54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Chí Mẫn tay cầm xấp giấy bộc bìa cứng mặt ngại ngùng tay hướng phía Kim Tại Hưởng ấp úng nói.

"Báo...báo cáo của trưởng phòng Trương đây, giám...đốc"

Kim Tại Hưởng nhìn Chí Mẫn xấu hổ vẫn chưa quen với công việc mới môi cười mĩm nhẹ nhàng đón lấy.

Phác Chí Mẫn hiện tại chính là thư kí của Kim Tại Hưởng.... 

Cậu dù gì cũng trải qua ba năm đại học chỉ vì lúc trước cậu không có quan hệ hay tiền bạc nên rất ít công ty nhận vào. Hiện tại chính là may mắn được Kim Tại Hưởng nhận vào côngty mình, lúc đầu chỉ là nhân viên nhỏ nhưng chính là ba tháng sau nhảy lên cái ghế thư kí bên cạnh Kim Tại Hưởng...cái chức ai cũng mơ ước. 

Dù biết Kim Tại Hưởng thiên vị Phác Chí Mẫn nhưng trong côngty không ai dám mở miệng.

"Pha cho tôi cốc cà phê đi... "

"Ah...dạ vâng...em pha ngay"

Rất nhanh liền có tách cà phê đen hợp khẩu vị đặt ngay ngắn trên bàn. 

Phác Chí Mẫn hiện tại không cần đeo kính nữa vì ai kia đã âm thầm bắt cậu đi mổ mắt chữa cận thị. Bỏ kính ra cắt lại kiểu tóc mới Phác Chí Mẫn nhìn rất đáng yêu dễ nhìn, có lúc Kim Tại Hưởng sẽ vứt bỏ bản tính lạnh lùng nghiêm nghị ngồi ngắm Phác Chí Mẫn ngủ. Sau đó lại không tự chủ chòm lên hôn cậu.

Còn chuyện kia, chuyện cậu chấp nhận mình là Gay không, thì sau đêm Phác Chí Mẫn bị tai nạn đã thể hiện rõ.

Lúc đó anh ngày nào cũng đến thăm cậu, còn đặc biệt dặn người làm thức ăn bồi bổ. 
Khi Phác Chí Mẫn lạnh anh sẽ ôm cậu. 

Khi Phác Chí Mẫn khóc bảo mình chỉ là thứ nhu nhược yếu đuối anh sẽ nắm tay cậu, trấn an cậu. 

Khi Phác Chí Mẫn nói cậu thích anh, rất thích anh thì anh sẽ đáp lại rằng anh cũng rất thích cậu.

Nhìn đồng hồ đã hết giờ làm, Kim Tại Hưởng vươn vai đứng dậy bước đến sofa bên cạnh bật cười nhìn ai kia ngủ quên. 

Ngủ quên trong phòng giám đốc quả là to gan mà.

"Này...Chí Mẫn tỉnh lại. Mau về nhà thôi"

"Ả"

Phác Chí Mẫn dụi mắt nhận ra mình ngủ quên liền bật dậy quấn quýt xin lỗi. 

Sau đó cùng Kim Tại Hưởng ra về. 

Cả côngty hầu như đều ghen tỵ với Phác Chí Mẫn vì cậu được đi chung xe với giám đốc.

Chuyện này đương nhiên đến tai Ngọc Vy, cô ta đầu tiên chính là bất ngờ không tin sau đó là đau khổ bị sự thật kia đả kích, cuối cùng là tìm đến cha mẹ Kim Tại Hưởng.

Khi gia đình biết, Kim Tại Hưởng đã có trận cãi nhau sinh tử với ông bà già nhưng đến khi anh đe dọa sẽ bỏ lại côngty cùng cậu ấy trốn đi thì việc này mới lắng xuống một chút. 

Khi đó cha Kim Tại Hưởng sẽ tặng anh một bạt tay miệng mắng đứa con nghịch tử rồi cuối cùng cũng không nói nữa. 

Kim Tại Hưởng biết ông ấy buông tha cho cậu là vì anh vẫn còn anh em có thể thay mình nối dõi.... Sự việc rất giống phim truyền hình, chỉ có điều tình yêu của hai người chính là thật không cần kịch bản.

Kim Tại Hưởng cãi nhau với gia đình vì tính hướng bản thân nhưng cũng chính là vì Phác Chí Mẫn

Cậu ấy đã vì mình quá nhiều rồi nên chút chuyện này có là bao.

"Thức ăn chín rồi, mau lại thôi Tại Hưởng... "

Phác Chí Mẫn gắp rau sang đĩa vừa làm vừa rống to gọi anh. 

Tay nghề cao vẫn là tay nghề  cao, thoáng chút đã có một bàn ăn ngon miệng. 

Phác Chí Mẫn đặt đũa ngay ngắn nhìn Kỳ Nghiên ngồi xuống bản thân mới ngồi theo nhìn anh cười.

"À. Tôi có món này dành cho cậu... "

Kim Tại Hưởng vừa nói vừa mở ngăn tủ đem ra cái dĩa bị đậy lại.

"Cái gì thế, là anh làm sao? "

"Đúng. Giở ra xem"

Phác Chí Mẫn có chút bất ngờ tay mở nắp ra cứ nghĩ là món ăn nào đó cư nhiên bên trong là một cái hộp đỏ hình vuông bật nắp phía trong...phía trong là một chiếc nhẫn màu bạc đính viên kim cương nhỏ rất tinh tế. 

Khoảnh khắc này Phác Chí Mẫn tim đập mạnh nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn Kim Tại Hưởng, cậu không tin được.

"Kim Tại Hưởng....cái này.. "

Kim Tại Hưởng mĩm cười, thân đứng lên bước ra khỏi bàn tay gỡ chiếc nhẫn bạc ra đứng trước mặt Phác Chí Mẫn nhìn vào mắt cậu nói.

"Chí Mẫn...tôi...tôi tặng em chiếc nhẫn này chính là đáp lại tình cảm của em. Sau này không cần âm thầm theo dõi lo lắng cho tôi nữa, chỉ cần bên tôi sống chung với tôi là được...Phác Chí Mẫn anh yêu em..."

Kim Tại Hưởng vừa đeo nhẫn vào tay Phác Chí Mẫn vừa bày tỏ nhìn gương mặt vẫn còn ngạc nhiên chưa giải trừ kia Kim Tại Hưởng mĩm cười cúi đầu hôn lên môi cậu sau đó rất nhanh trở về chổ.

"Được rồi, ăn tiếp thôi... "

Phác Chí Mẫn hiện tại bao nhiêu cảm xúc đều dâng trào biến hóa, nhất thời không tin được hành động lời nói của Kim Tại Hưởng vừa rồi. 

Bao năm cậu âm thầm lặng thích Kim Tại Hưởng, luôn dõi theo anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy. Đến nổi bản thân bị người khác chà đạp sỉ nhục cậu vẫn chấp nhận mơ tưởng thứ tình yêu kia. Chỉ là không ngờ có một ngày nó sẽ được đáp lại. Không ngờ.

Phác Chí Mẫn rơi xuống một giọt nước mắt, sau đó không kìm được sự hạnh phúc vui sướng trong lòng mà tuôn thêm rất nhiều nước mắt ẩm nóng. Cậu nắm tay lại đè chặt lồng ngực xúc động vỡ òa. 

Rất giống một giấc mơ. 

Vậy ra...anh ấy yêu mình, anh ấy cũng yêu mình. Đây không phải là do mình nằm mơ chứ.... Tại Hưởng anh ấy còn tặng nhẫn cho mình....

Kim Tại Hưởng hoảng sợ nhìn Phác Chí Mẫn cảm động tay đè lồng ngực, anh là không ngờ cậu ấy sẽ hạnh phúc như thế chứ, chân liền đứng dậy bước đến ôm Chí Mẫn, còn đính chính lại lời anh nói hoàn toàn là thật lòng. 

Anh không biết rằng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của cậu, ngày cậu có mơ cũng không dám mơ đến. 

Ngày cậu là của anh....

****

"Hôm nay là cuối tuần chúng ta đi chơi đi cha..... "

Thạc Quốc tay nắm vạt áo trắng của Tuấn Chung Quốc giật giật đề nghị bày ra bộ mặt đáng yêu ánh mắt long lanh ngước lên nhìn anh.

"Con muốn đi đâu? "

Được hỏi thế này Thạc Quốc vui mừng nhảy cẩng lên bỏ vào phòng sau đó tay cầm một thứ chạy ra đưa cho Tuấn Chung Quốc. 

Tuấn Chung Quốc nhíu mày nhìn tấm ảnh nhỏ được bọc lại bằng khung nhựa dẻo nhỏ.

"Con muốn đến nơi này sao? "

"Vâng"

Trong ảnh là bức tranh ngọn núi xanh cao lớn bên dưới là hồ còn có những tảng đá cao lỏm chỏm đâm lên.

"Nơi này là Cấm Sơn...nó rất xa. Bức ảnh này tại sao con có"

"Là trong hộp đồ chơi cũ của con...Chúng ta đến đó đi"

Tuấn Chung Quốc nhìn Thạc Quốc rồi ngắm bức ảnh phía dưới còn đề hai từ Cấm Sơn. Có lẽ cái này của Trịnh Hạo Thạc... 

Tuấn Chung Quốc thoáng chốc tay nắm chặt bức ảnh nổi xót xa trong lòng dâng lên, anh nhìn Thạc Quốc cười rồi xoa đầu nó.

"Được, chúng ta đến Cấm Sơn... "

***

Tuấn Chung Quốc sau khi sắp xếp lại công việc sau đó nhìn Thạc Quốc đã chuẩn bị hoàn tất cùng biểu cảm hớn hở thích thú bắt đầu lên xe. 

Cấm Sơn rất xa thành phố, chạy xe đến đó Thạc Quốc phải gật gù ngủ mấy tiếng, đến khi thức dậy thấy phía trước phong cảnh rộng lớn, núi xanh cao chót vót Thạc Quốc liền dụi dụi mắt chòm lên phía trước nhìn ngó.

Nhìn Thạc Quốc vui thích như thế Tuấn Chung Quốc tâm trạng cũng bớt đi mệt mõi của mấy tiếng lái xe.

Đầu tiên là đến khách sạn Cấm Sơn mướn phòng sau đó...sau đó là ngủ.

"Cha...sao lại nằm đây, chúng ta ra ngoài chơi...."

Thạc Quốc nắm chân Tuấn Chung Quốc trên giường kéo kéo, môi dẩu lên giận dỗi.

"Cho cha nghỉ ngơi một lát... "

Biết tính Tuấn Chung Quốc không thích nói nhiều Thạc Quốc chỉ ủy khuất một chút sau đó chân chạy đến cửa sổ kéo rèm ngắm cảnh. Thật đẹp!

Đã rất lâu Thạc Quốc mới cùng Tuấn Chung Quốc đi chơi xa thế này...giá như có cả ba Thạc thì tốt rồi.

Nhắc đến chuyện này Thạc Quốc tuy thắc mắc về người đó nhưng nhìn cha mỗi ngày đều đến thăm mộ, đêm đến lại nhìn lên bầu trời vẻ mặt rất nhớ nhung rất...ưu buồn.

Cậu không dám hỏi nhiều về người đó cậu sợ cha sẽ buồn. 

Cậu biết cha rất nhớ người đó, rất yêu người đó. Chỉ là thấy cha thật đáng thương.

Khi ai đó hỏi tại sao chỉ có cha đến rước cậu về, mẹ cậu đâu. Khi đó Thạc Quốc cũng giống như Tuấn Chung Quốc trả lời rằng mẹ cậu đi du lịch rất xa....rất lâu mới trở về. 

Rõ ràng Thạc Quốc là đứa trẻ rất thông minh hiểu chuyện.

Thạc Quốc đón gió ngắm phong cảnh cũng sắp ngã gục luôn rồi, cậu rất ngoan cha nói cần nghỉ ngơi cậu sẽ ở đây chờ cha.

Tuấn Chung Quốc nằm trên giường ngủ gần nửa tiếng thì mới nâng mi mắt thức dậy, nhìn Thạc Quốc gật gù trên bệ cửa sổ anh mĩm cười đi đến bế đứa nhỏ lên giường.

Anh biết nó sẽ không tự tiện chạy ra khỏi phòng, Thạc Quốc rất thông minh nó chắc chắn đã tính trước chuyện mình đi lạc nên ngoan ngoãn chờ cha mình.

Tuấn Chung Quốc lấy ra quần áo thoải mái bước vào phòng tắm thay còn rửa mặt cho tỉnh táo lại. 

Vừa bước ra ngoài thì giật mình nhìn Thạc Quốc chống tay mắt mở to chờ mình. Vừa nghe tiếng nước là tỉnh rồi sao.

"Được rồi...ta đi thôi"

Tuấn Chung Quốc nắm tay Thạc Quốc bắt đầu xuống thang máy, vừa bước ra đã thoải mái cảm nhận làn gió mát. 

Nơi này thật an bình. 

Tuấn Chung Quốc nhìn bản đồ các địa điểm đến để vui chơi, ngắm cảnh hay thưởng thức đặc sản.

Đầu tiên chính là dẫn Thạc Quốc đến hồ, còn được đi thuyền máy ngắm cảnh.

Thạc Quốc chính là lần đầu được đi thuyền máy, suốt buổi chính là vẻ mặt hào hứng miệng cười thật tươi, tay chỉ trỏ đủ nơi. 

Thuyền này chỉ chở riêng hai cha con họ nên Tuấn Chung Quốc thoải mái hai tay chống đằng sau mặt ngửa lên cảm nhận mùi không khí nơi đây.

Thạc Quốc len lén thả tay xuống nước cảm giác rất tuyệt sau đó lại bị Tuấn Chung Quốc mắng bảo nguy hiểm. 

Thạc Quốc rất nghịch mà đặc biệt nhất chính là hay thắc mắc mà thắc mắc sẽ hỏi cho bằng được. 

Hết cái này đến cái kia Thạc Quốc lay lay Tuấn Chung Quốc hỏi nhí nhố. Tuấn Chung Quốc bị đứa nhóc phiền phức này chọc đến thở dài, rốt cuộc nói một câu.

"Cha cái gì cũng không biết. Con hỏi chú lái thuyền đi... "

Chú lái thuyền phía sau rơi mồ hôi, cứ thế mục tiêu chuyển qua cái chú đáng thương kia. Tuấn Chung Quốc lại nhắm mắt tận hưởng làn gió tự do này.

Tham quan hồ lớn xong Tuấn Chung Quốc dẫn Thạc Quốc đến khu vui chơi, nơi này Thạc Quốc càng thích hơn. Tựa như đứa nhỏ này có rất nhiều năng lượng, chơi bao nhiêu trò mà vẻ mặt kia vẫn hớn hở.

"Thạc Quốc đang chơi rất vui, em nhìn thấy không Trịnh Hạo Thạc.... "

Tuấn Chung Quốc đứng bên ngoài hàng rào hai tay nhét trong túi mắt nhìn Thạc Quốc tâm trạng lại suy tư nghĩ đến một người.

Cảnh này... Tuấn Chung Quốc đã từng nghĩ đến cảnh ba người đi chơi vui thế này...rất vui. 

Hiện tại chỉ có hai cha con, trong lòng ấy thế lại cứ chua xót, trái tim nơi này vẫn rục rịch...đã ba năm nó vẫn nhớ về một người.

"Cha..."

"Chơi xong rồi à...chúng ta về khách sạn... "

Tuấn Chung Quốc nhìn mặt Thạc Quốc rơi mồ hôi cánh mũi phập phồng thở mới nắm tay dẫn nó về.

"Hiện tại mới biết mệt? "

"Um....nhưng...hình như chúng ta chưa ăn gì hết... "

Thạc Quốc mặt nhăn nhăn tay xoa cái bụng phẳng ngước lên nhìn cha mình. Hiện tại mới thấy cha Quốc của mình thật cao thật khí suất. Hèn chi mấy cô kia cứ chỉ về hướng cha rồi hỏi đủ thứ. 

Đúng vậy, cha cậu là một mỹ nam... 

Lớn lên phải giống cha mới được...

"Cạnh bờ hồ tối nay sẽ mở khu ẩm thực đặc sản nơi này, bảy giờ chúng ta đến đó... "

Tuấn Chung Quốc uể oải bước vào phòng đầu tiên chính là đi tắm. Ở bên ngoài cả ngày rồi thấy rất khó chịu cùng mệt mõi. 
Vui. Có lẽ có Thạc Quốc là vui nhất.

Thạc Quốc lần nữa ngồi cạnh cửa sổ nhìn bầu trời miệng thúc giục nó mau tối đi, còn để được đi ăn nữa.

Ngồi cạnh cửa sổ...hình như là thói quen của gia đình này. 

Lúc trước là Trịnh Hạo Thạc đến Tuấn Chung Quốc sau đó tập cho Thạc Quốc thói quen này. 

Khung cửa sổ nhỏ phóng tầm mắt ra bầu trời bao la...

"Cha...cha ơi, tới giờ rồi... "

Tuấn Chung Quốc vừa nghe điện thoại của quản lí xong thì đã nghe tiếng của Thạc Quốc vang dội. Tay sờ bụng bản thân cũng cảm thấy đói rồi. Ban chiều khi về khách sạn nghe nhân viên ở đây nói thức ăn nơi này rất đặc biệt Tuấn Chung Quốc cũng không nghĩ nhiều mặc thêm áo khoác cho Thạc Quốc rồi lại nắm tay nhóc ra ngoài. 

Làn gió không như buổi chiều hiện tại đã lạnh hơn rồi.

Bước đến địa điểm đang đông vui kia, đầu tiên là thấy cánh cổng đề chữ khu ẩm thực Cấm Sơn lộng lẫy. 

Thạc Quốc mắt sáng ngời tay nắm chặt tay Tuấn Chung Quốc chân bước nhanh vào trong. 

Mùi hương của thức ăn lan tỏa khắp con đường, người người chen chúc vào từng gian ẩm thực thưởng thức.

Thạc Quốc tung tăng nếm thử tay còn cầm một con tôm đỏ khô đưa lên cho cha, Tuấn Chung Quốc cầm lấy chỉ ăn chút ít. Thức ăn quả thực rất ngon. Nhiều nhất là hải sản.

"Cha...thức ăn nơi này hoang dã thật "

Thạc Quốc nhìn con vật trơ trọi khỏa thân quay quay trên bếp lửa kéo tay Tuấn Chung Quốc chạy đến. Cái này cậu đã thấy trên TV rồi.

Những người phục vụ thức ăn ở đây đều mặc đồng phục màu xanh phía sau in hai từ Cấm Sơn đẹp mắt. Đầu thì đội mũ lưỡi trai cùng màu, nhìn qua nơi này vừa thân thiện vừa chuyên nghiệp.

"Thạc Quốc ở yên đây. Cha đi nghe điện thoại... "

"Vâng, Thạc Quốc biết rồi... "

Tuấn Chung Quốc len qua giữa hai gian hàng rời khỏi nơi ồn ào đến cạnh bờ sông nghe điện thoại.

Thạc Quốc nghe lời đứng yên tại đó, mắt vẫn nhìn xung quanh thích thú.

"Cháu bé sao lại đứng đây, có phải bị lạc không? "

Nam nhân nhìn Thạc Quốc một mình ở đó tay đang cầm đĩa thức ăn chân khựng lại hỏi. 

Thạc Quốc nhìn nam nhân mặc đồng phục Cấm Sơn tay còn bưng dĩa thịt nướng thơm phức, mắt liền dời về hướng dĩa thịt nóng.

"Cha bảo cháu đứng đây chờ, không phải lạc đâu.... "

"Vậy sao. Vậy ngoan ngoãn đứng yên ở đây đấy. Cháu tên gì? "

"Cháu tên Tuấn Thạc Quốc..."

"Thạc.. Thạc Quốc sao. Muốn ăn thịt không? Tặng cháu này... "

Nam nhân tay cầm xiên thịt đưa cho Thạc Quốc xoa đầu nó một cái rồi đi.

Thạc Quốc tay cầm thịt nhưng không ăn mà mắt nhìn nam nhân không rời, nhìn đến khi nam nhân khuất bóng.

"Lại ăn nữa à? Buồn ngủ chưa? "

Tuấn Chung Quốc xoa đầu cậu nhóc tay bế Thạc Quốc lên. Nhìn mi mắt nó nặng trĩu cái miệng nhỏ còn ngáp vài cái đáng yêu Tuấn Chung Quốc ôm Thạc Quốc về khách sạn.

Thạc Quốc mặt gác trên vai Tuấn Chung Quốc mắt mệt mõi. 

Tâm trạng rất lạ.... 

****
Bây giờ t mới nhớ là chưa làm xong chuyện này :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro