Phiên ngoại 3 (JK's POV)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thi TOEFL tôi nhận điện thoại của bố tôi, ông ấy bảo tôi đi Anh với ông ấy.

"Đi làm gì?"

"Đón mẹ con."

Tôi....

Tôi trước giờ chưa từng nghĩ tới, đi đón mẹ chính là nhận về tro cốt của bà ấy.

Tôi nhìn cái hộp tinh xảo đó, thế giới dường như sụp đổ.

Tôi nghe không nổi người khác nói gì, chỉ biết là bà ấy mất rồi.

Bà ấy nằm ở chỗ đó, chỉ còn lại một hũ tro tàn, không nói chữ nào, an tĩnh đến đáng sợ.

Tôi đã vô số lần nghĩ đến dáng vẻ của bà ấy hiện giờ ra sao, là vẻ mặt hạnh phúc hay chất chứa nỗi buồn, tôi chỉ là chưa từng nghĩ đến trường hợp này.

Cơ thể và gương mặt giờ hòa thành một đống, tôi không tưởng tượng ra được dáng vẻ của bà ấy nữa rồi. Cái dáng vẻ mà tôi đã tới mấy trăm lần trong kí ức cũng không khiến tôi đau xót bằng hũ tro này.

Bà ấy không còn nữa, không để lại cho tôi lời nào, cũng chẳng cho tôi một câu giải thích, thậm chí vì sao bà ấy mất tôi còn không biết.

Mất rồi, chẳng còn lại gì nữa.

Tôi đột nhiên cảm thấy tôi hận bà ấy suốt bao nhiêu năm qua, yêu bà ấy suốt bao nhiêu năm qua, đều thật nực cười.

Không cần tôi vậy tại sao còn sinh ra tôi?

Bỏ trốn rồi, chạy khỏi cuộc sống lúc bấy giờ sao lại không sống cho tốt?

Tôi không hiểu, thật sự không hiểu.

Tôi sắp nghẹt thở rồi.

Tôi bắt đầu ngày nào cũng đi bar.

Chỉ có rượu mới có thể khiến tôi quên đi, nhưng sao cuối cùng càng uống lại càng nhớ rõ chứ? Tôi lúc đấy mới phát hiện mình trước giờ chưa từng cần bà ấy xin lỗi.

Tôi chỉ muốn bà ấy sống thật tốt mà thôi.

Cả đời này tôi sẽ không đi Anh nữa, tôi hận chỗ đó.

Tôi nhớ đến Lisa, cô ấy rất tài giỏi, nhớ đến điều này, tôi càng đau hơn.

Tôi nên sớm biết được kết cục rồi mới phải, chỉ là cái kết cục này đến quá nhanh.

Có rất nhiều nơi muốn đưa cô ấy đi nhưng lại chưa đi được.

Có rất nhiều quán ăn ngon nhưng vẫn chưa đưa được cô ấy đi ăn.

Những điều này chắc chỉ có thể để người khác làm cho cô ấy thôi.

Tôi không thể ích kỷ làm lỡ dở thanh xuân của con gái nhà người ta như vậy được.

Ba tháng, cũng đủ để tôi nhớ suốt nhiều năm rồi.

Chia tay có hơi đau khổ, cô ấy đau, tôi cũng đau.

Nhìn thấy cô ấy chạy đến dưới tầng kí túc xá nam tìm tôi, khóc hỏi tôi cô ấy có gì không tốt, tôi tự mắng mình là tên súc sinh.

Nhưng tôi nhất định phải quyết tâm một chút

Tôi không nên cản trở tương lai của cô ấy, làm lỡ mất thanh xuân của cô ấy.

Tôi là kẻ thối nát, cả đời này cũng sẽ như vậy.

Tôi bảo Kim Min Young đăng một bức ảnh công khai trong vòng bạn bè, cô ấy sẽ nhìn thấy.

Đến cuối cùng tôi mới bản hiện bản thân chẳng có gì cho cô ấy cả, bài đăng đó coi như chính là điều tàn nhẫn nhất mà tôi đã làm, cũng là điều dịu dàng nhất mà tôi có thể cho cô ấy.

Nếu không như vậy, cô ấy sẽ chỉ rơi vào nỗi đau vô tận mà thôi, đau dài chi bằng đau ngắn thì hơn.

14/11/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro