Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hai ngày "huấn luyện" với mớ đề toán cao cấp, Jeon Jungkook nhìn tôi với ánh mắt chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, "Em làm gì vào giờ toán cao cấp thế hả? Giải cứu Syria?"

Tôi rụt cổ không dám nói chuyện, cúi đầu nhìn chằm chằm gạch lát trên sàn nhà, cân nhắc xem nên dùng cách gì để chui xuống đó.

Nếu tôi là Tôn Ngộ Không, liệu tôi có thể biến lớn thành nhỏ rồi chui vào sàn nhà không nhỉ? Không đúng, nếu tôi mà là Tôn Ngộ Không thì tôi còn cân đo đong đếm cái sàn nhà làm gì chứ! Tôi phải đại náo Thiên Cung mới đúng! Cần gì phải ở đây học toán cao cấp! À hú!

"Em nghĩ cái gì đấy?"

"Nghĩ tới đại náo Thiên Cung."

Chết cha! Nghĩ sâu quá rồi!

Tôi cẩn thận ngẩng đầu nhìn Jeon Jungkook, cuối cùng khi đối diện với ánh mắt nặng nề u ám của anh, tôi sợ tới mức nhanh chóng cúi gằm xuống, không dám nhìn anh nữa.

Anh cũng không có nói cái gì, nhưng mà tôi cứ có cảm giác tầm mắt anh vẫn đang nhìn chằm chằm ở trên sọ não của tôi, tựa như ánh mắt của Tử Thần vậy.

Tôi biết, thời điểm này mình nên làm gì để tự cứu bản thân.

Nghĩ tới khi còn nhỏ không hiểu chuyện nên tranh đoạt đồ chơi với anh, còn chọc anh tức giận, sau đó lại dỗ dành anh như thế nào, tôi liền chậm rãi vươn tay kéo kéo góc áo anh, như có như không, nhỏ giọng làm nũng: "Anh Jungkook ơi, đừng giận mà..."

Bí quyết sinh tồn của Lisa tôi đây chính là: Không có việc thì là thầy Jeon, có việc thì là anh Jungkook!

Hai giây sau, tôi nghe thấy Jeon Jungkook bất đắc dĩ thở dài.

Tuyệt vời! Thành công!

Tôi cúi đầu cười thầm, lại không buông góc áo anh ra, tính cứ thế này mà lên mặt một tý.

"Em giải đề suốt hai ngày nay rồi, có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút có được không ạ?"

Jeon Jungkook đem mớ đề cứng nhắc trong tay đặt lên bàn, bất đắc dĩ nói: "Đi thôi, anh đưa em đi mua trà sữa."

Trong nháy mắt, tôi như được tiêm máu gà, đột nhiên nhảy dựng lên: "À hú! Anh Jungkook là số một!"

Tôi dứt khoát buông góc áo Jeon Jungkook ra, vọt tới huyền quan* đổi giày, đồng thời cũng không quên quay đầu lại thúc giục anh.

*Huyền quan: Nơi nối giữa cửa ra vào và phòng khách, thường là cái bậc thấp dùng để tháo giày vào nhà

"Thầy Jeon! Nhanh lên nào ~"

"Đây." Jeon Jungkook cúi đầu chỉnh lại góc áo bị tôi kéo cho nhăn nhúm, không nhanh không chậm đi về phía tôi.

Tôi có chút hoảng hốt.

Không thể không nói, Jeon Jungkook thật sự rất đẹp trai.

Lúc thời tiết còn chưa quá nóng, anh còn từng mặc áo sơ mi trắng tới dạy học, tay áo xắn lên khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay săn chắc có lực, lúc giảng bài cảm thấy không quá thoải mái, anh còn sẽ tùy tiện cởi một nút cúc áo sơ mi cho thoáng, vừa lúc lại bị đám sinh viên đi nghe giảng trộm quay lại, qua một tiết học đã truyền khắp trong trường, thu được một đống trái tim thiếu nữ.

Lúc ấy tôi cũng nhịn không được trộm trùm trong ổ chăn xem đi xem lại đoạn video đó vài lần, trái tim cũng bị người đàn ông cấm dục trong video làm cho đập bum ba la bum.

Cho dù gương mặt kia tôi đã nhìn chán 15 năm rồi, nhưng đôi khi vẫn nhịn không được bị vẻ đẹp trai đó làm cho đần cả ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro