Đoản Văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Điểm số!"

"1, 2, 3, 4, 5" tiết tấu lúc này đột nhiên bị ngừng lại cắt ngang.

"Số mười phát ngốc cái gì! Bước ra khỏi hàng!" Huấn luyện viên vẻ mặt nghiêm túc đứng trước mặt bạn học ban nãy phạm sai lầm. "Cậu lại muốn thế nào! Đã lần thứ mấy rồi, đứng!"

"Báo cáo huấn luyện viên, tôi ban nãy không phải cố ý." Phạm vào sai lầm nam sinh thấp đầu ngụy biện bằng giọng địa phương.

"Qua bên kia đứng đi. Đứng đó, không được lười biếng"

Đợi cho nam sinh đi đến nơi chỉ định,
huấn luyện viên một lần nữa sắp xếp trật tự cả đội. "Điểm số"

"1, 2, 3, 4, 5, 6. . . . . . . 20"

"Báo cáo!" Nam sinh bộ dáng cao nhất, khỏe nhất liền hô to.

"Nói."

"Tại sao tiểu đội trưởng bị phạt đứng lại được đứng trong bóng râm, chúng tôi lại phơi ở ngoài nắng, này là không công bằng!"

"Phạt đứng thật vẻ vang có phải hay không? Nếu cũng muốn thì gia nhập cùng cậu ta, chính mình bước ra khỏi hàng đứng đi." Bị huấn luyện viên ngữ khí nghiêm túc nói đến, nam sinh cũng không dám tái yêu cầu cùng chịu phạt đứng dưới bóng râm.

"Thêm mười phút nữa" Nâng tay nhìn đồng hồ, huấn luyện viên bình tĩnh nói.

Đội ngũ mở to mắt tỏ vẻ bất mãn với quyết định này, nhưng là quy tắc than phiền một lần lại thêm mười phút tập, sau đó không ai dám lên tiếng phản đối.

"Huấn luyện viên của chúng ta thật sự có bệnh." A Quân nhìn nhìn cửa, xác định không có ai bất thình lình đi vào mới nói.

"Đúng vậy a, chỉ được cái bề ngoài hảo suất. Trong lòng mờ ám tối tăm."

"Mỗi lần các lớp khác đều được nghỉ ngơi, chúng ta vẫn phải luyện tập."

"Hơn nữa hắn bảo có vấn đề gì thì báo cáo, kết quả báo cáo gì đều là thêm huấn." Bên trong phòng ngủ nháo ầm ầm lên án huấn luyện viên có hành vi phạm tội.

"Ê! Trưởng lớp, cậu bị điểm danh phê bình nhiều nhất, không có gì muốn nói sao?"

Ngay ngắn vùi đầu ăn bánh mì trong tay, nam sinh ngẩng đầu, nhìn một phòng mọi người đang nhìn chòng chọc chính mình, nuốt xuống thức ăn trong miệng, đang chuẩn bị mở lên tiếng, đã bị những người khác trách móc.

"Tuy rằng mỗi lần trưởng lớp đều bị chỉ đích danh, nhưng là bị trừng phạt một chút cũng không quá nghiêm khắc? ! Mỗi lần phạt đều là đứng ở nơi có bóng râm! Mỗi lần phạt chạy thời gian cũng ít hơn so với chúng ta! Đến lượt tôi cũng nguyện ý bị như vậy không phải tốt sao? !"

"Khụ" tiêu điểm mọi người tham gia lập tức sẽ gom lại trên chính mình, nhưng lại khiến nhiều người tức giận, Kỉ Niệm vội gỡ rối nói."Huấn luyện viên loại người tâm lý âm u này khẳng định cảm thấy tinh thần nhục nhã so với thân thể nhục nhã càng nghiêm trọng, cho nên hắn mỗi lần đều tập trung sỉ nhục tinh thần của tôi!"

"Ai, tôi cũng muốn bị nhục nhã tinh thần a."

"Các ngươi không biết mỗi lần bị thanh âm kia của hắn gọi là đầu tôi đều run lên, thật đấy." Phối hợp với biểu tình chân thành trên, những người trong phòng ngủ tựa hồ cũng cảm động lây, cảm thấy được mỗi ngày bị huấn luyện viên điểm danh giáo huấn cũng không phải dễ chịu gì.

"Mau nằm nghỉ, huấn luyện viên dã ngoại yêu cầu đi mười lăm km không phải sao? !" Lại một ngày luyện tập chấm dứt, A Quân nghĩ đến ngày hôm sau phải đi bộ mười lăm km đã muốn lăn ra đất.

"Cậu thật là một nam sinh to xác thích phàn nàn, ngay cả em gái cách vách đều còn không phàn nàn đâu." Doãn Khởi kéo chăn qua người mình, ghét bỏ nói.

"Chà, rõ ràng cậu so với người khác đều yếu ớt hơn." A Quân vặn vẹo thân thể mập mạp của chính mình, đem lưng hướng đối diện Doãn Khởi tỏ vẻ chính mình đối hắn khinh thường.

"Huấn luyện viên, chúng ta phải hoàn thành nó?" Xếp hàng chờ đợi đến thời điểm xuất phát, A Quân chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Nhìn xem thân thể đầy thịt của cậu, còn không rèn luyện, sau này làm sau xử lý." Huấn luyện viên liếc mắt nhìn hắn, "Trừ phi chân chặt đứt, nhất định phải đi, hiện tại nam sinh sao vậy so với nữ sinh còn yếu ớt."

"Ngươi mới yếu ớt, cả nhà ngươi đều yếu ớt!" A quân nhỏ giọng nói thầm một câu, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống buộc lại dây giày của chính mình.

Huấn luyện dã ngoại là nhiễu quân xung quang một cơ sở huấn luyện quân sự, đi bộ một vòng tròn xung quanh phía sau núi, vừa mới bắt đầu đi tất cả mọi người còn có điểm hưng phấn, thoát khỏi mỗi ngày luyện tập cực lực, tuy rằng sẽ bị nhắc nhở kỷ luật, nhưng là trên đường di chuyển có thể thì thầm trò chuyện với nhau.

Nhưng sau 1 giờ đi bộ, còn có mấy người tụt lại phía sau.

"Lớp trưởng, cậu đi sau xem mọi người có tụt lại phía sau không."

"Ân." Doãn Khởi bình thường vốn sẽ không thích rèn luyện, đi lâu như thế rồi sớm mau cùng đội ngũ nghe thấy huấn luyện viên kêu chính mình đến đội ngũ cuối cùng đương nhiên là phi thường vui.

Doãn Khởi đi ở đội ngũ cuối cùng, chính là một cái ban nữ sinh. Nữ sinh đi thật chậm, Doãn Khởi chậm rãi cũng liền đi theo đội ngũ nữ sinh.

"Lớp trưởng, huấn luyện viên của các cậu thật quá đẹp trai a! Đáng tiếc không trở thành huấn luyện viên của bọn tôi?"

". . . . . ." Tựa hồ là nói ra tiếng lòng của các nữ sinh, tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhìn hướng đội ngũ cuối cùng đi đến huấn luyện viên.

"Ai! Ngày đó mặc quân phục thật sự là soái muốn nổ tung luôn! Một thân chính khí a! Hiện tại mặc trang phục cũng là hảo suất a, tấm tắc, trời ban cho ta một người bạn trai như thế đi!"

". . . . . ." Doãn Khởi nhìn các nữ sinh xôn xao, quyết định vẫn là tiếp tục bảo trì im lặng.

"Tuy rằng tất cả mọi người là bộ đội đặc chủng, nhưng là bộ đội đặc chủng vẫn vượt trội a, sao lại phân cho chúng ta một huấn luyện viên không đẹp mắt a! Quả nhiên hiện tại BG (Boy-Girl) mới là đối tượng bị kì thị, ngay cả nam sinh dễ nhìn đều phải phân cho nam sinh khác."

"Chẳng lẽ không đúng bởi vì sợ các ngươi gặp người dễ nhìn kiềm chế không được bôi nhọ thanh danh trường học, đem tài năng sở trường tất cả đều mở ra? !" Doãn Khởi nhịn đã lâu, cuối cùng không nhịn được nói ra tiếng lòng chính mình.

"Hừ! Doãn Khởi đáng ghét!"

"Nói chuyện tuyệt không nể tình, bộ dạng cũng như là khúc gỗ!"

"Hiện tại không phải thụ rất được ưa thích sao? ! Trưởng lớp cậu sẽ có ít cơ hội yêu thương tiểu công của mình hơn!" Bởi vì kia một câu rước lấy nhiều tức giận, Doãn Khởi một mình cười lắc đầu, "Chính là như mỹ nhân nói, ta sai lầm rồi."

"Đuổi kịp" Huấn luyện viên theo sau vượt đi lên, thấy Doãn Khởi đi ban nữ sinh, mất hứng nói.

Doãn Khởi nhún vai, cũng đang ước gì thoát khỏi đám nữ sinh đang công kích này, liền đi theo huấn luyện viên lên phía trước ban nam sinh.

"Còn đi được nữa không?"

"Nếu đi không được nữa thì phải làm sao?" Doãn Khởi ngẩng đầu đối huấn luyện viên cười hỏi.

"Ngồi xổm xuống."

"Ế??" Doãn Khởi khó hiểu nhìn huấn luyện viên, huấn luyện viên vẫn như cũ vẻ mặt nghiêm túc, liền theo chỉ huy ngồi chồm hổm xuống dưới.

Mới vừa ngồi xổm xuống, liền nhìn đến huấn luyện viên cũng ngồi chồm hổm xuống dưới, tay còn tại mắt cá chân của Doãn Khởi xoa bóp vài cái, Doãn Khởi rất buồn cười nhưng là bên cạnh nam nhân một bộ dạng rất nghiêm túc, cậu cảm thấy nếu chính mình cười có thể sẽ bị trực tiếp diệt khẩu, chỉ đành ở trong lòng một bụng nghẹn.

"Từ sĩ quan!" Huấn luyện viên một bên đem thân thể Doàn Khởi nâng dậy, một bên gọi người sĩ quan.

"Xảy ra chuyện gì?" Từ sĩ quan chạy đi lên, thấy Chung Quốc đang dìu Doãn Khởi, có chút lo lắng hỏi.

"Bạn học này bị trẹo chân, anh giúp tôi xem ban của ta, tôi dẫn cậu ấy tìm bác sĩ."

"Có nghiêm trọng không a?" Từ sĩ quan nhìn chân bị thương của nam sinh không khỏi có chút lo lắng, tuy rằng nói là luyện ý chí, đào tạo sinh viên hàng đầu nhưng dù sao cũng không phải người lính thực thụ, nếu bị thương nghiêm trọng, huấn luyện viên cũng không hảo công đạo.

"Không có việc gì, có hơi sưng lên một chút, hẳn là không ảnh hưởng đến xương." Chung Quốc giữ bàn tay của Doãn Khởi, đem cậu chặt chẽ kéo người đến cơ thể của mình.

"Đi, cậu chờ ở đây, xe cấp cứu vừa đưa một cô gái ngất đi, phỏng chừng một lát mới trở về."

"Ân, giúp ta nhìn ban a."

"Không thành vấn đề." Từ sĩ quan một bên thúc giục mấy bạn học, một bên quay đầu lại nhìn hai người, cảm thấy được cậu nam sinh bị trật chân một bộ dạng thật cao hứng, "Ai, hiện tại học sinh nếu không được huấn luyện thì ngay cả chân của chính mình đều hạ thủ được."

"Đi lên, tôi cõng cậu." Đợi cho đến thời điểm không nhìn thấy đội ngũ nữa, Chyng Quốc ngồi xổm xuống đối Doãn Khởi nói.

Bờ vai rộng lớn cùng cơ thể cân đối của Chung Quốc lầm cho Doãn Khởi cảm thấy được an tâm.

"Huấn luyện viên. . . ." Kéo dài âm cuối, tựa như làm nũng có điểm giống nhau, chính là người bị gọi lại hoàn toàn không lộ ra chút gì bất mãn, thậm chí vứt bỏ vẻ mặt băng sơn thường ngày trước mọi người, hơi hơi quay đầu nhẹ nhẹ nhìn lại cậu nhóc vừa gọi mình.

"Bọn họ nói anh bất công." Doãn Khởi chôn đầu vào vai nam nhân cọ cọ.

"Cứ để họ nói." Chung Quốc lơ đểnh nói.

"Biết ngay anh sẽ nói vậy mà." Doãn Khởi một bộ dạng bất đắc dĩ, lấy tay chọc chọc bả vai nam nhân.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Các cô gái trong lớp học rất thích anh, có hay không để tôi giới thiệu cho anh vài người a?"

"Xuống." Vừa rồi còn nghe được ôn nhu bây giờ lại trở nên nghiêm túc, Doãn Khởi lặng lẽ bĩu môi trên người nam nhân nhảy xuống.

Chung Quốc đặt người xuống, Doãn Khởi ở sau kêu hai tiếng lại không có phản ứng, vội vàng chạy chậm hai bước đuổi theo nam nhân đi nhanh phía trước, đưa tay bắt lấy cánh tay Chung Quốc, "Quốc, anh đừng như vậy a, em chỉ là nói giỡn thôi mà? !"

Chung Quốc lạnh lùng quay đầu nhìn cậu, Doãn Khởi thấy trong lòng run lên, nghĩ thầm, xong rồi xong rồi lâu không nhìn thấy bộ dạng của hắn có bao nhiêu phần đáng sợ a.

"Đừng mà, em không phải trông thấy rất nhiều nữ sinh yêu thích anh nên mới ghen thôi? !" Giả ngây giả dại khẳng định là không được, chỉ còn dùng chiêu duy nhất thổ lộ cõi lòng a.

Nào biết được nam nhân tức giận hoàn toàn không để ý tới, vẫn như cũ rất nhanh đi về phía trước.

Doãn Khởi theo vài bước, vung tay một cái, "Em không đi, anh để em ở lại chính mình trở về đi!" Nói xong còn ngồi xỗm trên con đường nhỏ.

Chung Quốc cau mày nghĩ muốn tiếp tục không phản ứng để cho nam sinh trước mặt biết là không thể ăn nói lung tung, hoặc là đi qua đem nam sinh kéo lên.

Do dự nửa ngày, Chung Quốc vẫn là quay lại đem Doãn Khởi kéo đến bên người. Doãn Khởi bề ngoài bất động thanh sắc, trong lòng lại lặng lẽ so với cái V: hừ, lâu như vậy tôi cũng thu phục được anh tên mặt than.

"Đứng lên." Chung Quốc từ trên cao nhìn xuống nam sinh.

"Không." Doãn Khởi làm bộ bộ dạng như ủy khuất, ánh mắt chớp chớp oán hận nhìn nam nhân: em coi anh còn đứng nhìn bao lâu.

Quả nhiên, Chung Quốc bị nhìn như thế hai giây liền ngồi xỗm xuống sờ đầu Doãn Khởi, "Là anh sai rồi, đứng lên được không? Anh cõng em."

Doãn Khởi bị sờ đầu một phen liền ngay cả mặt đều đỏ, đầu hai người rất gần nhau, khuôn mặt tức giận cùng ánh mắt thâm tình của nam nhân làm cho cậu chống đỡ không được.

"Chung Quốc." Doãn Khởi từ tư thế ngồi chồm hỗm đổi thành quỳ hai đầu gối xuống, hai tay hoàn toàn khoác trên cổ tựa đầu chôn ở bả vai nam nhân, rõ ràng biết tại đây hẵn sẽ có người lui tới, nhưng là cậu không quản được thân thể cùng tâm của chính mình, thật sự rất nhớ những lần tiếp xúc thân cận như vậy.

Nam nhân một tay ôm lấy người phía sau, hướng phía trước đi rồi quẹo vào một lối rẽ.

Doãn Khởi hai tay vòng qua lưng của Chung Quốc, tựa đầu vào vai nam nhân, "Quốc."

"Ân?"

"Hắc hắc hắc." Doãn Khởi cười hai tiếng, "Anh đây là muốn đem em đi vào thâm sơn rừng già cường bạo hả? ! Không cần đâu huấn luyện viên! Em sợ lắm."

Nói xong còn phối hợp một bộ dáng sợ hãi điềm đạm đáng yêu, Chung Quốc thật sự không biết nên đem tên nhóc này trên mặt đất đánh một trận hay là thật sự kéo vào rừng cường bạo.

"Đi đường tắt trở về."

"Thực không thú vị." Doãn Khởi bĩu môi, đối với người này không thể chờ mong.

Chung Quốc chưa kịp lên tiếng chính là trên người nháy mắt có điểm cứng ngắc, "Khởi Khởi."

Doãn Khởi cảm thấy trên người phát sinh một thứ giống như dòng điện nhỏ, cơ thể có một chút gai, cậu cảm thấy biểu hiện như vậy thật không có tiền đồ, phải vu tội cho tên mặt liệt kia sau này không được gọi chính mình như thế.

"Quốc." Đầu óc vừa chuyển, Doãn Khởi biết cái nick name này tại sao lại bị kêu ra, "Là bởi vì anh ở chỗ này nên em mới vào trường này học, anh ngẫu nhiên nghỉ việc em còn có thể trông thấy." Biết trong lòng nam nhân vẫn còn có chỗ vướng mắc, cảm thấy chính mình thành tích học ở trường này có chút thiếu sót, "Hơn nữa, anh nói xem sau này anh sẽ đi đâu, tính toán một chút kế hoạch a?"

"Xuất ngũ, anh đi đâu cũng đều sẽ bồi em."

"Kia không được, em nghiên cứu sinh muốn hảo ở lại trường học tập, đừng so đo chuyện này nữa, được không?" Doãn Khởi tiến gần liếm liếm cằm nam nhân.

"Đừng nháo." Chung Quốc nghiêng đầu ý đồ né tránh bị Doãn Khởi quấy rầy, cậu làm sao cho hắn toại nguyện, bỏ qua cằm liền tiến đến hầu kết hắn hôn, răng nanh nhẹ nhàng mà cắn cắn lại duỗi ra đầu lưỡi tinh tế mà liếm.

Thẳng đến khi bị nam nhân nhấc đến đặt trên cây bên cạnh, Doãn Khởi mới dừng tất cả động tác, trong lòng kích động: ai nha ,anh hóa sói thật soái nha.

"Em không khiêu khích anh sẽ chết có phải không?" Tuy rằng trên mặt vẫn như cũ lạnh băng một bộ dạng không biểu tình, Doãn Khởi lại biết người trước mặt đã không giống nhau, ánh mắt so với vừa rồi lại càng trở nên sắc bén, nhìn chăm chú chính mình như nhìn một con mối bị đóng đinh không chỗ đào thoát, mỗi lần đối mặt với nam nhân tại thời điểm này, Doãn Khởi cảm thấy được cả người mình xụi lơ.

Tuy rằng ngay từ đầu là chính mình trêu chọc nam nhân, nhưng là mỗi lần Chung Quốc dùng ánh mắt này nhìn mình Doãn Khởi sẽ hoàn toàn bại trận, chỉ có thể ôm lấy nam nhân trước mặt, đầu óc trở nên trống rỗng.

"Khởi Khởi."

"Ân." Doãn Khởi bị chặt chẽ đặt trên thân cây, hai tay vừa rồi còn là bộ dạng đang ôm đối phương, thắt lưng ở giữa bị Chung Quốc dùng sức nhịn không được phải nói lầm bầm.

Doãn Khởi mỗi lần đến thời điểm động tình sẽ giọng mũi sẽ đặc biệt nặng, thanh âm so với bình thường lại trong trẻo mềm mại, Chung Quốc cũng nghe không được loại thanh âm này, vừa nghe liền hận không thể đem thân thể người này đặt dưới thân hung hăng thượng một trận, làm cho cậu chịu đến không nỗi.

Một tay ôm chặt thắt lưng Doãn Khởi, một tay kia từ tốn chạm đến cái mông, đem người dưới thân ôm trong ngực càng chặt hơn. Cúi đầu che lại miệng Doãn Khởi đang nhỏ giọng rên rỉ, không phải không muốn nghe, chính là sợ nghe xong chính mình lại không kiềm chế được.

Doãn Khởi ngoan ngoãn hé miệng vươn đầu lưỡi thuận theo sự xâm phạm của nam nhân, thời điểm thân thiết cậu không ngại thõa mãn Chung Quốc.

Hôn thật triền miên, không giống với phong cách thường ngày của nam nhân, "Quốc?"

Chung Quốc buông ra môi , càng nhanh đem người ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng mà cắn tai Doãn Khởi "Nơi này không được, hơn nữa cần phải trở về."

"Không cần." Doãn Khởi ngửa đầu, kéo qua tay Chung Quốc đặt lên áo sơ mi ngắn tay có phần mê hoặc của mình,". . . . Ân. . . ." Bàn tay có chút thô ráp xẹt qua trước ngực da thịt non mịn, Doãn Khởi theo xoang mũi chậm rãi hừ ra rên rỉ.

"Khởi Khởi." Chung Quốc nhìn Doãn Khởi vẻ mặt ngày càng tốt, ngón tay không kiềm chế được xoa nắn đầu vú cậu.

"Quốc.. . . Ân. . . . ." Doãn Khởi có chút mê loạn đem hai má cọ cọ vào Chung Quốc, mặc dù có chút đau đớn nhỏ, thân thể lại coi như càng thêm vui sướng nhanh dán vào trong lòng nam nhân.

Người trong lòng đã muốn hoàn toàn xụi lơ ở khuỷu tay mình, Chung Quốc đem Doãn Khởi ôm lên bả vai hít sâu hai ngụm khí, "Khởi Khởi, ngoan, nơi này thật sự không được."

Doãn Khởi mơ hồ trong nháy mắt ánh mắt càng rõ ràng hơn đứng lên, trừng mắt nhìn Chung Quốc, rồi mới đột nhiên nở nụ cười. Thời điểm Chung Quốc còn không có phản ứng đã muốn nhanh chóng quỳ gối trên mặt đất, mặt đối diện với khố hạ của nam nhân bởi vì rồi thân thiết đã có chút cương cứng.

Tay thuần thục cởi bỏ dây lưng cùng nút thắt liền bị nam nhân giữ lại, Doãn Khởi ngửa đầu hướng Chung Quốc cười, vẻ mặt vô tội, lại tiếp tục động tác khi nãy chậm rãi, dùng răng nanh cắn khóa kéo kéo xuống một chút, bên trong hiện ra quần lót màu xanh biếc, Doãn Khởi vẫn như cũ nhìn nhìn bộ dạng của nam nhân, há miệng ngay cả quần lót cũng hút vào bộ phận tính khí kia.

"Anh, em muốn anh." Cảm thấy bàn tay đang giữ cổ tay chính mình có phần nới lỏng, Doãn Khởi càng thêm làm càn khiêu khích mặt than nam nhân.

Mặc dù tay bị chế trụ, Doãn Khởi vẫn là tiếp tục dùng răng nanh cắn quần lót kéo xuống, tính khí tráng kiện lập tức bắn ra, Doãn Khởi cười dùng ánh mắt thăm dò.

Tự mình kéo qua quần lót, không có sai sót, chính là một bên đem tính khí của nam nhân nuốt vào miệng, một bên đem tay của chính mình đặt vào trong quần.

Tuy rằng không thấy động tác của cái tay kia, nhưng Chung Quốc đương nhiên biết Doãn Khởi một bên khẩu giao cho mình một bên tự an ủi. Hình ảnh này thật dâm dục, đặc biệt là thiếu niên trắng nõn hai má đã nhiễm hồng, môi hồng đầy đặn kiều diễm, ánh mắt mơ màng lại thẳng tắp nhìn chằm chằm chính mình.

Chung Quốc hơi chút xoay người, một phen nắm lấy cằm của Doãn Khởi khiến cho cậu đem mặt ngưỡng rất cao. "Đem bàn tay của em lấy ra."

Đưa lưng về phía ánh mặt trời, lá cây loang lỗ bóng của nam nhân khi ra lệnh cả người phát ra hơi thở khêu gợi, khí tràng cường đại làm cho Doãn Khởi nhịn không được phải tuân theo, dịch thể bắn ra còn dính trên tay không để ý tới chính mình phía dưới bất mãn.

Chung Quốc rút ra tính khí cắm ở miệng Doãn Khởi, vỗ vỗ mặt cậu. Sau đó mới giữ chặt tay Doãn Khởi vừa rồi tự an ủi dưới ánh mặt trời chiếu rọi. Bình thường mặt than lúc này lại nhếch miệng cười cười, rất có chút hương vị lưu manh.

Doãn Khởi tầm mắt một chút cũng không rời khỏi mặt Chung Quốc, thẳng đến khi miệng bị nhét vào ngón tay của chính mình, cậu mới có chút ngượng ngùng giãy dụa đứng lên.

"Không phải thích sao?" Thanh âm lạnh như băng, thậm chí là ngữ khí cao cao tại thượng, Doãn Khởi lại cả người run lên. Cậu biết chính mình có máu M, không phải trên phương diện sinh lý mà là trên tâm lý, cậu khát vọng bị người nắm trong tay, thậm chí có một chút vũ nhục lại càng làm cậu kích động.

"Thích." Doãn Khởi chủ động liếm ngón tay Chung Quốc cầm.

Chung Quốc dùng sức ở cổ tay đem ngón tay của Doãn Khởi rút ra, đổi thành đem tính khí chính mình đưa đén miệng Doãn Khởi, "Hảo hảo liếm."

"Ân." Giọng mũi dày đặc, Doãn Khởi quỳ trên mặt đất hai tay nắm lấy phân thân của nam nhân há miệng ngậm vào, cố gắng phun ra nuốt vào. Tuy rằng hai người lưỡng tình tương duyệt nhiều năm*, nhưng là bởi vì chính mình tuổi còn nhỏ, Chung Quốc vẫn không cho phép giữa hai người có tiếp xúc thân thể thẳng đến khi Doãn Khởi trưởng thành, mà trên thực tế cả hai đến bây giờ cũng không có làm gì quá mức. Doãn Khởi nghĩ hôm nay cũng sẽ như cũ không có kéo dài được bao lâu.

*: hai người yêu nhau.

Tính khí trong miệng đột nhiên nóng lên, Doãn Khởi không có phòng bị cổ họng bị kích thích khó chịu muốn nôn, chính là giương mắt nhìn Chung Quốc lại thấy nam nhân ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mình, cho nên chậm rãi rời khỏi, điều chỉnh lại hơi thở.

"Không tập trung, dừng lại ở đây đi." Doãn Khởi thần tình bất đắc dĩ, tuy rằng miệng đã gắng gượng đến trình độ nhất định, nhưng Doãn Khởi biết mặt than nam nhân thật sự sẽ nói một ... Không ... Hai lập tức rút ra tính khí không quan tâm.

". . . . . . Quốc. . . . . . " Bởi vì trong miệng có cái gì đó mà hàm hàm hồ hồ kêu một tiếng, đổi lại Chung Quốc không sao mà hừ nhẹ một tiếng, biết đối phương muốn tiếp tục, không dám không nhận thức, còn thật sự thực sự cấp đối phương mà phục vụ.

Chung Quốc đi về phía trước từng bước, ấn đầu của Doãn Khởi mãnh liệt mà chuyển động dưới hạ thân chính mình, tính khí một chút một chút càng sâu sát nhập vào cổ họng Doãn Khởi.

Yết hầu kỳ thật thực mẫn cảm, bị đối đãi thô bạo như thế cũng không thoải mái, nhưng là Chung Quốc một bộ cao cao tại thượng làm cho Doãn Khởi từ đầu tới đuôi đều là tê dại.

"Nghĩ muốn bắn không?" Chung Quốc đột nhiên dừng động tác, bàn tay vỗ vỗ hai má Doãn Khởi.

Doãn Khởi nhìn Chung Quốc gật gật đầu.

"Chính mình sờ?"

Doãn Khởi lại lắc lắc đầu, tiếp tục liếm tính khí của nam nhân. Hai tay chống đỡ, không thể ngậm hết bộ phận vào miệng, Chung Quốc cũng không hỏi, tốc độ trừu sáp trở nên nhanh hơn, ánh mắt vẫn nhìn Doãn Khởi.

Tại thời điểm biết chính mình sắp bắn đem tính khí trong miệng Doãn Khởi lấy ra, một tay đem người trên mặt đất nói đứng lên một lần nữa lại đặt ở trên thân cây, một bàn tay khác bóp lấy cái mông Doãn Khởi, một tay tháo xuống quần còn mặc trên người Doãn Khởi.

"Chân khép lại."

Doãn Khởi có chút kinh ngạc, quần treo ngay tại đầu gối, chính mình run lên hai cái quần liền rớt xuống, sau đó kẹp lấy Chung Quốc tiến đến phân thân giữa hai chân.

Chung Quốc cắn vành tai Doãn Khởi, người dưới thân rất nhanh co rúm lại, phân thân bắt đầu động tác ma xát.

"Ân. . . . Ân. . . . ." Rõ ràng không có sáp nhập, không có đối phân thân toàn diện chiếu cố, nhưng là da thịt đùi trong lại mẫn cảm cùng phân thân bị va chạm, Doãn Khởi vẫn là chậm rãi dần dần phát ra rên rỉ ngọt ngào tinh tế.

Âm thanh đánh vào đùi non giữa rừng đặc biệt phá lệ rõ ràng, mà bên trong đùi cũng bởi vì hai người chảy ra tinh dịch mà trở nên trơn nhẵn, động tác của Chung Quốc càng thuận tiện.

Doãn Khởi hai tay hoàn toàn ôm lấy bả vai nam nhân, rõ ràng tính khí cần chạm vào, nhưng là Chung Quốc không có yêu cầu như vậy, Doãn Khởi cũng liền ngoan ngoãn không động chạm.

Cảm thấy tính khí trừu sáp giữa hai chân bắt đầu run run có dấu hiệu bắn tinh, Doãn Khởi hôn lên hai má trên mặt nam nhân, ". . . . Quốc. . . ."

Chung Quốc hai tay ôm Doãn Khởi hướng nâng lên chút, cắn lấy cằm Doãn Khởi."Phía dưới thả lỏng một chút."

"?" Doãn Khởi có chút khó hiểu nhìn nam nhân.

Chung Quốc đem thân thể cậu đặt ở trên thân cây, tay cầm lấy tay Doãn Khởi đặt tại tính khí, đem phân thân tiến đến hậu huyệt của Doãn Khởi.

Doãn Khởi lập tức phản kháng, cả thân thể đều khẩn trương cứng ngắc, ". . . .Anh. . . Không. . . . Không được. . . ."

"Thả lỏng." Chung Quốc vẫn là một bộ dáng lạnh như băng, Doãn Khởi đầu có chút không dám tin nam nhân sẽ như thế không quan tâm mà xông tới.

"Ngoan." Chung Quốc đột nhiên thanh âm hạ thanh âm , ôn nhu mà dụ dỗ, "Không đi vào, thả lỏng." Tính khí trong tay thình thịch nhảy lên, kinh mạch đều có thể cảm nhận một cách rõ ràng.

Chung Quốc chưa bao giờ lừa cậu, cậu trong lòng hiểu được, thân thể cũng dần dần thả lỏng.

Doãn Khởi hai tay 'an ủi' Chung Quốc, nam nhân rất nhanh liền trong tay Doãn Khởi đạt tới cao trào, tinh dịch ở lỗ nhỏ bắn ra, một chút bắn dính lên trên ngực.

Doãn Khởi thân thể run rẩy, có thể cảm nhận được chất lỏng ấm áp, tuy rằng không nhiều lắm nhưng vẫn là dấu vết khó phai không thể bỏ qua.

Chung Quốc đem người thả xuống ôm chặt trong lòng ngực chính mình, ôn nhu hôn môi Doãn Khởi, cầm phân thân Doãn Khởi động một chút, cậu cũng rất nhanh đạt tới cao trào.

Chung Quốc cởi áo khoác ngắn tay của mình đem hai người lau qua một lần, lại kiểm tra Doãn Khởi khi nãy quỳ trên mặt đất có chỗ nào bị thương. Hôn vào những nơi bị đỏ trên đầu gối, lại đứng lên hôn hôn trán Doãn Khởi.

"Leo lên, cùng trở về" Ngồi chồm hỗm đưa lưng hướng để Doãn Khởi trèo lên.

"Quốc." Doãn Khởi có chút lười biếng.

"Ân?"

"Sau này anh già rồi em cũng sẽ tựa trên lưng anh."

"Anh cõng em cả đời."


END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro