Trái tim mùn cưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em là đứa trẻ bị lãng quên.

Thế giới rộng lớn này không chứa chấp một đứa trẻ vô vọng như em.

Em ngồi đó, giữa một rừng người ngổn ngang đang rít sâu từng tiếng một, khi thở ra lại kéo theo mùi vị nặng trĩu thê lương. Căn phòng ngập ngụa những lời thương tiếc đặc rệu mốc meo.

Em lặng lẽ nhìn di ảnh của cha mẹ trong đám tang. Viền mắt đỏ hoe vì rơi lệ, hai tay em đan vào nhau, giọng thút thít nỉ non.

Em lớn lên, đi cùng là một trái tim đầy chai sạn.

Em vô cảm với những nỗi đau. Em vô cảm với những niềm vui.

Em sống không có tình thương, vậy nên em sống mà chẳng cần tình thương từ bất kì ai, chẳng cần ai yêu thương và chẳng cần phải yêu thương ai.

Em không buồn, dù cho nước mắt vẫn không ngừng rơi. Em vẫn cười, dù nụ cười em đơn điệu và vô nghĩa đến lạ. Bên ngoài, em vẫn còn mang vẻ đẹp ngây thơ và non nớt của một đứa trẻ. Thực chất, bên trong em, trái tim lành lặn của một con người, của một tâm hồn non dại, đã hóa thành từng mảnh gỗ vụn mục rữa và khô khốc.

Hồn em chết từ cái ngày hôm đó, khi nhìn thấy cảnh mẹ nối gót theo cha mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro