Chương 28: 慢慢喜歡你

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không phải là fan của mấy thể loại trà sữa cho tâm hồn, súp gà cho tâm trạng hay là những thói quen thành công của bạn trẻ thành đạt. Nói một cách nghiêm túc, tôi còn là anti.

Lí do không phải vì sách không hay, tôi đâu đã đọc trên ba cuốn để biết là nó hay hay dở. Đơn giản vì tôi là con người quyết tâm được mà không làm được, có lẽ thành tựu nói được làm được trong đời tôi chỉ có mỗi một mình vị bác sĩ vừa mở miệng khuyên tôi nên cầu hôn ở bên nồi súp gà cho dạ dày to tướng đêm nào.

Không phải là fan của sách self help, thế nhưng tôi lại quá biết một trạng thái gọi là tự kỉ ám thị. Có một thời gian dài, mọi người kháo nhau rằng nếu như muốn đạt được điều gì đó thì hãy cứ gửi ước mơ lên vũ trụ. Ngày ngày ám thị cho bản thân, ví dụ như "đến năm bốn mươi tuổi phải xây được tòa nhà bốn mươi tầng", mỗi ngày nói hai mươi tư lần, thì cuối cùng đến năm bốn mươi tuổi chắc chắn bạn sẽ xây được tòa nhà đó.

Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không phải fan của màn tự kỉ ám thị đó. Thế nhưng hình như Jeon JungKook đang chơi trò tự kỉ ám thị với tôi.

"... Em dứt khoát cầu hôn đi, anh đồng ý cho."

Sau vài giây định thần, tôi mỉm cười tìm cho bằng được chất giọng dịu hiền ngoan ngoãn: "Nói theo kiểu Jung Hoseok của Hotaru thì là không, nói theo kiểu Jung Hoseok của công trường thì là đ*o."

JungKook lúc đó gỡ cho tôi một chiếc đùi gà rồi không nói thêm gì nữa. Thế nhưng lúc lái xe về, tôi gặp Haewon tầng dưới đi đổ rác, JungKook lại nói tỉnh bơ: "Sau này anh và con sẽ đi đổ rác mỗi ngày."

Tôi núp xuống sát sàn xe vì sợ Haewon nhìn về phía chúng tôi, nhưng vẫn kịp nói với lên ơi ới: "Em đã nói là không cầu hôn rồi, đào đâu ra con mà đổ rác?"

JungKook hạ cửa kính xe, chiếc xe của ngài viện phó đúng là khoa trương đến nỗi Haewon không nhìn không được. Xe rác lù lù ở phía sau chúng tôi, JungKook đánh xe vào thẳng trước cửa khu nhà.

"Ừm, anh cũng không nói là con chúng ta."

Miệng cong cớn nói rằng không cầu hôn, thế nhưng nghe JungKook nói rằng anh và không – phải – con – chúng – tôi sau này sẽ cùng nhau đi đổ rác, tôi vẫn thấy sai sai.

Vì không vui, nên tôi trở về nhà với một khuôn mặt xám xịt.

Ông nội đang ngồi uống trà trên chiếc đôn mây nhỏ, thấy tôi đi qua liền hỏi ngay: "Bây giờ mới về?"

"Vâng ạ."

"Nói chuyện sao rồi?"

Tôi không có ý bẻ chữ lấy nghĩa, chỉ buột miệng nói đúng sự tình cho nội nghe: "JungKook bảo con cứ nói ra, anh ấy sẽ đồng ý ngay."

"Mà đã nói chưa?"

Tôi lắc đầu: "Biết đâu hai ba ngày nữa..."

Tôi loay hoay khóa cửa để về phòng ngủ, ông nội lại hỏi: "Cậu ta... quên mất, làm bác sĩ gì?"

"Bác sĩ nhi ạ. Cả gia đình đều là bác sĩ."

Tôi suy nghĩ mông lung lắm, đến nỗi ban đêm cứ nhìn mãi ra cửa sổ phòng mình.

Một cuộc đời không có thành tựu gì, chưa kịp làm gì thì đã đụng đến chuyện kết hôn. Thế nhưng nếu để thêm vài năm nữa, có lẽ tôi vẫn sẽ không thành tựu, khác biệt duy nhất là không còn Jeon JungKook nói với tôi chuyện cầu hôn nữa.

"Em cứ dứt khoát cầu hôn đi, rồi đêm nào cũng đỡ tốn tiền tin nhắn với anh."

Mỗi ngày chúng tôi nhắn tin rất nhiều, đúng là nếu kết hôn rồi thì mỗi đêm sẽ tiết kiệm được một khoản lớn.

--
Tôi ở lại nhà suốt một tuần, vừa lúc công trình tôi đang giám sát chờ khô mái dầm mới tiếp tục thi công nên tôi chỉ ru rú trong nhà mà không cần lên văn phòng. Nhàn cư vi bất thiện, tôi bắt đầu đi lang thang khắp chung cư. Ngày một ngày hai thì không sao, đến ngày thứ ba, tôi nghe được bà nội rỉ tai mẹ tôi, Jeon JungKook là bác sĩ nhi liệu nó khám bệnh có đúng hay không, vẫn là nên đưa Hoseokie đến khoa thần kinh một chuyến.

Thề có trời, tôi không làm gì điên rồ hay không đoan chính. Chỉ là thỉnh thoảng tôi lại giật nảy vì tin nhắn của JungKook.

"Cầu hôn anh đi."

"Cưới anh sẽ có bảo hiểm y tế miễn phí." – gửi kèm một nghị định của chính phủ về việc chi trả bảo hiểm y tế cho người nhà của nhân viên y tế.

"Bố mẹ em có phải người nước ngoài không? Anh là con rể quốc dân mà sao gia đình em lại nằm ngoài vòng quốc dân nhỉ."

"Cho em tham khảo này." – đi kèm là một bài viết "mười ba cách cầu hôn lãng mạn".

"The first time I saw you, my heart whisper 'cậu này bị tăng động giảm chú ý' " – câu gốc là "The first time I saw you, my heart whisper 'that's the one' ".

"Cầu hôn anh đi, dạo này bất động sản đang giảm."

"Cầu hôn anh."

Tôi không ngờ bác sĩ Jeon lại có lúc ồn ào như thế.

Dường như cứ xong một ca mổ là anh nhắn một tin, nửa đêm đang ngủ bật dậy trợn mắt nhắn một tin, cứ thế cho đến khi tôi bị hai từ cầu hôn bay vòng quanh đầu như một con ruồi giấm.

Tôi lậm từ cầu hôn đến nỗi vào một ngày nắng đẹp, khi Yiyi đem đống giấy màu thủ công ra bắt tôi gấp hoa cùng để đem nộp cô giáo, tôi lật đi lật lại tờ giấy màu kẻ ô ly cho trẻ mẫu giáo, cắt ra một chiếc phong bì.

SeokJin nằm hẳn ra bên hàng hiên của Hotaru, cố gắng cắt mấy đường cắt thật xiên xẹo để vờ như là Yi Yi tự làm ra chứ không nhờ các bố giúp đỡ, thấy tôi phá mất một tờ giấy màu thì cương quyết bắt đền.

Tôi lật qua lật về chiếc phong bì rồi bỗng nhiên nói: "Kim SeokJin, thiệp mời đám cưới làm kiểu gì mới đẹp?"

SeokJin chẳng suy nghĩ lâu thì đã đáp: "Không phải tôi ghen tị cay cú gì, thiệp mời dự lễ đính hôn của Yoongi và Kim Jisoo thật ra rất đẹp. Để tôi vào tìm cho cậu xem."

Năm đó, lễ đính hôn hụt của anh Yoongi và cô bạn gái đúng là lễ đính hôn trong mơ. Vì SeokJin suy sụp đến mất hồn sau khi chứng kiến anh Yoongi cầu hôn, tôi không có tâm trạng thưởng thức lễ đính hôn đó, thiệp mời đính hôn tôi cũng vứt ngay khi vừa nhận được. Tôi không nghĩ có ai trong số chúng tôi còn giữ, thế mà SeokJin lại mang ra được một chiếc thiệp mời còn buộc lụa tím màu đinh hương.

Tôi lật qua lật lại chiếc thiệp mời, phát hiện ra rằng đây là thiệp mời của đằng gái.

"Kim Jisoo gửi thiệp mời cho cậu à?"

SeokJin cười: "Đương nhiên, con gái mà. Cô ấy còn liên hệ thuê tôi thiết kế thiệp cưới nhưng tôi từ chối mất. Cậu nghĩ Yoongi có dám mời tôi đi dự lễ đính hôn của anh ấy hay không?"

Thiệp mời vừa bay bướm vừa trang nhã thế này không hợp với tôi, tôi nhìn tên của Yoongi lồng chung với tên Jisoo một hồi, tự lòng mình cũng thấy nhức nhối.

SeokJin nhận lại chiếc thiệp còn mới, cậu nói với tôi: "Đấy, thiệp đẹp tôi chỉ biết chừng đó thôi. Thiệp mời đám cưới của chúng tôi thì cậu biết rồi, hai chiếc lá rẻ quạt cắm bên trên chậu xương rồng. Mà cậu hỏi thiệp cưới cho ai?"

"Cho tôi."

Một lời nói ra tứ mã nan truy, đến khi tôi định thần lại thì Kim SeokJin đã ôm Yiyi lăn xuống tận thảm hoa bên dưới hàng hiên.

"Cậu kết hôn? Với ai? JungKook á? Ai cầu hôn vậy?"

Tôi lắc đầu mãnh liệt, SeokJin bế Yiyi lên đùi rồi buộc lại tóc cho con bé. Vừa tỉ mẩn tết lại mái tóc công chúa của Yiyi, SeokJin vừa nói.

"Yiyi à, bố Hoseok của con tự nhiên lại có tâm hồn thiếu nữ mộng mơ rồi."

Đôi khi, chúng tôi quên mất rằng Yiyi là con gái của Yoon Jisung. Con bé lắc lư mái tóc đang bị SeokJin vần tò tạo kiểu, rồi phán ra một câu làm cả tôi lẫn SeokJin chết đứng.

"Cái đó gọi là tiền mãn kinh đúng không ạ?"

"KHÔNNNGGGGG!"

Cả hai chúng tôi gào toáng lên, mạnh ai nấy đều thi nhau giải thích cho con gái bé nhỏ. May mắn là anh Yoongi tới đúng lúc, tay còn cầm theo một hộp quà của Darren Bonnet gửi tặng Yiyi. Yiyi nhảy nhót tới ôm cổ anh Yoongi, SeokJin nhanh như cắt vồ lấy chiếc thiệp mời màu tím, giấu vào trong ngực áo mình.

Tôi nghiêng đầu nói thầm: "Anh Yoongi không biết chuyện thiệp cưới à?"

SeokJin lắc đầu, tay lại càng kẹp chặt trước ngực để giữ cho chiếc thiệp mời khỏi rơi xuống đất. SeokJin đi lần vào quán cà phê để giấu thiệp, chúng tôi nhìn nhau thở phào nhưng lại quên mất rằng Yoon Joon Yi nay đã là một đứa nhỏ thắc mắc đến chuyện tiền mãn kinh.

Anh Yoongi tay ôm Yiyi tay ôm hộp quà mà nhìn liếc qua cũng biết là váy áo, Yiyi níu cổ anh kể chuyện làm đồ thủ công. Vừa buông Yiyi ngồi xuống, anh Yoongi hỏi: "Bố SeokJin và bố Hoseok có nói gì bậy bạ với con không?"

Yiyi đáp: "Bố SeokJin và bố Hoseok khen thiệp mời..."

"Hoseok sắp kết hôn rồi!"

Kim SeokJin một lần nữa bán đứng tôi để bảo toàn hạnh phúc gia đình.

Anh Yoongi ngạc nhiên: "Kết hôn với ai? JungKook à?"

Tại sao mọi người luôn đặt chuyện tôi kết hôn với JungKook vào vòng nghi vấn chứ không phải là khẳng định?

SeokJin gật đầu như băm chả: "Đúng đúng đúng, nhờ em tư vấn thiệp mời đám cưới. Em còn chưa nghĩ ra, anh có ý kiến gì không?"

Chưa mất đến ba giây, anh Yoongi đã nói: "Làm theo phong cách vé xem phim đi. Không phải em giữ vé xem phim của hai đứa lại làm báu vật à?"

Từ đó về sau, anh Yoongi, SeokJin và Yiyi cùng nhau ngồi thiết kế một chiếc thiệp mời cho một cái đám cưới hoàn toàn nằm trong tưởng tượng. Tôi đáng ra phải là người đính chính giải thích, cuối cùng lại ngồi thừ ra vừa ngắm hoa cúc vừa nghĩ tới việc phải mời những ai.

Bên ngoài đường có một người bán bóng bay đi qua, hàng chùm bóng bay đủ màu lấp ló sau hàng rào kim ngân tươi tốt. Nhìn thoáng qua chùm bóng, tôi đột nhiên nghĩ rằng đám cưới của mình sẽ giống hệt như một cảnh trong phim Up. Cả nhà Jeon JungKook đoan trang lịch thiệp ngồi vỗ tay không thành tiếng, còn phía bên khách mời của tôi ai nấy đều sẽ đứng lên ghế hú hét om sòm để ăn mừng.
--
Tin đồn kéo ra thật nhanh, đêm đó JungKook phải trực, những người còn lại ở Hotaru đều biết rằng tôi sắp làm đám cưới.

Anh Jisung phá lệ mang ra một chai rượu ngay trong bữa tối, anh rót đầy vào những cốc sứ lớn rồi đưa tay ra hiệu chạm cốc với tôi. Rượu ngon, tôi uống một hớp dài, anh Jisung xin lỗi tôi vì ngày trước đã từng nghi ngờ tôi và JungKook không thể yêu nhau. Tôi uống hết cốc này đến cốc khác, rượu dậy mùi nho vừa chín trong nắng, uống hết chai rồi tôi mới nói mọi việc là hiểu lầm.

Kim Jaehwan kêu lên: "Sao bây giờ cậu mới nói?"

Tôi đưa cốc: "Rượu ngon."

Tôi kể với mọi người là JungKook bảo tôi cầu hôn đi, chẳng ai quân sư được một câu gì cho hợp lý. JungKook hết ca trực liền tới Hotaru hốt thân xác nhàu nhò rã rời vì rượu của tôi ra về, tôi mê man nhìn JungKook, bản thân vẫn không tin nổi rằng mình lại có ngày đi đến điểm phân vân giữa cưới hay là không cưới.

Gắn bó cả đời với một người là một chuyện đặc biệt nghiêm túc, tôi e rằng tôi không phải là người có đủ tầm nhìn để phân tích nguy cơ lẫn tiềm năng.

Ở trong xe về nhà, JungKook im lặng lái, còn tôi im lặng lướt mạng xã hội. Ngài viện phó đăng ảnh bên cháu ngoại, nụ cười hạnh phúc, nét mặt vui vẻ nhẹ nhõm. Kéo xuống một chút, tôi nhận ra mọi người đều đã trưởng thành nhiều lắm. Ai cũng lấy bình yên làm hạnh phúc, chẳng ai còn mơ mộng cao xa.

À, trừ Kang Daniel ra. Hắn vừa dẫn link một bài báo viết công ty của hắn chuẩn bị hợp tác với Tesla, đúng là bốn chín gặp năm mươi, dù so ra thì Kang Daniel cũng có vẻ tử tế hơn hậu duệ của Elon Musk.

Tôi nhắn một cái tin hú họa: "Giám đốc Kang. Có một trường hợp thế này. Đối tác tìm anh rồi gợi ý hai bên nên hợp tác lâu dài toàn diện, nhưng lại bảo anh muốn hợp tác thì soạn hợp đồng đi, anh thấy sao?"

Người còn bận bắt tay với Telsa buổi sáng, thế mà lại trả lời tin nhắn của tôi.

"Tôi thấy cậu không kết hôn lại tốt hơn, vì cậu là con người sợ phải gánh trách nhiệm."

Tôi lọc cọc gõ lại rằng tôi là người dám làm dám chịu, nếu không thì đã chẳng làm kiến trúc sư. Tin nhắn còn chưa kịp gửi đi, Kim Namjoon đã gửi thêm tin nhắn mới: "Với con người."

Tôi buông điện thoại thẫn thờ.

Ngồi suy tư về những điều mà Kang Daniel nói thì chắc phải suy tư hết ngày, thế nhưng tôi vẫn cảm giác lời hắn nói khá là hợp lý.

JungKook đưa tôi về tới tận giường, mặc kệ ông bà bố mẹ tôi xếp một hàng dài đứng trân trân nhìn anh trước cửa. Thật ra tôi cũng không say nhiều như thế, chẳng qua nếu say thì không cần mở miệng ra nói chuyện. Trong những lúc không nói được điều gì tốt đẹp, im lặng vẫn tốt hơn.

Tôi nghe loáng thoáng ông nội nói gì đó với JungKook, nhưng cũng không quá cố gắng để nghe được nội dung.

Sáng hôm sau ngủ dậy, Jeon JungKook lại bắt đầu quá trình cấy hai chữ cầu hôn vào não tôi, lần này là bằng một tin nhắn không có chữ cầu hôn nào.

"Không phải anh muốn em sống có trách nhiệm, anh chỉ muốn đưa em về nhà mình thôi."

Trong khi hoa anh đào bay túi bụi dưới sân, tôi chợt nhận ra rằng cuộc đời này tôi đã có nhà tôi, nhà bố mẹ tôi, JungKook đã có nhà anh, nhà bố mẹ anh, nhưng chúng tôi chưa có nhà mình.

"Thiệp cưới này."

Kim SeokJin chìa cho tôi một tờ giấy nhỏ chỉ bằng bàn tay, đúng y như vé xem phim thật. Tôi vứt sang một bên, Jiwon đi tới nhặt lên xem xét.

"Đẹp quá, hợp với hai người."

SeokJin vênh mặt: "Mấy khi họa sĩ Kim và kiến trúc sư Min lại nhúng tay vào ngành công nghiệp cưới hỏi này? Em thấy có đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà không?"

Tôi nói: "Đại họa sĩ xách dao đi mổ trâu đi, ai bắt cậu giết gà làm gì?"

Kim SeokJin mặt dày vô lượng từ năm hai mươi tuổi đến năm ba mươi vẫn không sai khác chút nào, tôi nói đến thế nhưng cậu ta vẫn không hề bị chạm tự ái. Đại họa sĩ cầm lại chiếc thiệp mời đám cưới trong tay mình, nhét trở lại vào túi đeo vai. SeokJin kéo Jiwon đi ăn kem, để lại tôi một mình giữa vườn hoa um tùm của Hotaru.

--
Trước đây tôi luôn nghĩ mình sẽ là người cầu hôn, còn Jeon JungKook sẽ là người từ chối. Bây giờ chắc chắn JungKook không từ chối, tôi lại không dám cầu hôn.

Thực ra không kết hôn cũng không sao. Con người ràng buộc nhau về tình cảm và linh hồn, không nhất thiết phải ràng buộc nhau về luật pháp. Tình cảm hết thì luật pháp cũng không còn tác dụng níu kéo, chỉ trừ khi có quá nhiều tài sản để chia chác cho nhau. Mà cả tôi và JungKook đều không nghĩ đến chuyện chia chác gì, so ra thì nếu như chúng tôi kết hôn rồi li hôn, nguy cơ tôi ẵm mất một nửa gia tài khổng lồ của nhà phó giám đốc Jeon mới đúng là nguy cơ, còn tôi thì không có gì để mất.

Chẳng qua là chuyện nói ra rồi thì đành giải quyết. Nếu không giải quyết, bản thân tôi sẽ thấy đau đầu. Giống như một miếng xương cá mắc trong cổ họng không gắp ra được, làm gì cũng sẽ khó chịu.
---

SeokJin và Jiwon đi ăn kem về, còn mua thêm rất nhiều kem đủ vị. Tôi lấy một hộp kem việt quất, SeokJin cũng lấy thêm một hộp kem đậu đỏ ra ngồi ăn cùng tôi. Mùa xuân hoa cỏ nở nhiều, Jiwon không phải người thích tỉa tót nên anh Jisung cũng để hoa tràn ra ngập cả lối đi. Khung cảnh thảnh thơi đẹp đẽ thế này, giá mà tôi không bị mắc một chiếc xương cá trong cổ họng thì tốt biết mấy.

SeokJin vừa ăn vừa nói: "Cớ làm sao mà cậu lại sợ kết hôn?"

Tôi hỏi lại: "Cớ làm sao mà cậu lại kết hôn?"

SeokJin cười: "Đơn giản lắm. Khi nào cậu thấy người đó cầm nhẫn cầu hôn người khác, trong lòng cậu gào thét tuyệt vọng hỏi tại sao người được cầu hôn không phải là mình. Rồi sau đó lại tiếp tục hỏi vì sao tên viết trên thiệp mời không phải là mình, người đứng trong ảnh cưới không phải là mình, người đi lên lễ đường không phải là mình, vì sao người cuối cùng mình nhìn thấy khi mình chết đi không phải là người đó, cậu sẽ hiểu vì sao mình lại muốn kết hôn."

"Cái đó phức tạp rồi."

SeokJin nhún vai, tôi biết SeokJin và anh Yoongi cũng có một thời gian giằng qua kéo lại không muốn kết hôn sau khi mọi chuyện đã kết thúc. Mùi cơm từ trong bếp bay ra, Jiwon đeo tạp dề đi tới cạnh tôi ngồi xuống.

"Em điểm danh để ăn cơm, tối nay có cả anh Taehyun và anh Sungwoon nữa. Bao giờ mời giám đốc Kang tới đây ăn cơm đi, không hiểu sao Yiyi lại thích giám đốc Kang."

SeokJin cảnh giác nói: "Nhà này có một bố đường là đủ rồi nhé, Kang Daniel không phải bố đường cao tốc đâu mà là bố đường lên vũ trụ đấy biết chưa?"

Jiwon trừng mắt nhìn SeokJin, tôi bèn nhảy vào: "Vì sao em cưới anh Jisung?"

Jiwon suy nghĩ một chút rồi nói: "Khi đó em bị đau dạ dày rất nặng, chú lại là người mỗi ngày ba bữa không thiếu bữa nào. Kiến trúc sư không có mấy người được như chú, nên em nghĩ về một nhà với nhau thì rất tốt."

"Tào lao!"

Jiwon nhún vai giành lấy hộp kem của tôi, từ đó không còn ai nói lời nào nữa.

Ngẫm lại thì cả SeokJin và Jiwon đều là hai con người vác nhẫn đi cầu hôn người khác, chắc chắn phải có lí do hay hơn là đau dạ dày. Ăn kem xong, Jiwon và SeokJin vào nhà nấu ăn. Kim Namjoon tới trước tiên, thằng bé dạo này đang nhận hợp đồng thiết kế nội thất cho một trung tâm triển lãm, ngày đêm không thấy mặt.

Nhìn vẻ bơ phờ trên mặt Namjoon, tôi hất hất cằm: "Khéo em lại bị rối loạn thần kinh tim đấy."

Namjoon lắc đầu: "Em thiếu ngủ thôi. Mọi người đâu hết rồi?"

Tôi chỉ vào ghế đối diện cho Namjoon ngồi xuống, lấy từ trong thùng giữ lạnh ra cho thằng bé một hộp kem. Thành phố cuối chiều ồn ào ở đâu không biết, ở đây chỉ có lùm lùm bụi bụi đầy những hoa hồng và hoa cúc, trong bếp không còn mùi cơm nữa mà là mùi thơm bơ quyện với mùi hoa.

Tôi hít một hơi sâu, đột nhiên buột miệng: "Em nghĩ tại sao người ta lại kết hôn?"

Namjoon cười: "Em nghĩ đó là để kết thúc một chương, mở ra một chương mới. Yêu nhau theo một dạng thức khác, có lẽ thế."

"Vậy thì cứ yêu nhau sáu mươi năm cũng được, việc gì phải kết hôn?"

Namjoon chọc thìa kem vào hộp mãi không thấy ăn.

"Kết hôn khác với yêu đương mà. Anh không nghe Yiyi nói à, về mặt xã hội học thì gia đình là để duy trì cái gì đó..."

Namjoon còn chưa có người yêu, thế nên mới phải lấy dẫn chứng về gia đình từ con gái chúng tôi. Anh Yoongi đến tiếp theo đó, tôi lại hỏi một câu y hệt.

Anh Yoongi lấy cho mình một hộp kem đậu đỏ, vừa ăn vừa nói: "Anh nghĩ câu hỏi chính xác là 'đến khi nào thì nên kết hôn'. Vì sao lại kết hôn à, là vì yêu thôi. Đáp án kiểu gì cũng quy về tình yêu. Những lý do như là để ổn định cuộc sống, là vì ai cũng kết hôn nên mình làm theo, anh không coi trọng."

"Cậu nói thế thành ra ngày xưa kết hôn với Jisoo cũng vì yêu à?"

Anh Sungwoon còn chưa thấy mặt thì đã thấy tiếng. Bụi hoa hồng lúp xúp rung lên bần bật, rõ ràng là phó tổng giám đốc của MI đang ở đó ngắt hoa bẻ cành.

"Nên mới có câu trả lời thứ hai, cho câu hỏi đến khi nào thì nên kết hôn."

Anh Yoongi cười cười nhìn vào hàng hiên, chỗ SeokJin đang cầm kéo cắt mấy cành hương thảo vươn lên thềm gỗ.

"Không phải là đến tuổi thì ổn định, mà nên kết hôn khi tìm được người đúng."

Bó hoa hồng đi trước, anh Sungwoon cầm bó hoa hồng trang trọng đặt lên bàn. Ngồi phịch xuống ghế, anh Sungwoon huých vai anh Yoongi: "Làm sao cậu biết đó là người đúng?"

"Có hai đáp án ở đây. Với người như SeokJin, người đúng là người mà nếu không phải người đó thì không thể là ai khác. Với người như em, người đúng là người mà nếu không phải người đó thì ai cũng như nhau."

Anh Yoongi làm tôi suy nghĩ rất lâu. Lần lượt mọi người đều xuất hiện, anh Taehyun, Park Jimin, Jaehwan, anh Jisung và Yiyi. JungKook về sau cùng, anh không có vẻ xuống tinh thần như những khi gặp ca bệnh khó.

Bữa ăn được chúng tôi xử lí nhanh gọn, nhưng thời gian cà kê dê ngỗng sau bữa ăn lại kéo dài. Tôi vào nhà rửa bát với Namjoon, tiện tay lục túi SeokJin lấy ra chiếc thiệp cưới của mình.

Tôi biết, chúng tôi không phải kiểu người như SeokJin, cũng có rất ít người như SeokJin. Không có JungKook, tôi vẫn còn Haewon ở nhà dưới, Haewon đi xem mắt, rất nhiều người khác như những cô Haewon đó. Không có tôi, JungKook vẫn có bác sĩ Nayoung, và có lẽ là hàng trăm ngàn cô gái chàng trai khác xếp hàng chờ đến lượt.

Tôi bước ra thì bắt gặp JungKook đang cười rũ ra trên bàn, chắc hẳn Park Jimin lại đang bày trò gì đó. JungKook có thói quen đưa cả hai tay lên cầm cốc nước. Mấy ngón tay đan vào nhau hơi xộc xệch, từng đốt ngón thon dài có khi nắm trong tay tính mạng người khác, nhiều khi nắm tay tôi, cũng đã có khi nắm tay người khác.

Tôi ngồi xuống cạnh JungKook, anh không ngưng cười mà chỉ đưa mắt nhìn tôi.

Chúng tôi không về cùng nhau, JungKook giữ tôi lại khi chúng tôi mỗi người mỗi ngả.

"Này!"

Tôi đứng yên mà mắt trừng trừng nhìn ngược hướng JungKook. Tất cả mọi người đều đã ra về sạch sẽ, JungKook bước tới đối diện tôi rồi nghiêm túc nói: "Đừng xem mọi chuyện nghiêm trọng quá, anh đùa thôi."

Tôi nhăn nhăn lông mày: "Chuyện kết hôn ai lại đem ra đùa?"

"Anh đem, được chưa? Định dọa em một chút, ai ngờ em chạy biến. Từ nay không khủng bố em nữa, không cần thiết phải bày ra vẻ mặt rắn cắn sợ dây thừng với anh, biết chưa?"

Tôi chưng hửng buột miệng: "Tức là anh không muốn kết hôn với em à?"

Tôi đoán JungKook đấu tranh giữa câu 'em đi chết đi' và 'em còn não không?', cuối cùng JungKook búng vào trán tôi, thở dài, buông tay tôi ra rồi lên xe lái đi như gió.

--
Tôi về nhà, vừa ném được mảnh áo khoác lên sofa thì đã nghe bà nội bóng gió, có người nào nói khi khác sang chơi mà đã lâu không thấy. Tôi không biết nói gì, đành mặc áo khoác đi ra đường mua chân gà nướng sang nhà JungKook gặm chung với mẹ anh cho đỡ buồn.

Sẵn dừng lại ở xe bán gà, tôi mua thêm nửa con gà quay để uống rượu với ngài phó giám đốc. Tôi sang đến nơi cũng đã chín giờ tối, thế nhưng nhà JungKook đèn đuốc sáng trưng từ cổng vào đến tận bên trong. Nhà JungKook vốn ít khi bật hết tất cả đèn, cũng hiếm khi mở rộng cửa. Tôi tung tẩy một đường từ cổng sắt đến tận cửa chính, rồi khựng lại khi nghe bên trong có tiếng nói chuyện. Hình như tôi đến không đúng lúc rồi.

Tôi nửa muốn về nửa muốn đi vào chào một tiếng, cuối cùng cơ thể tự giải quyết cho tôi bằng cách bắt tôi hắt xì một tiếng thật to. Soạn sẵn một nụ cười công nghiệp hết sức, tôi cố gắng đĩnh đạc bước vào nhà.

Nụ cười trên môi tôi rơi xuống tức thì. Trong căn phòng khách rộng mênh mông của nhà JungKook, có JungKook đang ngồi bên cạnh mẹ anh, bố anh đang ngồi riêng trên một chiếc ghế. Đối diện ba người đó là hai vị khách mà tôi rất quen thuộc.
Khóe môi tôi giật giật, rồi trước năm ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi đưa gói đồ ăn lên.

"Ơ... Con... mua chân ơ... gà."

Mẹ của JungKook đứng dậy cầm lấy gói đồ ăn, vỗ vai tôi nói thầm: "Đúng lúc lắm, bác cũng đang muốn ăn. Con ngồi xuống trước đi."

JungKook đưa tay vỗ nhẹ lên ghế ý nói tôi tới ngồi bên anh, tôi liếc nhìn quanh rồi cụp đuôi bước về phía ghế ngồi cho khách.

"Chân gà à?"

Bố tôi chép miệng một cái, rõ là thất vọng vì biểu hiện của tôi.

"Chân... gà?"

Một chữ gà của bố tôi gần như bay biến, vì ông nội quắc mắt nhìn cả hai bố con ra hiệu im lặng.

--
Sau này tôi hỏi ông nội, cớ vì sao mà ông lại nghĩ rằng mình cần tới tận nơi nói chuyện. Ông nội hùng hồn tuyên bố.

"Đàn ông con trai muốn cưới vợ về nhà đương nhiên phải chủ động trước, không lẽ bắt nhà người ta tới tận cửa hỏi thăm?"

Khi đó "vợ" tôi đang ngồi cạnh ông để kiểm tra huyết áp, anh cười đến nỗi rơi cả máy móc dụng cụ xuống đất. Thân làm bác sĩ giỏi giang có tiếng, thế mà Jeon JungKook mất cả buổi cũng không đo được cho ông nội một miếng huyết áp nào.

-----

Tôi kiểm tra lại tài khoản ngân hàng, rồi tự mình giật mình, tự mình hú lên trong đêm vắng.
Jeon JungKook mở mắt làu bàu: "Anh mới trực về!"

Tôi lăn sang ôm một cái, JungKook lại nhắm mắt mà miệng vẫn lầm bầm điều gì đó nghe như là vô nhân đạo và thiếu trách nhiệm. Tôi nhìn tin nhắn của ngân hàng, lại muốn hú lên.

Tôi cũng là đại gia rồi. Có thể thừa sức mua lại cả cửa hàng kem mà Yiyi thích nhất. Cửa hàng kem ở giữa khu trung tâm thành phố, bên ngoài cắm đầy những mô hình ốc quế kẹo bông. JungKook quờ quạng nắm tay tôi, miệng vừa mắng tôi xong lại mỉm mỉm cười.

Căn hộ của JungKook nằm gần bệnh viện để tiện đi lại, vào giữa đêm khuya âm thanh vẫn cứ ồn ào. Tôi chui vào chăn, hết nhéo má rồi đến hôn má, JungKook để yên cho tôi tùy tiện phá phách.

Mấy ngày nay trời vẫn mưa, công trình bị gián đoạn thi công, tôi tiếp tục làm người rảnh rỗi ở nhà. Đầu tiên là nhà của bố mẹ, sau đó lần lượt di cư sang nhà tôi, nhà bố mẹ JungKook, cuối cùng là đóng đô trong căn hộ nhỏ này suốt một tuần lễ. Chỉ trong một tuần, tôi bắt đầu sợ tiếng hú còi của xe cấp cứu. Jeon JungKook giống như một cái máy, chỉ cần nghe xe cấp cứu hú còi là đã bắt đầu mở mắt tìm điện thoại của khoa nhi.

Căn hộ của JungKook bé bằng một nửa căn hộ của tôi, thế nhưng lại đắt gấp bốn. Tôi ăn chơi nhảy múa rồi làm việc ở phòng khách, JungKook cũng gắng về sớm với tôi. Từ sau hôm ông nội ở nhà JungKook về, mọi chuyện có chút thay đổi. Tôi không được biết người lớn nói gì với nhau mà chỉ biết ông dạo này thường gọi tôi sang ăn cơm chiều. Tôi về thì JungKook sẽ về, mục đích của ông nội nằm ở đó.

--
Không khí mát mẻ, tôi quấn JungKook ngủ một giấc từ trưa sang chiều rồi về nhà ăn cơm. JungKook mang theo cả hộp đồ cứu thương để đo huyết áp cho ông bà, tôi cằn nhằn nhưng anh không chịu tháo.

Tôi cự nự: "Em làm kiến trúc sư nhưng có khi nào kè kè ống giấy vẽ bên mình đâu?"

JungKook lắc đầu: "Đề phòng có trường hợp khẩn cấp, nếu không có đủ dụng cụ cấp cứu nên vô tình gây hại thì vẫn bị vạ lây như thường."

JungKook lên xe rồi, tôi nhất định vào nhà lấy cho bằng được một chiếc bóng ambu. Nhét bóng vào tay JungKook, tôi ngồi vào ghế lái cười nhăn nhở.

"Chúc anh vui vẻ hành hiệp trượng nghĩa."

Một chiếc bóng ambu và câu nói của tôi chỉ để thỏa mãn nhu cầu xúc xiểm cho vui miệng, JungKook trừng mắt cầm tay tôi gặm một nhát. Thế nhưng chưa đầy một tiếng sau, tôi lại phải cảm ơn bản tính thích cà khịa của mình vì đã cho tôi chứng kiến một màn cứu người tưởng chỉ có trong phim.

"Bóng ambu của bác sĩ này."

Vừa xuống xe, tôi đã phe phẩy chiếc bóng ambu trong tay. JungKook nhăn mày nhưng không thèm chấp, tôi mặc sức nói hươu nói vượn về việc đem bóng ambu đi đựng cá cảnh. Trời còn sáng, chúng tôi cùng nhau leo cầu thang, mới vừa đi đến tầng thứ ba thì bên dưới sân chung của khu nhà đã vang lên mấy tiếng khóc gào thảm thiết. Tiếng kêu cứu rút cạn hết tất cả những âm thanh khác, JungKook buông tay tôi chạy như bay xuống hành lang tầng dưới.

Khi tôi xuống đến nơi thì người lớn trong khu cũng đã xúm đông xúm đỏ quanh một bác gái đang ôm đứa bé trai chừng bốn năm tuổi. JungKook đưa tay ra muốn đỡ nhưng bác gái chỉ giữ rịt đứa bé trong lòng, vừa gào vừa cố hết sức cho ngón tay vào trong miệng đứa bé. JungKook hẳn nhiên không dám giật lấy đứa bé vì chưa xác định được nguyên nhân.

Giằng co chừng mấy giây, ngón tay của bác gái nọ vẫn thọc sâu hơn, JungKook đỏ bừng mặt quát lên: "Tôi là bác sĩ! Cháu bác bị làm sao?"

"Nuốt... Nuốt..."

"Aisssh."

JungKook nhịn một tiếng chửi tục, anh gọi lớn: "Hoseok?"

Tôi hiểu ý đi tới túm lấy cánh tay bác gái, rút ra khỏi miệng đứa bé đang quằn quại mà từ cổ trở lên đã chuyển đỏ. JungKook ôm được đứa bé trong tay thì đặt xuống, anh kiểm tra gì đó rồi lấy đèn pin từ túi cứu thương. Đèn vừa bật soi vào cổ họng bé trai kia, JungKook không nể nang nữa mà chửi một tiếng.

"Mẹ nó, Jung Hoseok em đứng đực ra đó làm gì? Gọi cấp cứu nhanh cho anh."

Tôi không đôi co dù đã gọi cấp cứu ngay từ lúc JungKook chạy xuống. Vài người đứng xem hỏi han bác gái là cháu bà đã nuốt gì, bác gái nọ dường như đã cấm ngôn không nói được. Tôi cũng tò mò nhưng không dám hỏi JungKook, chỉ có thể đứng bên nhìn anh đưa tay ấn vào cổ đứa bé. Gương mặt đỏ kè đã bắt đầu chuyển tím, JungKook lắc đầu.

"Quả bóng bàn. Chặn ngang họng, không gắp ra được."

Xung quanh rộ lên tiếng kêu hoảng sợ, bác gái nọ vừa nấc vài tiếng đã trở lại gào thét, lao tới muốn cướp đứa bé trong tay JungKook. Lồng ngực đứa bé căng phồng, khuôn miệng há ra còn không ngáp được. JungKook lùa tay vào túi cứu thương, lần lượt lấy ra một cây dao, một chiếc kẹp cùng một bộ dây mềm.

JungKook quát tôi: "Cái bóng ambu của em đâu?"

Tôi vứt bóng ambu lên một chiếc ghế đẩu ai đó đặt bên cột nhà, vừa đem tới thì JungKook đã tháo lưỡi dao. Lưỡi dao sáng loáng, bác gái trợn mắt rú lên kêu khóc hỏi cậu định làm gì, lần đầu tiên tôi nghe được giọng nói đanh gọn lạnh lùng như đang trong phòng mổ.

"Mọi người giữ bà cụ lại. Jung Hoseok, em tới đây giữ đầu bé."

Thực tế thì không ai cần giữ bác gái nọ. Vừa thấy JungKook đưa tay tìm kiếm gì đó, đổ một thứ nước cồn màu vàng vàng rồi hạ xuống cổ đứa bé một nhát dao mà không ngập ngừng, bác gái đã ngất xỉu. Đám đông xúm quanh anh im thin thít, JungKook ấn dao vào rồi tự nói với mình.

"Được rồi."

Cổ họng tôi vọt lên buồn nôn khi lớp sụn khí quản hiện ra trăng trắng. JungKook rút dao, bảo tôi đưa anh một chiếc kẹp chữ T, sau đó thay thế lưỡi dao bằng một đoạn ống mềm. Tôi là người giàu trí tưởng tượng, vừa nhìn JungKook làm, tôi vừa cảm giác như dưới cuống họng mình cũng đang có một đoạn ống dài ngọ nguậy.

"Không nhìn được thì đừng nhìn."

JungKook lẩm bẩm nói, anh thoăn thoắt cầm máu, nối ống ambu rồi nhẹ nhàng bóp ống. Ai nấy đều nín thở nhìn JungKook, JungKook đưa mắt nhìn tôi.

"Ổn rồi mà, tin anh đi."

Lồng ngực nhỏ nhắn đã không còn trương lên mà bắt đầu phập phồng chậm rãi. Xe cấp cứu kêu vang trước cửa, nhân viên y tế của bệnh viện đại học Y tới làm nốt công việc của JungKook. JungKook kiểm tra huyết áp của bác gái nọ, sau đó để nhân viên y tế đưa cả hai bà cháu ra xe. Trên mặt JungKook lấm tấm mồ hôi, anh sơ sài lau bằng ống tay áo, sau đó lấy áo blouse trong túi sơ cứu ra khác lên người.

Chẳng ai nhìn theo xe cấp cứu nữa, ông bà chú bác lẫn thanh niên khu nhà dán mắt vào JungKook. Tôi cũng chăm chăm nhìn, JungKook búng trán tôi rồi nói.

"Anh phải vào viện rồi, quả bóng này vừa khớp với ống khí quản nên sẽ hơi phức tạp. Nhớ để phần cơm cho anh."

Nói xong, JungKook chào ông nội một tiếng, sau đó quay đầu không nhìn lại.

Xe cấp cứu đỗ trên đường, từ sảnh nhà ra xe là khoảng sân trống, hoa anh đào cuối mùa còn gắng nở nốt mấy chùm bông, tà áo blouse của bác sĩ Jeon cứ bay bay, nếu quay chậm lại thì thừa tiêu chuẩn làm thành một đoạn phim nghệ thuật.

Tôi lại muốn hú lên lần nữa. Rốt cuộc tôi đây cũng là người thành công trong cuộc sống, vừa giàu lại vừa có người yêu giỏi giang đẹp đẽ không ai bằng.

--
"Vừa rồi nguy hiểm quá."

"Bà Han trông cháu kiểu gì, để nó nuốt cả quả bóng đồ chơi vào miệng? May mà có cậu bác sĩ ở đây."

"Mà các bà có thấy không? Cậu ấy đưa dao rạch một đường không run tay, khiếp!"

"Run tay lại chẳng chết người đi à?"

"Sợ chứ, lỡ đứt vào đâu đó thì sao?"

"Cậu bác sĩ này tôi thấy quen quen, sao lại đi với Hoseok nhà ông Jung nhỉ?"

"Tôi thấy nhiều lần rồi, trên ti vi năm ngoái!"

Xe cấp cứu đi mất, ông nội tôi trở thành người nổi tiếng mới của cả khu. Các bà cụ vây quanh bàn tán về vụ tai nạn vừa rồi, hỏi han ông tôi về bác sĩ đẹp trai mới xuất hiện. Ông nội tôi đầu tiên còn trả lời được là JungKook từ bệnh viện trung tâm chuyển sang bệnh viện trường đại học, năm trước từng xuất hiện trên ti vi sau khi dập xong dịch cúm, nhưng lại bắt đầu ngậm tăm trước mấy câu chuyện đời tư. Nã pháo vào ông nội tôi đầu tiên không ai khác chính là bà của Haewon tầng dưới.

"Bác sĩ Jeon đẹp trai giỏi giang như vậy, chắc đã có gia đình rồi?"

Một người khác nói chen vào: "Chưa có, tôi để ý rồi, tay không đeo nhẫn!"

Tôi nhăn nhăn, JungKook đúng là không đeo nhẫn vì anh là bác sĩ. Ông nội đột nhiên quắc mắt nhìn tôi, tôi khó hiểu gãi đầu. Tôi có làm gì sai đâu? Cũng không phải tôi nhét quả bóng bàn vào họng thằng nhóc đó?

Bà của Haewon lăng xăng hỏi han, cuối cùng kết luận với ông tôi rằng khi nào đó cả khu nên làm một bữa tiệc cảm ơn bác sĩ Jeon, đồ ăn thức uống cứ để Haewon lo hết. Haewon là đầu bếp, bà cô ấy đúng là lo liệu rất chu toàn.

Mọi người nhao nhao đồng ý, chưa gì đã sắp xếp xong ngày lành tháng tốt cùng với danh sách đồ ăn. Ông nội tôi ôn tồn nói rằng JungKook cũng không phải con cháu trong nhà, nhưng mấy lời phân bua của ông chìm lỉm trong những tôm hấp và khổ qua dồn thịt nạc.

Mãi tới khi chiều muộn, hội bô lão hâm mộ JungKook mới bắt đầu giải tán. Ông nội hậm hực chắp tay sau lưng đi lên nhà ăn tối, tôi cung cúc theo sau. Vừa đi tôi vừa nghĩ, có thể là vì lần đầu tiên ông trở thành trung tâm của cuộc nói chuyện nhưng cuộc nói chuyện đó lại là về một cậu con trai khác thậm chí không phải là cháu trai của ông, nên ông mới tức giận. Ông đã bảy mươi tuổi mà còn đi nhanh vun vút, tôi cắm cúi bước đến góc hành lang rẽ vào nhà lại đâm sầm vào lưng ông.

Tôi kêu lên một tiếng: "Á!"

Ông nội không hề nhúc nhích lấy một phân. Tôi trông èo uột khá đáng thương, bố tôi cũng ngày đêm cầm dao múa bếp, thế nhưng ông tôi lại là võ sư khá nổi tiếng vào vài mươi năm trước.

"Cháu bây giờ có tiền không?"

???
!!!
??

Bao nhiêu năm qua, tôi đi học, đi làm, mua nhà, gia đình chưa một lần hỏi tôi chuyện tiền nong, cũng không cho phép tôi góp tiền chi tiêu hàng ngày.

Tôi ngẩn ra một lát rồi nói: "Cháu có."

"Đủ mua một chỉ vàng không?"

Tôi nhẩm tính một lát, hình như tôi có thể mua được đến vài chục cân vàng.

"Đủ ạ."

"Chậm chạp quá cũng không tốt."

Ông nội thở dài rồi đi vào nhà. Tôi dặn bố để lại cho JungKook một phần cơm, bữa ăn của chúng tôi quay đi quay lại cũng chỉ bàn chuyện tai nạn buổi chiều. Bà nội tôi không trực tiếp có mặt, thế nhưng tin tức trôi nổi trong hành lang bằng cách nào đó đã chui vào nhà tôi không sai một chữ.

"Bà Sunhee muốn tổ chức tiệc cảm ơn JungKook nhà mình."

Tôi suýt nghẹn canh vì một tiếng "JungKook nhà mình"

Mẹ tôi đã cười cười: "Chắc là bà ấy lại định gán ghép JungKook với Haewon chứ gì? Con hơi buồn cười, Haewon vẫn còn trẻ, bà Sunhee gặp con trai nhà ai còn độc thân cũng sốt ruột muốn làm mai."

SeJung lắc đầu: "Gặp anh JungKook thì ai cũng muốn làm mai, chỉ có ông nội là đuổi."

Ông nội trừng mắt nhìn SeJung: "Ông đuổi bao giờ?"

SeJung nhún vai, cả nhà tôi làm như không nhớ đến câu chuyện rối loạn thần kinh tim ngày trước. Bữa cơm vừa xong thì JungKook về đến, mẹ tôi dọn cơm ra rồi ngồi bên hỏi han tình hình đứa nhỏ.

JungKook rửa tay rất lâu, anh nói rằng bệnh viện có máy móc nên không đến nỗi phức tạp. Chích một lỗ trên quả bóng, dùng kẹp kẹp vào cho không khí thoát ra, quả bóng xẹp xuống là có thể gắp được ra ngoài.

"Tiếc là lúc cấp cứu không còn cách nào khác, con phải rạch trên cổ một đường. Mấy ngày tới chắc là đau lắm."

JungKook ăn cơm ngon lành, tôi cảm giác như anh đã bị bỏ đói lâu ngày mới được ăn, bố tôi nấu ra thứ gì anh cũng khen ngon tấm tắc.

Mẹ tôi nhìn JungKook thật lâu, sau đó vui vẻ nói: "Mà hôm nay cả khu nhà nháo nhào vì bác sĩ Jeon. Các bà tầng dưới muốn làm tiệc ăn mừng cho thằng bé rồi mời con tới."

JungKook cười: "Được ạ, có đồ ăn thì con sẽ tới ngay."

Ông nội tôi đi ngang qua, tay buông tờ báo, miệng nói khô khan: "Đương nhiên có, còn là đồ ăn ngon nữa. Cháu bà Sunhee là đầu bếp chuyên nghiệp mà."

JungKook nói: "Bà Sunhee là bà cụ hay đeo lô cuốn tóc đúng không ạ? Hình như có cháu gái tên là Haewon?"

Mẹ tôi hỏi ngay: "Sao con biết?"

JungKook nhìn tôi nhoẻn cười, nụ cười cảnh cáo đó làm tôi không khỏi lạnh gáy. Cười với tôi xong, JungKook trả lời qua loa với mẹ rồi lại ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm. Ông nội tôi hung hắng ho một cách vô cùng giả tạo bên bàn bếp.

Ho xong, để mọi người ngẩng đầu lên nhìn, ông mới nói: "Biết trước cũng tốt, bà Sunhee nói để giới thiệu Haewon cho cháu."

JungKook ngạc nhiên: "Giới thiệu cho cháu làm gì? Cháu có người yêu rồi mà."

Ông nội lại bắt đầu ho ồn ã, mẹ tôi đứng dậy bỏ đi. JungKook quay lại nhìn tôi vài giây, sau đó cắm cúi ăn tiếp phần cơm còn lại. Ăn hết cơm, JungKook rửa bát rồi tới đo huyết áp cho bà tôi. Từ đó đến hết đêm, JungKook không nói chuyện với tôi, trên đường về căn hộ của tôi, anh vẫn cương quyết không hé răng nửa lời.

Trời mưa rải rác, tắm xong, tôi ngay lập tức chui vào chăn ôm cứng lấy JungKook. JungKook không buông quyển sách trên tay ra, anh nâng hai cánh tay để tôi ôm rồi tiếp tục lật sách.

Dùng hết cằm đến trán cọ vào ngực JungKook mà anh không nhúc nhích, tôi quyết định nằm yên. Áo của JungKook thơm mùi xà phòng sát trùng và bột giặt, tôi hít mãi thứ mùi nhạt nhẽo đó, JungKook chẳng thèm ừ hử một câu. Tiếng sách lật đều đều làm cho tôi buồn ngủ, tôi biết để sang ngày mai thì sự việc hôm nay sẽ ôi thiu bốc mùi nên đành chấp nhận ngả bài.

"Giận em à?"

JungKook lắc đầu, tiếp tục đọc sách. Còn chẳng phải sách y khoa mà là sách về quy hoạch của người Pháp ở thế kỉ mười chín, không hiểu vì sao anh lại có đủ kiên trì đọc suốt cả tháng nay.

Tôi bỏ JungKook ra, ngồi thẳng trên giường nghĩ ngợi. JungKook đọc xong cuốn sách quy hoạch, anh gối đầu lên tay rồi nói: "Hẹn hò với anh làm em xấu hổ à?"

Tôi kêu lên: "Em có điên đâu mà xấu hổ? Tự hào còn không hết."

JungKook chỉ cười ha ha hai tiếng lấy lệ, sau đó anh lại đưa tay với lấy một cuốn sách tôi đặt đầu giường.

"Ừ, tự hào."

"Mai em bắc loa lên cho cả chung cư nghe đã được chưa?"

JungKook lắc đầu: "Bây giờ thì muộn rồi. Các bà các mẹ chắc đã đi mua nguyên liệu làm tiệc, đừng làm họ mất hứng chứ."

Tôi hít một hơi sâu, không khí âm ẩm lạnh chui thẳng vào hai cánh mũi. Mất hứng thật sự, chúng tôi ngày nào cũng cãi nhau đôi ba chuyện vặt vãnh nhưng tất cả đều là do tôi khởi xướng. Còn mỗi lần JungKook là người khởi xướng, chắc chắn sẽ có chiến tranh to.

Vì JungKook không chấp vặt như tôi, nên một khi anh đã chấp, hàng ngàn cái vặt vãnh sẽ được chọi thẳng vào mặt tôi ngay lập tức.

Tôi quay lại nhìn JungKook, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần khoanh tay chờ cãi lộn. Tôi buồn bực đứng dậy mở két tài liệu lấy vài thứ đồ rồi đi xuống lầu. Kiểm tra thấy trong nhà chỉ còn rượu và vài miếng thịt bò khô không xứng tầm với bác sĩ thiên tài, tôi vẫn hú lên một tiếng.

"Jeon JungKook, em mở tiệc cho anh, xuống đây."

Tôi gọi ba tiếng, JungKook không xuống, tôi rướn người ném một miếng bò khô lên tầng gác. Miếng bò khô khó khăn leo qua ban công, tôi phủi tay chờ đợi. Hai mươi phút sau, JungKook đi xuống, trên tay anh cầm miếng thịt bò.

Khi đó tôi đã uống hết một phần ba chai rượu nho của cậu khách hàng sáu múi. Mấy năm trôi qua, vườn nho nọ vẫn đều đều ra trái, tôi vẫn đều đều nhận được một thùng nho ủ chín tới thơm lừng.

JungKook hừ nhẹ rồi ngồi xuống cạnh tôi. Tôi leo lên bàn sofa ngồi, tay giật miếng thịt bò trong tay anh xé nhỏ. Vừa xé tôi vừa đếm, nói, không nói, nói, không nói, không nói...

Rốt cuộc vẫn là nên nói. Không nói thì JungKook của tôi sẽ méo mó hết người vì tức giận. JungKook rót cho mình một cốc rượu nhỏ, tôi uống hết cả chai rượu thì nhảy bổ vào người JungKook bám lấy anh. JungKook giãy dụa được vài cái rồi thôi, thân bạch tuộc như tôi một khi đã vươn tay chân ra làm xúc tu thì không ai gỡ nổi.

Anh thở phì phò vì bực mình, tôi vẫn thản nhiên niệm chú: "Em yêu anh em yêu anh em yêu anh em yêu anh yêu anh yêu anh."

JungKook nắm lấy tóc tôi, giật đầu tôi ra khỏi ngực anh rồi bất lực nói: "Đường đường là phó khoa nhi, nhà có điều kiện, mặt mũi cũng không đến nỗi nào, sao lại vác xác đi yêu em nhỉ? Bao nhiêu người xếp hàng đầy ra."

Tôi vênh mặt: "Em thì sao?"

JungKook thở dài: "Em chỉ giỏi to miệng thôi."

Tôi gào lên: "Em còn to thứ khác chứ sao chỉ có miệng to?"

JungKook nhướn mày: "Cái gì to?"

"Tình yêu em dành cho anh này."

JungKook ọe một tiếng rồi xô tôi ra khỏi người anh. Tôi mềm oặt rơi như cọng bún xuống sàn, rồi bò lên, quờ quạng tìm tập tài liệu.

Trước mặt JungKook, tôi mở quyển tài liệu. Tôi thần bí úp mở nói với JungKook, em sắp cho anh xem những thứ giá trị nhất trong cả cuộc đời của em.

"Đây là sao kê tài khoản của em."

Tôi đặt tờ giấy xuống bàn. JungKook nhặt lên, lại nhướn mày nhưng không nhận xét về độ dài của những chữ số 0 dằng dặc trên đó.

"Giấy tờ nhà đất."

"Sổ hộ khẩu."

"Bằng đại học."

"Giấy khai sinh."

"Giấy tờ xe."

JungKook bật cười: "Đưa anh làm gì?"

"Chứng minh tình yêu. Đây em cho anh hết cả đời em."

Tờ giấy sau cùng trong tập tài liệu "cả cuộc đời em", tôi đưa cho JungKook thiệp cưới mà SeokJin và anh Yoongi đã thiết kế.

Noron thần kinh của bác sĩ chạy tương đối nhanh, JungKook chìa hai bàn tay ra. Mắt anh cong cong lấp lánh nhưng môi vẫn chưa cười, tôi dẹp trống ngực dộng ầm ầm xong mới phát hiện ra một vấn đề hơi nhạy cảm.

Tôi không có nhẫn.

Tôi mò hết túi áo túi quần, đương nhiên vẫn không có.

"Anh chờ một chút", tôi nói. "Em quên nhẫn rồi."

Tôi chạy quanh nhà, nhà tôi cũng không có nhẫn. Tôi quay lại cầm tay JungKook lên đo đạc một chút.

Đem hết kinh nghiệm mười năm làm kiến trúc sư ra, tôi mở tủ lấy bộ cờ lê tua vít, tháo bung vòi nước của máy lọc nước. Phần nối giữa chân vòi nước và bình lọc có một vòng bi inox, tôi nhặt lên, đem áo lau sạch nhớt. Thiết kế của vòng bi vòi nước không khác Cartier là mấy, chỉ trừ việc tôi mua nó với giá năm nghìn đồng.

Vòng bi vừa khít với ngón đeo nhẫn của JungKook. Tôi phủi tay tự hào ném chiếc cờ lê ra sau lưng, vui vẻ cúi đầu nói với anh: "Quãng đời sau này mong anh giúp đỡ."

--
Tôi từng nghiên cứu nhiều về những màn cầu hôn.

Tôi lên Youtube xem cả trăm video cầu hôn, người ta nếu không làm hoành tráng với hoa hồng và nến thì cũng cảm động đến nỗi ôm nhau khóc.

Cuộc đời tôi nhạt nhẽo lắm. Tôi nghĩ rằng mình sẽ bình ổn sống, yêu đương chậm rãi, rồi đến lúc chín muồi thì đưa nhau về nhà, sau đó đi tìm thầy bói chọn lấy một ngày tốt. Tôi nằm trong số diễn viên quần chúng, cả đời cũng không tưởng tượng nổi mình ôm chín trăm đóa hồng đứng trên nóc tòa Empire hò hét rằng em sẽ yêu anh từ kiếp này sang kiếp khác, nếu không em bây giờ sẽ nhảy xuống để chứng minh cho anh xem.

Chuyện cầu hôn của tôi bây giờ cũng nhạt loãng không có gì đáng nói, thế nhưng bằng một cách nào đó, khi nhìn vòng bi inox ở trên tay JungKook, biết rằng mình là chủ nhân của không chỉ chiếc nhẫn mà còn cả bàn tay đó, tim tôi lại nhói lên một cơn đập thình thịch, tôi bắt đầu thở gấp.

Thì ra một cuộc đời bình phàm đến mấy, một lần cầu hôn tầm phào đến mấy cũng sẽ có lúc khiến cho một người bị rối loạn thần kinh tim một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro