vì cậu, từ bỏ cả thế giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yuuchan~" Haruna vừa vào phòng họp đã bổ nhào về phía thân ảnh nho nhỏ đang vùi đầu vào đống văn kiện. 

"Nyannyan~" lúm đồng tiền xinh đẹp hiện trên khuôn mặt tinh sảo của Yuko. 

"Yuuchan, cậu không đi tìm tớ..." Haruna ủy khuất ngồi trên đùi Yuko, nhìn cô, đôi mắt yếu đuối tựa hồ ngấn lệ chớp động.


"Không có thời gian a, cậu biết mà, hội trưởng hội học sinh có rất nhiều văn kiện cần duyệt, lại không thể làm trễ việc học, cũng chỉ có thể tận dụng hết thời gian." bất đắc dĩ ôm người trước mặt đang chu miệng thành bộ dạng cái bánh bao, Yuko cười cười.


"Xạo nha~ tớ còn lâu mới tin~ Takahashi cũng là hội trưởng học sinh mà, tại sao cậu ta có thể mỗi buổi trưa tới trường học của chúng ta bồi Acchan ăn cơm?" bất mãn bỉu môi.


"A, Minami phải đến là vì sợ Acchan tức giận sẽ đem cậu ta ăn sạch ..." trên trán Yuko xuất hiện ba đạo hắc tuyến, nhớ tới lần trước Minami đến trễ ba phút, Acchan liền nghiêm mặt suốt một tuần lễ, Minami mềm rắn đủ đường vẫn bị Acchan xơi tái mất hai thẻ ngân hàng, buổi tối là nhờ Yuko tiếp tế mới không phải khốn khổ ngủ ở bãi đậu xe. Tuyệt đối không nên chọc đại thần, đây là Yuko kết luận từ lời nói của người xưa.


"Vậy tớ cũng đem Yuuchan ăn sạch luôn~" Haruna chớp chớp mắt từ từ đến gần Yuko, không ý tốt nhìn chằm chằm đôi mắt màu nâu kia. Mùi thơm dễ chịu ngày càng gần, gương mặt trắng nõn của Yuko trở nên đỏ bừng, đôi môi mềm mại dán lên môi hồng mỏng manh, quả nhiên là hương vị ngọt ngào thấm đẫm lòng người. 



"Đây là bồi thường cho tớ " Haruna thỏa mãn ly khai khỏi môi của Yuko. Yuko ôm chặt hông của Haruna, nuông chiều nhìn cô


" Chỉ cần cậu vui vẻ là được~ "


"Yuuchan có thể hay không đáp ứng tớ một yêu cầu ~ " Haruna một tay vòng quanh cổ Yuko, một tay chơi đùa lọn tóc xoăn dài của cô


"Chuyện gì ?" Yuko nháy mắt.


 "Sau này, cùng tớ ăn cơm trưa có được hay không? Chỉ có một mình tớ ngồi bên cạnh Takahashi cùng Acchan  nhìn các cậu ấy hạnh phúc như vậy, tớ rất ghen tỵ~" Haruna làm nũng nói. 


"Ừ...... Được rồi, sau này sẽ cùng Nyannyan ăn cơm, có được không?" Yuko thoáng suy tư một chút, lộ ra răng nanh nhỏ đáng yêu. 


Haruna toát ra nụ cười thật to: "Yuuchan tốt nhất~" song lại nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Bất quá nếu như làm Yuuchan khó xử thì cũng không cần đâu, nếu như tớ khiến Yuuchan không hoàn thành văn kiện, kết quả bị nhà trường trừng phạt, tớ sẽ rất đau lòng~" 


"NyanNyan ~" thấy người mình yêu nghĩ như vậy, tâm của Yuko mơ hồ đau.


"Yuuchan, tớ biết hết rồi. Trước đây vì mỗi buổi trưa theo tớ ăn cơm, làm trễ nãi thời gian giao văn kiện cho nhà trường, kết quả bị hiệu trưởng trách phạt. Sau đó, lấy thời gian tan học mỗi ngày dọn dẹp phòng âm nhạc để đổi lấy buổi trưa ở cùng tớ. Còn gạt tớ nói giờ tan học rất khuya là bởi lão sư cần người giúp một tay. Mà mấy ngày nay không có cùng nhau ăn cơm là bởi vì ba ngày trước công việc có sai sót nên bị hủy bỏ trao đổi, tớ nói đúng không, Yuuchan? " Haruna ôn nhu nhìn chăm chú vào Yuko ngẩn người từ lâu. 


"A a a Nyannyan làm sao cậ biết?!" Yuko giật mình kêu lên, rõ ràng đã cấm Minami không được nói cho Haruna nghe, ghê tởm Takahashi Minami a a a a, tớ thật muốn nói nơi cậu cất giấu thẻ ngân hàng nói cho Acchan!


(Minami vẻ mặt đau khổ: "Yuko, tớ vô tội, tớ là bị ép a! Cậu không biết bộ dáng độc ác của Haruna đáng sợ thế nào đâu......")


"Tớ biết Yuuchan làm hết thảy đều là vì tớ, rất cảm động, tớ biết Yuuchan đã vì tớ bỏ ra quá nhiều quá nhiều, cho nên sẽ không hy vọng viễn vong mỗi ngày đều có thể cùng Yuuchan chung một chỗ nữa." Haruna đau thương nhìn xuống, "Nhưng tớ thật rất muốn mỗi ngày đều cùng Yuuchan chung một chỗ, trong lòng tư niệm không cách nào dừng lại."


"Haruna, sau này tớ sẽ một mực chăm sóc cậu, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây." Yuko đau lòng khẽ hôn lên mi mắt Haruna. 


"Thật sao?" Haruna mừng rỡ ngẩng đầu lên. 


"Dĩ nhiên, tớ sẽ một mực ở bên cạnh cậu." mỉm cười, đôi mắt ấm áp giống như ánh mặt trời.



"Yuuchan, ở chỗ này~" Haruna vui vẻ hướng Yuko vẫy tay, không chút bận tâm đến người khác đang ăn cơm. 


"NyanNyan, tớ tới rồi " khóe môi Yuko cong lên. 


" Ôi chao? Yuko? Cậu không phải là ở hội học sinh sao?" Minami vừa đút Acchan ăn cơm, vừa mê hoặc Yuko đến. 


"Takamina cậu là kẻ ngu ngốc sao? Haruna nói Yuko đáp ứng cậu ấy mỗi ngày cùng nhau ăn cơm trưa a." Acchan nhai cơm nói.


"Yuuchan, tớ đã mua cơm rồi đây, như vậy cậu liền có thể tiết kiệm thời gian." Haruna đem phần cơm trước mặt đẩy tới trước Yuko. 


"Sao, không cần vội~" Yuko chậm rãi bắt đầu ăn. 


"Ôi chao? Yuko, công việc của cậu không thành vấn đề sao?" Minami ngưng động tác trên tay, lắc nơ kết bày tỏ nghi ngờ. 


"Bởi vì tớ đã từ chức hội trưởng." Yuko tiếp tục ăn. 


"Cái gì?! Hội học sinh là người người muốn gia nhập, chức hội trưởng càng là người người muốn tranh đoạt, vì sao cậu lại bỏ?!" Minami khoa trương há to mồm. 


"Minami à, cậu không cho Acchan ăn, Acchan sẽ tức giận." Yuko buồn cười chỉ chỉ Acchan há miệng nửa ngày lại không thấy thức ăn vào miệng đang nhìn chằm chằm, Minami bị dọa sợ đến cả người rét run, vội vàng tiếp tục đút Acchan.


"Yuuchan, rốt xảy ra cuộc chuyện gì?" Haruna có chút bận tâm hỏi. Yuko dĩ nhiên biết Haruna lo lắng cho mình, không tự chủ được lộ ra nụ cười hạnh phúc. 


"Bởi vì, nó cản trở tớ cùng người tớ thích nhất gặp nhau~" Yuko nghiêng đầu cười sáng rỡ.


" =////=" một mảnh màu hồng lan tràn trên lỗ tai Haruna gò má như bị hỏa thiêu, gương mặt đỏ bừng. Nhẹ nhàng cầm tay Yuko, thật nhỏ phảng phất thanh âm: "Yuuchan, thích cậu nhất~" Yuko cười, ghé vào lỗ tai màu hồng của Haruna lặng lẽ nói: "Vì cậu, coi như từ bỏ cả thế giới tớ cũng nguyện ý."


"Này này, các cậu đang nói gì thế? " Minami tò mò nhìn gương mặt hạnh phúc của hai người. 


"Secret!" Yuko đưa ngón trỏ ra, đặt ở bên mép, cùng Haruna nhìn nhau cười, xấu hổ nở nụ cười, cũng rất đẹp đây.


Từ bỏ chức hội trưởng thì thế nào, vì cậu, từ bỏ cả thế giới tớ cũng nguyện ý.


Bởi vì, với tớ, cậu là người quan trọng nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro