Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đại hội cổ đông lâm thời kết thúc, Trịnh Sảng và Lục Tri Phi đi đến tiệm bánh ngọt, cô gọi ba phần kem cho Lục Tri Phi, còn mình chọn một phần.

Đến tận lúc này, Lục Tri Phi vẫn không có cách nào tiếp nhận nổi chuyện Trịnh Sảng lại trở thành giám đốc công ty cô ta thông qua một loạt hành động.

Lục Tri Phi nào còn tâm tư ăn kem, phẫn nộ đã chuyển thành lo sợ bất an, sự điên khùng của Trịnh Sảng làm cô ta sợ hãi, “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Hôm nay Trịnh Sảng vẫn chọn kem vị sầu riêng, cô cúi đầu thong thả ăn, không nhìn Lục Tri Phi, “Sợ à? Lúc trước cô lợi dụng tôi không phải lá gan rất lớn sao?”

Lục Tri Phi siết muỗng kem, suýt chút nữa bẻ gãy.

“Khoa Ân lo liệu giúp cô à?” Dù thế nào cô ta cũng không thể nghĩ được ra những người khác.

Trịnh Sảng không phủ nhận, chọn một miếng thịt quả để ăn.

Lục Tri Phi ăn mỗi vị kem một miếng, tất cả trộn vào nhau nên không nếm ra vị gì, “Cô muốn hủy hoại công ty tôi hoàn toàn?”

Trịnh Sảng không che giấu: “Tạm thời tôi còn cần đến, còn về sau thì vẫn chưa nghĩ ra.”

Lục Tri Phi tự nhận mình đã cực kỳ cẩn thận và kỹ càng khi tìm đối tác, nhưng vẫn bị Trịnh Sảng lợi dụng chỗ sơ hở.

Hiện tại cô ta chính là một con cá nằm trên bờ, bó tay không có biện pháp. Nhìn một khoảng mênh mông gần ngay trước mắt, thật sự không cam lòng.

“Nói cho cùng thì giẫm tôi dưới chân, cô sảng khoái lắm nhỉ.”

Trịnh Sảng ăn kem xong mới trả lời, “Cũng không mấy sảng khoái.” Cô ngẩng đầu nhìn cô ta, “Món khai vị và món chính đều có cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi đồ ngọt, tôi cảm thấy cô phải nếm thử một chút.”

Lòng Lục Tri Phi lạnh ngắt, không thể ngờ rằng Trịnh Sảng còn có chiêu độc chờ cô ta, “Không có vấn đề gì, vậy nếm thử một chút.”

Trịnh Sảng lấy một bộ tai nghe từ trong túi ra, đưa cho Lục Tri Phi một cái, cô cũng nhét một cái vào lỗ tai, sau đó gọi điện thoại cho chủ tịch Tiêu.

Một tiếng trước chủ tịch Tiêu gọi điện thoại cho cô, khi đó cô ở phòng họp, đang tham gia cuộc họp cổ đông của công ty Lục Tri Phi, không rảnh nhận điện.

“Vẫn là cô tàn nhẫn, nhanh như vậy đã nắm được cổ phần công ty Lục Tri Phi rồi.”

Chủ tịch Tiêu nói bằng chất giọng lạnh băng, làm người ta không rét mà run, Lục Tri Phi nhìn về phía Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng: “So sánh với ông thì tôi vẫn phải chịu thua.”

Chủ tịch Tiêu châm biếm hai tiếng, “Nếu tôi không ép cô như vậy thì chính cô cũng không biết mình còn có năng lực này. Nếu trút hết giận ở chỗ Lục Tri Phi rồi, về nước làm việc nghiêm túc, tôi chia cho cô 3% cổ phần của tập đoàn Tiêu Ninh, cô sẽ phụ trách hoạt động của chi nhánh công ty ở trong nước của Tiêu Ninh.”

Lục Tri Phi trợn to hai mắt, thì ra từ đầu đến cuối, cô ta chính là một quân cờ của chủ tịch Tiêu, chủ tịch Tiêu lợi dụng cô ta để kéo Trịnh Sảng xuống, cũng coi như là một thử thách với Trịnh Sảng.

Trịnh Sảng tìm được đường sống trong chỗ chết, thông qua thử thách, chủ tịch Tiêu muốn sử dụng Trịnh Sảng làm việc cho mình.

Bản thân chủ tịch Tiêu nắm giữ 18% cổ phần của tập đoàn Tiêu Ninh, một số tiền lớn như vậy, chỉ một lần đã tặng luôn 3%. Ngay cả chính các cháu trai của ông ta cũng không có đãi ngộ như vậy.

Trịnh Sảng không hề dao động, “Trở về Tiêu Ninh bán mạng mở rộng cơ nghiệp cho ông, tiếp tục bị ông nắm trong tay sao? Thôi đi, tôi cũng không ham gì mấy cổ phần đó của ông.”

“Trịnh Sảng, đừng có mà không biết tốt xấu, đó chính là 3% chứ không phải 0,3%, ngay cả mẹ cô cũng không lây được nhiều cổ phần như vậy đâu.”

“Đó là bởi vì gia thế của Trữ Nhạc Lễ không bằng Dương Dương, nếu không có lẽ ông đã cho Tiêu Chân 4% cổ phần rồi, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa.”

Trịnh Sảng không rảnh nói chuyện tào lao, cô gọi cuộc điện thoại này chính là để Lục Tri Phi ăn “đồ ngọt” sau khi ăn cơm, mục đích đã đạt được, cô trực tiếp cúp máy.

“ “Đồ ngọt” thế nào?” Trịnh Sảng tháo tai nghe ra.

Sắc mặt Lục Tri Phi trắng bệch, tháo tai nghe ném xuống bàn.

“Đừng nói là cô, đến cả tôi đấu với ông ta nhiều năm như vậy cũng mới phát hiện ý đồ của ông ta trước đó không lâu.” Trịnh Sảng cất điện thoại vào túi xách, “Thật sự cho rằng ông ta có ý tốt để Ninh Dần Kỳ đầu tư cho cô à, chẳng qua là vừa hay cô có giá trị lợi dụng mà thôi”.

“Mau ăn kem đi không tan hết giờ, tận hưởng vui vẻ nhé, tôi trả tiền rồi, xin lỗi không tiếp chuyện được.”

Trịnh Sảng rời khỏi tiệm bánh ngọt, đi dọc con phố theo hướng mình chưa đi qua.

Phố xá sầm uất, xung quanh đầy những tủ kính trưng bày rực rỡ và lộng lẫy, cô vừa đi vừa nhìn, chợt thấy nhớ Dương Dương.

--

Dương Dương vừa kết thúc một cuộc họp, trong văn phòng có khách không mời mà đến đến thăm.

Tiêu Đông Khải cố ý bay từ Luân Đôn tới tìm anh, là vì chuyện của Trịnh Sảng.

Mấy năm nay Tiêu Đông Khải bận rộn đến mức bản thân mình cũng không có thời gian yêu đương, chứ đừng nói có thời gian thừa đi chú ý cô em họ này, mãi đến khi Ninh Dần Kỳ nói với anh ấy một vài chuyện.

Anh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Trong khoảng thời gian này, cho dù là đủ loại chuyện giữa Trịnh Sảng và cha mẹ cô, hay là ân oán giữa Trịnh Sảng và Lục Tri Phi, anh đều tìm hiểu cặn kẽ.

Để tiết kiệm thời gian của hai bên, Tiêu Đông Khải nói thẳng, “Dương, cậu như vậy sẽ hại Đường Đường. Chuyện của Lục Tri Phi, cho dù cô ta có sai nhưng cũng không đến mức Đường Đường phải tốn nhiều công sức và tiền bạc như vậy để đối phó. Không đáng chút nào cả. Cậu rõ ràng có biện pháp thích hợp hơn, nhưng cậu vẫn để mặc con bé làm theo ý mình.”

Dương Dương rót một cốc cà phê đá cho anh ấy, “Hiện giờ anh cần cái này hơn.”

Tiêu Đông Khải đánh một quyền vào bông*.

* Ý nói làm việc vô ích, không có tác dụng

Anh lấy một tập tài liệu từ trong túi hồ sơ ra đặt trước mặt Dương Dương, “Đây là tất cả điểm yếu của công ty Lục Tri Phi, đánh đòn chính xác còn không so được với mấy chiêu đối phó kiểu làm chơi ăn thật của Đường Đường sao?”

Dương Dương không xem tài liệu, trả y nguyên cho anh.

“Biện pháp này của anh không hả giận được.”

Tiêu Đông Khải: “......”

Anh túm cốc cà phê đá trên bàn lên uống mấy ngụm, “Sau khi hả giận thì sao? Con bé càng ngày càng cố chấp, chỉ cần sống trên trái đất này thì có ai không đắc tội ai, hoặc là không bị người ta đắc tội chứ? Việc cậu phải làm không phải dung túng, mà là khuyên nhủ.”

Dương Dương hỏi lại: “Anh chưa từng khuyên chắc? Miệng lưỡi luật sư như anh cũng không khuyên được thì người khác còn khuyên kiểu gì?”

Tiêu Đông Khải: “Cậu không giống, ở trong lòng Đường Đường cậu không phải người khác.”

Dương Dương bắt lệch trọng điểm, “Trịnh Sảng nói với anh là tôi không phải người khác hả?”

Tiêu Đông Khải không còn lời nào để nói, chỉ có thể uống cà phê đá.

Dương Dương không nói đùa nữa, “Nếu tôi là người khác, vậy tôi khuyên chẳng khác nào không khuyên. Nếu ở trong lòng cô ấy tôi không phải người khác, vậy tôi càng không thể khuyên. Với tính cách cô ấy, có khuyên cũng vô dụng, chỉ có thể để cô ấy trút hết uất ức và áp lực, sau đó mới lại dẫn đường.”

Tiêu Đông Khải im lặng.

Một cốc cà phê đá nhanh chóng được uống cạn.

Dương Dương muốn rót thêm cho Tiêu Đông Khải, Tiêu Đông Khải xua xua tay, cất tài liệu vào trong túi, những gì nên nói và không nên nói anh đều nói cả rồi, còn có việc bận nên vội tạm biệt rời đi.

Dương Dương rót một cốc cà phê đá cho mình, mấy ngày nay anh không gặp Trịnh Sảng, không biết cô đang bận bịu cái gì.

Xử lý xong những việc cần làm, sắc trời đã không còn sớm.

Hôm nay Dương Dương rời công ty sớm, đi tới chung cư của Trịnh Sảng tìm cô.

Trịnh Sảng vẫn chưa về, đang đi dạo trên đường, lang thang không có mục tiêu.

Có tin nhắn WeChat hiện ra, là ngôi sao nữ Chương Hứa, Chương Hứa vẫn luôn rất tốt với cô. Lúc trước cô đánh nhau với Trữ Nhiễm ở Tuyết Địa, Chương Hứa ăn dưa cực kỳ hăng say, sau đó còn cùng đi thảm đỏ với cô.

Chương Hứa: 【Hello, lâu rồi không gặp. Hôm nay mới nghe nói cô tới Bắc Kinh mấy tháng, năm ngoái nhắn tin WeChat cho cô, chắc cô không dùng số này nữa nên không nhận được tin nhắn của tôi. Tôi còn nhớ cô lắm đấy. Tháng sau tôi kết hôn, nếu cô còn ở Bắc Kinh thì mời cô tham dự hôn lễ của tôi nhé. 】

Với quan hệ của cô và Chương Hứa, còn chưa thân đến mức mời tham gia hôn lễ. Nhưng hiếm có người nhớ rõ cô, 【 Chúc mừng chúc mừng, tôi có quen chú rể không? 】

Chương Hứa: 【 Chắc cô gặp rồi đấy, là Phó giám đốc điều hành Giải trí Thường Thanh của chúng tôi. 】

Đúng là đã gặp, lúc trước ký hợp đồng nửa năm với Thường Thanh, đã gặp được ở công ty.

Đến lúc đó hiện trường hôn lễ nhất định là cuộc tụ hội lớn của giới giải trí, Trịnh Sảng cân nhắc một lát, 【 Cô gửi thiệp mời đến studio của chị Lỵ đi. 】

Chương Hứa kích động không thôi, 【 Vậy chờ nữ hoàng của chúng ta trở về nhé. 】

Cô ấy trả lời lại Dương Dương: 【 Dương tổng, Trịnh Sảng đồng ý tham gia hôn lễ của tôi rồi. 】

Dương Dương: 【 Cảm ơn, làm phiền cô rồi. 】

Chương Hứa: 【 Đừng khách sáo. Nếu sau này Trịnh Sảng làm đại boss của giới giải trí, tôi nhất định bỏ chồng tôi để lao vào vòng tay của công ty Trịnh Sảng ( ăn dưa ) 】

Dương Dương tắt khung chat với Chương Hứa, cất điện thoại.

Trên con đường phía trước, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Trịnh Sảng còn đang suy nghĩ tin tức Chương Hứa kết hôn, lúc cô chưa ra khỏi giới vẫn chưa nghe nói Chương Hứa yêu đương, mới một năm, mà đã có đủ từ yêu đương, đính hôn, đến kết hôn rồi.

Tính toán một chút, cô và Dương Dương đã quen biết 4 năm 5 tháng 25 ngày.

Đến bây giờ, có lẽ anh vẫn không yêu cô.

Nghĩ đến điều này, Trịnh Sảng đá mạnh vào khoảng không.

“Ai lại đắc tội em thế.”

Trịnh Sảng chợt ngẩng đầu, không biết Dương Dương đã đứng trước mặt cô từ khi nào.

Ánh đèn đường êm dịu, chiếu lên người anh cũng làm bóng hình anh thêm ấm áp.

“Anh đắc tội em.”

Không muốn nói sâu về đề tài này, cô hỏi: “Sao anh còn chưa về Bắc Kinh?”

Dương Dương: “Cùng em đi tới đảo nhỏ xới đất trồng cây.”

Anh xoay người sóng vai cùng cô, đưa cô trở về.

Về chuyện hiện giờ giữa cô và Lục Tri Phi, và cả chuyện tiếp theo sẽ xử lý công ty Lục Tri Phi như thế nào, anh không hề hỏi dù chỉ một câu.

Trịnh Sảng chủ động nhắc với anh việc chủ tịch Tiêu có tính toán gì, còn cả đề nghị chia cho 3% cổ phần cực kỳ hấp dẫn mà chủ tịch Tiêu đưa ra, dựa theo giá trị thị trường hiện giờ của tập đoàn Tiêu Ninh, trong một đêm là có thể leo lên bảng xếp hạng tài sản, cho dù có nằm thẳng cẳng cũng có lãi.



Dương Dương nghiêng đầu nhìn cô, “Từ chối rồi à?”

“Vâng.”

“Bởi vì anh?”

“Xem là vậy đi, anh đã làm rất nhiều vì em, em phải có qua có lại một chút chứ.” Giọng Trịnh Sảng có phần miễn cưỡng, trước khi anh nói yêu cô, cô không muốn làm anh quá đắc ý.

“Nếu em lấy của người khác, em sẽ phải trả gấp đôi, ông ta muốn thông qua em để ép cạn giá trị sử dụng của anh, ở trong mắt ông ta, em trị giá 3% cổ phần để mượn sức.”

Cả đời chủ tịch Tiêu đều đánh cờ, ai cũng là quân cờ trên bàn cờ của ông ta.

Dương Dương duỗi tay ra trước mặt cô, Trịnh Sảng hiểu anh muốn nắm tay cô, là đang chờ cô đồng ý đây mà.

Trịnh Sảng giả vờ không hiểu ý anh, lấy túi xách trên vai xuống rồi thả vào tay anh, “Cảm ơn Dương tổng nhé, đeo cả buổi trưa đúng là hơi mệt rồi.”

Dương Dương cười một tiếng, âm thầm chấp nhận phận xách túi.

Trịnh Sảng lấy điện thoại ra, mở camera, nhìn như đang selfie nhưng thật ra là chụp anh. Dương Nhị công tử xách túi cực kỳ không ăn nhập với khí chất trên người anh.

Cô đặt bức ảnh này làm hình nền khung chat.

--

Sáng hôm sau, bọn họ xuất phát ra đảo.

Trên đảo có người ở, nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống hàng ngày đều có đủ, nhà cửa cũng được sửa chữa lại, trước kia là nhà gỗ, bây giờ là kiểu biệt thự nhỏ hai tầng.

Trước và sau biệt thự là vườn hoa hồng rất rộng, cửa sổ mỗi phòng đều nhìn ra biển.

Đảo nhỏ được biển lớn bao bọc xung quanh, bọt biển trắng xóa nằm lười biếng trên bờ cát vàng, nước biển trong xanh, đủ loại chim biển bay lượn trên đỉnh đầu.

Riêng về phong cảnh thì nơi này xinh đẹp hơn thôn Hải Đường.

Cô từng mơ về hòn đảo nhỏ này, trong mơ, Dương Dương tổ chức hôn lễ ở đây, đang ôm hôn cô dâu của anh.

Trịnh Sảng mang hành lý về phòng mình, đứng trên sân phơi nhìn biển rộng, như thể trở về thôn Hải Đường, nhưng ở khung cửa dưới tầng lại không có ông nội nữa.

Cô gặm một bắp ngô tự trồng trên đảo, nhìn Dương Dương trên bờ cát, cách quá xa, cũng không biết anh ngồi xổm trên bờ cát làm gì.

Cô buộc mái tóc dài lên, đổi bộ đồ vận động mùa hè, để chân trần đi xuống lầu tìm Dương Dương.

Giẫm lên hạt cát mềm mại, êm như bông, còn có chút nong nóng.

“Dương Dương, anh đang làm gì thế?”

Dương Dương xoay người, “Em đợi một lát hẵng tới.”

Trịnh Sảng đứng yên tại chỗ, gặm một nửa bắp ngô.

Có năm sáu cái chong chóng màu sắc rực rỡ được cắm trên bờ cát, đón gió biển, quay phần phật phần phật không ngừng.

Khi cô còn nhỏ cũng thích chơi chong chóng, đều là ông nội tự tay làm cho cô.

Một cái chong chóng giấy thật to, cô tô lên đủ mọi màu sắc, ông nội cố định chong chóng trên một que gỗ, cô cầm chong chóng đứng ở bờ biển.

Khi gió lớn, chong chóng giấy rất dễ bị thổi tung.

“Đường Đường.” Dương Dương gọi cô.

Trịnh Sảng hoàn hồn, bắp ngô trong tay đã ăn xong, cô ném vào thùng rác trên bờ biển.

“Anh bận rộn gần một tiếng rồi, làm cái gì thế?” Cô bước về phía anh.

“Tự em tới xem đi.”

Đến gần, Trịnh Sảng không khỏi kinh ngạc. Dương Dương nhặt rất nhiều vỏ sò xinh đẹp, dùng vỏ sò ghép thành mấy chữ, “Quay lại vitamin”.

“Nghĩa là sao ạ?”

Dương Dương đi về phía trước, “Còn ở đây nữa.”

Trịnh Sảng đi sát sau, mấy chữ này là: Vitamin = được không?

Dấu hỏi chấm kia được ghép cực kỳ nghệ thuật.

Trịnh Sảng xem hiểu, nếu thay “vitamin” bằng “được không”, vậy ghép những lời này lại chính là “Quay lại được không?”.

Anh sợ cô từ chối nên mới tách mấy chữ này ra thành hai câu, cho cô và cũng cho chính anh một nấc thang.

Trịnh Sảng ngẩng đầu, anh đang nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực.

So với mấy năm trước, quả thật anh đã vứt bớt một nửa kiêu ngạo trên người anh đi rồi. Cô đang đợi, đợi anh khi nào mới có thể nói ra câu “Anh yêu em”.

Trịnh Sảng ngồi xổm xuống, kéo tất cả vò sò xếp thành chữ “được” qua một bên, lại bẻ nét cong của dấu hỏi chấm thành thẳng, xếp vỏ sò thành một hàng dọc, dấu chấm hỏi thành một dấu chấm than.

Những lời này lập tức biến thành: Không quay lại được!

Dương Dương: “......”

Trịnh Sảng bật cười.

Dương Dương ném vỏ sò còn chưa dùng ở trong tay xuống, khom lưng bế cả người cô lên. Trước đây thích leo núi bằng tay không, thể lực và lực cánh tay của anh hơn hẳn người bình thường.

Ném cô lên thật cao, sau đó đón lấy và ôm chặt vào lòng.

Trịnh Sảng hét lên một tiếng, trái tim cũng bị vứt lên cao.

Khi rơi vào trong lồng ngực anh, tim cô mới trở về trong ngực.

Gió biển tạt vù vù như tiếng tim đập.

Càng lúc càng nhanh.

Lấn át tiếng chong chóng quay tròn.

Bốn mắt nhìn nhau, cảm giác đã từng quen thuộc trở về từng chút một.

Dương Dương chậm rãi cúi đầu, không kìm lòng nổi muốn hôn cô.

Trịnh Sảng đập bả vai anh, “Thả em xuống.”

Dương Dương làm việc có chừng mực, trước khi cô không vui, anh thả cô xuống dưới.

“Sao ánh nắng trên đảo gay gắt thế.” Trịnh Sảng muốn trốn tránh, lập tức đội mũ áo chống nắng lên đỉnh đẩu, còn kéo khóa lên trên cùng.

Không phải nắng cháy da, mà là tai cô đỏ bừng, không muốn để anh nhìn thấy.

Rõ ràng đã ngủ với nhau ba năm, vừa nãy lúc bị anh ôm rồi tung lên như vậy, thế mà cô vẫn sẽ mặt đỏ tim đập, giống như vừa mới yêu đương.

Trịnh Sảng ngồi xổm xuống trước mấy chữ kia, ghép lại chữ “được” vừa bị cô phá hỏng, cô ghép không đẹp bằng Dương Dương.

Dấu chấm than lại trở về dấu hỏi chấm ban đầu.

Cô dùng các vỏ sò còn lại xếp thành ngày tháng hôm nay.

“Em không mang điện thoại ra đây.” Trịnh Sảng nhìn về phía Dương Dương, nói.

Dương Dương hiểu ý cô, chụp những chữ này lại rồi gửi cho cô.

Anh hỏi: “Bây giờ tâm trạng em như thế nào?”

Trịnh Sảng ngồi xếp bằng trên bãi cát, nói đúng sự thật: “Được Dương tổng theo đuổi như vậy, em rất vui.”

“Vậy chơi một trò chơi nhé.” Dương Dương ngồi xổm xuống, “Chơi trò lựa chọn, anh nói lựa chọn, em chọn một trong hai.”

“Có liên quan tới việc quay lại không?”

“Có liên quan tới việc trả thù của em.”

Trịnh Sảng gật đầu một cái, không đùa giỡn nữa mà thẳng sống lưng.

Dương Dương nói lập trường của anh cho cô trước, “Cho dù em chọn cái gì, anh đều đứng về phía em.”

Anh bắt đầu nói lựa chọn: “Sau khi về Bắc Kinh, em có hai lựa chọn, một là, tiếp tục đối phó Lục Tri Phi. Hiện giờ em chỉ là cổ đông của công ty cô ta, em cần phải vắt hết óc để đối phó cô ta, phải tốn thời gian và sức lực để biến công ty cô ta thành công ty mà em nắm cổ phần, đây là tình huống tốt nhất, kết quả xấu nhất là, công ty vẫn là của Lục Tri Phi, hoặc cũng có thể là bị mọi người làm phá sản.”

Trịnh Sảng muốn biết lựa chọn thứ hai.

Dương Dương: “Thứ hai là, tự mình thành lập một công ty giải trí, tốn mấy năm là đủ để có sức ảnh hưởng nhất định, mà công ty này sẽ hoàn toàn thuộc về em.”

“Em chọn cái nào?”

Đứa ngốc cũng biết chọn cái thứ hai.

Dương Dương vươn tay, “Viết trên tay anh xem là một hay hai.”

Trịnh Sảng viết hai nét trong lòng bàn tay anh.

Dương Dương nói tiếp: “Em muốn tiến quân vào giới giải trí, chẳng qua là muốn đả kích Phàn Ngọc một cách triệt để, làm bà ta khó chịu. Tiếp theo vẫn có hai lựa chọn.”

“Một là, em thành lập công ty giải trí, mục tiêu là hủy diệt Phàn Ngọc, bà ta có cái gì thì em cướp cái đấy, qua mấy năm, Phàn Ngọc gần như bị hủy diệt thì em cũng tự làm hại mình tám trăm, công ty không có gì phát triển, mà còn bị em giày vò đến mức không ổn định.”

Trịnh Sảng hơi hất cằm, để anh nói một lựa chọn khác.

Dương Dương: “Sau khi em thành lập công ty, hợp tác với công ty có thực lực như Giải trí Thường Thanh, lại sử dụng tất cả các tài nguyên em có thể sử dụng, tập trung toàn bộ năng lực của em để làm công ty lớn mạnh, khi em trở thành người có tầm ảnh hưởng lớn trong giới này, đó còn không phải là một đòn đả kích mang tính hủy diệt đối với Phàn Ngọc sao?”

Vừa nói, anh lại vươn tay ra cho cô.

Trịnh Sảng viết hai nét trong tay anh.

Dương Dương móc một viên ngọc trai từ trong túi ra cho cô, “Tặng em, chúc em may mắn.”

“Anh vừa nhặt ở bờ biển hả?”

“Ừ.”

Là mua, cố ý mang tới đây.

“Hy vọng sau này có cơ hội hợp tác với Trịnh tổng của chúng ta, cũng hy vọng có thể nhìn thấy Trịnh tổng mang theo đoàn đội của mình xuất hiện trên thảm đỏ Lễ trao giải lớn của Quốc tế, đến lúc đó anh sẽ đứng canh trước TV.”

“Cảm ơn.” Trịnh Sảng khịt mũi, “Vậy rất mong đợi hợp tác.” Cô duỗi tay.

Dương Dương cười một tiếng, khẽ nắm chặt tay cô.

“Em ở đây suy nghĩ thật kỹ xem bước đầu tiên sau khi về nước là làm gì, anh đi nấu bữa tối cho em.”

Trịnh Sảng nhìn Dương Dương đi về phía căn nhà bên bờ biển, đây là bóng lưng cao lớn nhất, ngầu nhất, gợi cảm nhất, cũng ấm áp nhất mà cô từng thấy.

Hình ảnh như dừng lại trong đầu cô.

Anh là cậu hai cao ngạo của Dương gia, nhưng cũng là Dương Dương của cô.

Mặt trời lặn về phía tây, ráng chiều khắp lối, rực rỡ đầy màu sắc như cánh chong chóng năm màu cô vẽ khi còn nhỏ.

--

Cuối tháng 5, Trịnh Sảng và Dương Dương trở về Bắc Kinh.

Dương Dương nói cô và Tạ Quân Trình “chia tay” chưa được mấy ngày, tốt nhất là không có qua lại kết nối gì, vì thế bọn họ xếp hàng làm thủ tục nhập cảnh, sau đó đường ai nấy đi.

Hôm nay Viên Viên tới đón cô.

Mấy ngày nay Viên Viên giống một cái đồng hồ báo thức nhỏ, luôn hỏi cô ngày nào về cực kỳ đúng giờ.

“Chị Đường.” Viên Viên từ xa đã vẫy tay gọi cô, hôm nay cô ấy mặc váy dài màu trắng, trang điểm tinh tế. “Nóng lắm không ạ? Em mua cà phê đá cho chị nè.”

Cô ấy đưa một cốc khác cho anh vệ sĩ.

Anh vệ sĩ phản ứng chậm nửa nhịp, “Cảm ơn.”

Nghề nghiệp này từ trước đến nay đều tồn tại để làm nền cho người khác, bây giờ lúc nào cũng được quan tâm, thật sự rất không quen.

Trịnh Sảng cắm ống hút, nhìn biểu cảm luống cuống của anh vệ sĩ, cô lặng lẽ bật cười.

Về đến nhà, Trịnh Sảng tắm nước nóng, thay quần áo đi tìm Ôn Địch.

Lần này ra nước ngoài cô có mang quà về cho Ôn Địch, là hai bộ đồ mặc nhà của thương hiệu L.

Ôn Địch gần nửa tháng không ra ngoài mà ở nhà sáng tác kịch bản.

Tóc không được chải chuốt mà chỉ búi qua loa thành một túm tròn trên đầu, trên búi tóc còn cắm một cành hoa hồng.

“Cậu tạo hình kiểu gì thế?” Trịnh Sảng nhìn chằm chằm cô ấy.

Ôn Địch: “Hoan nghênh tạo hình cậu trở về.” Cô ấy lấy hai cái váy đi mặc thử, đi được hai bước lại quay đầu lại, “Đường Đường, quà tết thiếu nhi của cậu ở trên bàn trang điểm đấy, tự mở đi.”

Là một cái túi xách cỡ lớn nhất.

“Cậu phải làm bà chủ, cái này thực dụng nhất, tài liệu gì cũng để được.”

Trịnh Sảng mở hộp, là màu cô thích nhất.

Ôn Địch thay váy đi ra, thướt tha gợi cảm, vừa in như đồ đặt may sẵn. “Mắt nhìn của cậu càng ngày càng cay độc đấy, còn vừa hơn cả tớ tự đi mua.”

Cô ấy trực tiếp mặc trên người, tâm trạng tốt linh cảm cũng bùng nổ.

“Không nói chuyện với cậu nữa, tớ viết xong đoạn kia đã.”

Chờ Ôn Địch từ thư phòng đi ra, Trịnh Sảng đã đun xong cà phê. Cô đã nhắc tới chuyện mở công ty với Ôn Địch ở trong điện thoại, “Muốn gia nhập làm cổ đông không?”

Ôn Địch gật đầu không chút do dự, vừa hay có một khoản tiền đang băn khoăn không biết phải đầu tư như thế nào.

Cô ấy ngồi khoanh chân trên sô pha, hỏi Trịnh Sảng: “Thế chị Lỵ thì sao?”

“Sao có thể thiếu chị ấy được, cũng cho chị ấy cổ phần, chị ấy vừa có kinh nghiệm lại chuyên nghiệp trong việc dẫn dắt nghệ sĩ.” Trịnh Sảng bưng hai ly cà phê đặt trên bàn trà, nhắc tới Viên Viên, “Viên Viên chỉ trông mong tớ mở công ty thôi, cô ấy nói để cô ấy làm giám đốc nhân sự, còn anh vệ sĩ của tớ là đội trưởng đội bảo an, do cô ấy quản lý.”

Ôn Địch bật cười, cũng may chưa uống cà phê không thì sặc chết mất.

Điện thoại vang lên, cô ấy nhìn dãy số hiển thị, trực tiếp ấn tắt.

Trịnh Sảng đoán được là ai, “Nghiêm Hạ Vũ à?”

Ôn Địch tắt âm lượng, “Ừ, ngày nào cũng hỏi đến chuyện yêu đương của tớ, nói tớ tìm bạn trai mới không đáng tin cậy, bảo tớ mau chia tay đi.”

Trịnh Sảng: “......”

“Không nói anh ta nữa, mất cả hứng.” Ôn Địch ném điện thoại sang một bên.

Trịnh Sảng nói sang chuyện khác, “Tớ nhận được thiệp mời của Chương Hứa, cô ấy có mời cậu không?” Ôn Địch gật đầu, “Hôm đó tớ đi cùng cậu nhé.”

Hôn lễ vào thứ bảy, tổ chức ở khách sạn Thường Thanh.

Tin tức ngôi sao nữ kết hôn với tổng giám đốc công ty giải trí trở thành hotsearch được bàn tán sôi nổi trong thời gian gần đây.

Hôm tổ chức hôn lễ, Trịnh Sảng và Ôn Địch đi chung một xe.

Bị tắc đường nên khi các cô đi thảm đỏ thì đã sắp kết thúc.

Giải trí Thường Thanh là boss lớn trong ngành, hôm nay quá nửa người của giới giải trí đều tới chúc mừng, còn thiết kế cả thảm đỏ cho phóng viên chụp ảnh.

Trần Nhất Nặc tới cùng Phàn Ngọc, gặp được Trần Nam Kình cũng tới tham gia hôn lễ ở cửa khách sạn.

“Bố ơi.”

Trần Nhất Nặc gọi từ xa, chạy tới kéo tay Trần Nam Kình, “Con cứ tưởng bố tới từ sớm chứ.”

“Có chút việc nên đến muộn một chút.”

“Mẹ, mẹ nhanh lên.” Trần Nhất Nặc xoay người gọi mẹ.

Đây là lần đầu tiên bố mẹ gặp mặt sau khi ly hôn.

Trong lòng Phàn Ngọc vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng so với sự căm thù đến tận xương tủy lúc ly hôn thì bây giờ đã có thể bình tĩnh đối mặt với Trần Nam Kình, thời gian đã làm phai bớt hận thù của bà ta.

Lập tức phải bước trên thảm đỏ, Trần Nhất Nặc duỗi tay kéo mẹ mình.

Trần Nam Kình không muốn xuất hiện chung một khung hình với Phàn Ngọc trong ống kính của phóng viên, “Nhất Nặc, bố đến phòng tiệc chờ con.” Ông muốn đẩy tay con gái ra.

“Bố ơi, bố có chút phong độ đi ạ, cũng không phải thù oán sâu nặng gì, sau khi ly hôn chẳng lẽ không thể cùng một khung hình sao ạ? Giữa bố với mẹ không phải còn có con sao? Sau này con kết hôn chẳng lẽ hai người cũng không đứng cùng một bục? Đừng để người ta chế giễu, một năm nay để cho người ta nhìn còn chưa đủ ạ?”

Cô kéo bố, nắm tay mẹ, cùng đi vào thảm đỏ.

Ngay trước khi bọn họ đi lên thảm đỏ, có vô số ống kính đã sớm nhắm về phía bọn họ.

Đi qua thảm đỏ, Trần Nhất Nặc buông bố ra, cứ lôi lôi kéo kéo như vậy rất không dễ đi.

Oan gia ngõ hẹp, ở cửa phòng tiệc, Trần Nam Kình chạm mặt Tiêu Chân.

Tiêu Chân không rảnh nhìn Trần Nam Kình, ánh mắt rơi thẳng trên mặt Phàn Ngọc.

Phàn Ngọc không chịu nổi dáng vẻ người thắng cuộc của bà ta, vội vàng đi qua.

Trần Nam Kình gật đầu với Tiêu Chân một cái, đi sang bên cạnh.

“Mẹ ơi.” Trữ Tiêu Duyệt đi ra từ chỗ cầu thang bộ, thang máy quá đông, còn phải xếp hàng, cô ấy đi thang bộ lên luôn.

Tiêu Chân ra ngoài phòng tiệc là để đón con gái, con gái nghỉ hè, hôm nay vừa về nước, chạy thẳng từ sân bay tới tham gia.

“Gần đây lại theo đuổi minh tinh nào hả?”

“Con di truyền bố con, chỉ một lòng một dạ thôi.”

Ẩn ý là, giờ cô vẫn là fan Trịnh Sảng.

Tiêu Chân lặng im một lát, “Mau vào thôi, con đến cũng đúng lúc.”

Bỗng sau lưng có tiếng nói chuyện quen thuộc, bà lập tức xoay mặt, là Trịnh Sảng và Ôn Địch.

Bà trợn mắt, “Con về từ khi nào? Mẹ nghe nói thời gian trước con ở Manhattan.”

Trịnh Sảng không phản ứng, đi vòng qua người bà ta.

Ôn Địch kéo Trịnh Sảng đi tìm chỗ ngồi của mình, trên bàn đều có tên, hai cô ngồi cùng bàn với Hoắc Đằng.

“Đã lâu không gặp.” Hoắc Đằng nghe nói Trịnh Sảng cũng tới thì kinh ngạc không thôi.

Trịnh Sảng cười cười, “Đã lâu không gặp.”

Mấy người ngồi xuống nói chuyện.

Bởi vì chuyện lúc trước của Trịnh Sảng ầm ĩ đến mức dư luận xôn xao, hơn nữa mấy ngày trước còn chia tay với Thái Tử gia M.K, hôm nay cô xuất hiện nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.

Không ít người lén bàn tán sôi nổi, đây là không có chỗ dựa nên lại phải về tìm bố mẹ hả?

Trịnh Sảng cầm ly nước, uống chậm rãi giống như uống rượu vang đỏ, cúi đầu nói đến chuyện công ty với Ôn Địch, không rảnh bận tâm những lời đàm tiếu của người khác.

Đột nhiên nổi lên ồn ào.

Trịnh Sảng và Ôn Địch ngẩng đầu, Dương Dương đi cùng chú rể, vừa nói chuyện vừa đi về phía bên này.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Dương Dương đổi chỗ ngồi với Hoắc Đằng, nhường chỗ của mình ở bàn các lão đại giới thương nghiệp cho Hoắc Đằng ngồi, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh Trịnh Sảng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro