viii

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

"trân à" buổi ban trưa nhân ngày chính quốc đi vắng , tôi liền vác cuốc của mình làm ruộng mà bất chợt gặp lại người hàng xóm già quen . "vâng thưa bà loan" tôi cười trước vẻ ngọt ngào của bà mang lại , đã gần năm mươi mà bà vẫn lo mấy việc này , đã thế phải chăm đứa con thơ xinh xắn nhà bả - bé nó tên huỳnh , trạc cái tuổi phơi phới như chính quốc. "mày lại đây bà biểu . cái huỳnh nhà bà , rất thích chính quốc nhà mày đấy . mày biểu xem , chúng nó có đẹp đôi không , không là để tao gả con huỳnh về dinh nhà mày , khỏi lo bếp núc , rõ khổ" nói liền bà loan cười vui vẻ , vẻ lấm tấm mồ hôi của bà làm tôi chẳng an tâm . đã thế thêm cái việc thằng quốc được đứa xinh nhất cái xóm nó thích . nhưng nghĩ lại có vẻ đúng , thằng nhỏ này rất điển trai , cơ bắp , có học , tất cả mọi thứ đều khiến mấy con gái nhà lành này phải chết đứ đừ mất .

nghĩ đoạn tôi lại bĩu môi , xem lại bản thân ở cái tuổi gần ba mươi này rồi , nhìn đã biết già cỗi . chẳng mơn mởn như mấy đứa thanh niên trắng trẻo mập mạp ngoài kia được . "ba nhỏ ! ba nhỏ không nghe tôi , sao lại đến đấy làm gì" nói chuyện hồi lâu thì tiếng chính quốc vang lên khiến tôi giật nảy . đã bao nhiêu tuần rồi , kể từ cái ngày ấy tôi lại bắt đầu thấy sợ sệt thằng nhỏ . cái vẻ vạm vỡ dưới lớp áo sơ mi đóng thùng và quần âu cổ điển khiến nó như đứa trẻ thư sinh , theo sau là tà áo dài của cái huỳnh loan xinh đẹp , rạng rỡ mà mỉm cười dõi theo chính quốc . "c-chính quốc hử?!" tôi bàng hoàng khi nó chạy đến bên cạnh tôi , ánh mắt như muốn thiêu cháy cả tâm hồn lẫn thể xác này thật khiến người ta sợ sệt . "ba nhỏ nghe lời chính quốc , không được đi đâu , có khi người ta bắt mất hay ngất xỉu , ai lo cho ba nhỏ đây" nó nói đoạn rồi phụng phịu , mặc cho vẻ xấu hổ của tôi trước bà loan và cái huỳnh .

...

"này quốc , sao con lại thế" tôi hoảng loạn khi nó nắm tay tôi theo về đến tận nhà , vẻ nóng nực oi ả của hạ như lấn át cả thu mát mẻ . "thế ba nhỏ thử nghĩ xem , ba nhỏ làm vậy , nhỡ mệnh hệ gì , tôi xót lắm đó" nó buông tay tôi ra , đoạn nghĩ tưởng nó hờn thật , ai dè lại chứng nào tật nấy , dở thói sờ soạng cùng nụ cười ranh mãnh . "ba nhỏ thử nói xem , ba nhỏ muốn vận động . tôi vẫn có thể đáp ứng cho ba nhỏ , ba nhỏ có muốn lao động mệt mỏi , tôi cũng có thể mà. ba nhỏ không ngoan , ba nhỏ phải bị phạt." nó ghé bên cần cổ tôi rồi thủ thỉ , những cảm xúc lắng đọng đều là tình dục và ham muốn trong trưa thu hè oi ả .

"không nghe , ba nhỏ không nghe . quốc được cái huỳnh kia ưng rồi , người ta đẹp thế , bà loan muốn gả cái huỳnh về rồi đấy" tôi bĩu môi nhìn nó , ngăn chặn nụ hôn của nó trao cho tôi một cách nhẹ nhàng .

"ba nhỏ à , ba nhỏ đang ăn giấm chua à ? hay là tôi cho thêm chút cơm mặn để cân bằng lại cơ thể nhé" chính quốc cười nhỏ nhẹ , nói đoạn liền bế bổng tôi mà đặt lên giường thật dứt khoát.

"có giỏi thì lại đây chạm vào ba nhỏ này thằng bé hư hỏng . chính quốc chỉ là của ba nhỏ , nghe chưa"

....

647 words

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro