Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngây ngốc, trong hang động giờ đây chỉ có tiếng hít thở và tiếng trái tim đang đập nhanh của hai chúng tôi.

Nói không rung động là nói dối.

Sau đó, khi mà cả hai đã bình tĩnh hơn một chút, chúng tôi mới từ từ đi ra ngoài. Hắn rất tự nhiên nắm lấy tay tôi, từ giờ trở đi trong mắt tôi chỉ có một mình hắn.

"Cẩn thận một chút." Đi đến nơi có bậc thềm hắn sẽ nhắc nhở tôi, cũng không được tính là dịu dàng, thế mà lại khiến trái tim tôi thấy ấm áp rất lâu rất lâu.

Hắn nhìn thấy đầu gối của tôi bị trầy xước, cũng không đề xuất muốn cõng tôi, tôi có chút thất vọng, sao chẳng giống trong tiểu thuyết tí nào vậy nhỉ?

"Nghĩ gì đó?" Hắn thấy tôi im lặng không nói gì liền hỏi.

"Ừm... không có gì." Tôi tự mắng bản thân cả ngày chỉ biết nghĩ cái gì đâu không.

Hắn cúi đầu nhẹ nhàng nói vào tai tôi: "Không phải không muốn cõng em... chỉ là bây giờ tôi không thể tiếp xúc với em quá gần được..."

"Hả? Tại sao?"

Hắn oán giận nhìn tôi: "Tôi là đàn ông, hôn lâu như vậy.... em thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?"

"Hiểu rồi." Hai má tôi nóng bừng vì xấu hổ.

"Hay là để em tự đi, anh không cần dìu em nữa." Tôi thật sự là vì nghĩ cho hắn đó.

"Chạm tay tí thôi, vẫn chưa đến nỗi đấy." Hắn nhìn tôi cười.

"Vậy... được." Tôi được hắn kéo ra ngoài, mặt đỏ như trái cà chua.

Sau đó tôi mới biết, trong hang động có biển chỉ dẫn lối ra an toàn, mà tôi thì bị dọa sợ đến nỗi quên mất, đúng là não ngắn.

Lúc ra ngoài tụ họp với đám anh em của hắn, mọi người lại bắt đầu ồn ào.

"Anh Jeon, anh với chị dâu ở trong đó 30 phút rồi, làm những gì thế?"

"Đoán mò cái gì, anh Jeon của chúng ta sao có thể yếu như vậy được?"

"Mặt chị dâu đỏ hết lên rồi kia kìa."

......

Miệng của cái đám người này đúng là không thể bịt nổi mà.

Tôi xấu hổ đến nỗi muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

"Làm cái gì bọn mày có thể hiểu được à? Chúng mày có người yêu không? Còn không im mồm."

Jungkook đội mũ lưỡi trai của hắn lên đầu tôi, trừng mắt nhìn mấy người đang hóng hớt kia.

Anh ấy là đang giải thích sao?

Sao tôi cảm thấy càng tẩy càng đen ấy nhỉ?

Xong rồi.

Trước giờ ăn tối, Jungkook đột nhiên bảo tôi và đám bạn của hắn ta đi trước, còn hắn thì có chút việc.

"Em không thể đi cùng anh à?" Tôi nhỏ giọng hỏi, bởi vì tôi hơi ngại, đi cùng đám anh em kia của hắn thì bọn họ lại bắt đầu đùa bỡn, tôi đáp trả không nổi.

"Tốt nhất là em không nên đi." Hắn lạnh nhạt liếc tôi.

"Tại sao?" Tôi không cam tâm, thật ra là vì quá mức xấu hổ rồi.

"....." Hắn không nói gì, cuối cùng thở dài rồi nói: "Vậy đi thôi."

"Ừm."

Tôi vui vẻ đi theo hắn, hắn bảo phải mua một món đồ, tôi liền cùng hắn tới siêu thị.

Mua đồ ăn cho tôi sao?

Hắn thật tốt! Rất chu đáo.

Chỉ cho đến khi hắn đứng trước quầy thu ngân, nhìn chằm chằm vào mấy chiếc hộp nhỏ được xếp ngay ngắn, hỏi tôi thích mùi vị nào, tôi mới ngu người.

"Em đi lấy một bịch khoai tây chiên nữa." Tôi nhanh chóng quay người chạy đến quầy đồ ăn vặt, tim đập nhanh như muốn nổ tung.

Sao hắn lại như thế?

Sao hắn lại có thể mua...?

Hắn bảo tôi tốt nhất đừng đi, bảo tôi ở cùng với đám anh em của hắn đi, chính là để tôi không bị xấu hổ.

Tôi đúng là quê, tự chuốc lấy không được than.

Ở khu đồ ăn vặt sờ lần sờ mò cả nửa ngày trời, lúc tôi đi ra, hắn đã thanh toán xong đứng ở cửa đợi tôi rồi.

Tim tôi càng đập nhanh hơn.

Thanh toán xong, cả đoạn đường tôi không dám nhìn hắn, càng không dám nói chuyện, may là hắn cũng không nói gì với tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro