SAY - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngẩng mặt lên nhìn xung quanh sau khi vùi mặt vào hai cánh tay chán chê, Jungkook chợt nhớ ra có chuyện cậu cần phải làm. Chàng trai khẽ cười khúc khích, mắt quét qua ánh đèn vàng còn mở duy nhất trong phòng khách một cách tò mò. Cậu tự hỏi không biết mọi người đã đi ngủ từ bao giờ sau khi phát hiện chỉ còn lại hai ông anh tri kỉ 95z đang vật vạ như hai con zombie trên sopha. Ba người còn lại chả thấy đâu, chắc đã an vị trên giường thân yêu hết rồi.

Yoongi là người cuối cùng còn thức duy nhất ở đây và anh đang đăm chiêu nhìn cậu. Trông cậu có gì lạ lắm à hay cậu có bỏ lỡ quên gì chăng? Chàng trai nhỏ tuổi nghiêng người, thì thầm vẻ bí hiểm lắm.

- Hyung! Anh đang..đợi...hức...gì vậy?

Nói rồi sau đấy cậu từ từ tì cái cằm của mình lên mặt bàn cùng một tràng cười khe khẽ kèm theo.

- Jungkook, thằng nhóc này!

Yoongi thở dài một tiếng, lấy tay tự vò rối mái tóc tẩy khói đang không ngoan ngoãn vào nếp của mình.

- Sao cơ... cái gì cơ? Em đã bỏ lỡ gì rồi sao?

Cậu hỏi dồn dập, đôi mắt to tròn đen láy ánh lên tia hiếu kì, ngồi thẳng dậy. Tuy nhiên, hành động nghiêm túc đó kéo dài chỉ vỏn vẹn chưa quá 10s rồi cậu lại đổ người xuống bàn với những tràng cười ngu ngốc của mình.

- Jungkook, tập trung đi!

Yoongi với tay lấy cốc nước trước mặt cậu. Jungkook nheo mắt, mím môi lại răm rắp nghe lời dù cậu thậm chí còn chưa biết mình đang tập trung vào cái gì. Vậy nên thay vào đó, sự chú ý của người nhỏ hơn đổ dồn về phía người đối diện với hai gò má đang ửng hồng và sắc môi vô tình được nhuốm màu gam đỏ từ thứ uống lạ kỳ do chính tay Jimin pha lúc chiều.

Park Jimin, chàng ta một mực vỗ ngực ba hoa hãy để mình pha rượu, uống là ghiền. Mà ờ thì... trong cái lỗi thêm cái xui, anh họ Park đã không lường trước được điều đó để cuối cùng cái nồi sản phẩm (hậu quả) - họ phải uống hết chúng bằng một trò chơi. Đường trong thứ rượu đó thậm chí còn chẳng buồn để bão hòa nữa cơ.

- Em đã uống hơn 7 hay 8 cốc gì đó như vậy rồi ấy..

Jungkook nói ngón tay gõ nhịp nhịp trên miệng cốc giấy rỗng đựng thứ rượu cậu vừa uống lúc nãy. Việc tập trung của Yoongi bảo tạm thời bị trôi vào quên lãng. Lúc đầu Jungkook nếm thử một ngụm thì nhăn mặt nhè lưỡi bảo đắng nhưng nói chữ trước chữ sau, cậu lại nâng hết cốc này đến cốc khác uống.

- Anh biết... em đã nói với anh lần này cũng vừa đủ 7 đến 8 lần rồi.

Người anh trai thở dài, vươn tay qua bàn nhẹ nắm cằm Jungkook, kéo xuống buộc cậu em mình phải mở miệng rồi nhét ống hút vào.

- Cái ì ây... ả?

Jungkook tròn mắt, chữ được chữ mất ngậm lấy cái ống hút màu cam.

- Nước, thứ em cần lúc này!

- Aw~

Cậu phàn nàn và lập tức nhè nó ra.
"Chả thú vị gì cả!"

- Jungkook!

- Gì cơ?

Cậu nhóc thoáng giật mình hỏi, trước sự khó chịu bất ngờ trông tông giọng của anh.

- Em cần phải uống nước nếu không muốn bị men rượu làm cho mệt lã vào ngày mai.

Anh thở hắt ra mệt mỏi, tay xoa xoa hai bên thái dương.

- Mà sao Yoongi không say? Yoongi không uống sao?

Cậu nghi ngờ hỏi, đầu từ từ nghiêng dần và cuối cùng tựa hẳn bên vai mình.

- Anh có! Nhưng không say bí tỉ như em thôi. Em cố tình chơi thua trò đó để được uống thêm cái thứ rượu trái cây ấy còn gì, nhớ chứ?

Người anh thứ nhấn mạnh.

.
.
.

- Jimin là đồ đểu!

Cậu nói, mắt lại lia về phía cái bát chễnh chệ trên bàn mà anh ta đã đổ đầy rượu và dùng nó cho hình phạt ban nãy.

- Em nhớ rồi à?

Yoongi bật cười, thở thào biết rằng cậu nhóc ít nhiều vẫn còn nhớ được mọi chuyện. Yoongi khá lo về cái nồi chất lỏng chứa cồn pha xào bần ấy sẽ khiến Jungkook mất nhận thức.

- Em khát~~~

Cậu cắn môi.

- Đây uống đi!

Yoongi đẩy cốc nước về phía cậu, cố kiềm chế không cho đứa trẻ nhiễu sự này một cái đấm để tỉnh táo hơn và anh thề với lòng rằng từ nay về sau sẽ không cho thằng nhóc Park Jimin kia đụng tay vào cái chuyện pha chế rượu gì nữa... nhìn đi, nó còn nằm lăn lóc ở sopha nói chuyện tào lao sao hỏa với thằng bạn thân nó kìa, tụi bây ôm nhau lên sao hỏa hết đi!!!!!!

- Không... nó là nước mà. Em không uống nước.

Lần này Yoongi không nhịn nữa, anh nghiêng người qua bàn đánh nhẹ vào cánh tay xăm hình của cậu, tức mình đem cốc nước về chổ mình tự uống.

Jungkook nhảy sang chổ khác rồi phá lên cười thích thú "Chả đau gì cả hyung~" Không hề hấn gì, cậu vui vẻ còn lẫn chút tự hào bảo anh. Yoongi đảo mắt, tiếp tục nhấm nháp từng ngụm cùng với một tiếng thở dài.

Jungkook chạm vào môi mình, cảm nhận nó "Cảm giác thật lạ."

- Tệ?

Yoongi hỏi, chống tay lên bàn và tì má vào lòng bàn tay. Miệng vẫn tiếp tục hút nước.

- Không, ngưa ngứa ấy!

Cậu khẽ cười ngước lên nhìn Yoongi.

- Dị ứng chăng?

Yoongi nghi ngờ nhìn cái nồi rượu kia.

- Em có thể uống chút nước của hyung được không?

Đôi mắt bừng sáng lên như thể lần đầu nhìn thấy cốc nước Yoongi đang uống. Yoongi thật sự muốn gào lên, nhưng thay vào đó anh vẫn bình tĩnh đẩy cái cốc về phía cậu. Lúc đầu Jungkook để trượt cái ống hút, rồi tự bật ra tiếng cười nhẹ trước khi nhắm vào một cách chuẩn xác hơn, mắt nhắm nghiền cảm nhận dòng nước mát lạnh chạy qua cuống họng.

Yoongi chưa từng nghĩ việc tiếp nhận thứ chất lỏng không màu không vị ấy lại có thể trông ngon lành như cách Jungkook đang khiến nó trở nên như vậy ngay lúc này đây. Đến khi cậu dừng lại thì cốc nước chỉ còn một ít. Bị cái bĩu môi đáng yêu của Jungkook làm anh phân tâm bật cười, anh với tay qua bàn lần nữa, dùng tay khẽ quệt môi dưới của cậu. Jungkook chớp chớp mắt rồi cười khẽ vang lên.

- Anh đang làm gì thế?

- Gì cơ?

Yoongi ngớ người, lập tức hắng giọng rồi rút tay về. Ừ nhỉ... anh đang làm gì thế này?

- Này hyung, nhìn anh trông đỏ lè à~~

Jungkook nhẹ nhàng thì thầm.

- Ờ. Thì anh đã nói là anh đang say mà.

Yoongi thở dài, di di cái đầu ngón tay trên mặt bàn. Mấy vết rượu bị vây ra trong bữa tiệc trước đó khiến chúng cứ cảm giác dinh dính.

- Nhưng rượu cũng không đến mức đó.

Chàng trai tóc đen xoăn khẽ gật gật đầu như thể vừa tìm ra chân lý, lảo đảo dựa lên bàn, đầu gối tìm kiếm sự cân bằng làm chủ lại bản thân khi cậu cố vươn người chạm tay lên mặt anh.

Yoongi đỏ mặt, nhanh chóng đưa tay ra giữ lấy tay Jungkook.

- Jungkook. Em làm gì vậy?

- Em đang cho anh thấy!

Chàng trai nhỏ tuổi bình tĩnh trả lời, ngón tay đùa nghịch với mái tóc được nhuộm màu mới của anh.

- Sao ạ?

- Thì... em đang ở trên bàn mà... em biết đấy.

Ngón tay cậu trượt theo sóng mũi rồi nhẹ nhàng lướt đến viền môi Yoongi "Uhm.... em biết."

- Jungkook...

Hô hấp của anh trở nên mất kiểm soát.

- Vâng hyung...

- Tốt nhất em nên xuống đi... em khiến anh.. căng thẳng.

Yoongi nói khẽ, đưa tay vịnh lấy cánh tay, ngừng hành động của cậu lại. Jungkook gật đầu nhưng thay vì ngoan ngoãn quay về ngồi lại chổ cũ thì cậu đứng dậy, bước chân lảo đảo lách qua ghế rồi bất giác cười khình khịch. Bước đến chổ ghế ngồi của anh, cậu vòng tay choàng qua người Yoongi và gác cằm lên bả vai anh một cách tự nhiên với cái tư thế đứng còn chưa vững.

- Yoongi hyunggggg~~~

- Ừ! Anh đây. Em nên uống thêm chút nước đi rồi anh sẽ dìu em về phòng.

Yoongi trút ra âm thanh thở dài, nhẹ nhàng kéo tay Jungkook ra khỏi người mình.

- Để làm gì chứ? Em ổn mà.

Cậu lắc đầu. Dụi dụi cái đầu của mình vào cổ anh y như một chú cún lông xù.

- Nhưng ngày mai em sẽ suy nghĩ lại đấy.

- Ngày mai cảm giác ngứa ngái này cũng biến mất cho mà xem.

Jungkook thở hắt ra. Yoongi thì yên lặng không nói gì.

- Còn anh thì sao?

Yoongi chợt cúi mặt xuống không cho đôi mắt đen láy kia nhìn mình. "Ý em là sao?"

- Anh có cảm giác bị ngứa ran không?

Bàn tay Jungkook di chuyển qua vòng eo anh khóa chặt anh lại. Yoongi bối rối, bất giác tránh khỏi sự đụng chạm của cậu.

- Không...

Jungkook bĩu môi, đặt tay lên vai xoay người anh lại đối diện với mình. Cậu dùng cánh tay rắn chắc của mình khóa chặt đầu gối anh lại, tay còn lại chọc chọc vào bầu má phúng phính của anh, rồi cười khúc khích vì biểu cảm ngạc nhiên của Yoongi.

- Cảm giác thật kì lạ.

Bản thân Yoongi cũng không ý thức được hành động của mình: bàn tay anh đặt lên tay cậu đang nắm đầu gối mình, những ngón tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve những kí tự hình xăm ý bắt mắt.

- Ở đây cũng vậy?

Jungkook khẽ gật đầu "Uhmmm... em nghĩ là cả cơ thể luôn đấy."

- Có lẽ anh nên bắt em uống thêm nước nữa.

Yoongi miễn cưỡng nói ra khi tay di chuyển lên cao hơn.

Jungkook cười nhẹ rồi lắc đầu.

- Em không muốn uống thêm đâu, bụng em đã no lắm rồi.

Yoongi gật đầu, bàn tay giơ cao lên luồn qua mái tóc dài xoăn nhẹ mà cậu để mấy tháng nay, những cái vuốt ve khiến cậu nhóc bật ra âm thanh làm nũng. Yoongi bất giác đỏ mặt xoay hướng khác.

- Hyung, anh có nghĩ... anh sẽ vật vờ vào ngày mai bởi vì... vì cơ thể anh quá phiêuuuuuu và nó chẳng thèm làm theo ý muốn của mình nữa không?

Jungkook hỏi, khi khoảng cách gương mặt giữa cậu và anh rất gần.

- Ý em là sao? Anh không hiểu...

Yoongi cố nén tiếng cười của mình.

- Hazz... chẳng được gì cả.

Cậu chống cánh tay nặng nề lên đầu gối anh lấy thế nửa quỳ thẳng lưng.

- Lại gì nữa đây?

- Làm thế này đi anh.

Jungkook cười toe, ngón tay chọt vào má Yoongi. Yoongi nhướng mày khó hiểu nhưng cũng lưỡng lự đưa tay lên chọt vào bên má còn lại của mình như Jungkook.

Cậu nhóc cười phá lên. "Không phải thế... em cơ"

- Àh... ờ

Yoongi ngây ngô, di chuyển ngón tay theo lời Jungkook rồi thầm trầm trồ xương gò mái của thằng bé. Cậu bé cũng bật cười, lưỡi cậu quét một đường quanh môi dưới mình.

- Ngớ ngẩn ghê hyung nhỉ!

Rồi cậu nhìn chằm chằm vào anh và nghiêng người, ánh mắt đang dán chặt lên đôi môi đang hở của anh thứ. Jungkook đã có thể chắc chắn rằng mình đã say khi cứ mãi ngắm nhìn khuôn miệng ấy như thế, đúng thật là vậy rồi. Dù sao nếu Jungkook có ý định làm việc gì đó, thì cậu thật sự sẽ thực hiện vậy nên cậu thu ngón tay lại và ôm lấy má của Yoongi.

- Cái này thật sự ngớ ngẩn đấy Jungkook.

Yoongi cười khẽ, vẫn chưa thấu hết chuyện gì đang xảy ra.

Jungkook cũng không chắc cậu có hiểu chuyện gì đang xảy ra không nữa. Cậu chỉ là muốn thử cái này khá lâu rồi nhưng chưa bao giờ có cơ hội. Nhưng giờ không phải là do tác dụng của rượu sao? Tiếp sức cho cậu can đảm để làm những chuyện ngu ngốc đến điên rồ mà cậu chẳng bao giờ nên thử?

- Hyung à, có lẽ anh nên uống thêm chút rượu trái cây ban nãy đi và cảm giác ngứa ran đó sẽ tự khắc tìm đến anh ngay thôi.

Jungkook gật gù nhìn anh.

- Thôi... em say lắm rồi đấy, nên đi ngủ đi. Anh về phòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro