Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bố ơi kink là gì vậy?"

Jungkook phun cả cà phê ra.
"Không! Không không không. Con đã học từ đó ở đâu vậy?"

Rae nghiêng đầu. "Từ Yoongi?"

"Các tiết học piano của con sẽ bị hủy, anh ta cũng vậy, nói mau có chuyện gì?"

"Khoannnn, đừng hủy lớp học piano của con mà bố!"

Jungkook lắc đầu. "Đã xảy ra chuyện gì? Hoàn cảnh nào khiến anh ta sử dụng từ đó cho con nghe?!"

"Chú nói ở cổ chú có một cái kink?" (Kiểu như hickey)

Jungkook mở miệng định hét lên nhưng đã kịp dừng lại.

"Rae,"
Jungkook thở dài, cảm thấy được chiếu sáng. "Từ đó là "crink" (nhăn nheo). Cổ anh ta có có vết nhăn."

Rae há hốc, "Ồ," nó gật đầu.
"Nó có rất nhiều nghĩa. Con đã tìm trên google và nó hiện ra cái khác.

"Tôi đã thất bại trong việc làm cha," Jungkook nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con bé. "Thất bại trong việc làm cha, làm người giám hộ, làm một-"

"Con người."

Cả hai ngước lên và thấy một mái đầu bạc hà, xỏ lỗ, hình xăm, là người hàng xóm của họ.

"Yoongi!" Rae chạy đến chỗ anh, ôm anh cười khúc khích.

Jungkook tự hỏi ai là người phải lòng Yoongi nhiều hơn. Cậu hay con gái mình.

Yoongi mỉm cười, làm rối mái tóc con bé. "Này bé. Con đã làm gì mà bố con trông thảm hại như vậy và làm thế nào để chú cảm ơn con đây?"

Yoongi đặt bữa sáng mà anh hứa với Rae xuống. Jungkook đã đi đón con bé sau một cuộc phỏng vấn tồi tệ khác.

Con bé nói với Yoongi là nó cố tình thức dậy muộn vì nó biết Jungkook sẽ không ở đó để ăn sáng cùng nó, vậy thì vấn đề là gì?

Ngày hôm sau, Rae và Jungkook làm mọi người ngạc nhiên vì họ thức dậy sớm. Rae ngồi xuống bàn chờ Yoongi.

Jungkook đã chuẩn bị cà phê cho mình, hành động như thể cậu ta không biết tại sao con bé dậy sớm hoặc Yoongi sẽ đến cùng với bữa sáng đã hứa.

"Cái gì đây?" Jungkook giả vờ không biết. Yoongi có thể nhận ra một cách dễ dàng.

"Tôi thấy cậu nghe trộm ngày hôm qua," anh chế nhạo.

Jungkook xìu xuống, giật mình vì Rae "Bố, bố hứa là sẽ không nghe trộm nữa mà!"

"Được rồi, được rồi, bố là một người bố hay lo lắng, được chứ!"

Rae nhìn cậu trong nghi ngờ, bắt đầu bữa ăn sáng của nó mà không di chuyển ánh mắt.

"Càng ngày con bé cư xử càng giống anh," Jungkook theo Yoongi vào bếp. "Tôi có nên lo lắng hay quan tâm không?"

"Chắc vậy," Yoongi mở tủ lạnh, di chuyển quanh bếp một cách dễ dàng.

Jungkook lẩm bẩm. "Đó là lí do khiến tôi lo lắng."

"Tôi nghĩ cậu nên quan tâm," Yoongi chọn. Jungkook đánh vào vai Yoongi, khiến người đàn ông có mái tóc bạc hà nhìn cậu.

"Xin lỗi," cậu xoa xoa cái vai cậu vừa đấm, "Tôi chỉ lo lắng thôi, anh biết đấy. Anh nói crink và con bé đột nhiên hỏi kink là gì. Con bé bắt đầu thức dậy sớm để ăn sáng, con bé bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi bằng một cái lườm."

"Cậu đang lo về việc con bé hiểu được dấu vết đau trên cổ có nghĩa gì, về việc có thói quen tốt vào buổi sáng và tìm hiểu làm thế nào để bảo vệ chính mình?"

Jungkook thở dài, tay vẫn xoa vai Yoongi. "Tôi lo rằng con bé sẽ thân thiết với anh."

Yoongi ngừng đổ nước trái cây, đặt xuống thùng. "Tôi có đi đâu à?"

"Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, tôi không biết. Anh nghĩ rằng tôi luôn muốn trở thành một người cha đơn thân, một người cha đơn thân thất bại đang nuôi một cô bé xinh xắn thậm chí còn chưa bắt đầu đi học vì các trường học ở đây đắt tiền."

Yoongi thở dài, xoay người lại dựa vào quầy bếp. "Cậu đang cố gắng để có một lời khen à?"

Jungkook quay đi, khoanh tay. "Sẽ tuyệt và hữu ích nếu anh cho tôi một cái."

"Cậu không phải là một người cha thất bại," Yoongi mỉm cười. "Cậu vẫn còn chỗ cho nhiều sự thất bại hơn nữa."

"Hãy để gia đình tôi yên," Jungkook đẩy Yoongi, lấy cốc và trở lại bàn ăn. "Nhìn nè Rae, để bố làm nước trái cây cho con!"

Rae cười khúc khích. "Dối trá, bố chưa bao giờ đưa con nước trái cây vào buổi sáng."

Yoongi cười, đứng bên cạnh cả hai. "Mọi thứ tốt chứ?"

"Ngon lắm!" Rae nói, miệng đầy thức ăn. "Có hương vị nhà làm và rất ngon!"

"Nhiều từ vựng hay đó Rae." Yoongi mỉm cười. "Bạn chú nấu nó, anh ta có một nhà hàng và nói sẽ cho con ăn sáng miễn phí bất cứ khi nào con ghé qua. Chỉ cần nói với anh ta là con biết chú."

Rae mắt sáng rỡ lên một lần nữa. "M—miễn phí? Con thích những thứ miễn phí! "

Jungkook tự cho mình một ít trứng, xúc xích và chỉ một miếng thịt xông khói. Cậu nghĩ nhiêu đó thịt là đủ rồi. Yoongi cười khúc khích, lấy cắp miếng thịt xông khói từ dĩa của Jungkook khi người nhỏ nhất đang chuẩn bị giật mất nó.

"Tôi phải đi,"

Jungkook lẩm bẩm từ 'cuối cùng' dưới hơi thở của mình. (ý là muốn đuổi Yoongi đi nhưng không dám nói, đợi anh lên tiếng :v)

"Tôi phải đi sớm."

"Đi đâu vậy?" Cả Rae và Jungkook nói cùng một lúc.

Jungkook nhìn Rae, người đang nhìn cậu một cách bối rối.

Yoongi cười khúc khích, lấy cái túi anh đã bỏ ở trước cửa. "Công việc. Phải lái xe đến Seoul để chụp ảnh. "

"Đám cưới?" Rae hỏi.

"Ừ, người thứ năm. Cô ấy đã khiến tôi chụp tất cả những bức ảnh cưới của cô ấy một cách thật khó chịu nhưng cô ấy trả tiền rất hậu hĩnh," anh điều chỉnh dây đeo túi của mình. "Gặp hai người sau."

Jungkook có một sự thôi thúc. Chân cậu rung lên khi cậu cố kìm chế nó, đây là thói quen của cậu. Cậu nhìn Rae chạy đến Yoongi ôm anh thật chặt khi con bé cảm ơn anh vì bữa sáng, chúc anh một chuyến đi bình an.

Yoongi mỉm cười với nó, gật đầu và quay đi. Jungkook bỏ cuộc sau ba giây, chạy vội ra cửa.

"Yoongi," cậu hét lên, Yoongi chuẩn bị vào trong xe.

Jungkook từ từ bước về phía anh, nhìn xung quanh xem có người hàng xóm nào không. Cậu thở dài, nắm cái cửa xe đang mở, cậu cần phải nắm lấy cái gì đó.

"Cậu muốn gì?" Yoongi cười khúc khích.

"N-nhắn tin cho tôi khi anh đến nơi."

Yoongi cười khúc khích một lần nữa, nụ cười nhỏ trên khuôn mặt anh. "Tại sao tôi phải làm vậy?"

Jungkook đỏ mặt, nhìn xuống đôi chân trần. Cậu hắng giọng. "Con gái tôi-"

"Tạm biệt, Jungkook."

"Chờ đã, chờ đã," Jungkook giữ cửa lại khi Yoongi cố gắng đóng nó. "Nghe tôi nói."

Yoongi thở dài, dựa lưng vào ghế. "Nói lại."

Jungkook biết ý anh là gì. "Rae—"

"Tạm biệt." Anh nắm cánh cửa một lần nữa nhưng Jungkook bước tới, tát vào tay anh.

"Tôi ghét anh," Jungkook thì thầm, "Được rồi, tôi muốn chắc chắn rằng anh bình an."

Yoongi cười khúc khích, đảo mắt. "Khó nói lắm sao?"

"Ừm."

Jungkook cười, bây giờ toàn bộ khuôn mặt cậu đang nóng lên. Yoongi cười mỉm, cố đẩy Jungkook sang một bên.

"Tôi sẽ xem tôi có thể làm gì, tôi phải đi ngay bây giờ, Jeon."

Jungkook bĩu môi, di chuyển sang một bên, đóng cửa lại cho Yoongi. Cậu nhìn vào xe của Yoongi, có một tấm chăn và thiết bị chụp ảnh ở ghế sau.

"Chúc anh", Jungkook nhìn vào ghế phụ. Một cái chăn khác. "có một chuyến đi an toàn. Anh không cần phải nhắn tin cho tôi, tôi-chỉ là thói quen của tôi, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình nữa. "

Yoongi nhìn vào ghế phụ của mình, cười khẽ. "Được rồi, tôi đoán tôi sẽ không thưởng thức thói quen của cậu. Cậu có một đứa trẻ bảy tuổi đang chờ ăn sáng cùng, hãy làm điều đó như một thói quen mới."

Jungkook mỉm cười, "Cảm ơn vì bữa sáng, Min. Con bé rất thích nó."

"Ừm, Gặp cậu sau."

Jungkook vẫy tay khi Yoongi ra đến đường và đi xa khỏi chỗ cậu.

Cậu thở dài, quay vào trong nhà.

Rae đang ngủ trên bàn, đồ ăn chưa được đụng đến. Chắc con bé đã ngủ quên trong khi đợi cậu. Jungkook mỉm cười, nhấc con bé lên và đưa nó về giường.

Jungkook bỏ thức ăn vào hộp, để dành cho lát nữa dùng. Cậu thở dài rồi bắt đầu làm việc.

Cậu không biết cậu sẽ vẽ gì, tất cả những gì cậu biết là cần phải vẽ một thứ gì đó.

——

Jungkook liếc nhìn Rae, chắc chắn rằng con bé vẫn ở đó. Cậu tiếp tục với công việc của mình, liếc nhìn nó một chút.

"Em ở đây sao?" Jungkook nhìn lên và thấy Jimin. "Anh đã không nhìn thấy em ở đây kể từ khi Rae lên bốn."

Jungkook cười khúc khích. "Em có một ngày nghỉ nên em quyết định sử dụng nó."

Jimin mỉm cười, gật đầu. "Con bé thế nào?"

"Con bé," Jungkook thở dài, đặt bút xuống. "Con bé rất tuyệt Jimin à. Con bé không đi học nhưng có một người phụ nữ sống gần bọn em và đã dạy cho con bé rất nhiều, cô ấy đang nghĩ về việc dạy tại nhà. Con bé học tiếng Anh từ một người đàn ông."

Jungkook lắc đầu. "Oh! Và con bé học piano từ anh chàng mặc áo khoác da, con bé gọi thế. Con bé đang cố lấy đi danh hiệu "Golden Maknae" của em, thề. "

"Anh chàng mặc áo khoác da chơi piano" Jimin lẩm bẩm. "Anh ấy có mái tóc bạc hà không?"

"Ừm, có?"

Jimin cười. "Thế giới nhỏ thật ấy, anh đã có một buổi hẹn hò với anh ta! Anh ta trễ một tiếng đồng hồ," anh lắc đầu. "Xấu hổ thật, anh rất thích anh ta nhưng gu của anh là người đúng giờ."

Jungkook rùng mình vì lời đó. "Đợi đã, một tiếng đồng hồ?"

"Ừ. Anh đã chờ bốn mươi phút nhưng không thể ở lại lâu hơn nữa. Anh đi bộ xung quanh để giết thời gian và không thấy anh ta tìm kiếm anh sau một tiếng đồng hồ. "

"Tại sao anh không gọi cho anh ta?"

Jimin nhún vai. "Anh tuyệt vời và hơi khốn một chút?" Jimin cười, nhặt lấy cây bút mà Jungkook đặt xuống. "Anh là một người rất tin tưởng về việc mọi thứ xảy ra đều có lý do. Chắc anh ta đến trễ là một dấu hiệu cho thấy bọn anh không có ý định tiến thêm."

Jungkook nuốt nước bọt, liếc nhìn Rae. "Chắc vậy."

Rae ngước lên từ quyển truyện tranh, mỉm cười và vẫy tay chào Jungkook.

__

Bạn - 4:39 PM
Anh đã trễ một tiếng và không xuất hiện. Tại sao anh nói dối?

Min Yoongi - 5:02 PM
?

Bạn - 5:12 PM
Thế giới nhỏ thật, người mà anh có buổi hẹn hò

 là bạn thân nhất của tôi.

Anh ấy nói anh đã trễ một tiếng và anh thậm chí không đến đó.

Min Yoongi - 5:14 PM
Và?

Vấn đề là gì?

Bạn - 5:16 PM
ANH NÓI DỐI TÔI.

TÔI CẢM THẤY CHẾT TIỆT!

ANH ĐÃ

TRỄ

MỘT TIẾNG

CHO BUỔI HẸN HÒ CỦA ANH !!

Min Yoongi - 5:18 PM
Cậu thực sự biết cách làm hỏng bữa tối của ai đó.

Bạn - 5:20 PM
Một tiếng.
Một tiếng chết tiệt!
60 phút.

Min Yoongi - 5:23 PM
Tôi biết giờ và phút, cảm ơn.

Bạn - 5:26 PM
Tôi xin lỗi.

Min Yoongi - 5:40 PM
Xin lỗi, tôi đã phải lái xe đến chổ hẹn.

Nó ổn, cậu biết đấy.

Không phải là một buổi hẹn quan trọng.

Bạn - 5:45 PM
Anh ấy thực sự thích anh.

Min Yoongi - 5:48 PM
Không phải gu của tôi.

Bạn - 5:50 PM
Anh ấy năng động
Và ngọt ngào, tử tế, hài hước, nhỏ nhắn
Anh ấy là gu của mọi người

Min Yoongi - 5:55 PM
Rồi cậu hẹn hò với cậu ta và để tôi yên.

__


Jungkook nhíu mày khi cậu ăn kem, nhìn cậu trai nhảy lên, rơi xuống hoàn hảo trên màn hình.

"Tại sao em không thể tìm thấy một người nào đó hỗ trợ em được như thế?" Jungkook nói, thậm chí còn cau mày nhiều hơn khi người trượt băng tóc đen chạy đến chổ bạn trai mình.

Jimin cười khúc khích, cố gắng lấy cái hủ kem từ Jungkook. "Em sẽ giết anh đó," Jungkook nắm chặt cái hủ.

"Em đang trống rỗng."

"Em không quan tâm. Không sao."

"Được rồi," Jimin dừng bộ anime lại, hướng sự chú ý của mình đến Jungkook. "Chuyện gì đang làm em phiền lòng?"

"Không có gì," Jungkook nhét một thìa vào miệng, hờn dỗi.

Jimin mỉm cười, đưa tay lên đầu gối của Jungkook. "Kookie, em là bạn thân của anh. Có chuyện gì vậy?"

"Em cần để nó lắng xuống", cậu trả lời.

"Coi ai đang nói kìa, tìm được người giữ trẻ tốt cho Rae và anh dám chắc em sẽ giải quyết được."

__

"Bữa tối ở trong tủ lạnh," Jungkook chỉ vào bếp.

Người trẻ gật đầu. "Tôi sẽ tính phí thêm nếu cậu trễ 1 tiếng."

Jungkook mỉm cười, mọi người đều giống Yoongi à?

Rae kéo mạnh áo của cậu, cậu cúi xuống. Con bé thì thầm, "Con biết bố đúng khi tìm người trẻ nhưng tại sao lại là cô ấy?"

"Yoongi ra khỏi thị trấn rồi," Jungkook thì thầm. "Đừng làm phiền cô ấy và cô ấy sẽ không làm phiền con."

Rae thở dài, giơ tay ra. "Ít nhất phải để lại cho con điện thoại của bố chứ, con sẽ chết vì chán mất."

Jungkook thở dài, để tay vào túi và tìm rồi đưa nó cho con bé. "Nếu con vào các tập tin cá nhân của bố, bố sẽ hủy những bài học piano và tiếng Anh của con."

Rae thở gấp. "Sao bố nỡ!" Con bé chế giễu, bỏ đi. "Con hy vọng ai đó nói với bố là bố bốc mùi!!"

Jungkook mỉm cười, cảm ơn cô gái, người đã vẫy tay chào cậu. Cuối cùng cũng rời khỏi và vào xe của Jimin.

"Sẵn sàng chưa?"

Anh cảm thấy tim mình bắt đầu tăng tốc. "Không, đã lâu rồi. Sẽ ra sao nếu em không thể để nó lắng xuống được? "

Jimin cười. "Em sẽ làm được miễn là em để Rae ra khỏi đầu trong những cuộc trò chuyện lúc đấy."

__

"Đây là con gái em trong giờ học tiếng Anh của con bé," Jungkook cho anh xem tấm hình trong ví.

Chàng trai mỉm cười. "Rất dễ thương, con bé có đôi mắt của em."

"Cảm ơn, em mừng vì con bé không có cái mũi giống em"

Anh chàng lắc đầu, cười khúc khích. "Đừng ngớ ngẩn, mũi của em vẫn ổn." Anh gõ vào mũi Jungkook làm cậu cười khúc khích.



"Jungkook," Jimin nắm lấy cánh tay của Jungkook. "Khi anh nói tán tỉnh với ai đó, không có nghĩa người đó là bạn trai của chủ club."

"Bạn trai!?" Jungkook nấc cục, nhìn lại anh chàng.

Người pha chế dựa vào anh chàng mà Jimin đang nói, cả hai người họ hôn nhau trước khi người pha chế bắt gặp ánh mắt của Jungkook và lườm cậu.

"Em sợ," Jungkook hét lên.

Jimin mỉm cười, lắc đầu. "Lên sàn nhảy nào."

Jungkook để cho Jimin lôi cậu lên sàn, Jimin kéo Jungkook lại gần, họ giẫm lên nhau.

"Khiến nó trở nên nóng bỏng cho ai đó xem đi," Jimin quay đầu lại, làm cho Jungkook cười khúc khích khi thấy khuôn mặt anh phóng đại.

"Đừng làm Kookie dễ thương nữa," Jimin thì thầm vào tai cậu, khiến Jungkook đóng băng khi cậu cảm thấy Jimin xoay người.

"Ở đây em không phải là một người bố, ở đây em đang tìm kiếm một cuộc thác loạn."

Jungkook nắm lấy hông của Jimin, nhắm mắt lại khi cậu cố gắng bước vào nhịp. Chẳng mấy chốc rượu thấm vào khiến cậu từ từ buông bỏ mọi thứ mà cậu đang kìm chế.

"Khốn kiếp," Jimin rên rỉ, ngả đầu mình lên vai Jungkook khi anh cảm nhận được hông của người nhỏ hơn di chuyển trước hông của mình

"Nhiều hơn nữa."

Jungkook để tay đi xuống cơ thể Jimin, chỉ chạm khẽ vào anh nhưng đủ để khiến cho người trẻ điên loạn.

"Kookie," Jimin rên rỉ vào tai cậu. "Holy shit, anh ta ở đây."

"Ai?"

"Yoongi."

Jungkook mở mắt ra, nhìn xung quanh club mờ ảo.

"Anh ta thực sự đến đây," Jimin cười, nghe có vẻ khó thở. "Tiếp tục đi, bọn mình có thể khiến anh ta ghen tị."

Cậu vẫn không thể tìm thấy anh. "Em cần một thứ đồ uống khác," Jungkook tách mình ra khỏi Jimin và đi vào nhà vệ sinh.

Jungkook hất một ít nước lên mặt, thở dài.

"Chết tiệt"

Cậu quay lại và ra khỏi nhà vệ sinh lần nữa. Jungkook đi đến quầy bar, đảm bảo rằng người pha chế không phải là cái người trước đó.

"Ah, là cậu!"

Jungkook nhăn mặt, xoay người chậm rãi. Người tốt bụng đứng trước mặt mỉm cười với cậu.

"Chắc cậu đang lo về bạn trai của tôi," anh chàng cười khúc khích. "Đừng lo, anh ấy sẽ không làm tổn thương cậu."

"Ừm," Jungkook gật đầu. "Tôi chỉ muốn uống thôi."

Anh chàng gật đầu, đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu và đi quanh quầy bar. "Cụ thể xem?"

"Một cái gì đó sẽ làm cho tôi quên rằng tôi kích thích người bạn thân của mình để cho anh chàng tôi thích có thể nhìn thấy."

Anh cười, gật đầu. "Tôi biết đồ uống đó."

Jungkook thở dài, xoa xoa thái dương. "Tôi nên ở nhà."

"Cậu ta có thích anh ấy không?"

Jungkook nhún vai, cảm ơn anh vì đồ uống. "Họ đồng ý có một buổi hẹn hò nhưng - tôi không biết."

"Ồ," anh chàng thở dài, nghiêng người về phía trước và dựa đôi gò má vào khớp bàn tay mình. "Tôi xin lỗi."

"Ổn thôi," cậu nhấp một ngụm đồ uống, nhăn mặt vì vị của nó.

"Cuộc sống mà, tôi đoán vậy."

Anh cười. "Tên cậu là gì?"

Jungkook cười khúc khích, chưa nghe ai gọi tên mình trong một lúc rồi.

"Jungkook."

"Jungkook, mọi người đi vào cuộc sống của chúng ta vì một lý do. Có lẽ anh chàng này có ý định dạy cậu điều gì đó, hoặc anh ta muốn cho cậu thấy rằng cậu có thể yêu ai đó ngoài con gái mình."

Jungkook lẩm bẩm. "Cảm ơn anh."

"Tên tôi là Seokjin, tôi thực sự mến cậu. Mặc dù cậu là một người cha đơn thân nhưng cậu đã làm việc chăm chỉ để nuôi dạy con bé."

"Tôi đã nói gì khác cho anh biết à?"

Seokjin cười. "Chuyện về cuộc sống của cậu, Jungkook. Nó rất tuyệt và khiến tôi mến cậu. "

Jungkook mỉm cười. "Cảm ơn anh."

"Tôi muốn nấu cho con gái cậu ăn, liệu có được không?"

"Tất nhiên, sau khi tôi biết về anh và—"

"Ah, sự bảo vệ của cha mẹ, tôi hiểu rồi." Seokjin cười, "đồ uống thế nào?"

Jungkook cười khúc khích. "Thấm dần."

"Cho em ly như bình thường," người nào đó nói. Seokjin cười, nháy mắt với Jungkook trước khi quay đi.

"Một đêm vất vả sao?" Seokjin vừa hỏi vừa làm đồ uống. "Em hầu như không uống."

"Em kiệt sức, cố gắng khiến cậu chàng này chú ý đến em, nhưng đôi mắt của cậu ta cứ dán mắt vào cái đầu xanh bạc hà đó. Chẳng hề tuyệt khi người nào đó không để tâm đến mình."

Seokjin đưa cho anh ấy đồ uống. "Chắc là thế, làm cho em muốn chứng minh với họ rằng em đáng được chú ý."

Anh chàng này, Jungkook nhìn anh ta, trông giống như người mẫu. Quá đẹp để ở trong một tầng lớp trung lưu như thế này.

"Thật ngốc nghếch, em là một người mẫu chết dẫm."

"Hừm cậu ấy có phải gu của em không?" Seokjin chỉ vào Jungkook. "Rất đáng yêu."

Người mẫu nhìn Jungkook, mắt di xuống cơ thể Jungkook. "Cậu ấy có thân hình đẹp," đôi mắt săn mồi của anh dịu lại. "Nhưng em thích người nhỏ hơn."

Jungkook thở ra, cậu không biết mình đang kiềm nén. "Anh tuyệt thật."

Người mẫu mỉm cười, một nụ cười dễ thương. "Em thích cậu ta. Tôi là Kim Taehyung," anh đưa tay ra.

"Jeon Jungkook," Jungkook lắc đầu. "Con gái tôi yêu anh."

Taehyung mỉm cười. "Con gái?"

"Chín tuổi, là trung tâm trong thế giới của tôi."

Seokjin cười khúc khích. "Cậu ấy có một bức ảnh trong ví."

Taehyung mắt sáng rỡ. "Cho tôi xem!"

Jungkook dành phần còn lại của buổi đêm để nói chuyện với Seokjin và Taehyung, quên đi mọi thứ.

Có lẽ cậu cần một đêm ở ngoài thay vì một đêm như mọi ngày.

__

Jungkook giúp Seokjin dọn dẹp, lau quầy bằng thuốc tẩy.

"99% vết dơ sẽ biến mất khỏi bề mặt này," Taehyung nói trong khi lau sạch quầy.

"Em chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thấy nơi này vắng vẻ," Jungkook nhìn quanh. "Nó rất đông."

Seokjin trở lại với túi đồ ăn. "Vì hai em đã giúp anh thu dọn nên anh mua đồ ăn về rồi đây."

"Jaehwan đâu? ạ Không phải câu lạc bộ này của hai người sao?" Taehyung hỏi.

"Anh ta," Seokjin thở dài. "Anh không biết."

Taehyung gặp ánh mắt của Jungkook. "Hai người ổn chứ?"

Jungkook đi với Taehyung và họ ngồi xuống cùng Seokjin.

"Anh ấy ghen, như em đã thấy Jungkook, rồi tức giận với anh. Bọn anh hôn nhau và anh ấy nói anh ấy yêu anh nhưng sau đó lại biến mất. Anh không hiểu."

Taehyung nắm lấy tay Seokjin. "Nói chuyện với anh ấy đi, anh luôn bảo em nói chuyện với ai đó nếu có điều gì xảy ra."

"Anh sợ anh ấy sẽ kết thúc mọi thứ bởi vì anh quá tò mò hoặc không an toàn."

Jungkook nắm lấy tay Seokjin. "Anh không nên ở bên người khiến anh cảm thấy như vậy. Hãy tin em đi, emtôi có đứa con với một người và cô ta đã bỏ rơi em. "

"Anh là một chàng trai tuyệt vời, Seokjin, anh xứng đáng được bên cạnh một người làm cho anh cảm thấy như anh có cả thế giới chứ không phải là cả thế giới đang chống lại anh."

"Liệu có thể không? Anh có nên quay lại không? "

Jungkook ngẩng lên, thốt ra một tràng cười trước khi thấy Yoongi cầm thùng rượu.

Seokjin cười khúc khích, dụi mắt. "Em có thể đặt cái thùng lên quầy, Yoongs."

Taehyung dựa vào Jungkook. "Đó là anh chàng tóc bạc hà đang tán tỉnh Mông Xinh."

Jungkook nhìn Yoongi đặt cái thùng lên quầy, chiếc áo sơ mi của anh nâng lên khi anh từ từ sắp xếp các chai lọ.

"Mọi thứ ổn chứ?" Yoongi hỏi, "Anh đã khóc."

"Anh không khóc," Seokjin cười khúc khích. "Ổn rồi."

Yoongi từ từ tiến về phía họ, tay lướt trên đầu Seokjin. "Anh đã khóc," anh nhìn Jungkook. "Chuyện gì vậy?"

Jungkook nhìn vào bàn tay Yoongi đan vào trong tóc của Seokjin. Không thể cứu vãn vết kim đâm trong ngực mình.

"Bạn trai anh ấy lại trở thành một tên khốn," Taehyung nhìn Yoongi. "Anh là ai?"

"Bạn trai cũ của anh ấy," Yoongi quay mặt khỏi Jungkook để nhìn Seokjin. "Anh nên về nhà, không được làm việc của người khác."

Seokjin gật đầu. "Em nên ngừng gọi mình là bạn trai cũ của anh, em là bạn anh."

Yoongi nhún vai. "Trả lời tất cả các câu hỏi ngoài việc đi về."

"Em cần phải đi," Jungkook đứng dậy, cái ghế tạo ra một tiếng động lớn. "Đã lố hai tiếng đồng hồ em hứa với người trông trẻ."

Seokjin thở hổn hển. "Ôi trời, em không nên ở lại và giúp anh."

"Không, em ổn mà." Jungkook mỉm cười với Seokjin. "Hãy nghĩ về những gì chúng ta đã nói với nhau. Anh là một chàng trai tuyệt vời. "

"Yoongi, em lái xe đưa cậu ấy về nhà được không? Cậu ấy bị trễ là lỗi do anh."

Yoongi do dự.

"A-anh ấy không cần phải làm thế," Jungkook liếc nhìn Yoongi.

"Thôi, Jeon," Yoongi nắm lấy tay cậu. "Nhà chúng ta cách nhau năm phút."

Yoongi đẩy cậu ra cửa sau khi cậu nói lời tạm biệt với Taehyung. Jungkook rút tay ra khỏi cái nắm của anh.

"Tôi có thể đi tàu điện ngầm."

Yoongi nhìn vào khoảng không. "Tốt thôi,"

Jungkook gật đầu, làm theo ý của mình.

"Nhưng tôi sẽ không chăm sóc Rae nếu cậu bị đâm."

Jungkook dừng bước, nhìn Yoongi, người đang dựa vào cửa ở ghế phụ, mỉm cười.

"Tôi ghét anh," cậu thì thầm, đi vòng quanh. "Cho tôi vào."

"Bây giờ muốn vào rồi à?" 

Jungkook đảo mắt. Yoongi cười khúc khích, di chuyển người.

"Vậy thì đi thôi."

__

"Yoongi!"

Jungkook đưa tiền cho cô gái trông trẻ, cảm ơn cô khi cô rời đi. Cậu ra khóa cửa, quay lại và thấy Yoongi đưa cho Rae một cái áo.

"Nó đẹp quá," Rae thở hổn hển, ngón tay chạy qua những hạt long lanh. "Và lấp lánh!"

Jungkook khẽ cười, nhìn Rae mỉm cười với Yoongi khi mái tóc bạc hà kể cho con bé nghe đám cưới là như thế nào.

"Con muốn chú trở thành nhiếp ảnh gia trong đám cưới của con," nó mỉm cười. "Và tại đám cưới của bố con nữa."

"Cho bố ra khỏi đó, bố sẽ không trả tiền cho anh ta trừ khi anh ta trông con," Jungkook vào bếp lấy chai nước từ tủ lạnh.

"Con bé như tỏa ra ánh sáng," Yoongi nói, giật chai nước từ Jungkook và uống hết. "Cậu nên nghỉ ngơi, đã khá mệt rồi."

Jungkook gật đầu, đi về phía cửa nhưng rồi quay lại. "Anh đã từng hẹn hò với Seokjin."

Yoongi cười khúc khích. "Ừ."

"Tại sao anh chia tay?"

"Anh ấy quá đẹp," Yoongi dựa lưng vào quầy. "Tôi sẽ làm hỏng anh ấy."

Jungkook gật đầu. "Jimin?"

"Không phải gu của tôi."

"Nhưng anh đến khi anh ấy gọi cho anh mà?"

Yoongi nhún vai. "Cậu ta nhắn tin chứ không có gọi."

Jungkook gật đầu, nhíu lông mày. "Nhưng anh vẫn đến?"

"Jeon, cứ hỏi tôi những gì cậu đang muốn."

"Anh vẫn thích Seokjin?"

Yoongi quay mặt khỏi Jungkook, khiến ngực cậu cảm thấy nặng nề.

"Tôi ghét nhìn thấy anh ấy bị thương nhưng tôi không thích anh ấy, không."

Jungkook gật đầu. "C-chúc ngủ ngon." Cậu xoay người, cảm thấy một cái gì đó trong ngực mình. Nó đau nhưng dễ chịu.

"Jeon,"

Jungkook nhìn Yoongi.

"Ừ?"

Yoongi bước đến chỗ cậu, tìm trong túi và lấy ra một cái móc khóa. "Đây."

Jungkook nhìn xuống. Đó là một trái tim bằng kính với từ '서울'
(Seoul) bên trong.

"Anh mua cho tôi quà lưu niệm?"

"Họ đưa nó cho tôi sau khi tôi mua hai món đồ," Yoongi nhún vai.

"Đẹp quá," Jungkook mỉm cười. "Chưa có ai từng mua cho tôi quà lưu niệm, cảm ơn anh."

Yoongi cười khúc khích, "Nó rẻ."

"Đẹp lắm," Jungkook nhíu mày.

"Cậu là đồ ngốc," Yoongi lắc đầu. "Ngủ đi, muộn rồi."

Jungkook rời mắt khỏi trái tim bằng kính, nhìn Yoongi, nhìn vào phòng ngủ của mình. "Phải, ừm, tôi sẽ đưa anh ra ngoài."

Họ từ từ đi đến cửa, Jungkook mở cửa cho Yoongi. "Cảm ơn vì món quà của anh."

Yoongi nhún vai. "Chúc ngủ ngon."

Jungkook tựa đầu vào cửa nhìn Yoongi lái xe đi. Cậu thở dài.

Cậu nhìn vào cái móc khóa, tự cười với chính mình.

"Bố?" Rae ngáp. "Con không ngủ được."

Jungkook nhún vai, đóng cửa và khóa lại. "Giờ thì em bé đi ngủ nào," Jungkook nhấc nó lên, mỉm cười.

"Yoongi mua cái đó cho bố đúng không?" Rae lấy cái móc khóa. "Chú ấy nói ở đó rất đắt đỏ, họ đã cho chú cái áo sơ mi miễn phí, một trong những thứ chú đã cho con."

Chân của Jungkook phát ra tiếng động, khiến Rae ré lên.

"Bố!"

"Xin lỗi," Jungkook cố gắng kìm nén nụ cười của cậu hơn là sự dẫm đạp ngu ngốc của cậu. "Xin lỗi con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro