Thủy Trùng [ 46 ] : Vì tình mà bi (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nến lập lòe sắp vụt tắt

Bên ngoài gió Bắc gào thét không ngừng

Người nam nhân vuốt ve gương mặt nàng

Bàn tay thô ráp lạnh toát

Đồng tử xanh sẫm nhuộm một màu bi thương

" Trùng Nhi này,

Ta biết mệnh ta sắp tận

Không thể tiếp tục nắm tay nàng đi qua kiếp này

Không thể che chở nàng một kiếp lênh đênh

Không thể sống cùng nàng tới đầu bạc răng nong

Ta yêu nàng

Vì yêu mà bất chấp

Vì yêu mà ích kỷ

Vì yêu mà khổ đau

Kiếp sau...kiếp sau nữa...

Ta vẫn muốn được ở bên nàng

Được cùng nàng kết tóc se duyên

Được cùng nàng uống chén rượu giao bôi

Được cùng nàng thề nguyền hẹn ước

Xin thứ lỗi cho sự tham lam này

Dù nàng không thể nhớ

Nhưng ta lại không bao giờ quên

Hẹn gặp lại nàng

Dưới gốc cây tử đằng..."

Cơn đau ập đến xé toạc lồng ngực

Nhưng chẳng thể làm mất đi

Niềm hạnh phúc bất tận

Cánh hoa tử đằng rụng xuống

Vương vào ô cửa sổ

Cũng như người nam nhân nọ

Bình yên một khắc

Lụy tàn cả đời.

.
Tử đẳng không nở lần hai

Cũng như hắn

Hắn đi rồi

Đi tới một nơi rất xa

Không bao giờ trở lại

Và đến cuối cùng

Nàng cũng không thể gọi tên hắn

.

Cầm kẹp tóc hồ điệp

Kỉ vật cuối cùng của hắn

Nước mắt lã chã rơi

Tại sao nàng lại khóc ?

Tại sao nàng lại đau ?

Ánh sáng lóe lên

Đầu óc mụ mị

À nàng nhớ rồi

Cuối cùng nàng cũng nhớ

Nhớ tất cả

Nhớ thân phận

Nhớ kí ức

Và nhớ cả chàng

Phải rồi, nàng đã nhớ hết

Nàng là ai

Quận chúa của Thiên giới

Muội muội của Hoa thần

Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân

Được người đời gọi là

Tử Đằng Tiên Nữ

Kochou Shinobu

Đồng thời cũng là

Trùng Nhi của chàng

Còn chàng

Chiến Thần của Ma giới

Kẻ dũng mãnh nơi chiến trường

Đánh trăm trận trăm thắng

Mệnh là thiên tài ngàn năm có một

Tomioka Giyuu

Và cũng là

Người trong mộng của nàng

Đau khổ thay

Thiên Ma khó chung

Mối lương duyên này

Chưa thành đã phải dứt

Thiên Đế phát hiện, trách tội

Ma Tôn nhận ra, nguyền rủa

Đày xuống nhân gian

Với một lời nguyền độc địa

Nàng mãi mãi không chết

Lang thang nơi trần thế

Hắn không thể sống trọn vẹn

Tuổi thọ không quá hai mươi lăm

Một kẻ bất tử

Một người luôn tái sinh

Cứ một đời lại một đời

Hắn và nàng lại gặp nhau

Cùng nhau kết tóc se duyên

Cùng nhau trải qua bao tình kiếp

Dù chỉ như giấc mộng ngắn ngủi

Cay nghiệt thay

Cứ mỗi kiếp trôi qua

Nàng đều không thể nhớ

Cứ mỗi lần tái kiếp

Chàng lại không thể quên

Nàng chỉ có thể nhớ lại

Khi chàng đã qua một kiếp

Nhưng nhớ lại làm gì

Khi càng thêm đau khổ

Thà rằng không bao giờ nhớ

Thà rằng mãi mãi quên

Để không phải đau như bây giờ

.
Dưới gốc cây tử đằng

Chỉ còn thân còn cành

Có một nữ nhân nọ

Quỳ dưới mộ cố nhân

Máu

Nước mắt

Và tiếng gào khóc thê lương

Vang vọng cả trời đất.

.
Lang thang trong vô định

Đôi chân trần đạp trên nền đất lạnh

Có vẻ một thời gian dài đã trôi qua

Nàng cũng chẳng rõ nữa

Nàng là ai ?

Nàng cũng chẳng nhớ

Nàng đi đâu ?

Nàng cũng chẳng hay

Nàng chỉ biết

Vững bước trên con đường ấy

Như một chấp niệm không bao giờ buông

" Hẹn gặp lại dưới gốc cây tử đằng. "

----
Hết rùi nha :3

Đau tym hong =)))

Đáng nhẽ nên cho cái này thành chương đặc biệt

Cơ mà kệ đi =v=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro