Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ khi mới sinh ra, cha mẹ tôi đã bỏ rơi tôi ngay trên những con đường. May mắn lắm tôi mới được một đôi vợ chồng nào đó nhận nuôi. Họ thấy thương tôi lắm nên mới nuôi thôi chứ thực chất họ chả coi tôi ra gì, nuôi cho xong rồi sau này lớn họ lại đuổi tôi đi ấy mà.

Và đúng như vậy, lúc tôi lên 10 tuổi, họ bán tôi cho một gia đình giàu có nào đó chỉ vì tiền bạc, hoá ra đối với họ tiền bạc lại quan trọng hơn tôi. Mặc dù gia đình đó giàu thật đấy, mọi người nghĩ sống trong đấy rất sướng đúng không? Nhầm rồi, sống trong đấy bọn họ coi tôi chả khác gì ô sin cả. Ngày nào cũng bắt tôi hầu hạ họ, sai vặt đủ thứ, chỉ cần cãi lại hoặc làm gì sai trái lời của họ 1 tí là họ sẽ đánh đập, chửi mắng tôi. Và mỗi lần họ bực tức vì thứ gì đó, bọn họ đều trút hết cho tôi, thật sự là khó chịu vô cùng.

Và đó là quá khứ bi thảm của cuộc đời tôi.

Nhưng thật may mắn khi họ vẫn cho tôi đi học. Dù nó có vẻ đơn giản nhưng tôi vẫn cho đó là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời tôi, vì đâu ai biết được sau này sẽ như thế nào đâu.

Năm tôi lên cấp 3, họ cho tôi học ở một ngôi trường danh giá, tài những người tài năng xuất sắc. Học lâu rồi thì tôi cũng biết được rằng bọn chúng chỉ được cái tài năng học giỏi thôi chứ cái nết thì vứt đi luôn. Không biết bọn chúng được mấy điểm đạo đức nữa...

Học ở ngôi trường này tôi không có nổi 1 người bạn vì lý do thứ nhất: do tôi là một người nhút nhát, kém giao tiếp nên tôi  không có nói chuyện mấy; lý do thứ hai: là do cái nết của bọn chúng, tài năng thật đấy nhưng đâu ai biết rằng bọn chúng là mấy đứa hổ báo cáo chồn như này đâu. Phải nói luôn là bọn chúng rất thích bắt nạt những người học kém hơn chúng và những người mềm yếu, nhút nhát điển hình như là tôi. Ngày nào tôi cũng bị bọn chúng lôi ra trêu chọc đủ thứ khiến tôi vô cùng khó chịu.

Mọi chuyện không dừng ở đó cho tới khi...

Một hôm nọ, tôi đang đi trên hành lang thì bỗng nhiên tôi bị va vào một anh khối trên. Anh ta đang cầm đồ thì tôi va vào làm đổ hết xuống. Tôi đã cúi xuống nhặt đồ và xin lỗi rồi nhưng có vẻ anh ta không nghe đã vậy còn chửi mắng tôi nữa.

Có vẻ như từ ngày hôm đó anh ta đã bắt đầu nổi hứng muốn bắt nạt tôi. Cứ mỗi buổi sáng tới trường là anh ta lại xuất hiện rồi đánh đập, chửi mắng, dùng những từ ngữ xúc phạm để nói tôi,... Hay là tôi có đồ gì có giá là hắn giật hết như tiền,...và đến cả cái bút thôi hắn cũng không tha mà bẻ gãy nó, thế là tôi phải mượn bút của người khác để viết bài. Cứ mỗi lần định cầm tiền ra ăn sáng thì hắn lại đi qua giật hết khiến tôi phải nhịn đói sống qua ngày.

Cái tên khốn đó tên là Tokito Yuichiro, cái mặt hắn mỗi lần nhìn là cảm thấy khó chịu. Nhìn trông học giỏi với cả đẹp trai đấy, nhưng ai ngờ đâu là cái tên đấy lại là chuyên gia bắt nạt người khác như mấy thằng con trai trong lớp tôi đó. Và tôi cũng không thể hiểu nổi cái gu thẩm mỹ của mấy bọn con gái trong trường này như nào mà lại đi thích cái tên Yuichiro vừa khó ưa vừa bạo lực này. Tôi cũng có thấy hắn có cái gì đẹp đâu mà chúng nó thích vậy, chắc bị khùng cả rồi.

Lại là một ngày đi học ở địa ngục sắp bắt đầu. Như thường lệ, mới vào cổng thì bị mấy thằng mất dạy ra trêu chọc rồi các kiểu này nọ. Tôi cũng bị quen rồi nhưng hôm nay tôi cảm thấy khác khác sao ấy, có cảm giác như sắp có gì đó xảy ra với mình. Một lúc sau bọn chúng chán rồi nên bỏ đi, tôi đứng dậy và đi vào lớp. Đang đi trên hành lang suy ngẫm thì bỗng gặp một tên khốn nào đó. Vâng, đúng như suy đoán, lại là cái tên khốn Yuichiro ấy. Nhưng hôm nay tôi thấy hắn có vẻ đang bực bội gì đó. Tôi biết là sắp có điều gì đó tồi tệ đang xảy ra nên chỉ biết nhẵm mắt chịu đựng.

"Mẹ con kia, tiền của mày đâu đưa hết cho bố"

"E-Em xin lỗi, nhưng em cho anh hết tiền tiêu vặt rồi, em không còn đồng nào nữa đâu ạ..."

"Thế cái mồm mày để trưng hay sao mà không biết mở mồm xin bố mẹ mày hả???"

"Dạ...em..."

"Em cái cục c**, chiều nay tan học mày ra chỗ công viên XX để tao xử mày"

"Dạ..."

Tôi lặng lẽ bước về lớp học. Có vẻ như hôm nay tôi học thêm ở lớp nên ra muộn chút. Nhưng mà tôi quên nói cho hắn là mình học thêm rồi, không biết giờ giải thích thì hắn có nghe không nữa...

Đang trên đường đi tới chỗ của hắn thì lại bắt gặp thêm bọn giang hồ nữa. Có vẻ như bọn chúng thấy tôi yếu đuối, nhút nhát nên lại đâm ra bắt nạt tôi. Được 1 lúc thì lại thấy chán nên bọn chúng lại bỏ đi. Tôi cố gắng đứng dậy để tới chỗ của tên Yuichiro kia. Khi đến nơi thì...

"Mẹ mày, mày hẹn 5h tới mà biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

"Dạ...em xin lỗi, tại em phải học thêm nên tới muộn, anh tha lỗi cho em đi ạ..."

"Tha lỗi?Mày nghĩ tao hiền lắm hả mà tha lỗi? Mày nên nhớ rằng đối với tao là không có chuyện tha lỗi đâu nhé!Nghe chưa???"

Tôi sợ hãi nhìn Yuichiro. Hôm nay hắn ta khác hẳn so với những ngày khác. Có khi nào đây là điềm báo sắp tới sẽ xảy ra cái gì đó không?

Hắn nắm tay tôi và kéo thật mạnh tới chỗ hắn, sau đó hắn cởi mấy cái khuy áo ở trên cùng ra, lộ rõ những vết xước, bầm tím của tôi.

"Cái này là ai làm?"

Tôi sững sờ nhìn hắn rồi đáp lại:

"Là anh chứ ai!!!Ngày nào cũng ra đánh đập người ta như vậy rồi còn hỏi!!!"

"Gan nhỉ, nay dám cãi lại cơ. Nhưng tao nói luôn đây là những vết bầm có vẻ mới xuất hiện, tức là mới đây có người bắt nạt mày đúng không?"

"Không! Mới đây tôi có bị ai bắt nạt đâu"

"Nay giỏi dữ ha, dám nói dối cơ đấy"

Nói xong hắn ném một đống bức ảnh ra, là những ảnh mà tôi bị đám người nào đó tụ tập là rồi đánh đập, thậm chí hắn còn quay video lại cơ.

"Cái gì chứ, sao anh dám-"

Một thứ gì đó đập vào gáy tôi khiến tôi ngất đi...


"Hơ...đây là đâu vậy?"

Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng nào đó. Được 1 lát thì bỗng có ai đó bước vào phòng. Và đó cũng không ai khác là Tokito Yuichiro.

"Tỉnh rồi à?"

Hắn nói bằng một giọng điệu ma mị, quyến rũ đến mức tôi phải rùng mình.

"Đồ thần kinh, mau thả tôi ra!!!"

"Sao em lại nói vậy, tôi đang muốn bảo vệ em đó"

"Bảo vệ cái-ưm..."

Hắn bịt miệng tôi bằng nụ hôn ngọt ngào. Hôm nay hắn lại khác đến kì lạ, không như mọi ngày.

"Em yêu à, những tên kia chỉ là cặn bã thôi, riêng em thì mình tôi mới được bắt nạt, nghe chưa?"

End.
—————————————————————-
Truyện xàm lắm đúng không, thế thì nghe nhạc chill tí cho đỡ xàm đi ha.

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Có gì sai sót thì góp ý cho mk nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro