4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Jungkook chăm chú nhìn vào màn hình máy tính đang chiếu đoạn phim mà cậu thấy nó đang hot dạo gần đây, ánh sáng lập lòe từ máy tính hắt lên khuôn mặt vốn đã nét ngây thơ nay càng ấm áp hơn. Bỗng một cánh tay trắng nõn mang chút cơ thịt gõ nhẹ xuống mặt bàn, cậu hơi ngửa cổ lên nhìn anh, ngón tay nhanh chóng tháo một bên tai nghe ra:

"Yoongi, sao vậy?"

"Không, em muốn đi ngủ chưa?"

"Hyung cần dùng máy tính sao?"

"Không mà, đi ngủ thôi Jungkook, dạo này em gầy quá." Ngón tay anh khẽ vuốt trên gương mặt góc cạnh của cậu, góc cằm không biết từ lúc nào đã xuất hiện lợn cợn vài cọng râu nhỏ. Jungkook khẽ cười, bấm dừng bộ phim rồi tắt máy, bước theo lưng anh. Hôm nay anh mặc mộ bộ pijama xanh đen, mỗi phần da thịt lộ ra đều như phát sáng lập loè, dụ dỗ dục vọng tận sâu dưới đáy lòng cậu. Đập vào mắt Jungkook là cẳng chân trắng trẻo lộ ra sau ống quần đen, mắt cá chân hơi ửng đỏ, hiệu quả thị giác như được nâng lên cực độ . Cậu khẽ dời đi ánh mắt, hai bên vành tai vương một màu hồng khó thấy. "Hình như anh ấy vừa tắm, tự nhiên có chút nóng quá..."

Cậu chỉ mải suy nghĩ mà không hay biết có một đôi mắt mang theo sự để ý xen chút lo sợ nãy giờ luôn liếc lại quan sát mình. Cả một quãng đường đi, cả hai người đều giữ cho mình sự im lặng, linh cảm có chuyện gì đó sắp diễn ra. Vừa bước chân vào cửa phòng, Yoongi đã ép cậu vào tường, vội vã mà hôn lên. Đôi tay vươn ra ôm lấy cổ cậu kéo xuống, Jungkook cũng tiếp đón thật nồng nhiệt, chỉ một lúc sau đã đổi khách thành chủ, từng bước từng bước chiếm lấy hơi thở nhàn nhạt mùi trà. Vòng tay đỡ lấy người đang thở dốc mà tay vẫn ôm chặt lấy cổ mình, Jungkook khàn giọng:

"Hyung à... này là sao đây?"

Yoongi thở dốc vài hơi, ngập ngừng vài câu rồi dứt khoát chôn mặt trong lồng ngực cậu, lí nhí:

"Kookie, làm với anh đi? Mấy cái người yêu hay làm với nhau ý?"

"Hyung, anh... chắc chứ?" Jungkook hồi hộp khẽ hỏi, không phải cậu chưa từng nghĩ tới, ý nghĩ này từ khi anh với cậu chính thức thổ lộ, tiếp những ngày sau đó, những ý nghĩ này ngày càng xuất hiện nhiều và táo bạo hơn. Mỗi lần khi thấy anh vừa tắm xong, vành tai, chóp mũi, khuỷu tay... đều đỏ ửng là ý nghĩ đó cứ quanh quẩn mãi không thôi làm cậu rất bất lực, bực bội.

"Ưm, chắc mà..." Như còn sợ chưa đủ, anh nhỏ giọng hơn nữa:

"Anh chuẩn bị xong cả rồi..."

Jungkook khẽ siết tay, vòng tay ôm chặt lấy vòng eo của người trong lòng. Vừa ôm vừa bế đưa anh về chiếc giường lớn. Khẽ cúi người hôn lên môi anh, đôi môi ướt nước còn chưa kịp khô lại đón thêm một trận dày vò đến đỏ au mới. Những cái hôn dần hạ xuống sâu hơn hòa cùng với vài tiếng thở dốc ngắt quãng của người bên dưới. Tóc mai kề tóc mai, những giọt mồ hôi dần tuôn ra, ướt đẫm hai tấm lưng. Rèm cửa sổ khẽ lay động mang theo làn gió hè oi nóng.

-

Yoongi khẽ xoa xoa hông, ai oán nhìn người đang cắm cúi dọn dẹp đống tàn cục sau một trận phá thân xử nam của bạn trai trẻ. Lúc mà tổng thể căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ thì đã gần ba giờ sáng . Yoongi đã ôm chiếc gối ngủ vào ngực, ngủ gật trên sofa góc phòng từ bao giờ. Jungkook khẽ tiến lại gần, một tay ôm sau vai, tay còn lại đỡ lấy đầu gối anh, bế người lên giường. Hai tay Yoongi quen thuộc đưa tay muốn nắm lấy vạt áo cậu, nhưng chỉ đụng được đến làn da căng bóng, hơi ngập ngừng mà dừng lại, rồi chuyển hướng qua bờ vai săn chắc, ôm chặt lấy. Đặt anh lên giường, nhẹ tay chỉnh lại gối, vuốt vuốt vài lọn tóc buông xuống trán anh, chất vấn:

"Hyung, rốt cuộc thì sao vậy? Anh có lí do mà đúng không?"

Yoongi sau một hồi giả bộ cũng sắp buồn ngủ cả rồi, nghe tới câu này chợt giật mình, anh đã cố gắng diễn cho tự nhiên một chút nhưng cậu vẫn dễ dàng đoán được. Dụi mặt xuống lớp gối mềm, nhỏ giọng:

"Lễ Chuseok năm nay mình về nhà nhé, nhà em..."

Jungkook ngạc nhiên, hơn sự vui mừng thì cậu lại có chút lo lắng hơn. Từ lúc hai người chính thức ở bên nhau đến nay cũng ba, bốn tháng rồi, dường như anh biết rằng sự việc trước kia của anh và Jungkook đã để lại trong mắt ba mẹ cậu những ấn tượng không mấy tốt đẹp về anh. Nên mỗi lần cậu về nhà, anh chỉ cùng cậu chọn quà cho ba mẹ sau đó lại vì không muốn cậu khó xử mà viện đại một lí do bận bịu nào đó. Cậu cũng vì vậy mà chẳng có cách nào nói được với anh. Chợt nhớ ra gì đó, Jungkook vội tìm chiếc điện thoại đã bị mình vứt lăn lóc vào xó xỉnh nào đó từ sáng tới giờ. Trong máy có vài cuộc gọi nhỡ của Jin và Namjoon nhưng thứ khiến cậu bối rối hơn cả là dòng tin nhắn của mẹ từ hơn tám giờ sáng nay.

[Mẹ yêu]

Kookie à, không phải con đồng ý xem mắt thử vài cô gái sao?

Cuối tuần này ở tiệm bánh của Jin con nhé.

Con bé ngoan lắm, kém con 2 tuổi thôi.

Jungkook, trả lời mẹ đi.

Lúc đó vì muốn mẹ yên tâm hơn cùng với muốn rời xa Yoongi nên cậu đã đồng ý lời đề nghị của mẹ. Dù hiện tại hai người đã về bên nhau, nhưng cậu vẫn chẳng có dịp nào để nói với cha mẹ. Jungkook bước nhanh chân về phòng, Yoongi đang cuộn mình trong chăn chẳng biết trong đầu đã nghĩ ra bao nhiêu cái kịch bản rồi. Thấy cậu bước lại gần anh ngồi dậy, bờ vai trũng xuống, khẽ cúi đầu.

"Anh thật sự không phải cố ý muốn xem tin nhắn của em đâu, lúc đó điện thoại anh hết pin, nên mượn em một chút không ngờ mẹ lại nhắn tới..."

Jungkook thở dài, vươn tay vuốt xuống những sợi tóc rối tung của anh lộ ra cái trán trơn mịn. Cúi người hạ xuống một nụ hôn nhẹ. Bàn tay rộng lớn vỗ về tấm lưng trần của anh:

"Hyung đừng lo, ngủ đi. Sắp sáng rồi, mọi chuyện cứ để em lo."

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả, lấy đâu ra lắm cái nhưng như vậy, ngủ đi nào để em lo."

Yoongi choàng tay ôm lấy cổ cậu, dụi nhẹ mái đầu vào hõm vai người kia. "Uhm, đi ngủ, ôm anh ngủ."

Jungkook thuận đường mà hôn lên mái tóc anh, cười cười vài tiếng rồi ôm thật chặt người vào lòng.
Điều hòa tỏa ra mát lạnh, hai người trên giường ôm chặt lấy nhau, chìm sâu vào trong giấc mộng đẹp.

-

"Mẹ à, con có chuyện muốn nói một chút với mẹ."

Đầu dây bên kia ngập ngừng đôi chút, rồi lại thở dài một tiếng, dịu giọng:

"Sao vậy con? Chuyện về Yoongi đúng không con?"

"Dae..."

"Con với Yoongi hyung đang bên nhau rồi... xin lỗi mẹ."

"Mẹ biết mà, sao con lại xin lỗi mẹ nhỉ? Chỉ cần con hạnh phúc thì bố mẹ đều vui cả."

Jungkook đứng im đó, trên tay vẫn là cuộc điện thoại đang dang dở. Trái tim tê rần, chợt nhận ra rằng cho dù trước kia hay bây giờ, cả bố và mẹ đều vô cùng để ý cảm nhận của cậu, trong chuyện tình cảm của mình và anh, mẹ chưa hề buông ra một câu cấm cản, bà chỉ âm thầm quan sát hai người, đến khi nhận ra rằng cậu thật sự yếu đuối và cần những lời an ủi, bà mới hỏi rằng "Con hạnh phúc chứ?" chỉ cần con hạnh phúc thì bố mẹ sẽ luôn hạnh phúc, nếu không thì về đây, về với mái ấm nhỏ mà con gắn bó từ thuở lọt lòng, vẫn luôn có hai người luôn mở rộng vòng tay bao bọc lấy con như ngày còn thơ ấu.

"Hiện tại con hạnh phúc lắm ạ! Anh ấy quan tâm đến con rất nhiều. Con không muốn đi xem mắt nữa, được chứ mẹ?"

"Được thôi, con vui là mẹ ổn rồi."

"À, còn cuối tuần con đưa hyung ấy về được không? Anh ấy nói muốn về nhà mình."

"Thật sao? Tất nhiên là được rồi con yêu!"

Cậu còn muốn nói thêm đôi chút nhưng nhìn đồng hồ cũng sáu rưỡi sáng rồi, họ đã nói chuyện được gần nửa tiếng, đành dặn dò hai người ăn uống nghỉ ngơi cẩn thận rồi cúp máy. Ngước mặt lên nhìn bầu trời mới hửng sáng oi bức khó chịu, âm thầm thở dài rồi quay bước vào phòng.

"Anh ơi! dậy thôi nào, nay không phải đến công ty, anh muốn ra ngoài chơi chút không?"

"Uhmmm..." Tuy đáp là vậy nhưng đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền, dụi mặt vào gối ngủ tiếp. Jungkook thở dài bất lực, tại sao lớn rồi mà vẫn dính giường như vậy chứ? Cúi đầu xuống sát mặt anh, người lúc trước còn đang buồn ngủ lim dim giờ tỉnh sạch, đưa tay đẩy cậu ra. Anh ngồi dậy, vuốt vuốt cái đầu như chiếc tổ chim nhỏ, khẽ cau mày:

"Anh nói rồi cơ mà, sáng dậy chưa đánh răng, không được hôn!"

"Nhưng em đánh răng rồi mà..." Jungkook ngơ ngác.

"Nhà này mình em có răng thôi hả, biết sáng dậy chưa đánh răng có nhiều vi khuẩn lắm không? Hôi muốn chết, đến anh còn chẳng chịu nổi mình mà..."

"Nhưng em chịu mà..." cậu người yêu nhỏ tủi hờn.

"Aishhh cái tên nhóc này, tránh ra chút, anh đi đánh răng!!!"

Jungkook cười đắc ý nhìn người bị mình chọc đến xù lông đang hùng hổ bước vào nhà tắm.

-

"Hyung, em muốn đi siêu thị mua đồ về nấu cơm, nay Jimin nói muốn đòi lại bữa cơm làm sinh nhật bù, hôm sinh nhật anh ấy chúng ta không đến."

"Sao?!!! Cái thằng nhóc đó, qua mấy tháng rồi mà còn đòi nữa."

"Anh cần mua gì không? Em mua cho."

Yoongi nhìn màn hình máy tính còn đang hiện lên kết quả của câu khóa "hoạt động thú vị của cặp đôi" mà ở ngay phần đầu tiên lại là mấy chữ "nấu cơm cùng nhau" được tô đậm nét. Hơi trầm ngâm rồi nói lớn:

"Kookie, chờ anh chút! Anh thay đồ rồi đi cùng em."

Yoongi mặc một chiếc áo ngắn tay với quần short ngắn. Jungkook khẽ thở dài bất lực, lặng lẽ đi vào phòng lấy ra một chiếc áo dài tay và mũ lưỡi trai.

"Anh tính thành mèo phơi nắng hay gì?"

"Siêu thị cách nhà có mấy bước chân, bọc làm gì như cái bánh hấp vậy?" Yoongi ầm bầm mấy câu nhưng cũng thành thực mặc áo vào.

Nửa giờ sau, hai người chết đứng trước cạnh chật ních đâu đâu cũng là người ở siêu thị.

"Hình như bây giờ sắp đến giờ làm bữa trưa, nay ngày nghỉ đông quá, nhanh lên chút không sẽ hết đồ mất."

Jungkook một tay xách giỏ một tay cầm chặc tay anh, nhanh chân chạy hòa vào dòng người chật chội. Chừng nửa tiếng sau, Yoongi mới chợt nhận thấy Jungkook mất kiểm soát về việc mua đồ rồi, thấy cái nào gần tay mình nhất cậu sẽ lấy. Sau gần chục lần vừa đổi lại vừa giảng cho em cách chọn đồ thì Yoongi chính thức bất lực. Đi với anh tự nhiên em khờ ra.

"Muốn đãi người ta một bữa trọn vẹn phải thật tâm chứ nhóc con"

Anh tiến lên trước, nắm lấy bàn tay cậu đi tiếp và mắt vẫn dán vào màn hình ghi chú trên điện thoại xem còn gì phải mua không. Jungkook cảm giác nóng ẩm làm cậu khẽ giật mình, nói với người kế bên:

"Hyung ơi, khoan đã!"

Cậu lấy khăn giấy trong túi áo mình ra lau tay cho anh, cả dây cột tóc cũng trong đó, cũng cột gọn tóc lên cho anh. Yoongi cong mắt cười, vẫn là cậu nhớ nhất. Đợi cậu buộc gọn tóc cho mình xong, anh khoác lấy tay cậu:

"Vẫn là em quan tâm anh nhất."

Jungkook khẽ cười, chọn nốt chút đậu hũ rồi cùng anh đi tính tiền. Gần nửa tiếng sau, hai người mới một lần nữa có mặt ở nhà. Nhìn cánh cửa vốn không đóng nay lại đóng chặt lại, hai người thấy có chút không lành. Và đúng vậy, khi vừa mở cửa ra, một luồng hơi lạnh ập đến làm Jungkook khẽ rùng mình. Cậu nhớ là khi ra ngoài mình đã tắt máy lạnh rồi và cũng đâu chỉnh nhiệt độ thấp đến vậy. Hai vật thể lạ đang mỗi người một góc trên ghế sofa kêu gào ầm ĩ.

" Đánh, đánh nhanh lên Jimin, nó đó!!!"

"Aishhh từ từ, tớ đang bên này"

Mí mắt Yoongi giật giật vài cái, gương mặt xám xịt tiếng tới nhấc hai ôn thần kia lên, âm thầm nghĩ lên tống cổ ra đường hay cuốn chiếu thả sông. Sau một hồi bị giáo huấn và thu lại chìa khóa phụ thì hai người nọ cũng ý thức được chút đạo đức loài người. Loăng quăng vào bếp phụ giúp với hai vợ chồng son chủ nhà, căn bếp tràn ngập bong bóng tình yêu hường phấn trong tưởng tượng của Yoongi bỗng tan biến sạch từ khi lỡ cho hai con đuông dừa kia tiến vào, khung cảnh chẳng khác gì cái nhà trẻ + bar bay lắc với một loạt tiếng nhạc pop, nhạc remix, rap,... Và bây giờ ra thêm một con đuông dừa nữa nhập hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro