Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân tỏ ra bài xích với thứ thức uống trước mặt, tâm tình cực kì chán nản không hiểu sao đã ý thức ngồi ở đây. Nếu để người khác biết anh ngồi trong quán cà phê nhỏ hẹp này chẳng phải thắc mắc đến u não rồi sao.

Tay đương nhiên không động đến chống cằm thuận theo bản tính vốn có mắt đảo nhìn xung quanh. Dù là quán cà phê không tên tuổi nhưng đâu chắc rằng kẻ thù không phát hiện ra mà theo đuôi mình.

Cứ nghĩ muốn thử cảm giác ngồi ở đây có lẽ tâm tình liền ổn định, cuối cùng vẫn là nhàm chán suy cho cùng quán bar vẫn là nơi thích hợp với con người này hơn.

Thân toan đứng lên âm thanh nhạc cụ đã vang lên làm níu bước chân. Nam nhân thắc mắc cái quán nhỏ này cũng có đầu tư đi.

Trên sân khấu không mấy hoành tráng, nữ nhân bên trái tay lướt trên dây đàn tranh mở đầu khúc nhạc, nam nhân nhíu mày lựa chọn thưởng thức một chút.

Đôi mắt vẫn như cũ sắc bén âm trầm nhìn lên lần này là dừng trên người đang hát ở trung tâm sân khấu nhỏ.

Nữ nhân mặc váy bó sát nửa thanh lịch nửa khiêu gợi, mái tóc xoăn mặc định ,thân ngồi trên ghế vắt chéo chân bật giọng hát.
Vừa cất tiếng, người trong quán kể cả nam nhân đều bất ngờ.

Giọng cao nhưng không đến nổi không phân biệt được đây là giọng nam. Thanh âm trong trẻo, tiếng ngân rõ ràng mê hoặc người khác. Nam nhân nhếch môi có chút hứng thú nhìn thật kĩ gương mặt kia nhất thời không phân biệt được giới tính.

Một lần nữa lại bất ngờ trước giọng hát này. Nghe đến đây nam nhân mới biết đây là hí.
Điệp khúc kia từ giọng nam chuyển sang giọng nữ cao lãnh cộng thêm cử chỉ tay nhẹ nhàng thanh toát mọi người lần nữa lại bất ngờ thích thú hưởng thụ.

Gì chứ. Nam nhân thắc mắc, rõ ràng thời đại gì rồi còn hát thể loại này mà người hát được thế này quả thực rất hiếm.
Nheo mắt dài âm trầm quan sát một lần nữa nhìn thật kĩ, người đang hát kia quả thực là nam .

Bất đắc dĩ cầm tách cà phê nhấp môi tỉnh táo nam nhân nghe đoạn hí kia lả lướt cuốn theo như dòng nước mùa thu.

Là thưởng thức nói cũng đúng. Nhưng nếu để đàn em biết rằng anh đang thưởng thức hí kịch thì không phải là chuyện khó tin sao.

Môi hồng nhấp mở ngân lên ca khúc, ánh mắt huyền ảo ,gương mặt trang điểm nhẹ nhàng. Nam nhân có chút ngạc nhiên nếu giả gái trang điểm lại nhạt nhòa hoa loa thế kia nhưng lại khiến người khác lầm tưởng, đến cả anh phải nhìn lúc lâu mới biết đây là nam thì chắc rằng thanh niên đang hát kia gương mặt rất thanh tú dễ nhìn, cùng giọng hát này một lần nữa khiến anh nheo mắt quan sát.

Tại sao lại quan sát? Là hứng thú cái gì?
Nam nhân nghi vấn. Biết rõ bản thân máu lạnh giây phút nào đó tâm cơ dửng dưng thả lỏng chỉ vì chút tác động nhỏ.

Một nam nhân giả gái đang hát bằng giọng nữ lại trong một cái quán cà phê tầm thường có thể làm anh hứng thú sao.

Vứt bỏ suy nghĩ kì lạ cũng là lúc nữ nhân dừng tay trên dây đàn tranh. Vài tiếng lộp bộp tán thưởng vang lên người kia môi cười đứng dậy cúi đầu bước vào trong. Kết thúc rồi sao.

Nam nhân xoay người trở lại trạng thái âm lãnh, rút điện thoại nói vài câu rồi từ bóp rút ra một tờ tiền đặt trên bàn bước ra khỏi quán.

Hôm nay lại chạy đến nơi này còn tình cờ nghe hí kịch, quả thực cuộc đời không phải bất biến.

"Anh Quốc, chuyến hàng lớn lần này tiến độ chậm lại một ngày...."

Tuấn Chung Quốc trầm tư nhìn vào mắt thuộc hạ trên gương chiếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro