Memories

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn ngồi lặng ngoài sân, ngắm nhìn bầu trời ngập trong màu đêm tối cùng với ánh trăng tròn sáng rực và những điểm sao giống như vô tình ai đó đã chấm lên để xóa đi cái tối tăm của trời đất. Đã quá nửa đêm và Inosuke vẫn không muốn vào phòng ngủ. Hắn cũng không nhớ rõ, lần cuối say giấc mà ngủ ngon là khi nào.

Dạo gần đây, cũng khoảng vài tháng rồi, hắn khó ngủ, và nếu chẳng may vô tình ngủ gật thì sẽ mơ thấy những thứ kinh khủng đã xảy ra và hắn sẽ lại tỉnh giấc trong tình trạng lồng ngực sắp nổ tung và nước mắt giàn giụa không ngừng chảy. Inosuke tự hỏi, hắn trước giờ sống với bất kì ai đều rất ổn, không có họ hắn vẫn tràn ngập sức sống và hăng say vui vẻ yêu đời. Vậy lí do gì để một người như Kamado Tanjirou lại có thể khiến hắn trở nên như vậy - một Hashibira Inosuke từng rất mạnh mẽ và nhiệt huyết, vô lo vô nghĩ trở nên bi sầu và yếu đuối, không thể ngủ ngon giấc hàng đêm?

Vì Hashibira đã.

Và đang, và luôn.

Yêu Kamado Tanjirou.

"Inosuke, cậu muốn ăn nữa có thể ăn phần của tôi này."

"Inosuke, may mắn quá. Cậu không sao rồi. Xin lỗi vì đã bỏ cậu lại, tôi đã không cứu cậu được."

"Inosuke, cậu có chuyện gì sao? Ngay cả tempura cũng không ăn vậy?"

Làm ơn đừng gọi tên ta nữa, ta xin ngươi. Inosuke nằm cuộn tròn trên sân cỏ, ôm lấy chân mình, và hắn đang cố không khóc lớn tiếng, chật vật ép cho nước mắt lăn qua nhau rơi xuống thảm cỏ trên sân. Hắn cảm thấy lồng ngực mình đau nhói tới phát điên, hắn muốn đi theo Tanjirou. Nhưng cậu bỏ hắn lại, để hắn thực sự - hoàn toàn cô đơn và khổ sở trên cõi đời này. Hắn không thể toàn tâm đi tự sát, mọi người đều sẽ quyết liệt cản hắn không để hắn chết đi. Hình ảnh về Tanjirou lại ùa về trong trí não hắn mỗi khi hắn nhớ tới tên người kia. Trước khi cậu cùng Muzan chết cháy trong cái nóng của lửa Mặt Trời - hơi thở thực sự của Tanjirou, hắn vẫn nhớ rất rõ gương mặt đầy máu và vết thương đang cố gượng gạo ép mình phải cười mặc cho hai mắt đang ngập nước của cậu, nhớ rất rõ thanh âm của Tanjirou gọi tên cậu và nói lời vĩnh biệt. Inosuke đã không thể cản lại, không thể níu kéo cậu khỏi ngọn lửa đang thiêu đốt kẻ thù và người hắn hết mực yêu thương.

"Inosuke, hãy chăm sóc cho Nezuko và mọi người nhé. Tôi tin ở cậu đấy."
"Không, ta không thể làm được đâu. Đừng đi Tanjirou, ta cấm ngươi, đừng có rời bỏ ta!!!"

Ngọn lửa thiêu cháy cả vùng đất, thổi bay mọi người ra xa, Inosuke vô vọng không thể nào cứu sống cậu. Ngay khi lửa không còn cháy bỏng và yếu dần, hắn lao tới nơi giao chiến. Ngoài thanh kiếm của cậu, hắn không cỏn tìm thấy dấu vết của sự sống nào. Hắn không cảm nhận được sự sống của Tanjirou và hắn, trong bình minh của sáng sớm, gào khóc những tiếng xé nát lòng, ôm chặt thanh kiếm trên tay mặc cho lưỡi kiếm đang cứa vào tay hắn đến rỉ máu.

---

Inosuke khóc xong lại im lặng nằm thẳng cẳng giữa sân vườn rộng, mặc cho tất cả mà nhắm mắt chờ đợi ngày chết. Hắn vẫn biết, nằm im như vậy thì ngày mai vẫn đến với hắn, ánh nắng chói mắt của Mặt trời vẫn đốt cháy tóc hắn và làm da hắn đen hơn trước rất nhiều.

---

"Da của Inosuke khỏe mạnh thật ấy, lại còn trắng nữa."
"Thật hả? Trắng quá là giống con gái sao?"
"À không không, nhìn rất tỏa sáng hahah"

Tanjirou vỗ vỗ vai hắn, gương mặt bừng sáng tươi vui, Inosuke đột nhiên cảm thấy không đúng, liền quay đi. Hắn lại nhìn ngắm bầu trời, không dũng cảm nhìn tới đôi mắt sáng như hai vì sao nhỏ của Kamado.

"Ngươi nghĩ sao, nếu một con heo đực có tình cảm với một con heo đực khác?"
"Hả.. HẢ?... Ý cậu là gì?!"
"Trả lời ta đi đã.."
"Nếu vậy.. Ừm... Nếu chỉ là yêu thôi thì có lẽ được. Nhưng mà mấy chuyện, à thì, để có, mấy con heo con ý, thì không được.."
"Ta hiểu rồi. Nếu ta, có tình cảm với ngươi thì ngươi nghĩ sao?"

Inosuke vô tình tạo ra một khoảng im lặng giữa hai người và ngay cả thiên nhiên rừng núi cũng lặng lẽ không một âm thanh. Tanjirou nhìn tới Inosuke và hắn giật mình muốn kiếm một chỗ trốn. Hắn không hiểu sao mình lại nói ra, hắn chưa từng nghĩ sẽ hỏi Kamado những câu hỏi kì cục như vậy. Tanjirou nắm lấy bắp tay Inosuke, níu giữ hắn lại, đầu hơi cúi xuống mà nói lí nhí trong cổ họng.

"Cậu.. Là nói thật hả?"
"Ta nói chơi chơi thôi ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy!!"
"Nếu chỉ đơn giản chuyện yêu đương thì cũng được mà. Dù tôi chưa từng nghĩ tới sẽ .. Với cậu..."

Inosuke bị Tanjirou nhấc đầu thủ ra, hoàn toàn không có chiếc mặt nạ nào để hắn che đi cảm xúc hiện tại hắn đang biểu lộ trên khuôn mặt có nét giống như một đứa con gái. Hai gò má ửng hồng và biểu cảm của Inosuke không khác nào một cô gái ngại ngùng quá mức, không thể giấu tâm tư mà nóng bừng hai má. Tanjirou cũng có phần hơi ngượng ngùng và chật vật nhìn tới khuôn mặt người bên cạnh, cậu vô tình nhớ lại lần hoàn thành chiến đấu cùng Uzui-san, cảnh tượng Âm Trụ cùng Makio-san không kìm lòng được ôm hôn nhau sau mọi chuyện, Tanjirou lại gần Inosuke hơn. Cậu cẩn thận và đặt lên má hắn một nụ hôn.
Sau đó cả hai không nói năng gì, trở về phòng mà ngủ.

---

"Này Inosuke, cậu ngủ chưa thế?"
"Hôm nay đột nhiên ta khó ngủ. Có chuyện gì hả?"

Tanjirou nhanh nhẹn chui vào cùng chăn với Inosuke và hắn tuy có chút bối rối nhưng đang dần quen gần với việc có người ở bên cạnh. Cậu thủ thỉ với hắn về chuyện thời tiết mùa đông đang trở nên rất lạnh và nhắc nhở hắn kiếm lấy một chiếc áo, nếu không sẽ dễ bị ốm, không thể chiến đấu. Inosuke cười nhăn răng, hắn gật gật đầu mấy cái đồng ý. Hắn ôm lấy Tanjirou để sưởi ấm hơn, cảm nhận người trong lòng mình gầy gò và rất dịu dàng,hơi ấm từng chút một truyền tới. Mùa đông này Inosuke có thể thật sự tin tưởng hắn sẽ không phải một mình chịu đựng cái giá rét của băng tuyết nữa.

---

Tanjirou bị một con quỷ có năng lực kì lạ tấn công, Inosuke đã cố hết sức để tiêu diệt con quỷ kia nhưng tác dụng của năng lực vẫn chưa biến mất khỏi cậu khiến hắn lo lắng vô cùng. Tanjirou hai má ửng đỏ và nước mắt không ngừng chảy, ngay khi Inosuke tới gần đỡ Tanjirou lên đã bị cậu đè vật xuống, không ngần ngại đem quần áo lột xuống, đòi hắn để cậu mượn thân giải phóng năng lực nguy hiểm kia.

"Inosuke, làm ơn. Cố gắng chịu đựng một chút thôi, tôi sẽ không làm cậu đau đâu..."
"Sao mà ngươi biết là không đau?!"
"Làm ơn nhé, Inosuke. Tôi là người cậu yêu không phải sao? Thật sự tôi sẽ chết nếu không thể làm gì... "

Inosuke khổ sở không thể ngăn cản Tanjirou, nhưng khi nghe cậu nức nở cầu xin làm việc ấy, nếu không sẽ chết sau nửa canh giờ hắn liền muốn cứu sống cậu, không để cậu chết trong nhục nhã. Và lần đầu tiên, cũng lần cuối cùng cả hai làm việc đó.

Thân thể Tanjirou tuy nhỏ hơn Inosuke nhưng lại rất có sức mạnh, đem Inosuke đâm rút tới độ hắn bất tỉnh và chất dịch trắng kia đầy ngập trong lỗ nhỏ của hắn. Inosuke ủy khuất, hắn khóc lóc và van nài cậu dừng lại, kết quả là bị ngất đi trong khi bị xâm phạm thân thể.

Tanjirou sau khi chữa hết tác dụng của năng lực nguy hiểm kia thì không còn nhớ chút gì, để lại Inosuke với cái cảm giác không thể miêu tả hay nói nên lời.

---

Cuối cùng, vào một đêm trăng tròn vành vạnh và chẳng có lấy một ngôi sao, bóng đêm bao trùm toàn không gian, Inosuke kết thúc đời mình ở tuổi mười sáu tại chính vùng đất bị cháy rụi bởi hơi thở của Mặt Trời. Hắn ra đi cùng với thanh kiếm của Tanjirou xuyên thẳng qua trái tim. Hắn tin rằng nếu như vậy, Kamado Tanjirou sẽ luôn ở trong trái tim hắn.

Như thể.

Chưa từng tách rời.

[End]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro