peace

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người họ lao động cả tuần liền. Và mỗi tối ông đều về nhà, gò má hồng hào, và luôn miệng khen tài nghệ nấu nướng của mẹ. Rồi thứ Bảy đến. Đương nhiên tôi không bao giờ muốn ngồi ở nhà khi mà ông tôi thì lại lấm lem bụi đất và giúp đỡ LaLisa. Mẹ thì cố nài tôi cắt cỏ nhưng tôi thấy thế quá là nực cười. Tôi thì sẽ thủng thẳng cắt cỏ vườn nhà trong khi ngay bên kia đường, ông và Lisa làm hẳn một cuộc đại cách mạng sân vườn?


Và cuối cùng thì việc duy nhất mà tôi có thể làm là ngồi chầu chẫu trước cửa sổ và nhìn 2 người họ . Nghe dở hơi không tả nổi, nhưng đấy đúng là những gì tôi đã làm.

Rồi 1 hôm tôi bị bắt quả tang. Ông chứ ai. Và đương nhiên, ông phải "tố cáo" tôi ngay với con bé Lisa. Tôi chưa đủ khốn khổ sao hả trời? Tôi buông rèm và lao thẳng ra cửa sau nhà, phi qua hàng rào. Tôi phảo đi khỏi đây ngay lập tức.

Tôi thề là tôi đã đi bộ tới hơn hai mươi cây số ngày hôm đó. Và tôi cũng chẳng hiểu nổi mình tức tối với ai – ông, Lisa, hay chính bản thân tôi. Tôi không tài nào hiểu nổi mình bị làm sao nữa. Nếu muốn làm lành với Lisa thì tại sao tôi lại không sang bên đó và giúp một tay? Cái gì đã ngăn tôi lại chứ?

Cuối cùng tôi tới nhà Jaehyun, và nói thật nhé, chưa bao giờ trong đời mà tôi thấy gặp được ai đó lại sung sướng đến thế. Đang khổ não về cái gì ư? Cứ để đó cho Jung Jaehyun. Thằng khỉ đúng là thiên tài trong khoản này. Nó sẽ khiến bạn vứt được hết đống suy nghĩ nặng nề ấy ngay. Hai thằng tôi lại ra ngoài sân, chơi bóng rổ, xem ti-vi, và bàn về vụ đi trượt nước khi nghỉ hè.


Và khi tôi về nhà thì LaLisa Manoban đứng đó, phun nước ở ngoài sân.

Con bé nhìn thấy tôi, chả sao cả, nhưng nó không vẫy tay, cũng không cười hay gì hết. Nó chỉ lạnh lùng quay đi - điều tôi không hề thích 1 chút nào


Bình thường có lẽ tôi cũng sẽ vờ như chả nhìn thấy nó đâu, hoặc không thì vẫy vẫy một cái rồi chui vào nhà. Nhưng rõ là nó đang giận tôi đến cả thế kỷ rồi ấy chứ. Nó chẳng thèm nói với tôi dù chỉ một lời từ buổi sáng hôm nó phát hiện ra vụ mấy quả trứng. Nó chơi trò câm điếc với tôi trong tiết Toán mấy hôm trước khi tôi cười với nó và cố nói lời xin lỗi. Nó không thèm cười lại, cũng không thèm gật đầu, hay bất cứ gì hết. Nó chỉ quay đi và chẳng buồn ngoái lại.



Tôi thậm chí đã đợi ngoài cửa lớp để nói với nó, bất cứ cái gì, về chuyện nó sửa sang lại sân vườn và tôi đã dằn vặt, khổ sở như thế nào, nhưng nó lại đi ra bằng cửa khác. Và cứ mỗi khi tôi đến gần là thể nào nó cũng tìm cách chuồn đi.


Bây giờ thì con bé đứng đó, tưới sân vườn, càng khiến tôi thấy mình là thằng khốn nạn, và giờ thì tôi chán ngấy cái cảm giác đấy rồi. Tôi đi tới chỗ nó và nói:

"Trông thực sự rất là đẹp đấy, Lice à. Cậu giỏi thật".


"Cảm ơn", con bé nói, không buồn nhếch mép. "Chủ yếu là ông cậu làm thôi".

"Này Lisa", tôi nói tiếp, cố gắng tiếp tục câu chuyện.


"Tớ xin lỗi vì những gì tớ đã làm".


Con bé nhìn tôi trong tích tắc, rồi quay lại nhìn theo tia nước phun vào chỗ bùn đất. Cuối cùng nó cất lời: "Tỡ vẫn không tài nào hiểu được, JungKook ạ. Vì sao cậu lại không nói với tớ?".


"Tớ... tớ cũng không biết nữa. Đúng là tớ dốt thật. Lẽ ra tớ nên nói mới đúng. Và lẽ ra tớ cũng không nên nói gì về sân nhà cậu. Cái đó, cậu biết đấy, chỉ là lỡ lời thôi".


Cuối cùng thì tôi cũng thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Hơn rất nhiều ấy. Rồi Lisa nói: "À, có lẽ như thế lại hay". Nó bắt đầu giẫm vỡ mấy bong bóng nước dưới chân, và xử sự giống nó hơn. "Nhìn đẹp đúng không? Tớ đã học được rất nhiều từ ông cậu. Cậu sướng thật. Ông bà tớ mất cả rồi".


"À thì..." tôi ấp úng, nhưng chẳng biết phải nói gì.



"Nhưng tớ cũng thấy thương thương ông. Chắc chắn là ông rất nhớ bà cậu". Rồi con bé cười giòn tan và lắc lắc đầu: "Cậu có tin được không? Ông nói là tớ giống bà ngoại cậu".


"Cái gì cơ?"



"Ừ, thì thế", con bé lại cười. "Buồn cười đúng không? Nhưng tớ nghĩ là ông có ý tốt thôi".



Tôi nhìn Lisa và cố hình dung trong đầu xem hồi học lớp tám thì bà tôi sẽ trông như thế nào. Tuyệt vọng vô đối. Ý tôi là, Lisa thì tóc đen, dài và thẳng,

Tôi nghĩ lúc đó mắt tôi hẳn đã trố lồi ra cả tấc và nhìn chằm chằm như găm vào con bé, vì vậy nó phải cất lời: "Này, tớ không nói gì đâu nhé. Là ông nói đấy. Tớ chỉ nghĩ là như thế cũng hay. Chỉ thế thôi".



"À ừ, sao cũng được. Vậy thì chúc may mắn với đám cỏ nhé. Cá là nó sẽ mọc nhanh thôi". Rồi đến tôi cũng ngỡ ngàng với bản thân khi thốt ra câu này: "Cậu giỏi mà, thế nào cậu chả có cách làm chúng nảy mầm hết"


Tôi không hề có ý mỉa mai hay gì cả. Tôi thực sự nghĩ thế và nói thế. Tôi bật cười, rồi con bé cũng bật cười, và thế là tôi về nhà. Sau khi khiến con bé mỉm cười trong lúc đứng tưới đám hạt gieo sẽ sớm nảy mầm.


Mấy tuần nay tôi đã không tài nào cười cho nổi. Nhưng giờ thì vụ trứng gà trứng vịt đã thực sự lui vào dĩ vãng. Tôi đã được giải thoát. Bình tâm. Và vui vẻ.

*xin lỗi mng vì update lâu nha TvT*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro