây ngô vụng dại, tôi bắt đầu nhớ đến Hồng Anh, nhớ sự mạnh mẽ cứng cỏi và nghị lực toát ra từ phía cô. Tôi thường đến lớp học thêm từ rất sớm, để ngóng chờ cô, được chào hỏi và nhìn thấy gương mặt cương nghị của cô. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, cảm nhận sự ấm áp vô bờ, tôi cố gắng học hành chăm chỉ để không thua kém Hồng Anh và ngược lại Hồng Anh cũng thế.

Ở bên Quân tôi quên mất Hồng Anh, ở bên Hồng Anh, bóng dáng Quân nhạt nhòa. Tôi vẫn thường đứng giữa hai trạng thái ấy vì cảm xúc dành cho hai người đều dào dạt như nhau. Tôi và Hồng Anh chỉ có dịp gặp nhau ở lớp học thêm, vui vẻ và thân thiện như bao đôi bạn, nhưng cho đến khi Hồng Anh bắt đầu hay đăm đắm nhìn tôi, tôi bỗng thấy có điều gì khác lạ.

Đêm về tôi soi gương, thấy mình cũng sáng sủa dễ coi và mỉm cười hân hoan với ý nghĩ biết đâu đấy Hồng Anh đã yêu mình. Nhưng tôi có yêu cô không. Tình yêu là gì? Nếu tình yêu là những ánh lửa sáng bừng thắp lên trong mắt, thì có phải tôi đang được yêu chăng. Nhưng tại sao tôi chưa bao giờ đắm đuối nhìn lại cô mà vội vã quay đi. Tôi chưa bao giờ chìa tay ra cho cô nắm lấy. Tôi chưa bao giờ hết lòng, tận tụy với cô như đã từng làm với Tuấn và Quân. Tôi cần gì từ phía Hồng Anh? Nụ cười tươi tắn, đôi mắt long lanh luôn nhìn thẳng , sự quan tâm hay điều gì khác? Có phải tôi cần cô như tôi vẫn cần tình cảm của biết bao người khác nữa trên cõi đời này. Vì tôi luôn lẻ loi, từ bao giờ tôi trở nên yếu đuối lúc náu mình rưng rức với vết thương lòng sâu thẳm lúc lại vẫy vùng mong chờ hạnh phúc, sự dịu dàng êm ái của bất cứ ai. Sự ích kỷ của tôi đóng băng trái tim tôi lại, tôi không nói cùng Hồng Anh, không thể hiện bất cứ điều gì gợi cho cô chút hy vọng mong manh của một người con trai dành cho người con gái.

Có thể cô đã đợi tôi.

Lớp ôn luyện thi sắp đến giai đoạn kết thúc, một buổi chiều học xong, Hồng Anh nói với tôi: " Trung ở lại Hồng Anh nhờ một chút nhé!" Tôi gật đầu, hồi hộp không biết chuyện gì sẽ xảy ra, đến khi chỉ còn lại hai đứa, Hồng Anh lấy từ đâu một bó hồng nhung đỏ thắm chìa ra trước mặt tôi, ngập ngừng: " Hoa này Hồng Anh tặng cho Trung !" Tôi như reo lên: " Cảm ơn Hồng Anh nhé". Hồng Anh hân hoan khi thấy tôi ngỡ ngàng vui sướng. Chúng tôi đạp xe cạnh nhau mà không biết nói điều gì. Tôi mang bó hoa về nhà, cất lên gác, ngắm nghía hàng giờ không biết chán những cánh hoa chúm chím hé nở mà tôi được trao tặng từ một người con gái lần đầu mang cảm giác thương yêu đến cho tôi.

Nhưng cho đến khi những bông hồng khô lại, rơi lả tả từng cánh, tôi vẫn chỉ coi Hồng Anh như một người bạn gái thân. Chỉ là thế thôi. Tôi đã mãi mãi im lặng. Tha thứ cho Trung nhé. Vì Trung không thể nói dối, dối trá là điều tồi tệ, nhất là với Hồng Anh.

Tôi không dám ước mơ sẽ đi cùng Hồng Anh trên con đường dài, vì tôi biết tôi không thể dành cho người con gái ấy một tình yêu trọn vẹn. Tôi biết tôi muốn ai và hy sinh cho ai, làm mọi thứ cho ai. Chỉ có thể là Quân thôi, người làm cho tôi vui sướng khi gần gụi, người khiến tôi đau lòng, lo âu phải cách xa

Cuối năm lớp mười hai, Quân có bạn gái . Tôi trở thành người thứ ba, nhìn anh và Dung, người yêu anh bên nhau say đắm. Vui cho anh và buồn cho mình, tôi đã không ghen tuông, tức tối với người con gái ấy. Tôi không thể lý giải được điều này, có lẽ tôi dành cho anh tình cảm quá lớn, đến mức chỉ cần anh vui, tôi cũng vui rồi.

Tuy vậy, tôi vẫn âm thầm thương nhớ , vẫn luôn tìm cách gần gũi với anh.

Nhưng không bao giờ Quân thuộc về tôi, đau khổ, dày vò thương nhớ của thời thanh xuân vụt đến vụt đi rồi trôi vào quên lãng. Dù ngày chia tay cuối cùng của lớp 12, giữa đám học trò mếu máo khóc lóc vì từ đây phải xa nhau mãi mãi , tôi chỉ biết lủi thủi ngồi một góc, mắt đỏ hoe nhìn Quân tíu tít chụp ảnh cùng mọi người, anh cố tình lảng tránh tôi trong giây phút ấy. Đến khi Hà, cô bạn học rất hiểu tôi đã gọi Quân đến bên cạnh tôi, tôi mới được chụp chung với anh một tấm hình kỷ niệm. Mong ước ấy thật bé nhỏ biết bao nhiêu. Anh đứng gần, cao hơn tôi một cái đầu. Tôi cười rạng rỡ bé nhỏ nép bên anh, lại quên đi tất cả giận hờn vì anh vô tâm hờ hững.

Tấm hình đó tôi vẫn còn giữ lại, dán vào nhật ký, giữa những dòng chữ đầy yêu thuơng dành cho Quân.

Tôi không hề xấu hổ khi biết mình yếu đuối trước Quân, và tôi cũng không quan tâm khi hầu như trong lớp tôi ai cũng biết rằng tôi dành cho Quân một tình cảm đặc biệt. Nhưng ít ai xa lánh và khinh bỉ, thầm cảm ơn những năm học thời phổ thông đã đem đến cho tôi những người bạn tốt.

Những biến cố tiếp theo lần lượt xảy ra Sau khi lao đầu vào học cho kỳ thi đại học đầy quan trọng mà tôi biết nó sẽ quyết đinh lớn đến cuộc đời tôi, tôi thi đỗ trường Đại học Đông Đô, ước mơ vào trường Kinh tế không thành vì thiếu nửa điểm. Quân cũng đỗ vào trường Kiến trúc, gần như toại nguyện ước mơ của anh.

Tôi nhập học trường Đông Đô. Nơi đây, môi trường mới mẻ lại kéo tôi ra khỏi nỗi nhớ về Quân.

Vì học khá nên tôi vẫn được bầu làm bí thư chi đoàn của lớp. Tôi hết ưu tư, trở nên sôi nổi và hòa nhập đám đông hơn. Thay vì thích những người con trai cao lớn mạnh mẽ che chở cho mình, tôi chuyển sang thân thiết với Đức, một cậu nhóc kém tôi một tuổi. Thi thoảng Quân vẫn ghé thăm tôi, tôi biết mình còn tha thiết với anh, nhưng tình yêu đơn phương dành cho anh ngày nào không còn nữa. Tôi không kịp nghĩ cho mình lâu hơn bất cứ điều gì. Tôi của tuổi mười tám chưa hết ngây ngô vụng dại. Tôi nhận ra tôi không yêu ai sâu sắc, dường như những người giống như tôi đều như thế? Luôn khao khát được chia sẻ tâm hồn, luôn mải miết kiếm tìm tri kỷ, nhưng dục vọng luôn luôn ngự trị và cũng vì lẽ ấy , tình cảm yêu đương thường nông nổi mau tan.

Đức người Hà Tĩnh nhưng sống ỏ Hà Nôi từ nhỏ . Nhà Đức ở tận Xuân La, Xuân Đỉnh nhưng hễ có dịp là tôi và Đức đến nhà nhau chơi. Tôi gọi Đức bằng cái tên thân thiện là Nhóc, xưng anh thật vui.

Thời gian đầu Đức đến nhà tôi, thấy em gái tôi xinh xắn thì thầm mến rồi hay đùa : " Anh Trung cho Nhóc làm em rể nhé!" Tôi chỉ cười. Những trang nhật ký về Nhóc lại dầy thêm kỷ niệm . Nhất là những lúc tôi cùng ăn cơm , quấn quít nô đùa với Đức, khi Đức ngồi sau xe tôi, đưa hai tay ôm chặt lấy tôi, khiến tôi lại run lên với những cảm xúc không sao diễn tả . Tôi lại nhớ nhung lúc nào không biết nữa.

Một buổi sáng, Đức qua nhà xin phép bố mẹ cho tôi đến nhà Đức chơi. Hai anh em đạp xe rất hăng không biết mệt, chuyện trò tíu tít. Về nhà, mẹ Đức đón tiếp ân cần. Mẹ Đức bảo: " Hai anh em rửa chân tay rồi nằm nghỉ để mẹ nấu cơm cho mà ăn". Tôi và Đức đi vào trong buồng. Căn buồng nhỏ có ô cửa sổ nhìn ra khu vườn đầy nắng. Hai đứa ngã xuống giường xuýt xoa vì lạnh, tôi chưa bao giờ được nằm cạnh Đức, dù tôi và Đức đã từng ôm nhau, tay nắm tay sưởi ấm cho nhau trong mùa đông giá buốt. Chỉ là những va chạm mỏng manh, mơ hồ thoáng qua thôi.

Tôi cũng không mong gì hơn thế, từ phía Nhóc thân yêu. Bối rối ngượng ngùng, tôi ngẩng đầu lên trần nhà mà không dám nhìn sang bên trái, nơi ấy là Nhóc của tôi, làn da trắng mịn như con gái, đôi môi hồng xinh xắn hay nhõng nhẽo. Hình như Nhóc đang nhắm mắt. Tôi co mình nén lòng rạo rực, chỉ muốn ngưng đọng mãi khoảnh khắc này, cảm giác này bên Nhóc. Bỗng nhiên tiếng Nhóc vang lên, khe khẽ bên tai: " Anh Trung ngủ rồi à?". Nhóc quờ tay sang tôi, lay khẽ. Không kìm được, tôi lắc lắc đầu hé mắt thấy Nhóc đang nhìn tôi. Lặng im. Chẳng nói gì thêm. Đôi mắt mở to sâu thăm thẳm . Hình như Nhóc đang xê người lại gần tôi, hình như Nhóc thì thầm gì đó. Tôi không kịp nghĩ thêm, nhẹ nhàng kéo Nhóc vào lòng mình. Thân thể nóng ran, đầu óc quay cuồng khi hai gương mặt ghé sát nhau, miệng tôi gắn chặt vào miệng Nhóc.

Nụ hôn đầu đời, của hai chàng trai mười bẩy và mười tám, mềm, ngọt và tan biến thật mau như viên kẹo bi thời thơ ấu. Rất nhanh, Đức luống cuống chuồi người khỏi tôi, đi ra khỏi căn buồng, để lại tôi ngơ ngác.

Suýt nữa thì tôi chạy theo kéo Đức lại bên mình, nhưng cuối cùng tôi chỉ biết rúc trong chăn đắp kín mặt, trôi theo những xúc cảm ngổn ngang vô định. Tại sao? Tại sao? Giá như Nhóc ở lại cùng tôi, tôi muốn được hôn Nhóc nhiều hơn, muốn được âu yếm nhiều hơn thế . Nhóc đã chấp nhận tôi rồi . Tại sao lại chạy trốn tôi?

Đến bữa cơm, Đức vẫn hỏi han tôi bình thường và bắt chuyện vui vẻ, nhưng tôi thì không. Tôi cắm mặt vào bát cơm. Ăn xong, tôi đòi về ngay. Đức đưa tôi ra đầu ngõ, tôi chào Đức rồi đạp xe mải miết, đầu óc quay cuồng không biết mình đi đâu về đâu.

Tại sao tôi chỉ biết mê đắm những người con trai ? Tạị sao đến giờ tôi mới nhận ra tôi chỉ là một sinh vật lạc loài giữa thế giới mênh mông rộng rãi này.

Đánh thức tôi trong đêm tối là thân thể Đức là đôi mắt bờ môi, dục vọng âm ỉ tận cùng tôi bốc cháy. Tôi xoay người tứ phía khát thèm, chán nản vì cô đơn. Rã rời vì khao khát không cách nào với tới, tôi mơ giấc mơ đầy mộng mị rồi nửa đêm giật mình tỉnh giấc thấy đũng quần ướt sũng. Lạnh và buồn, chỉ muốn ôm lấy thân thể một người đàn ông.

Rồi lại mơ, mơ thấy ông thầy giáo già dậy Toán hiện về với cẳng chân đen đúa khẳng khiu quắp chặt lấy đùi tôi mà đu đưa mơn trớn. Nửa vùng vẫy muốn thoát ra, nửa muốn chìm mãi trong cơn hoan lạc điên cuồng cuốn mình đi đến đâu thì đến. Tôi không còn những giấc ngủ trọn vẹn cho mình. Sau nụ hôn ấy của Đức. Nó thực sự đã đánh thức ham muốn trong tôi ..

Dục vọng thôi thúc hàng ngày khiến tôi trở nên táo tợn, bất chấp Đức nghĩ gì về tôi. Tôi thường rủ Đức về nhà mình, hoặc chủ động đạp xe đến nhà Đức. Sau những hỏi han bình thường, tôi chỉ muốn có không gian riêng với Đức.

Măc kệ Đức đầy bỡ ngỡ, hoang mang và có phần hãi sợ. Tôi không quan tâm Đức nghĩ gì về tôi. Tan học là tôi lại rủ rê Đức: " Về nhà anh chơi đi". Sau nhiều lần viện đủ lý do để từ chối, Đức cũng đồng ý. Hai đứa ngồi cạnh nhau huyên thuyên, chỉ nói dăm ba điều vu vơ là tôi đã xáp lại gần, nhìn Đức say đắm không biết chán, tay tôi vuốt ve Đức từ mái tóc xuống tai, xuống cổ rồi thọc qua lần áo, sờ soạng thịt da, lồng ngực, nghe tim Đức đập thình thịch vì bị tôi kích thích. Nhưng cử chỉ của tôi lóng ngóng vụng về háo hức bao nhiêu, chỉ muốn ngay lập tức khám phá và thoả mãn. Lạ thay, Đức không xa lánh chống cự mà ngoan ngoãn ngồi im để tôi âu yếm. Hoặc có thể Đức đã ghê tởm nhưng không thể từ chối tôi. Khi tôi và Đức hết ngại ngần, khoả thân áp chặt vào nhau, máu chảy rần rật trong người. Hưng phấn tột cùng, tôi làm cho Đức thoả mãn và ngược lại tôi cũng muốn Đức làm với tôi như thế.

Trên căn gác của tôi, hay trong căn buồng ấm áp của nhà Đức, chúng tôi cùng nhau âu yếm. Sự mạnh mẽ của tôi khiến Đức không sao cưỡng lại. Tôi hân hoan ngập chìm khoái cảm vì được tháo tung nguồn xúc cảm mê muội bao năm qua dồn nén. Nhưng khi không còn Đức ở bên, một mình rã rời trong bóng tối, tôi tự hỏi mình đang làm gì, đang sống đang nghĩ gì đây? Tôi có khác gì ông thầy giáo già bệnh hoạn, cũng đang bắt ép dẫn dụ Đức chiều theo những ham muốn dị biệt của tôi, dù Đức là một người con trai bình thường. Nỗi đau khổ của tôi hay bất cứ ai thuộc thế giới đồng tính như tôi chính là yêu đương những con người không cùng chung thế giới với mình.

Nhưng ngày ấy, tôi biết tìm họ ở đâu .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kll