❄ Chap 2 ❄

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hôm sau, Tôi ghé công viên vào tầm chiều, khi trời vẫn sáng và vẫn thấy Suga ngồi trên chiếc cầu trượt màu đỏ, đang ngửa mặt lên như thể ngấm bầu trời. Tôi cất tiếng chào. Cậu ấy quay đầu lại và mỉm cười. Khác hẳn vẻ lạnh lùng trước đó, nụ cười dịu dàng như mùa thu. Tôi bất giác cũng mỉm cười theo. Từ đó chúng tôi trở thành bạn. Mỗi buổi chiều tan học về sớm, Tôi liền ghé qua đó 1 chút. Có lúc Cậu ấy sẽ nhẹ nhàng trượt xuống hoặc Tôi sẽ trèo lên ngồi cùng. Lúc ấy chúng tôi chỉ nói những câu chuyện không đầu không đuôi và ngấm bầu trời. Buổi tối nếu Tôi có đi đâu về hơi muộn chút, Cậu ấy sẽ đợi để đi cùng Tôi.... Khi ấy, Tôi chẳng biết, người bạn mới quen của mình là 1 người khác biệt. Thật sự khác biệt...

- Tôi chưa từng nắm tay Suga. Vì chẳng có lý do gì để Tôi làm thế. Dù những lúc ở bên Cậu ấy rất vui. Những khi Cậu ấy đưa Tôi về, điều tuyệt đối mang lại cảm giác rất an tâm. Nhưng chỉ vậy thôi chả có cảm xúc rõ ràng nào để có thể dễ dàng gọi tên.

- Lần đầu Tôi nắm tay Suga là khi cả 2 trượt xuống cay cầu trượt màu đỏ để về nhà. Cậu ấy trượt xuống trước. Tôi trượt xuống sau. Nhưng lúc đứng dậy chả hiểu sao Tôi lại loạng choạng sắp ngã nên vội nắm lấy tay Cậu ấy để giữ thăng bằng. Những ngón tay của Tôi xuyên qua bàn tay của Cậu ấy... Và Tôi ngã... Tôi ngồi yên bất động trên nền đất 1 lúc. Không tin những gì vừa diễn ra. Cảm giác lạnh buốt vẫn còn đọng lại trên những ngón tay của Tôi khi xuyên qua bàn tay Cậu ấy. Chợt Tôi nhớ ra Suga luôn giữ 1 khoản cách an toàn để nếu có vô tình Tôi cũng không thể chạm vào Cậu ấy được. Và như thế bí mật của Cậu ấy sẽ vẫn luôn được giữ an toàn.

- Suga không kéo Tôi đứng dậy, mà nếu muốn. Cậu ấy cũng không thể. Cậu nhìn Tôi bằng đôi mắt đầy mênh mang đến nỗi nếu còn nhìn nữa Tôi sẽ rơi sâu vào đó mất. Nên Tôi tránh nhìn Cậu và từ mình đứng dậy.

- *Suga.. Cậu là..?* - Mặc dù đã biết đáp án nhưng Tôi vẫn muốn biết rõ đáp án..

- *Ừ.. Tớ là 1 người... Không còn sống nữa.. * - Cậu ấy cúi mặt lí nhí những giọng trầm khàn vang lên

- *Là ma ư?*

- *Cậu gọi thế cũng được*

- Chúng Tôi không nói thêm lời nào nữa trong suốt quãng đường băng qua hàng cây để về nhà. Đến khi đến bên kia đường, Tôi mới lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh dù giọng hơi run..

- *Mai Tớ lại đến nhé*

- Cậu ấy ngạc nhiên nhìn Tôi rồi im lặng...

- Tôi nghiêng đầu suy nghĩ và lại lên tiếng trả lời rất thành thật

- *Tớ rất sợ xem phim kinh dị. Khi nãy Tớ cũng rất sợ nữa. Nhưng nãy giờ Tớ đã suy nghĩ và thấy trước đây hay bây giờ Cậu vẫn là ma. Trước đây mọi thứ vẫn ổn thì tại sao bây giờ lại không? Thế là Tớ không còn cảm thấy sợ nữa. Chỉ vậy thôi.*

- Suga hé môi cười, những tia nắng cuối cùng đã tắt trên những tán cây nhưng vẫn có cảm giác nắng vẫn còn đọng lại ở xung quanh... Trên nụ cười ấy... Tôi cũng mỉm cười và vẫn tay chào tạm biệt

- Đôi khi nghĩ lại, Tôi nhận ra nếu như không có cái nắm tay ấy thì mọi thứ giữa chúng Tôi đã khác đi. Vậy nếu như thời gian quay ngược lại. Tôi có chọn nắm tay Cậu ấy không? Và rồi tự cảm thấy buồn mênh mang khi nhận ra mình vẫn chọn như thế. Tôi vẫn sẽ nắm tay Cậu ấy cho dù có chọn lại bao nhiêu lần nữa...

------ End Chap 2 -------
- Đủ 10 vote sẽ ra chap nha ❤

- FB: Triệu Hàn Nhii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro