Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Namjoon hyung lại ngáy vang trời, ngăn cậu chìm vào giấc ngủ yên bình của mình. Thất bại trong việc thôi nghĩ ngợi và ngủ, Jungkook ra khỏi phòng, đứng lặng giữa bóng tối của KTX. Giờ cậu chẳng thể tỏa sáng như trên sân khấu được nữa, tất cả những gì thể hiện sự tồn tại của cậu là một bóng đen não nề giữa căn phòng.

Cậu cố bước về phía phòng thay đồ, cái mùi nước giặt của quần áo xộc vào mũi khiến cậu hơi nhíu mày một chút. Cậu lần tìm cái công tắc trong phòng, chẳng mấy chốc mà ánh sáng ngập tràn khiến cậu vội vàng nhắm mắt vì không quen.

Jungkook tìm trong đống quần áo chiếc hoodie màu đen của Yoongi, ôm lấy nó, ngửi mùi hương vương vấn của anh mà tự an ủi tâm trí rối loạn của mình và chìm vào giấc ngủ.

Cảm giác như anh đnag nằm trong vòng tay cậu vậy.

Nếu anh thật sự ở đây, cậu sẽ chẳng ngần ngại mà ôm lấy anh, thật đấy.

.

.

.

Yoongi tỉnh giấc vì cái lạnh đột ngột , anh nhận ra là mình đã mặc quá mỏng cho một buổi tối mùa đông thế này. Lật đật xuống giường, anh mò vào phòng thay đồ một cách đầy khó khăn.

Khi ánh sáng lần nữa tràn ngập căn phòng, Yoongi nhận ra dáng người cuộn tròn của cậu em út ở góc , trong lòng cậu là cái hoodie mà anh đang tìm.

- Jungkook.- anh khẽ gọi, ở khoảng cách này nhìn cậu thật cô đơn biết bao.

Mặt trời của anh cũng có lúc trông thật đáng thương, anh khẽ thở dài, cố ngăn cảm giác chua xót trong lòng.

- Uhm ? - Jungkook có phải đang mơ không ? sao anh lại ở đây gần gũi với cậu thế này?

- Sao em lại ngủ ở đây? Mau về phòng đi.

Ánh mắt lo lắng của anh làm tim cậu đập rộn lên, khuôn mặt anh đang ở thật gần, xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo rộng trông thật mê người.

Hơi thở hai người phả vào nhau, cả hai đều mang chút gượng gạo và hồi hộp.

Jungkook bỗng đưa tay ra, kéo cả cơ thể nhỏ nhắn vào lòng, ôm chặt.

- Jung...Jungkook? - Anh hoảng hốt, đây là lần đầu hai người gần gũi đến vậy.

- Em yêu anh! Anh là của em! - Cậu em út chẳng thể hiểu nổi chính mình sao lại bồng bột nói ra như vậy nhưng lời nói thoát ra khiến cậu thật nhẹ nhõm.

Anh không nghe nhầm đấy chứ? Có thật đây là hiện thực hay chỉ là anh đang mơ vậy ?

- Jungkook ? Anh đang mơ à? Hay cậu xỉn?

- Xỉn cái gì chứ? Đây là thật và dù anh có nói gì đi nữa em cũng nhất quyết không buông anh ra đâu!

Jungkook biết mình ích kỉ nhưng cậu chẳng quan tâm anh có tức giận hay không nữa, cậu đã chịu đựng đủ rồi.

Qua hồi lâu, xác định nhịp tim mạnh mẽ kia là thật, cơ thể ấm áp này là thật, anh run run đưa đôi tay ôm lấy cậu, đầu dụi sau vào hõm cổ cậu, khe khẽ nói "anh cũng thế"

************

Sáng hôm sau, Jin dậy và nhận ra bên giường của Yoongi chẳng phải một nguời mà là hai kẻ ôm chặt nhau ngủ, trông thật yên bình đến đáng ngưỡng mộ.

Xү5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro