Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhìn quanh bốn phía, dùng hai tay ôm lấy đầu Jeon Jungkook giúp anh che đi cái tai mèo màu trắng đang lộ ra bên ngoài kia.

Bởi vì đang là nghỉ hè, tiệm trà sữa rất đông người, tôi cũng không dám động nhiều, sợ anh sẽ bị phát hiện.

Nhưng mà Jeon Jungkook ở trong ngực tôi còn không chịu ngồi yên, cứ nhích tới nhích lui, làm tôi tức tới mức cúi đầu cắn răng muốn hung hăng cạp cho anh một cái, ai ngờ lại thấy anh đang ngửa đầu nhìn tôi, con ngươi trước giờ đều đen nhánh bình ổn nay lại ngập nước, giống như là bị ai bắt nạt vậy.

Lần đầu tiên tôi thấy một Jeon Jungkook như vậy, cả người cũng đờ cả ra.

Đầu anh còn cố tình cọ tới cọ lui trong ngực tôi, giống như mèo con làm nũng, lại giống như... má nó lưu manh!

Cảm nhận được cái cằm của người đàn ông đang chống lên ngực tôi, tôi liền buông một tay xuống nắm lấy cằm anh, cố định đầu anh lại, đỏ mặt quát khẽ: "Jeon Jungkook, anh đừng có mượn cớ giở trò lưu manh!"

Anh nhìn tôi chằm chằm, mắt đen chớp chớp, giống như đứa nhỏ ba tuổi: "Sờ sờ."

Tôi vừa sờ sờ tai anh, vừa nghĩ tới tình huống anh lộ tai mèo trước đó, tôi nhớ rõ lúc ấy chỉ số thông minh của anh vẫn còn tốt lắm cơ mà! Sao hôm nay lại giống như đứa nhỏ thế này?

Tôi híp híp mắt, "Có phải anh cố tình giả vờ đáng yêu để chơi lưu manh không hả?"

Jeon Jungkook vẫn ngửa đầu dùng cặp mắt to ngập nước nhìn tôi, phảng phất như nghe không hiểu tôi đang nói gì, ánh mắt trong suốt, sạch sẽ, trong mắt biểu đạt chói lọi: Người ta là chú mèo con đáng yêu như thế, nghe không hiểu em nói gì đâu nha!

Tôi nhíu mày.

Tên này bị dẩm đầu rồi?

28/2/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro