Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tay đang đánh bài của tôi run lên, đầu óc quanh quẩn nghĩ tới câu nói kia của hắn, có cho ăn không?

Chơi thêm hai ván, mắt tôi sắp không mở được ra nữa rồi.

Thẻ bài cuối cùng được đánh ra, tôi giống như vừa hoàn thành một việc gì đó lớn lắm, vươn vai một cái.

"Có thể.... Không chơi nữa không?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

"Thêm một lúc nữa đi."

"Tôi buồn ngủ rồi."

Nhìn ánh mắt mấy người bọn họ ai nấy đều tràn đầy năng lượng, tôi thật sự sợ luôn.

"Buồn ngủ? Ngủ?" Một nam sinh nhìn tôi, lại nhìn sang Jungkook, lời vừa định nói ra lại nuốt ngược trở lại.

"Được chứ, đương nhiên là được...."

Mấy tên con trai kia liền hiểu ý lập tức đứng dậy.

Tôi ! !

Bọn họ hình như hiểu nhầm gì đó rồi.

"Không phải, các anh hiểu nhầm rồi."

"Bọn tôi hiểu, bọn tôi hiểu..."

Tôi khóc không ra nước mắt.

Tôi quay đầu nhìn Jungkook, hắn vẫn như cũ không hề có chút dao động, đương nhiên càng không có ý định giúp tôi giải thích.

"Hiểu còn không mau biến đi."

"Được được được, đúng là trọng sắc khinh bạn." Mấy người đó đến cả áo cũng không kịp lấy liền đi ra ngoài.

"Tiền khi nào thì mày đưa cho bọn tao?" Một tên không cần mạng hỏi.

"Tao chơi mạt chược khi nào thế? Hỏi tao đòi tiền?" Jungkook ngồi phía bên kia cười nhẹ.

Tôi.....

"Jungkook, không phải, mày như này... bọn tao cũng đâu thể đòi tiền con gái người ta được."

"...." Hắn không nói gì, từ từ đứng dậy, vẫn chưa nói gì thì mấy người kia đã sợ chạy té khói.

Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, dựa người vào cửa nhìn tôi.

"Lúc nãy bao nhiêu tiền? Không thì... để tôi trả?" Tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác, lẽ ra không nên tin là thua rồi thì tính lên người Châu Quyện mới đúng.

"Ừm, vậy cô trả." Hắn cười nói.

"Nhiều không?" Tôi sầu não.

"Cũng tạm." Hắn có vẻ rất kiên nhẫn, còn tôi thì muốn khóc.

"Có thể trả góp không?" Tôi sao lại cảm thấy như mình bị lừa rồi.

"....." Hắn không nói gì, lại tự châm cho mình một điếu thuốc, "Bảo cô chơi cô liền chơi, cố là đồ ngốc đấy à? Gà như vậy..."

Hở?

Nói tôi gà, tôi có thể hiểu được, nhưng mà sau đó mỗi lần tôi đánh một tấm bài chẳng phải đều hỏi qua ý kiến hắn ư, hắn ngầm đồng ý còn gì?

"Thế anh biết chơi ư?" Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, hắn là cố ý để tôi thua.

Hắn lại cười: "Tôi mà chơi thì bọn họ thua không còn nổi cái quần sịp."

"Thế sao anh không tự mình chơi đi? Cứ bắt tôi chơi làm gì?" Tôi tức chết mất, người gì không biết.

"Để cô nhớ lâu." Hắn dập điếu thuốc, đi về phía tôi, tóm lấy tôi đè lên cửa, cúi đầu hôn.

Tôi bị doạ sợ đến mức nghiêng đầu đi vào giây cuối cùng.

Nụ hôn của hắn đặt lên đỉnh đầu tôi.Hành động đột ngột của hắn khiến tôi không biết phải làm sao, tim đập nhanh đến nỗi muốn nổ tung.


"Không cho hôn?" Hắn cười hỏi "Câu tôi?"

"Không phải!" Giọng tôi có chút run, "Tôi tối nay tới đây là để nói với anh rằng, chuyện lần trước nói làm bạn gái anh tôi đã suy nghĩ cả đêm... anh cứ coi như tôi chưa nói gì nhé."

"Ừm." Có vẻ như hắn vẫn còn chút lí trí.

"Áo tôi cũng trả cho anh rồi, chuyện này có thể bỏ qua được không?" Đầu óc tôi đã rối như tơ vò rồi.

"Cô nói xong là xong sao?" Giọng hắn trầm xuống: "Đừng chơi đùa với tôi, tôi không có tính kiên nhẫn đâu."

"Tôi không chơi đùa." Tôi thật sự muốn khóc tới nơi rồi.

"....." Hắn ngây ra một giây, cuối cùng buông tôi ra, lùi về sau một bước.

Tôi thở ra một hơi.

"Chơi không được thì đừng chơi." Hắn xoay người lấy túi của tôi đưa cho tôi.

Tôi đưa tay nhận lấy nhưng lại bị hắn kéo qua đó, đập người vào ngực hắn.

Hắn thật sự rất cao, ở gần thế này khiến tôi có cảm giác ngột ngạt.

Hắn lại cúi xuống....

Tôi sợ hãi lấy túi che miệng mình lại.

Một đôi mắt sâu không đáy ép buộc tôi nhìn vào mắt hắn, "Tôi không phải người tốt, quanh tôi cũng không có ai tốt cả, cô tốt nhất tránh xa tôi ra chút."

"Được... được..." Tôi sợ hãi gật đầu lia lịa.

"Nhớ cho rõ." Hắn đem một cái thẻ phòng cài lên tóc tôi, sau đó xay người đi mất.

"Đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa, tôi không chơi với thỏ con."

Tôi.....

Chẳng cần hắn nói, tôi khẳng định không dám gặp lại hắn nữa, doạ người chết mất.

Tôi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, đến cái phòng mà hắn đưa thẻ cho, vừa vào trong liền đóng chặt cửa lại.

24/8/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro