i; Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tomioka Giyuu đẩy cửa bước vào phòng bệnh của Kamado Tanjirou khi cậu vẫn chưa tỉnh dậy. Ánh nắng đương yếu ớt rơi vào từ khung cửa sổ chưa đóng, gió luồn vào phất phơ tấm mành trắng. Vừa yên bình, vừa xinh đẹp. Khiến người ta mong rằng thời khắc này vĩnh viễn dừng lại.

Giyuu ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường của Tanjirou. Đôi mắt màu thiên thanh hơi cụp xuống, nhìn người đang chìm vào giấc ngủ an bình, không một chút sầu bi, cùng khốn khổ kia. Tay anh đặt trên giường, ngón tay hơi chạm vào bàn tay cậu. Rồi, lại thôi. Có một thoáng chần chừ trong đôi mắt Giyuu.

"Nếu như là em, có lẽ đã chẳng khó xử như vậy..."

Anh khe khẽ thì thầm. Để rồi bao chần chừ cũng tan dần trong đáy mắt, nhường chỗ cho yêu thương cùng dịu dàng.

Tay, đan tay. Giữa nắng đương sầu.

Chai sần, đầy vết thương. Chẳng nõn nà như cái tuổi mười lăm, mười sáu. Đó là minh chứng cho bao khổ công luyện tập để trở nên mạnh hơn của Tanjirou. Giyuu có đau lòng chứ, nhưng hơn hết cả là cảm giác tự hào.

Giyuu hiếm khi biểu hiện quá nhiều cảm xúc trên khuôn mặt của mình, giống như một mặt hồ phẳng lặng không bao giờ dao động. Mà dẫu có, tựa một chiếc lá vô tình rơi xuống, thì mặt hồ đó cũng nhanh chóng trở lại như cũ. Cho nên, rất ít người biết được Giyuu có một sự quan tâm đặc biệt với ai hay không. Đó có thể là tự ti, hoặc đơn giản, anh không thể nói ra cảm xúc của mình.

Có lẽ cũng vì lý do đó, Giyuu lựa chọn thể hiện tâm tình của mình qua hành động. Tỷ như hiện tại. Anh chỉ đơn giản ngồi cạnh chiếc giường của Tanjirou, nhẹ nắm lấy tay của cậu.

Bọn họ, lần đầu tiên, thân mật như vậy, trịnh trọng như vậy.

Khoảnh khắc này, cũng là khoảnh khắc vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại. Mà thời gian, cũng chưa bao giờ vì chúng ta dừng lại một giây phút nào.

Cứ ngỡ đây là cái vùng trời duy nhất của hai người, thật ra cũng chẳng phải vậy. Giyuu chẳng phát hiện ra, hay có chăng là cố tình làm lơ thân ảnh nhỏ bé của Trùng Trụ. Người từ đầu đã nấp ở góc hành lang để nhìn bóng lưng cô độc của anh khi cứ mãi chần chừ chẳng dám bước vào phòng bệnh. Cho đến tận lúc anh đi vào rồi Kochou Shinobu cũng chẳng rời đi.

Shinobu đã dừng lại trước căn phòng, len lén nhìn qua khung cửa sổ cạnh cửa ra vào. Cô chứng kiến mọi toàn bộ mọi hành động đã và đang diễn ra. Vì lẽ đó, Shinobu không vội vào kiểm tra cho Tanjirou. Đối với cô, tình cảnh này giống như một con sói đơn độc tìm được tình yêu của nó, giống như một người đang thề nguyện trước người mình yêu.

Shinobu không nỡ phá vỡ nó.

Khi Giyuu đứng dậy rời đi, Shinobu tiếp tục núp vào góc hành làng. Cho đến khi thấy bóng lưng anh khuất hẳn, cô mới từ chỗ núp đi vào phòng kiểm tra vết thương của Tanjirou. Trớ trêu rằng, lúc Shinobu kiểm tra giữa chừng thì Tanjirou tỉnh lại.

Cậu mở mắt, đôi mắt đỏ đối diện với đôi mắt cô. Khóe môi hơi mấp máy, rồi mới từ từ khàn giọng nói:

"Chị Shinobu."

"Có chuyện gì sao Tanjirou? Em thấy khó chịu ở đâu hả?"

"Lúc nãy em thấy có người nắm tay mình. Là chị hả?"

Shinobu hơi im lặng một chút, như phải suy nghĩ điều gì đó. Rồi cô mới đáp: "Không phải, chắc là em tưởng tượng thôi."

Một cuộc đối thoại ngắn ngủi. Chà, quả là một chuyện kỳ lạ với cậu bé Tanjirou. Cậu ngửi thấy được mùi hương khó xử từ Trùng Trụ, nên cũng chẳng tra hỏi đến cùng. Chỉ là, rất lâu, rất lâu sau này, Shinobu mới hối hận về lựa chọn khi đó của mình.

Cẩn thận quá, hóa vụng.

.

Bẫng qua một thời gian, Tanjirou lành hẳn vết thương rồi. Giyuu cũng chẳng bao giờ thể hiện điều gì vượt mức cho phép với cậu. Giống như việc xảy ra trong phòng bệnh chỉ là một ảo mộng tuyệt đẹp. Mà lòng người, dẫu cho có dao động ra sao, vẫn chẳng thay đổi được gì.

Thỉnh thoảng, ánh mắt của Giyuu sẽ dừng lại trên thân ảnh của Tanjirou. Đôi lúc chỉ là cái nhìn thoáng qua đây lạnh nhạt, đôi lúc lại là cái nhìn dịu dàng nồng đậm tình cảm. Dù nó chỉ thoáng qua, rồi nhanh chóng chìm vào đáy mắt.

Không thể chạm tới, càng không thể buông tay.

Giyuu chôn chặt toàn bộ tình cảm đó vào trong lòng, mặc kệ nó như rễ cây không ngừng lớn dần. Mỗi ngày, anh đều tự nhủ với bản thân. Phải yêu ít đi một chút, mỗi khi tình cảm lan tràn trong tim đến đau đớn, phải đào ra ngoài nhiều thêm một chút, đến một ngày không còn chút gì nữa thì sẽ hết đau. Dù sao, cảm xúc của con người cũng chẳng mạnh đến độ chịu được tro tàn của thời gian.

Nhưng Giyuu đã đánh giá thấp tình cảm của mình.

Thời gian chẳng phải một liều thuốc an thần, mà lửa tình bén lên lại không dễ lụi tàn như anh nghĩ. Chỉ cần nhìn thấy mái tóc, nhìn thấy đôi mắt của người đó, thì tâm và phổi anh đã đau đớn khốn cùng rồi. Thì từ bỏ có dễ dàng sao?

Giyuu cứ nghĩ, thôi thì cứ chôn tình cảm đó trong lòng đến khi anh bị quỷ giết đi, cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.

Tuy nhiên, đời mà, ai nói trước được gì. Quãng thời gian trầm lắng của một tình cảm lặng câm rồi cũng kết thúc. Bạn nghĩ Giyuu sẽ tỏ tình? Ôi chao, thế thì tốt biết bao.

Có thứ gì đó đang dần nảy nở trong buồng phổi anh.

Giyuu làm lơ nó, dù để càng lâu, tim và phổi của anh càng đau đớn.

Rồi, cái gì đến cũng phải đến. Một cơn đau đớn bất chợt ập đến, cổ họng rát bỏng. Giyuu ho, không ngừng. Những cánh hoa màu biếc xen lẫn máu theo cơn ho rơi dần ra ngoài, trông mỏng manh và yếu ớt đến lạ. Anh không biết đó là gì, nhưng cũng đâu có gì quan trọng.

Chắc là vậy.

.

Có một mùi hoa rất nhẹ, nhẹ đến nỗi người bình thường sẽ chẳng để ý đến tỏa ra từ Giyuu. Mà xen lẫn trong đó, là tư vị của bi thương. Có ai mà ngờ được con người lạnh lùng như anh lại mang theo mùi vị khiến người khác muốn khóc như vậy. Nhưng bởi vì anh cũng là con người, cho nên hỉ, nộ, ái, ố chẳng phải điều gì lạ lẫm cả. Chỉ là Giyuu che giấu quá tốt mà thôi.

Mà không biểu hiện nhiều cũng phải thôi, cái kiếp đi diệt quỷ, ai lại nỡ buông cái xuống cái tình bây giờ? Yêu cho lắm, cho nhiều vào cũng chẳng đủ đặng bao nhiêu khi mà sinh mệnh cứ chốc chốc lại như ngọn lửa chuẩn bị lụi tàn cố bám lấy một nhành cây, cọng cỏ để tiếp tục cháy.

Nhưng mà... nếu tình lỡ chớm? Vô tình mang lòng luyến lưu hương hoa nhàn nhạt đó, cùng thương yêu không thể viết hết với đôi mắt màu thiên thanh kia thì phải thế nào? Còn có thể làm gì? Buông bỏ được sao? Vùng vẫy được sao?

Tình yêu của anh thì câm lặng, còn tình yêu của cậu bi thương.

Chúng ta không thể nói ra cảm xúc của mình.

Cứ ngỡ, tình cảm này sẽ cứ mãi im lìm, không phát ra một âm thanh nào mà trôi đi tựa một cánh hoa rơi xuống làn suối trong vắt, nương theo dòng nước không ngừng chuyển xoay, để rồi hoàn toàn biến mất. Nhưng đâu có dễ đến vậy, số phận vĩnh viễn thích trêu ngươi, chà đạp từng sinh mệnh trong sự sung sướng.

Tanjirou vô tình thấy những cành hoa rơi xuống theo cơn ho của Giyuu. Cánh hoa màu biếc, xen lẫn đó là màu đỏ của máu, rực rỡ, chói lòa đến nhức nhói. Cậu thấy anh ôm ngực, không ngừng ho, hương hoa càng lúc càng nồng đậm.

Shinobu cũng vừa lúc đi tới sau lưng Tanjirou. Cô đã chứng kiến toàn bộ. Con người ta khi chứng kiến cái chết quá nhiều thì dần dần sẽ chẳng còn cảm giác với nó nữa. Mà Shinobu từ lâu đã quen với việc đối mặt với những sinh mạng dần dần mất đi vì dịch bệnh, vết thương nặng nề chẳng thể xóa nhòa hay huyết quỷ thuật tàn nhẫn nhất

Chỉ là lần này thấy Giyuu như vậy, Shinobu tự hỏi không biết có đáng hay không. Nhưng tình cảm mà, làm gì có đáng hay không.

Tanjirou níu lấy tay áo haori cô, trong đôi mắt là sự hoảng loạn. Nó không giống đôi mắt khi Nezuko gặp chuyện - đôi mắt của tình thân, của người anh đối với cô em gái bé nhỏ của mình. Đôi mắt của cậu nhìn Shinobu là kiềm nén, ấn nhẫn cùng bi thương. Cô cũng thấy môi cậu hơi mím lại, chần chừ như sợ hãi điều gì đó, toàn bộ những hành động đó khiến cô chẳng kịp suy nghĩ mà đã đưa tay lên vỗ về bàn tay đang níu lấy haori của mình.

Một lời an ủi chẳng cần phải thốt ra bằng lời.

"Anh Giyuu... bị gì vậy ạ?"

Shinobu cảm thấy lưỡi mình khô khốc cổ họng mình bỏng rát và đau đớn như bị ai bóp chặt. Cô hơi ngắc ngứ khàn giọng đáp: "À... Giyuu..."

"Shinobu, Tanjirou hai người làm gì ở đó vậy?"

Shinobu chưa kịp nói hết, Giyuu đã lên tiếng cắt ngang. Mà bình thường cô cũng chẳng sợ gì anh, chỉ là lần này Shinobu không dám ngước mặt lên nhìn đôi mắt màu thiên thanh đó. Shinobu cảm nhận được sự cảnh cáo, cùng khó xử.

"Tomioka-san, từ khi nào anh lại có thói quen xen vào chuyện của người khác thế?" - Shinobu nhanh chóng cư xử lại như bình thường, cô ngước mặt lên nhìn thẳng vào Giyuu.

Giyuu không đáp. Tanjirou vô cùng bối rối. Anh rời đi khỏi tầm mắt cả hai.

"Chị cũng không biết nữa, có gì sau này chị về tìm hiểu kỹ đã rồi mới nói cho em nhé." - Shinobu nhớ mình đã đáp như vậy. Mà chuyện sau đó như thế nào, thì cô cũng đã quên mất rồi. Shinobu chỉ biết, vào hôm sau, Giyuu lại đến tìm cô.

"Cảm ơn cô." - Giyuu đứng trước mặt Shinobu, cúi đầu nói.

"Tôi vẫn chưa nói là bệnh gì với anh, mà anh đã ngăn tôi nói với Tanjirou rồi. Anh xem trộm sách của tôi hả?"

"Không..."

"Thôi việc anh làm sao biết tôi chẳng quan tâm đâu. Nhưng mà anh cũng biết căn bệnh này là gì rồi nhỉ? Hanahaki không phải không có cách trị đâu."

"Tôi biết."

"Đừng nói với tôi là anh tính câm như hến rồi cũng chẳng chịu phẫu thuật nhé?"

"Ừ."

"Tỏ tình thì anh cũng có mất miếng thịt nào đâu, với cả anh chắc gì đối phương không thích mình? Còn không thì phẫu thuật thôi, cùng lắm sau này không yêu ai nữa đâu."

"Cô không hiểu đâu."

"Ừ rồi tôi chả hiểu gì cả. Thế anh đi về đi, cảm ơn là xong rồi mà? Với cả đừng ra nắng nhiều, nó khiến cho đống hoa trong phổi anh mọc ra nhiều hơn thôi."

"Cảm ơn cô."

Mọi chuyện dừng lại ở đó. Sau này mãi lo cho nhiệm vụ quá Shinobu cũng chẳng gặp Giyuu hay Tanjirou nhiều. Cô chẳng biết anh chịu được bao lâu nữa, dù sao tình cảm của người khác cũng không nên nhúng mũi vào quá nhiều, việc nên làm Shinobu cũng đã làm hết rồi.

.

Mọi người đều đang lục đục luyện tập để chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng với chúa quỷ - Muzan. Mặc dù đa số đều than trời trách đất vì bị các trụ cột "hành" cho ra bã, nhưng ít nhất đây là khoảng thời gian yên bình vô cũng ít ỏi. Giống như sự tĩnh trước giông bão vậy. Và như một thường lệ, Giyuu lại tách khỏi mọi người.

Shinobu đã nhờ Tanjirou giúp, ừ thì một phần là vì tính cách cậu bé, phần còn lại vì cô muốn tạo cơ hội cho hai người. Nhưng chính bản thân cô cũng không ngờ, Tanjirou lại bám riết Giyuu những bốn ngày.

Sau đó, mối quan hệ của cả hai trở nên vô cùng vi diệu. Shinobu dám cá là nó tốt hơn, không phải tệ đi, nhưng cũng không phải là mối quan hệ vượt mức anh em. Chỉ là Giyuu lẫn Tanjirou đều trông rất bình yên, xen lẫn là một chút gì đó hạnh phúc.

Shinobu có chút ích kỷ rằng thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này. Thời khắc mãi mãi không bao giờ quay lại. Nhưng cuộc sống thì chưa bao giờ chờ đợi ai, hồi chuông báo hiệu cho trận chiến cuối cùng đã rung lên.

Ngài Kagaya đã hy sinh tính mạng, cùng quý cô Tamayo cầm chân Muzan. Thế trận sau này hoàn toàn phụ thuộc vào người con trai của Ngài. Tất cả đều chiến đấu, vì mở ra một thời đại mới.

Nếu có người hỏi, trong trận chiến này đã đánh mất điều gì?

Shinobu có lẽ sẽ không ngần ngại trả lời, là tất cả.

Ừ thì cô cũng chẳng có cơ hội đánh với Muzan đâu, vì cũng đã vào bụng Thượng Huyền Nhị rồi. Nhưng Shinobu không cảm thấy hối hận, vì ít nhất cô cũng đã có thể trả thù cho chị mình. Giờ đây, Shinobu cũng chỉ là một linh hồn chứng kiến trận chiến đi với hồi kết thôi.

Pháo đài vô tận đã tan biến, trận chiến đã được kéo lên trên mặt đất.

Còn vài phút trước khi mặt trời mọc, cũng chẳng còn bao nhiêu người sống. Mà người còn sống cũng chẳng ai lành lặn. Thây người chất lên nhau, máu tươi chảy thành hàng. Nhưng sớm thôi, chúa quỷ cũng sẽ trở thành tro tàn như bao con người mà gã khinh rẻ. Địa ngục sâu thăm thẳm cũng đang chào đón gã.

Tanjirou vẫn đang chiến đấu, dù cậu bé đã trở nên mạnh mẽ hơn so với ngày xưa rất nhiều, cũng không thể một mình chiến đấu với Muzan. Đồng đội còn sống thì trợ giúp hết sức, kẻ chết rồi cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện.

Những xúc tu của Muzan không ngừng vung khắp nơi, như con rắn đang trường bò trực chờ nuốt chửng tất cả.

Obanai Iguro, Mitsuri Kanroji đều trở lại trận chiến, dồn hết sức để cầm cự Muzan.

Giyuu mất một cánh tay thuận, Tanjirou cũng chẳng thể trụ được bao lâu. Độc của quý cô Tamayo tuy đã tác động rất lớn đến Muzan, nhưng cũng chẳng thể giết gã hoàn toàn.

Gã Muzan biến dạng hoàn toàn, gã há cái mồm ngập ngụa máu tươi đầy kinh tởm toang nuốt chửng Tanjirou, nhưng Obanai kịp thời ngăn lại.

Người ta bảo kẻ ác thì sẽ bị quả báo, mà sao Shinobu thấy bầu trời của con người thì màu đen, còn của Muzan lại là màu xanh. So ra, không biết tốt hơn bao nhiêu.

Shinobu cũng không biết phải miêu tả trận chiến này ra sao, nó như kiểu bạn trước khi chết thì bạn sẽ sợ cái chết, còn bạn chết rồi thì bạn sẽ đối mặt với nó như một điều hiển nhiên.

Giyuu chẳng chịu nổi nữa, không chỉ vì vết thương, mà còn vì Hanahaki. Cô cũng không biết anh đâu ra sức mạnh để mà chống đỡ tới giờ. Hương hoa hòa cùng máu tươi, tanh tưởi, kinh tởm, oi nồng. Tàn phá từng chút một khứu giác của người ta. Tanjirou rõ ràng cũng cảm nhận được điều đó, khứu giác của cậu luôn nhạy cảm. Thế nhưng, đã chẳng còn đủ sức để mà để tâm người khác nữa rồi.

Anh chỉ cần sống thôi, là đủ rồi. Mặt trời sắp mọc, đêm rồi cũng phải tàn.

Đến lúc đó, nếu như còn sống. Tanjirou sẽ viết tên anh trên đất, trên cây, kêu tên anh giữa phố xá đông đúc, để anh biết rằng: Em... và cả thế giới yêu anh đến nhường nào.

Muzan giờ đây chẳng phải gã quỷ cố tỏ ra mình là một con người nữa. Giờ Muzan như một con quái vật thật sự cố tìm đường sống sót. Những xúc tu điên cuồng vung lên không theo một trật tự vào, thể hiện sự bối rối và sợ hãi cùng cực của gã. Nhưng Muzan không muốn chết, chí ít không phải bây giờ.

Chân trời phía đông hửng sáng dịu dàng, như ôm trọn cả thế giới. Giọt nắng đầu tiên, đồng thời cũng là giọt tình cuối cùng.

Hắn hóa thân lần cuối, tìm cách bò vào bóng râm.

Không. Trận chiến đáng lẽ nên kết thúc rồi, sao gã có thể cố xác đến thế cơ chứ?

Mọi người đều tìm cách ngăn Muzan, Gyomei Himejima dùng dây xích tròng lên cổ gã, dùng sức kéo về phía sau. Tất cả những trụ cột cũng lao lên giữa chặt hắn lại.

Mặt trời đứng bóng, mây không đủ sức che lấp vầng thái dương rực rỡ, để nó buông xuống trần gian từng dải nắng vàng rực. Ánh mắt Muzan nhìn chằm chằm Tanjirou, mang đầy thù hận khó hiểu, như một đứa trẻ con làm sai chịu lỗi lại tìm cách đổ lên đầu người khác. Hắn vươn cánh tay đầy móng vuốt, hướng thẳng về phía Tanjirou.

Shinobu đã nghĩ Tanjirou có thể né được, nhưng chân tay cậu đều không còn đủ linh hoạt nữa.

Cánh tay còn cách lồng ngực một khoảng rất ngắn. Nhưng không có đau đớn mà Tanjirou nên cảm nhận. Giyuu lao về phía Tanjirou, đẩy cậu ra. Máu tươi, đỏ thẫm, nơi xuống đất tựa những đóa bỉ ngạn đang nở rộ. Văng cả lên mặt Tanjirou, tanh nồng.

Hoa triều nhan phủ trên máu tươi, mọc đầy phổi anh, xanh mướt. Nhưng cũng chẳng đau đớn như đã tưởng, Giyuu thật sự rất bình thản đối mặt với chia lìa đang cận kề.

Anh gục xuống trước mắt Tanjirou. Tia nắng nuốt chửng Muzan, hóa thành cát bụi đen thẳm.

Giyuu cảm thấy Tanjirou nâng người mình dậy. Vành mắt cậu đỏ bừng, nước mắt dường như chực chờ rơi xuống. Hơi thở của Giyuu yếu dần đi. Bàn tay anh run rẩy nâng lên, vuốt ve vành mắt của Tanjirou, khóe môi hơi mấp máy.

Hoa triều nhan đang mọc ra từ miệng anh.

Tay Tanjirou siết chặt lấy tay Giyuu, hoảng hốt cúi người xuống sát miệng anh, nước mắt nóng hổi rơi lên gương mặt dần dần lạnh đi của Giyuu, "anh ơi, anh nói gì vậy?"

"Anh ơi? Anh... còn chưa nghe em nói em thương anh mà..."

"Anh ơi..."

"Anh tỉnh dậy đi được không?"

Giyuu trút hơi thở cuối cùng, không chỉ vì vết thương mất quá nhiều máu, mà còn vì đến lúc chết anh vẫn chưa kịp nghe lời người mình thương nói.

Mà Tanjirou cũng vĩnh viễn không biết được, ba chữ cuối cùng Giyuu nói là: "Anh thương em."

Số phận, vĩnh viễn trêu ngươi như thế. Tình yêu của họ, chẳng thể nói hết bằng lời.

Thế giới chỉ không có nỗi đau, khi có người gánh vác hết thảy nỗi đau đó.

Kết thúc.

Hoa bìm bịp hay có thể gọi là triều nhan có ý nghĩa là nhường nhịn, khiêm tốn, biết hy sinh. Thấy có post nói là màu tím, nhưng ở đây mình viết màu xanh cơ mà mọi người cứ giả vờ không biết gì đi hén. =))

Mình viết nó lúc truyện vừa kết thúc nhưng đã ẩn đi sửa lại kết, dù thật ra bây giờ kết cũng không hoàn chỉnh hơn trước là bao nhưng đây là những gì mình có thể viết rồi haha :))). Chúc mọi người đọc vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro