1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tôi nằm gục trên vũng máu của chính mình , bản thân chẳng còn chút sức lực nào mà đánh trả lũ khốn đó . đôi mắt tôi mờ dần , đầu ong ong như sắp nứt toạc sau cú đánh ấy . tôi chỉ nghe thấy tiếng cười khinh bỉ của hắn , tiếng khóc thút thít của em gái tôi . bọn chúng bỏ đi rồi , bỏ đi sau cơn tra tấn như địa ngục trần gian

tôi bò tới chỗ heejin , em ấy cố gắng kéo những mảnh quần áo còn lại che chắn thân mình . tôi lấy chút sức lực còn lại bám vào tường nhà vệ sinh ngồi dậy . cởi chiếc áo khoác thấm đẫm máu đưa cho em gái mình . em ấy khóc nấc lên và ôm lấy tôi nhưng .... tôi lại chẳng nghe thấy . tôi chỉ thấy heejin đang khóc rất nhiều và nói gi đó . tôi cười mỉm , nói lời cuối rồi lịm đi

" xin lỗi vì đã không bảo vệ được em , heejin "

tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó , mọi thứ đều tối đen như mực . tôi chỉ biết rằng khi tôi choàng tỉnh dậy thì mình đang ở bệnh viện . như một phản ứng bình thường tôi nhìn xung quanh mình , chi chít toàn là bông băng trắng toát . mùi thuốc kháng sinh sộc lên mũi tôi , chưa bao giờ tôi thấy nó khó chịu đến vậy . nhìn sang bên ... là ... heejin , em ấy đang ngồi đó gọt hoa quả . nhìn thấy tôi đã tỉnh , heejin vui mừng ôm chầm lấy tôi . em ấy nói gì đó , rất nhiều , tôi không nghe thấy nhưng vì nhìn thấy em ấy mấp máy môi . thấy tôi không trả lời , heejin lại dường như khóc to hơn . tôi nhíu mày nhìn heejin , sao em ấy lại khóc thế . tôi chỉ là bị đánh đến nhập viện thôi mà , đây cũng đâu phải lần đầu , sao lại khóc chứ . từ nãy đến giờ tôi chỉ thắc mắc sao tai của mình lại không nghe thấy , có lẽ là do bị tên đó đánh khiến tai bị ù , có lẽ không sao đâu nhỉ

đột nhiên cửa phòng bỗng mở ra , đi vào là một anh bác sĩ với vẻ ngoài điển trai và mẹ tôi . mẹ nhìn thấy tôi với cơ thể băng bó thì khóc oà lên , ôm tôi chặt đến nghẹt thở . anh bác sĩ kia đi đến lại gần và đưa cho tôi xem bệnh án của tôi . tôi cười một cái cho có lệ rồi nhận lấy bệnh án , không quên liếc mắt nhìn tấm thẻ tên của anh ta . hoá ra anh bác sĩ này tên kim taehyung , trông mặt anh ta rất quen có lẽ tôi đã thấy ở đâu đó hoặc có thể chỉ là quen mắt

tôi lật từng trang sổ bệnh án ra , ừm , jeon jungkook , học sinh lớp 11 trường xxx , bị đánh bằng chày sắt vào đầu , chân , bụng , .... và một số điều linh tinh liên quan đến mấy vết thương chết tiệt này nữa . từ ngày bắt đầu lên cấp 3 tôi cũng phải tự nhận là bản thân ăn cơm viện nhiều hơn cơm nhà

mà khoan , heejin cũng bị bọn chúng làm nhục , vậy em ấy không được kiểm tra gì sao ? hah , thời đại gì rồi mà còn có những con người trọng nam khinh nữ như vậy . tôi thật sự cảm thấy chán ghét vẻ mặt giả tạo của mẹ mình , bà ấy gần như chẳng quan tâm gì mấy đến tôi thậm chí là bỏ mặc heejin . thứ bà ấy quan tâm là đống tài sản khếch xù mà tôi sẽ được thừa hưởng vì là con trai cả . tôi và heejin được sinh ra có lẽ cũng chỉ là để hoàn thành trách nghiệm của một người mẹ . tôi vớ lấy cây bút trên bàn , viết vào cuối cuốn sổ rồi giơ lên

" còn heejin , mấy người không định kiểm tra cho em ấy sao "

tôi bị đánh đến mặt mày xưng húp , nói không được , cách này có vẻ hay . nhưng thay vì những gì tôi suy nghĩ , họ vẫn trò chuyện về thứ gì đó mà tôi không thể nghe được . tôi cau mày , ném thẳng chiếc bút vào đầu tên bác sĩ kia

anh ta bị ném trúng đầu , giật mình lấy tay xoa xoa chỗ vừa bị tôi ném trúng . vẻ mặt không mấy thân thiện , giựt lại cuốn sổ và viết gì đó

" chúng tôi đã kiểm tra cho em gái cậu từ lâu rồi , cậu không biết bản thân đã sống thực vật suốt 3 tuần sao "

tôi sửng sốt khi nhìn thấy dòng chữ kia , hai mắt mở to nhìn trừng trừng heejin và mẹ . tại sao không ai gọi tôi dậy vậy ?

" cậu nên đọc nốt phần còn lại của cuốn sổ đi "

kim taehyung viết tiếp rồi ném cuốn sổ lại phía tôi . tôi tỏ vẻ khó chịu , mở xoành xoạnh cuốn sổ như nó làm ơn mắc oán tôi

" KHIẾM THÍNH "

tôi điêu đứng . không giữ được bình tĩnh mà bật khỏi giường , nắm lấy cổ áo tên bác sĩ lang băm kia . anh ta chỉ cười rồi bắt tôi trở lại giường bệnh , vì vẫn còn yếu nên tôi cũng không hung giữ được lâu

anh ta chầm chậm đi đến khay y tế để trên bàn tôi , mở chiếc hộp sắt với vẻ ngoài bóng loáng ra ... hah , là một chiếc máy trợ thính ...

giờ thì tôi tin thật rồi

tôi đâu có mắc nợ ai đâu , tại sao mọi thứ xui xẻo , đau khổ cứ ập lên đầu tôi vậy

anh bác sĩ kim taehyung đeo máy trợ thính vào cho tôi . cảm giác tự ti ấy trào dâng như muốn bóp nát tâm hồn tôi . một cỗ đau xót bao trùm lấy không khí của căn phòng . tôi nằm xuống , quay mặt vào tường . từng giọt nước mắt lấm tấm rơi

" xin lỗi vì đã là gánh nặng "

tôi lí nhí nói , bản thân đã chẳng còn chút can đảm nào để đứng trước mặt bố mẹ , heejin . chắc bố tôi sẽ cảm thấy nhục nhã lắm khi thằng con trai đích tôn của ông lại là một kẻ tật nguyền

" cậu ấm của bà cần không gian riêng , chúng ta nên ra ngoài thôi "

anh ta và mọi người cùng ra ngoài

" tôi biết điều này rất khó chấp nhận , nhưng ... đều thật "

kim taehyung đi ra còn không quên ném cho tôi câu này . càng chắc chắn khẳng định tôi là một kẻ điếc thật rồi . không phải là mơ cũng càng không phải giả . tôi cũng muốn bản thân mình có thể tự tin như trước nhưng giờ thì liệu có ai chịu chấp nhận một kẻ như tôi ....
_________________________________________

hôm nay là ngày đầu tiên tôi chuyển đến trường mới

ngay từ lần đầu tôi bước vào trước , mọi ánh mắt đã tập trung hết vào tôi . tôi biết họ không cảm thấy ngưỡng mộ tôi mà nhìn tôi bằng ánh mắt ấy . họ chính là cảm thấy kì lạ hoặc cảm thấy tôi là một kẻ điên . bỗng từ đâu một thằng nhóc hai tay quấn đầy băng trắng , đầu thì đội một cái mũ len che kín tai vào mùa hè

đến tôi còn thấy chán ghét bản thân mình , họ làm vậy cũng rất bình thường

tôi lê từng bước nặng nề trên cầu thang tầng 1 , xung quanh là tiếng xì xào to nhỏ của mọi người . tôi vừa đi vừa cúi mặt xuống nên vô tình va phải một cô gái có mái tóc ngắn ngang vai , tôi không nhìn rõ mặt cô ấy vì cô gái đó đã chạy đi ngay khi tôi ngẩng đầu lên . tôi chỉ vô tình nhìn thấy cánh tay cô gái kia . mặc áo dài tay bên trong sao ? có lẽ cô bạn kia cũng giống tôi , cùng là 2 kẻ đáng thương

tôi vào lớp kịp lúc chuông báo vang lên . có một cậu bạn nhìn thấy tôi thì đứng lên , hăng hái định dẫn tôi về chỗ và làm quen với tôi . tôi không để ý mấy nên đi lướt qua luôn và tự đi đến chiếc bàn đơn cuối lớp . ừm thì điều đó có vẻ khiến cậu bạn kia chạnh lòng nhưng tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chương trình học chứ không có ý định trở nên thân thiện và kết bạn này nọ . những kí ức khủng khiếp kia đủ biến thành nỗi ám ảnh đeo bám suốt cuộc đời tôi rồi . suốt giờ học tôi chỉ giở sách vở ra để đây , còn lại thì nằm ngủ đến cuối tiến . có lẽ họ cũng thấy tôi là một thằng con trai lập dị nên ngoại trừ cậu bạn nọ và thầy giáo chủ nghiệm tên jung hoseok gì đó thì chẳng ai đến gần tôi nữa cả

vậy đó , tôi đã trở thành kẻ vô hình trong suốt 2 tháng qua . cho đến một ngày ...

hôm đó tôi đã lựa chọn một quyết định ngu ngốc là tự đi về nhà sau giờ học . tôi vừa đi trên đường , vừa ngắm những bông tuyết đầu tiên tại seoul . tôi chỉ mới được ngắm tuyết rơi ở busan 1 lân khi còn nhỏ . nói mới nhớ , đã rất lâu rồi tôi không về quê , kể từ khi heejin ra đời nhỉ . trên đường giờ vắng tanh vì đã là quá trưa , mọi người đều đã nghỉ ngơi hết . tôi cố tình ngủ thêm một chút để bản thân có thể tự do ngẩng cao đầu ngắm nhìn nơi đây . bỗng chuông điện thoại reo lên , là heejin . chắc em ấy muốn gọi hỏi xem sao tôi chưa về , tôi không định nói là mình đang ung dung tự do tự tại đâu . vì vậy tôi chọn cách là không bắt máy . tôi định tí nữa về nhà sẽ thay hình nền , mỗi lần nhìn thấy hình ảnh tôi và heejin đang cười tươi trước ống kính tôi lại cảm thấy bản thân thật hèn nhát , đáng xấu hổ

tôi vẫn cứ ung dung đi trên đường , cho tới khi , một giống nói quen thuộc vang lên

" ơ kìa , jeon jungkook . mày đi đâu thế này ? "

" hah , tao tưởng sau cú đấy nó sống thực vật luôn rồi chứ , ai ngờ chỉ bị điếc "

tôi đứng khựng lại ...

là thằng chó min doyoon

tôi mặc kệ mọi thứ , bỏ cặp chạy như bay . bọn nó cũng đuổi theo , tôi bây giờ như con chuột nhỏ sắp đi lũ báo săn bắt . cho đến khi tôi chạy vào một con hẻm nhỏ ... mẹ kiếp , là ngõ cụt

bọn chúng dồn tôi vào cuối ngõ

" kìa bạn cũ , sao lại tránh mặt bọn này thế "

min doyoon nhìn tôi cười một cách hợm hĩnh , gã cùng mấy đứa " đàn em " của mình chắc vừa đi " tập tành " hút thuốc rồi đi bar , club về . tôi có thể ngửi thấy mùi mấy loại thuốc lá và mùi nước hoa rẻ tiền trên người bọn nó . tôi là một đứa khá nhạy cảm với mùi hương nên mấy cái thứ mùi hỗn tạp này khiến tôi thật sự rất muốn nôn . tôi vẫn cứ im lặng , giả vờ như không nghe không thấy để cho bọn chúng quậy phá một chút . chán rồi sẽ rời đi thôi

" bọn này đang hơi kẹt tiền , cho mượn một chút nhé thiếu gia "

thằng doyoon lại gần tôi , tự tiết thò tay vào túi quần tôi móc ví tiền ra

" mẹ kiếp ... "

hắn ném bộp cái ví xuống khi thấy trong túi của tôi chỉ có mấy đồng lẻ . đúng là lũ ngốc , giờ ai mà còn mang tiền trong ví nữa , đều là để trong thẻ cả rồi . ví tôi chỉ mang đi để giấy tờ tuỳ thân và một chút tiền lẻ để phòng trường hợp bất trắc

" mày càng ngày càng xuống cấp đấy jeon jungkook ạ . mới bao lâu không gặp mà đã càng ngày càng nghèo khó "

min doyoon lấy ra từ trong túi một điếu thuốc lá , gã hẩy tay ra lệnh cho một thằng nhóc tầm cấp 2 ở bên cạnh châm lửa cho mình . tay đưa điếu thuốc lá đến gần môi rồi thổi phì phèo như mấy gã nghiện thuốc lá lâu năm . thằng chó ấy còn cố tình phả khói thuốc vào mặt tôi vì biết tôi ghét mùi thuốc lá

" chắc mẹ con mày đã bị đá khỏi nhà rồi nhỉ . tao nghe nói là ông già mày có bồ từ lâu rồi . chỉ là chưa có cơ hội đá đống rác rưởi trong nhà đi thôi . nhìn đống tiền lẻ rách nát trong túi mày là biết mày bị vứt bỏ rồi . haha , đúng là thằng thất bại "

nó cố tình nói những điều châm chọc để khiến cho tôi nổi đoá . dù tin đồn bố tôi có tình nhân bên ngoài là thật nhưng không có nghĩa là mẹ con tôi sẽ bị đá đi giống bịch rác như min doyoon nói . lúc trước tôi và nó đã từng đánh tay đôi vì cái mồm thối của nó . nhưng giờ có lẽ tôi sẽ nhịn , tôi chẳng muốn dây dưa gì vào thằng chó có máu điên kia

" à mà cho hỏi , cô em gái jeon heejin bé bỏng của mày sao rồi . sau lần bị tao " chơi " ấy , nó có mê mệt tao không ? hôm đó tao có chơi bao nên có lẽ không phát sinh gì đâu nhỉ . mà con đó ngon thật , vòng nào ra vòng đấy vừa xinh lại vừa là con nhà gia giáo . nào mày bảo con em mày muốn kiếm tiền thì tìm tao , giờ tao có nhiều tiền lắm . còn nếu nó không muốn với tao thì tao có thể giới thiệu cho nó việc làm . đảm bảo đủ nuôi mày luôn "

min doyoon cười đến sắp vỡ bụng , nhìn vẻ mặt tức giận của tôi . tay tôi cuộn tròn lại , một giây sau liền tung nắm đấm về phía doyoon . nó ngã ngửa ra sau , tôi bắt lấy cơ hội đấm liên tiếp vào mặt hắn . min doyoon luôn tự hào mình có khuôn mặt đẹp trai , vậy để xem jeon jungkook này hôm nay sẽ thay trời hành đạo , đấm cho tới khi mày khóc lóc cầu xin . tôi tặng cho hắn gần chục cú đấm , nắm tay của tôi bắt đầu rỉ máu . tôi vừa ra tay vừa chửi mắng hắn

" mày có thể đụng chạm đến tao , đến lòng tự trọng của tao nhưng tao cấm mày không được động đến mẹ và em gái tao . mày nên xem lại mình đi thằng con rơi , mày cũng không hơn tao là mấy đâu . mày chỉ bép xép to mồm vì mày có ông anh trai min yoongi là nhạc sĩ nổi tiếng , nhiều lần giúp mày một tay che trời với bà vợ kim jennie có máu mặt . mày chỉ được ông min nhặt về vì thương hại thôi , chẳng gì cả . mày tưởng việc mày làm không ai biết sao , tao biết rất rõ đấy . tao luôn dõi theo mày để đợi một lúc sẽ đạp chết mày đấy thằng chó chết ... "

nhưng ... tôi quên mất rằng nó không đi một mình . tôi vừa kịp sỉ vả min doyoon xong thì đàn em của nó vội nắm lấy hai tay tôi kéo ra xa , không quên trả tôi nhiều cú vào mặt vào bụng . tên còn lại chạy đến chỗ doyoon đỡ nó dậy . min doyoon nhổ cụm máu trong miệng về phía tôi , nó quệt tay lau hết máu trên mũi và miệng , cười khẩy một cái

" tao chính là cậy vào anh tao che trời đấy . tao và mày khác hoàn toàn nhau , mày chỉ là con chó liếm giày còn tao thì khác , tao ở trên mày nhiều . nếu tao làm nhiều điều như vậy mà chỉ có thằng tép riu như mày biết ... thì bây giờ tao giết mày cũng không ai biết đâu nhỉ "

min doyoon lấy trong túi ra 1 con dao găm hướng về phía tôi . tôi sợ hãi mà lùi lại ...

" DỪNG LẠI ... "

đó là một giọng nữ cùng tiếng thở hổn hển . là ... là ai vậy

" mẹ kiếp , là con nào vậy "

điều đó khiến doyoon tụt hứng , có lẽ nó định đi tới xem ai dám phá mình rồi giải quyết luôn cả 2

" tôi đã quay lại hết rồi , mau thả jeon jungkook ra "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro