Chương 31: Bình yên trước giông bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bé con ơi! Dậy thôi em, mặt trời sắp lặn luôn rồi kìa" Taehyung lại khổ sở gọi con thỏ trắng đang quấn chặt tấm chăn kia dậy.

"Ưᴍ...bệnh nhân Jeon đang bị bệnh, mong chủ tịch Kim vui lòng giữ trật tự để ta còn nghỉ ngơi" Jungkook nằm trong chăn nói vọng ra. Thật sự không muốn rời cái ổ ấm cúm này tí nào, đành bày trò trêu ghẹo Taehyung.

"Thế bây giờ bệnh nhân Jeon không chịu dậy đi học có phải không?" Taehyung chống hai tay xuống giường, đưa mặt đến gần với mặt Jungkook mà nói. Hắn thật bất lực trước cái sự đáng yêu này mà, cậu cứ làm thế thì con tim băng giá này của hắn chịu gì nổi.

"Không đâu, ta đang cảm thấy rất rất buồn ngủ, chủ tịch Kim cứ việc đi làm đi, khi nào hết buồn ngủ ta sẽ dậy, còn cái gọi là đi học ta đây không cần nữa"

"Được rồi, vậy hôm nay bệnh nhân Jeon nghỉ học một hôm, nhưng có thể nào ra đây cho chủ tịch Kim hôn vài cái để có tinh thần đi làm được không nào?" Taehyung nhẹ nhàng kéo tầm chăn đang trùm kín mặt Jungkook xuống mà thỏ thẻ. Cậu ấy mà, là học sinh xuất sắc nhất toàn trường rồi, nên bây giờ có đi học hay không cũng không ai ý kiến gì nói đúng hơn là không ai dám ý kiến.

*Chụt*

Jungkook nghe lời, mắt nhắm mắt mở ngồi dậy hôn chụt lên môi Taehyung một cái sau đó lại nằm xuống tiếp tục công việc của mình.

"Chỉ một cái thôi à? Nhiêu đây thì làm sao chủ tịch Kim có thể tỉnh táo mà làm việc đây?" Taehyung nhìn bảo bối nhà mình buồn ngủ nhưng vẫn làm theo lời hắn nói thì không khỏi cưng chiều. Taehyung yêu chết con thỏ này rồi.

*Chụt* *Chụt* *Chụt*

Jungkook lại một lần nữa mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, ôm lấy mặt Taehyung mà thả những nụ hôn đầy yêu thương lên đó. Dứt ra còn không quên dặn dò hắn.

"Taehyungie đi làm vui vẻ nha, nhớ về sớm với Kookie, tạm biệt anh"

"Ngoan! Ở nhà không được nghịch biết chưa? Đi đứng cẩn thận đừng để mình bị thương, mẹ Sohee đã nấu xong bữa sáng rồi lát dậy nhớ xuống ăn cho đoàn hoàn. Anh đi đây, yêu em" Taehyung cũng dặn dò Jungkook, đặt nhẹ lên trán cậu một nụ hôn rồi luyến tiếc rời đi. Chắc có lẽ lúc tối suy nghĩ nhiều quá đâm ra khó ngủ, nên giờ cậu mới không nổi tỉnh dậy như thế.

"Thằng bé chưa dậy sao?" mẹ Kim ở dưới nhà thấy Taehyung đi xuống, nhưng không dẫn Jungkook theo liền lên tiếng.

"Dạ, Kookie còn buồn ngủ, ngủ tí nữa rồi sẽ xuống ngay. Mẹ đừng đánh thức em ấy" Taehyung ngồi xuống bàn ăn trả lời bà.

"Em nó còn tuổi ăn tuổi lớn, ngủ nhiều chút cũng không sao" Ba Kim ngồi đọc báo bên cạnh cũng lên tiếng góp ý vào câu chuyện của hai mẹ con họ.

"Đúng đó, ăn nhiều ngủ nhiều mới ú ú dễ thương, tối qua Kookie còn mách mẹ rằng con suốt ngày véo véo rồi nựng nựng má thằng bé suốt thôi"

"Ai bảo em ấy đáng yêu quá mức như vậy"

"Thôi! Con mau ăn sáng đi rồi đi làm kẻo muộn" Nói rồi bà Kim đặt đĩa thức ăn bà đã chuẩn bị xuống bàn cho Taehyung.

"Dạ"

"Mà công ty đã ổn hơn rồi đúng chứ? Ta nghe Namjoon nói là đã có người đầu tư vào nên mới có thể vực dậy được?" Ông Kim lại lên tiếng hỏi về tình hình công ty của Taehyung. Dù sao mục đích ông bà về đây cũng là vì công ty hắn, ngay khi nghe báo đưa tin 'công ty TK đang trên đà phá sản, các cổ đông lần lượt rút vốn đầu tư' thì ông liền bỏ ngay công việc đang giở ở trụ sở của mình mà ngay lập tức về đây để giúp con trai. Mặc dù không giúp được gì nhiều, nhưng thân là bậc cha mẹ ông muốn ở bên cạnh con trai mình những lúc khó khăn như thế này. Nhưng cũng thật may, khi ông vừa đáp xuống máy bay, thì Namjoon gọi điện báo rằng Taehyung vừa gặp đối tác quan trọng xong, một đối tác mà có thể giúp công ty Taehyung một cước vực dậy khỏi vực thẳm. Thôi thì đã về rồi tiện thể ở chơi vài hôm, chưa kể còn có Jungkook ở đây nên không cần vội quay về.

"Dạ hiện tại đang rất tốt"

Hai bố con luyên thuyên một lúc thì cũng đến giờ Taehyung đi làm, chào hai người xong hắn còn dặn dò bà Kim tí Jungkook dậy nhớ bảo cậu ăn sáng rồi mới yên tâm đi làm.

.

Jungkook tỉnh dậy đã là chuyện của hai tiếng sau đó, xuống được mẹ Sohee dọn thức ăn lên, rồi ngoan ngoãn ăn một cách ngon lành.

Cả hai người nói chuyện một lúc thì bà Kim ngõ ý muốn cùng Jungkook đi mua sắm, thế là cả hai cùng nhau tung tăng đến trung tâm thương mại, ông Kim sợ vợ đi đường không quen, ra ngoài không cẩn thận vì không yên tâm thế là cũng vội thay đồ đi theo vợ mình. Vậy nên mới có hình ảnh hai vợ chồng dẫn theo một đứa trẻ lượn lờ trong trung tâm mua sắm.

Jungkook nhìn hình ảnh này tựa cảm thấy hạnh phúc, cậu dường như quên mất rằng ngoài bố mẹ Jeon ra thì cậu vẫn còn có bố mẹ Kim. Qua chừng ấy năm, hai người họ vẫn yêu thương cậu nhiều như thế.

Nghĩ đến đây, trong tâm Jungkook ẩn hiện một chút u buồn, giá như có bố mẹ Jeon ở đây thì tốt biết mấy, họ sẽ cùng Kookie dạo quanh nơi đây, rồi cùng nhau ngồi lại ăn gà rán như những gia đình kia. Jungkook tự cười nhạo bản thân, ấy thế mà lại suy nghĩ không đâu rồi. Đánh bay những suy nghĩ không vui của mình cậu vội đi đến nơi bố mẹ Kim đang cùng nhau lựa đồ kia mà góp vui.

Jungkook dạo quanh nơi treo đồ nam, cậu cũng muốn mua gì đó cho Taehyung bất chợt ánh mắt va phải chiếc áo sơ mi xanh. Những kí ức ngày hôm đó hiện lên trong đầu cậu.

"Chiếc áo này rất đẹp, rất hợp với Taehyungie tiếc là...... không có cô ở đây giành nó cùng tôi"

"Choi Bora? Sống tốt chứ?"

*Đến tối*

Taehyung làm xong công việc của mình liền nhanh chóng thu dọn về nhà với bảo bối nhỏ. Vừa vào đến nhà chưa gì đã lên tiếng hỏi mẹ Kim

"Mẹ? Kookie đâu?"

"Về rồi hả con? Kookie hình như đang tắm trên phòng, con cũng lên thay đồ đi rồi xuống ăn tối. Mẹ nấu xong rồi" Mẹ Kim đang lục đục nấu những món Jungkook thích trong bếp, nghe tiếng Taehyung hỏi thì trả lời.

"Dạ"

"Bé con ơi?" Taehyung mở cửa bước vào phòng liền thấy bảo bối của mình đang chơi laptop. Bỏ túi sang một bên hắn đi đến ôm lấy Jungkook từ đằng sau, tham lam rúc vào hõm cổ cậu mà hít lấy mùi hương của người thương vừa tắm xong.

"Hứ! Taehyungie là đồ đáng ghét" Jungkook giật mình vì sự xuất hiện của Taehyung, nhưng rồi nghe giọng nói của hắn, vội đóng laptop lại hừ nhẹ một cái rồi lên giọng trách mắng.

Taehyung hôn nhẹ lên cái má đầy ắp thịt của Jungkook, rồi lấy hai tay bẹo hai chiếc má lên làm cái miệng chu ra thế là chớp lấy thời cơ mà hôn xuống.

" Phải rồi anh là đồ đáng ghét còn em là đồ đáng yêu. Nói xem dỗi anh chuyện gì đấy? Hửm?"

"Hôm trước Kookie bảo muốn đến công ty thay anh làm sếp để kiếm tiền nuôi anh. Vậy mà anh không chịu dẫn Kook đi. Giận!"

"Bé ơi là bé, bé thưa chuyện mà cứ môi cứ chu chu ra vừa ngon lành lại đẹp mắt thế kia thì thử hỏi anh cho em làm sếp bằng cách nào đây? " gần đây Taehyung rất thích gọi Jungkook là 'bé' bởi cái sự khả ái ngày càng tăng kia gọi bé cũng không hẳn là sai. Nghe còn có chút đáng yêu

"Hừ! Không thèm chơi với anh nữa" con thỏ nhỏ giận dỗi thoát khỏi vòng tay của Taehyung đứng dậy định đi ra ngoài. Nhưng đã nhanh chóng bị bàn tay to lớn túm lại.

"Muốn làm sếp lớn? Được đến đây anh yêu thương em một chút..." nói rồi Taehyung ôm chầm Jungkook lên tiến thẳng đến giường mà đặt cậu xuống. Jungkook biết được hắn đang nghĩ gì, canh lúc hắn vẫn đang chăm chú vào chiếc môi xinh của mình thì vùng vẫy thoát ra chạy xuống nhà.

"Mẹ Sohee ơi, Taehyungie lại trêu Kook...ưm."

Và không có sau đó nữa... họ làm gì chỉ có họ biết
.
Bà Kim dọn thức ăn lên bàn rồi nói với Jungkook đang ngồi nghịch laptop ở sofa "Kookie con lên gọi Taehyung xuống ăn cơm, mẹ ra cửa lấy hoa vào tí cắm cho đẹp nhà đẹp cửa"

"Dạ" Jungkook nghe lời để laptop sang một bên, sau đó lon ton chạy lên phòng gọi Taehyung xuống dùng bữa.

"Anh ơi!"

"....."

"Taehyungie"

"......"

" Kim Taehyung " Jungkook kêu đến lần thứ ba mà vẫn không thấy phản hồi liền bực dọc lôi cả họ tên ra gọi.

"Em gọi ai đấy?" Taehyung nấp sau cửa lên tiếng làm Jungkook giật mình một phen.

"Anh nấp sau đó làm gì? Kookie gọi anh mà không chịu lên tiếng là sao?"

"....." Taehyung không trả lời, chỉ đi thẳng đến ôm lấy Jungkook vào lòng, dụi mặt vào hõm cổ của cậu.

"Anh lại trêu em đấy à?"

"Không có! Chỉ là muốn xem con thỏ nhà em xù lông thôi"

"Hừ! Thôi xuống ăn cơm, mẹ Sohee đang đợi dưới nhà đó a"

"Được!" Thế là Taehyung nắm lấy tay Jungkook đi xuống dưới nhà.

Vừa đặt chân đến phòng khách, hắn thấy mẹ mình đang ôm một bó hoa vào liền lập tức kéo Jungkook úp mặt vào ngực mình.

"Mẹ à! Sao mẹ lại mang hoa vào nhà?"

"Lúc chiều đi dạo tình cờ thấy shop kia bán hoa này đẹp quá nên mẹ mua vài bó về cắm cho đẹp nhà" Bà Kim khó khăn ôm từng bó đặt lên bàn, thấy Taehyung lên tiếng liền ngước lên trả lời.

"Mẹ không biết là Kookie bị dị ứng với phấn hoa sao?" Taehyung vừa nói vừa cúi xuống kiểm tra xem Jungkook ở trong lòng mình có bị khó thở hay không rồi mới an tâm mà nói tiếp.

"Con biết mẹ thích hoa, nhưng mà bé nhà con bị dị ứng với hoa rất nặng"

"Ôi mẹ xin lỗi mẹ quên mất chuyện này, để mẹ mang ra ngoài, cắm ở phòng trà sau vườn cũng được"

"Dạ" Taehyung gật đầu trả lời, sau đó kéo Jungkook ra khỏi người mình.

"Bé ổn chứ? Khó thở không em?"

"Dạ không, người Taehyungie rất thơm"

.

Mọi chuyện cứ diễn ra hàng ngày như thế, ông bà Kim quyết định ở cùng Taehyung và Jungkook đến khi đón năm mới, nhân tiện tổ chức sinh nhật cho Taehyung luôn, dù sao cũng còn hai ngày nữa là tới rồi

Hôm nay, Taehyung đi làm về hơi trễ một tí, vì công ty vừa mới bắt đầu lại đên có khá nhiều công việc. Jungkook làm bài tập xong lấy laptop ra chơi một tí. Ánh mắt cậu bổng trở nên khác lạ hơn khi nhìn những dòng tin tức mà mình mới đọc, nhưng rất nhanh chóng đã lấy lại xúc cảm ban đầu.

Cùng lúc cánh cửa phòng được mở ra, Taehyung đặt túi sang một bên rồi đi đến nơi Jungkook đang ngồi, không nói không rằng ôm chầm lấy cậu từ đằng sau.

"Taehyungie đi làm có mệt không ạ?" Jungkook cảm nhận được hơi ấm của Taehyung truyền tới, cậu biết hắn đang rất mệt nên đành ngồi im để hắn làm gì làm.

"Rất mệt, nhưng về ôm Kookie là không còn mệt nữa" Taehyung nhắm mắt tận hưởng cái cục bông mềm mềm này. Giọng có chút khàn khàn trả lời.

"Anh lại giường nằm đi, Kookie xuống bảo bác quản gia pha cho anh một ít nước ép" Jungkook đứng dậy, nhẹ nhàng kéo Taehyung đến giường ngồi xuống, dặn dò vài câu rồi quay đi, nhưng chân mới bước được vài bước thì bổng bàn tay bị kéo lại, vì bất ngờ mà cậu ngã nhào lên người Taehyung.

"Anh cần sạc pin" Taehyung để Jungkook nằm lên người mình, bàn tay siết chặt lấy eo cậu. Thật ra công việc quá nhiều, hồ sơ công ty chất thành đống hắn làm không xuể, nhưng vì quá nhớ bảo bối của mình nên tạm gác qua một bên về ôm lấy cậu. Hồ sơ, tài liệu gì đấy cứ để mai làm. Ngoài kia mệt mỏi bao nhiêu về nhà thấy bảo bối an an ổn ổn đang chờ mình về bao nhiêu mệt mỏi điều tan biến hết. Jungkook biết Taehyung đang rất mệt, cậu rất thương hắn rất muốn cùng hắn gánh vác một ít sự khó khăn ấy nên mỗi ngày cầu điều cố gắng hoàn thiện hơn, học tập nhiều hơn, trở nên ngoan ngoãn hơn, để Taehyung an tâm về mình.

"Để Kookie nạp năng lượng cho anh nha" Nói rồi Jungkook ôm lấy mặt Taehyung, hôn thật nhiều thật nhiều lên đó. Cho đến khi vì quá thỏa mãn mà hắn ngủ thiếp đi. Thấy vậy, cậu nhẹ nhàng leo xuống khỏi người hắn, nhẹ nhàng tháo cà vạt giúp Taehyung, Jungkook rón rén hết mức có thể đi vào nhà tắm lấy một thau nước ấm cùng chiếc khăn ra lâu mặt, cổ rồi đến tay chân cho hắn.

Xong xuôi mọi thứ, cậu liền đi đến dọn dẹp lại sách vở của mình, bấm vài chữ lên laptop rồi chạy đến giường, như thói quen kéo một cánh tay Taehyung xuống để làm gối cho mình, cẩn thận đắp chăn lên cho cả hai, xoay người ôm lấy thắt lưng hắn, tư thế đã thoải mái cậu mới nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ. Nhưng chưa hết, mọi hôm đều là Taehyung hôn Jungkook trước khi ngủ, nhưng nay Taehyung ngủ trước cậu, nghĩ là làm Jungkook nhướng người lên hôn chụt lên trán Taehyung một cái, môi một cái, các bước đã hoàn chỉnh rồi mới chính thức nhắm mắt.

"Taehyungie ngủ ngon"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro