Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô... là ai thế? Tìm ai?" Giọng nói vang lên, tôi mới phát hiện ra cửa vẫn còn một người nữa.

Tôi thu lại ánh mắt, đã chẳng còn chút tâm trạng nào: "Jeon Jungkook có ở đây không?"

"Ồ!" Anh ta kêu lên một tiếng, đẩy cửa ra để tôi đi vào, gào giọng vào bên trong, "Lại một người không sợ chết nữa đến..."

Tôi có chút bị dọa sợ, đứng ở cửa chần chừ không dám bước vào.

Cuối cùng nghĩ một lúc, giờ mà đi về lại chạm mặt Ju Eun Seok, thôi bỏ đi.

Kết quả vẫn đi vào trong, bốn người đang ngồi quanh cái bàn đánh mạt chược.

Bên cạnh bàn mạt chược có một cái ghế sofa, có người đang nằm trên đó, tóc che hết mắt, chỉ để lộ ra sống mũi cao và đôi môi đỏ.

"Jungkook... tổ tông... mày mau tỉnh dậy đi, lại đến một người nữa kìa, mày dịu dàng với người ta chút, đừng để lại khóc chạy ra ngoài." Tên vừa dẫn tôi vào đi qua vỗ vỗ người nằm trên sofa.

Đôi mắt của hắn ta từ từ mở ra từ những kẽ hở trên mái tóc, nheo lại, khẽ nhìn tôi, dọa tôi không tự chủ được mà lùi một bước.

"....." Hắn ta không nói gì, bực mình nhắm mắt lại, mặt quay hướng khác tiếp tục ngủ.

"Nó uống say rồi." Anh chàng kia đi qua làm dịu lại sự ngượng ngùng, "tính khí không tốt, đừng quấy rầy nó, qua bên này chơi nè."

Chàng trai kia bảo tôi ngồi xuống.

"Tôi tới để trả đồ, tôi phải đi rồi." Tôi từ chối ngồi.

"Ê đừng đi, vừa hay, tôi ra ngoài nghe điện thoại, giúp tôi chơi bài, tôi sẽ quay lại ngay." Một tên khác cầm điện thoại ra ngoài mất.

"Tôi... không biết chơi." Tôi ngây người luôn rồi.

Kết quả tên đó nói: "Không sao, cứ đánh bừa đi, thua thì tính lên người Jungkook."

Tôi ???

Không đợi tôi kịp phản ứng, hắn liền đi ra ngoài mất tiêu.

Ba thiếu một, ba người kia đều nhìn sang phía tôi, hình như tôi không giúp tên kia chơi hai phút thì không được rồi.

Tôi chỉ đành liều mạng ngồi xuống.

Kết quả, cái tên nói là chỉ đi một lát kia mà đi nửa tiếng vẫn chưa thấy quay lại...

Tôi một bên tra mạng, một bên ra bài, bị thua đến nỗi cuối cùng chỉ còn lại một ít thẻ bài.

Căng thẳng đến nỗi lạnh cả gân cốt.

Làm sao đây?

Tôi vừa quay đầu nhìn về phía Jungkook đang ngủ, kết quả bên tai truyền đến một hơi thở ấm nóng.

Một bàn tay kẹp theo điếu thuốc đưa qua má tôi, chạm vào thẻ mạt chược trước mặt tôi, tùy tiện lấy một tấm đánh ra.

Tôi bị dọa sợ đến nỗi sau lưng cứng đờ, quay mặt sang một bên muốn xem xem đó là ai.

Kết quả, môi tôi và môi hắn ta chỉ cách nhau một milimet.

Jeon Jungkook.

Hắn nhìn tôi, an tĩnh mà kiêu ngạo, chẳng mảy may có chút ý trốn tránh nào.

"....." Đối diện nhau hai giây, tôi liền thất bại muốn quay mặt đi.

Chính ngay lúc ấy, hắn ta nhả ra một ngụm khói, làn khói màu trắng phả đày trước mặt tôi, khiến tôi ho sặc sụa.

Tôi vừa nôn nóng vừa tức giận, xấu hổ đến nỗi đỏ bừng cả mặt.

22/8/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro