xxx

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Min Yoongi là một người có tiền, theo đúng nghĩa đen.

Trong khi những người khác còn phải nghĩ xem tối nay nên ăn gì cho hợp lí, thì gã sẵn sàng chi tiền cho bữa ăn xa hoa trên tầng thượng của tòa nhà cao nhất thành phố. Hay những sáng người ta phải chen chúc trên tàu điện ngầm để đến nơi làm, thì gã lại nhàn hạ ngồi trên con Ferrari bóng loáng với tài xế riêng. Số tiền gã có trong tài khoản chẳng khác nào số điện thoại, nhiều tới mức không biết để làm gì.

Yoongi cho rằng, ở cái tuổi 35 này, không phải chật vật như tuổi 25, cũng không phải già cả như tuổi 45. Cái tuổi này, là thời kì hoàng kim trong cuộc đời người đàn ông.

Gã có tiền, có xe, có nhà, có sự nghiệp, có học thức, có ngoại hình, chẳng lí nào mấy em gái không xà vào lòng gã giống như những con thiêu thân, lao đầu vào lửa dù biết nguy hiểm thế nào.

Thế nhưng gã vẫn còn tem, gã từ chối mọi lời mời đon đả từ những ả kia, bởi với gã, tiền có thể tiêu bậy, nhưng người không thể dùng bậy.

Yoongi là một kẻ ăn chơi hoang phí, nhưng tuyệt đối không phải một tên hư hỏng.

...

Yoongi nhận được điện thoại từ trường đại học cũ khi gã đang quay cuồng trong đống tài liệu về cuộc họp cấp cao sắp tới.

Đích thân hiệu trưởng gọi tới, nói rằng hi vọng trong lễ tốt nghiệp năm nay sẽ có xuất hiện của Yoongi, với tư cách là tiền bối, là cựu học sinh, còn là tài trợ chính của trường.

Gã nhận lời ngay, chẳng màng xem ngày hôm đó rảnh rỗi hay có lịch trình, thoát khỏi kìm kẹp của 4 bức tường và mớ giấy tờ chất cao như núi đã là tốt lắm rồi.

...

Ngày hôm ấy nắng đẹp, tuyết cũng đã ngừng rơi từ bao giờ, chỉ để lại dưới chân nền đất trắng xóa.

Yoongi lái chiếc xe mui trần của gã, kéo theo trăm ngàn ánh mắt, hiếu kì có, kì lạ cũng chẳng thiếu, người ngồi trên xe có mấy anh không biết?

Trên sân cỏ, người qua kẻ lại tấp nập, dường như hít sâu một hơi liền có thể cảm nhận được hương vị thanh xuân căng tràn, đánh thức từng ngọn cỏ bông hoa, khe khẽ gọi mùa xuân về.

Yoongi dừng xe, bỏ qua mọi lời bàn tán cùng ánh mắt đang chiếu tới mình, trực tiếp tiến vào hội trường, cùng thầy hiệu trưởng chào hỏi nhiệt tình.

Qua nửa giờ, lễ tốt nghiệp cuối cùng cũng bắt đầu.

Gã ngồi bên cạnh thầy hiệu trưởng, nói chuyện vài câu, không chú ý tới sân khấu đang diễn ra cái gì.

Một vài tiết mục văn nghệ, Yoongi đều không buồn bận tâm. Chỉ cho đến khi thanh âm của piano vang lên, gã mới rời sự chú ý của mình tới đó, vì gã luôn yêu thích piano như thế, kể cả từ ngày gã còn học cấp một.

Người ngồi bên cây đàn là một thiếu niên nhỏ tuổi, em khoác lên mình bộ vest trắng, trông vừa thuần khiết lại sạch sẽ, nhìn như thế nào cũng có cảm giác của chàng hoàng tử bé trong truyện cổ tích, đẹp đẽ đến vô thực.

'Thằng bé là Jungkook, năm nay ra trường rồi đây'

Thầy hiệu trưởng dường như nhận ra tâm tư trong đôi mắt gã, ông chầm chậm lên tiếng.

'Thằng bé giỏi lắm, được thầy yêu bạn mến, đi đâu cũng thành tâm điểm, giống như em năm đó, nhưng nó không lạnh lùng thế đâu. Nếu mà giữ lại được thì thầy cũng sẽ giữ thằng bé lại mấy năm nữa thôi, haizz'

Yoongi không lên tiếng, gã không biết nói gì mới phải, chỉ có thể tiếp tục duy trì ánh mắt nhìn về phía em.

Jungkook...

Tên thật đẹp.

...

Jungkook nhận ra người đàn ông đang đứng trước mặt mình, Min Yoongi.

Vốn chỉ cần để ý một chút liền biết, người này lật bàn tay tạo gió, úp bàn tay tạo mưa, người đi trước khâm phục, kẻ đi sau ngưỡng mộ.

Gã bảo, thầy hiệu trưởng khen ngợi em rất nhiều, lại nói chuyên ngành của em hoàn toàn phù hợp với công ty của gã, nên hi vọng em có thể suy xét tới chuyện đó.

Đồng ý, đương nhiên là đồng ý!!!

Tập đoàn YK trong nước là nơi tất cả mọi người đều mơ tới, em cũng không ngoại lệ, một sinh viên mới ra trường, lại được đích thân tổng giám đốc mời, là cơ hội ngàn năm có một lần nha nha.

Yoongi nhìn bé thỏ nhỏ đáng yêu trước mặt, bên ngoài dù điềm tĩnh như nước, nhưng trong lòng đã sớm ngửa mặt lên trời cười lớn rồi.

...

Sau đó, công ty chính của YK xuất hiện thêm một bạn nhỏ, tên gọi Jeon Jungkook.

Các chị các dì nhìn tới hai cái má tròn tròn, tới mái đầu mềm mại, lại còn ngoan ngoãn chăm chỉ, mong muốn làm mẹ cũng như thế mà đột nhiên tăng vọt, chỉ hận không thể đem bạn nhỏ nuốt vào bụng.

Thế nhưng, haha, từ trên lãnh đạo xuống tới bảo an, không ai không biết, Jeon Jungkook đã rơi vào tầm ngắm của Min tổng tài rồi, mà của gã, có nghĩa là bất khả xâm phạm.

Chỉ có duy con mồi là không hay chuyện đó, thật đáng thương.

...

Qua không tới nửa năm, Jungkook nghiễm nhiên trở thành thư kí của Yoongi.

Ngày ngày giáp mặt, lại còn hứng chịu đủ mọi trò đùa giỡn lưu manh của gã, Jungkook nhiều khi chỉ muốn nhấc con người này phi qua lan can sân thượng. Thế nhưng, trở thành thư kí, là nhìn thấy được đủ mọi dáng vẻ của gã, nghiêm túc, trầm tĩnh, còn có nổi giận, biệt nữu, thậm chí, trong mắt em, gã còn một phần đáng yêu nữa.

Jungkook biết, Yoongi luôn không đối với em giống như những nhân viên khác, Jungkook cũng biết, trái tim này rung động vì điều đó.

Dù chỉ là một chút.

...

Yoongi nói lời yêu với em khi gã đã say đến mức không rõ trời đất.

Dưới ánh đèn hôn ám của phòng KTV, dù cho bọn họ có ồn ào đến đâu, trong đôi mắt gã lúc ấy chỉ còn sót lại bóng hình em.

Gã nói gã yêu em, gã nói theo đuổi theo thời gian lâu như thế, thế nhưng em vẫn chẳng động lòng, gã nói, nếu em không đồng ý, gã sẽ bỏ cuộc thôi, gã không muốn cuộc đời em dây dưa tới một kẻ em không yêu.

Vậy mà khi ấy, Jungkook hôn lên tóc gã, dịu dàng như nước. Gã đổ cho mình say, nghe chưa rõ, muốn một lần nữa nghe lại từ em.

Rằng, em cũng yêu gã.

...

Kể từ ấy, Min tổng tài và Jeon thư kí trở thành một cặp, thiết lập hệ thống bắn cẩu lương tung tóe.

Gã kệ người ngoài kia có nói thế nào, đâu có khả năng khóa hết miệng bọn họ, vậy chi bằng yêu em thêm một chút.

...

Nhưng không hiểu sao mấy năm gần đây, thân thể Jungkook điên cuồng phát triển. Nếu trước đây chiều cao chỉ bằng gã, thì bây giờ đã vượt lên hẳn một cái đầu, hay cơ bụng múi nào ra múi đấy, còn bụng gã vẫn là quả lê mềm tròn. Tuy khuôn mặt vẫn là chú thỏ nhỏ đáng yêu như thế, nhưng thớ cơ bắp kia chỉ cần gồng một chút là kẹp gã chết nghẹt.

Kệ, vẫn là bạn nhỏ của gã.

Yoongi nằm tựa đầu lên đùi em, hưởng thụ dịu dàng của em, là đặc quyền người khác mơ cũng không có được.

'Jungkook, khi nào em muốn cùng tôi kết hôn? Tôi già rồi, 40 tới nơi rồi'

Jungkook ngẩn người, rồi đột nhiên cười khẽ một tiếng.

'Khi nào anh muốn...' - Ngừng một chút rồi nói tiếp - '... Thế nhưng anh biết người ta làm gì sau khi kết hôn không?'

'Tuần trăng mật?'

Đột nhiên Yoongi cảm thấy người trước mắt đáng sợ hết mức, dáng vẻ này, đâu phải là thỏ con nữa đâu?

'Em sẽ cho anh biết người ta làm gì ngay thôi'

Sau đó bế gã lên, tiến vào phòng ngủ.

Hả?

Đây rốt cuộc là chuyện gì.

Hôm ấy, dưới tình huống không hiểu chuyện gì xảy ra, Min tổng tài bị đè xuống ăn sạch sẽ không còn một mẩu xương.

Vốn ai cũng biết thời gian này, Jungkook bự con như thế, không thể nào kèo nằm dưới, chỉ có Min Yoongi vẫn cố chấp tin vào.

Ngốc nghếch như thế, vậy cứ là ngoan ngoãn bị ăn thôi.

🌻

Đến từ Bánh Béo Bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro