Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Tuấn Chung Quốc thức hơi trễ, vì tối qua Trịnh Hạo Thạc ôm anh ngủ rất ngon.

Nhìn quanh không thấy người Tuấn Chung Quốc chợt nghĩ đến cảnh Trịnh Hạo Thạc đang uy đứa bé ăn sáng. Khung cảnh này chính là một câu chào buổi sáng an lành nhất.

Sống đến nay mới thấy hạnh phúc như thế, mới biết nụ cười của Trịnh Hạo Thạc, câu nói bập bênh gọi cha của  Thạc Quốc mới quý giá thế nào... 

Có lẽ quý giá hơn cả tiền, hơn cả thế lực anh đang có, hơn cả sự kính sợ người khác dành cho anh. 

Những thứ nhỏ bé....

Tuấn Chung Quốc bước vào phòng tắm vệ sinh rồi thay quần áo chân bước qua phòng Thạc Quốc đương nhiên không thấy nó. 

Miệng nhếch môi cười chân di chuyển xuống cầu thang tự động bước vào phòng bếp.

" Hạo Thạc và Thạc Quốc đâu? "

"Thưa cậu chủ. Không phải còn ngủ sao...sáng nay tôi không thấy họ... "
Người làm bếp cúi đầu nói, Tuấn Chung cư nghe mày nhăn lại chân lần nữa bước lên phòng tìm.

"Bà không thấy họ sao? Đi tìm quanh nhà xem... "

Người làm vâng lời tìm một hồi, đến cả chạy ra ngoài đầu phố cũng chẳng thấy chạy về báo cáo lại thấy vẻ mặt ác ma giận dữ của Tuấn Chung Quốc.

Tay anh cầm một tờ giấy trắng siết chặt lại, gương mặt kia chính là người làm không dám nhìn đến. Bừng bừng sát khí, tựa như bị đả kích rất lớn.

"Trịnh Hạo Thạc....tôi đã quá tin tưởng em rồi... "

Tuấn Chung Quốc xé nát tờ giấy tức giận lôi ra điện thoại gọi cho Mẫn Doãn Khởi .

Bỏ trốn! 
Mang theo Thạc Quốc bỏ trốn!

Tuấn Chung Quốc nóng giận đạp đổ bàn ăn phía trước, chưa bao giờ thấy bản thân bị đả kích như thế. Chính người anh tin tưởng, người anh yêu thương quyết tâm làm mọi cách chiếm giữ lại bỏ đi.

Anh nghĩ Trịnh Hạo Thạc đã không còn ghét anh, không còn hận anh như lúc trước hiện tại đều là anh bị vẻ mặt dửng dưng kia lừa gạt. 

Rốt cuộc cũng rời khỏi anh....

Mang theo đứa bé, rõ ràng không cần mình, không nghĩ tới cảm nhận của mình chỉ biết mỗi Thạc Quốc....

Dù là có nguy hiểm nhưng cũng không cần bỏ đi như thế, chọn cách rời xa tôi để bảo vệ cho Thạc Quốc sao.... 

Trịnh Hạo Thạc, tôi phải khiến em hối hận...

***

Trịnh Hạo Thạc trên vai đeo balo to đùng đựng bao nhiêu vật dụng, hai tay bế Thạc Quốc còn đang ngủ. 

Cậu không thể trở về nhà cũ, càng không thể lảng vảng trong thành phố. 

Lúc đêm khuya khi rời Tuấn Chung Quốc ôm Thạc Quốc bỏ trốn cậu đã bắt taxi rời khỏi thành phố này hiện tại ở một nơi xa lạ chỉ cần mướn phòng trỏ ổn định chổ ở nữa thôi. Sau đó....sau đó không còn lo sợ cho sự an toàn của Thạc Quốc nữa...

Lúc bế Thạc Quốc rời biệt thự Trịnh Hạo Thạc suy nghĩ rất nhiều. Cậu muốn tự mình nuôi nó lớn đến khi trưởng thành thì nó có thể đến thăm Tuấn Chung Quốc rồi. 

Lúc đó không còn nguy hiểm nữa. Mặc dù đứa con này là do Tuấn Chung Quốc nhận nuôi, quần áo thức ăn cũng là tiền của anh ta mà hôm nay cậu cướp nó bế nó bỏ trốn lương tâm thấy ray rứt nhưng nghĩ đến tương lai Thạc Quốc cậu nhất định không để nó lớn lên trong nguy hiểm dè dặt mọi thứ xung quanh.

Kéo mũ xuống che đi phân nữa khuôn mặt, Trịnh Hạo Thạc bế đứa bé đi trên vỉa hè ngước mặt tìm phòng trọ. 

Người đi đường nhìn cậu một cái rồi chuyển mắt xuống đứa bé trên tay cũng không nói gì quay mặt bỏ đi. 

Thế giới này đầy sự vô cảm.

Đứng ven đường Trịnh Hạo Thạc nhìn quanh không biết có nên hỏi người khác không, ở nơi xa lạ này tự mình tìm tòi không phải là cách. 

Mà nếu hỏi đương nhiên phải chọn phụ nữ hỏi nếu hỏi nhầm ngay đàn em Tuấn Chung Quốc thì....

"Này, cậu kia... "

Trịnh Hạo Thạc thấy người đàn ông đầu cũng đội mũ lưỡi trai bước nhanh về phía cậu, Trịnh Hạo Thạc đột ngột hoảng sợ ôm Thạc Quốc định bỏ chạy nhưng nam nhân kia nhanh nhẹn túm lấy tay cậu.

"Sao lại chạy...cậu là.... "

"Anh là ai, nếu không buông tôi la lên đấy"

"Này, suỵt cậu đừng sợ....mau nhìn tôi...này... "

Trịnh Hạo Thạc sợ hãi xoay mặt lại nhìn nam nhân kia mày liền nhíu lại nhưng tư thế vẫn phòng bị.

"Anh....anh là người bị trói trong pháo đài lần đó sao? "

"Đúng rồi. Trùng hợp nhỉ! Cậu đi đâu thế... "

"Tôi...tôi đang trốn"

Đứng đây nói chuyện không an toàn nam nhân mời Trịnh Hạo Thạc về nhà mình, đến khi anh nói mình cũng đang trốn người của Tuấn Chung Quốc cậu mới tin.

"Tôi là Lục Tân...à vết thương trên người cậu sao rồi..."

"Anh nói vết thương gì? "

"Là lúc Lim Bân bắt cậu, khi đó ông ta định đem cậu theo làm con tin cũng may tôi đến trước mang cậu đi... "

"Anh là người đem tôi đến bệnh viện sao? Thật cảm ơn.... "

"Cậu..cậu tên Trịnh Hạo Thạc phải không....tôi nghe nói cậu là vợ Tuấn Chung Quốc, còn đứa nhỏ này chắc là con nuôi của hắn đi... "

Biết rõ đến như thế, xem ra kẻ thù của Tuấn Chung Quốc cũng biết hết rồi. Trịnh Hạo Thạc nhìn Thạc Quốc đang ngủ say tay xoa xoa đầu bé mà môi mím chặt uất ức.

"Đúng vậy...tôi lo lắng cho Thạc Quốc bên cạnh Tuấn Chung Quốc sẽ gặp nguy hiểm nên mới ôm nó bỏ trốn.... "

"Thật đáng thương...vậy cậu cứ ở đây đi khi nào hắn không còn tìm kiếm nữa, thì tính tiếp.. "

Anh ta sẽ không tìm kiếm nữa sao?
Anh ta sẽ từ bỏ sao?

"Lục Tân, cảm ơn anh rất nhiều. Tôi sợ lại liên lụy đến.... "

"Không sao đâu, dù gì cậu cũng từng cứu tôi....tôi thích sự lương thiện của cậu...cứ an tâm ở đây, tôi sẽ nghe ngóng tình hình bên ngoài... "

Trịnh Hạo Thạc gật đầu, quả thực rất may mắn mới gặp lại Lục Tân.

"Để tôi đi nấu chút thức ăn... "

Trốn cả buổi sáng hiện tại chưa có gì bỏ bụng, cũng may đã cho Thạc Quốc  uống sữa rồi nên hiện tại âm thanh reo đói phát ra từ cái bụng phẳng của Trịnh Hạo Thạc khiến cậu cảm thấy bản thân càng đáng thương.

Trịnh Hạo Thạc bắt đầu nhìn quanh nhà Lục Tân, đây là căn hộ nhỏ ở khuất trong một hẻm tối thành phố, xem như nội thất đầy đủ nhưng nhìn kỹ lại đồ đạc Trịnh Hạo Thạc có chút hiếu kì.

"Lục Tân...anh là kỹ sư sao? "

Trịnh Hạo Thạc hỏi thế này vì trên bàn làm việc có rất nhiều máy tính, bàn phím và những thứ máy móc cậu không biết tên.

"Haha...đúng vậy tôi từng là kỹ sư phần mềm máy tính...cho đến khi Lim Bân bắt tôi làm thuộc hạ cho lão. Định vị, điều tra số điện thoại, nghe lén chuyện làm ăn người khác lão đều giao cho tôi... "

"Anh giỏi thật...trong tổ chức của Tuấn Chung Quốc cũng có một người như thế... "

"À..là Hoàng Thinh phải không? Chúng tôi từng học chung trường. Hiện tại tôi biết cậu ấy làm cho Tuấn Chung Quốc nhưng ngược lại cậu ta chắc đã quên mất tôi rồi... "

"Ra là vậy...."

"Hai chúng tôi giống như...một người cài đặt, một người tháo gỡ... ".

Lục Tân tay đang trộn mì nhớ đến người kia bỗng dừng lại, ngước mặt lên nhớ gì đó môi tự cong khóe. 

Nhớ lại lúc cậu bị người Tuấn Chung Quốc bắt để tra khảo, cậu ước rằng người đứng trước mặt cậu lúc đó sẽ là Hoàng Thinh, chỉ cần là cậu ta thì lời Lục Tân cậu nói Hoàng Thinh sẽ tin. 

Nhưng khi đó bị bắt vào pháo đài liếc mắt khắp nơi cũng không thấy hình bóng ấy, Lục Tân nghĩ có lẽ cậu ta bận giao dịch nơi nào đó rồi.

"Anh nhớ cậu ta sao? "

"Á haha, mì cậu đây. Ăn đi...tôi đi kiếm sữa cho thằng nhóc..."

"Không cần, tôi có đem... "

Trịnh Hạo Thạc nhận đĩa mì bắt đầu thưởng thức, tuy khó ăn một chút nhưng nhìn lại bàn tay chuyên gõ phím định vị mà cũng có thể an toàn nấu thành công món mì khô là ổn rồi.

"Mẹ...me... "

"Thạc Quốc con thức rồi....đói chưa ba lấy sữa cho con uống... "

Thạc Quốc với tay đòi Trịnh Hạo Thạc bế, miệng bập bẹ ngôn ngữ trẻ con.

"Nó gọi cậu là mẹ sao... Để tôi đi nấu nước... "

Trịnh Hạo Thạc ngượng ngại, mắt không dám nhìn đảo qua chăm Thạc Quốc. 

Tuấn Chung Quốc hắn dạy thằng bé cách xưng hô này sao.

Bỗng dưng trầm mặc, có phải hắn đang ráo riết tìm cậu...nếu bị bắt về có hay không sẽ....không dám nghĩ đến. Trịnh Hạo Thạc nuốt xuống nổi uất ức...

Nếu bị bắt về thì căn biệt thự kia chính thức thành một cái lồng giam....đúng, giam cậu cả đời. 

Hoặc hắn sẽ không cho cậu chạm đến Thạc Quốc hoặc....

Lắc lắc đầu thôi suy nghĩ. Trịnh Hạo Thạc tự trấn an bản thân. 
Tổ chức của Tuấn Chung Quốc cũng không phải FBI lại nói phạm vi của Hồng Ngọc chỉ trong thành phố chắc chắn sẽ không dễ tìm thấy cậu....sẽ không.

"Thạc Quốc ngoan...từ đây chúng ta sẽ dựa vào nhau mà sống...khi nào con lớn khôn, chúng ta sẽ về thành phố gặp cha con...moa~"

Lục Tân bật cười nhìn cảnh mẹ con yêu thương nhau, lựa chọn ôm Thạc Quốc bỏ trốn phải gọi là cực kì dũng cảm nhưng Lục Tân thầm ủng hộ. 

Bên cạnh Tuấn Chung Quốc thực sự rất nguy hiểm.

Sống với anh ta không khác gì bạn đang cầm một miếng mồi ngon giữa bầy sói đói....rồi nhận ra bạn đã trở thành món tráng miệng....

"Sữa đây, tôi ra ngoài một chút. "

Lục Tân bước lại tủ lấy ra mũ lưỡi trai đội lên, khoác thêm áo khoác da màu tối rồi thay giày. 

Trịnh Hạo Thạc nhìn theo rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.

"Anh cũng bị anh ta truy lùng sao? "

Lục Tân đang buộc dây giày nghe cậu hỏi thì ngước lên mở miệng cười.

"Lúc Lim Bân còn sống thì bắt cóc cậu, khi chết bọn đàn em lại bắt cóc đứa nhỏ này. Chung Quốc sẽ bỏ qua sao... Tôi đoán thuộc hạ người nào liên quan đến Lim Bân đều bị giết hết rồi. Chỉ còn tôi. 
Lão già khốn nạn, chết rồi còn để tôi liên lụy... "

Trịnh Hạo Thạc còn muốn nói cậu sẽ nói với Tuấn Chung Quốc ngừng truy bắt cậu, dù gì Lục Tân cũng đã cứu cậu nhưng định mở lời lại thôi. 

Cậu sẽ không gặp lại Tuấn Chung Quốc nữa...sẽ không.

"À. Số điện thoại của tôi ghi ở đó...đấy thấy không...khi nào cần thì gọi cho tôi"

Lục Tân vừa nói vừa chỉ chỉ rồi đứng lên cẩn thận khép cửa lại chào tạm biệt Trịnh Hạo Thạc.

Trịnh Hạo Thạc cho Thạc Quốc uống sữa rồi tìm thứ gì đó cho bé chơi sau đó hát bài con sứa ru bé ngủ.

Hiện tại không nên ra ngoài, vài ngày nữa...hoặc một tuần.... 
Từ khi nào thâm tâm nhắc đến cái tên Tuấn Chung Quốc liền sợ hãi cùng dè chừng thế này vậy chứ.

Ở nhà, Trịnh Hạo Thạc chờ Thạc Quốc ngủ say rồi bản thân đi quanh nhà nhìn nhìn. 

Sau đó hé mở màn che cửa sổ nhìn ra liền bị màu sắc bên ngoài làm cho bất ngờ. Mới đây trời đã tối rồi...

Trịnh Hạo Thạc quay lại nhìn nhìn gian bếp, định thôi nhưng cuối cùng tay mở tủ lạnh đem ra ít nguyên liệu bắt đầu chế biến. 

Tay nghề Lục Tân tệ như thế cậu sẽ cảm ơn anh ta bằng bữa ăn này vậy. 
Tuy không mấy hoành tráng nhưng cũng đủ no bụng.

Nghe tiếng gõ cửa, Trịnh Hạo Thạc bước đến nhưng tay chưa chạm đến cậu đã hoang mang dừng lại. 

Lỡ không phải là Lục Tân thì sao? 
Hay là hàng xóm anh ta...

"Ai...ai đó"

Trịnh Hạo Thạc lên tiếng dò xét cố ý nói giọng nữ liền nghe tiếng bên ngoài trả lời.

"À...tôi đến giao hàng... "

"Giao hàng? "

Là của Lục Tân sao? Trịnh Hạo Thạc nghi hoặc vừa sợ nếu thật là hàng của anh ta mà cậu lại làm khó hoặc lại sợ đó là người của Tuấn Chung Quốc...

" Anh đọc tên người nhận được không?"
Trịnh Hạo Thạc hỏi câu này để thăm dò nhưng lại bị không khí bất chợt im lặng làm cho dọa sợ...

"Cô gái, tôi muốn hỏi nhà cô hiện tại có ai bên trong nữa không... "

"Không chỉ có mình tôi... "

"Cảm ơn... "

Trịnh Hạo Thạc không nghe thấy âm thanh bên ngoài nữa, chân lo lắng bước lại chổ Thạc Quốc. Cũng may thằng bé đang ngủ.

"Đại ca, chỉ nghe thấy tiếng của một cô gái..."

Thuộc hạ chân chạy đến cạnh xe hơi cúi đầu báo cáo. 

Tuấn Chung Quốc nghe thấy mở cửa xe chân dài bước xuống, nhìn tên đàn em rồi tay giơ lên nện một quyền xuống mặt cậu ta mắng.

"Cậu không biết là Trịnh Hạo Thạc có thể nói bằng giọng nữ sao.. "

Đây chính là giận cá chém thớt. 
Sỡ dĩ Tuấn Chung Quốc cho người thăm hỏi như thế để xem Trịnh Hạo Thạc lần nữa có biết lỗi mà trở về hay không. 

Nhưng lần này cậu ta muốn cắt đứt với anh, muốn chạy trốn anh.... 

Sau bao nhiêu chuyện anh làm cậu ta vẫn trốn tránh anh. 

Nổi giận một mực dâng trào. 

Tuấn Chung Quốc mặt sát khí bừng bừng chân bước từng bước tử thần đến căn hộ phía trước.

Đứng trước cửa Tuấn Chung Quốc mang ánh mắt tựa như lúc nào cũng có thể làm đóng băng người khác. Anh cố ý nói to, gằn lên từng chữ.

"Trịnh Hạo Thạc...tôi cho em năm giây để mở cửa và nhận lỗi với tôi...1"

Nghe âm thanh chết chóc kia, Trịnh Hạo Thạc tay cầm bình sữa run rẩy rồi làm rơi nó. 

Vậy ra là hắn tìm đến đây rồi. Còn đang rất tức giận. 

Cậu đem Thạc Quốc bỏ trốn chỉ là lo lắng cho nó thế cũng sai sao. Anh ta làm cha lại không biết điều này còn bắt cậu nhận sai. 
Trịnh Hạo Thạc chân đứng đó, tâm tư sợ đến mức âm thanh từng nhịp đếm cũng không nghe rõ cuối cùng thấy cánh cửa bị đạp phá bằng một cước của người kia Trịnh Hạo Thạc giật thót như tim đã ngừng đập.

"Hay lắm...Trịnh Hạo Thạc, tôi bị em chọc đến phát điên rồi... "

Nói một câu Tuấn Chung Quốc nhìn sang Mẫn Doãn Khởi ra hiệu bảo cậu bế Thạc Quốc mang về biệt thự, sau đó đôi mắt sắc bén chằm chằm nhìn Trịnh Hạo Thạc đang run sợ.

"Tuấn... Tuấn Chung Quốc..."

"Vậy ra là lâu rồi tôi không bạo lực, không trói em lại, không cường bạo nên em rất nhớ sao....đêm nay tôi sẽ cho em trải qua tất cả.... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro