muse - nàng thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


title, muse
pairings, lalisa • jeon jungkook
category, oneshot, lowercase, ooc
w.by vie

17.07.21

°°°

jeon jungkook ngồi trước giá vé, tay cầm cây cọ đã nhúng màu, quẹt lung tung trên tờ giấy arches trước mặt. gã chẳng có ý tưởng gì trong đầu mình chỉ là không biết làm gì nên gã cho rằng đây là cách giúp bản thân không quá rảnh rỗi. đối với gã mà nói sống trên đời này được hơn hai mươi bốn năm đã là một kì tích, hai mươi năm đầu gã sống vì bản thân mình, và những năm sau đó sống vì lalisa. jungkook chẳng nhớ mình bắt đầu thích lisa từ khi nào, có lẽ là từ khi gã vô tình va vào ánh mắt mênh mông của cô rồi đắm mình vào đó. một con người yêu nghệ thuật như gã tất nhiên sẽ dễ chìm đắm vào cái đẹp. mà lalisa lại xinh đẹp một cách quá kì lạ và ảo diệu. cô có môt nụ cười đẹp, chính nụ cười đó đã làm chàng họa sĩ mộng mơ như gã dường như chết ngộp. giây phút ấy jungkook biết trái tim của mình đã bị người con gái đó đánh cắp.

gã họa cô vào từng bức vẽ của mình, một cách thận trọng và thanh thoát. cái cách lisa xuất hiện trong tranh của gã nó cứ đến một cách tự nhiên như một điều vốn có. gã thích mái tóc dài gợn sóng của cô, thích sống mũi cao ôm lấy đôi gò má hồng hào. hay thích hơn là đôi môi mềm mại mà mỗi khi nhìn vào gã chỉ muốn được chạm lên đó một lần. người ta nói họa sĩ thường có khả năng tưởng tượng tốt, jungkook hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai, gã thường tưởng tượng lisa đang ở bên cạnh mình cùng mình nhảy một điệu valse dưới ánh đèn chùm lấp lánh. cô sẽ mặc một chiếc đầm dài quyến rũ rồi bay lượn trong không trung để làn váy của mình tạo nên những đường lượn sóng đẹp đẽ. hoặc có lúc cô sẽ đeo chiếc tạp dề lên người rồi loay hoay trong bếp nướng cho gã một chiếc bánh táo thơm lừng. có thể nói jungkook hoàn toàn si mê cô - không thể dừng lại được.

jungkook ném cây cọ trong tay, gã không có tâm trạng để vẽ tiếp, đã rất nhiều ngày gã không còn trông thấy cô nữa. cô biến mất mà không để lại một dấu vết gì tựa như tất cả những gì đã từng xảy ra giữa hai người chỉ là do gã tưởng tượng. lalisa là nàng thơ của jeon jungkook không có cô bên cạnh linh hồn gã cũng tựa như không còn. gã không thể vẽ, không thể cầm cọ. một người họa sĩ mà không vẽ được thì khác gì một cái xác mà không có linh hồn. gã nhớ cô vô cùng, nhớ những lúc cô ăn mặc thật đẹp rồi xuất hiện trước mặt gã, ngồi ở đấy cho gã phác họa lại từng đừng nét quyến rũ của cô từ gương mặt diễm lệ cho tới cả thân hình nóng bỏng ẩn bên trong lớp váy áo dày cộm đó. gã sẽ không nói cho cô biết gã vẫn luôn hằng khát vọng cơ thể đó từng đêm.

cốc cốc cốc

tiếng gõ cửa vang lên, gã thừa biết người đang ở ngoài kia là ai. jeon somi sẽ bước vào cũng những viên thuốc màu trắng xóa. gã đã nói rất nhiều lần rằng gã vô cùng khỏe mạnh, cơ thể này gã hiểu hơn ai hết, thứ duy nhất đang yếu ớt lúc này có chăng là tâm hồn gã. kể từ khi lisa biến mất gã cảm thấy mình tựa như đã chết rồi. cô mang theo hết những quyến luyến gã dành cho thế gian này, cô là vẻ đẹp, là sức sống vĩnh hằng mà gã luôn ấp ủ. ấy vậy mà người con gái đó lại bỏ rơi gã lại một mình.

'anh mau uống thuốc đi'

jeon somi lại giở giọng nhắc nhở. gã ghét đứa em cùng cha khác mẹ này vô cùng. dường như con bé luôn muốn cản trở những việc gã muốn làm. trong khi gã - một phút giây cũng không hề muốn bận tâm đến nó. kể từ khi bắt đầu uống số thuốc mà con bé đưa đến thì lisa dần rời xa khỏi gã. gã không thể không nghi ngờ rằng thứ thuốc này chính là nguyên nhân làm gã mất đi lisa.

'em chính là nguyên nhân khiến cô ấy rời bỏ tôi'

gã hét lên đầy thống khổ rồi gạt hết số thuốc xuống đất. gã sẽ không uống cho tới khi lalisa của gã trở lại. cô không về thì gã cũng không còn thiết sống. tranh của gã, cọ của gã tất cả chỉ đều thuộc về duy nhất một mình người con gái đó mà thôi. nghĩ đến mỗi ngày mở mắt ra không còn được nghe âm thanh nói cười, không thấy bóng dáng cô chạy nhảy xung quanh mình tim gã dường như bị ai đó bóp nghẹn vô cùng đau đớn.

'anh đừng tự huyễn hoặc mình như thế'

'chả có lalisa nào tồn tại trên đời cả'

con bé lại bắt đầu nói những lời kì lạ. jeon jungkook nghĩ người thật sự bị bệnh là cô em gái của mình. gã chỉ vào từng bức tranh treo trong phòng mình. toàn bộ đều là lisa, một cách sống động và chân thật. lúc cô nhoẻn miệng cười hay lúc cô đang loay hoay tưới cây trong sân vườn.

'em đã đuổi cô ấy đi khỏi đây có đúng không? lisa đơn thuần như vậy làm sao có thể đối mặt với thế giới xấu xa ngoài kia được?'

'em muốn gì, nếu muốn tiền tôi có thể để hết lại tài sản thừa kế cho em. chỉ cần em trả cô ấy lại cho tôi'

jeon somi lắc đầu, cô chạy tới chỗ những bức tranh của gã giựt phăng chúng xuống sau đó ra sức mà xé

'chị ta không hề có thật, chị ta không hề tồn tại trên đời này anh tỉnh táo lại đi jeon jungkook'

'anh sao thế? anh vẫn chưa nhận ra được gì sao, cô gái đó chỉ có mỗi một mình anh nhìn thấy.'

'anh biến mình thành bộ dạng này vì một con người hoàn toàn không có trên đời. em chỉ có một người thân duy nhất là anh nếu không làm anh thật sự tỉnh ngộ thì em sẽ chết mất'

nhìn con bé mà xem, nước mắt của nó thật lợi hại. lisa của gã mỗi khi khóc cũng không thể rơi lệ nhiều như nó. gã làm sao mà tin được những lời mà jeon somi nói đây. gã không hề điên tới mức không phân biệt nổi đâu là mộng ảo đâu là hiện thực. cái cách lisa đã từng nằm trọn trong lòng gã cho gã vuốt ve, lúc cô dùng đôi môi căng mọng đó trằn trọc trên môi gã, những thứ cảm xúc chân thật đó sao có thể là giả. gã không tin.

gã phải đi tìm lisa của gã về.

tìm cô gái đó về để chứng minh cho cả thế giới này biết trên đời này vẫn còn tồn tại một người con gái xinh đẹp như vậy. và cô gái đó chỉ thuộc về một mình gã mà thôi. jeon jungkook lao nhanh về phía cầu thang chạy một mạch xuống sân nhà mình, gã sẽ hái một bó hoa hồng trong vườn làm món quà để đem tặng cho cô. lisa thích nhất là những bông hoa hồng còn vương sương sớm. thế rồi gã lại chạy vào trong nhà để kiếm một tờ giấy gói hoa thật xinh đẹp. gã lục lọi trong đống giấy tờ để ngổn ngang ở tủ nhưng chẳng có một tờ giấy gói nào khiến gã ưng lòng. gã tức giận gạt đổ tất cả xuống đất, dường như mọi thứ đều muốn chống lại gã, gã chỉ muốn tìm cô về điều đó khó khăn tới vậy sao.

gã ôm lấy đầu mình, nó đang trở nên đau nhức dữ dội. giọng nói của lisa lại vang lên văng vẳng bên tai gã.

'jungkook à'

đấy lisa của gã đang gọi gã đấy thôi. jungkook bất chấp tất cả chạy về phía trước. nơi mà gã thấy lisa đang vẫy tay chờ đợi mình. nàng thơ của gã, linh hồn của gã.

một tờ giấy bị gió cuốn bay trên nền đất

[jeon jungkook
Chẩn đoán: Rối loạn hoang tưởng ]


------------------

(end.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro